Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1071: Liên tục vui mừng!




Không gian bên trong hộp đen có diện tích khoảng vài xích, nhưng chỉ được đặt một bạch sắc ngọc phiến cỡ chừng móng tay mà thôi.

Ngọc phiến trôi nổi giữa không trung, lộ ra linh quang nhàn nhạt. Nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng lập tức khiến cho ngũ sắc kiếm trận bên trong đan điền Nhạc Vũ lập tức rung lên dữ dội.

- Là Tạo Hóa Ngọc Điệp tàn phiến!

Quang mang trong mắt Nhạc Vũ rực sáng, dù phía trước hắn đã cảm giác hộp đen này nhất định bất phàm, nhưng hoàn toàn không thể ngờ tới mở ra hộp đen lại cho hắn nỗi vui mừng lớn như vậy!

Dùng tay chụp tới, liền nắm phiến bạch ngọc vào trong tay.

Ngay lập tức vô số pháp tắc đại đạo mạnh mẽ tràn vào bên trong đầu hắn, cơ hồ muốn ép tới thần hồn hắn nổ tung.

Nhạc Vũ không chút kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha một trận, thanh âm chấn thiên. Tâm niệm hắn chợt động, liền đem tàn phiến thu nhiếp vào trong đan điền của mình.

Cơ hồ ngay lập tức liền dung nhập vào trong Âm Dương Bát Quái trận đồ. Ngay sau đó mảnh bạch ngọc lập tức hóa thành vô số bạch sắc phù văn, dung nhập vào trong trận đồ.

Không bổ khuyết vào chỗ còn trống, mà là rót vào mỗi một góc bên trong trận đồ kiếm trận, khiến cho kết cấu trận đồ càng thêm hoàn mỹ phức tạp, mơ hồ lộ ra vài phần khí tức đại đạo.

Ngay sau đó từng đạo bạch sắc phù văn bắt đầu rót lên chỗ năm thanh Ngũ Hành kiếm.

Nhạc Vũ rõ ràng cảm giác được năm thanh kiếm này tuy phẩm chất chưa tăng lên bao nhiêu, nhưng uy lực so với lúc trước hoàn toàn khác xa. Phù trận khuếch trương, áo nghĩa đại đạo súc tích trong kiếm ít nhất đã tăng lên tới bảy thành!

Nhạc Vũ hít một hơi thật sâu, theo sau hào khí tản ra, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong hưng phấn.

Có được mảnh tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp, bộ kiếm trận chân chính có được căn cơ chống đỡ vài món Hồng Mông chí bảo kia.

- Vận khí tốt! Chỉ cần năm thanh kiếm này có thể đề thăng phẩm chất nhất giai, trong thiên hạ ngoại trừ mấy thiên cảnh động thiên ra, nơi nào không thể đi được?

Hắn lại nghĩ tới Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô cùng Côn Luân Kính còn chưa chữa trị xong, lúc này thần trí Nhạc Vũ mới thoáng hồi phục lại bình tĩnh.

Hỗn Độn Khí từ thời thái cổ Hồng Mông sơ khai, đã là hiếm thấy. Huống chi hiện tại những thượng cổ linh vật ngày càng thêm thưa thớt.

Thật chẳng biết đến lúc nào mới có cơ duyên tiếp tục đạt được?

Ném hết suy nghĩ trong đầu, Nhạc Vũ lại tiếp tục quan sát hộp đen trong tay.

Tạo Hóa Ngọc Điệp chính là khởi nguyên hết thảy đại đạo, đặt song song cùng Hồng Mông Tử Khí đều là vật trân quý nhất trên thế gian này.

Nhưng hộp đen trong tay hắn cũng là vật phi phàm.

Có thể chịu đựng được năm thanh tiên thiên siêu phẩm tiên binh cắt xé, có năng lực hoàn toàn phong ấn Tạo Hóa Ngọc Điệp, chất liệu bản thân tự nhiên là tuyệt hảo, là tài liệu luyện kiếm đứng đầu.

Một khi chế thành tiên binh, nhất định phải vượt qua hậu thiên siêu phẩm!

Đáng tiếc giờ phút này hắn còn chưa có được tài liệu phối hợp, chỉ có thể tạm thời cất giữ trong tu di không gian.

Liên tục lấy được hai kiện dị bảo, tâm tình Nhạc Vũ cũng đã hai lần liên tục thay đổi trạng thái, hiện tại hắn cảm thấy vừa mê mang vừa mệt mỏi.

Nhưng đối với bộ Hồng Mông kiếm điển hắn vẫn còn tồn tại vài phần tò mò.

Tâm niệm chợt động, ngân sắc đạo điển đã bay tới trước người.

- Hồng Mông kiếm điển? Người tạo ra bản kiếm điển này thật sự khẩu khí thật lớn! Bên trong ghi chép rốt cục lại là kiếm quyết gì? Dám xưng danh Hồng Mông?

Nhớ rõ giáo huấn trước đó, lần này Nhạc Vũ cũng không dùng tay đi động chạm, chỉ để trôi nổi giữa không trung, bắn ra một đạo ngũ sắc quang hoa phá giải phong ấn trùng điệp bên trên.

Nhưng còn chưa kịp bắt đầu, kiếm ý cường liệt sắc bén kia đã từ trong đạo điển lao ra, sắc bén vô song, giống như không gì không phá, liền đem đoàn Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của Nhạc Vũ mạnh mẽ đánh vỡ!

Vẻ mặt Nhạc Vũ nhất thời ngẩn ra, từ ngày hắn học được Ngũ Sắc Thần Quang từ chỗ Sơ Tam, xưa nay đều chưa từng thất bại, vô luận là đạo pháp linh trận hay là vô số pháp bảo, thường thường tiếp xúc liền có được hiệu lực.

Cho dù một lần không thể phá vỡ nhưng chỉ cần dùng vài lần liền có được tác dụng.

Nhưng giống tình hình hôm nay, còn chưa bắt đầu chạm tới cấm chế trong kiếm điển đã bị kiếm ý mạnh mẽ phá vỡ, chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

Kiếm ý kiên cố, uy áp mênh mông cuồn cuộn, sau khi đánh vỡ Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang lại không hề có chút ảnh hưởng.

Giống như làm ra thị uy, từ bên trong kiếm điển dâng lên tràn ra, quét ngang không gian này, đem phạm vi ngàn trượng toàn bộ mọi thứ đều san bằng phẳng, sau đó mới rút về bên trong Hồng Mông kiếm điển.

Nhạc Vũ chịu áp bức đầu tiên, bị kiếm ý mạnh mẽ công kích chỉ có thể tử thủ tâm linh, toàn bộ hồn niệm đều rúc sâu vào trong thân thể, dựa vào thân thể huyết nhục gắt gao đối kháng kiếm ý uy áp.

Thật lâu sau, đợi khi kiếm ý tán đi, hắn mới thở ra một hơi, trong lòng còn sợ hãi nhìn về phía kiếm điển, khóe môi chảy ra tơ máu!

- Chỉ bằng vào kiếm ý trên thế gian đã không còn mấy người có thể chống đỡ. Hoặc là kiếm điển này thật có tư cách xưng danh Hồng Mông. Cũng không biết là vị đại năng thái cổ nào lưu lại? Lãnh Sam nói vật này đã lưu lại hậu thế hơn mười vạn năm, đây chẳng phải còn trước cả cuộc đại chiến Vu Yêu? Sau mười vạn năm, vẫn còn hung uy tới như thế!

Sau thoáng kinh dị, ngay sau đó Nhạc Vũ lại cảm thấy bất đắc dĩ. Kiếm điển này chẳng khác gì một con nhím, đụng vào liền dựng gai xương, thật sự không có biện pháp.

Diễn Thiên Châu cùng Tam Linh Trấn Ma Bàn suy tính vô số lần đều không cách nào đem cấm chế trong kiếm điển bài trừ.

- Thật sự cổ quái! Người này nếu đã chịu lưu lại bộ Hồng Mông kiếm điển, tự nhiên là muốn truyền thừa đại đạo của mình. Nhưng lại nhét thêm cỗ kiếm ý này vào, thử hỏi thế gian này còn có ai có tư cách có thể lấy được ảo diệu trong kiếm điển, đi riêng một đạo thống? Chẳng phải làm vậy là tự mâu thuẫn sao?

Nhạc Vũ nhắm mắt suy nghĩ, chân mày cau chặt lại, trong lòng chợt động, một đạo linh quang hiện lên trong đầu, trên mặt hắn đồng thời hiện lên vài phần kiên quyết.

Ngay sau đó liền trảo ra, không chút quan tâm lo lắng cầm kiếm điển vào trong tay, kiếm ý cuồn cuộn lập tức tràn vào thần hồn.

Sau đó hắn cố nén đau đớn tê tâm liệt phế, đem hồn niệm bản thân hóa thành nghịch thiên đao ý cùng kiếm ý kia dung hợp.

- Nhạc Vũ này bất tài, muốn dùng một đao một kiếm này chứng đạo Hồng Mông! Thề chém phá hết thảy, chết không hối hận! Tiền bối nếu linh thiêng, xin giúp ta một tay!

Miệng phun lôi âm, chấn động khắp phạm vi ngàn trượng, trúc lâu bị kiếm ý phá tan, còn lại bộ phận liền bị chấn thành bộ phấn.

Phía chân trời sấm sét vang dội, vô số cuồng phong cuồn cuộn thổi tung càn quét, xoay chuyển chung quanh Nhạc Vũ không ngừng nổ tung.

Kiếm ý thẳng xuyên tận sâu trong thần hồn Nhạc Vũ, cơ hồ đem phù triện chữ "Đình" trong trung tâm hoàn toàn đánh nát.

Ngay khi thanh âm Nhạc Vũ vừa dứt, bỗng dưng dừng lại, cùng nghịch thiên đao ý của hắn mơ hồ cộng hưởng.

Sau một lát bỗng dưng như nước thủy triều toàn bộ thối lui, ngân sắc Hồng Mông kiếm điển khôi phục lại như lúc ban đầu, chỉ tràn ra linh quang nhàn nhạt.

Giờ phút này mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng trên người Nhạc Vũ, khiến cho hắn hầu như muốn vẫn lạc ngay tại chỗ.

Hắn cũng không biết vừa rồi vì sao mình lại xúc động đến như vậy, nhưng chỉ là thuận theo bản tâm, tự nhiên cứ làm như thế.

May mắn suy đoán của hắn về ý niệm của chủ nhân kiếm điển cũng không sai lầm, cuối cùng hung hiểm nhưng hắn vẫn còn sống!

Nội tâm đối với bộ Hồng Mông kiếm điển càng thêm tò mò, Nhạc Vũ đợi đến khi thần hồn thoáng hồi phục lập tức đem một tia hồn niệm xuyên vào bên trong kiếm điển.

Quả nhiên đạo kiếm ý kia không còn phản kích, tùy ý cho hồn niệm của hắn rót vào, sau đó một nhóm thanh sắc trường kiếm hình thành thượng cổ chữ triện chảy tràn vào trong đầu hắn.

- Ta vốn là một tán tu Đông Hải, cơ duyên xảo hợp ngộ được một môn công pháp hợp nhất cùng kiếm. Lại xem đây là cơ hội diễn biến thần thông kiếm đạo. Ba vạn năm khổ tu, cuối cùng dùng bàng môn mà tiếp cận đại đạo. Nhưng chỉ vì lòng quá tham lam, muốn dùng kiếm chứng đạo Hồng Mông, nghịch ý thương thiên, cuối cùng rơi xuống tai ương. Không muốn một thân công pháp thất truyền, vì vậy phân ra một phần lực lượng tạo ra Hồng Mông kiếm điển. Nếu có hậu bối có thể nhận được bộ công pháp này, thừa kế di chí của ta, trảm phá thương thiên!

Nhạc Vũ dùng ý niệm đọc lấy, nhưng không nhìn thấy tính danh chủ nhân kiếm điển. Chỉ đành lắc đầu bỏ qua, ngược lại bắt đầu xem chính văn của kiếm điển.

Tổng cộng chỉ có một ngàn lẻ tám mươi chữ, chữ chữ như châu ngọc, ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa. Nhưng bản ghi chép bên trong chỉ là một môn công pháp tu hành.

Từ Nguyên Anh sơ kỳ đến Đại La Kim Tiên, chủ nhân kiếm điển ghi lại toàn bộ quá trình, toàn bộ kinh nghiệm ở bên trong. Nhưng hoàn toàn không có nửa thức kiếm quyết.

- Đã đặt là kiếm điển, vì sao không có phương pháp ngự kiếm?

Nhạc Vũ nghi hoặc, ngay sau đó liền tỉnh ngộ lại, chợt bật cười.

Toàn bộ ảo diệu đương nhiên đều nằm trong đạo kiếm ý mãnh liệt kia.

Nghĩ đến liền hành động, Nhạc Vũ trực tiếp dùng hồn niệm đem kiếm ý cường hãn kia bao vây, sau đó dần dần thẩm thấu phân tích, cuối cùng trên mặt lộ ra ý cười.

Vị thái cổ đại năng kia quả nhiên đều cất chứa kinh nghiệm về kiếm đạo bên trong đạo kiếm ý kia. Chỉ cần luyện hóa toàn bộ tự nhiên sẽ có thể đạt tới đạo thống cho riêng mình.

Giá trị thật to lớn chỉ sợ còn hơn cả Tam Viên Chân Kinh. Nguồn: https://truyenbathu.net

Ngẫm lại giờ phút này khoảng cách thời hạn đại thọ của Trấn Nguyên đại tiên còn hơn hai năm. Thời gian còn sớm, hắn liền tĩnh tâm ngưng thần toàn lực đem kiếm ý luyện hóa.

Bên ngoài hai năm, bên trong Thiên Ý Phủ là mười hai năm. Có chút bất tri bất giác thời gian đã nhanh chóng trôi qua. Ngay trong lúc bên trong động thiên gốc Tiên Hạnh vừa nở ra một đóa hoa.

Trong miệng Nhạc Vũ bỗng dưng vang lên một tiếng long ngâm, vươn người đứng lên. Chỉ qua thời gian mười hai năm, khí chất cả người hắn đã hoàn toàn đại biến.

Mặc dù bề ngoài vẫn nho nhã ổn trọng, khí chất uy nghiêm, nhưng lại gia tăng thêm vài phần sắc bén, thần quang lóe ra trong mắt, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

- Mười hai năm thời gian, chỉ luyện hóa được một tia như vậy sao?

Nội thị bên trong thần hồn, chỉ thấy ngoại trừ phù văn chữ "Đình" còn có một tia kiếm ý tinh thuần kiên cố, còn hơn thần hồn của hắn gấp trăm lần đang tồn tại bên trong.

Tuy chỉ có một phần trăm trong đạo kiếm ý Hồng Mông kiếm điển, nhưng lại khiến cho hắn phải tiêu thao hết sức mới có thể hoàn toàn luyện hóa. Xa xa Cực Lan chân nhân hai mắt không hề chuyển động quan sát hắn.

Nhạc Vũ nhìn hắn gật đầu cười, tiếp tục nhìn quanh người, mười hai năm trước mặt đất xung quanh đã biến thành một mảnh hỗn độn.

Vung nhẹ tay áo, muốn triển khai pháp lực đem trúc lâu chữa trị, nhưng tay áo hắn đột nhiên vang lên một tiếng, liền vỡ ra.

Nhạc Vũ không khỏi kinh ngạc, phát giác giờ phút này mình không cách nào khống chế được hồn niệm của chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện