Quân Lâm Thiên Hạ
Nhiễm Lực trợn mắt xem thường, nghĩ thầm muốn đấu võ mồm với thiếu gia nhà ta, đây không phải tự tìm khổ ăn? Trong một năm qua ta chưa từng thắng được hắn.
Lại quét mắt nhìn đám người trước cửa tiệm, quả nhiên không ít người lộ vẻ khinh thường. Ngay cả có ít người trong lòng đồng tình với Mặc gia, cũng đã chuyển biến thái độ.
Đạm Vân thành đối địch với Nhạc gia suốt mấy trăm năm, bên trong thành tùy tiện tìm ra một người cũng có chút thù hận cùng Đạm Vân thành. Hoặc là bằng hữu trưởng bối, hoặc chính là thân nhân nhà mình đều chết trong những cuộc tranh đấu với Đạm Vân thành. Oán khí tích tụ nhiều năm, tuyệt không phải chuyện một sớm một chiều có thể hóa giải.
Hồng Phi thất khiếu linh lung, lúc đầu trên mặt còn có tức giận, nhưng chỉ thoáng qua đã phát hiện không ổn. Hắn quay đầu nhìn Nhạc Lâm, Nhạc Lâm lúng túng ho nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ đứng dậy.
- Vũ đệ, lần này ngươi quả thật có chút quá mức! Còn không xin lỗi Hồng đại ca?
- Quá mức?
Nhạc Vũ mỉm cười:
- Thuở nhỏ ta nghe trưởng bối trong tộc dạy dỗ, tộc nhân Nhạc thị luôn phải yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Không hiểu thập cửu ca giúp đỡ thương yêu huynh đệ kiểu này sao? Không biết những lời này của ngài, có dám nói với ta trong đại hội tông tộc?
Sắc mặt Nhạc Lâm cứng đờ, lần này ngồi nhìn trận phong ba ngay trước cửa tiệm thuốc Thuận Phúc, vô luận thế nào hắn cũng không thể đứng thẳng eo, nói trong nội tâm mình không có chút xấu hổ. Tính cách của các trưởng lão trong tông tộc hắn cũng hiểu rõ ràng, đối với chuyện như vậy hơn phân nửa sẽ không hỏi tới, chỉ xem tộc nhân có hòa đồng được hay không. Chỉ là lần này cánh tay quải ra bên ngoài, đủ khiến cho hắn mất điểm không ít trong mắt một ít lão nhân trong tông tộc.
Mà lời nói của Nhạc Vũ càng làm trong lòng hắn sinh ra hối hận. Gần một tháng nữa sẽ là đại hội tông tộc, lúc này nếu như xảy ra biến cố gì, kẻ hối hận sẽ là chính hắn.
Thấy Nhạc Lâm ngậm miệng không nói, Nhạc Vũ nhẹ giọng cười một tiếng, lại nhìn Hồng Phi:
- Ngươi còn ở chỗ này làm gì? Hay là muốn phân thêm chén canh?
Trong đám người nhất thời vang ra tiếng cười châm chọc, Hồng Phi ngây ra, qua hồi lâu mới bực tức phất tay xoay người rời đi. Lần này Nhạc Vũ thực sự cảm thấy kinh dị, hắn vốn đang chờ đợi vị thiếu thành chủ Đạm Vân thành chủ động khiêu khích, sau đó cho Nhiễm Lực thừa cơ hội hung hăng giáo huấn người một bữa.
Hồng Phi tuy có hai võ sư trung cấp hộ vệ, nhưng đây chỉ là tiểu bối xung đột, lại là bên phía bị buộc đánh trả, tên cao to bên cạnh hắn quả quyết sẽ không gặp việc gì. Vị lão gia tử Nhạc Hữu Phong kia, càng không cho phép tân tú của Nhạc gia bị hao tổn.
Xem ra vị thiếu niên được mọi người đồn đãi "ghét ác như cừu" này, lại không có tính vọng động như sự tưởng tượng trong lòng hắn.
Nhạc Vũ thật hứng thú nhớ lại hình ảnh lúc Hồng Phi xoay người rời đi, có thể nhìn thấy trong con ngươi của thiếu niên áo trắng kia, rõ ràng không hề có một tia tức giận, chẳng qua chỉ lộ ra một tia âm trầm lạnh lẽo vô cùng.
Còn có Nhạc Phong, vừa mới bắt đầu trong mắt còn mang thâm ý nhìn chăm chú hắn một hồi lâu. Trong lòng Nhạc Vũ biết chỉ sợ người này đã hoài nghi, lần này hắn biểu hiện quá mức nổi bật, nếu không có chuyện xảy ra lần trước thì còn đỡ. Mặc dù cha con Tấn thị còn có chút lòng nghi ngờ, cũng sẽ không quá mức để ý. Nhưng hiện nay chỉ sợ khó làm cho bọn họ tin tưởng hắn chỉ có chút tâm cơ như vậy, không còn tin hắn chỉ là một thiếu niên ăn chơi không biết trời cao đất rộng.
Nhưng Nhạc Vũ không hề để ý chút nào, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới bí mật của mình có thể bảo tồn bao lâu. Nếu Tấn Húc đã xuất thủ, như vậy hắn không thể không tiếp đón, chuyện này trên căn bản không thể tránh né.
Lực chú ý của Nhạc Vũ vừa chuyển dời qua trước cửa hàng, đi tới trên người những tộc nhân của Mặc gia. Hồng Phi đã rời đi, những người này cho dù có ngu xuẩn cũng biết chuyện hôm nay có chút không ổn. Người cầm đầu Mặc Trạch, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ khủng hoảng. Mà không khí quanh thân cũng biến hóa, tiếng vang ầm ĩ trong đám người dần dần ngừng lại, cho nên tầm mắt mọi người đều tập trung vào cạnh bên quan tài. Vẻ mặt kia tựa như bầy sói nhìn thấy được con mồi.
- Vũ thiếu gia! Van cầu ngài bỏ qua cho con của chúng tôi, tôi biết sai lầm rồi! Chúng tôi không phải họ Mặc, không có quan hệ gì tới người chết tiệt này. Xin ngài thương xót, con tôi mới bảy tuổi, không biết gì hết…
Trên bãi đất trống yên tĩnh, truyền tới tiếng la khóc đột ngột. Chính là một nữ nhân trung niên, không chịu đựng được tâm lý áp lực, ôm một đứa bé quỳ ngay xuống dưới bậc thang trước tiệm thuốc. Mà theo tiếng vang dập đầu của phụ nhân kia, hai mươi mấy phụ nhân ôm hài tử còn lại đều gia nhập vào hàng ngũ cầu xin. Sắc mặt Mặc Trạch lại biến đổi lần nữa, nhưng vẫn không đi ngăn cản. Trong ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ, đầy vẻ cầu xin thương xót, chẳng qua trong lúc mơ hồ lại bí mật mang theo mấy phần kiên quyết.
Nhạc Vũ khinh thường mỉm cười, sau đó lâm vào trầm ngâm, trong nội tâm đang suy tính hơn thiệt lợi hại. Hắn cảm giác tay áo của mình lại bị Nhạc Băng Thiến kéo kéo thêm lần nữa. Quay đầu nhìn lại, trên mặt "tiểu muội" này của hắn quả nhiên tràn đầy vẻ bất nhẫn cùng thương hại.
- Ca, có thể bỏ qua cho bọn họ hay không? Muội nhìn thấy những nữ nhân có hài tử kia cũng thật đáng thương.
Nhạc Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu, biểu hiện vừa rồi của Nhạc Băng Thiến đúng là làm cho hắn có cảm giác trước mắt sáng ngời, nhưng nếu truy cứu bản chất, nàng vẫn còn là một nữ hài chưa từng kinh nghiệm thế sự mà thôi, trong lòng vẫn còn tồn tại thiện niệm không cần thiết.
Bất quá lần này cũng xem như là cơ hội hòa hoãn quan hệ giữa huynh muội bọn họ. Suy tư chốc lát, Nhạc Vũ lại cười nói. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
- Cũng được! Theo ý muội một lần, nhưng chỉ giới hạn trong nữ nhân cùng hài tử.
- Thật sao? Ca, huynh thật tốt!
Nhạc Băng Thiến vui mừng quay mặt nắm lấy cánh tay Nhạc Vũ. Sau đó nàng chợt phát hiện hành động của mình không ổn. Đầu tiên không tự chủ gọi ra tiếng "ca" mà đã mấy năm nàng không gọi, sau đó lại theo bản năng làm ra động tác thân mật này. Nàng vội vàng buông hai tay, lại thấp thỏm không yên đứng ra xa ngoài mười bước, nhưng trong lòng vẫn vô cùng rối loạn.
Trong lúc nhất thời Nhạc Vũ cũng không có thời gian đi chú ý biến hóa trong lòng Nhạc Băng Thiến. Khi hắn quay đầu lại, nhìn xuông bậc thang, trong mắt lại khôi phục vẻ thản nhiên.
- Chư vị đã nghe được? Ngoại trừ nữ nhân hài tử, giết không tha! Người nào cầm thủ cấp đầu lĩnh đổi tiền thưởng, được thưởng thêm mười lượng bạc!
Đám người bên dưới bậc thang lại hỗn loạn, nhưng trong tích tắc, máu tươi văng khắp nơi. Nhạc Vũ không tâm tư đi để ý những việc này, đầu tiên hắn nhìn theo bóng lưng của Mặc Trạch, lại nhìn bóng lưng của đám người Hồng Phi Nhạc Lâm, sau đó như có điều suy nghĩ đi vào trong cửa tiệm.
Chuyện hôm nay hắn không hề cảm thấy vui vẻ, cũng không hối hận, nói cho cùng chẳng qua là bất đắc dĩ. Cũng như vừa rồi hắn đồng ý bỏ qua cho nhóm nữ nhân cùng hài tử kia, không phải bởi vì Nhạc Băng Thiến cầu xin cho họ, không phải vì lời khẩn cầu của nhóm nữ nhân "Mặc gia" kia, mà là bất đắc dĩ.
Xưa nay tính cách Nhạc Vũ cho tới bây giờ luôn làm theo câu người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu bị người lấn tới trên đầu, vậy thì xin lỗi, phong cách hành sự của hắn cho tới bây giờ không cần giả nhân giả nghĩa đòi khoan thứ gì đó!
Mà theo Nhạc Vũ xem ra, tuy những nữ nhân hài tử kia đáng thương, nhưng tuyệt đối không thể tha tội! Chuyện lần này đích thật không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nhà của họ, nhưng nếu thành công thì sao? Hắn và Nhạc Trương thị chỉ sợ càng khó tìm được đất đặt chân trong tiệm thuốc Nhạc gia!
Nhưng vừa rồi hắn cũng không giải thích được ánh mắt quyết tuyệt của Mặc Trạch. Vẻ quyết tuyệt kia mang theo hàm nghĩa muốn báo cho hắn đừng ép hắn cá chết lưới rách. Mà Nhạc Vũ theo trực giác cảm nhận được uy hiếp của Mặc Trạch, sợ rằng không phải chỉ là lời vô nghĩa.
- Con làm vậy là lòng dạ đàn bà!
Ban đêm, bên trong căn phòng chính của tứ hợp viện, khi thân ảnh Nhạc Băng Thiến vừa đi xa. Nhạc Trương thị đem chén trà nặng nề dằn xuống bàn, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Muội muội con không biết nặng nhẹ thì thôi, nhưng vì sao chính Vũ nhi cũng không hiểu chuyện. Những người đó làm sao lại dễ dàng buông tha? Nếu chuyện này truyền đi, làm sao cảnh tỉnh đám người đen tối kia?
- Mẫu thân đại nhân! Con cũng biết là vậy, chỉ là dù sao nhà ta cũng mở tiệm thuốc, nếu không có chút lòng thương hại, cuối cùng sẽ ảnh hưởng danh dự…
- Ảnh hưởng? Có ảnh hưởng gì? Hay là bọn hắn thật có cốt khí không cần đến mua thuốc hay sao?
Đôi mắt phượng của Nhạc Trương thị trừng lên, một câu hoàn toàn đánh nát lý do lấy cớ của Nhạc Vũ. Ở niên đại này, chỉ cần không tiết lộ phương thuốc, chỉ cần Nhạc gia còn tồn tại, vậy đúng là không cần cố kỵ danh dự gì đó. Nếu nói ý nghĩa lũng đoạn, chính là như thế.
Nhạc Vũ sờ sờ mũi, khuôn mặt thật bất đắc dĩ. Hắn biết, đối mặt Nhạc Trương thị, tuyệt đối không thể dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Chương 46: LÒNG DẠ ĐỘC ÁC
Nhiễm Lực trợn mắt xem thường, nghĩ thầm muốn đấu võ mồm với thiếu gia nhà ta, đây không phải tự tìm khổ ăn? Trong một năm qua ta chưa từng thắng được hắn.
Lại quét mắt nhìn đám người trước cửa tiệm, quả nhiên không ít người lộ vẻ khinh thường. Ngay cả có ít người trong lòng đồng tình với Mặc gia, cũng đã chuyển biến thái độ.
Đạm Vân thành đối địch với Nhạc gia suốt mấy trăm năm, bên trong thành tùy tiện tìm ra một người cũng có chút thù hận cùng Đạm Vân thành. Hoặc là bằng hữu trưởng bối, hoặc chính là thân nhân nhà mình đều chết trong những cuộc tranh đấu với Đạm Vân thành. Oán khí tích tụ nhiều năm, tuyệt không phải chuyện một sớm một chiều có thể hóa giải.
Hồng Phi thất khiếu linh lung, lúc đầu trên mặt còn có tức giận, nhưng chỉ thoáng qua đã phát hiện không ổn. Hắn quay đầu nhìn Nhạc Lâm, Nhạc Lâm lúng túng ho nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ đứng dậy.
- Vũ đệ, lần này ngươi quả thật có chút quá mức! Còn không xin lỗi Hồng đại ca?
- Quá mức?
Nhạc Vũ mỉm cười:
- Thuở nhỏ ta nghe trưởng bối trong tộc dạy dỗ, tộc nhân Nhạc thị luôn phải yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Không hiểu thập cửu ca giúp đỡ thương yêu huynh đệ kiểu này sao? Không biết những lời này của ngài, có dám nói với ta trong đại hội tông tộc?
Sắc mặt Nhạc Lâm cứng đờ, lần này ngồi nhìn trận phong ba ngay trước cửa tiệm thuốc Thuận Phúc, vô luận thế nào hắn cũng không thể đứng thẳng eo, nói trong nội tâm mình không có chút xấu hổ. Tính cách của các trưởng lão trong tông tộc hắn cũng hiểu rõ ràng, đối với chuyện như vậy hơn phân nửa sẽ không hỏi tới, chỉ xem tộc nhân có hòa đồng được hay không. Chỉ là lần này cánh tay quải ra bên ngoài, đủ khiến cho hắn mất điểm không ít trong mắt một ít lão nhân trong tông tộc.
Mà lời nói của Nhạc Vũ càng làm trong lòng hắn sinh ra hối hận. Gần một tháng nữa sẽ là đại hội tông tộc, lúc này nếu như xảy ra biến cố gì, kẻ hối hận sẽ là chính hắn.
Thấy Nhạc Lâm ngậm miệng không nói, Nhạc Vũ nhẹ giọng cười một tiếng, lại nhìn Hồng Phi:
- Ngươi còn ở chỗ này làm gì? Hay là muốn phân thêm chén canh?
Trong đám người nhất thời vang ra tiếng cười châm chọc, Hồng Phi ngây ra, qua hồi lâu mới bực tức phất tay xoay người rời đi. Lần này Nhạc Vũ thực sự cảm thấy kinh dị, hắn vốn đang chờ đợi vị thiếu thành chủ Đạm Vân thành chủ động khiêu khích, sau đó cho Nhiễm Lực thừa cơ hội hung hăng giáo huấn người một bữa.
Hồng Phi tuy có hai võ sư trung cấp hộ vệ, nhưng đây chỉ là tiểu bối xung đột, lại là bên phía bị buộc đánh trả, tên cao to bên cạnh hắn quả quyết sẽ không gặp việc gì. Vị lão gia tử Nhạc Hữu Phong kia, càng không cho phép tân tú của Nhạc gia bị hao tổn.
Xem ra vị thiếu niên được mọi người đồn đãi "ghét ác như cừu" này, lại không có tính vọng động như sự tưởng tượng trong lòng hắn.
Nhạc Vũ thật hứng thú nhớ lại hình ảnh lúc Hồng Phi xoay người rời đi, có thể nhìn thấy trong con ngươi của thiếu niên áo trắng kia, rõ ràng không hề có một tia tức giận, chẳng qua chỉ lộ ra một tia âm trầm lạnh lẽo vô cùng.
Còn có Nhạc Phong, vừa mới bắt đầu trong mắt còn mang thâm ý nhìn chăm chú hắn một hồi lâu. Trong lòng Nhạc Vũ biết chỉ sợ người này đã hoài nghi, lần này hắn biểu hiện quá mức nổi bật, nếu không có chuyện xảy ra lần trước thì còn đỡ. Mặc dù cha con Tấn thị còn có chút lòng nghi ngờ, cũng sẽ không quá mức để ý. Nhưng hiện nay chỉ sợ khó làm cho bọn họ tin tưởng hắn chỉ có chút tâm cơ như vậy, không còn tin hắn chỉ là một thiếu niên ăn chơi không biết trời cao đất rộng.
Nhưng Nhạc Vũ không hề để ý chút nào, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới bí mật của mình có thể bảo tồn bao lâu. Nếu Tấn Húc đã xuất thủ, như vậy hắn không thể không tiếp đón, chuyện này trên căn bản không thể tránh né.
Lực chú ý của Nhạc Vũ vừa chuyển dời qua trước cửa hàng, đi tới trên người những tộc nhân của Mặc gia. Hồng Phi đã rời đi, những người này cho dù có ngu xuẩn cũng biết chuyện hôm nay có chút không ổn. Người cầm đầu Mặc Trạch, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ khủng hoảng. Mà không khí quanh thân cũng biến hóa, tiếng vang ầm ĩ trong đám người dần dần ngừng lại, cho nên tầm mắt mọi người đều tập trung vào cạnh bên quan tài. Vẻ mặt kia tựa như bầy sói nhìn thấy được con mồi.
- Vũ thiếu gia! Van cầu ngài bỏ qua cho con của chúng tôi, tôi biết sai lầm rồi! Chúng tôi không phải họ Mặc, không có quan hệ gì tới người chết tiệt này. Xin ngài thương xót, con tôi mới bảy tuổi, không biết gì hết…
Trên bãi đất trống yên tĩnh, truyền tới tiếng la khóc đột ngột. Chính là một nữ nhân trung niên, không chịu đựng được tâm lý áp lực, ôm một đứa bé quỳ ngay xuống dưới bậc thang trước tiệm thuốc. Mà theo tiếng vang dập đầu của phụ nhân kia, hai mươi mấy phụ nhân ôm hài tử còn lại đều gia nhập vào hàng ngũ cầu xin. Sắc mặt Mặc Trạch lại biến đổi lần nữa, nhưng vẫn không đi ngăn cản. Trong ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ, đầy vẻ cầu xin thương xót, chẳng qua trong lúc mơ hồ lại bí mật mang theo mấy phần kiên quyết.
Nhạc Vũ khinh thường mỉm cười, sau đó lâm vào trầm ngâm, trong nội tâm đang suy tính hơn thiệt lợi hại. Hắn cảm giác tay áo của mình lại bị Nhạc Băng Thiến kéo kéo thêm lần nữa. Quay đầu nhìn lại, trên mặt "tiểu muội" này của hắn quả nhiên tràn đầy vẻ bất nhẫn cùng thương hại.
- Ca, có thể bỏ qua cho bọn họ hay không? Muội nhìn thấy những nữ nhân có hài tử kia cũng thật đáng thương.
Nhạc Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu, biểu hiện vừa rồi của Nhạc Băng Thiến đúng là làm cho hắn có cảm giác trước mắt sáng ngời, nhưng nếu truy cứu bản chất, nàng vẫn còn là một nữ hài chưa từng kinh nghiệm thế sự mà thôi, trong lòng vẫn còn tồn tại thiện niệm không cần thiết.
Bất quá lần này cũng xem như là cơ hội hòa hoãn quan hệ giữa huynh muội bọn họ. Suy tư chốc lát, Nhạc Vũ lại cười nói. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
- Cũng được! Theo ý muội một lần, nhưng chỉ giới hạn trong nữ nhân cùng hài tử.
- Thật sao? Ca, huynh thật tốt!
Nhạc Băng Thiến vui mừng quay mặt nắm lấy cánh tay Nhạc Vũ. Sau đó nàng chợt phát hiện hành động của mình không ổn. Đầu tiên không tự chủ gọi ra tiếng "ca" mà đã mấy năm nàng không gọi, sau đó lại theo bản năng làm ra động tác thân mật này. Nàng vội vàng buông hai tay, lại thấp thỏm không yên đứng ra xa ngoài mười bước, nhưng trong lòng vẫn vô cùng rối loạn.
Trong lúc nhất thời Nhạc Vũ cũng không có thời gian đi chú ý biến hóa trong lòng Nhạc Băng Thiến. Khi hắn quay đầu lại, nhìn xuông bậc thang, trong mắt lại khôi phục vẻ thản nhiên.
- Chư vị đã nghe được? Ngoại trừ nữ nhân hài tử, giết không tha! Người nào cầm thủ cấp đầu lĩnh đổi tiền thưởng, được thưởng thêm mười lượng bạc!
Đám người bên dưới bậc thang lại hỗn loạn, nhưng trong tích tắc, máu tươi văng khắp nơi. Nhạc Vũ không tâm tư đi để ý những việc này, đầu tiên hắn nhìn theo bóng lưng của Mặc Trạch, lại nhìn bóng lưng của đám người Hồng Phi Nhạc Lâm, sau đó như có điều suy nghĩ đi vào trong cửa tiệm.
Chuyện hôm nay hắn không hề cảm thấy vui vẻ, cũng không hối hận, nói cho cùng chẳng qua là bất đắc dĩ. Cũng như vừa rồi hắn đồng ý bỏ qua cho nhóm nữ nhân cùng hài tử kia, không phải bởi vì Nhạc Băng Thiến cầu xin cho họ, không phải vì lời khẩn cầu của nhóm nữ nhân "Mặc gia" kia, mà là bất đắc dĩ.
Xưa nay tính cách Nhạc Vũ cho tới bây giờ luôn làm theo câu người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu bị người lấn tới trên đầu, vậy thì xin lỗi, phong cách hành sự của hắn cho tới bây giờ không cần giả nhân giả nghĩa đòi khoan thứ gì đó!
Mà theo Nhạc Vũ xem ra, tuy những nữ nhân hài tử kia đáng thương, nhưng tuyệt đối không thể tha tội! Chuyện lần này đích thật không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nhà của họ, nhưng nếu thành công thì sao? Hắn và Nhạc Trương thị chỉ sợ càng khó tìm được đất đặt chân trong tiệm thuốc Nhạc gia!
Nhưng vừa rồi hắn cũng không giải thích được ánh mắt quyết tuyệt của Mặc Trạch. Vẻ quyết tuyệt kia mang theo hàm nghĩa muốn báo cho hắn đừng ép hắn cá chết lưới rách. Mà Nhạc Vũ theo trực giác cảm nhận được uy hiếp của Mặc Trạch, sợ rằng không phải chỉ là lời vô nghĩa.
- Con làm vậy là lòng dạ đàn bà!
Ban đêm, bên trong căn phòng chính của tứ hợp viện, khi thân ảnh Nhạc Băng Thiến vừa đi xa. Nhạc Trương thị đem chén trà nặng nề dằn xuống bàn, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Muội muội con không biết nặng nhẹ thì thôi, nhưng vì sao chính Vũ nhi cũng không hiểu chuyện. Những người đó làm sao lại dễ dàng buông tha? Nếu chuyện này truyền đi, làm sao cảnh tỉnh đám người đen tối kia?
- Mẫu thân đại nhân! Con cũng biết là vậy, chỉ là dù sao nhà ta cũng mở tiệm thuốc, nếu không có chút lòng thương hại, cuối cùng sẽ ảnh hưởng danh dự…
- Ảnh hưởng? Có ảnh hưởng gì? Hay là bọn hắn thật có cốt khí không cần đến mua thuốc hay sao?
Đôi mắt phượng của Nhạc Trương thị trừng lên, một câu hoàn toàn đánh nát lý do lấy cớ của Nhạc Vũ. Ở niên đại này, chỉ cần không tiết lộ phương thuốc, chỉ cần Nhạc gia còn tồn tại, vậy đúng là không cần cố kỵ danh dự gì đó. Nếu nói ý nghĩa lũng đoạn, chính là như thế.
Nhạc Vũ sờ sờ mũi, khuôn mặt thật bất đắc dĩ. Hắn biết, đối mặt Nhạc Trương thị, tuyệt đối không thể dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Bình luận truyện