Quân Lâm Thiên Hạ
Mở ra hộp ngọc, đầu của Dương Nghệ quả nhiên nằm bên trong hộp, hai mắt trợn ngược, phảng phất như chết không nhắm mắt.
Nhạc Vũ cau mày, bắn ra một tia hỏa diễm đem cả hộp ngọc lẫn đầu lâu bên trong hóa thành tro tàn. Sau đó tiện tay phất qua, đem tro tàn ném khỏi phù không đảo, tùy ý cho gió núi thổi tan.
Tiếp đó hắn lại đem tâm thần chuyên chú vào Thủy Vân kiếm trong tay, kiếm quang chợt sáng lên, bao phủ trong phạm vi mười trượng.
Tổng cộng ba mươi hai chiêu Thủy Vân kiếm thức bị hắn chia thành vô số đoạn, sau đó phân chia tổ hợp. Sắc bén cường ngạnh, hóa thành từng phiến băng lăng, lại bỗng nhiên chuyển sang chí nhu, kiếm khí như tơ, vô số thủy khí lượn lờ.
Tuy kiếm khí tràn trề nhưng tòa trúc lâu của Nhạc Vũ lại không hề bị nửa điểm tổn thương.
Mỗi khi hoàn thành một kiếm thức, khóe môi Nhạc Vũ lại thoáng nhếch lên, lộ ra sắc mặt vui mừng. Vẻ sáng bóng trong mắt chớp động, làm như có điều ngộ ra.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, kiếm thức dần dần từ ba mươi hai thức lui thành mười sáu thức, sau đó lui thành tám thức. Ngay khi cuối cùng lui thành bốn thức, cuối cùng không còn cách nào khống chế được kình lực, khiến tòa trúc lâu ầm ầm nổ tung, kiếm quang tràn đầy, đánh xa ngàn dặm.
Nhưng trên mặt Nhạc Vũ lại không hề có chút ý uể oải, ngược lại bên trong ánh mắt ẩn hàm một tia mừng rỡ như điên.
Bốn chiêu kiếm thức đến lúc này đã xem như chân chính hoàn thành, khống chế không nổi kình lực chỉ là vì tu vi chưa đủ.
Lấy Ngọc Tiên tu vi của Uyên Minh biểu lộ, làm như vậy là chuyện hết sức bình thường.
Sau đó khi hắn thu kiếm lại, từ xa hơn trăm trượng truyền tới thanh âm tiếng vỗ tay. Vừa đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Cực Thiên đang cười nhẹ đứng xa xa, sắc mặt vui vẻ nói:
- Chúc mừng sư điệt, đúng là ta đã không nhìn lầm. Bộ Thủy Vân kiếm tứ thức này quả nhiên đã được ngươi hoàn thành. Ít nhất Cực Thiên này tìm không được chút sơ hở, một khi ra chiêu chưa chắc đã là kẻ địch của ngươi.
- Sư bá nói đùa, bộ Thủy Vân kiếm tứ thức tuy uy lực mạnh mẽ tuyệt đối nhưng vẫn còn chưa làm được thu phát tự nhiên, không thể đối kháng Thái Ất Chân Tiên tu luyện đại thần thông.
Nhạc Vũ cười tự giễu, đứng lên mỉm cười hành lễ, tiếp theo trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ nói:
- Sư bá đến đây chẳng lẽ vì chuyện của vương thất Thiên Thủy quốc? Vì sao đang êm đẹp lại đưa tới đầu của Dương Nghệ?
- Đó là do Thiên Thủy Dương thị gây nên, không quan hệ gì tới Thủy Vân Tông ta. Gia tộc này còn đang vùng vẫy giãy chết, hoặc là lo sợ bị Thủy Vân Tông bỏ đá xuống giếng, mới đem đầu người đưa tới để bình ổn cơn giận của tông môn ta. Đặc biệt là vì ngươi…
Nói tới đây Cực Thiên lại cười nhẹ, liếc mắt nhìn Nhạc Vũ nói:
- Ngươi có biết hiện giờ ở Tây Vực ngươi đã có bao nhiêu danh vọng? Thiên hạ đệ nhất nhân dưới Thái Thanh Huyền Tiên cảnh, được xưng là Thủy Kiếm Tiên. Lấy một người một kiếm độc kháng tuyệt thế anh tài của hơn mười tông môn. Nhờ phúc của ngươi, tiểu tông đạo giáo không có bao nhiêu danh tiếng như tông môn ta hiện giờ đã thanh danh đại chấn. Đệ tử bái sơn tăng thêm bảy thành, cũng có tán tu nổi tiếng tư chất không tệ nghe danh mà đến, có tâm ý bái nhập Thủy Vân môn hạ, hiện giờ bên trong Thủy Vân Tông, lại càng không biết có bao nhiêu đệ tử sùng kính ngươi. Kỳ thật ta cùng Cực Hoán vẫn từng cẩn thận suy nghĩ, do ngươi nhậm chức Thủy Vân tông chủ, so với hai người chúng ta càng thích hợp hơn…
Nhạc Vũ càng nghe càng cảm thấy không ổn, một thanh Thủy Vân kiếm thì cũng thôi, nhị phẩm hậu thiên tiên binh, tuy trân quý nhưng ngày sau vẫn còn cơ hội bồi hoàn. Nếu hắn đảm nhiệm chức Thủy Vân tông chủ, hắn đừng tiếp tục mong thoát thân từ vũng bùn này, lập tức mở miệng ngắt lời hỏi:
- Sư bá đến đây chỉ vì việc này thôi sao?
Trong ánh mắt Cực Thiên nhất thời hiện lên tia tiếc nuối, tiếp theo vẻ mặt chuyển sang ngưng trọng, đem một trương ngọc sắc đạo phù xa xa bắn tới.
Nhạc Vũ âm thầm khó hiểu, nhưng vẫn cầm vào trong tay, khi hồn niệm thăm dò vào bên trong đạo phù, vẻ mặt liền biến thành cực kỳ cổ quái:
- Thiên Đình? Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức chân quân?
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, trước đây khi bị hai đạo hồn niệm cường đại từ trên Diệu Pháp Đại La Thiên quan sát, hắn còn tưởng rằng chỉ là vì mình tạo ra động tĩnh quá lớn tại Khống Vân Phong gây ra sự chú ý mà thôi.
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ qua chính mình sẽ nhấc lên quan hệ gì với Thiên Đình.
Lấy lại tinh thần, Nhạc Vũ nhìn về phía Cực Thiên, chỉ thấy hắn cũng đang cười khổ, hiển nhiên việc này hắn cũng hoàn toàn không dự đoán tới.
Nhạc Vũ suy ngẫm trong chốc lát, mới mở miệng hỏi:
- Ta chỉ là một Ngọc Tiên tu sĩ mà thôi, cho dù có hai kiện linh bảo tương trợ, thực lực bất quá chỉ tương đương Thái Ất Chân Tiên. Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức chân quân, nghe nói là thống soái hơn mười vạn Thiên Đình binh tướng, chấp chưởng việc binh đao của hồng hoang chư giới. Thực quyền đã gần bằng các vị đại đế các phương. Hạo Thiên thượng đế chẳng lẽ phát điên sao? Lại đem chức vị trọng yếu này giao cho ta? Còn nữa, vì sao không phải là chiếu thư của Thiên Đình, ngược lại dùng phi phù hỏi ý?
- Ta sao biết được? Hoặc là trận chiến ở mấy tháng trước, Uyên Minh ngươi đã nhập vào pháp nhãn của hắn. Bất quá lấy khả năng thao tác của ngươi ngày đó, chức vị Thủy Đức chân quân này xác thực cũng đủ khả năng của ngươi.
Cực Thiên khẽ lắc đầu, sắc mặt thật quái dị nói:
- Về phần phi phù, ta cũng hiểu được một phần. Mấy vạn năm nay Thiên Đình tuy đưa lời mời thật nhiều tu sĩ gia nhập Thiên Đình đảm nhiệm chức vụ. Chỉ là tu sĩ chúng ta chỉ cầu tự tại tiêu diêu, trường sinh trong thiên địa. Ngoại trừ những Thiên Tiên Linh Tiên thật sự không còn hi vọng tiến thêm một bước, có ai lại nhàn tản đi Thiên Đình nhậm chức, lao tâm lao lực? Lại còn không bằng thời thượng cổ Yêu tộc, cả một Diệu Pháp Đại La Thiên lớn như vậy, thế lực yếu nhược, thậm chí còn không sánh bằng một ít phàm gian đại tông, cũng không có bao nhiêu thực quyền. Vì vậy liên tiếp hạ chiếu, nhưng đều bị cự tuyệt. Vì thế sau mấy vạn năm nay họ liền cẩn thận hơn nhiều. Phần lớn dùng phi phù hỏi ý, miễn cho bị từ chối thì mất mặt mũi…
Trong lòng Nhạc Vũ giật mình hiểu ý, tiếp theo trầm ngâm chốc lát, liền đem trương ngọc phù thu vào trong tu di không gian, vẻ mặt nghiêm túc.
Kiếp trước hắn làm lính đánh thuê, cũng đã dần dần có thói quen không thích bị người khác quản thúc, kiếp này càng thêm như thế.
Lại nói chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức chân quân đối với hắn mà nói cũng không giúp ích được bao nhiêu.
Hiện giờ tầm mắt của hắn đã không giống như lúc trước. Hắn biết được phàm là dựa vào tín ngưỡng lực tu hành Thần đạo, trừ phi có được đại công đức tương đương khai thiên tích địa, nếu không thật khó tiếp tục tiến thêm một bước, đạt tới quả vị thánh nhân.
Thậm chí Chiến Tuyết nếu ngay từ đầu không do hắn chủ trì tu hành, từ đầu tới cuối chỉ dùng Huyền Sát Chiến Ma công pháp làm căn cơ, lúc sau lại cơ duyên xảo hợp dung hợp ra một môn vô thượng lôi pháp, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cơ hội vấn đỉnh đại đạo.
Hiện giờ Ngũ Hành phù trận của Nhạc Vũ cũng là vô thượng đại đạo, tiếp xúc vu lực cũng không có chỗ hỏng, nhưng cũng không giúp ích được gì, thật sự không có gì hứng thú.
Cực Thiên nhìn vẻ mặt của hắn, đã hiểu được tính toán của Nhạc Vũ, chần chờ một lúc vẫn mở miệng nói:
- Trương phi phù kia chỉ sợ sư điệt chưa xem xong đi? Lần này vị Thiên Đế của Thiên Đình kia, kỳ thật xem như rất có thành ý. Ngoại trừ chức vị ra, còn có một trương phù bảo của Đạo tổ, có thể hộ ngươi không bị vu lực ăn mòn. Ngoài ra mỗi mười năm thời gian, sư điệt có thể mượn Chu Thiên Tinh Đấu đại trận sử dụng ba ngày.
Khóe môi Nhạc Vũ hơi nhíu lại, xem ra trong số những ưu đãi bên trong phi phù, chỉ có điều kiện này làm hắn tâm động. Nếu có Chu Thiên Tinh Đấu đại trận chân chính tương trợ, hắn cũng có thể trong ba ngày thời gian là nhảy qua Ngọc Tiên cảnh giới.
Trong lòng khẽ động, trên mặt Nhạc Vũ lại lộ ra vài phần ý cười:
- Ý của sư bá chẳng lẽ muốn ta đáp ứng?
- Chỉ là muốn thuyết phục sư điệt cẩn thận suy nghĩ mà thôi.
Cực Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Nếu đặt ở lúc bình thường, chức vị này ta cũng chẳng muốn quản tới. Nhưng lần này mặc dù nguy cơ của Thủy Vân Tông được giải, nhưng tình thế vẫn gian nan, tứ phía thụ địch. Tuy có Vạn Thọ sơn bảo hộ, nhưng cũng không quá bảo hiểm. Nếu có thêm Thiên Đình, xem như có thể chân chính thiết lập căn cơ. Nhưng nếu sư điệt không muốn cũng không sao cả…
Nhạc Vũ cũng không nói ra ý kiến, lại lâm vào trầm tư. Chu Thiên Tinh Đấu đại trận hắn xác thực có vài phần để ý, thật ra cũng không phải vì chính hắn, mà còn vì mấy người Nhiễm Lực.
Nhưng chức vụ Thủy Đức chân quân này chỉ sợ cũng là một phiền toái không nhỏ. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Nếu là như thế ta sẽ suy nghĩ kỹ lại, hai tháng sau sẽ cấp cho sư bá một câu trả lời thuyết phục…
Khi đó Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ hẳn đã trở về, có Diễn Thiên Châu có thể thôi diễn hung cát một phen.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa nói được một nửa, vẻ mặt hai người cùng rùng mình nhìn lên trên không.
Chỉ thấy một đạo tử sắc đạo phù dài chừng một thước huy hoàng sáng chói phá không bay đến. Thanh thế khôn cùng, gợi lên vạn đạo thụy hà, kim quang sáng ngời, hồng nghê cuồn cuộn, hướng đỉnh núi giáng xuống.
Nhạc Vũ theo bản năng vận chuyển Chân Long Nhãn nhìn vào đoàn quang hoa. Tiếp theo hai mắt chợt híp lại, chỉ thấy bên trên ghi rõ dòng chữ "Ngọc Hư cáo mệnh", mang theo đạo lực vô cùng xuyên thẳng tâm thần.
- Là Ngọc Hư phù chiếu?
Cực Thiên kinh hô kêu lên, trên mặt sầm xuống kinh nghi bất định. Hắn còn chưa kịp phản ứng, tử sắc phù chiếu đã bay tới trước người Nhạc Vũ, hư không trôi nổi. Mang theo lực lượng kinh sợ vô cùng, cùng uy áp vô tận.
Ánh mắt Nhạc Vũ thâm u nhìn vào tử sắc phù chiếu trước mặt, hận không thể lập tức ném vung ra ngoài hư không. Cơ hồ theo bản năng hắn đã biết được, bên trong phù chiếu này đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Trầm mặc hồi lâu, Nhạc Vũ khe khẽ thở dài, vẫn đưa tay cầm tử sắc phù chiếu vào trong tay.
Dần dần, vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm âm trầm. Hồi lâu sau mới buông ra phù chiếu, ánh mắt lóe lệ mang nói:
- Đạo tổ có lệnh, muốn ta chấp chưởng phương bắc trăm vạn binh tướng, Lĩnh An Thiên Huyền Thánh Đại Đế thần vị…
Vẻ mặt Cực Thiên ngẩn ra, sắc mặt tràn đầy vẻ không dám tin:
- Một trong năm phương đại đế Thiên Đình? Làm sao có thể?
Nhạc Vũ có chút vô lực gật đầu xem như xác nhận. Lúc trước sau khi Đế Tuấn vẫn lạc Thiên Đình xây dựng lại, Thiên Đế bố trí thần chức, ban chiếu Ngũ Đế cầm đầu. An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, thống lĩnh cả phương bắc, thậm chí ở mức độ nào đó địa vị còn vượt hơn bốn đại đế khác.
Bất quá đế vị này thật sự cũng không phải dễ làm.
Cực Thiên lặng người một thoáng, liền phục hồi lại tinh thần, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ phẫn nộ:
- Hay cho một kế mượn dao giết người! Xiển giáo không ngờ còn chưa chịu từ bỏ ý định. Phương bắc Yêu tộc hoành hành, hơn mười Yêu Thánh, ai cũng đều là đại năng mạnh mẽ tuyệt đối, đây là buộc ngươi đi chịu chết!
Nhạc Vũ nghe vậy sắc mặt tối sầm, trong con ngươi lộ ra lãnh ý.
Chương 975: Phương Bắc Đại Đế
Mở ra hộp ngọc, đầu của Dương Nghệ quả nhiên nằm bên trong hộp, hai mắt trợn ngược, phảng phất như chết không nhắm mắt.
Nhạc Vũ cau mày, bắn ra một tia hỏa diễm đem cả hộp ngọc lẫn đầu lâu bên trong hóa thành tro tàn. Sau đó tiện tay phất qua, đem tro tàn ném khỏi phù không đảo, tùy ý cho gió núi thổi tan.
Tiếp đó hắn lại đem tâm thần chuyên chú vào Thủy Vân kiếm trong tay, kiếm quang chợt sáng lên, bao phủ trong phạm vi mười trượng.
Tổng cộng ba mươi hai chiêu Thủy Vân kiếm thức bị hắn chia thành vô số đoạn, sau đó phân chia tổ hợp. Sắc bén cường ngạnh, hóa thành từng phiến băng lăng, lại bỗng nhiên chuyển sang chí nhu, kiếm khí như tơ, vô số thủy khí lượn lờ.
Tuy kiếm khí tràn trề nhưng tòa trúc lâu của Nhạc Vũ lại không hề bị nửa điểm tổn thương.
Mỗi khi hoàn thành một kiếm thức, khóe môi Nhạc Vũ lại thoáng nhếch lên, lộ ra sắc mặt vui mừng. Vẻ sáng bóng trong mắt chớp động, làm như có điều ngộ ra.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, kiếm thức dần dần từ ba mươi hai thức lui thành mười sáu thức, sau đó lui thành tám thức. Ngay khi cuối cùng lui thành bốn thức, cuối cùng không còn cách nào khống chế được kình lực, khiến tòa trúc lâu ầm ầm nổ tung, kiếm quang tràn đầy, đánh xa ngàn dặm.
Nhưng trên mặt Nhạc Vũ lại không hề có chút ý uể oải, ngược lại bên trong ánh mắt ẩn hàm một tia mừng rỡ như điên.
Bốn chiêu kiếm thức đến lúc này đã xem như chân chính hoàn thành, khống chế không nổi kình lực chỉ là vì tu vi chưa đủ.
Lấy Ngọc Tiên tu vi của Uyên Minh biểu lộ, làm như vậy là chuyện hết sức bình thường.
Sau đó khi hắn thu kiếm lại, từ xa hơn trăm trượng truyền tới thanh âm tiếng vỗ tay. Vừa đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Cực Thiên đang cười nhẹ đứng xa xa, sắc mặt vui vẻ nói:
- Chúc mừng sư điệt, đúng là ta đã không nhìn lầm. Bộ Thủy Vân kiếm tứ thức này quả nhiên đã được ngươi hoàn thành. Ít nhất Cực Thiên này tìm không được chút sơ hở, một khi ra chiêu chưa chắc đã là kẻ địch của ngươi.
- Sư bá nói đùa, bộ Thủy Vân kiếm tứ thức tuy uy lực mạnh mẽ tuyệt đối nhưng vẫn còn chưa làm được thu phát tự nhiên, không thể đối kháng Thái Ất Chân Tiên tu luyện đại thần thông.
Nhạc Vũ cười tự giễu, đứng lên mỉm cười hành lễ, tiếp theo trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ nói:
- Sư bá đến đây chẳng lẽ vì chuyện của vương thất Thiên Thủy quốc? Vì sao đang êm đẹp lại đưa tới đầu của Dương Nghệ?
- Đó là do Thiên Thủy Dương thị gây nên, không quan hệ gì tới Thủy Vân Tông ta. Gia tộc này còn đang vùng vẫy giãy chết, hoặc là lo sợ bị Thủy Vân Tông bỏ đá xuống giếng, mới đem đầu người đưa tới để bình ổn cơn giận của tông môn ta. Đặc biệt là vì ngươi…
Nói tới đây Cực Thiên lại cười nhẹ, liếc mắt nhìn Nhạc Vũ nói:
- Ngươi có biết hiện giờ ở Tây Vực ngươi đã có bao nhiêu danh vọng? Thiên hạ đệ nhất nhân dưới Thái Thanh Huyền Tiên cảnh, được xưng là Thủy Kiếm Tiên. Lấy một người một kiếm độc kháng tuyệt thế anh tài của hơn mười tông môn. Nhờ phúc của ngươi, tiểu tông đạo giáo không có bao nhiêu danh tiếng như tông môn ta hiện giờ đã thanh danh đại chấn. Đệ tử bái sơn tăng thêm bảy thành, cũng có tán tu nổi tiếng tư chất không tệ nghe danh mà đến, có tâm ý bái nhập Thủy Vân môn hạ, hiện giờ bên trong Thủy Vân Tông, lại càng không biết có bao nhiêu đệ tử sùng kính ngươi. Kỳ thật ta cùng Cực Hoán vẫn từng cẩn thận suy nghĩ, do ngươi nhậm chức Thủy Vân tông chủ, so với hai người chúng ta càng thích hợp hơn…
Nhạc Vũ càng nghe càng cảm thấy không ổn, một thanh Thủy Vân kiếm thì cũng thôi, nhị phẩm hậu thiên tiên binh, tuy trân quý nhưng ngày sau vẫn còn cơ hội bồi hoàn. Nếu hắn đảm nhiệm chức Thủy Vân tông chủ, hắn đừng tiếp tục mong thoát thân từ vũng bùn này, lập tức mở miệng ngắt lời hỏi:
- Sư bá đến đây chỉ vì việc này thôi sao?
Trong ánh mắt Cực Thiên nhất thời hiện lên tia tiếc nuối, tiếp theo vẻ mặt chuyển sang ngưng trọng, đem một trương ngọc sắc đạo phù xa xa bắn tới.
Nhạc Vũ âm thầm khó hiểu, nhưng vẫn cầm vào trong tay, khi hồn niệm thăm dò vào bên trong đạo phù, vẻ mặt liền biến thành cực kỳ cổ quái:
- Thiên Đình? Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức chân quân?
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, trước đây khi bị hai đạo hồn niệm cường đại từ trên Diệu Pháp Đại La Thiên quan sát, hắn còn tưởng rằng chỉ là vì mình tạo ra động tĩnh quá lớn tại Khống Vân Phong gây ra sự chú ý mà thôi.
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ qua chính mình sẽ nhấc lên quan hệ gì với Thiên Đình.
Lấy lại tinh thần, Nhạc Vũ nhìn về phía Cực Thiên, chỉ thấy hắn cũng đang cười khổ, hiển nhiên việc này hắn cũng hoàn toàn không dự đoán tới.
Nhạc Vũ suy ngẫm trong chốc lát, mới mở miệng hỏi:
- Ta chỉ là một Ngọc Tiên tu sĩ mà thôi, cho dù có hai kiện linh bảo tương trợ, thực lực bất quá chỉ tương đương Thái Ất Chân Tiên. Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức chân quân, nghe nói là thống soái hơn mười vạn Thiên Đình binh tướng, chấp chưởng việc binh đao của hồng hoang chư giới. Thực quyền đã gần bằng các vị đại đế các phương. Hạo Thiên thượng đế chẳng lẽ phát điên sao? Lại đem chức vị trọng yếu này giao cho ta? Còn nữa, vì sao không phải là chiếu thư của Thiên Đình, ngược lại dùng phi phù hỏi ý?
- Ta sao biết được? Hoặc là trận chiến ở mấy tháng trước, Uyên Minh ngươi đã nhập vào pháp nhãn của hắn. Bất quá lấy khả năng thao tác của ngươi ngày đó, chức vị Thủy Đức chân quân này xác thực cũng đủ khả năng của ngươi.
Cực Thiên khẽ lắc đầu, sắc mặt thật quái dị nói:
- Về phần phi phù, ta cũng hiểu được một phần. Mấy vạn năm nay Thiên Đình tuy đưa lời mời thật nhiều tu sĩ gia nhập Thiên Đình đảm nhiệm chức vụ. Chỉ là tu sĩ chúng ta chỉ cầu tự tại tiêu diêu, trường sinh trong thiên địa. Ngoại trừ những Thiên Tiên Linh Tiên thật sự không còn hi vọng tiến thêm một bước, có ai lại nhàn tản đi Thiên Đình nhậm chức, lao tâm lao lực? Lại còn không bằng thời thượng cổ Yêu tộc, cả một Diệu Pháp Đại La Thiên lớn như vậy, thế lực yếu nhược, thậm chí còn không sánh bằng một ít phàm gian đại tông, cũng không có bao nhiêu thực quyền. Vì vậy liên tiếp hạ chiếu, nhưng đều bị cự tuyệt. Vì thế sau mấy vạn năm nay họ liền cẩn thận hơn nhiều. Phần lớn dùng phi phù hỏi ý, miễn cho bị từ chối thì mất mặt mũi…
Trong lòng Nhạc Vũ giật mình hiểu ý, tiếp theo trầm ngâm chốc lát, liền đem trương ngọc phù thu vào trong tu di không gian, vẻ mặt nghiêm túc.
Kiếp trước hắn làm lính đánh thuê, cũng đã dần dần có thói quen không thích bị người khác quản thúc, kiếp này càng thêm như thế.
Lại nói chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức chân quân đối với hắn mà nói cũng không giúp ích được bao nhiêu.
Hiện giờ tầm mắt của hắn đã không giống như lúc trước. Hắn biết được phàm là dựa vào tín ngưỡng lực tu hành Thần đạo, trừ phi có được đại công đức tương đương khai thiên tích địa, nếu không thật khó tiếp tục tiến thêm một bước, đạt tới quả vị thánh nhân.
Thậm chí Chiến Tuyết nếu ngay từ đầu không do hắn chủ trì tu hành, từ đầu tới cuối chỉ dùng Huyền Sát Chiến Ma công pháp làm căn cơ, lúc sau lại cơ duyên xảo hợp dung hợp ra một môn vô thượng lôi pháp, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cơ hội vấn đỉnh đại đạo.
Hiện giờ Ngũ Hành phù trận của Nhạc Vũ cũng là vô thượng đại đạo, tiếp xúc vu lực cũng không có chỗ hỏng, nhưng cũng không giúp ích được gì, thật sự không có gì hứng thú.
Cực Thiên nhìn vẻ mặt của hắn, đã hiểu được tính toán của Nhạc Vũ, chần chờ một lúc vẫn mở miệng nói:
- Trương phi phù kia chỉ sợ sư điệt chưa xem xong đi? Lần này vị Thiên Đế của Thiên Đình kia, kỳ thật xem như rất có thành ý. Ngoại trừ chức vị ra, còn có một trương phù bảo của Đạo tổ, có thể hộ ngươi không bị vu lực ăn mòn. Ngoài ra mỗi mười năm thời gian, sư điệt có thể mượn Chu Thiên Tinh Đấu đại trận sử dụng ba ngày.
Khóe môi Nhạc Vũ hơi nhíu lại, xem ra trong số những ưu đãi bên trong phi phù, chỉ có điều kiện này làm hắn tâm động. Nếu có Chu Thiên Tinh Đấu đại trận chân chính tương trợ, hắn cũng có thể trong ba ngày thời gian là nhảy qua Ngọc Tiên cảnh giới.
Trong lòng khẽ động, trên mặt Nhạc Vũ lại lộ ra vài phần ý cười:
- Ý của sư bá chẳng lẽ muốn ta đáp ứng?
- Chỉ là muốn thuyết phục sư điệt cẩn thận suy nghĩ mà thôi.
Cực Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Nếu đặt ở lúc bình thường, chức vị này ta cũng chẳng muốn quản tới. Nhưng lần này mặc dù nguy cơ của Thủy Vân Tông được giải, nhưng tình thế vẫn gian nan, tứ phía thụ địch. Tuy có Vạn Thọ sơn bảo hộ, nhưng cũng không quá bảo hiểm. Nếu có thêm Thiên Đình, xem như có thể chân chính thiết lập căn cơ. Nhưng nếu sư điệt không muốn cũng không sao cả…
Nhạc Vũ cũng không nói ra ý kiến, lại lâm vào trầm tư. Chu Thiên Tinh Đấu đại trận hắn xác thực có vài phần để ý, thật ra cũng không phải vì chính hắn, mà còn vì mấy người Nhiễm Lực.
Nhưng chức vụ Thủy Đức chân quân này chỉ sợ cũng là một phiền toái không nhỏ. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Nếu là như thế ta sẽ suy nghĩ kỹ lại, hai tháng sau sẽ cấp cho sư bá một câu trả lời thuyết phục…
Khi đó Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ hẳn đã trở về, có Diễn Thiên Châu có thể thôi diễn hung cát một phen.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa nói được một nửa, vẻ mặt hai người cùng rùng mình nhìn lên trên không.
Chỉ thấy một đạo tử sắc đạo phù dài chừng một thước huy hoàng sáng chói phá không bay đến. Thanh thế khôn cùng, gợi lên vạn đạo thụy hà, kim quang sáng ngời, hồng nghê cuồn cuộn, hướng đỉnh núi giáng xuống.
Nhạc Vũ theo bản năng vận chuyển Chân Long Nhãn nhìn vào đoàn quang hoa. Tiếp theo hai mắt chợt híp lại, chỉ thấy bên trên ghi rõ dòng chữ "Ngọc Hư cáo mệnh", mang theo đạo lực vô cùng xuyên thẳng tâm thần.
- Là Ngọc Hư phù chiếu?
Cực Thiên kinh hô kêu lên, trên mặt sầm xuống kinh nghi bất định. Hắn còn chưa kịp phản ứng, tử sắc phù chiếu đã bay tới trước người Nhạc Vũ, hư không trôi nổi. Mang theo lực lượng kinh sợ vô cùng, cùng uy áp vô tận.
Ánh mắt Nhạc Vũ thâm u nhìn vào tử sắc phù chiếu trước mặt, hận không thể lập tức ném vung ra ngoài hư không. Cơ hồ theo bản năng hắn đã biết được, bên trong phù chiếu này đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Trầm mặc hồi lâu, Nhạc Vũ khe khẽ thở dài, vẫn đưa tay cầm tử sắc phù chiếu vào trong tay.
Dần dần, vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm âm trầm. Hồi lâu sau mới buông ra phù chiếu, ánh mắt lóe lệ mang nói:
- Đạo tổ có lệnh, muốn ta chấp chưởng phương bắc trăm vạn binh tướng, Lĩnh An Thiên Huyền Thánh Đại Đế thần vị…
Vẻ mặt Cực Thiên ngẩn ra, sắc mặt tràn đầy vẻ không dám tin:
- Một trong năm phương đại đế Thiên Đình? Làm sao có thể?
Nhạc Vũ có chút vô lực gật đầu xem như xác nhận. Lúc trước sau khi Đế Tuấn vẫn lạc Thiên Đình xây dựng lại, Thiên Đế bố trí thần chức, ban chiếu Ngũ Đế cầm đầu. An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, thống lĩnh cả phương bắc, thậm chí ở mức độ nào đó địa vị còn vượt hơn bốn đại đế khác.
Bất quá đế vị này thật sự cũng không phải dễ làm.
Cực Thiên lặng người một thoáng, liền phục hồi lại tinh thần, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ phẫn nộ:
- Hay cho một kế mượn dao giết người! Xiển giáo không ngờ còn chưa chịu từ bỏ ý định. Phương bắc Yêu tộc hoành hành, hơn mười Yêu Thánh, ai cũng đều là đại năng mạnh mẽ tuyệt đối, đây là buộc ngươi đi chịu chết!
Nhạc Vũ nghe vậy sắc mặt tối sầm, trong con ngươi lộ ra lãnh ý.
Bình luận truyện