Quan Tài Con Người

Chương 40



4

Mặc U vội kéo tôi sang một bên để nhìn rõ những quả trứng quấn quanh đuôi rắn.

Long Linh cầm chùy nước phát ra ánh sáng màu tím lao thẳng về phía anh.

Có vẻ Mặc U không thể chạm vào ánh sáng màu tím kỳ dị ấy, chỉ có thể tránh né.

Long Linh như lấy lại sức chiến đấu với thợ nề ở cửa hàng quan tài, cơ thể linh hoạt như một con khỉ, ngay cả Mặc U cũng không thể thoát cô ấy để tiếp cận quan tài Bôn Vân.

Trương Thiên Nhất cầm kiếm xông tới đẩy chùy nước của Long Linh ra: "Cô dám lấy minh độc ở chỗ Tử Huyền quân? Ông ta rốt cuộc muốn cô làm gì?"

"Tử Huyền quân không yêu cầu tôi làm gì cả, ông ta chỉ bảo tôi tự khám phá sự thật để biết mình là ai." Long Linh nhảy lên đứng trước một đầu quan tài để bảo vệ trứng rắn, mỉm cười với Trương Thiên Nhất, "Tôi cũng có chuẩn bị vài thứ hay ho cho anh đấy."

Dứt lời, ở xa truyền tới tiếng kêu quái lạ của một con thú.

Long Linh cười khẩy: "Dân làng sợ tôi, kiêng kị tôi, mắng tôi xui xẻo, nhưng đó không phải vấn đề của tôi, là họ sợ có người mạnh hơn mình. Con người ai cũng hận bản thân mình không đủ mạnh mẽ nhưng lại sợ người khác mạnh hơn mình."

Nói tới đây, Long Linh nhìn Mặc U: "Mặc U quân và Tử Huyền quân trấn thủ dị giới trăm năm, trảm sát yêu ma, bản thể trọng thương. Xét đến cùng nguyên nhân không phải vì con người quá yếu đuối sao? Một khi yêu ma dị giới xâm nhập, nhân loại bị diệt vong có phải tốt hơn không, nếu không với tâm tính của con người, nói không chừng họ sẽ cung phụng yêu ma như thần tiên đấy! Nếu còn sống, các vị thần thượng cổ có thể dễ dàng giải quyết yêu ma dị giới, Tử Huyền quân cũng sẽ không bị thương đến mức gần bị diệt vong. Con người ngày nay sống mà chẳng có mục đích, cuộc đời này quá mệt mỏi rồi. Tử Huyền quân nói đúng, chỉ khi thần giáng thế, chúng ta mới có thể cứu rỗi thế giới."

Long Linh kích động như thể muốn hô to câu "Người đi theo Tử Huyền quân sẽ được trường sinh bất tử" vậy.

Ngay cả Trương Thiên Nhất cũng bất lực trước sự cuồng nhiệt của cô ấy, trên khuôn mặt trầm ổn lộ sự không dám tin.

"Thế cô có từng nghĩ thượng cổ thần minh đầu người thân rắn không còn chứng minh trên thế gian này không có hậu duệ của bọn họ không? Thai thần trong cơ thể nữ thi do con người tạo ra, còn mẹ cô... Dù không trải qua việc bẻ xương nắn chỉnh thì ít nhất cũng do thuật tạo súc hoặc phương pháp nào khác tạo thành thế này. Bà ta chắc chắn phải chịu rất nhiều đau khổ vì đã làm trái ý trời." Trương Thiên Nhất vẫn cố gắng giải thích.

"Không phải bẻ xương nắn chỉnh, là chỉnh sửa gen, là khoa học! Mấy người có nhìn thấy những quả trứng rắn kia không? Họ không chết, họ vẫn đang sống trong quan tài, họ cũng có thể giao phối và đẻ trứng! Thai thần trong trứng vẫn còn sống, một khi trứng nở ra sẽ tạo thành thần tộc. Hậu duệ của nữ thần đầu người mình rắn và con trai của thủy thần Vô Chi Kỳ vô cùng lợi hại, bản thân tôi là minh chứng rõ nhất!" Long Linh hét lên, "Huyền môn mấy người vẫn cho rằng thuật tạo súc vẫn đẫm máu và tàn ác như trước đây sao? Bây giờ đã là thời đại cao có thể dung hòa và kết hợp gen rồi!"

Bên ngoài đã đánh nhau ngất trời.

Không đúng.

Mọi người đang cùng thảo luận về khoa học và huyền học hả?

5

Tôi thở dài: "Vậy cô kéo tôi đến Toàn Châu để làm gì?"

Tôi cầm ô ra hiệu với Mặc U rằng mình không sao.

Tuy Tử Huyền muốn ăn thịt uống máu của tôi, nhưng ông ta vẫn đang cần quan tài người.

Vốn dĩ ông ta có thể trực tiếp giết tôi.

Bây giờ tôi có thể làm quan tài người, Long Linh cũng có thể, sự tồn tại của chúng tôi vẫn còn có giá trị.

Thế nên ít nhất tại thời điểm hiện tại, mạng sống của tôi không gặp nguy hiểm.

"Đương nhiên là đưa cô xuống thế giới u minh làm quan tài người, giúp số trứng thần này nở ra. nếu không chúng lại chết non như thai thần trong tay đám Cửu Lão." Thái độ Long Linh đối với tôi vẫn còn ổn, nhưng khi nhìn Trương Thiên Nhất và Mặc U, cô ấy lạnh lùng nói, "Sau đó giết Mặc U quân và Trương thiếu chủ, từ nay không còn ai ngăn cản chúng ta tạo ra thần linh nữa."

Nói cách khác, môi trường bên ngoài không đủ điều kiện để tạo ra thai thần.

Chính vì thế bào thai trong bụng xác chết đứng mới chết.

Còn những thứ trong quan tài Bôn Vân vẫn còn sống nên đã khiến Tử Huyền nhìn ra giá trị khác của tôi.

Cũng chính giá trị sử dụng này là lý do tôi còn sống đến bây giờ.

Khi nãy Long Linh nói về khoa học, nhưng có vẻ vì không tìm cách giữ cho phôi thai còn sống nên cô ấy mới muốn tôi dùng "huyền học" hỗ trợ.

Tôi áy náy nhìn Trương Thiên Nhất và Mặc U

Trước khi đến đây, họ lo lắng cho an nguy của tôi, nhưng bây giờ họ nên lo lắng cho sự an toàn của mình thì hơn.

Nhưng sự thật là vì tôi mà họ bị dụ đến đây.

Long Linh cầm chùy nước đập vào quan tài Bôn Vân hai cái, sau đó giơ lên cao, hét lớn.

Trên mặt sông bỗng có thứ gì đó đang lao tới.

Tiếng trống và tiếng tù từ vỏ ốc càng lúc càng lớn.

"Nơi này xin giao lại cho Mặc U quân." Trương Thiên Nhất dùng Chích Dương kiếm đánh bại một con sơn tinh lao tới, sau đó tung người đu lên vách đá, Chích Dương kiếm phản chiếu ánh mặt trời lóe lên như ánh lửa của kim ô, đi đến đâu sơn tinh thủy quái đều bị giết ngay lập tức.

"Ngầu lắm đúng không?" Long Linh nhìn Trương Thiên Nhất, "Anh ta thích cô, biết rõ hai người không thể thành đôi nhưng vì cứu cô, anh ta vẫn tình nguyện giảm tuổi thọ. Tiếc là trách nhiệm của anh ta quá lớn lao, trên lưng còn đeo trọng trách bảo vệ thương sinh gì đó nên không thể không khom lưng quỳ gối với Mặc U, đánh mất cơ hội tiếp cận người mình thích."

Mặc U lắc đầu cười: "Ngay từ đầu cậu ta đã không có cơ hội."

Việc này tôi không quan tâm.

Ngay từ đầu Trương Thiên Nhất cũng đã biết tôi và anh ta là không thể. Năm anh ta mười tuổi, gia tộc của anh ta đã thể hiện thái độ quá rõ ràng.

Tôi cúi đầu nhìn con thuyền đậu dưới vách đá.

Trên mặt sông, vô số con khỉ nước lao nên, các đệ tử nhà họ Trương đứng trên thuyền cầm nỏ bắn thẳng xuống nước, sau khi bắn trung, họ lập tức kéo lên cắt đầu rồi đưa đi nghiền nát.

Số khỉ nước này quá âm tà, dù chúng đã chết thì cũng không thể để xác trong nước được.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thủy hầu tử thực sử, chúng có bộ lông màu xanh đậm dài và xù xì, trên người phủ đầy rong rêu, các chi và khuôn mặt có phần giống với con người. Kỳ lạ hơn là đuôi của chúng dài gấp đôi cơ thể, trên đuôi có chi tiết giống với lòng bàn tay bốn ngón, đó chính là giác hút của chúng.

Chúng lao thẳng lên khỏi mặt nước, dùng tứ chi bám vào thành tàu, sau đó vung cái đuôi dài của mình bắt lấy mắt cá chân của đệ tử nhà họ Trương rồi kéo xuống nước. Một khi có người bị rơi xuống nước, những con thủy hầu tử xung quanh sẽ lập tức bao vây xé xác người đó.

"Chúng là thủy hầu tử, lợi hại đúng không?" Long Linh đi tới, không còn canh giữ quan tài Bôn Vân nữa, "Ở Hoàng Hà hằng năm có hơn ba mươi nghìn người chết. Nếu linh hồn bị mắc kẹt trong nước, họ sẽ biến thành thủy hầu tử, cho dù xác đã được vớt lên, họ vẫn là thủy hầu tử bị mắc kẹt mãi mãi. Dưới dòng sông này quy tụ tất cả thủy hầu tử tôi đưa về từ lưu vực Hoàng Hà, không dưới một trăm nghìn con. Thật ra tôi muốn tỉ thí với cô thử xem, cô có thể khống chế quan tài trong thiên hạ, còn thả ra mấy vạn lệ quỷ, nếu so với thủy quái trong tay tôi thì bên nào sẽ lợi hại hơn?"

Long Linh đánh giá tôi quá cao rồi, thủy quái hoạt động trong nước, nghe theo mệnh lệnh của cô ấy, còn lệ quỷ trong quan tài ma không hề nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi cũng không dám thả chúng ra ngoài.

Long Linh vẫn lợi hại hơn!

Không phải Long Linh là thần sao? Tôi đây chỉ là nửa người nửa ma sắp chết, đương nhiên không thể đánh bại cô ấy.

"Cô xem, người kia sắp chết rồi, đợi hắn chìm xuống, một trăm năm sau ở đây sẽ lại có thêm một con thủy hầu tử." Long Linh cười khúc khích, "Tôi nói rồi, chỉ cần chúng ta tới Tuyền Châu, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của tôi."

"Người kia sẽ không chết đâu." Tôi cũng mỉm cười, trầm giọng, "Cuộc chiến của hai bên chỉ mới bắt đầu."

Long Linh đã quá coi thường gia tộc họ Trương ở Vân Hải rồi.

6

Tôi vừa nói hết câu, Trương Thiên Nhất rạch một đường qua lòng bàn tay, sau đó giơ Chích Dương kiếm lên cao.

Mũi kiếm phát sáng, một con kim ô sải cánh bay ra. Nó bay đến đâu, những con sơn tinh thủy quái đều bị đốt thành tro.

Trương Minh Đạm đứng trên thuyền cũng hét lớn.

Ngay lập tức dưới sông có một sinh vật dài hàng chục mét với đầu cá đuôi rắn lao lên khỏi mặt nước, há cái miệng khổng lồ nuốt chửng lũ thủy hầu tử.

Cùng lúc đó, cái đuôi của nó trực tiếp cuốn lấy đệ tử nhà họ Trương bị rơi xuống nước ném lên mạn tàu.

Chỉ trong chớp mắt, trên mặt sông trở thành cuộc chiến của sinh vật đầu cá đuôi rắn với lũ thủy hầu tử.

Trương Minh Đạm đứng một chân trên cột thuyền, lúc thì thổi vỏ ốc, lúc thì mím môi lặng lẽ thổi gì đó.

Ở mũi tàu có một cái trống lớn, một cô gái hai mươi tuổi mặc đồ đỏ đi chân trần đứng trước trống, hai tay cầm dùi to hơn bắp chân đánh trống cổ vũ.

"Hổ giao?" Phải nhìn một lúc tôi mới thấy được toàn cảnh con quái thú trong nước

Thân cá đuôi rắn, không phải cá cũng không phải rắn, thứ duy nhất có sức sát thương như vậy chỉ có hổ giao.

Nghe đồn hổ giao là giao long ở Đông Hải trong Bác Vật Chí, còn có tên hổ chinh.

Trong Lâm Hải Thủy Thổ Dị Vật Chí có ghi có răng giống hổ nhưng không có lông hoặc có thể biến thành hổ.

Nói dễ hiểu hơn là quái thú này ở trong nước có hình dạng đầu cá đuôi rắn, nhưng khi lên bờ sẽ có hình hổ.

Hổ và rồng đều là hung thủ, thế nên hổ giao đương nhiên rất hung dữ.

Nhà họ Trương đúng là lợi hại, không ngờ họ âm thầm nuôi nhiều hổ giao như vậy.

Sau một hồi chém giết, mặt nước đã bình lặng trở lại.

Có hổ giao trấn chủ mặt nước, lũ thủy hầu tử phải lặn xuống đáy.

Xác thủy hầu tử được vớt lên rồi băm nhỏ trên thuyền.

Riêng điểm này, tôi thật sự khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của nhà họ Trương.

Mà lúc này, sơn tinh cũng đã bị đốt cháy dưới Chích Dương kiếm của Trương Thiên Nhất.

Tôi quay đầu nhìn Long Linh, dù chăm chú quan sát trận chiến nhưng cô ấy vẫn cầm chặt chùy nước, sợ Mặc U đến gần quan tài Bôn Vân phá hoại cái gọi là trứng thần bên trong.

"Từ bỏ đi." Tôi nói, "Ông ta là bố ruột của tôi nhưng vẫn muốn ăn thịt tôi đấy thôi. Ông ta..."

Dù là thượng cổ thần liên thì ông ta cũng đã mất đi thần tính, sa đọa thành một con quỷ, làm việc cực đơn.

"Cô còn chưa từng gặp ông ta thì sao biết Tử Huyền quân thế nào. Cô ăn hạt sen của Mặc U cũng như ăn con cháu của anh ấy, thế Tử Huyền quân ăn thịt cô thì có sao?" Long Linh cười khẩy, "Đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Hôm nay tôi sẽ giết hết bọn họ, đưa cô xuống u minh, để tất cả quả trứng thần này nở. Đến lúc đó, ông ta sẽ trở lại thế giới này!"

Không lẽ Long Linh từng gặp Tử Huyền?

Hay là cô ấy còn chiêu nào khác?

Nhất thời tôi không biết phải làm gì, đành phải nhìn sang Mặc U, dù gì anh và Tử Huyền cũng cùng cội nguồn.

Nhưng lúc nhìn Mặc U, tôi lại thấy anh cau mày quan sát người phụ nữ đầu người đuôi rắn đang bảo vệ những quả trứng trong quan tài.

Khi ánh mắt anh chạm vào tôi, một đóa u liên bất chờ bắn thẳng về phía quan tài Bôn Vân.

"Nước!" Long Linh lập tức dùng chùy điều khiển hướng nước muốn ngăn cản đóa u liên kia.

Nhưng dòng nước còn chưa đến gần u liên thì đã bốc hơi.

Long Linh lao qua muốn cản lại.

Tôi nhanh chóng tóm lấy Long Linh.

Ánh sáng tím trên cây chùy của Long Linh hẳn là thứ Tử Huyền dùng để khống chế Mặc U nhưng nó chắc chắn không có tác dụng với tôi.

Dù có tác dụng, Long Linh cũng không dám giết tôi.

"Không được! Đó là trứng thần, nếu trứng thần nở, chúng sẽ đưa nhân loại trở về thời cổ đại huy hoàng như Nữ Oa đã từng làm khi còn sống."

Long Linh theo bản năng đẩy tôi ra, may mà Mặc U nhanh chóng ôm tôi vào lòng.

U liên vừa rơi xuống quan tài Bôn Vân, chất lỏng bên trong liền tràn ra, cánh hoa như muốn bốc cháy.

Đúng lúc này, trên đỉnh vách đá truyền tới tiếng cười, đó là tiếng cười tôi đã nghe thấy ở bên dưới cửa hàng của mình.

7

Hai mắt Long Linh sáng lên: "Ông ta tới! Ông ta tới rồi! Trận chiến này cô không còn hy vọng đâu!"

Long Linh không còn quan tâm đến quan tài Bôn Vân, trực tiếp nhảy xuống vách đá.

"Ầm", Long Linh rơi xuống nước, cầm chùy nước bơi thẳng về phía lũ hổ giao.

Trương Thiên Nhất ra lệnh: "Bắn!"

Các đệ tử nhà họ Trương đang cầm nở lập tức điều chỉnh phương hướng bắn tên về phía Long Linh.

Dù tôi và kể cả Trương Thiên Nhất đều biết Long Linh ở Long Đồng phải trải qua cuộc sống như thế nào, cũng rất đồng cảm, chỉ tiếc chúng tôi không đi chung đường.

Tôi không nhìn nữa, xoay người cùng Mặc U đi về phía quan tài Bôn Vân.

Mặc U cầm ô che cho tôi: "Ông ta không đến, đó chỉ là một câu chú mà thôi. Chất lỏng này ông ta lấy từ suối Luân Hồi ở u minh tới để bảo vệ trứng rắn bên trong và quan tài Bôn Vân này. Chúng tôi cùng một cội nguồn, nhưng lại khắc nhau."

Lúc này, người phụ nữ đuôi rắn không hề mở mắt, nhưng mí mắt của bà ta vẫn giật giật cứ như có thể nhìn thấy chúng tôi, đuôi rắn vặn vẹo cuộn chặt để bảo vệ trứng rắn.

"Bà ta còn sống hay đã chết?" Đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ này nên không dám xác định.

"Trước nay bà ta chưa bao giờ sống cả." Mặc U trầm giọng, "Đây là xác sống. Sau khi tuyệt địa thiên thông (*), trên thế giới này đã không còn chỗ cho thứ này nữa."

(*) Tuyệt địa thiên thông (绝地天通): có nghĩa là trời, đất, thần linh và con người tự thực hiện nhiệm vụ của mình, không còn can thiệp lẫn nhau nữa

Có nghĩa là ngay từ đầu bà ta đã chết.

Tử Huyền nuôi bà ta trong quan tài Bôn Vân, dùng cách đặc biệt nào đó khiến bà ta mang thai huyết mạch của Bôn Vân.

Mang thai trong quan tài, xác sống sinh con là tối kỵ!

Ông ta chưa từng có ý định đưa thần quay lại thế giới này, ông ta chỉ muốn tạo ra vũ khí giết người.

Long Linh từ năm buổi tối đã bắt đầu vớt xác, đến nay đã làm công việc đó hơn hai mươi năm, năm nay ít nhất cũng hai mươi bốn tuổi, lớn hơn tôi năm tuổi.

Trương Thiên Nhất điều tra Long Linh, khẳng định cuộc đời của cô ấy không hề sai sự thật.

Nói cách khác Tử Huyền đã bắt đầu làm việc này ít nhất từ hai mươi lăm năm trước, chưa kể còn cần thời gian để nuôi nữ thi đuôi rắn này.

Nhưng tại sao Long Linh lại sống?

Việc đầu tiên Tử Huyền muốn làm không phải là làm quan tài người, mà là xác nhận xem quan tài Bôn Vân này có hiệu quả thật sự hay không, sau đó mới bắt mẹ tôi tới thế giới u minh.

Lòng tôi rét run, mặc cho Mặc U kéo mình đi vòng quanh quan tài. Anh cau mày chỉ phần thắt lưng của nữ thi, nơi bắt đầu có vảy mọc ra: "Nhìn chỗ đó đi. Bản thân ổn chứ?"

"Chỉ cần có quan tài ở đây thì không có vấn đề gì." Tôi khẽ cười, "Dù không biết do ai nào làm nhưng quan tài này chắc chắn được tạo ra từ tay của người nhà họ Quan."

"Nhà họ Quan hiệu lệnh quan tài, không ai dám trái lệnh đúng không?" Mặc U nhìn ra ngoài, "Thế tôi đi đây, dưới kia còn chút việc."

Sau đó anh trực tiếp nhảy xuống vách đá.

Quan tài Bôn Vân ở đây, không có gì phải vội, nên tôi nhanh chóng đuổi theo xem thì thấy trên mặt nước có rất nhiều xác hổ giao, tất cả đều chết do bị một vật sắc nhọn cào vào bụng.

Đệ tử nhà họ Trương đều đứng ở mạn tàu cầm nỏ chờ lệnh.

Long Linh biến mất chắc chắn là đang tìm cơ hội hành động.

Hổ giao bơi lội ầm ĩ trên mặt nước, phát ra tiếng chim kêu rít rít.

Trương Minh Đạm lúc này không còn cười nữa, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm mặt nước.

Mặc U đứng trên nước, khom người nhúng đầu ngón tay xuống sông, sau đó ra hiệu với Trương Thiên Nhất.

"Đoái Cung rút lui!" Trương Thiên Nhất cầm Chích Dương kiếm nhảy lên rìa vách đá, nhìn tôi, "Dưới nước có gì đó, Mặc U quân bảo tôi ở lại bảo vệ cô."

Mặc U lo lắng quá rồi.

Theo hiệu lệnh của Trương Thiên Nhất, Trương Minh Đạm không cam lòng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó thổi vào vỏ ốc.

Cùng lúc ấy, tất cả thuyền của nhà họ Trương đều tắp vào bờ.

Hổ giao đồng loạt kêu lên như đang kháng cự.

Nhưng khi nghe tiếng kêu của ốc biển, chúng chỉ đành bơi lên bờ, sau đó hóa thành hổ.

Mặc U đứng giữa sông nhìn xung quanh như đang cảnh giới.

Bất thình lình có một thứ như người cá ngoi lên.

"Mau lùi lại!" Mặc U quát.

Nhưng không còn kịp nữa, mấy con hổ giao còn chưa kịp lên bờ trực tiếp bị kéo xuống nước.

Mặc U nhón chân, lập tức có vô số u liên nở rộ.

Chỉ là đúng lúc này, bầu trời bỗng nổi sấm sét.

Một cái đầu to như cái trống, mặt phủ đầy lông trắng kéo theo đuôi rắn nhảy lên lao thẳng về phía Trương Minh Đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện