Quan Thanh

Chương 665: cởi bỏ khúc mắc



Thật ra tới giờ Đông Phương Du cũng không rõ ràng mình rốt cuộc mang loại tình cảm phức tạp thế nào đối với An Tại Đào. Làm một người phụ nữ thành thục đã sớm qua tuổi ảo tưởng, Đông Phương Du dốc sức hơn mười năm trong quan trường hiện giờ ngồi ở địa vị cao, trong lòng vốn đã sớm ném loại tâm tư không nên có này. Nhưng Đông Phương Du lại không làm được, thật sự không làm được.

Quen biết An Tại Đào, giống như một nút thắt quan trọng trong vận mệnh của cô. Người đàn ông anh tuấn nho nhõ trước mắt này từ từ thành thục, không ngờ khiến cô động tâm và mê muội như thế. Ở một số thời điểm, tình cảm cô bốn bề dậy sóng cảm giác giống như cô trở về với thời thiếu nữ thanh xuân.

Tuy rằng người không ở Phòng Sơn, nhưng cô đang ở Thiên Nam, gần như mỗi thời khắc đều không quên được người đàn ông này. Tình cảm mãnh liệt sinh ra, đồng thời mang đến cảm giác thẹn nào đó, không lúc nào không tra tấn cô.

Tình dục bỏ hoang giống như gốc cỏ dại trưởng thành khỏe mạnh trong gió xuân, cắt không đi. Điều này khiến cô vốn bởi vì hôn nhân gia đình không có con cái càng thêm lung lay sắp đổ, cô đã lặng yên cùng chồng làm xong thủ tục ly hôn. Vốn phương diện này của nữ cán bộ, mặc dù là dối trá cũng nên duy trì một gia đình hài hòa, hết thảy vì tiền đồ. Nhưng Đông Phương Du lại không kéo dài nữa, cô biết, bản thân mình đã xem như tinh thần ngoại tình, hôn nhân miễn cưỡng gắn bó, sẽ càng khiến cô thêm thống khổ.

Tuy rằng cô ly hôn không phải bí mật gì, nhưng trong xã hội hiện đại dần cởi mở, người trong quan trường cũng không tính là chuyện gì lạ, cho nên việc cá nhân của cô không gợi lên gợn sóng nào. Hơn nữa thân phận của cô càng không ai dám nói này nói nọ.

Khiến Đông Phương Du bất ngờ chính là, sau khi ly hôn không lâu, chồng trước của cô tìm một viên chức nhỏ công tác ở một doanh nghiệp nhà nước, một phụ nữ rất trẻ, mặc dù từng có một lần hôn nhân ngắn ngủi nhưng không có con, hai người tái hổnaất nhanh, nghe nói lập tức lại có bầu. Loại chuyện này nhìn từ bên cạnh mà chứng minh có lực, không có con hẳn là do nhân tố phía Đông Phương Du.

Không biết như thế nào, nhận được tin tức này, Đông Phương Du đột nhiêm cảm thấy như trút được gánh nặng. Tới giờ phút này cô mới bỗng nhiên hiểu được, hóa ra cảm giác thất vọng và áp lực thống khổ đối với hôn nhân không chỉ là cô, chồng trước của cô cũng giống vậy. Bởi vì quan chức và thân phận của cô, chồng trước của cô không dám đề xuất ly hôn, cô chủ động đề xuất, với gã mà nói cũng chẳng khác gì một loại giải thoát.

Đã nhiều ngày, Đông Phương Du cảm thấy tâm tình thả lỏng, cảm giác bứt dứt và chịu tội chồng chất trong lòng từ xưa tới nay đột nhiên biến mất. Tuy rằng cô ly hôn cũng không hề liên quan tới An Tại Đào, tuy rằng bất kể thân phận, tuổi tác hoặc một số nhân tố khác, cô cũng không nên ôm trong lòng ý tưởng không nên có gì đối với An Tại Đào, nhưng cô vẫn thường xuyên nhớ tới bóng dáng bị mạnh mẽ giấu kín trong lòng kia.

Mỗi cử động của An Tại Đào tại Phòng Sơn cô đều chú ý hơn ai khác, An Tại Đào đẩy mạnh một loại cải cách, cô đều sốt ruột và nóng nảy hơn ai khác. Trong mắt cô, người đàn ông trẻ tuổi còn hơi lỗ mãng này kỳ thật không quá thích hợp lăn lộn trong quan trường, hắn hẳn là bỏ đi áo khoác cán bộ này, đi tới cuộc sống hắn vốn có. Bất kể làm truyền thông hay làm xí nghiệp, cô đều tin tưởng tiền đồ An Tại Đào rộng mở. Nhưng chức vị ---- tuy rằng hắn đã làm ra một chút thàn htích, chiến tích danh vọng đều nổi bật, nhưng quan trường thay đổi bất ngờ, loại cá tính không theo dòng lớn này của An Tại Đào, sớm hay muộn sẽ xảy ra lộn xộn lớn.

Một khi tới thời điểm đó rồi, tất cả tường thành chiến tích hắn khổ tâm xây dựng sẽ ầm ầm sụp đổ, hết thảy trở về số không. Mà hắn, kết cục khó khăn. Bởi vậy, động tĩnh của An Tại Đào càng lớn, cô lại càng lo lắng hắn phiêu lưu chính trị. Đừng nhìn hắn đã là cán bộ cấp Sở, nhưng càng lên cao nguy hiểm càng lớn, bởi vì theo quyền lực của hắn tăng lớn, hắn sẽ càng bị "giày vò" lớn hơn.

Mà gần đây, cái gọi là miễn phí chữa bệnh toàn dân của Phòng Sơn, lại khiến Đông Phương Du đứng ngồi không yên. Chắc chắn sẽ sai lầm... Đây là trực giác của Đông Phương Du. Mà ngay cả An Tại Đào miễn cưỡng duy trì xuống, sớm hay muốn cũng là một kết quả không thể kéo dài.

Đang muốn rút thời gian tới Phòng Sơn tìm An Tại Đào, nói chuyện cẩn thận với hắn, nhưng cô còn chưa quyết định có đi hay không, không ngờ An Tại Đào đã tìm tới cửa.

...

...

Đông Phương Du vốn thuộc loại phụ nữ quyến rũ không lộ ra, tuy rằng người đã đến trung niên, nhưng bởi vì bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua khiến người ta cảm thấy cũng chỉ 30. Dáng người đẫy đà, khuôn mặt quyến rũ ửng đỏ, đường cong lồi lõm lả lướt, hơn nữa đôi mắt buồn ngủ mông lung, phát ra sức hấp dẫn câu người.

An Tại Đào là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn thuộc loại máu nóng, chợt thấy khuôn mặt chưa tỉnh ngủ này của Đông Phương Du, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cảm giác khác thường.

Cảm giác khác thường ngày càng mạnh trong lòng, hắn gần như không dám trực tiếp nhìn đôi mắt trong suốt mang chút mê ly của Đông Phương Du. Cho tới nay, cảm xúc khác thường của Đông Phương Du đối với hắn, kỳ thật trong lòng An Tại Đào làm sao khôngmang chút cảm giác khác thường nào đó đối với ĐôngPhương Du. Nguồn: https://truyenbathu.net

Chẳng qua hắn tự hỏi không phải quân tử Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn cái gì, nhưng cũng không phải người lạm tình. Nhưng mỗi khi đối mặt Đông Phương Du, trong lòng hắn vẫn luôn rục rịch lửa dục. Lửa dục nhàn nhạt mà cứng cỏi này dường như khắc sâu vào trong lòng hắn, xem như thuộc về ý xấu của nhân tính.

Ở một số thời điểm, An Tại Đào có một ý thức phạm tội liều lĩnh chinh phục người phụ nữ thành thục trước mắt này. Ngay từ đầu hắn cũng không quá rõ ràng, sau đó mới dần sắp xếp rõ ràng, cực kỳ xấu hổ. Bất kể hắn thừa nhận hay không, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành khác thường, thận phận con tư sinh, trong cuộc sống thiếu tình thương của cha nương tựa vào mẹ, tâm tính của hắn ở mức độ nào đó có "vặn vẹo" nhất định, có tâm lý phức tạp. Đối với người phụ nữ thành thục lại thêm đôi mắt nữ tính, trong lòng hắn...

Tĩnh tâm ngẫm lại, lúc này hắn mới bỗng phát giác, ở một số mặt Đông Phương Du quả thật có vài phần tương tự với An Nhã Chi mẹ của hắn. Hắn không biết mình có tính bệnh tật nào đó trên tâm lý hay không, nhưng sau đó hắn lặng yên tìm vài bác sĩ tâm lý cố vấn, biết đây chẳng qua là "thường tình của con người", hoàn toàn không cần trị liệu.

Thế giới này vốn không có người hoàn mỹ, sâu trong lòng mỗi người đều ít nhiều có một chút u ám gì đó. Có thể nhìn thẳng vào và đối diện với thứ gì đó ở sâu trong lòng và sâu trong linh hồn mình, cho dù là điên cuồng và ti tiện, thật ra đã xem như là người khá lý trí và tỉnh táo.

Đã rõ ràng điều này, An Tại Đào lại đối mặt Đông Phương Du, trong lòng cũng dâng lên vài phần cảm giác hổ thẹn khác thường.

- Tiểu Đào...

Đông Phương Du nhẹ nhàng gọi:

- Cậu ngồi xuống uống chén trà, tôi đi rửa mặt, tôi vừa mới ngủ một lát, mấy ngày nay hơi mệt, cậu chờ tôi một lát.

Ngay khi An Tại Đào hơi thất thần, Đông Phương Du ổn định nỗi lòng xao động của mình, đi rửa mặt. Nhưng lúc cô cúi người rửa mặt, càng khiến cho thân thể đẫy đà lộ ra đường cong, chiếc mông đầy đặn khá vểnh bị quần tây nữ màu đen bọc lại, gây cho An Tại Đào một loại cảm giác càng thêm kích thích.

An Tại Đào đột nhiên khô nóng cả người, rốt cuộc không khống chế được dục vọng điên cuồng bắt đầu rít gào trong nội tâm. Hắn vọt tới, ôm chặt lấy Đông Phương Du từ phía sau.

Cả người Đông Phương Du cứng ngắc lên, hai tay rửa mặt cứng dừng lại trên không trung, khi cô phát giác có một đôi tay đã âu yếm trên bộ ngực chật ních trước ngực mình, dục vọng cô dồn nén thật sâu kia trong nháy mắt cũng bộc phát ra. Cô dùng sức xoay người ôm ngược lấy An Tại Đào... Hai người hôn nhau giống như tình nhân.

...

...

Thật lâu sau, Đông Phương Du ngồi đó giống như thiếu nữ ngượng ngừng xấu hổ nhìn An Tại Đào, u buồn cười:

- Tiểu Đào... cậu chính là ma chướng trong đời này của tôi...

An Tại Đào thở dài, dần ngẩng đầu lên, thần sắc đã trở nên cực kỳ bình tĩnh. Tuy rằng xúc động ngoài ý muốn này khiến quan hệ hai người trở nên "khó có thể ở chung", nhưng trải qua một lần này, "tạp niệm" giằng co không đi trong lòng hắn dường như tiêu tan không còn. Giờ phút này, hắn cảm thấy cả người trầm tĩnh lại.

Nhìn thẳng vào mình, giải thoát mình. Một khi khúc mắc trong lòng cởi bỏ, hắn như trút được gánh nặng. Hắn biết, mãi đến lúc này, hắn mới xem như chân chính cáo biệt ký ức đau khổ, cáo biệt với kiếp trước. Cả người thật sự dung nhập vào kiếp này của mình, trở về với chính mình, mà không hề còn là thân phận một người tái sinh bàng quan xem những người khác.

Hắn đứng dậy, đi đến bên người Đông Phương Du, ôm chặt lấy cô, sau đó buông ra, dịu dàng nói:

- Cảm ơn cô, cảm ơn cô cởi đi một nút thắt trong lòng tôi.

Đông Phương Du hơi không hiểu ra sao, nhưng nhu tình trong mắt An Tại Đào giờ phút này lại đủ để hòa tan bất luận thứ gì trong lòng cô. Cô không nghĩ nhiều lắm, lẳng lặng mà nhìn An Tại Đào, hưởng thụ một khoảng khắc dịu dàng này.

...

...

- Tiểu Đào, Tỉnh ủy tìm cậu tới chất vấn? Có phải bởi vì chuyện chữa bệnh miễn phí hay không?

Đông Phương Du hơi vội vàng mà hỏi:

- Tôi đã sớm muốn khuyên cậu hai câu, cậu không nên làm những chuyện không phù hợp tình hình trong nước này, dễ dàng khiến cho người ta nghi kỵ... bằng không, địa phương có năng lực muốn làm nhiều năm, nhưng đến nay lại chỉ có cậu dám làm sao?

- Mặc dù có Bí thư Lý ủng hộ cậu, nhưng Tỉnh ủy nhiều lãnh đạo như vậy, không phải ai cũng thích cậu làm như vậy... Lần này, có phải tỉnh hạ lệnh yêu cầu cậu dừng lại hay không?

Trên ý nghĩa nào đó mà nói, tâm tính của Đông Phương Du hơi cùng loại với Trần Cận Nam, điều này có liên quan tới quá trình của bọn họ. An Tại Đào biết cô lo lắng cho mình, liền nhẹ nhàng vuốt ve tay cô một chút, lần này khiến Đông Phương Du lập tức đỏ mặt, hơi xấu hổ mà cúi đầu xuống.

- Cô không cần lo lắng, tỉnh kiên định ủng hộ chúng tôi nắm chặt chữa bệnh miễn phí toàn dân. Tỉnh ủy nhất trí cho rằng, chữa bệnh miễn phí toàn dân là một lần cải cách thăm dò có ích, đã đưa vào trong cải cách quy hoạch toàn tỉnh. Tuy rằng tạm thời tỉnh không đẩy mạnh thí điểm ở thành phố khác, nhưng chỉ cần tỉnh ủng hộ, tôi có thể tiếp tục làm, cho đến khi thành công vận hành bình thường.

An Tại Đào nhẹ nhàng cười.

Đông Phương Du hơi giật mình:

- Sao lại có thể? Hai ngày trước tôi còn nghe Ma Minh Lương ở sau lưng nói cậu làm loạn, nói có mấy ủy viên thường vụ đều không cho là đúng đối với chữa bệnh miễn phí của cậu, tỉnh đang chuẩn bị uốn nắn cách làm quá khích của cậu... sao đột nhiên lại...

- Bọn họ cũng chỉ bàn luận sau lưng mà thôi... Cô không biết, thật ra Bí thư Lý và Chủ tịch tỉnh Hám đều hy vọng tôi có thể thành công, tôi mà thành công, đây coi như là một chiến tích quan trọng của Tỉnh ủy. Cô nói xem, hai lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy và UBND tỉnh ủng hộ tôi, lãnh đạo ủy viên thường vụ khác còn có thể phản đối sao? Ít nhất, sẽ không phản đối công khai. Đương nhiên, tôi càng tin tưởng không nghi ngờ, sự thật và kết quả nhất định sẽ thay đổi hết thảy, đợi cho trở thành sự thật, một số lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ từng bước thay đổi cách nhìn.

- Hơn nữa, hiện giờ lãnh đạo ở tình có việc lớn hơn nữa cần hoàn thành, chút chuyện nhỏ ấy ở Phòng Sơn chúng ta thật sự không đáng nhắc tới.

Đông Phương Du khẽ mỉm cười, đứng dậy đi tới phía sau bàn làm việc của mình:

- Điều này cũng đúng, hiện giờ tỉnh muốn đẩy mạnh vài công trình lớn, quả thật không quản được chút chuyện nhỏ ở Phòng Sơn các cậu, chẳng qua, ta vẫn lo lắng tài chính của các cậu không thể kéo dài được…

- Không có vấn đề, đây vốn không phải vấn đề tiền, mà là vấn đề một người.

An Tại Đào khoát tay:

- Không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi tới tìm cô, là có một chuyện quan trọng.

Đông Phương Du dịu dàng nói:

- Cậu nói đi.

- Cô có biết tỉnh muốn hủy bỏ bốn trường học xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn mới?

An Tại Đào cười cười.

Đông Phương Du nhíu mày:

- Tiểu Đào, chuyện này tôi đã sớm nghe nói, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân đã tìm tôi nói chuyện. Sẽ không phải cậu muốn tranh giành chuẩn bị xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn chứ? Tiểu Đào, đây cũng không phải không được, nhưng nếu các cậu so sánh với Lam Yên Lục Đào, lực cạnh tranh có thể kém một chút, tôi nghe nói mấy thành phố này cũng đang rục rịch…

An Tại Đào cười ha ha:

- Ồ, Đông Phương, cô khinh thường Phòng Sơn chúng tôi sao? Cô cũng từng là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn đó…

Đông Phương Du cười mắng:

- Con cáo nhỏ, nhìn qua, nghe lời này của cậu, dường như cậu rất nắm chắc? Chẳng lẽ lúc này Tỉnh ủy tìm cậu đến là vì chuyện này?

Đông Phương Du là người ra sao? Cô lập tức liền đoán ra được kết quả.

- Ừ, Tỉnh ủy đã quyết định muốn đặt Đại học Lý Công Đông Sơn tại Phòng Sơn chúng tôi. Tôi tìm cô, chính là muốn kết hợp với cô, bước tiếp theo, chúng ta chuẩn bị công tác xây dựng, cần lãnh đạo tỉnh thành ủng hộ mạnh mẽ…

An Tại Đào mỉm cười.

Đông Phương Du cũng cao hứng một hồi, không chỉ vì An Tại Đào, còn vì Phòng Sơn. Dù sao cô cũng từng là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cũng hy vọng thành thị công nghiệp cũ Phòng Sơn này hoàn toàn tỏa sức sống, phát triển ở thành thành thị đứng đầu tỉnh thậm chí trong nước. Mà một khi đại học tồn tại, có giá trị quan trọng đối với sự phát triển của một thành phố, trong lòng cô đương nhiên biết rõ ràng.

- Được rồi, cậu cần tôi làm gì cứ nói thẳng là được…

Đông Phương Du cười nói:

- Đây đối với cậu mà nói là một cơ hội rất tốt, thậm chí có thể che giấu mạo hiểm chính trị có thể đến do cậu đẩy mạnh chữa bệnh miễn phí… Cho nên, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này, làm tốt nó.

- Đương nhiên… hiện giờ tôi có vài phần cảm giác thỏa thuê mãn nguyện… Tôi cảm thấy, cơ hội của Phòng Sơn tới rồi.

An Tại Đào hơi hưng phấn mà phất tay:

- Tôi muốn nhân ngọn gió này, khiến Phòng Sơn phát triển toàn diện…

Đông Phương Du cũng cao hứng thay hắn, cười nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

- Đúng rồi, cô ở Thiên Nam cùng với Ma Minh Lương…

An Tại Đào dường như nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Ma cũng không phải một người dễ ở chung, cô phải cẩn thận một chút.

Đông Phương Du thở dài:

- Không có gì, thái độ của tôi luôn hạ thấp… lãnh đạo mà, luôn cần kính cẩn, hơn nữa, ông ta vẫn đối với tôi như vãn bối, lúc nào tôi cũng cẩn thận cung kính với ông ta, làm việc đều theo ông ta, ông ta sẽ không thể sinh sự từ việc không đâu gây khó khăn với tôi chứ?

Tư lịch của Ma Minh Lương ở tỉnh Đông Sơn cực kỳ sâu, có thể nói trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hiện giờ, thời gian nhậm chức của ông ta dài nhất, một trong lãnh đạo trung tâm với tư cách già nhất, ở địa vị cao lâu dài, tự nhiên dưỡng thành tính cách cao cao tại thượng của ông ta. Tuy rằng Đông Phương Du cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng trong lòng Ma Minh Lương, Đông Phương Du thật ra chỉ là cô bé một bước lên giời, căn bản không coi cô trở thành trợ thủ của mình, mà là cấp dưới.

Cũng may Đông Phương Du là một nữ cán bộ cực kỳ thông minh và điềm đạm, cô bày ra vị trí của mình, thả thái độ xuống rất thấp, ít nhất là trước mặt Ma Minh Lương. Đương nhiên, bởi vậy cô mất đi rất nhiều thực quyền, ở ý nghĩa nào đó, cô càng giống như con rối hơn Dương Hoa ở Phòng Sơn.

Tuy nhiên, tâm tính Đông Phương Du tốt lắm, căn bản cô không có loại tâm tư tranh đoạt quyền lợi với Ma Minh Lương. Có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch thành phố cấp thứ Trưởng, có thể duy trì hiện trạng, đối với cô mà nói, đã cảm thấy đủ rồi.

An Tại Đào nhẹ nhàng thở dài, biết Đông Phương Du ở Thiên Nam, hoàn toàn ở dưới quyền uy tuyệt đối của Ma Minh Lương, trong lòng chưa chắc thoải mái.

Trầm ngâm một chút, hắn nhẹ nhàng cười:

- Tâm tính của cô tốt hơn tôi, trước cứ như vậy đi… Dùng tuổi của cô, ở vị trí này kiếm them tư lịch, nói không chừng tương lai còn có không gian tiến về phía trước.

- Tiểu Đào, tôi đã thấy đủ, hiện giờ tốt xấu tôi cũng là cán bộ Trung ương quản lý… Cái gì giờ xem đều phai nhạt…

Ánh mắt Đông Phương Du hơi cảm thán cũng hơi lóe ra.

- Thật sự không nghĩ biện pháp? Không muốn đi lên trên nữa?

An Tại Đào đột nhiên nhìn Đông Phương Du, hơi đầy thâm ý mà nhỏ giọng cười.

Đông Phương Du ngẩn ra, sắc mặt chợt đỏ lên, mày liễu nhíu lại, quyệt miệng nói:

- Đây xem như cậu cười nhạo tôi sao? Tên nhóc!

An Tại Đào cười ha ha, chủ động chuyển đề tài"

- Nào có chuyện đó, tôi chỉ thuận miệng. Đúng rồi, công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều phía nam thành phố chúng tôi muốn làm sắp hoàn thành, tôi chuẩn bị làm một lễ mừng công, mời lãnh đạo ở tỉnh tham dự, cô cũng tới đi. Dù sao, đây coi như là công trình dân sinh bắt đầu chuẩn bị từ khi cô còn đảm nhiệm ở Phòng Sơn. Tuy rằng cô đã rời khỏi Phòng Sơn, nhưng từng làm Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cô từng tốn công vì công trình này.

Đông Phương Du ấm áp trong lòng, biết An Tại Đào muốn dán vàng lên mặt cho mình. Cô nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Được, quyết định thời gian liền cho tôi biết, tôi rời khỏi Phòng Sơn cũng lâu rồi, cũng muốn quay về xem.

- Ừ, quay về xem đi, hai năm này, Phòng Sơn thay đổi rất lớn, cô sẽ kinh ngạc. Mặt khác, nhà ở của cô tại Phòng Sơn kỳ thật thành phố còn giữ lại cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng có thể trở về…

An Tại Đào nói tới đây chưa hẳn có dụng ý khác, chẳng qua thuận miệng nói, nhưng nghe vào tai Đông Phương Du lại biến thành một loại hương vị khác.

Đông Phương Du đỏ mặt, liếc An Tại Đào một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện