Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 189-1: Hận ý của Nhất Hạ



Editor: Quỳnh Nguyễn

Phòng của cô?

Phòng của cô ở bên cạnh phòng Minh Nhất Hạ, cô quên phòng cô ngủ mười mấy năm trông thế nào rồi hả? Đột nhiên Minh Nhất Hạ nhắc tới, tâm cô vừa động liền muốn đi qua nhìn xem.

Đi đến cửa phòng cô, cô phát hiện phòng mình gần như không động qua, tấm giường đơn nhỏ kia còn đang tại, phía trên trải khăn trải giường màu lam, giá sách của cô, tủ quần áo, thậm chí bồn Tiên Nhân Chưởng nho nhỏ trên cửa sổ đều đã còn đang ở.

Hinh Hinh cực kỳ ngoài ý muốn, Minh gia cư nhiên sẽ giữ lại phòng của cô, này căn bản là chuyện không có khả năng.

"Mấy năm nay, nơi này vẫn đều đã giữ lại." Minh Nhất Kỳ xuất hiện tại cửa phòng, sau đó đóng lại cửa phòng phía sau.

Hinh Hinh quay đầu, mắt trở nên lạnh: "Đã khuya, nhị thiếu, tôi đi nghỉ ngơi trước, anh tự tiện."

Minh Nhất Kỳ vẫn đứng bên cạnh cửa: "Hinh Hinh, chúng ta trước nói coi như tính sao?"

"Anh nói có tính không cái gì?" Hinh Hinh lạnh lùng nói.

"Xem ra em và Minh Ý thật sự ra tình cảm, hoàn toàn quên mất aanh rồi." Minh Nhất Kỳ lộ ra biểu tình thương tâm.

" Tôi nên là nhớ rõ anh sao? Có lẽ trước anh đều đã lấy cái bản nhật kí kia uy hiếp, nhưng là tôi nói cho anh, hiện tại tôi không cần. Về phần anh nói hợp tác, theo tôi thật là buồn cười, tôi căn bản không nhất định muốn hợp tác cùng anh." Hinh Hinh nói.

Minh Nhất Kỳ dừng ở trước mắt Hinh Hinh: "Giữa chúng ta trải qua, em quên rồi sao?"

Mậu Hinh nghe lại càng buồn cười: "Có nhớ hay không thực ra không quan trọng, tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."

Minh Nhất Kỳ nhìn vẻ mặt cô lạnh lùng, một nắm chắc ấn cô ở trên ván cửa: "Em sẽ không thật sự yêu Minh Ý đi?"

Mậu Hinh thật cũng không sợ, cô hiểu biết Minh Nhất Kỳ so với hiểu biết mình lại vẫn thấu triệt, đã nói: "Từ đầu đến cuối tôi yêu người nào, anh biết rõ nhất, không phải sao?"

Sắc mặt Minh Nhất Kỳ xám tro, cúi đầu nhìn cô, ngực lên xuống mãnh liệt, anh cúi người tiếp sát Hinh Hinh một chút. Gương mặt trứng tròn tuyệt mỹ này, anh là mỗi một ngày nhìn cô từ một cô bé còn nhỏ lột xác thành thiếu nữ tuổi thanh xuân.

Với anh tới nói, người phụ nữ chính là con mồi, chỉ cần bị anh bắt được anh liền đùa bỡn, lợi dụng. Anh vẫn cho là cho tới bây giờ Mậu Hinh đều là đồ trong túi mình, thì ra toàn bộ chỉ là mình nghĩ sai.

Cô giống như một mực trong lòng bàn tay của mình, nhưng vẫn đều đã tại bên cạnh anh không khống chế được.

Hai người đối diện, cửa phòng mở rồi.

"Buông ra." Hinh Hinh bình tĩnh mệnh lệnh.

Minh Nhất Kỳ có chút ác độc nghĩ, nếu lúc này anh và Hinh Hinh ôm ấp cùng một chỗ, Minh Ý tiến vào thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ như thế nào? Anh thật sự muốn nhìn phản ứng của Minh Ý.

Mặc dù nghĩ như vậy, anh vẫn lại là buông cô ra, sau đó cửa mở, cư nhiên là Minh Nhất Hạ.

" Anh, chị Nguyệt Đình gọi anh." Minh Nhất Hạ thấy bọn họ tại một cái phòng giống như cũng không kinh ngạc, vẻ mặt hơi chút lãnh đạm nói.

Minh Nhất Kỳ thực cho rằng vào là Minh Ý, nhìn đến em gái tương đối ngoài ý muốn. Hơn nữa gần đây ánh mắt em gái là lạ, không tin cậy giống như trước như vậy.

Anh gật gật đầu, nhìn Mậu Hinh liền đi ra ngoài.

Chờ anh trai ra ngoài, Minh Nhất Hạ nói với cô: "Phòng này vốn là muốn bỏ thành phòng giữ quần áo của tôi, nhưng mà anh cả nói muốn lưu trữ, cho nên liền giữ lại rồi."

" Thực ra giữ cùng không giữ ý nghĩa không lớn." Mậu Hinh nói.

"Tôi hỏi lại cô một lần, thật sự không phải cô hại chết Đại Bạch?" Minh Nhất Hạ hỏi.

Mậu Hinh không nghĩ tới cô còn đang tại xoắn xuýt vấn đề này, đã nói: "Tôi nói hay không nói, cô có tin hay không?"

Minh Nhất Hạ vẻ mặt nghiêm túc: "Giờ phút này cô nói cái gì, tôi đều tin tưởng."

Hinh Hinh cảm thấy chấn động, nói: "Không phải, tôi cực kỳ thích Đại Bạch, mặc dù nó cắn tôi một ngụm tôi có chút sợ nó, nhưng chưa từng có nghĩ tới muốn hại nó chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện