Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương
Chương 15
Phó Cánh Hành thu hồi tầm mắt, hơi gật đầu, đứng dậy tỏ ý người giúp việc Phó gia bên cạnh đưa ba hộp quà tinh xảo.
“Lần đầu gặp mặt, chút quà mọn.”
Anh hiển nhiên không phải người nói nhiều, tiếc chữ như vàng, Nhiếp Minh Dung không để ý, cười cởi mở, tự nhiên phóng khoáng nói: “Vậy ba chị em tôi cũng không khách sáo.”
“Nhiếp tiểu thư mở ra xem có thích hay không.”
Phó Cánh Hành làm động tác tay ‘Mời’, Nhiếp Minh Dung mở ra.
Cô ta cười chúm chím, nắm tay Chưởng Châu, trêu ghẹo nói: “Em gái, em cũng tới xem đi, Phó đại thiếu gia nổi danh tặng quà rộng rãi đó.”
Nhiếp Minh Dung chỉ nhìn lướt qua liền kết luận hộp quà lớn nhất tinh xảo nhất ở giữa nhất định là tặn em gái, nghĩ thế, liền đưa tay lấy hộp quà kia đưa tới trước mặt Chưởng Châu…
“Nhiếp đại tiểu thư.”
Phó Cánh Hành bỗng nhiên mở miệng, sau đó anh vươn ngón tay thon dài có lực nhẹ nhàng đè xuống hộp quà gặp mặt bằng nhung thiên nga màu tím sang trọng hoa lệ kia.
Nhiếp Minh Dung và Chưởng Châu đều sửng sốt, đồng loạt nhìn anh.
Phó Cánh Hành chạm phải đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt anh không khỏi sâu thẳm.
Dưới ánh đèn sáng chói cực hạn, cô gái cách anh chỉ có nửa mét, làn da trắng nõn và dung mạo không chút tỳ vết.
Phó Cánh Hành thường thấy mỹ nhân, nghiêng nước nghiêng thành, phong tình vạn chủng, thuần khiết ngây thơ, muôn hình muôn vẻ, không đếm xuể.
Cô không được coi là người xinh đẹp nhất, nhưng anh lại không thể chối cô thật sự rất đẹp, nhất là anh mắt vô cùng động lòng người.
Giống như ngậm nước, bao hàm tình ý, nhưng lại tự nhiên sinh ra hồn nhiên và thẹn thùng.
Trong lòng Phó Cánh Hành nổi lên ba chữ, Nhiếp Chưởng Châu.
Người đáng yêu như vậy xứng với cái tên này.
Lần này, Chưởng Châu nhìn rõ dáng vẻ của Phó Cánh Hành.
Dù sao đêm đó, cô hầu như hốt hoảng, nào dám quan sát tỉ mỉ.
Lông mày anh thẳng tắp, nhưng đôi mắt quá sâu quá lạnh, anh… hơn cô một cái đầu, cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh.
Tim Chưởng Châu đập thình thịch, cúi đầu, trong mắt anh, biến thành bướm nhẹ nhàng bay lượn, lông mi dày chợt lóe, da thịt trắng nõn, mồ hôi nhỏ trên sống mũi thanh tú ngay thẳng của cô, môi đỏ bừng bị răng trắng tinh cắn, Chưởng Châu chỉ thấy ống quần anh… còn có một tay anh xuôi bên người.
Trên cổ tay kia có dấu răng nhàn nhạt, ánh mắt cô không khỏi dừng lại nơi đó.
Nhiếp Minh Dung nhìn hai người, không kiềm được mím môi cười: “Phó tiên sinh, đây là thế nào?”
Nhiếp Yên Dung dư thừa biến thành cái bóng của Chưởng Châu, lúc này biến thành vô hình.
Đè nén khổ sở trong lòng, dần tràn ngập đến lục phủ ngũ tạng, cô ta cúi đầu, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, để đau đớn buộc mình thanh tỉnh, đừng rơi nước mắt ra ngoài.
Cô ta biết hầu như toàn bộ bí mật của Chưởng Châu, nhưng Chưởng Châu có từng hỏi tâm sự của cô ta chưa?
Phó Cánh Hành thu hồi tầm mắt, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Minh Dung, cầm cái hộp trong tay cô ta, lúc Nhiếp Minh Dung kinh ngạc, đưa cái hộp về phía Nhiếp Yên Dung đứng cúi đầu: “Xin lỗi, cái hộp này là món quá muốn tặng cho Nhị tiểu thư.”
“Lần đầu gặp mặt, chút quà mọn.”
Anh hiển nhiên không phải người nói nhiều, tiếc chữ như vàng, Nhiếp Minh Dung không để ý, cười cởi mở, tự nhiên phóng khoáng nói: “Vậy ba chị em tôi cũng không khách sáo.”
“Nhiếp tiểu thư mở ra xem có thích hay không.”
Phó Cánh Hành làm động tác tay ‘Mời’, Nhiếp Minh Dung mở ra.
Cô ta cười chúm chím, nắm tay Chưởng Châu, trêu ghẹo nói: “Em gái, em cũng tới xem đi, Phó đại thiếu gia nổi danh tặng quà rộng rãi đó.”
Nhiếp Minh Dung chỉ nhìn lướt qua liền kết luận hộp quà lớn nhất tinh xảo nhất ở giữa nhất định là tặn em gái, nghĩ thế, liền đưa tay lấy hộp quà kia đưa tới trước mặt Chưởng Châu…
“Nhiếp đại tiểu thư.”
Phó Cánh Hành bỗng nhiên mở miệng, sau đó anh vươn ngón tay thon dài có lực nhẹ nhàng đè xuống hộp quà gặp mặt bằng nhung thiên nga màu tím sang trọng hoa lệ kia.
Nhiếp Minh Dung và Chưởng Châu đều sửng sốt, đồng loạt nhìn anh.
Phó Cánh Hành chạm phải đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt anh không khỏi sâu thẳm.
Dưới ánh đèn sáng chói cực hạn, cô gái cách anh chỉ có nửa mét, làn da trắng nõn và dung mạo không chút tỳ vết.
Phó Cánh Hành thường thấy mỹ nhân, nghiêng nước nghiêng thành, phong tình vạn chủng, thuần khiết ngây thơ, muôn hình muôn vẻ, không đếm xuể.
Cô không được coi là người xinh đẹp nhất, nhưng anh lại không thể chối cô thật sự rất đẹp, nhất là anh mắt vô cùng động lòng người.
Giống như ngậm nước, bao hàm tình ý, nhưng lại tự nhiên sinh ra hồn nhiên và thẹn thùng.
Trong lòng Phó Cánh Hành nổi lên ba chữ, Nhiếp Chưởng Châu.
Người đáng yêu như vậy xứng với cái tên này.
Lần này, Chưởng Châu nhìn rõ dáng vẻ của Phó Cánh Hành.
Dù sao đêm đó, cô hầu như hốt hoảng, nào dám quan sát tỉ mỉ.
Lông mày anh thẳng tắp, nhưng đôi mắt quá sâu quá lạnh, anh… hơn cô một cái đầu, cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh.
Tim Chưởng Châu đập thình thịch, cúi đầu, trong mắt anh, biến thành bướm nhẹ nhàng bay lượn, lông mi dày chợt lóe, da thịt trắng nõn, mồ hôi nhỏ trên sống mũi thanh tú ngay thẳng của cô, môi đỏ bừng bị răng trắng tinh cắn, Chưởng Châu chỉ thấy ống quần anh… còn có một tay anh xuôi bên người.
Trên cổ tay kia có dấu răng nhàn nhạt, ánh mắt cô không khỏi dừng lại nơi đó.
Nhiếp Minh Dung nhìn hai người, không kiềm được mím môi cười: “Phó tiên sinh, đây là thế nào?”
Nhiếp Yên Dung dư thừa biến thành cái bóng của Chưởng Châu, lúc này biến thành vô hình.
Đè nén khổ sở trong lòng, dần tràn ngập đến lục phủ ngũ tạng, cô ta cúi đầu, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, để đau đớn buộc mình thanh tỉnh, đừng rơi nước mắt ra ngoài.
Cô ta biết hầu như toàn bộ bí mật của Chưởng Châu, nhưng Chưởng Châu có từng hỏi tâm sự của cô ta chưa?
Phó Cánh Hành thu hồi tầm mắt, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Minh Dung, cầm cái hộp trong tay cô ta, lúc Nhiếp Minh Dung kinh ngạc, đưa cái hộp về phía Nhiếp Yên Dung đứng cúi đầu: “Xin lỗi, cái hộp này là món quá muốn tặng cho Nhị tiểu thư.”
Bình luận truyện