Quên Đi Mùa Gió
Chương 2: Lần đầu gặp mặt
Đặng Lam Ngọc là một cô nữ sinh 22 tuổi vừa ra trường. Cô ngoan hiền, cô thông minh, cô xinh đẹp. Dù vậy cô chưa từng có một mối tình vắt vai. Không phải là không có ai theo đuổi cô mà là cô không chịu chấp nhận bất cứ ai.
Cô sống trong một căn nhà trọ giản dị và nhỏ nhắn. Bố mẹ cô ở quê làm ruộng. Cô nhớ cái năm cô còn bỡ ngỡ lần đầu lên thành phố với cái học bổng toàn phần của trường đại học Y tốt nhất nước. Thấm thoát đã 4 năm rồi.
Cuộc đời cô là một đường thẳng định sẵn.
Cô làm thêm tại một quán ăn, tự chăm sóc bản thân, đi học. Sau khi ra trường, kiếm một công việc thực tập tại một bệnh viện. Tiếp tục tăng tiến, cưới chồng, đẻ con. Mọi thứ như đã được vạch sắn ra là như vậy.
Nhưng ông trời lại ban cho cô một lối rẽ khác. Và cô đà quyết định đi sang con đường đó dù biết rằng không thể quay lại.
Mùa thu, năm 2010
Lam Ngọc đội chiếc mũ len. Cô ôm lấy cuốn sách trước ngực. Chiếc áo sơ mi mỏng kẻ ca rô đen trăng không thể làm cô đủ ấm trước cơn gió mùa thu. Chiếc váy dài đến đầu gối màu đen tung bay, lổ ra đôi chân thẳng tắp với chiếc quần tất da người. Chiếc khăn màu vàng cuốn chặt quanh cổ. Xét cho cùng thì thẩm mĩ của cô cũng tàm tạm nhưng cô chỉ có đúng một chiếc khăn này nên đành chịu. Cho dù nó phá hỏng cả bộ đồ.
Cô vừa từ hiệu sách về. Cô tính qua công viên ngồi nhưng không ngờ trời lại gió thế. Nhưng cô không muốn về căn chọ ngồi thu lu trong ngày Chủ nhật này. Thứ hai là cô đã bắt đầu phải đi thực tập rồi. Ngày nghỉ cuối cùng của cô không thể như vậy được.
Lam Ngọc dạo quanh công viên nhưng lại không tìm thấy chỗ nào bớt gió hơn. Cô đang loay hoay quay trái, quay phải thì chiếc khắn voan trên cổ liền tuột ra, bay về phía sau. Cô vội vàng quay lại.
Một người đàn ông đang đứng cách cô tầm 5 mét, trên tay anh ta là chiếc khắn của cô. Lam Ngọc rảo bước nhanh về phía anh. Đến gần thì cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Xương quai hàm góc cạnh. Màu da đồng rất đẹp. Đôi mắt màu nâu sâu hun hút. Mũi cao thẳng. Dáng người cao ráo, hơi gầy. Hai vai rộng. Người đàn ông này rất tuấn tú.
Lam Ngọc cũng không phải lần đầu tiên gặp qua trai đẹp. Người đẹp trai như anh ta hay có khi hơn, cô cũng từng nhìn qua.
Anh ta đang cầm một điếu thuốc. Nhưng không hề được châm lửa. Chiếc áo khoác dài đến đầu gối đủ để làm tôn lên vóc dáng hoàn mĩ của anh ta. Đôi giày dưới chân bằng da bóng lộn. Nhìn tổng thế bộ quần áo cũng phải đáng giá tầm 10 nghìn đô là ít.
Lam Ngọc dừng lại trước mặt anh ta. Cô cười nhẹ để lộ lúm đồng tiền. Khuôn mặt xinh đẹp bừng lên sức sống của tuổi 20.
"Tôi cảm ơn anh. Liệu tôi có thể lấy lại chiếc khăn chứ."
"Tất nhiên rồi, cô bé."
Anh ta tiến đến, quàng chiếc khăn quanh cổ cô. Khoảng cách gần đến nỗi, cô có thể ngửi được mùi bạc hà từ cơ thể anh. Mặt cô bất giác đỏ lửng, chân tay cứng đơ không biết làm gì. Anh ta buộc chiếc khăn thành một chiếc nơ xinh xăn để chéo về phần cổ bên phải của cô. Trong lúc chỉnh nơ, tay anh ta cố ý chậm lướt qua chiếc cổ trắng ngần của cô. Xong xuôi anh hài lòng lùi lại nhìn tác phẩm của mình.
"Thật sự thì em không có thẩm mĩ chọn quần áo tí nào."
Lam Ngọc cúi gằm mặt. Tim đập liên hồi.
"Cảm..ơn."
Anh ta thở dài một cái rồi lấy tay nâng mặt cô lên. Bốn mắt chạm nhau. Tay anh ta mân mê ghò má ửng hồng của cô.
"Tôi tên là Khương Thành Khúc. Rất vui được gặp em."
Lam Ngọc tránh đi bàn tay hắn. Cô lùi lại, giữ khoảng cách.
"Em là Làm Ngọc, Đặng Lam Ngọc. Em rất cảm ơn anh vì đã giúp em. Nhưng giờ em có việc phải đi rồi."
Lam Ngọc nhanh chân quay người định đi liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy khuỷu tay làm cô không thể nhúc nhích.
"Bĩnh tình nào. Anh chưa có làm gì em mà em đã chạy trốn thế rồi."
Lam Ngọc nhíu mày thật chặt. Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ không hài lòng.
Khương Thành Khúc cười nhẹ. Anh ta lùi lại.
"Rất vui được gặp em, Lam Ngọc. Tạm biệt."
Khương Thành Khúc quay người bỏ đi để cô lơ vơ đứng đó.
Lam Ngọc lắc đầu bất lực rồi rảo bước ngược lại.
Vote, vote, vote!
Cô sống trong một căn nhà trọ giản dị và nhỏ nhắn. Bố mẹ cô ở quê làm ruộng. Cô nhớ cái năm cô còn bỡ ngỡ lần đầu lên thành phố với cái học bổng toàn phần của trường đại học Y tốt nhất nước. Thấm thoát đã 4 năm rồi.
Cuộc đời cô là một đường thẳng định sẵn.
Cô làm thêm tại một quán ăn, tự chăm sóc bản thân, đi học. Sau khi ra trường, kiếm một công việc thực tập tại một bệnh viện. Tiếp tục tăng tiến, cưới chồng, đẻ con. Mọi thứ như đã được vạch sắn ra là như vậy.
Nhưng ông trời lại ban cho cô một lối rẽ khác. Và cô đà quyết định đi sang con đường đó dù biết rằng không thể quay lại.
Mùa thu, năm 2010
Lam Ngọc đội chiếc mũ len. Cô ôm lấy cuốn sách trước ngực. Chiếc áo sơ mi mỏng kẻ ca rô đen trăng không thể làm cô đủ ấm trước cơn gió mùa thu. Chiếc váy dài đến đầu gối màu đen tung bay, lổ ra đôi chân thẳng tắp với chiếc quần tất da người. Chiếc khăn màu vàng cuốn chặt quanh cổ. Xét cho cùng thì thẩm mĩ của cô cũng tàm tạm nhưng cô chỉ có đúng một chiếc khăn này nên đành chịu. Cho dù nó phá hỏng cả bộ đồ.
Cô vừa từ hiệu sách về. Cô tính qua công viên ngồi nhưng không ngờ trời lại gió thế. Nhưng cô không muốn về căn chọ ngồi thu lu trong ngày Chủ nhật này. Thứ hai là cô đã bắt đầu phải đi thực tập rồi. Ngày nghỉ cuối cùng của cô không thể như vậy được.
Lam Ngọc dạo quanh công viên nhưng lại không tìm thấy chỗ nào bớt gió hơn. Cô đang loay hoay quay trái, quay phải thì chiếc khắn voan trên cổ liền tuột ra, bay về phía sau. Cô vội vàng quay lại.
Một người đàn ông đang đứng cách cô tầm 5 mét, trên tay anh ta là chiếc khắn của cô. Lam Ngọc rảo bước nhanh về phía anh. Đến gần thì cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Xương quai hàm góc cạnh. Màu da đồng rất đẹp. Đôi mắt màu nâu sâu hun hút. Mũi cao thẳng. Dáng người cao ráo, hơi gầy. Hai vai rộng. Người đàn ông này rất tuấn tú.
Lam Ngọc cũng không phải lần đầu tiên gặp qua trai đẹp. Người đẹp trai như anh ta hay có khi hơn, cô cũng từng nhìn qua.
Anh ta đang cầm một điếu thuốc. Nhưng không hề được châm lửa. Chiếc áo khoác dài đến đầu gối đủ để làm tôn lên vóc dáng hoàn mĩ của anh ta. Đôi giày dưới chân bằng da bóng lộn. Nhìn tổng thế bộ quần áo cũng phải đáng giá tầm 10 nghìn đô là ít.
Lam Ngọc dừng lại trước mặt anh ta. Cô cười nhẹ để lộ lúm đồng tiền. Khuôn mặt xinh đẹp bừng lên sức sống của tuổi 20.
"Tôi cảm ơn anh. Liệu tôi có thể lấy lại chiếc khăn chứ."
"Tất nhiên rồi, cô bé."
Anh ta tiến đến, quàng chiếc khăn quanh cổ cô. Khoảng cách gần đến nỗi, cô có thể ngửi được mùi bạc hà từ cơ thể anh. Mặt cô bất giác đỏ lửng, chân tay cứng đơ không biết làm gì. Anh ta buộc chiếc khăn thành một chiếc nơ xinh xăn để chéo về phần cổ bên phải của cô. Trong lúc chỉnh nơ, tay anh ta cố ý chậm lướt qua chiếc cổ trắng ngần của cô. Xong xuôi anh hài lòng lùi lại nhìn tác phẩm của mình.
"Thật sự thì em không có thẩm mĩ chọn quần áo tí nào."
Lam Ngọc cúi gằm mặt. Tim đập liên hồi.
"Cảm..ơn."
Anh ta thở dài một cái rồi lấy tay nâng mặt cô lên. Bốn mắt chạm nhau. Tay anh ta mân mê ghò má ửng hồng của cô.
"Tôi tên là Khương Thành Khúc. Rất vui được gặp em."
Lam Ngọc tránh đi bàn tay hắn. Cô lùi lại, giữ khoảng cách.
"Em là Làm Ngọc, Đặng Lam Ngọc. Em rất cảm ơn anh vì đã giúp em. Nhưng giờ em có việc phải đi rồi."
Lam Ngọc nhanh chân quay người định đi liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy khuỷu tay làm cô không thể nhúc nhích.
"Bĩnh tình nào. Anh chưa có làm gì em mà em đã chạy trốn thế rồi."
Lam Ngọc nhíu mày thật chặt. Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ không hài lòng.
Khương Thành Khúc cười nhẹ. Anh ta lùi lại.
"Rất vui được gặp em, Lam Ngọc. Tạm biệt."
Khương Thành Khúc quay người bỏ đi để cô lơ vơ đứng đó.
Lam Ngọc lắc đầu bất lực rồi rảo bước ngược lại.
Vote, vote, vote!
Bình luận truyện