Quyển 2 - Chương 1
Nàng không nên tiếp xúc với hắn.
Nàng là người bảo vệ ở thôn Vu Hịch.
Bảo vệ phong ấn kết giới là trách nhiệm của nàng.
Nàng vẫn luôn cô đơn, cho đến khi gặp được hắn.
Tuy rằng biết người không nên làm bạn với quỷ,
Nàng lại không kìm chế được mà vươn tay ra với hắn.
Hắn là người duy nhất trên thế giới này thực sự quan tâm nàng,
Quãng thời gian trong rừng rậm sương mù ấy tốt đẹp mà đơn thuần, chân thật lại phức tạp,
Nàng muốn ở bên hắn, nhưng không thể,
Vì cứu hắn, nàng quyết định để hắn đi, mặc dù điều đó có nghĩa rằng nàng sẽ phải cô độc cả đời……
“Nếu như anh muốn nhảy xuống thì phiền anh chờ tôi đi rồi tiếp tục.” Một giọng nữ hờ hững vang lên ở phía sau. Anh sửng sốt, quay đầu, trông thấy một cô gái. Anh có nghe thấy cô ta đi vào, nhưng anh không chú ý, loài người không đáng để chú ý, cho đến khi cô lên tiếng.
“Cô nói gì?” Anh nhìn cô chằm chằm, nhíu mày.
“Nếu như anh muốn nhảy xuống thì phiền anh chờ tôi đi rồi tiếp tục.”
Cô lặp lại, không thiếu một chữ.
Giây phút đó anh cho rằng mình nghe lầm, nhưng cô đã lặp lại vô cùng rõ ràng. Không hiểu sao lại khiến anh á khẩu không trả lời được.
Cô gái trước mắt buộc khăn trùm đầu, mặc tạp dề công ty vệ sinh màu cà phê, trước ngực đeo bảng tên, hai tay đi găng tay cao su, thậm chí còn cầm một cái khăn lau và một chai nước tẩy.
Anh quả thật có thuê công ty vệ sinh đến quét dọn, một tuần ba lần nhưng anh chưa bao giờ gặp. Anh không muốn nói chuyện với người khác, cho nên bình thường đều rời đi chờ tới giờ rồi về. Anh quên mất hôm nay là ngày nhân viên tới quét dọn định kỳ.
“Tôi không muốn làm nhân chứng, rất phiền phức.” Cô quơ quơ khăn lau, “Mỗi lần xảy ra loại chuyện này đám phóng viên đều giống như châu chấu, đuổi cũng không đi. Nhưng anh yên tâm, tôi làm rất nhanh, tôi chỉ cần lau cửa thủy tinh, thay ga giường, cọ phòng tắm, đổ rác và giặt quần áo trong rổ. Lập tức đi ngay!”
Cô nói rất nhanh, vẻ mặt vô cảm.
Anh bất giác xoay người đối mặt với cô, kinh ngạc nhìn cô gái đứng trước cửa thủy tinh sát đất. Nghe cách nói thì dường như cô ta cho rằng anh muốn nhảy lầu, lại ra vẻ không liên quan đến mình, hi vọng người tự sát là anh tạm hoãn lại đã?
“Cô muốn tôi chờ cô quét dọn xong rồi mới nhảy lầu?” Anh không kiềm chế được, thốt lên.
“Mười phút là xong ngay.” Cô không chớp mắt, tay chống eo, thản nhiên nói, không quên bổ sung: “Dù sao anh cũng muốn chết nhưng tôi còn phải tiếp tục kiếm sống, đám phóng viên sẽ theo đuôi tôi mấy ngày liền, quấy nhiễu cuộc sống và công việc của tôi. Nếu xui xẻo có khi tôi còn bị tình nghi là người đẩy anh xuống, bị cảnh sát bắt, hỏi cung không ngừng đến khi tôi mất việc.”
Anh chớp chớp mắt, nhưng cô lại tiếp tục nói ra một chuỗi liên hoàn như súng máy mà không thở gấp.
“Cho nên, phiền anh chờ tôi mười phút để tôi làm xong công việc lần này, thuận lợi rời khỏi đây, quay về công ty, lĩnh nốt số tiền lương nhỏ nhoi đối với anh nhưng rất hậu hĩnh đối với tôi để tiếp tục cuộc sống nghèo khó nhưng vẫn tạm ổn của tôi. Trừ phi anh không ngại tôi bán tin tức cho tạp chí lá cải, tăng thêm ít thu nhập.”
Anh trợn tròn mắt, tiếp tục không nói được gì.
“Đương nhiên…” Thấy anh không nói gì, vẫn chân trần đứng trên bờ tưởng, cô thở dài, bất lực nhún đôi vai gầy guộc: “Nếu anh không muốn chờ mấy phút quý báu này thì tôi cũng có thể đi ngay lập tức. Nhưng xin anh làm ơn làm phước lát nữa nhảy xuống thì đừng có rơi trúng tôi. Chờ tôi đi xa một chút đã, dạo này tôi hơi xui xẻo.”
Cô nhìn thẳng anh bằng đôi mắt hơi xếch lạnh lùng.
Anh còn chưa kịp trả lời thì cô đã tức giận liếc mắt, xoay người đi, băng qua cửa thủy tinh mở rộng, trở về phòng khách.
Cô cởi bao tay, tháo khăn trùm đầu, để dụng cụ vào ngăn tủ trong phòng bếp.
Vì nguyên nhân không biết tên nào đó, anh nhảy xuống khỏi bờ tường, đi vào nhà.
Trông thấy anh đi vào, cô ngừng tay.
Người đàn ông này đi ưu nhã như mèo, lặng lẽ mà lại nhẹ nhàng.
Có lẽ là bởi vì cơ thể anh ta rất cường tráng và mạnh mẽ, cô chưa bao giờ thấy ai có thể mặc quần áo bằng tơ tằm mà không bị ẻo lả như vậy. Còn chưa nói đến chuyện anh ta có mái tóc đen như mực dài quá eo.
Chỉ tiếc anh ta cũng u buồn giống như mèo vậy. Anh ta không đi đến trước mặt cô mà đứng ở bên quầy rượu trong phòng bếp kiểu mở. “Tôi không định tự sát.”
Cô nhìn anh, ngừng một giây, sau đó hết sức khách khí dùng giọng điệu lễ phép đáp: “Rất vui vì nghe anh nói vậy.”
Cô gái này không tin.
Cô không chớp mắt lấy một cái, nhưng anh biết, cô không tin lời anh nói, nhưng cô cũng không có thái độ nào khác.
Cô cho là anh muốn chết.
Anh muốn chết? Người có tất cả như anh mà muốn tự tử sao?
Thật buồn cười.
“Cô có thể ở lại quét dọn.” Nhìn cô gái tự cho là đúng này, anh cảm thấy thú vị.
“Cảm ơn.” Cô nhìn anh, thản nhiên đáp, thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
Sau đó, cô im lặng, không để ý tới anh nữa, chỉ tiếp tục lấy dụng cụ ra, buộc lại khăn trùm đầu, đeo bao tay, bắt đầu quét dọn.
Động tác của cô thật sự rất nhanh, nhanh chóng lại gọn gàng linh hoạt, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, theo thứ tự quét sạch gian phòng hơn ba trăm mét vuông này.
Đầu tiên cô lau bụi ngoài cửa thủy tinh, thay ga trải giường, dọn rác trong nhà vệ sinh, giặt quần áo, còn nhanh chóng cọ rửa bồn tắm lớn và bồn rửa mặt của anh, lau nước đọng trên gương, cuối cùng mới dùng máy hút bụi hút sạch bụi, lông, vụn nhỏ do dọn dẹp. Khi cô dọn dẹp, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn cô làm. Cô từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn anh một cái.
Chẳng bao lâu sau cô đã quét dọn xong, lại một lần nữa thu dọn dụng cụ, cởi bao tay và khăn trùm đầu, cất gọn.
Cô tốn hơn mười phút, nhưng nói thực cũng không vượt quá nhiều.
Cô gái này gầy như cây chổi.
Anh chắc chắc cô chỉ mới hơn hai mươi, trên đầu lại búi một búi tóc tròn như bác gái, trên mặt cũng không có chút son phấn.
Từ đầu đến chân cô đều làm cho người ta có cảm giác lãnh đạm và khắt khe, rất giống tảng đá vừa từ trên núi rơi xuống, các cạnh vẫn còn sắc nhọn, chưa từng bị núi non mài mòn.
Vốn tưởng rằng cô dọn dẹp xong sẽ vội vàng chào anh, yên tĩnh mang theo rác và quần áo bẩn rời đi, để lại anh tiếp tục với sở thích nhảy lầu.
Nhưng cô xoay người, lấy từ trong tủ quầy ra một cái nồi anh chưa bao giờ dùng, cho nước và gạo vào.
Trời mới biết, anh thậm chí còn không biết trong nhà anh có gạo. Cô vo sạch gạo, cắt hai miếng gừng, bắc bếp, bật bếp đun nước. Rất lâu rồi anh chưa ăn gì. Anh đã sớm không còn hứng thú với thức ăn, dù ăn cái gì đều có vị như nhai sáp nến. Anh nên ngăn cản cô, nhưng không. Sự ngạc nhiên khiến anh ngồi im trên sofa, nhìn cô gái kia loay hoay với đống đồ làm bếp mới tinh của anh.
Nhấc nồi, cô đánh một quả trứng vào trong nồi, rắc chút muối, tắt bếp, đổ cháo vào trong bát, thêm một chiếc thìa, sau đó đặt lên bàn trước mặt anh.
“Đây là cái gì?”
“Cháo trứng gà.” Cô đứng thẳng người, mặt không cảm xúc nhìn anh, “Có đôi khi anh chỉ là đói mà thôi. Ăn chút đồ nóng, cân nhắc một chút sẽ tìm được cách giải quyết. Nếu không, cho dù muốn chết ít nhất cũng ăn xong rồi chết, đừng để mình biến thành quỷ đói.”
Trời ạ, ngay cả Khô Lâu tinh còn ăn nói uyển chuyển hơn cô ta.
Cô xoay người, ngừng một chút, lại quay lại nhìn anh, nói: “Có người nói cho tôi biết, đời người chính là quá trình không ngừng học tập từ những sai lầm. Kiếp này phạm phải sai lầm nếu không sữa chữa thì kiếp sau chắc chắn sẽ lại phạm phải. Tôi không tin quỷ thần nhưng nếu đó là thật thì đúng là quá khổ sở, tôi thà rằng giải quyết hết ngay trong kiếp này.”
Anh không ngờ cô gái này lại đang dạy dỗ anh đấy.
“Tôi không định tự sát.” Anh khó chịu lặp lại.
Cô nhìn anh hai giây, “Vậy thì tốt.” Sau giây phút khựng lại ngắn ngủi ấy, cô không chớp mắt nói, “Xin lỗi đã hiểu lầm anh.”
Cô gái này xin lỗi không có chút thành ý nào hết.
“Cảm ơn anh đã để cho tôi quét dọn.” Cô lại nói.
Không đợi anh trả lời, cô xoay người đi rửa nồi, lau khô kệ bếp, phơi khăn lau, rời khỏi phòng bếp, đi đến cửa trước, cầm ba lô đặt ở trên bàn, ngồi ghế đi giày.
Sau đó, cô đứng dậy mặc áo khoác, mang theo túi quần áo và rác đi ra ngoài, lẳng lặng đóng cửa lại.
Trong phòng quay về với sự yên tĩnh.
Đáng tiếc thế giới vẫn ầm ỹ.
Anh nghe được tiếng cô ấn thang máy, yên lặng chờ thang máy lên.
Cháo trứng gà trước mắt tỏa hơi nóng nghi ngút mang theo mùi cơm ngòn ngọt.
Nhìn chén cháo kia, anh hừ lạnh một tiếng, không hiểu mình bị làm sao mà lại để cho cô ta phách lối trước mặt anh như thế.
Anh cầm lấy chén cháo kia, quyết định đổ vào bồn rửa bát.
Nhưng bát cháo trắng noãn như những đóa hoa nhỏ đang nở, phát sáng dưới ánh đèn.
Mùi cơm bay vào mũi, chui vào tim phổi. Ngoại trừ gừng và trứng, còn có một chút muối, cô không cho thêm bất cứ gia vị dư thừa nào. Mùi này có cảm giác hoài niệm. Anh bất giác cầm lấy thìa, múc một miếng cho vào miệng.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào.
Vị cháo trong veo, trứng trơn mềm, rất ấm bụng.
Anh nghe thấy cô mệt mỏi dựa vào thang máy, thở dài.
Anh lại từ từ múc một miếng cháo trứng gà đưa vào miệng.
Rất ấm.
Ấm áp lan ra trong dạ dày đã trống rỗng lâu ngày.
Không hiểu sao an ủi anh.
Đi ra thang máy, cô đi qua đại sảnh tầng một, ném rác vào trong thùng rác, mang theo túi quần áo gật đầu tạm biệt nhân viên quản lý và bảo vệ, bước trên sàn đá cẩm thạch, đẩy cửa thủy tinh, rời khỏi tòa nhà cao cấp xa hoa này.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương.
Cô quấn chặt khăn quàng cổ đang lỏng dần, đi đến trạm xe điện ngầm gần đó.
‘Tôi không định tự sát’. Giọng nói trầm lắng của anh văng vẳng trong đầu. Người kia vừa rồi rõ ràng có vẻ không muốn sống nữa, có điên mới tin lời anh ta. Vì đề phòng, cô đứng ở vỉa hè ngẩng đầu lên nhìn tầng cao nhất của tòa nhà.
Tầng kia vẫn sáng đèn.
Trên bờ tường không có bóng người muốn nhảy xuống.
Đến lúc này trên mặt đất không có bất kỳ thi thể và vết máu nào thì chứng tỏ anh ta đã đã bắt đầu ăn chén cháo kia.
Cô không nên xen vào việc của người khác, cô nên giả vờ như không biết, khi phát hiện ra anh ta thì phải rời đi ngay sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát. Đó mới là hành động khôn ngoan.
Nhưng khi cô nhìn thấy anh ta đứng ở trên bờ tường ban công, vẻ mặt vô cùng đau khổ thì cô thật sự không thể coi như không thấy.
Cô nhận ra vẻ mặt tuyệt vọng trống rỗng ấy. Cô đã từng bị dồn đến mức phải đứng trên sân thượng, đau đớn tới mức chỉ muốn nhảy xuống cho xong chuyện, không cần phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
Cuối cùng, cô vượt qua được, không nhảy xuống.
Cô không hiểu, loại người có tiền có thế, mặt lại đẹp trai đến mức có thể làm siêu sao như anh ta thì có gì mà không làm được? Cô quay mặt đi, tiếp tục đi về phía trước. Mặc dù không hiểu nhưng cô cũng biết rằng trên thế giới này dù là ai đi chăng nữa thì cũng có khó khăn và phiền não riêng của mình. Cô hi vọng sau khi anh ta ăn chén cháo kia, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sẽ phát hiện ngõ cụt nào cũng có đường ra, nhưng vì quá vội vàng nên chúng ta không nhìn thấy mà thôi.
Vầng trăng sáng trên bầu trời đã hoàn toàn bị mây che khuất.
Cô đi bộ trong gió rét, lướt qua đám người vui vẻ chìm trong không khí giáng sinh.
Hi vọng người kia không nghĩ quẩn nữa. Anh ta là khách hàng tuyệt vời, phần lớn thời gian đều không ở nhà. Anh ta ở một mình, muốn lau dọn sạch sẽ căn nhà cao cấp kia vô cùng đơn giản. Đơn giản đến mức khiến cô hàng tháng đi lĩnh tiền lương quét dọn một lần bốn tiếng, một tháng tám lần thậm chí sẽ cảm thấy chột dạ.
Bình thường cô tốn bốn tiếng để dọn xong hết cả căn nhà, nhưng hôm nay chỉ một lát là xong rồi.
Nếu anh ta ngừng, cô sẽ vô cùng tiếc nuối.
Nhưng chỉ vậy mà thôi, cô đã cố hết sức, nếu như anh ta ăn cháo xong vẫn muốn chết thì cô cũng bất lực, chỉ có thể chúc anh ta may mắn.
Cô không phải người tốt, mỗi ngày làm một việc thiện cũng chỉ đến mức độ này mà thôi. Cô không rảnh bận tâm đến chuyện sống chết của một tay nhà giàu, cô còn có cuộc sống của mình. Anh ta muốn chết thật cũng không liên quan tới cô.
Bình luận truyện