Quyển 2 - Chương 13
Cô ngủ trong lòng anh, cũng tỉnh lại trong lòng anh. Anh ngủ rất say, gương mặt tuấn tú vô lo vô nghĩ giống trẻ con, không nhíu chặt lông mày, không buồn bã. Ngoài phòng, gió đang thổi ào ào. Cơ thể nóng rực của anh ôm lấy cô, làm cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an toàn.
Cô muốn tiếp tục nằm trong vòng tay đã bắt đầu trở nên quen thuộc này, nhưng trời đã sáng, cô còn phải đi làm.
Cô lặng lẽ ngồi dậy, lưu luyến rời khỏi anh và chiếc giường.
Cô quay lại phòng mình, tắm rửa, sau đó lau khô thân thể.
Cô gái trong gương nhìn qua không khác gì ngày hôm qua.
Cô vẫn gầy, vẫn tái nhợt, vì công việc nên tay luôn thô ráp, trên người cũng có rất sẹo do bị đánh hồi nhỏ.
Nhưng cô biết, mình không bao giờ giống như trước nữa.
Anh thay đổi cô. Cô cảm thấy dường như qua một đêm mình đã sống lại, trở nên hoàn chỉnh. Dường như anh đã dùng nhiệt tình và yêu thương chữa lành vết thương trong lòng cô nhiều năm qua. Mặc dù thân thể có chút đau đớn, nhưng cô lại không hề thấy mệt mỏi. Đây có lẽ chỉ là ảo giác, cô gái trong gương nhìn vẫn không khác gì.
Cũng có lẽ, cô nên chấp nhận sự ấm áp và yên bình anh mang đến.
Cô hít và một hơi thật sâu, mặc quần áo, rời phòng tắm, cầm balo đi đến phòng anh.
Anh còn đang ngủ, dường như cũng đã thay đổi.
Giây phút ấy, cô muốn cởi bỏ quần áo mùa đông dày cộm nặng nề, quay lại giường, nằm cạnh anh.
Nhưng anh ngủ rất say, hiếm khi anh ngủ ngon như vậy, cô không muốn đánh thức anh. Không có anh làm tài xế, nên bây giờ cô phải lập tức xuống dưới kia đón xe nếu không muốn bị muộn.
Cô lẳng lặng khép cửa phòng, đi giày, xuống tầng đi làm.
Công việc dọn dẹp này giúp cô không cần động não, không suy nghĩ, nhìn thấy tất cả đã trở nên gọn gàng cũng làm cho cô cảm thấy bình tâm hơn.
Cô mất cả một buổi sáng quét dọn hai nơi, nhưng khi cô rời khỏi nơi làm việc thứ hai thì lại trông thấy anh chờ ở bên đường. Cô dừng bước, cảm thấy xấu hổ và một chút hồi hộp. Mặc dù trong khoảng thời gian này đều là anh đưa đón cô, nhưng cô không ngờ anh lại nhớ rõ tất cả thời gian và địa điểm làm việc của cô như vậy. Vốn cho rằng buổi tối trở về mới có thể gặp anh, nên giờ cô còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với anh như thế nào.
Vạt áo anh hơi mở, tóc dài mất trật tự, hai tay đút trong túi quần, có chút buồn bực dựa vào xe.
Cô lấy dũng khí, đi tới.
Anh nhìn thấy cô liền phàn nàn: “Đáng ra em nên gọi anh dậy.”
“Em không muốn làm phiền anh.”
Còn chưa nói xong, anh đã đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên lời giải thích của cô.
Cô kinh ngạc, tiếng hô khẽ cũng bị anh nuốt mất.
Môi lưỡi anh nóng như lửa, khiến hai chân cô như nhũn ra.
Hôn nhau ngay trên đường là chuyện chỉ có những người trẻ tuổi đang yêu đương cuồng nhiệt mới có thể làm.
Lá từ hàng cây bên đường theo gió bay xuống.
Cô đỏ mặt, không hiểu sao còn thấy choáng váng, khi anh dừng lại cô vẫn cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
“Lần sau, nhớ đánh thức anh.” Anh áp lên môi cô, quyến luyến liếm hôn cánh môi mềm mại, giọng khàn khàn: “Anh không muốn khi tỉnh dậy lại… Không thấy em.” Cô có thể thấy sâu trong đôi mắt màu nâu vàng của anh là sự bất an khó có thể phát hiện.
“Xin lỗi…” Cô đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt căng thẳng của anh, hứa. “Lần sau, em sẽ gọi anh dậy… “
Ấm áp trong mắt anh làm trái tim cô cũng nóng lên.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bụng anh kêu, bất giác cong môi.
“Anh đói rồi.” Cô nói.
“Ừ.” Anh đáp.
Vẻ mặt người đàn ông này ai oán như muốn nói tất cả là lỗi tại cô vậy.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, vuốt ngực anh, đề nghị.
“Chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Ba năm tám tháng qua là quãng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời cô.
Cô vốn tưởng rằng đời này mình sẽ vĩnh viễn sống như vậy. Trước khi quen anh, cô cảm thấy như vậy là tốt rồi, cô không mong gì hơn, chỉ mong bình an, chỉ cần ăn no. Nhưng anh xuất hiện, đột ngột đi vào cuộc đời lạnh lẽo của cô, cho cô ấm áp. Anh và cô cùng trải qua mùa đông giá rét, cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi dạo phố, cùng cãi cọ, cùng cười vui, cùng chia xẻ mỗi một ngày mỗi một phút, mỗi một giây.
Cô quý trọng thời gian ở bên anh.
Đây không phải vĩnh viễn, cô biết. Cô không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Ít nhất, cô rất vui vẻ.
Cô bạo gan để mình hưởng thụ sự yêu chiều của anh, hưởng thụ tình yêu say đắm trước đây cô hoàn toàn không dám nghĩ.
Anh dùng tất cả tình yêu vun tưới cho cô.
Cô như hoa cỏ trong sa mạc hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, tha thiết tiếp nhận anh.
Một ngày rồi lại một ngày, cô có thể thấy rõ người con gái trong gương vì được anh chăm sóc mà dần trở nên đẫy đà, khuôn mặt tái nhợt bắt đầu trở nên hồng hào.
Anh bỗng xuất hiện trong gương, cô giật mình, khuôn mặt đỏ ửng, muốn cầm khăn che thân thể, anh lại đã đi tới sau lưng cô, đôi mắt bao hàm ham muốn nóng bỏng như lửa.
Tim cô đập thình thịch, cảm thấy xấu hổ, không tài nào cử động nổi.
Mặc dù vừa mới tắm nước nóng xong, nhưng do có điều hòa nên trên mặt kính to lớn không có chút hơi nước nào. Thông qua mặt kính rõ ràng, ánh mắt nóng rực của anh di chuyển trên thân thể trần truồng của cô khiến cô tê dại run rẩy. Cô thấy anh đi tới càng gần, cảm giác nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh ở sau lưng. Cô chỉ có thể run rẩy nín thở. Sau đó, anh đưa tay ôm cô, cầm lấy chiếc khăn che trước người cô.
Anh cúi đầu, hôn bờ vai ướt át của cô, liếm đi giọt nước trên làn da.
Đầu gối của cô đang run rẩy, mắt lại không thể nào dời khỏi đôi mắt màu nâu vàng trong gương. Anh nhìn cô đăm đăm, chậm rãi dùng khăn lau người cô, giúp cô lau khô nước trên người.
Hai chân cô, bụng cô, cánh tay cô, lưng cô, sau đó là bộ ngực mềm mại của cô.
Cô xấu hổ, toàn thân nóng lên, hai chân gần như không còn sức đứng vững.
Cánh môi nóng ướt của anh đi từ bờ vai đến cần cổ trắng nõn.
Cô run rẩy, không kìm được nghiêng đầu, để anh liếm đi từng giọt nước trên da.
Mắt cô không thể nào rời khỏi ánh mắt anh.
Khăn trong tay anh rơi xuống, bàn tay trực tiếp đặt lên bộ ngực mềm mại. Cô co rúm lại, lại chỉ có thể mặc anh giữ lấy cô, ấn cô vào cơ thể cường tráng nóng bỏng của anh.
Tiếp xúc toàn diện và trực tiếp như vậy làm cô run rẩy.
Tay anh vòng qua eo cô, nâng cô lên, tiến vào cơ thể đã ướt át vì anh.
“A…” Cô bắt lấy cánh tay rắn chắc đặt trên eo mình, vô thức rên rỉ, cảm giác được người đàn ông phía sau cùng cô hợp lại làm một. Người con gái trong gương đôi môi đỏ mọng, bởi vì dục vọng mà cong người lên, sắc mặt ửng hồng mê loạn. Người đàn ông trong gương, vẫn nhìn cô.
Cô muốn nhắm mắt lại, trốn tránh tầm mắt của anh, trốn tránh người phụ nữ này say mê ở trong dục vọng trước mắt, nằm trong lòng anh thở gấp rên rỉ, nhưng không thể.
Cô muốn nhìn anh, cô thích nhìn anh nóng vội vì cô, say mê vì cô.
Anh xoa ngực cô, đè lên tim cô, chậm rãi chuyển động trong cơ thể cô, dịu dàng cọ sát, như muốn kéo dài tất cả, như không nỡ chấm dứt cảm giác say lòng người này, như không thể rời khỏi cô.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh căng lên, có thể nhìn thấy được dục hỏa trong mắt anh, có thể cảm thấy anh trong cơ thể cô càng trở nên càng nóng bỏng, cứng rắn hơn.
Nhưng anh vẫn chậm rãi.
Cô cắn môi, thở dốc, cố nén không cầu xin anh.
Cảm giác giày vò này dần chồng chất, dần dâng cao. Cô không nhịn được khẽ nức nở thành tiếng, móng tay ấn vào tay anh. Sau đó dưới sự ép buộc vừa nóng bỏng vừa dịu dàng của anh, khi anh không thể dồn nén gầm nhẹ, cùng anh tới cao trào cuồng nhiệt. Cô không thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể dựa vào lòng anh, để anh đỡ lấy mình. Nhịp tim cuồng loạn của anh áp sát ngay sau tấm lưng trần của cô, hòa cùng nhịp tim cô, sau đó dần chậm lại. Trong mắt anh vẫn còn si mê.
Dục vọng của anh đối với cô dường như không có giới hạn.
Ban đầu, cô cho là chỉ mấy ngày anh sẽ mất hứng thú với cô, dù sao cô cũng không phải người đẹp tuyệt sắc, dáng người nóng bỏng, hay biết dỗ ngon dỗ ngọt, biết làm nũng. Đàn ông như anh hẳn là sẽ cảm thấy cô rất buồn tẻ, nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra chán ghét.
Anh đối với cô quyến luyến không rời.
Khi những từ này hiện lên trong đầu thì cô bỗng đỏ mặt.
Anh ôm lấy cô đã mềm nhũn, giúp cô tắm rửa, lại giúp cô lau khô thân thể.
Lần này anh không có ‘làm loạn’ nữa, cô cũng giúp anh lau khô mái tóc dài, để anh cô ôm về giường.
Cô không từ chối, mấy ngày nay đang nghỉ tết, cô còn một kỳ nghỉ dài.
Cho nên, cô cuộn mình trong lòng anh. Dưới ánh mặt trời cùng ôm nhau ngủ.
Quá trưa, anh tỉnh lại, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần. Cô lại mệt mỏi, vẫn đang ngủ say. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm rèm, rơi trên khuôn mặt cô. Khoảnh khắc ấy, không biết tại sao anh lại sợ cô không còn thở nữa. Trái tim bỗng siết lại.
Tình cảnh này thật quen thuộc, giống như anh đã từng ngắm nhìn cô như vậy, sợ hãi cô ngừng thở.
Anh nghe được rõ ràng tiếng thở của cô, anh thậm chí còn nghe được tiếng tim cô đập.
Nhưng anh vẫn không kìm chế được đưa tay dò thử hô hấp của cô, cảm nhận tim cô đang đập dưới lòng bàn tay anh.
Sợ hãi đột nhiên xuất hiện bị này nhịp tim mạnh mẽ ấy đè xuống.
Anh không biết sao mình lại nghĩ như thế.
Anh khẽ gạt lọn tóc trên mặt cô, lặng lẽ miêu tả khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh khẽ thở dài, lông mày giãn ra.
Thần kỳ là mỗi lần đụng vào cô không hiểu sao đều an ủi anh.
Anh thích sờ làn da mềm mại của cô, thích nhìn cô run rẩy dưới đầu ngón tay anh, thậm chí phát ra tiếng thở dài nho nhỏ, hoặc vì vậy mà mỉm cười.
Anh yêu cảm giác vuốt ve cô, thích nhìn cô vì anh mà thay đổi.
Không hiểu sao, anh lại cảm thấy nhiều năm qua anh giấu đi móng vuốt sắc nhọn chính là để có thể vuốt ve cô. Ý nghĩ này quá hoang đường, nhưng vừa xuất hiện thì không chịu biến mất. Cô như một vầng sáng, lặng lẽ tiến vào chiếm lấy trái tim anh, chiếu sáng cuộc đời tăm tối vô vị của anh. Trái tim bởi vì cô mà trở nên mềm mại và trọn vẹn. Anh quyến luyến vuốt ve khuôn mặt cô, làm cô mỉm cười ngay cả khi còn đang ngủ.
Anh sẽ đánh thức cô mất.
Nghĩ tới điều này, anh lưu luyến thu tay về.
Cô là con người, cô cần ngủ mới có thể khôi phục thể lực.
Anh không nên làm phiền cô.
Nhưng chết tiệt là nếu anh còn ở lại đây thì nhất định sẽ không kìm chế được muốn vuốt ve cô. Anh rất khó khống chế tay mình không chạm vào cô.
Có lẽ anh có thể thử nấu vài thứ cho cô?
Ý nghĩ này bỗng xuất hiện.
Anh gần như có thể nhìn thấy sự kinh ngạc, cảm động và vui sướng của cô, sau đó chính là nụ cười.
Trước tới nay luôn là người khác hầu hạ anh, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm gì cho ai đó. Nhưng từ khi quen cô cô, loại xúc động này càng ngày càng nhiều, anh bất giác muốn nịnh nọt cô, muốn thấy cô cười vì anh.
Nhìn cô ngủ, anh nghĩ cô có thể sẽ mỉm cười. Điều ấy đáng giá để anh ở trong phòng bếp tới tận chiều. Vì nụ cười thoáng qua ấy, anh lặng lẽ xuống giường, để cô nghỉ ngơi. Đi vào phòng bếp, anh mở tủ lạnh, học theo cách cô dạy vo gạo, nấu cơm
Trong lúc anh bận rộn, sắc trời đã tối lúc nào không hay. Gió len qua cửa sổ, mang đến tiếng lá trúc xào xạc… Trong lúc chờ cô tỉnh lại, anh vô thức đi ra ban công, nhìn hai hàng trúc.
Chúng nó chắn đường phố, chắn nhà cao tầng, cũng chắn ánh hoàng hôn.
Không biết tại sao, anh có chút hoang mang.
Sau đó, cô xuất hiện ở bên cạnh, mang đi chút hốt hoảng ấy.
***
P/s: H của má Hắc ít lắm, mơn trớn nhau mới mất thời gian =))))))))
Bình luận truyện