Chương 890: Không hận không hận
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 890: Không hận không hận
Lão phu nhân Dương thị vươn tay về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp ngồi xuống giường, đưa tay cầm lấy dịu dàng nói: "Hôm nay uống thuốc chưa?"
"Đắng quá, không muốn uống."
Môi Dương thị khẽ run run, giống như có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết phải nói như thế nào.
Sau một lúc lâu, nàng chợt thở dài, cúi đầu nói: "Con à, ta biết con hận ta."
"Ta không hận bà." Yến Tam Hợp vỗ vỗ tay bà: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là không thân với bà thôi."
Dương thị nhếch môi, lộ ra nụ cười: "Hôm qua ta mơ thấy ông ấy, ông ấy nói vị trí bên giường hắn vẫn giữ lại cho ta."
"Vậy thì bà càng nên yên tâm rồi." Yến Tam Hợp: "Chỉ cần ông ấy tha thứ, ta cũng sẽ không hận."
Trên mặt Dương thị chợt thấy hối hận: "Nhưng ta hận chính mình."
"Tại sao?"
"Ta không nên để nó thi công danh, không nên để nó làm quan lớn." Dương thị dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Yến Tam Hợp: "Nếu nó không làm quan lớn, thì còn có thể sống thêm hai mươi năm, còn sống lâu hơn ta."
Nhưng không còn đường quay lại.
Mãi mãi cũng không thể quay đầu lại.
Mẫu tử mấy chục năm, trong lòng Dương thị biết rất rõ, trước khi chết con trai lấy ra phong thư Yến Hành đưa cho hắn, là vì Yến Hành dặn dò hắn một câu: "Trên triều đường, như đi trên dây thép. Quyền lực điên cuồng, như đi trên băng mỏng, con phải cẩn thận!"
Bà nữ nhân trong nội trách, chỉ biết là làm một dân chúng bình thường thì sẽ bị người ăn hiếp, nhưng lại không biết làm quan thì cũng như đi trên đi dây thép, cũng phải giẫm lên băng mỏng, cũng phải cẩn thận khắp nơi.
Giá như...
Nhưng nào còn giá như, nước mắt trong mắt Dương thị dần chảy xuống.
Đều là số mệnh!
Yến Tam Hợp thực sự rất muốn nói cho Dương thị, đừng nói làm quan, dù là làm Thái tử, cũng không thể sống lâu được.
Nhưng nàng không nói như thế, chỉ dịu dàng nói rằng: "Lão phu nhân, đây không phải lỗi của bà, là lỗi của thế đạo này, thế đạo này không tốt."
Trong mắt Dương thị tỏa ra chút ánh sáng: "Thật sao?"
Yến Tam Hợp mỉm cười nhìn bà.
"Thật đấy."
...
Dương thị đã chết.
Bà gặp Yến Tam Hợp xong, ăn non nửa chén cháo, rồi lôi kéo tiểu tôn tử nói một hồi, kêu mệt xong thì đi ngủ.
Vừa ngủ đã không tỉnh lại.
Chu Viễn Mặc sắp xếp ngày, bảy ngày sau đưa tang là ngày hung, ba ngày sau lại là ngày lành, đại gia Tạ Nhi Lập quyết định... dừng linh ba ngày thì đi tang.
Yến Tam Hợp vẫn lặng lẽ đến phúng viếng như trước, lại lặng lẽ rời đi, trước khi đi cũng không thể nói một câu với Tạ Tri Phi, hai người chỉ yên lặng liếc mắt nhìn nhau trong linh đường.
"Ngươi khỏe không?"
"Ta còn sống."
"Nàng khỏe không?"
"Ta cũng còn sống."
Tình yêu đôi khi rất nặng nề, nặng đến mức một người có thể vì nó ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí muốn chết muốn sống.
Tình yêu đôi khi cũng rất nhẹ nàng, hơn nữa khi đối mặt với sinh ly tử biệt, thì nhẹ đến mức không có thời gian để ý tới.
Mà đối với Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi mà nói, cũng không cần để ý tới.
Một đường mưa gió đi tới, trong lòng họ đều hiểu ra một chuyện: Chỉ cần còn sống, bọn họ sẽ không tan.
Yến Tam Hợp ra khỏi Tạ gia, nhưng không về biệt viện.
Trên thực tế, mấy ngày nay thời gian nàng ở biệt viện rất ít, phần lớn thời gian đều chậy về ngoại ô phía tây.
Hàn Hú không thu hoạch được gì.
Lúc Nghiêm Hỉ ở bên cạnh Nghiêm Như Hiền, chỉ toàn ở trong hoàng cung không bước chân ra khỏi nhà, lúc ở bên cạnh Triệu Diệc Thời, cũng rất ít khi chạy ra ngoài, người biết hắn, chỉ lác đác được mấy người.
Cho nên, nàng quyết định bắt đầu điều tra nơi Nghiêm Hỉ chết.
Nhà của gia đình lúc trước Nghiêm Hỉ bị một mũi tên bắn chết kia, nhận tiền bịt miệng của Tạ Tri Phi, sợ gặp phải phiền toái, bèn dọn hết đồ trong nhà chạy trốn, để lại ba gian phòng trống.
Mấy ngày nay, nàng mang theo giấy và bút, vẽ lại căn nhà này từ trong ra ngoài.
"Tam Hợp, ba ngày nữa là mười lăm tháng bảy."
Trong lòng Lý Bất Ngôn ngoại trừ cây hương kia, còn nhớ một chuyện.
"Đây là sinh nhật lần đầu tiên của ngươi, chúng ta phải tổ chức rất rôm rả, mời cả Hàn Hú tới, Tiểu Bùi gia cũng mời tới, Tam gia phỏng chừng không mời được, hắn đang trong thời gian hiếu tang, ta đích thân xuống bếp, ngươi thấy được không?"
Yến Tam Hợp không yên lòng: "Hôm đó cũng là sinh nhật Tam gia."
"Đừng lúc nào cũng nghĩ đến hắn, nghĩ đến mình đi." Lý Bất Ngôn bất mãn.
"Qua sinh nhật này thì ngươi tròn mười tám, nếu sống ở thời nương ta thì đã đến tuổi trưởng thành rồi."
"Thời đại của nương ngươi mười tám tuổi mới trưởng thành sao?"
"Còn không phải sao?" Lý Bất Ngôn cười nói: "Dưới mười tám tuổi, đều là trẻ con."
Trẻ con?
Ta vẫn còn là một đứa trẻ?
Yến Tam Hợp cười: "Ngươi muốn làm gì thì làm, ta nghe theo ngươi, nhưng lát nữa ta bảo ngươi làm gì, ngươi cũng phải theo ta."
Lý Bất Ngôn thoải mái nói: "Đồng ý!"
...
Lý Bất Ngôn nằm mơ cũng không ngờ, Yến Tam Hợp lại để cho nàng quỳ ở nơi Nghiêm Hỉ đã quỳ để... giả người chết.
Yến Tam Hợp liếc mắt nhìn, cúi đầu đặt mấy nét bút lên giấy.
Trời chiều buông xuống, một nét cuối cùng vẽ xong, Yến Tam Hợp đỡ Lý Bất Ngôn đứng lên.
Lý Bất Ngôn quỳ đến chân đều tê dại, khập khiễng đi tới trước bàn Bát Tiên, cúi đầu nhìn, có vẻ gì nàng đầu, rõ ràng là dáng vẻ Nghiêm Hỉ quỳ xuống đất.
"Ngươi vẽ hắn vì sao lại bắt ta quỳ?"
"Bởi vì góc độ."
Yến Tam Hợp đứng ở chỗ nàng quỳ xuống, ngồi xổm xuống nhìn từ trong ra ngoài.
"Bất Ngôn, ngươi đến xem thử, một mũi tên này bắn từ hướng nào tới thì mới có thể một mũi tên..."
Lý Bất Ngôn đợi một hồi, không thấy Yến Tam Hợp nói tiếp, ngẩng đầu lên, sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chỉ thấy Yến Tam Hợp từ từ ngã xuống, nàng sợ tới mức vội chạy như bay tới đỡ lấy người.
Ngươi làm sao vậy?
Mặt Yến Tam Hợp trắng bệch nói không nên lời, giọng nói càng hư ảo.
Vừa rồi trước mắt đột nhiên tối đen, như không còn cảm giác.
"Là vì ngươi ngày nào cũng thức khuya, không ngủ ngon, cũng không ăn cơm ngon."
Lý Bất Ngôn nổi giận, cõng Yến Tam Hợp đi ra ngoài.
"Ấy, tranh của ta."
"Người đã mệt chết rồi còn nhớ đến tranh." Lý Bất Ngôn tức giận.
"Chiến mã khỏe lại, Bộ Lục đã cưỡi bọn họ đến phương bắc đánh trận;
Oan hồn Trịnh gia tan, tường vây cũng bắt đầu xây dựng lại.
Tạ Đạo Chi cũng là chính miệng thừa nhận, là vì giang sơn xã tắc mới làm những chuyện xấu xa này, ngươi còn điều tra cái gì tra nữa?"
Nàng xếp giấy vẽ trên bàn lại: "Về nhà cho ta, thành thật nghỉ ngơi đi."
Giang sơn xã tắc?
Mí mắt Yến Tam Hợp chợt nhảy dựng.
Giống như có một chùm ánh sáng xuyên qua tầng mây thật dày, bắn thẳng vào trong đầu óc hỗn loạn của Yến Tam Hợp, trong đầu truyền đến một giọng nói âm vang hữu lực, lặp đi lặp lại hỏi:
Đây là giang sơn của ai?
Đây là xã tắc của ai?
Đây là giang sơn của ai?
Đây là xã tắc của ai?
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Yến Tam Hợp, thấm ướt tóc mai.
Nàng nhớ ra rồi.
"Bất Ngôn, ngươi còn nhớ lúc chúng ta vừa vào thành Tứ Cửu, có người bắn một mũi tên vào ngươi không?"
Yến Tam Hợp cho rằng mình hỏi rất lớn tiếng, nhưng không biết rằng, môi nàng chỉ mấp máy vài cái, chẳng hề phát ra giọng nói.
Nàng không biết...
Ở Tạ gia lúc này, Tạ Tri Phi đang túc trực bên linh cữu, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
Nàng càng không biết...
Trên đỉnh núi Ngũ Đài cách đó ngàn dặm, Thiền Nguyệt đại sư đang ngồi trong thạch động bỗng nhiên mở mắt, ngón tay vội bấm tính vài cái, mặt mày chán nản cong lên, thở dài nói:
"Nhoáng cái, đã mười năm rồi."
Bình luận truyện