Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
Chương 42
Tại trung tâm thương mại và trên sân thượng đã sớm đặt cameras, trong phòng điều khiển đều xem được hình ảnh bị thương của Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình.
Trên màn hình giám sát, Vưu Chính Bình dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, giằng co với kẻ phá hoại 192 một cách khó khăn; Liên Vũ Phàm gục đầu, lưng dán chặt lên bức tường chịu lực, đôi tay đỡ lấy bức tường, thoạt nhìn giống cúi đầu trầm tư, nhưng trên thực tế thì xương sống đã gãy, nếu không duy trì tư thế này, hắn sẽ ngã xuống ngay lập tức.
"Cục trưởng Tiêu......" Lạc Hoài nhìn thấy dáng vẻ của hai người nọ, lo lắng nhìn về phía cục trưởng Tiêu.
Cục trưởng Tiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, sức chiến đấu của tiểu đội đã như nỏ mạnh hết đà, quả nhiên đã đến lúc ông phải ra tay.
Cục trưởng Tiêu thực sự có đủ sức mạnh để chế phục kẻ phá hoại 192, trong trận chiến này cũng không cần để nhóm người thủ hộ bị trọng thương như vậy, nhưng cuối cùng thì ông cũng phải già đi.
Hiện tại cục trưởng Tiêu đã 43 tuổi, dấu vết của năm tháng đã bắt đầu xuất hiện trên khóe mắt, tại thời điểm này thì ông có thể làm hậu thuẫn cho những người thủ hộ trẻ tuổi, có thể giúp đỡ bọn họ, vậy thì lúc ông 53 tuổi, 63 tuổi thì sao?
Thừa dịp ông vẫn có thể là trụ cột cho nhóm người thủ hộ trẻ tuổi, cho dù đau lòng, cho dù khó chịu, cũng nhất định phải để người trẻ tuổi ra tay, để cho sức mạnh tiếp tục được nâng cao.
Trong camera giám sát, kẻ phá hoại 192 nói với Vưu Chính Bình: "Mày thật sự cho rằng tao chỉ đặt bom trong trung tâm thương mại này thôi sao? Nếu tao muốn độc chiến với Mục Tiêu Nhiệm Vụ, sao có thể không lưu lại chiêu cuối cùng! Mày còn nhớ rõ con cá vàng trong hồ nhân tạo kia không?"
Ánh mắt Vưu Chính Bình cứng lại, đương nhiên là cậu nhớ rõ.
Tổ Chức Thủ Hộ phân tích năng lực của kẻ phá hoại 192 giống như một không gian trò chơi, nó có thể chuyển đổi các cá thể không sống trong không gian đó biến thành bom, nhưng nếu như thế thì sẽ không giải thích được tại sao con cá vàng lại phát nổ khi chạm vào, cá vàng là một cá thể có sự sống.
Vưu Chính Bình từng tham gia cận chiến trên hồ từng tự hỏi qua vấn đề này, nhưng vẫn luôn không có được đáp án, mãi đến giờ phút này, cậu mới nghĩ ra một cách giải thích hợp lý cho hiện tượng này là —— bom có hai loại.
Một loại là loại bọn họ quen thuộc, là các cá thể không có sự sống bị kẻ phá hoại 192 tiếp xúc qua; một loại là bom truyền dẫn, có thể truyền rung động tới cá thể sống thông qua sự tiếp xúc.
Giải thích một cách đơn giản chính là, khi chiếc mũ của cậu bé bị phát nổ trên hồ nhân tạo, nó đã bị Sầm Tiêu ném vào trong nước. Nhưng trên thực tế thì chiếc mũ này có lực sát thương rất thấp, công dụng thực sự của nó là khuếch tán rung động, có thể khiến cho cơ thể sống rung động ở tần số cao, từ đó trở thành bom rồi nổ tung. Cá vàng trong hồ nhân tạo bởi vì chịu sự tác động của chiếc mũ mới có thể trở thành bom công kích Sầm Tiêu.
Nếu đúng như Vưu Chính Bình suy đoán, như vậy thì quả bom sinh mệnh ở đây chính là......
"Mày chính là cá vàng đó ~" kẻ phá hoại 192 chỉ vào Vưu Chính Bình nói, "Tao đặt một quả bom đặc chế vào chiếc cặp của ba đứa tụi nó, vốn dĩ định giữ lại một cái để dự phòng, hiện tại thì cả ba quả bom này đều bị mày gánh trúng rồi."
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở giao diện "Trò chơi bạo phá", trên sân thượng hiển thị một quả bom sinh mệnh, đúng là Vưu Chính Bình!
Biểu tình của mọi người trong phòng điều khiển đều trở nên nghiêm túc, Lạc Hoài khẩn trương nói: "Cục trưởng, nếu như Vưu Chính Bình thật sự biến thành bom, cho dù có trường lực đẩy ở đây thì cậu ấy cũng sẽ......"
Mọi người đều là không dự đoán được sẽ phát sinh tình huống như thế này, cục trưởng Tiêu càng thêm tức giận, hơi ẩm trong không khí trên sân thượng đều rung động dữ dội.
"Tụi bây rất là mạnh đó," kẻ phá hoại 192 đắc ý nói, "Thảo nào không có ai hoàn thành được nhiệm vụ khai phá thế giới này, đáng tiếc, tụi bây không giết được tao, tao sẽ thành công trốn thoát, mà tên năng lực giả có không gian này cũng sẽ chết!"
Hắn đã sớm chuẩn bị cửa sau, lợi dùng vào chiếc vòng cổ thay thể để đào tẩu, căn bản không sợ chết.
"Vòng cổ đúng không......" Cục trưởng Tiêu nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, tập trung sức lực, chỉ cần phá hủy chiếc vòng cổ trước khi kẻ phá hoại 192 dịch chuyển cơ thể của hắn, ké phá hoại sẽ không trốn thoát và cũng không dám làm Vưu Chính Bình bị thương, đến lúc đó thì có thể đàm phán.
Khi cục trưởng Tiêu cân nhắc thời cơ ra tay, màn hình theo dõi trên sân thượng đột nhiên tối đen.
Cùng lúc đó, tất cả những người có năng lực đặc biệt hiện diện tại đây đều cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ bao trùm toàn bộ trung tâm thương mại, trường lực đẩy cũng ngay lập tức sụp đổ, đi kèm với cổ sức mạnh này chính là một sự tức giận khiến cho người ta sợ hãi.
Ngón tay của Chân Lê đang rút thăm người trúng thưởng thứ hai hơi dừng lại, hắn không phải người có ý chí mạnh mẽ, hắn bị sự tức giận này sợ tới mức suýt nữa không đứng được, chân mềm nhũn cong lấy đầu gối, bàn tay cũng không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Những người thủ hộ đã trải qua trận chiến đầu tiên ở công viên giải trí đã quen thuộc với nguồn năng lượng này, là người mặc áo choàng áo đen!
Hắn so với lúc ở công viên giải trí thì càng mạnh hơn! Sầm Tiêu thầm nghĩ.
Sầm Tiêu đang ở trên tầng bốn, sau khi cảm nhận được nguồn năng lượng này thì chạy như điên lên sân thượng, hắn quyết không thể để cho Vưu Chính Bình xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Liên Vũ Phàm thì các thành viên trong tiểu đội cùng kéo nhau chạy lên sân thượng, mặt khác, cục trưởng Tiêu và những người thủ hộ bố trí trường lực đẩy cũng chạy về phía sân thượng.
Cơn tức giân ngập trời khiến cho Chân Lê ở tầng một cũng không đứng thẳng nổi, chưa kể tới Nguyên Lạc Nhật đang đối diện trực tiếp với người áo đen trên sân thượng.
Nguyên Lạc Nhật vẫn luôn coi Thông Quan Giả là thần tượng, cho rằng anh ta đã vượt qua 500 thế giới trở lên. Nhưng hôm nay chân chính đối mặt với người áo đen, hắn không khỏi hoài nghi, nếu chỉ có 500 thế giới thật sự có thể có một sức mạnh đáng sợ như vậy sao?
"Mày, mày, mày chính là Mục Tiêu Nhiệm Vụ?" Kẻ phá hoại 192 run rẩy nói.
192 vẫn luôn cho rằng, hắn là một người chơi với chiến lược tấn công, luận lực phá hoại trong Liên Minh Thông Quan thì không ai so được với hắn. Nhưng mà bây giờ, khi cảm nhận được nguồn sức mạnh cuồn cuộn vũ trụ của Mục Tiêu Nhiệm Vụ, kẻ phá hoại 192 cảm thấy rằng hắn chỉ sợ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ này.
Sao có thể đánh thắng được! Kẻ phá hoại 192 nhanh chóng túm lấy chiếc vòng cổ, hắn muốn chạy trốn ngay lập tức.
Mà một đôi tay so với hắn lại càng nhanh hơn.
Người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng cạnh Vưu Chính Bình không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau kẻ phá hoại 192, không ai thấy anh ta di chuyển như thế nào, cũng không có ai nghe được âm thanh của anh ta.
Mọi người chỉ thấy anh ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo 192. Chỉ với một động tác này, vận mệnh của kẻ phá hoại 192 gần như bị siết chặt ở yết hầu, hoàn toàn không thể thoát khỏi thân xác này.
Đạo cụ, năng lực, dược vật...... Tất cả những phương thức chiến đấu hoa mỹ không khác gì khoa chân múa tay trước nguồn sức mạnh tuyệt đối. Người đàn ông mặc áo choàng đen chỉ là nhẹ nhàng cắt đứt một cái, liền cắt đứt liên kết giữa hai chiếc vòng cổ.
Một luồng từ vòng cổ rót vào cơ thể kẻ phá hoại 192, vòng cổ là được kết nối với linh hồn, kẻ phá hoại 192 đột nhiên cảm thấy linh hồn của mình bị xé rách, cả người đều đang phân hủy bốc hơi.
"Ta đã nói là những kẻ làm tái với pháp luật sẽ giết không tha, tại sao các ngươi vẫn không nghe lời khuyên bảo?" Giọng nói của người áo đen rất nhẹ rất nhu hòa, âm cuối của anh dường như là một tiếng thở dài khe khẽ.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại của 192, dùng app hệ thống mở nhóm liên lạc của Liên Minh Thông Quan, bật chế độ video nhóm.
Lần trước là anh chỉ dùng hệ thống của Nguyên Lạc Nhật để nói chuyện với Liên Minh Thông Quan, lần này trực tiếp mở ra, để cho người của liên minh nhìn thấy tình cảnh thê thảm của kẻ phá hoại 192.
Sau khi bật video, người áo đen đặt màn hình ở trước mặt kẻ phá hoại 192, ấn lòng bàn tay lên trên đầu hắn, thấp giọng nói: "Khóc cho bọn hắn nghe."
Dứt lời người áo đen dùng bàn tay áp một lực vào, một luồng lực truyền từ đỉnh đầu 192 xuống đến lòng bàn chân, cánh tay hắn tức khắc từ nổ tung từ bên trong, đồng thời cánh tay của hắn lập tức khôi phục trong cơn đau dữ dội, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa.
Nhưng kẻ phá hoại 192 biết rằng, người áo đen thực sự sử dụng sinh mệnh của hắn như một vật dẫn đường, mạnh mẽ trích xuất khả năng tự phục hồi của hắn, để hắn tự chữa lành ngay lập tức ngay khi vừa bị thương.
Hắn hiện tại giống như đang lành lại, bản chất là sinh mệnh đang bị thiêu đốt, một khi năng lượng căn nguyên sinh mạng của hắn cạn kiệt và không thể chữa lành được nữa, hắn sẽ chết một cách thê thảm ở trước video.
Kẻ phá hoại 192 muốn chạy trốn, nhưng linh hồn của hắn đã bị đóng đinh vào cơ thể, căn bản không cử động được chút nào.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, người áo đen đi về phía Vưu Chính Bình trong tiếng gào thét thê thảm của 192.
Vưu Chính Bình chồng chất vết thương chống cánh tay dịch chuyển ra xa hai lần, cậu cũng có thể cảm nhận được sự tức giận đáng sợ của người áo đen, muốn chạy trốn nhưng lại làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người áo đen đến bên cạnh mình, nhẹ nhàng quỳ một gối, đôi tay nâng đầu của Vưu Chính Bình, để đầu của cậu gối lên đầu gối của anh.
Vưu Chính Bình: "???"
Có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Người áo đen đưa tay ra chạm vào chiếc mặt nạ nano của Vưu Chính Bình, ôn nhu nói: "Đối mặt với một tên ngốc tự cao tự đại coi mạng người như cỏ rác như vậy, các cậu bảo vệ được bình yên cho thành phố này là đã làm được rất nhiều điều rồi."
Được khen ngợi? Vưu Chính Bình vốn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến thì trợn mắt há hốc mồm.
Này người áo đen không chỉ khen ngợi cậu, còn sờ mặt cậu nữa!
Không ai có thể sờ mặt cậu ngoài trừ Úc Hoa, buông cậu ra đi coi! Vưu Chính Bình tự cho là kịch liệt nhưng thật ra chỉ là giãy giụa một cách chậm rì.
"Đừng nhúc nhích, cậu bị thương nặng, để tôi chữa trị cho cậu." Người áo đen nói.
Tay của người áo đen lướt qua cánh tay của Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình cảm thấy một làn gió xuân ấp áp lướt qua vùng bị bỏng, toàn thân trên dưới dường như được ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái đến mức khiến cậu muốn nhắm mắt ngủ.
Trên người không còn đau, tâm cũng thư giản lại. Vưu Chính Bình nửa híp mắt mơ mơ hồ hồ mà suy nghĩ, lần trước Úc Hoa cũng là được nguồn sức mạnh này chữa khỏi đi.
"Vết thương bên ngoài đã được chữa, còn có chấn động truyền dẫn cần phải loại trừ, cậu nhẫn nhịn một chút." Người áo đen vừa nói vừa vẫy tay áo che đi đôi mắt của Vưu Chính Bình.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cái gì? Quá trình điều trị rất thoải mái. Vưu Chính Bình chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ, đôi mắt bị che lại cũng không có phản kháng gì.
Ngay sau đó, Vưu Chính Bình liền cảm nhận được một đôi môi cực kỳ lạnh lẽo chạm vào môi cậu, sức mạnh chấn động truyền dẫn trong cơ thể không biết vì nguyên nhân gì đã bị triệt tiêu.
Hả? Hở! Tình huống gì đây?! Vưu Chính Bình đột ngột hất ống tay áo đang che mắt cậu ra, thân thể dùng sức lăn lộ về hướng trái ngược với người mặc áo đen, nhanh chóng thoát khỏi chiếc đầu gối ấm áp của người nọ.
Cậu hoảng sợ trừng hai mắt nhìn người áo đen, nhưng thấy người nọ sau khi chữa trị xong thì không để ý tới cậu nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh kẻ phá hoại 192, tắt video của Liên Minh Thông Quan.
Lúc này, Sầm Tiêu vốn ở tầng bốn gần sân thượng nhất đã chạy tới. Hắn nhanh chóng vọt tới bên cạnh Vưu Chính Bình, nhìn từ trên xuống dưới người đồng đội của mình, nhẹ nhàng thở ra nói: "Không có bị thương."
"Có bao nhiêu người bị thương?" Người áo đen đột ngột hỏi.
Có lẽ bởi vì khí thế của người áo đen quá mạnh, Sầm Tiêu bất giác trả lời: "Mọi người đều được bảo vệ rất tốt nhờ trường lực đẩy, chỉ có một người thủ hộ bị gãy xương sống, có khả năng là bị liệt."
Người áo đen nhấc ngón tay của người kẻ phá hoại 192 đang sống dở chết dở, lấy tay hắn chọt vài cái trên giao diện thệ thống, dùng một lượng tích phân lớn đổi lấy một viên thuốc trị liệu, ném cho Sầm Tiêu: "Cái này có thể chữa khỏi."
Vưu Chính Bình có thể hưởng thụ Úc Hoa tự mình chữa trị, những người thủ hộ khác thì quên đi.
Sau khi đổi dược liệu chữa trị, hệ thống đã mất đi giá trị lợi dụng, người áo đen đã rút cạn năng lượng của ứng dụng hệ thống, năng lượng lần này cao hơn gấp năm lần so với hệ thống của Nguyên Lạc Nhật.
Vứt chiếc điện thoại, người áo đen đi đến bên cạnh kẻ phá hoại 192 còn đang không ngừng bị thương - tự lành - bị thương, xách lên vòng cổ hắn lên, nhẹ nhàng véo một cái, vòng cổ bị đứt gãy, đôi mắt của kẻ phá hoại 192 mất đi sắc màu của sinh mạng, hắn nặng nề ngã xuống.
Vào lúc này đội ngũ người thủ hộ cũng lục đục chạy tới rồi, người áo đen nhìn thấy nhóm người cục trưởng Tiêu tới, từ sân thượng nhảy xuống, bóng dáng biên mất không còn thấy tăm hơi.
Mặc dù họ rất muốn đuổi theo người áo đen, nhưng vào lúc này mọi người đều theo bản năng mà lao tới chỗ Vưu Chính Bình, xoa bóp cánh tay của cậu và chiếc mặt nạ nano ông chú đẹp trai, rất là ngạc nhiên hỏi: "Vết thương của cậu đâu?"
Vưu Chính Bình giờ phút này còn đang trong trạng thái đờ người do bị người ta hôn, nghe thấy câu hỏi của mọi người cũng không nói nên lời.
Nhưng mà Nguyên Lạc Nhật – người đã chứng kiến hết tất cả – kinh tâm động phách nói: "Được, được thần tượng của tôi trị hết, còn, còn......"
Vưu Chính Bình đột nhiên bừng tỉnh, vọt một cái vèo tới trước mặt Nguyên Lạc Nhật, khoa tay múa chân với hắn bằng động tác cắt cổ, ánh mắt hung tợn.
"Còn giúp anh ấy tháo bom." Dưới sư uy hiếp của Vưu Chính Bình, Nguyên Lạc Nhật đem hia chữ "Cưỡng hôn" nuốt trở vào.
"Thiết bị theo dõi đã bị người áp đen phá hủy, thời điểm lúc chúng tôi đuổi tới thì ở đây xảy ra chuyện gì?" Cục trưởng Tiêu hỏi.
"Chỉ là...... Giống như lúc đánh Nguyên Lạc Nhật vậy, đánh kẻ phá hoại 192 một trận, uy hiếp Liên Minh Thông Quan, sau khi chữa thương cho tôi thì rời đi." Vưu Chính Bình mất hồn mất vía nói ngắn gọn.
Cục trưởng Tiêu thấy bộ dáng của cậu giống như đang sợ hãi điều gì đó, nhíu mày nói: "Trở về căn cứ nghĩ ngơi trước, sau đó nói chi tiết kỹ càng."
Đội viên người thủ hộ nhét thi thể đã mất đi lin hồn của kẻ phá hoại 192 vào túi, đội trưởng Lưu của đội cảnh sát hình sự cùng với những cảnh sát phụ trợ của tiểu đội Liên Vũ Phàm ôm lấy ba đứa trẻ đang hôn mê, sau khi trị liệu thì giao lại cho cha mẹ đứa nhỏ, còn phải nghĩ ra một cái cớ để giải thích.
Khi mọi người đang dọn dẹp bãi chiến trường, Sầm Tiêu nhanh chóng chạy xuống lầu, thấy Chân Lê kiên cường dựa vào thùng rút thăm trúng thưởng để đứng dậy, nhân viên trong trung tâm thương mại vẫn đang hỏi hắn thế nào, Chân Lê xua tay nói không có việc gì, hắn vẫn còn có thể chiến đấu.
Liên Vũ Phàm đứng dựa vào tường giống như bị cả thế giới vứt bỏ, hắn không chịu ngã xuống, không ai đỡ hắn nên cũng không thể di chuyển.
Sầm Tiêu đi đến bên cạnh hắn, nhét viên thuốc màu trắng vào miệng Liên Vũ Phàm: "Uống đi."
Liên Vũ Phàm chỉ cho là một loại thuốc chống viêm, khó khăn nuốt xuống, chưa đến ba giây đồng hồ thì hắn đã cảm thấy khắp cơ thể tràn ngập sức mạnh, xương sống bị gãy cũng được hồi phục như cũ, mấy giây sau, tất cả vết thương trên người hắn đều khỏi hẳn.
"Đây là......" Liên Vũ Phàm rời khỏi bức tường chịu lực, mơ hồ kiểm tra cơ thể của mình phát hiện ngoại trừ dị năng bị hao tổn nghiêm trọng thì trên người không còn bất kỳ vết thương nào nữa.
"Trời giáng thần binh [vị thần được trời giáng xuống]," nhìn thấy hắn đã khôi phục, Sầm Tiêu thả lỏng mà cười một cái, "Trở về rồi lại nói."
Mọi người rời khỏi trung tâm thương mại ngay lúc rút thăm trúng thưởng, trước khi đi thì Sầm Tiêu và Nguyên Lạc Nhật còn đứng từ xa chào hỏi Chân Lê.
Chân Lê: "......"
Sao lại đi hết rồi? Để lai một mình nhảy nhót nguyên một ngày hôm này sao? Hành trình kế tiếp thì sao? Sao không ai quan tâm đến hắn hết vậy?
Mặc dù mọi người đã đi hết, Chân Lê vẫn có trách nhiệm là sôi động bầu không khí, liều mạng kéo dài thời gian. Thời điểm hắn ăn giấy thì vãn còn nhớ rõ mấy số điện thoại, khi rút tờ giấy thứ hai ra, Chân Lê đối với chỗ trống của tờ giấy mà kiên cường nhớ lại: "Người dùng số điện thoại 6788, chúc mừng quý khách đã trúng thưởng!"
Lần này không có ai được giao phó, người đoạt giải chính là khách hàng thực sự, việc có trúng thưởng hay không phụ thuộc vào việc Chân Lê có thể nhớ được số điện thoại nào.
Một người đàn ông trung niên lên sân khấu nhận thưởng, lần này Chân Lê chỉ phỏng vấn cho có lệ rồi nói "Chúc mừng chúc mừng" rồi đem người đuổi xuống, còn không có pháo mừng, khiến cho vị khán giả trúng thưởng này rất không vui, lẩm bẩm đãi ngộ kém nhiều như vậy.
Khi Chân Lê gian nan duy trì nhiệt độ của trung tâm thương mại, mọi người đã trở lại căn cứ.
Vưu Chính Bình giấu đi chuyện gối lên đầu gối và hôn môi, kể lại những chuyện người đàn ông áo đen đã làm, Nguyên Lạc Nhật cũng nói về điều đó, nhưng mà đại đa số thời gian hắn đều khen lấy khen để thần tượng của mình, nói thần tượng quá lợi hại, nếu thần tượng tuân thủ pháp luật như vậy, thì hắn cũng phải tuân thủ hết các điều luật, hy vọng Tổ Chức Thủ Hộ có thể cung cấp cho hắn một số loại sách về pháp luật.
Hai kẻ phá hoại lúc đầu là Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê đã nổ lực rất nhiều trong hành động lần này, sau khi cục trưởng Tiêu cử người tiến hành kiểm tra Nguyên Lạc, phát hiện trạng thái tinh thần của hắn vô cùng tốt, tôn trọng pháp luật còn hơn cả người dân bình thường, hắn có thể chủ động học tập mà không cần giám sát nữa, quá trình cải tạo cơ bản đã hoàn thành.
Mọi người lại một lần nữa kiểm tra thân thể của Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình, Liên Vũ Phàm chỉ là được chữa lành ngoại thương, còn Vưu Chính Bình thì không chỉ khỏi hẳn, mà năng lượng trên người còn được khôi phục không ít. Trước đây thì sức mạnh của cậu kém hơn cục trưởng Tiêu rất nhiều, nhưng hiện tại thì năng lượng trong cơ thể cậu gần như tương đương với cục trưởng Tiêu.
Cục trưởng Tiêu đối với vấn đề này vô cùng khó hiểu, chỉ có thể giải thích là do việc truyền rung động đã làm tăng sức mạnh của Vưu Chính Bình, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Chính Vưu Chính Bình lại biết, là sau khi bị người áo đen kia hôn thì cường độ sức mạnh của cậu mới tăng lên. Cậu có chút bực bội, lấy cớ muốn đi làm thí nghiệm kiểm tra sự tăng trưởng dị năng mà đến phòng huấn luyện dưới lòng đất ở một mình.
Cậu ở trong phòng huấn luyện hai tiếng giờ, đến giờ ăn tối, Sầm Tiêu tới để gọi cậu thì thấy Vưu Chính Bình mang mặt nạ nano tỉ mỉ soi gương.
"Ăn cơm...... Anh ở trong phòng huấn luyện sao lại còn mang mặt nạ nano?" Sầm Tiêu hỏi.
Mặt nạ nano cần phải bảo dưỡng, sau khi bọn họ trở lại căn cứ thường là sẽ tháo mặt nạ ra.
"Anh mày rất đẹp trai sao?" Vưu Chính Bình chỉ vào khuôn mặt ông chú đẹp trai nói.
Sầm Tiêu: "...... Chiếc mặt nạ này nếu như hồi còn trẻ thì sẽ rất đẹp trai, nhưng mà hiện tại...... Anh cảm thấy những vết chân chim nơi khóe mắt là đẹp sao, nếp nhăn ở mũi rồi má thì hóp lại là đẹp sao?"
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất là đẹp trai, thanh lịch và nho nhã, nhưng cũng sẽ không hấp dẫn người khác đúng không?" Khi Vưu Chính Bình nói chuyện thì không tự giác mà sờ sờ môi mình.
"Anh làm sao vậy? Sau khi trở về căn cứ thì vẫn luôn quái lạ, có chuyện gì giấu em đúng không?" Sầm Tiêu hỏi.
"Không có không có không có!" Vưu Chính Bình xua tay nói, "Những gì có thể nói thì anh đã nói hết với cục trưởng Tiêu rồi."
"Ồ, vậy là có những điều không thể nói, phải không?" Sầm Tiêu lập tức đọc ra ẩn ý của Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình: "...... Cút cút cút! Đi ăn cơm! Mỗi ngày sao lại nhiều chuyện hơn như vậy!"
Cậu cứng người nói lấp liếm cho qua, đi theo Sầm Tiêu cùng ăn cơm tối. Cục trưởng Tiêu nói, đêm nay bọn họ ở lại để quan sát một đêm, sáng mai kiểm tra sức khoẻ nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà, họ cũng có thể nghĩ phép ba ngày, nếu như không có kẻ phá hoại mới xuất hiện thì không cần đi làm.
Khi Vưu Chính Bình bị thương, vốn tưởng rằng bản thân mình trong vòng một tháng sẽ không gặp được Úc Hoa, giờ nghe thấy thông tin này thì vô cùng vui vẻ, không khỏi cảm ơn người đàn ông áo đen.
Nhớ tới người áo đen, Vưu Chính Bình lập tức nhớ lại cái hôn lạnh băng kia, tức khắc toàn thân cứng đờ, cơm ăn cũng không ngon.
Sầm Tiêu quan sát bạn tốt của mình, thấy mặt cậu hết đỏ rồi lại xanh, cực kỳ vi diệu.
-
Sau khi nhóm người Vưu Chính Bình trở về căn cứ thì trời đổ mưa. Một bé Husky ba tháng tuổi run run thân thể trong mưa, nội tâm kẻ phá hoại 192 mừng như điên, hắn không ngờ rằng vào phút cuối hắn đã thoát khỏi cơ thể của mình, thành công trốn thoát!
"Gâu gâu gâu ~~" hắn ở trong mưa vui sướng tru lên.
Khi hắn đang hú lên, một người đàn ông mặc tây trang giày da đứng sau lưng bé Husky, âm trầm nói: "Xem ra nếu như thay đổi thân thể thì tính cách cũng chịu ảnh hưởng theo cơ thể luôn rồi, lúc này còn không nhanh gỡ vòng cổ rồi chạy trốn, thế nhưng còn nổi hứng chơi với nước, chỉ số thông minh của cậu có phải đã giảm đi rất nhiều rồi không?"
"Ngao?" Bé Husky bé bỏng ngẩng đầu nhìn với cặp mắt xanh, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn.
Anh khom lưng vươn tay, túm lấy gáy của bé Husky rồi nhấc bổng con chó lên, nở một nụ cười xán lạn đối với Husky: "Cậu cho rằng tự mình là có thể trốn thoát sao? Là tôi thả cậu ra."
"Gâu gâu gâu!" Khứu giác của loài chó vô cùng nhanh nhạy, bé Husky theo bản năng đã cảm nhận được rằng người đàn ông trước mặt mình chính là người đàn ông mặc áo choàng đen vừa đánh hắn lên bờ xuống ruộng.
"Tôi đột nhiên cảm thấy nếu như để cậu chết thì quá đáng tiếc, cho nên mới để lại cho cậu một cái mạng." Người đàn ông vươn hai ngón tay, bấm gãy vòng cổ của Husky.
Trên tay anh còn cầm một chiếc vòng cổ bị đứt khác, là anh lấy được từ trên người kẻ phá hoại 192.
Hai chiếc vòng cổ biến mất cùng một lúc, bé Husky lập tức há hốc mồm.
Không có hệ thống, không có vòng cổ, hắn chỉ có thể trở thành một chú chó chỉ có thể sống hơn mười năm!
Trên màn hình giám sát, Vưu Chính Bình dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, giằng co với kẻ phá hoại 192 một cách khó khăn; Liên Vũ Phàm gục đầu, lưng dán chặt lên bức tường chịu lực, đôi tay đỡ lấy bức tường, thoạt nhìn giống cúi đầu trầm tư, nhưng trên thực tế thì xương sống đã gãy, nếu không duy trì tư thế này, hắn sẽ ngã xuống ngay lập tức.
"Cục trưởng Tiêu......" Lạc Hoài nhìn thấy dáng vẻ của hai người nọ, lo lắng nhìn về phía cục trưởng Tiêu.
Cục trưởng Tiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, sức chiến đấu của tiểu đội đã như nỏ mạnh hết đà, quả nhiên đã đến lúc ông phải ra tay.
Cục trưởng Tiêu thực sự có đủ sức mạnh để chế phục kẻ phá hoại 192, trong trận chiến này cũng không cần để nhóm người thủ hộ bị trọng thương như vậy, nhưng cuối cùng thì ông cũng phải già đi.
Hiện tại cục trưởng Tiêu đã 43 tuổi, dấu vết của năm tháng đã bắt đầu xuất hiện trên khóe mắt, tại thời điểm này thì ông có thể làm hậu thuẫn cho những người thủ hộ trẻ tuổi, có thể giúp đỡ bọn họ, vậy thì lúc ông 53 tuổi, 63 tuổi thì sao?
Thừa dịp ông vẫn có thể là trụ cột cho nhóm người thủ hộ trẻ tuổi, cho dù đau lòng, cho dù khó chịu, cũng nhất định phải để người trẻ tuổi ra tay, để cho sức mạnh tiếp tục được nâng cao.
Trong camera giám sát, kẻ phá hoại 192 nói với Vưu Chính Bình: "Mày thật sự cho rằng tao chỉ đặt bom trong trung tâm thương mại này thôi sao? Nếu tao muốn độc chiến với Mục Tiêu Nhiệm Vụ, sao có thể không lưu lại chiêu cuối cùng! Mày còn nhớ rõ con cá vàng trong hồ nhân tạo kia không?"
Ánh mắt Vưu Chính Bình cứng lại, đương nhiên là cậu nhớ rõ.
Tổ Chức Thủ Hộ phân tích năng lực của kẻ phá hoại 192 giống như một không gian trò chơi, nó có thể chuyển đổi các cá thể không sống trong không gian đó biến thành bom, nhưng nếu như thế thì sẽ không giải thích được tại sao con cá vàng lại phát nổ khi chạm vào, cá vàng là một cá thể có sự sống.
Vưu Chính Bình từng tham gia cận chiến trên hồ từng tự hỏi qua vấn đề này, nhưng vẫn luôn không có được đáp án, mãi đến giờ phút này, cậu mới nghĩ ra một cách giải thích hợp lý cho hiện tượng này là —— bom có hai loại.
Một loại là loại bọn họ quen thuộc, là các cá thể không có sự sống bị kẻ phá hoại 192 tiếp xúc qua; một loại là bom truyền dẫn, có thể truyền rung động tới cá thể sống thông qua sự tiếp xúc.
Giải thích một cách đơn giản chính là, khi chiếc mũ của cậu bé bị phát nổ trên hồ nhân tạo, nó đã bị Sầm Tiêu ném vào trong nước. Nhưng trên thực tế thì chiếc mũ này có lực sát thương rất thấp, công dụng thực sự của nó là khuếch tán rung động, có thể khiến cho cơ thể sống rung động ở tần số cao, từ đó trở thành bom rồi nổ tung. Cá vàng trong hồ nhân tạo bởi vì chịu sự tác động của chiếc mũ mới có thể trở thành bom công kích Sầm Tiêu.
Nếu đúng như Vưu Chính Bình suy đoán, như vậy thì quả bom sinh mệnh ở đây chính là......
"Mày chính là cá vàng đó ~" kẻ phá hoại 192 chỉ vào Vưu Chính Bình nói, "Tao đặt một quả bom đặc chế vào chiếc cặp của ba đứa tụi nó, vốn dĩ định giữ lại một cái để dự phòng, hiện tại thì cả ba quả bom này đều bị mày gánh trúng rồi."
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở giao diện "Trò chơi bạo phá", trên sân thượng hiển thị một quả bom sinh mệnh, đúng là Vưu Chính Bình!
Biểu tình của mọi người trong phòng điều khiển đều trở nên nghiêm túc, Lạc Hoài khẩn trương nói: "Cục trưởng, nếu như Vưu Chính Bình thật sự biến thành bom, cho dù có trường lực đẩy ở đây thì cậu ấy cũng sẽ......"
Mọi người đều là không dự đoán được sẽ phát sinh tình huống như thế này, cục trưởng Tiêu càng thêm tức giận, hơi ẩm trong không khí trên sân thượng đều rung động dữ dội.
"Tụi bây rất là mạnh đó," kẻ phá hoại 192 đắc ý nói, "Thảo nào không có ai hoàn thành được nhiệm vụ khai phá thế giới này, đáng tiếc, tụi bây không giết được tao, tao sẽ thành công trốn thoát, mà tên năng lực giả có không gian này cũng sẽ chết!"
Hắn đã sớm chuẩn bị cửa sau, lợi dùng vào chiếc vòng cổ thay thể để đào tẩu, căn bản không sợ chết.
"Vòng cổ đúng không......" Cục trưởng Tiêu nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, tập trung sức lực, chỉ cần phá hủy chiếc vòng cổ trước khi kẻ phá hoại 192 dịch chuyển cơ thể của hắn, ké phá hoại sẽ không trốn thoát và cũng không dám làm Vưu Chính Bình bị thương, đến lúc đó thì có thể đàm phán.
Khi cục trưởng Tiêu cân nhắc thời cơ ra tay, màn hình theo dõi trên sân thượng đột nhiên tối đen.
Cùng lúc đó, tất cả những người có năng lực đặc biệt hiện diện tại đây đều cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ bao trùm toàn bộ trung tâm thương mại, trường lực đẩy cũng ngay lập tức sụp đổ, đi kèm với cổ sức mạnh này chính là một sự tức giận khiến cho người ta sợ hãi.
Ngón tay của Chân Lê đang rút thăm người trúng thưởng thứ hai hơi dừng lại, hắn không phải người có ý chí mạnh mẽ, hắn bị sự tức giận này sợ tới mức suýt nữa không đứng được, chân mềm nhũn cong lấy đầu gối, bàn tay cũng không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Những người thủ hộ đã trải qua trận chiến đầu tiên ở công viên giải trí đã quen thuộc với nguồn năng lượng này, là người mặc áo choàng áo đen!
Hắn so với lúc ở công viên giải trí thì càng mạnh hơn! Sầm Tiêu thầm nghĩ.
Sầm Tiêu đang ở trên tầng bốn, sau khi cảm nhận được nguồn năng lượng này thì chạy như điên lên sân thượng, hắn quyết không thể để cho Vưu Chính Bình xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Liên Vũ Phàm thì các thành viên trong tiểu đội cùng kéo nhau chạy lên sân thượng, mặt khác, cục trưởng Tiêu và những người thủ hộ bố trí trường lực đẩy cũng chạy về phía sân thượng.
Cơn tức giân ngập trời khiến cho Chân Lê ở tầng một cũng không đứng thẳng nổi, chưa kể tới Nguyên Lạc Nhật đang đối diện trực tiếp với người áo đen trên sân thượng.
Nguyên Lạc Nhật vẫn luôn coi Thông Quan Giả là thần tượng, cho rằng anh ta đã vượt qua 500 thế giới trở lên. Nhưng hôm nay chân chính đối mặt với người áo đen, hắn không khỏi hoài nghi, nếu chỉ có 500 thế giới thật sự có thể có một sức mạnh đáng sợ như vậy sao?
"Mày, mày, mày chính là Mục Tiêu Nhiệm Vụ?" Kẻ phá hoại 192 run rẩy nói.
192 vẫn luôn cho rằng, hắn là một người chơi với chiến lược tấn công, luận lực phá hoại trong Liên Minh Thông Quan thì không ai so được với hắn. Nhưng mà bây giờ, khi cảm nhận được nguồn sức mạnh cuồn cuộn vũ trụ của Mục Tiêu Nhiệm Vụ, kẻ phá hoại 192 cảm thấy rằng hắn chỉ sợ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ này.
Sao có thể đánh thắng được! Kẻ phá hoại 192 nhanh chóng túm lấy chiếc vòng cổ, hắn muốn chạy trốn ngay lập tức.
Mà một đôi tay so với hắn lại càng nhanh hơn.
Người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng cạnh Vưu Chính Bình không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau kẻ phá hoại 192, không ai thấy anh ta di chuyển như thế nào, cũng không có ai nghe được âm thanh của anh ta.
Mọi người chỉ thấy anh ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo 192. Chỉ với một động tác này, vận mệnh của kẻ phá hoại 192 gần như bị siết chặt ở yết hầu, hoàn toàn không thể thoát khỏi thân xác này.
Đạo cụ, năng lực, dược vật...... Tất cả những phương thức chiến đấu hoa mỹ không khác gì khoa chân múa tay trước nguồn sức mạnh tuyệt đối. Người đàn ông mặc áo choàng đen chỉ là nhẹ nhàng cắt đứt một cái, liền cắt đứt liên kết giữa hai chiếc vòng cổ.
Một luồng từ vòng cổ rót vào cơ thể kẻ phá hoại 192, vòng cổ là được kết nối với linh hồn, kẻ phá hoại 192 đột nhiên cảm thấy linh hồn của mình bị xé rách, cả người đều đang phân hủy bốc hơi.
"Ta đã nói là những kẻ làm tái với pháp luật sẽ giết không tha, tại sao các ngươi vẫn không nghe lời khuyên bảo?" Giọng nói của người áo đen rất nhẹ rất nhu hòa, âm cuối của anh dường như là một tiếng thở dài khe khẽ.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại của 192, dùng app hệ thống mở nhóm liên lạc của Liên Minh Thông Quan, bật chế độ video nhóm.
Lần trước là anh chỉ dùng hệ thống của Nguyên Lạc Nhật để nói chuyện với Liên Minh Thông Quan, lần này trực tiếp mở ra, để cho người của liên minh nhìn thấy tình cảnh thê thảm của kẻ phá hoại 192.
Sau khi bật video, người áo đen đặt màn hình ở trước mặt kẻ phá hoại 192, ấn lòng bàn tay lên trên đầu hắn, thấp giọng nói: "Khóc cho bọn hắn nghe."
Dứt lời người áo đen dùng bàn tay áp một lực vào, một luồng lực truyền từ đỉnh đầu 192 xuống đến lòng bàn chân, cánh tay hắn tức khắc từ nổ tung từ bên trong, đồng thời cánh tay của hắn lập tức khôi phục trong cơn đau dữ dội, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa.
Nhưng kẻ phá hoại 192 biết rằng, người áo đen thực sự sử dụng sinh mệnh của hắn như một vật dẫn đường, mạnh mẽ trích xuất khả năng tự phục hồi của hắn, để hắn tự chữa lành ngay lập tức ngay khi vừa bị thương.
Hắn hiện tại giống như đang lành lại, bản chất là sinh mệnh đang bị thiêu đốt, một khi năng lượng căn nguyên sinh mạng của hắn cạn kiệt và không thể chữa lành được nữa, hắn sẽ chết một cách thê thảm ở trước video.
Kẻ phá hoại 192 muốn chạy trốn, nhưng linh hồn của hắn đã bị đóng đinh vào cơ thể, căn bản không cử động được chút nào.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, người áo đen đi về phía Vưu Chính Bình trong tiếng gào thét thê thảm của 192.
Vưu Chính Bình chồng chất vết thương chống cánh tay dịch chuyển ra xa hai lần, cậu cũng có thể cảm nhận được sự tức giận đáng sợ của người áo đen, muốn chạy trốn nhưng lại làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người áo đen đến bên cạnh mình, nhẹ nhàng quỳ một gối, đôi tay nâng đầu của Vưu Chính Bình, để đầu của cậu gối lên đầu gối của anh.
Vưu Chính Bình: "???"
Có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Người áo đen đưa tay ra chạm vào chiếc mặt nạ nano của Vưu Chính Bình, ôn nhu nói: "Đối mặt với một tên ngốc tự cao tự đại coi mạng người như cỏ rác như vậy, các cậu bảo vệ được bình yên cho thành phố này là đã làm được rất nhiều điều rồi."
Được khen ngợi? Vưu Chính Bình vốn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến thì trợn mắt há hốc mồm.
Này người áo đen không chỉ khen ngợi cậu, còn sờ mặt cậu nữa!
Không ai có thể sờ mặt cậu ngoài trừ Úc Hoa, buông cậu ra đi coi! Vưu Chính Bình tự cho là kịch liệt nhưng thật ra chỉ là giãy giụa một cách chậm rì.
"Đừng nhúc nhích, cậu bị thương nặng, để tôi chữa trị cho cậu." Người áo đen nói.
Tay của người áo đen lướt qua cánh tay của Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình cảm thấy một làn gió xuân ấp áp lướt qua vùng bị bỏng, toàn thân trên dưới dường như được ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái đến mức khiến cậu muốn nhắm mắt ngủ.
Trên người không còn đau, tâm cũng thư giản lại. Vưu Chính Bình nửa híp mắt mơ mơ hồ hồ mà suy nghĩ, lần trước Úc Hoa cũng là được nguồn sức mạnh này chữa khỏi đi.
"Vết thương bên ngoài đã được chữa, còn có chấn động truyền dẫn cần phải loại trừ, cậu nhẫn nhịn một chút." Người áo đen vừa nói vừa vẫy tay áo che đi đôi mắt của Vưu Chính Bình.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cái gì? Quá trình điều trị rất thoải mái. Vưu Chính Bình chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ, đôi mắt bị che lại cũng không có phản kháng gì.
Ngay sau đó, Vưu Chính Bình liền cảm nhận được một đôi môi cực kỳ lạnh lẽo chạm vào môi cậu, sức mạnh chấn động truyền dẫn trong cơ thể không biết vì nguyên nhân gì đã bị triệt tiêu.
Hả? Hở! Tình huống gì đây?! Vưu Chính Bình đột ngột hất ống tay áo đang che mắt cậu ra, thân thể dùng sức lăn lộ về hướng trái ngược với người mặc áo đen, nhanh chóng thoát khỏi chiếc đầu gối ấm áp của người nọ.
Cậu hoảng sợ trừng hai mắt nhìn người áo đen, nhưng thấy người nọ sau khi chữa trị xong thì không để ý tới cậu nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh kẻ phá hoại 192, tắt video của Liên Minh Thông Quan.
Lúc này, Sầm Tiêu vốn ở tầng bốn gần sân thượng nhất đã chạy tới. Hắn nhanh chóng vọt tới bên cạnh Vưu Chính Bình, nhìn từ trên xuống dưới người đồng đội của mình, nhẹ nhàng thở ra nói: "Không có bị thương."
"Có bao nhiêu người bị thương?" Người áo đen đột ngột hỏi.
Có lẽ bởi vì khí thế của người áo đen quá mạnh, Sầm Tiêu bất giác trả lời: "Mọi người đều được bảo vệ rất tốt nhờ trường lực đẩy, chỉ có một người thủ hộ bị gãy xương sống, có khả năng là bị liệt."
Người áo đen nhấc ngón tay của người kẻ phá hoại 192 đang sống dở chết dở, lấy tay hắn chọt vài cái trên giao diện thệ thống, dùng một lượng tích phân lớn đổi lấy một viên thuốc trị liệu, ném cho Sầm Tiêu: "Cái này có thể chữa khỏi."
Vưu Chính Bình có thể hưởng thụ Úc Hoa tự mình chữa trị, những người thủ hộ khác thì quên đi.
Sau khi đổi dược liệu chữa trị, hệ thống đã mất đi giá trị lợi dụng, người áo đen đã rút cạn năng lượng của ứng dụng hệ thống, năng lượng lần này cao hơn gấp năm lần so với hệ thống của Nguyên Lạc Nhật.
Vứt chiếc điện thoại, người áo đen đi đến bên cạnh kẻ phá hoại 192 còn đang không ngừng bị thương - tự lành - bị thương, xách lên vòng cổ hắn lên, nhẹ nhàng véo một cái, vòng cổ bị đứt gãy, đôi mắt của kẻ phá hoại 192 mất đi sắc màu của sinh mạng, hắn nặng nề ngã xuống.
Vào lúc này đội ngũ người thủ hộ cũng lục đục chạy tới rồi, người áo đen nhìn thấy nhóm người cục trưởng Tiêu tới, từ sân thượng nhảy xuống, bóng dáng biên mất không còn thấy tăm hơi.
Mặc dù họ rất muốn đuổi theo người áo đen, nhưng vào lúc này mọi người đều theo bản năng mà lao tới chỗ Vưu Chính Bình, xoa bóp cánh tay của cậu và chiếc mặt nạ nano ông chú đẹp trai, rất là ngạc nhiên hỏi: "Vết thương của cậu đâu?"
Vưu Chính Bình giờ phút này còn đang trong trạng thái đờ người do bị người ta hôn, nghe thấy câu hỏi của mọi người cũng không nói nên lời.
Nhưng mà Nguyên Lạc Nhật – người đã chứng kiến hết tất cả – kinh tâm động phách nói: "Được, được thần tượng của tôi trị hết, còn, còn......"
Vưu Chính Bình đột nhiên bừng tỉnh, vọt một cái vèo tới trước mặt Nguyên Lạc Nhật, khoa tay múa chân với hắn bằng động tác cắt cổ, ánh mắt hung tợn.
"Còn giúp anh ấy tháo bom." Dưới sư uy hiếp của Vưu Chính Bình, Nguyên Lạc Nhật đem hia chữ "Cưỡng hôn" nuốt trở vào.
"Thiết bị theo dõi đã bị người áp đen phá hủy, thời điểm lúc chúng tôi đuổi tới thì ở đây xảy ra chuyện gì?" Cục trưởng Tiêu hỏi.
"Chỉ là...... Giống như lúc đánh Nguyên Lạc Nhật vậy, đánh kẻ phá hoại 192 một trận, uy hiếp Liên Minh Thông Quan, sau khi chữa thương cho tôi thì rời đi." Vưu Chính Bình mất hồn mất vía nói ngắn gọn.
Cục trưởng Tiêu thấy bộ dáng của cậu giống như đang sợ hãi điều gì đó, nhíu mày nói: "Trở về căn cứ nghĩ ngơi trước, sau đó nói chi tiết kỹ càng."
Đội viên người thủ hộ nhét thi thể đã mất đi lin hồn của kẻ phá hoại 192 vào túi, đội trưởng Lưu của đội cảnh sát hình sự cùng với những cảnh sát phụ trợ của tiểu đội Liên Vũ Phàm ôm lấy ba đứa trẻ đang hôn mê, sau khi trị liệu thì giao lại cho cha mẹ đứa nhỏ, còn phải nghĩ ra một cái cớ để giải thích.
Khi mọi người đang dọn dẹp bãi chiến trường, Sầm Tiêu nhanh chóng chạy xuống lầu, thấy Chân Lê kiên cường dựa vào thùng rút thăm trúng thưởng để đứng dậy, nhân viên trong trung tâm thương mại vẫn đang hỏi hắn thế nào, Chân Lê xua tay nói không có việc gì, hắn vẫn còn có thể chiến đấu.
Liên Vũ Phàm đứng dựa vào tường giống như bị cả thế giới vứt bỏ, hắn không chịu ngã xuống, không ai đỡ hắn nên cũng không thể di chuyển.
Sầm Tiêu đi đến bên cạnh hắn, nhét viên thuốc màu trắng vào miệng Liên Vũ Phàm: "Uống đi."
Liên Vũ Phàm chỉ cho là một loại thuốc chống viêm, khó khăn nuốt xuống, chưa đến ba giây đồng hồ thì hắn đã cảm thấy khắp cơ thể tràn ngập sức mạnh, xương sống bị gãy cũng được hồi phục như cũ, mấy giây sau, tất cả vết thương trên người hắn đều khỏi hẳn.
"Đây là......" Liên Vũ Phàm rời khỏi bức tường chịu lực, mơ hồ kiểm tra cơ thể của mình phát hiện ngoại trừ dị năng bị hao tổn nghiêm trọng thì trên người không còn bất kỳ vết thương nào nữa.
"Trời giáng thần binh [vị thần được trời giáng xuống]," nhìn thấy hắn đã khôi phục, Sầm Tiêu thả lỏng mà cười một cái, "Trở về rồi lại nói."
Mọi người rời khỏi trung tâm thương mại ngay lúc rút thăm trúng thưởng, trước khi đi thì Sầm Tiêu và Nguyên Lạc Nhật còn đứng từ xa chào hỏi Chân Lê.
Chân Lê: "......"
Sao lại đi hết rồi? Để lai một mình nhảy nhót nguyên một ngày hôm này sao? Hành trình kế tiếp thì sao? Sao không ai quan tâm đến hắn hết vậy?
Mặc dù mọi người đã đi hết, Chân Lê vẫn có trách nhiệm là sôi động bầu không khí, liều mạng kéo dài thời gian. Thời điểm hắn ăn giấy thì vãn còn nhớ rõ mấy số điện thoại, khi rút tờ giấy thứ hai ra, Chân Lê đối với chỗ trống của tờ giấy mà kiên cường nhớ lại: "Người dùng số điện thoại 6788, chúc mừng quý khách đã trúng thưởng!"
Lần này không có ai được giao phó, người đoạt giải chính là khách hàng thực sự, việc có trúng thưởng hay không phụ thuộc vào việc Chân Lê có thể nhớ được số điện thoại nào.
Một người đàn ông trung niên lên sân khấu nhận thưởng, lần này Chân Lê chỉ phỏng vấn cho có lệ rồi nói "Chúc mừng chúc mừng" rồi đem người đuổi xuống, còn không có pháo mừng, khiến cho vị khán giả trúng thưởng này rất không vui, lẩm bẩm đãi ngộ kém nhiều như vậy.
Khi Chân Lê gian nan duy trì nhiệt độ của trung tâm thương mại, mọi người đã trở lại căn cứ.
Vưu Chính Bình giấu đi chuyện gối lên đầu gối và hôn môi, kể lại những chuyện người đàn ông áo đen đã làm, Nguyên Lạc Nhật cũng nói về điều đó, nhưng mà đại đa số thời gian hắn đều khen lấy khen để thần tượng của mình, nói thần tượng quá lợi hại, nếu thần tượng tuân thủ pháp luật như vậy, thì hắn cũng phải tuân thủ hết các điều luật, hy vọng Tổ Chức Thủ Hộ có thể cung cấp cho hắn một số loại sách về pháp luật.
Hai kẻ phá hoại lúc đầu là Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê đã nổ lực rất nhiều trong hành động lần này, sau khi cục trưởng Tiêu cử người tiến hành kiểm tra Nguyên Lạc, phát hiện trạng thái tinh thần của hắn vô cùng tốt, tôn trọng pháp luật còn hơn cả người dân bình thường, hắn có thể chủ động học tập mà không cần giám sát nữa, quá trình cải tạo cơ bản đã hoàn thành.
Mọi người lại một lần nữa kiểm tra thân thể của Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình, Liên Vũ Phàm chỉ là được chữa lành ngoại thương, còn Vưu Chính Bình thì không chỉ khỏi hẳn, mà năng lượng trên người còn được khôi phục không ít. Trước đây thì sức mạnh của cậu kém hơn cục trưởng Tiêu rất nhiều, nhưng hiện tại thì năng lượng trong cơ thể cậu gần như tương đương với cục trưởng Tiêu.
Cục trưởng Tiêu đối với vấn đề này vô cùng khó hiểu, chỉ có thể giải thích là do việc truyền rung động đã làm tăng sức mạnh của Vưu Chính Bình, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Chính Vưu Chính Bình lại biết, là sau khi bị người áo đen kia hôn thì cường độ sức mạnh của cậu mới tăng lên. Cậu có chút bực bội, lấy cớ muốn đi làm thí nghiệm kiểm tra sự tăng trưởng dị năng mà đến phòng huấn luyện dưới lòng đất ở một mình.
Cậu ở trong phòng huấn luyện hai tiếng giờ, đến giờ ăn tối, Sầm Tiêu tới để gọi cậu thì thấy Vưu Chính Bình mang mặt nạ nano tỉ mỉ soi gương.
"Ăn cơm...... Anh ở trong phòng huấn luyện sao lại còn mang mặt nạ nano?" Sầm Tiêu hỏi.
Mặt nạ nano cần phải bảo dưỡng, sau khi bọn họ trở lại căn cứ thường là sẽ tháo mặt nạ ra.
"Anh mày rất đẹp trai sao?" Vưu Chính Bình chỉ vào khuôn mặt ông chú đẹp trai nói.
Sầm Tiêu: "...... Chiếc mặt nạ này nếu như hồi còn trẻ thì sẽ rất đẹp trai, nhưng mà hiện tại...... Anh cảm thấy những vết chân chim nơi khóe mắt là đẹp sao, nếp nhăn ở mũi rồi má thì hóp lại là đẹp sao?"
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất là đẹp trai, thanh lịch và nho nhã, nhưng cũng sẽ không hấp dẫn người khác đúng không?" Khi Vưu Chính Bình nói chuyện thì không tự giác mà sờ sờ môi mình.
"Anh làm sao vậy? Sau khi trở về căn cứ thì vẫn luôn quái lạ, có chuyện gì giấu em đúng không?" Sầm Tiêu hỏi.
"Không có không có không có!" Vưu Chính Bình xua tay nói, "Những gì có thể nói thì anh đã nói hết với cục trưởng Tiêu rồi."
"Ồ, vậy là có những điều không thể nói, phải không?" Sầm Tiêu lập tức đọc ra ẩn ý của Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình: "...... Cút cút cút! Đi ăn cơm! Mỗi ngày sao lại nhiều chuyện hơn như vậy!"
Cậu cứng người nói lấp liếm cho qua, đi theo Sầm Tiêu cùng ăn cơm tối. Cục trưởng Tiêu nói, đêm nay bọn họ ở lại để quan sát một đêm, sáng mai kiểm tra sức khoẻ nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà, họ cũng có thể nghĩ phép ba ngày, nếu như không có kẻ phá hoại mới xuất hiện thì không cần đi làm.
Khi Vưu Chính Bình bị thương, vốn tưởng rằng bản thân mình trong vòng một tháng sẽ không gặp được Úc Hoa, giờ nghe thấy thông tin này thì vô cùng vui vẻ, không khỏi cảm ơn người đàn ông áo đen.
Nhớ tới người áo đen, Vưu Chính Bình lập tức nhớ lại cái hôn lạnh băng kia, tức khắc toàn thân cứng đờ, cơm ăn cũng không ngon.
Sầm Tiêu quan sát bạn tốt của mình, thấy mặt cậu hết đỏ rồi lại xanh, cực kỳ vi diệu.
-
Sau khi nhóm người Vưu Chính Bình trở về căn cứ thì trời đổ mưa. Một bé Husky ba tháng tuổi run run thân thể trong mưa, nội tâm kẻ phá hoại 192 mừng như điên, hắn không ngờ rằng vào phút cuối hắn đã thoát khỏi cơ thể của mình, thành công trốn thoát!
"Gâu gâu gâu ~~" hắn ở trong mưa vui sướng tru lên.
Khi hắn đang hú lên, một người đàn ông mặc tây trang giày da đứng sau lưng bé Husky, âm trầm nói: "Xem ra nếu như thay đổi thân thể thì tính cách cũng chịu ảnh hưởng theo cơ thể luôn rồi, lúc này còn không nhanh gỡ vòng cổ rồi chạy trốn, thế nhưng còn nổi hứng chơi với nước, chỉ số thông minh của cậu có phải đã giảm đi rất nhiều rồi không?"
"Ngao?" Bé Husky bé bỏng ngẩng đầu nhìn với cặp mắt xanh, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn.
Anh khom lưng vươn tay, túm lấy gáy của bé Husky rồi nhấc bổng con chó lên, nở một nụ cười xán lạn đối với Husky: "Cậu cho rằng tự mình là có thể trốn thoát sao? Là tôi thả cậu ra."
"Gâu gâu gâu!" Khứu giác của loài chó vô cùng nhanh nhạy, bé Husky theo bản năng đã cảm nhận được rằng người đàn ông trước mặt mình chính là người đàn ông mặc áo choàng đen vừa đánh hắn lên bờ xuống ruộng.
"Tôi đột nhiên cảm thấy nếu như để cậu chết thì quá đáng tiếc, cho nên mới để lại cho cậu một cái mạng." Người đàn ông vươn hai ngón tay, bấm gãy vòng cổ của Husky.
Trên tay anh còn cầm một chiếc vòng cổ bị đứt khác, là anh lấy được từ trên người kẻ phá hoại 192.
Hai chiếc vòng cổ biến mất cùng một lúc, bé Husky lập tức há hốc mồm.
Không có hệ thống, không có vòng cổ, hắn chỉ có thể trở thành một chú chó chỉ có thể sống hơn mười năm!
Bình luận truyện