Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 275



Tiêu Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên.

Ông không ngờ giáo chủ Độ Sinh Giáo lại có ngọn nguồn với nhà mình như vậy.

Nhớ tới đạo sĩ bói quẻ đó, Tiêu Lăng Phong không khỏi chột dạ, vô thức liếc nhìn Tiêu Hề Hề.

Lúc này, Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ, không biết những gì đang diễn ra.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng lên tiếng.

"Đạo sĩ vân du đó tên gì?"

Tiết thị do dự một hồi, mới nói "Đạo hiệu của ông ấy là Minh Đăng chân nhân."

"Còn tên thật?"

Tiết thị lắc đầu "Thần phụ không biết."

Lạc Thanh Hàn "Đạo trường bái lễ của tín đồ Độ Sinh Giáo ở đâu?"

Tiết thị cắn môi, vẫn không nói.

Tiêu Lăng Phong thúc giục "Dù ông ấy có vài phần bản lĩnh thật, vậy thì sao chứ? Lẽ nào nàng vì một người không liên quan mà ngồi tù sao? Lẽ nào nàng không nghĩ cho ta và các con sao?"

Tiết thị đau khổ nói "Thiếp cũng là vì các con, mới không thể khai ra Minh Đăng chân nhân."

"Nàng nói thế là có ý gì?"

Hai mắt Tiết thị đỏ ửng, nói "Thiếp đưa sinh thần bát tự của Tiểu Lam cho Minh Đăng chân nhân, nhờ ông ấy xem một quẻ, chân nhân nói lẽ ra Tiểu Lam có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, nhưng vì có một tỷ tỷ sát tinh, làm cho mệnh cách của Tiểu Lam nảy sinh biến hóa. Cần phải có chân nhân độ hóa, mới có thể làm mệnh cách của Tiểu Lam trở lại bình thường, nếu không Tiểu Lam sẽ gặp tai họa đổ máu, thậm chí sẽ mất mạng."

Tiêu Lăng Phong không tin được "Có chuyện như vậy sao? Sao nàng không nói với ta?"

"Thiếp cũng muốn nói với chàng, nhưng mỗi lần thiếp nhắc đến Độ Sinh Giáo, chàng luôn tỏ ra chán ghét, vốn không tin lời thiếp nói."

Tiêu Lăng Phong hết lời để nói.

Ông luôn nghĩ Độ Sinh Giáo là một giáo phái chui, chưa từng nghĩ bên trong còn có nội tình.

Tiết thị quỳ trên đất cầu xin "Điện hạ, không phải thần phụ không muốn nói, mà thật sự không thể nói, nếu thần phụ rời khỏi Độ Sinh Giáo, con gái nhỏ của thần phụ không cứu được nữa!"

Lạc Thanh Hàn chỉ thấy hết sức hoang đường.

Bọn họ thà tin lời người lạ còn hơn tin con gái ruột của mình.

Lạc Thanh Hàn lại nghĩ tới bản thân, hoàn cảnh của hắn và Tiêu Hề Hề giống nhau đến mức nào?

Hai người đều có người thân.

Nhưng làm họ tổn thương nhất cũng chính là những người thân nhất.

Lạc Thanh Hàn không tự chủ được giơ tay phải, ôm eo Tiêu Hề Hề.

Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Hề Hề, thấy nàng vẫn đang ngủ, không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn xung quanh.

Khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng trở lại.

"Tiết thị, ta cho bà cơ hội cuối cùng, nếu bà còn không nói thật, vậy chỉ đành mời bà đến đại lao Hình bộ một chuyến."

Tiết thị tức thì khóc lóc "Điện hạ, người không thể đối xử với thần phụ như vậy!"

Tiêu Lăng Phong cũng cầu xin "Xin Thái tử giơ cao đánh khẽ!"

Lạc Thanh Hàn không muốn phí lời, trực tiếp hạ lệnh.

"Thượng Khuê, đưa Tiết thị đến đại lao Hình bộ, để Hình bộ thẩm vấn bà ấy."

Thượng Khuê sải bước vào, giơ tay bắt lấy Tiết thị.

Tiêu Lăng Phong thấy Thái tử làm thật, trong lòng hoảng hốt.

Ông vội tóm lấy tay Tiết thị, nghiêm nghị ép hỏi "Nếu nàng ngồi tù, sau này bảo ta và các con làm sao ra ngoài gặp người? Nàng nói hết những gì mình biết trước, chuyện của Tiểu Lam sẽ nghĩ cách sau, dù gì Minh Đăng chân nhân cũng ở đó, ông ấy không chạy đi đâu được!"

Nói đến câu cuối cùng, ông gần như tức giận, mắt đỏ cả lên.

Tiết thị đang hoảng loạn, nghe vậy, cảm thấy có phần đúng.

Nếu Minh Đăng chân nhân bị bắt, phủ Trung Võ tướng quân có thể cầu xin cho ông ấy, để đổi lấy cơ hội chân nhân độ hóa cho Tiểu Lam.

Tiết thị nước mắt nghẹn ngào nói "Đạo trường bái lễ của Độ Sinh Giáo ở trong ngõ Hồ Hoa phía tây thành, đi dọc theo con ngõ, trong đó có một tiểu viện."

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thượng Khuê.

Thượng Khuê liền hiểu, lập tức dẫn theo hai trăm Ngọc Lân vệ, thẳng đến phía tây thành.

Đi về mất hơn một canh giờ.

Thượng Khuê trở lại, mặt trời đã lặn.

"Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, mạt tướng tìm được tiểu viện kia, đã bắt hết toàn bộ người trong đó."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Có Minh Đăng chân nhân trong đó không?"

"Không có."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi giải những người đó về đại lao Hình bộ, ta không cần biết các ngươi dùng cách gì, phải bắt gọn Độ Sinh Giáo trong một ngày!"

"Mạt tướng tuân lệnh!"

Thượng Khuê đứng dậy sải bước ra khỏi Đổng gia.

Hắn và Ngọc Lân vệ áp giải người của Độ Sinh Giáo đến đại lao Hình bộ.

Tiết thị và Tiêu Lăng Phong được đưa về phủ tướng quân.

Lúc này trời đã tối.

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng đẩy đẩy nữ nhân vẫn đang ngủ say bên cạnh.

"Dậy đi, trời tối rồi, đừng ngủ nữa!"

Tiêu Hề Hề tỉnh dậy.

Nàng dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi "Tìm được Đổng phu nhân rồi sao?"

Lạc Thanh Hàn "Chưa tìm được."

Tiêu Hề Hề hết sức kinh ngạc "Lẽ nào thần thiếp bói sai? Không phải chứ, thần thiếp chưa từng bói sai bao giờ."

"Do Ngọc Lân vệ đến trễ một bước, đám người kia chạy mất rồi."

Tiêu Hề Hề cau mày "Vậy quá không may rồi, hay thần thiếp bói một quẻ cho Đổng phu nhân?"

Lạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng, nhàn nhạt nói "Không cần, ta đã tìm được manh mối của Độ Sinh Giáo, sẽ tìm thấy Đổng phu nhân nhanh thôi."

Tiêu Hề Hề nắm bắt cơ hội điên cuồng nịnh nọt.

"Thật sao? Điện hạ giỏi quá đi! Nhanh thế đã tìm ra manh mối rồi, quả không hổ là Thái tử Điện hạ anh minh thần võ, thần thiếp sùng bái người quá đi mất!"

Lạc Thanh Hàn đau đầu vì lời khen của nàng.

"Nàng nín đi, bớt nói vài câu, bên cạnh còn có người đang nhìn."

Lúc này, Tiêu Hề Hề mới nhận ra Đổng Minh Xuân vẫn đang ngồi bên cạnh.

Đổng Minh Xuân lập tức đứng dậy "Sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, Điện hạ và nương nương ở lại nhà vi thần dùng bữa đi, vi thần lập tức sai người chuẩn bị bữa tối."

Lạc Thanh Hàn "Không cần, ta bây giờ hồi cung."

Đổng Minh Xuân cố giữ Thái tử lại, nhưng vẫn không giữ được, nên chỉ đành tiễn họ ra cửa.

Xe ngựa chở Thái tử và Tiêu Hề Hề đi về hướng hoàng cung.

Tiêu Hề Hề ngủ cả buổi chiều, tạm thời vẫn chưa muốn ngủ tiếp, nàng mở to mắt cầu xin Thái tử.

"Hiếm khi chúng ta xuất cung, có thể đi dạo chợ đêm một lát không?"

Sau giờ Tý thành Thịnh Kinh mới giới nghiêm, trước giờ Tý mọi người vẫn có thể ra ngoài, thế nên trong thành có chợ đêm.

Chợ đêm nằm trên đường Bình Dương ở phía nam thành, cách đó không xa, đi xe ngựa tới.

Tiêu Hề Hề nghe nói ở chợ đêm có rất nhiều món ngon, nàng rất muốn ăn, rất muốn đi dạo.

Vốn Lạc Thanh Hàn muốn từ chối, nhưng khi nhớ đến những lời Tiêu Lăng Phong và Tiết thị nói, hắn lại mềm lòng.

Tiêu Hề Hề rõ ràng có phụ mẫu, nhưng lại như không có.

Hắn nghĩ, nếu phụ mẫu không thương nàng, vậy hắn thương nàng nhiều một chút.

Lạc Thanh Hàn nói "Đi dạo cũng được, nhưng nàng phải theo sát ta, không được chạy lung tung."

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng, thần thiếp nghe theo người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện