(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 50: Quỷ vương cuồng giảng bài, giáo sư An



Editor: Đào Tử


______________________________


Tiếu Bàng Tí nhảy lên nhảy xuống trên vai hiệu trưởng, như chuẩn bị cho trận chiến sinh tử ác liệt sắp diễn ra.


Kết quả --


Bùi Diệp không ra tay.


Chu Thuần An thấy cô không động thủ, hắn cũng khắc chế ý định móc đại bảo kiếm ra... À không, là kiếm gỗ đào.


"Tất cả yên lặng, về chỗ ngồi của mình hết đi!" Trên người con quỷ mặc một bộ công sở màu xám, dưới chân mang dép lê, tay phải còn cầm một cây gậy tương tự như thước bảng, mở to đôi mắt đẫm máu đi đến chỗ bọn họ, tiếng bước chân thanh thúy mà mạnh mẽ, "Các bạn học sinh này!"


Bùi Diệp đứng nghiêm người, lớn tiếng đáp, "Dạ!"


"Các em đến muộn!"


Con quỷ nhìn chằm chằm Bùi Diệp, tròng mắt đen nhánh và đỏ hồng thay phiên luân chuyển, giọng điệu uy nghiêm lạnh lẽo, không thân thiện lắm.


"Đã đến muộn còn đá cửa làm phiền các bạn khác trong lớp đang nghe giảng!"


Bùi Diệp hơi cúi đầu xuống, chân thành nói xin lỗi, trên mặt viết hai chữ "Ngoan ngoãn" .


"Xin lỗi cô, tại chúng em quá gấp gáp, không suy xét chu toàn, mong cô bỏ qua lần này."


Sắc mặt con quỷ hòa hoãn hơn, khuôn mặt bê bết máu lộ ra nụ cười hài lòng.


Cô ta chỉ vào đám quỷ đang run lẩy bẩy hàng ngũ rối loạn trong phòng, nói, "Lần sau không được phép tái phạm! Các em mau vào đi, đừng đứng bên ngoài quấy rầy các bạn khác."


Chu Thuần An: "? ? ?"


Hiệu trưởng đang run chân: "? ? ?"


Bùi Diệp dẫn đầu tìm một khoảng đất trống ngồi xuống, bốn phương tám hướng đều là quỷ, người sống như cô lại tràn ngập tự tin tư thế ngồi đoan trang nghiêm chỉnh.


Hiệu trưởng mặt dày mày dạn chen vào chỗ giữa Chu Thuần An và Bùi Diệp, ôm chuột tinh Tiếu Bàng Tí trong tay, thân thể cao lớn run lẩy bẩy


_(:з" ∠)_


Đám quỷ xung quanh nhận ra bọn họ là người phàm, e sợ Bùi Diệp đồng thời cũng sợ quỷ giáo sư trên bục giảng nổi giận.


Một số xích lại gần nhau thì thầm to nhỏ, tìm cảm giác an toàn, số khác dứt khoát lấy tay che mắt, tự lừa mình đó là "Quỷ" .


Bùi Diệp dùng tinh thần lĩnh vực xem xét đám quỷ quanh mình, cuối cùng cũng tìm thấy Mẫn Diệc Chu tinh thần chán nản sa sút ngồi trong một góc hẻo lánh.


Trên bục giảng, con quỷ đã điều chỉnh trạng thái, tiếp tục tập trung giảng bài.


Giọng nói cô ta hơi khàn khàn, nhưng nhìn bề ngoài còn khá trẻ, chắc thời điểm chết cùng lắm là quá độ ba mươi.


Sự chú ý của Bùi Diệp đặt trên thân Mẫn Diệc Chu, Chu Thuần An học khoa máy tính nghe giảng chả hiểu mô tê gì, duy chỉ có thầy hiệu trưởng lúc nãy cái gì cũng sợ ngồi nghe say sưa ngon lành.


Tiếu Bàng Tí nhỏ giọng hỏi, "Cô ấy giảng cái gì vậy?"


Hiệu trưởng nói nhỏ, "Là nội dung liên quan đến sinh vật hóa học, trình độ giảng dạy không thấp, xem ra có chút phong phạm giáo sư."


Tiếu Bàng Tí kìm nén hồi lâu mới phun ra một câu.


"Con quỷ này...Đang giảng bài thật ạ?"


Người ta đang dạy thật đấy.


Hai giờ sau, tiết học này cuối cùng cũng kết thúc, bầy quỷ nhao nhao đứng dậy.


Bùi Diệp ra hiệu Chu Thuần An đi ngăn Mẫn Diệc Chu lại, còn bản thân đứng dậy đi tìm quỷ giáo sư trên bục giảng.


Hiệu trưởng vẫn chưa nghe đã, nhưng mạng nhỏ quan trọng, ông quyết định ôm chặt đùi Chu Thuần An.


"Cậu chính là Mẫn Diệc Chu?"


Chu Thuần An ngăn lại con quỷ nào đó lại, hiệu trưởng kinh ngạc trợn tròn mắt.


Hồn phách Mẫn Diệc Chu đúng là ở nhà kho này.


Người sau nghe thấy cái tên quen thuộc, toàn thân phát run, con mắt nhìn về phía Chu Thuần An như muốn khóc.


"Cậu là..."


Chu Thuần An nói, "Tôi tới điều tra việc, liên quan đến... Cái chết của cậu, trong đó còn nhiều nghi vấn, lúc chiêu hồn cậu không..."


Mẫn Diệc Chu nghe xong im lặng, hắn rụt rè nhỏ giọng, "Được, có điều tôi phải xin phép giáo sư An đã."


Giáo sư An?


Hiệu trưởng hỏi Mẫn Diệc Chu, "Giáo sư An? Chính là vị mới giảng bài vừa rồi?"


Mẫn Diệc Chu gật đầu.


Ở một nơi khác, Bùi Diệp đã đến trước mặt giáo sư An, đối phương đang vẽ đầy công thức lên bảng đen bỏ hoang tính toán cái gì đó.


"Giáo sư An, em có thể hỏi cô một chút chuyện không?"


Giáo sư An không thích bị người khác quấy rầy lắm, mắt quỷ đen nhánh hiện lên một tia huyết tinh, rồi nhanh chóng biến mất.


Cô ta dùng giọng nói khàn khàn hỏi, "Muốn hỏi cái gì?"


Bùi Diệp hỏi, "Trong các học trò của cô, có ai tên Chu Dương không?"


"Chu Dương?" Giáo sư An nhướng mày, không vui nói, "Có, là một đứa nhỏ khá nghịch ngợm."


"Hôm nay cậu ấy có tới lớp không?"


Giáo sư An nói, " Có, em tìm nó có chuyện gì à?"


Bùi Diệp cười nói, "Đúng vậy, có chút chuyện muốn hỏi cậu ấy, không biết giáo sư An có chịu không."


Giáo sư An nhíu mày lại, lạnh nhạt nói, "Thằng nhóc là học sinh của cô."


"Em sẽ không làm hại cậu ta, chỉ muốn tra rõ một số việc thôi."


Nghĩ một lát, giáo sư An duỗi tay phải đầy máu ra, giơ lên ba ngón tay.


"Ba mươi phút, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi, học sinh không thể bỏ bê bài vở."


Lúc này, Mẫn Diệc Chu cũng tới xin phép nghỉ muốn rời đi một lát.


Giáo sư An đúng là thật dễ nói chuyện, không nói nhiều lời gật đầu đồng ý.


Cuối cùng, Bùi Diệp túm Chu Dương đang mơ mơ màng màng mặt đầy sợ sệt đến con đường rừng nhỏ ngoài nhà kho nói chuyện.


Chu Thuần An: "..."


Giờ phút này hắn có mười vạn câu hỏi vì sao, rõ ràng Mẫn Diệc Chu và Chu Dương đều ở đây, không bị lệ quỷ cắn nuốt hồn phi phách tán, không đi xếp hàng đầu thai, thế sao lúc chiêu hồn lại không đến?


Bùi Diệp ngậm lấy điếu thuốc lộ ra vẻ mặt tang thương.


"Đang giờ lên lớp, trên bục giảng còn có giáo viên trông chừng, ai mà dám quang minh chính đại cúp học?"


Dù sao những năm tháng còn là học sinh trước kia cô cũng đâu dám cúp học, nếu dám cúp lớp thực chiến sẽ bị giáo viên dạy dỗ liền.


Chu Thuần An: "? ? ?"


Hiệu trưởng: "? ? ?"


Cái lý do này...


Nghiêm túc à?


Mẫn Diệc Chu cười khổ, Chu Dương ôm đầu khóc rống.


"Huynh đệ tỷ muội à, các người làm ơn bỏ qua cho tôi đi mà! ! !"


Bùi Diệp gẩy tàn thuốc.


"Cậu là Chu Dương? Có thể nói cho chúng tôi biết năm đó xảy ra chuyện gì không?"


Tuy rằng Chu Dương không thuộc nhiệm vụ của cô, nhưng Bùi Diệp mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có bí ẩn ngay trước mặt cô, nếu không giải hoặc toàn thân sẽ ngứa ngáy khó chịu.


Chu Dương nghẹn ngào, tỏ vẻ hối hận không kịp.


"Tôi năm đó còn có thể xảy ra chuyện gì? Lúc đó tôi không nên đến nhà kho chơi thi gan, nếu không đi bây giờ cũng không thành ra như vầy."


Quãng thời gian sống tươi đẹp đều bị hắn tự tay tìm đường chết hủy hoại!


Vẻ mặt hiệu trưởng và Chu Thuần An nghiêm túc hơn vài phần.


"Cậu bị lệ quỷ hại chết thật à?"


Chu Dương lau đi nước mắt vốn không tồn tại trên mặt một cái.


Quỷ không có nước mắt, cho dù khóc đau lòng cỡ nào cũng chỉ chảy ra hai hàng huyết lệ, mà Chu Dương tới huyết lệ cũng không có.


"Không phải, chuyện này nói ra rất mất mặt, tôi có thể không nói hay không."


Bùi Diệp hỏi ngược lại, "Bởi vì rất mất mặt, nên năm đó cậu cự tuyệt thiên sư chiêu hồn, đúng không?"


Chu Dương: "Sao cô lại biết! ! !"


Bùi Diệp nói, "Dựa vào thời khóa biểu trên bục giảng trong nhà kho bỏ hoang, lúc trước tôi chỉ cho là cậu bận lên lớp nên không nhận lời chiêu hồn của thiên sư, có điều theo ý cậu vừa nói, chắc là tôi đã đoán sai. Tôi chợt nhớ đến thời khóa biểu ba năm trước, hôm đó không có tiết, cậu không xuất hiện đương nhiên là vì cậu lựa chọn từ chối."


Chu Dương: "..."


"Nói đi, đừng che che dấu dấu, tôi ghét việc treo mỡ miệng mèo lắm."


Chu Dương tủi thân nói, "Đây là chuyện riêng của tôi, treo mỡ lên miệng cô thì có sao, tôi có nghĩa vụ nghe lời cô à?"


Vừa dứt lời, tay Bùi Diệp đã cầm lấy kiếm gỗ đào của Chu Thuần An kề lên cổ Chu Dương, ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc.


"Nói!"


Chu Dương lập tức gào khóc.


"Đại lão, tôi sai rồi, đừng vậy mà! ! !"


(╥╯^╰╥)


Quỷ ở trước mặt thiên sư đúng là không có một chút quỷ quyền!


Bùi Diệp bĩu môi, nếu không phải cô cố gắng che giấu sát khí, có lẽ Chu Dương đã bị hù chết khiếp rồi.


Khi tự học làm thiên sư, Bùi Diệp đã phát hiện sát khí trên cơ thể mình đối với ma quỷ hung tàn đến trình độ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện