[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 45: Bán thân bán quyền, nhà họ Lâm sụp đổ



Đáp án nằm trong dự đoán, cô ấy không hề ngạc nhiên, lại vẫn cảm thấy đau lòng. Hồi đó, yêu sâu đậm bao nhiêu, bây giờ, hận nhiều bấy nhiêu!

Đột nhiên, lòng bàn tay ấm lên, Lưu Hinh Đình hơi nhìn sang, không biết từ lúc nào, Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ đều đã đi đến bên cạnh cô, một trái một phải, nắm lấy tay của cô ấy, dùng hành động thực tế, dành cho cô ấy sự khích lệ lớn nhất.

Kiếp này, mặc dù tình yêu đổ vỡ, mất đi con trai, lại vẫn còn những người thân ở bên cạnh dõi theo giúp đỡ, cô ấy đã thấy đủ rồi.

Hít sâu một hơi, lại nâng mắt, bi thương không còn, chỉ còn một mảnh băng lãnh, Lưu Hinh Đình nhìn xuống Lâm Hiểu Vi đang ngã ngồi trên mặt đấtm nở một nụ cười, một thoáng, hung ác nham hiểm đã bao phủ, sát khí đằng đằng: “Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cô, Đường Vũ Thi, Đường Vũ Mô, còn có bà già độc ác đó, nhất định, phải chết!”

Hai người Dạ Cô Tinh, Diệp Nhĩ nhìn nhau cười.

Trong lòng Lâm Hiểu Vi phát run, ánh mắt không tự giác mà trốn tránh, nhưng trên mặt lại không để tâm đến: “Lưu Hinh Đình, cô chỉ là một người không rõ lai lịch, một đứa mồ côi không quyền không thế mà thôi, cô tưởng, cô có thể đấu thắng tôi à?”

Lưu Hinh Đình cong môi cười: “Đấu thắng hay không, thì phải đấu thử thì mới biết được. Cô Lâm, có lúc, tự tin quá, lại thành tự phụ.”

Ánh mắt Lâm Hiểu Vi nhìn quét qua xung quanh, đồng tử co lại: “Cô em chồng của tôi ở đâu? Các cô đã làm gì em ấy rồi hả?”

“Không ngờ người chị dâu như cô, còn rất quan tâm đến em chồng đấy nhỉ, chỉ đáng tiếc, cô ta lại phản bội cô rồi.” Diệp Nhĩ gảy gảy bộ móng tay được cắt tỉa hoàn mỹ của mình, cười như không cười, chế giễu mà lại như không.

Lâm Hiểu Vi nhướn màu, mắt lộ vẻ cảnh giác: “Ý cô là sao?”

“Ha ha… đã nói đến mức độ này rồi, cô còn nghe không hiểu à, cô Lâm, cô là lợn đầu thai à? Nếu không, sao lại đần như vậy?”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh có hơi bất đắc dĩ, nhìn cái miệng ngoan độc này của Diệp Nhĩ, thật làm cho người ta khó lòng mà chống đỡ nổi.

“Hừ! Cô đừng mơ tưởng có thể gây xích mích chia rẽ, tôi sẽ không bị lừa đâu!”

“Gây xích mích chia rẽ? Cô cũng quá coi trọng bản thân mình rồi đó. Đối phó với một con lợn, tôi đâu cần dùng loại mưu kế cấp bậc cao như vậy?”

Lâm Hiểu Vi nghẹn một ngụm máu ở yết hầu.

“Bỏ đi, vẫn là để tôi nói cho cô đi, con lợn ngốc à! Chính Đường Vũ Thi bị bắt, còn gọi điện kéo cô xuống nước, cô không cảm thấy, cô em chồng này thật làm người quá ân cần, quá hiểu lòng người rồi sao?”

“Tôi làm sao biết, có phải là các cô ép buộc em ấy làm vậy hay không?”

“Ép buộc cô ta? Vừa rồi lúc cô ta gọi điện thoại cho cô, có gợi ý nào để cô báo cảnh sát giúp cô ta không? Không có. Cô ta chỉ là gọi cô tới, gọi cô đến tìm đường chết! À, chúng tôi và cô ta đã chơi một trò chơi, xem thử người chị dâu là con gái Thị trưởng của cô ta, có đến giúp cô ta khi cô ta lúc nước sôi lửa bỏng hay không thôi, nếu cô đến, chúng tôi sẽ thả cô ta đi, nếu cô không đến, chúng tôi sẽ băm cô ta ra. Xem đi, đây là lựa chọn của cô ta- dùng mạng của cô, đổi mạng của cô ta!”

Dạ Cô Tinh cười nhạt, nói thêm: “Thực ra, cô ta còn có thể lựa chọn cách càng tốt hơn. Chẳng hạn như, dùng một số thông tin sai lệch, hoặc đưa ra lời gợi ý, làm cho cô phát hiện manh mối, sau đó mang người đến cứu cô ta, như thế, hai người các cô đều có thể an toàn, mà chúng tôi cũng sẽ bị một lưới bắt gọn. Đáng tiếc, trong tiềm thức của cô ta, một mình chỉ đứng trước lựa chọn với quy tắc mà chúng tôi đặt ra là không thể cùng lúc chọn cả hai. Xem ra, người chị dâu như cô, làm cũng chẳng ra sao cả, sau khi có chuyện, lại là lá chắn đầu tiên được chọn, chậc chậc chậc…”

Sắc mặt Lâm Hiểu Vi thay đổi nhanh chóng, ánh mắt mờ mịt, mà lời nói của Dạ Cô Tinh, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!

Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, lại từng chút một lớn lên, sẽ có một ngày ăn sâu bén rễ phát triển thành một cây đại thụ che trời!

“Đi, mang người ra đây.” Diệp Nhĩ nhìn hai nhân viên cửa hàng ra lệnh.

Đường Vũ Thi giống như một con lợn chết, bị người lôi từ trong phòng thử đồ ra, Diệp Nhĩ xé băng dính trên miệng của cô ta xuống, ý cười càng đậm.

“Chị dâu của tôi đã đến rồi, các cô tốt nhất lập tức cởi trói cho tôi đi!”

Diệp Nhĩ cười khinh thường, trong lòng thầm mắng một tiếng- đồ thiểu năng!

Cả người Lâm Hiểu Vi chấn động, nếu như lời nói vừa rồi của Dạ Cô Tinh đã khiến cô ta có ba phần nghi ngờ, vậy phản ứng hiện tại của Đường Vũ Thi lại lấp đầy bảy phần còn lại!

Hay cho một con khốn, cho mày đi nước ngoài du học, còn làm máy ATM miễn phí cho mày, có thể nói là cầu được ước thấy, vậy mà không ngờ tới, vào thời điểm quan trọng lại đẩy mình vào chỗ chết?

Cả người Lâm Hiểu Vi run lên vì tức giận, đáy mắt có một tia oán hận nhanh chóng bao phủ.

Dạ Cô Tinh nở một nụ cười thâm thúy, kéo tay của Lưu Hinh Đình, hỏi: “Quyết định rồi chứ?”

“Ừ.” Đáy mắt hiện lên một sự quyết đoán.

“Không hối hận chứ?”

Ánh mắt Lưu Hinh Đình nhìn xa xăm, dường như đã trải qua nghìn núi vạn sông, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm, lại vững vàng đến không thể lay chuyển được: “Không hối hận.”

“Tin tưởng em không?”

“Chị tin.”

“Mọi việc, giao cho em xử lý.”

Lưu Hinh Đình mỉm cười, hơi ấm lan ra, đến tận đáy mắt: “Được.”

“Chị hai, thả bọn họ đi.”

Diệp Nhĩ sửng sốt, mắt lộ sự lo lắng: “Không dễ gì mới một lưới bắt gọn được cả hai con khốn này, thế mà em lại bảo thả à?”

“Một lưới bắt gọn? Không không không… Vẫn còn thiếu nhiều lắm.”

“Chị…” Dạ Cô Tinh nháy nháy mắt với cô ấy, Diệp Nhĩ hiểu ra, đây là chỉ cần hiểu trong lòng không cần phải nói ra.

Cuối cùng hai người, Lâm Hiểu Vi và Đường Vũ Thi bình an về đến nhà, chỉ là một người sắc mặt trắng bệch, một người hai má sưng tấy, đều nhếch nhác không chịu nổi, trong mắt bà Đường lộ ra nghi ngờ, mở miệng hỏi thăm, nhưng hai người đều trầm mặc không nói, từng người trở về phòng.

Chân trước ba người Dạ Cô Tinh vừa rời đi, chân sau nhân viên thực thi pháp luật của tòa thị chính đã theo gót mà đến, tiến hành một cuộc thẩm vấn kéo dài 1 giờ đồng hồ đối với người quản lý cửa hàng và 8 nhân viên, cùng lúc cưỡng chế giao ra video ở máy giám sát.

Tám nhân viên lại một mực khẳng định, họ chỉ đang tiến hành việc diễn tập thoát hiểm khi có cháy, mà trong video cũng không có bất cứ manh mối nào, chiếu theo thủ tục thông thường, không có bằng chứng, cần phải lập tức cho đội rút lui, nhưng là đám người lần này rõ ràng là không chịu để yên, lại bắt 8 nhân viên vào đồn cảnh sát, tiến hành thẩm vấn riêng, tạm giữ hết 24 giờ, mới không thể không thả người ra.

“Cô Lâm, rất xin lỗi, nhóm nhân viên đó một mực khẳng định đó là diễn tập thoát hiểm khi có cháy, giữa các lời khai cũng không có khác nhau, đồn cảnh sát chúng tôi cũng không làm được gì.”

“Chú Thiện, lần này cháu làm phiền chú rồi.”

“Cô xem vị trí cục trưởng…”

“Chú cứ yên tâm, cháu sẽ nói với cha cháu giúp chú.”

“Thế chú cảm ơn cháu trước nha.”

“Chú Thiện, chú khách sáo quá. Sự việc lần này, cháu không hi vọng có người thứ ba biết đến.”

“Ha ha… chú nổi tiếng là người kín miệng đấy.”

“Vậy thì thật tốt quá.”

Cúp điện thoại, Lâm Hiểu Vi đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, ngoài cửa sổ, gió lớn đang thổi, thấy mưa cơn mưa dữ dội đang đến gần, không hiểu sao trong lòng cô ta tự nhên lại có chút không yên.

Nghĩ lại, hồi đó Lưu Hinh Đình đã bơ vơ như vậy, bây giờ, che giấu tin tức đã 7 năm, chắc hẳn cũng không có nơi để nương tựa, nếu muốn báo thù, thì tại sao phải đợi đến hiện tại chứ?

Lúc này Lâm Hiểu Vi mới yên tâm, vội vàng gọi điện thoại cho cha cô ta.

“Cha, là con Hiểu Vi.”

“Ồ, là Hiểu Vi à…”

“Gần đây cha rất bận sao? Con nghe giọng cha thật giống như rất mệt mỏi…”

“Bây giờ chính là thời buổi rối loạn, sao có thể không bận được?”

“Cha, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không có, là công việc thôi.” Giọng nói lại không giấu được sự nặng nề.

Trong lòng Lâm Hiểu Vi lộp bộp một tiếng: “Rất nghiêm trọng sao?”

“Haizz- Thực lực nhà họ An, lớn mạnh hơn rất nhiều so với dự đoán, việc nhà họ Tần thất bại chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

“Cha, nhà họ Lâm chúng ta luôn luôn đứng về phía nhà họ Tần, lần này, sẽ không… Bị liên lụy chứ?”

“Hiểu Vi, cha biết con từ nhỏ đã thông minh, có chủ kiến, cho nên chuyện lần này, cha không định giấu con. Trước mắt, đã có hai quan chức cấp cao là trực hệ của nhà họ Tần bị điều tra rồi, chức vụ đều là cấp bộ trưởng trở lên, nếu không xảy ra bất ngờ gì, cha sẽ là người tiếp theo bị điều tra!”

“Cha! Vậy, hiện tại con cần phải làm thế nào đây?”

“Con gái ngoan, đầu tiên con cũng đừng hốt hoảng, xem ra nhà họ Tần sắp xong đời rồi, cha đã bí mật nương nhờ vào nhà họ Kỷ rồi, Kỷ Cương đã đồng ý, sẽ cố gắng bảo vệ nhà họ Lâm ta không bị sụp đổ.”

Lâm Hiểu Vi thở phào một hơi: “Vậy thì tốt…”

“Nói cho con, cũng là để con yên tâm, anh của con đã giải quyết tất cả ổn thỏa rồi. Ngoài ra, việc Vũ Mô được thăng chức thành chủ nhiệm Phòng nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu, cha đã dặn dò qua cấp dưới, mặc dù chỉ là cấp Phòng, nhưng chỉ cần nó làm việc chăm chỉ, không tới một năm là có thể tăng lên cấp Sở.”

“Cảm ơn cha!”

“Ừ. Đúng rồi, Hôm nay con tìm cha là có chuyện gì sao?”

“Cha, hôm nay con gặp phải một chút rắc rối, là chú Thiện của bên thực thi pháp luật của tòa thị chính giúp con xử lý đó, cha xem, vị trí cục trưởng có thể hay không…”

“Hiểu Vi! Con đã đồng ý với ông ấy rồi hả?” Giọng nói ông ta đột nhiên nghiêm túc lên.

Trong lòng Lâm Hiểu Vi hơi sợ: “Con…”

“Haizz! Con hồ đồ rồi con à!”

“Cha, chỉ là cái ghế cục trưởng mà thôi…”

“Con có biết cái chức cục trưởng đó làm sao mà bị cắt chức không? Chính là bị phe cánh có quan hệ tốt với nhà họ An một đạp đá xuống đó! Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cái vị trí đó, nhưng mà con…”

“Cha, con xin lỗi, con…”

“Bỏ đi, cũng trách cha không nói cho con tình huống cụ thể. Đội công an bên này còn thiếu vị trí cục trưởng, cha thuyên chuyển ông ta qua vậy..”

Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Hiểu Vi mới hoàn toàn yên tâm!

Nhà họ An và nhà họ Kỷ là quan hệ thông gia, bây giờ nhà họ Lâm nương nhờ nhà họ Kỷ, được dựa lưng vào cái cây lớn mà hóng gió, nói không chừng ngọn gió đông này lại khiến quyền thế của nhà họ Lâm cao thêm một bậc!

Hiện tại sự nghiệp chính trị của Vũ Mô cũng ổn thỏa rồi, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Một đêm này, cô ta ngủ rất ngon.

Gấp tài liệu lại, Dạ Cô Tinh xác nhận xong, thì đưa nó vào trong tay An Tuyển Hoàng, An Tuyển Hoàng nhìn qua, ấn đường đột nhiên nhăn lại. “Khi nào thì em kết thù với nhà họ Lâm vậy?” Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông lộ ra biểu tình nghiền ngẫm.

Dạ Cô Tinh làm ổ trong ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lưu chuyển mà đảo qua, trời sinh quyến rũ mê hoặc: “Thế nào, không nỡ à?”

Người đàn ông cười khẩy, giống như nhà họ Lâm to như vậy ở trong mắt anh chẳng qua là con sâu cái kiến: “Anh là sợ em chịu thiệt.”

“Trên đời này còn có người có thể khiến em chịu thiệt à?” Tự tin, không có chừng mực, có lẽ, chỉ có người phụ nữ trước mắt này mới dám nói ra lại lời như vậy!

An Tuyển Hoàng thở ra một hơi, ngồi trên ghế sofa, vươn tay ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng, giống như lời thì thầm đường mật giữa những người yêu: “Chết, hay là tàn?”

Dạ Cô Tinh nhướn mày, nhìn lại: “Thế nào là chết? Thế nào là tàn?”

“Chết, là nhổ tận gốc rễ, tổn hại cả ba đời, Tàn, là thương cân động cốt, từ đó mà suy yếu.”

“Có loại lựa chọn thứ ba không?”

Người đàn ông cong môi cười nhạt: “Có.”

“Là gì?”

“Tắt đèn rồi sẽ nói cho em biết.”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh trầm xuống: “Anh đang cùng em bàn chuyện mua bán đấy à?”

“Không, anh là đang rao bán miễn phí.”

“Miễn phí?”

“Bán thân, bán quyền.”

Dạ Cô Tinh phốc một tiếng: “Quyền này, em nhận rồi, nhưng thân này quá ngán, em có thể không muốn được không?”

“Không thể.”

“Em thật sự không muốn… Ưm…”

Một đêm điên cuồng, An Tuyển Hoàng không ngại vất vả, dốc sức nỗ lực nói cho cô, thân này đến cùng là ngán hay không ngán!

Tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp, Lâm Hiểu Vi kéo mở rèm cửa sổ, hít thở không khí trong lành, giống như mọi ngày, tập thể dục, ăn sáng, lại gọi điện thoại cho người chồng đêm qua đã ở lại phòng thí nghiệm để thể hiện sự quan tâm.

Cầm tờ báo lên, giống như mọi ngày mà xem lướt qua, đột nhiên, một tiếng rắc vang lên, cốc thủy tinh đựng đầy sữa bò đã vỡ thành một đoá hoa màu trắng sữa trên mặt sàn.

Bà Đường nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp lao ra: “Muốn chết à! Bà già này cực khổ lắm mới làm xong bữa sáng, cô thế mà dám ném cái cốc xuống, xem ra bình thường Vũ Mô quá nuông chiều cô, mới khiến cô không biết tốt xấu, coi trời bằng vung như thế…”

Trong tiếng trách mắng liên tục không nghỉ của bà Đường, Lâm Hiểu Vi lớn tiếng cười như điên: “Ha ha ha… Hết rồi… Hết thật rồi!

“Cô, cô là đồ đàn bà điên, sáng sớm đã nổi điên cái gì?” Bà Đường mặt mũi cay nghiệt.

Lâm Hiểu Vi lại xông lên, túm lấy mái tóc đã hoa râm của bà mẹ chồng, ánh mắt hung ác: “Bà già chết tiệt! Nhà họ Lâm tôi xong đời rồi, Đường Vũ Mô cũng sắp xong rồi! Ha ha ha…”

“Hiểu, Hiểu Vi à, con làm sao vậy? Đừng, đừng doạ mẹ! Vũ Mô là người đàn ông của con, cùng giường bao nhiêu năm rồi, con không thể làm hại nó! Mẹ… mẹ là do nóng tính, là mẹ không đúng, mẹ nhận lỗi với con, con ngàn vạn lần đừng bảo nhà mẹ con đối phó với Vũ Mô… Mẹ cầu xin con mà!”

“Ha ha ha… Bà già, bà mà cũng có một ngày phải cầu xin tôi cơ đấy? Ha ha… Muộn rồi! Quá muộn rồi… Chúng ta đều xong đời rồi…”

Sáng nay, Thế Kỷ Phong Thượng đã xuất bản một bài xã luận có tiêu đề ‘Lạm dụng quyền lực công: Không có chứng cứ vẫn tạm giữ như thường’, do Lâm Dược là tổng biên tập của nhật báo tự mình soạn thảo, hơn nữa còn đồng thời đưa ra quyền chất vấn đối với các bộ ngành cơ quan chuyên môn có liên quan!

Nội dung bài báo là hôm trước, đại đội của tòa thị chính khi không có kết quả điều tra, dưới tình huống không hề có chứng cứ, đã cưỡng chế tiến hành tạm giữ thời hạn tròn 24 tiếng đối với nhân viên của cửa hàng cao cấp GUCCI ở tòa Thiên Nhai Thời Đại, toàn bộ 8 người, ngày hôm qua mới được thả ra.

Phóng viên đã phỏng vấn 8 nhân viên cửa hàng, được biết đội thực thi pháp luật giải thích với 8 người về sự việc lần này là- bắt nhầm!

Sau đó từ biểu hiện của sự việc nhỏ này mà phân tích sâu vào, đó là hiện tượng mất khống chế của quyền lực cấp cao, từng chữ tựa như châu ngọc, mũi nhọn chỉ thẳng vào thị trưởng Thủ đô- Lâm Diệu!

Trên mạng, có một số lượng lớn chia sẻ, lượng lớn bình luận, lập tức, một lượng lớn video hình ảnh hồ sơ bị phát tán, thậm chí còn có những bức ảnh về buổi bức cung trong phòng tối của đội thực thi pháp luật đối với 8 người bị lộ ra.

3 giờ chiều, Lâm Diệu bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật bắt đi, con ông ta là Lâm Hiểu Phong bị định tạm đình chỉ chức vụ, giữ lại để thẩm tra, và một số người có dính dáng với Lâm Diệu, hoặc nhà họ Lâm, cũng dồn dập bị liên lụy.

Hiệu suất thật cao, phương pháp nghiêm khắc, đồng thời làm cho người ta líu lưỡi không thôi, cũng được người dân tích cực hưởng ứng, khen ngợi nhà nước pháp quyền không ngớt miệng, mọi người đều ca ngợi!

Khi đó, Đường Vũ Mô còn đang cắm cúi tại phòng nghiên cứu, lúc cầm đến tờ báo đã là chiều tối, mở điện thoại di động, có vô số cuộc gọi nhỡ, các tiêu đề báo mạng đều là- quan lớn ngã ngựa, Thị trưởng Lâm Diệu!

Đường Vũ Mô như bị sét đánh!

Lúc đó, Dạ Cô Tinh đã ăn tối xong, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, chơi với con trai con gái.

Minh Triệt đang báo cáo lại sự việc với Dạ Cô Tinh, tóm lại là nhà họ Lâm, triệt để xong rồi!

“… Là như vậy.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Dạ Cô Tinh đang đút sữa cho con gái ăn.

Minh Triệt đang chuẩn bị rời đi, Dạ Cô Tinh lại đột nhiên nói- “Tại sao lại là anh? Minh Chiêu đâu?”

“Anh ấy… Bị gia chủ phạt 20 roi, còn đang dưỡng thương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện