Chương 14: Nắm Tay
Ngày đầu tiên ngủ chung phòng với Bạch Kỳ, Tinh Lạc đuổi anh xuống ngủ dưới đất, còn cô một mình độc chiếm cái giường to đùng yêu quý của anh.
Bạch Kỳ lưu luyến không thôi nhìn chiếc giường êm ái, tủi thân tột độ ôm chăn gối trải ra đất.
Tinh Lạc vô cùng hài lòng với mức độ quy thuận của Bạch Kỳ, cô như một người mẹ hiền từ vỗ vỗ đầu anh, ngoác miệng ngáp không chút hình tượng.
“Ngủ ngon.”
Bạch Kỳ thiếu mỗi nước đằng sau mông mọc cái đuôi vẫy vẫy, vẫy vẫy.
Anh gật đầu, nằm xuống kéo chăn đắp, khẽ thì thầm.
“Tiểu Lạc ngủ ngon.”
Tinh Lạc được cái dễ ngủ, lưng vừa đặt lên đệm nước miếng đã thập thò chảy dài, trực tiếp đi tìm Chu Công đánh cờ.
Đang ngủ ngon giấc thì Tinh Lạc bị một tiếng ‘cạch’ nhỏ gõ tỉnh, cô dụi mắt ngồi dậy, gãi gãi đầu lơ tơ mơ không biết tại sao mình lại kết thúc ván cờ nhanh vậy.
Thừ người ra một lúc, cô lầm bầm trong cổ họng.
“Đi tiểu cái đã…”
Tinh Lạc đá bay chăn sang một bên, để chân trần đi vào nhà vệ sinh, khi đi tiểu còn suýt nữa ngủ gục luôn trên bồn cầu.
May thay là Tinh Lạc thấy cái bồn cầu quá cứng, ngồi ngủ đau mông nên lại lững thững đi vào giường.
Lúc đi qua vị trí Bạch Kỳ nằm cô mắt nhắm mắt mở không để ý, nhưng vài giây sau, vốn đã chuẩn bị ngủ tiếp thì cô bỗng dưng mở bừng mắt.
Tinh Lạc bật dậy nhanh như lò xo, quay đầu nhìn xuống đất trải đệm, trải chăn, có gối… nhưng không có người.
Bạch Kỳ biến mất rồi!
Tinh Lạc bật đèn ngủ, ánh sáng vàng vàng chiếu sáng căn phòng đầy đủ tiện nghi hiện đại, ánh sáng xua tan bóng tối tịch mịch.
Tinh Lạc nhìn quanh, không thấy bóng dáng Bạch Kỳ, cô không nhịn được rủa thầm.
“Đêm rồi còn chơi trò trốn tìm! Đúng là không làm người ta yên lòng được.”
Nghĩ nghĩ, hay là anh đi tiểu?
Không đúng nha, cô vừa ở trong nhà vệ sinh ra, nếu anh đi vào thì cô đã biết, cô không có vật ngủ đến nỗi không nhận ra có người lướt qua mình đâu.
Ngó lại cửa phòng vẫn đóng chặt, hơn nữa khóa trái cẩn thận vì vấn đề riêng tư, Tinh Lạc khẳng định Bạch Kỳ không ra ngoài, nói đúng hơn là chưa ra ngoài.
Vậy anh ở đâu?
“Không phải là…”
Tự nhiên, Tinh Lạc nhớ đến buổi tối Bạch Cố nhắc nhở cô về chuyện Bạch Kỳ hay gặp ác mộng, thường xuyên bị ác mộng làm phiền thức từ nửa đêm tới sáng.
Những đêm như vậy, anh… chui vào tủ quần áo?
Tủ quần áo?
Tầm mắt Tinh Lạc tia đến khu vực thay đồ, ở đó có tủ quần áo cao chạm trần, cánh tủ to, đúng là nhét được một người trưởng thành, giấu xác người giấu vào đó thì khỏi cần chặt xác ra.
Khóe môi Tinh Lạc co quắp, cô từng bước tiến lại gần cái tủ, vươn tay gõ mạnh ba phát.
Cộc cộc cộc!
Này người bên trong, tôi biết anh đang ở đây, có ra ngoài không thì bảo?!
“............”
Im lặng! Hoàn toàn im lặng!
Chẳng lẽ không đúng?
Tinh Lạc nghi hoặc mở cửa tủ, gân xanh trên thái dương giật giật.
Cô nhìn thấy gì?
Dạ vâng! Chính xác đó ạ! Cô nhìn thấy Bạch Kỳ đang ngồi co ro, tai đeo tai nghe, hai mắt sáng quắc cầm máy tính bảng chơi trò bắn gà, bắn hăng say.
Thảo nào anh không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ánh sáng lọt vào trong tủ quần áo làm Bạch Kỳ nhận thấy có gì đấy không ổn, anh ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt đen sì sì của đại tiểu thư Du Tinh Lạc.
Bạch Kỳ vội giấu máy tính bảng sau lưng, cười gượng.
“Tiểu… Tiểu Lạc, Kỳ Kỳ làm phiền Tiểu Lạc ngủ ư? Kỳ Kỳ xin lỗi…”
Tinh Lạc bấy giờ mới tin Bạch Cố, mặc dù cô đã biết hòm hòm rồi nhưng vẫn hỏi lại Bạch Kỳ.
“Đêm anh không ngủ ở trong tủ quần áo làm gì? Mỗi chơi game?”
Bạch Kỳ buồn buồn lắc đầu, anh vân vê góc áo ngủ, mỗi lần anh buồn hoặc bất an anh đều sẽ có hành động vò áo, rất dễ đoán.
“Không phải, là Kỳ kỳ gặp ác mộng, trong giấc mơ có rất nhiều màu đỏ, có cả con quỷ ăn thịt trẻ em nữa.
Kỳ Kỳ sợ nên mới…”
Nên mới trốn trong tủ! Trốn là chủ yếu, chơi game là thứ yếu.
Tinh Lạc bóp trán, cô không biết tại sao Bạch Kỳ ngây thơ, ngu ngốc lại gặp ác mộng.
Đáng ra tâm trí anh mới có năm tuổi mới phải, hồi cô năm tuổi cô ngủ như con heo chết, bị người khác bê đi cũng không thức giấc.
“Ra ngoài thôi.”
Tinh Lạc kéo Bạch Kỳ ra khỏi tủ quần áo chật hep, cô đứng trước mặt Bạch Kỳ, chìa tay, nghiêm giọng nói.
“Anh phải đi ngủ, không ngủ sẽ dễ sinh bệnh.
Đưa máy tính bảng cho tôi, tạm thời tịch thu.”
Bạch Kỳ phụng phịu phồng má, gương mặt anh tuấn góc cạnh đáng thương a đáng thương.
Tinh Lạc không hề bị dao động, trợn mắt đẹp đầy tính uy hiếp.
Giả vờ đáng thương vô dụng! Bà đây lòng dạ sắt đá, không dễ lừa.
Bạch Kỳ thấy không lung lay được Tinh Lạc, anh bĩu môi, chậm rãi như sên bò đưa máy tính bảng cho cô, trên đó trận đấu bắn gà đang đến đoạn gay cấn, ‘bùm’ một phát chiến lũy của Bạch Kỳ nổ tung.
Tèn ten ten!
Bạn thua cuộc!
Màn hình máy tính bảng tối đen, Tinh Lạc tiện tay vứt nó vào trong tủ quần áo, khóa tủ lại.
Cô đẩy đẩy Bạch Kỳ, thúc giục.
“Đi ngủ, đi ngủ.
Tôi buồn ngủ muốn chết!”
Tinh Lạc không tắt đèn ngủ, cô nghĩ cứ để như vậy thì Bạch Kỳ sẽ đỡ sợ hãi hơn, với cô thì ngủ thế nào cũng được.
Bạch Kỳ trở lại tấm nệm mỏng dưới đất, anh nằm trằn trọc mãi không nhắm mắt được, hết xoay bên này lại xoay bên kia.
Ngược lại Tinh Lạc ở trên giường thì im thin thít, giống như hôm nay cô thực sự mỏi mệt cần được ngủ.
Một con cừu… hai con cừu… ba con cừu…
Sườn cừu nướng… đùi cừu hầm… thịt cừu xào sả ớt...
Bạch Kỳ nằm đếm cừu đến con thứ một trăm chín mươi chín, bất chợt vành tai anh động đậy, anh nghe được tiếng động ‘sột soạt’ ngay trên đỉnh đầu.
Bạch Kỳ mở to mắt, trước mặt anh là bàn tay nhỏ nhắn thon dài, ngón tay búp măng mảnh khảnh, móng tay oánh nhuận lấp lánh dưới ánh sáng không quá chói của đèn ngủ.
Tinh Lạc chẳng biết từ bao giờ đã lăn ra tới mép giường, một cánh tay của cô buông thõng xuống, trắng ngần mịn màng,
Cổ họng Bạch Kỳ chuyển động, anh rón ra rón rén với tay nắm lấy tay Tinh Lạc.
Bàn tay cô man mát, mềm mềm như đậu hũ, cầm vào thoải mái và an tâm cực kỳ.
Bạch Kỳ vui vẻ cong môi cười, thấy Tinh Lạc không có phản ứng gì anh tưởng cô ngủ say rồi.
Bạch Kỳ điều chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái nhất, bàn tay anh khư khư nắm chặt tay Tinh Lạc, bóng tối bao trùm, anh từ từ chìm vào trong mộng đẹp một cách dễ dàng.
Có Tiểu Lạc thật tốt!
“Đồ ngốc.”
Tinh Lạc nhìn lên trần nhà điêu khắc tinh xảo, luồng nhiệt ấm áp từ bàn tay truyền khắp cơ thể khiến cô không đành lòng cự tuyệt.
Nếu không cự tuyệt thì là ngầm đồng ý đó thôi, nắm bàn tay không có thai được.
Thời tiết hôm nay se lạnh, có một lò sưởi di động chạy bằng cơm cũng không đến nỗi quá tệ...
Bình luận truyện