Ru Ta Một Đời Quên Lãng
Chương 7: Cuộc sống gia đình
Khi quan tòa nói xét theo điều kiện kinh tế bên nhà chồng và theo cương vị là người sinh ra đứa bé, quan tòa đã giao cô quyền nuôi con. Gia đình Viễn Ngãi nhiều lần đến muốn bàn lại chuyện nuôi Nhã Nhã và năn nỉ cô trở về, cô vẫn trước sau như một từ chối
" lúc em tạm biệt anh ấy lần cuối rồi dọn lên thành phố, em thấy lúc anh ta xoay đi đã khóc. Thật tình lúc ấy rất khó khăn khi em đưa ra quyết định này, nhưng không gì có thể đặt nặng hơn con gái em " nói chuyện hồi lâu Lâm Hiển thấy mắt cô đã hoen đầy lệ, bỗng nhu hòa ôm cô chặt hơn dỗ dành, người phụ nữ của anh trước đây thật đã chịu nhiều tổn thương như vậy. Một đêm dài, Diệp Kì yếu đuối gối đầu vào ngực anh ngủ ngon
*****
Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa từ vật dụng cá nhân cho tới vật dụng trong nhà đều được Diệp Kì cùng Lâm Hiển chọn lựa kỹ lưỡng, kể từ đêm cô kể về quá khứ của mình anh cũng không hỏi lại cô một lần nào nữa, cô bây giờ chỉ nên sống thật tốt còn lại những thứ thuộc về quá khứ kia nên để nó từ từ mà biến mất.
" Nhã Nhã ngoan, dậy đi học thôi nào " bé con vẫn đang ngủ nướng trên giường được Lâm Hiển đỡ dậy, trước và sau khi cưới Diệp Kì, đối với anh sự yêu thương dành cho Nhã Nhã không vơi bớt đi chút nào
" ngoan rửa mặt đánh răng xong xuôi ba ba chở con đi học, để mẹ ngủ một lát nhé " Lâm Hiển chu đáo sắp xếp cho cô bé một căn phòng riêng, bên phòng của anh Diệp Kì do hôm qua quá bận rộn việc sắm sửa đồ đạc mà bây giờ vẫn chưa tỉnh giấc
" mẹ vẫn chưa dậy ạ " Nhã Nhã thay váy xong lên bàn ngồi với Lâm Hiển
" hôm qua mẹ đã bận nhiều việc nên hôm nay mẹ ngủ trễ đó con gái "
" dạ vậy lát mẹ dậy ăn sáng phải không ba ba "
" ừm, ngoan Nhã Nhã mau ăn sáng đi xong rồi ba ba đưa con đến trường "
Anh cũng chưa nói với Diệp Kì anh đã thay cô xin nghỉ việc ở chỗ làm cũ, để chút nữa dậy anh sẽ nói cho cô nghe
" sao vậy? Em vẫn có thể đi làm được mà " Diệp Kì nghe anh xin nghỉ làm giúp cô thì cảm thấy kì lạ
" không sao, em bây giờ là bà xã của anh em cứ việc ở nhà chờ anh đi làm về mọi thứ khác em không cần quan tâm quá " Lâm Hiển vô tư chỉnh cavat, đối với thái độ không hiểu gì của cô cũng không quan tâm
" nhưng em vẫn có tay chân mà, em không quen ở yên một chỗ " lần đầu tiên cô thấy anh kì lạ, không phải anh luôn rất tôn trọng quyết định của cô sao
" nếu chán em cứ việc đi đây đó mua sắm, còn không thì đi đến nơi nào miễn em thích là được. Lâm Hiển anh cũng không muốn vợ mình phải cực khổ "
" em thật không quen " dù có là bắt nguồn từ việc anh quan tâm lo lắng cho cô, cô cũng không thể ngồi yên xin tiền anh được
" từ từ sẽ quen " sau đó anh rời đi, Diệp Kì cố nén cảm giác xa lạ trong lòng sau đó vào phòng đọc sách
" alo Đỗ Phi? "
" cái bà chị này, tự dưng lại nghỉ làm không nói ai tối nay rãnh không đi chơi với em cùng chị Diệu Ly không? À có cả Lý Vân nữa " cậu nhóc như ngàn kiếp chưa gặp cô nên khi bắt máy liền phấn khích nói một tràng
" được được tối thứ sáu tám giờ, quán Hương Cảng "
" nè nè Diệp Kì " từ xa Diệu Vy và Lý Vân đang vẫy tay với cô còn có cả Đỗ Phi nữa
" chào mọi người " cô cười tươi, đúng là lâu rồi không gặp
" kể từ ngày cưới tới giờ không thấy mặt chị, sao rồi mọi thứ tốt đẹp không chị " Lý Vân xinh như hoa đang ngồi kế cô, bà chị này đúng là càng lúc càng đẹp mà
" anh ta tốt chứ Lâm Hiển, sau cưới vẫn đối với cậu như cũ chứ " Diệu Vy lên tiếng Đỗ Phi cũng chăm chú nhìn cô
" mọi người hãy yên tâm anh ta rất tốt với mình, đối với Nhã Nhã cũng chăm sóc rất ổn "
" ừm vậy thì tốt rồi, sao tự dưng chị lại nghỉ việc vậy kể từ khi nghỉ phép để kết hôn xong em cũng không thấy chị đâu " Đỗ Phi mấy ngày chờ cô lại nghe quản lí nói cô đã nghỉ, làm cậu ta một phen bỡ ngỡ
" chị xin lỗi, Lâm Hiển nghỉ việc thay chị mà không cho chị biết tới giờ mới nói được với em "
" ưuuu mới cưới xong giờ thảnh thơi rồi đó " Ly Vân bên đây trêu ghẹo cô phì cười, Đỗ Phi lại nghiêm túc nhìn cô
" Diệp Kì, chị phải hạnh phúc nhé "
" ừm, cảm ơn cậu nhiều Đỗ Phi " cô rất quý Đỗ Phi, anh chàng này dù cho không phải ruột thịt vẫn luôn lo lắng cho cô như vậy, cô cảm thấy may mắn khi có những người bạn thế này
" Nhã Nhã nay sao không dắt bé ra chơi "
" hôm nay Lâm Hiển cùng nó làm bài tập "
" chà tốt đấy "...Cứ như vậy buổi tối trôi qua dưới ánh trăng tròn
Lúc cô về nhà đã là mười một giờ mấy, lâu quá không gặp nên cô và bọn Đỗ Phi đã nói chuyện rất lâu. Vào phòng thì Lâm Hiển đã ngủ say, cô bước qua phòng con gái
" một nhà chung vui...gấu ba gấu mẹ gấu con...lalala... " cô bé ngủ say quên tắc máy phát nhạc trên đầu giường, Diệp Kì tắt máy xong ngồi kế bên cô bé
" con gái, mẹ cầu mong bến đỗ lần này của chúng ta sẽ ổn thỏa mãi mãi. Cho dù có bất cứ việc gì xảy ra mẹ cũng không để con chịu khổ nữa, mẹ tin vào ba ba con cầu mong anh ấy sẽ yêu thương con như đã yêu thương mẹ. Con yêu, chúc con ngủ ngon " cô hôn lên trán bé nhỏ, ngoài cửa sổ trăng treo sáng tròn đêm nay bỗng bình yên đến thế, từ lâu cô đã không cảm nhận được sự bình yên này. Cuộc sống gia đình bây giờ, cô thực sự hạnh phúc
" lúc em tạm biệt anh ấy lần cuối rồi dọn lên thành phố, em thấy lúc anh ta xoay đi đã khóc. Thật tình lúc ấy rất khó khăn khi em đưa ra quyết định này, nhưng không gì có thể đặt nặng hơn con gái em " nói chuyện hồi lâu Lâm Hiển thấy mắt cô đã hoen đầy lệ, bỗng nhu hòa ôm cô chặt hơn dỗ dành, người phụ nữ của anh trước đây thật đã chịu nhiều tổn thương như vậy. Một đêm dài, Diệp Kì yếu đuối gối đầu vào ngực anh ngủ ngon
*****
Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa từ vật dụng cá nhân cho tới vật dụng trong nhà đều được Diệp Kì cùng Lâm Hiển chọn lựa kỹ lưỡng, kể từ đêm cô kể về quá khứ của mình anh cũng không hỏi lại cô một lần nào nữa, cô bây giờ chỉ nên sống thật tốt còn lại những thứ thuộc về quá khứ kia nên để nó từ từ mà biến mất.
" Nhã Nhã ngoan, dậy đi học thôi nào " bé con vẫn đang ngủ nướng trên giường được Lâm Hiển đỡ dậy, trước và sau khi cưới Diệp Kì, đối với anh sự yêu thương dành cho Nhã Nhã không vơi bớt đi chút nào
" ngoan rửa mặt đánh răng xong xuôi ba ba chở con đi học, để mẹ ngủ một lát nhé " Lâm Hiển chu đáo sắp xếp cho cô bé một căn phòng riêng, bên phòng của anh Diệp Kì do hôm qua quá bận rộn việc sắm sửa đồ đạc mà bây giờ vẫn chưa tỉnh giấc
" mẹ vẫn chưa dậy ạ " Nhã Nhã thay váy xong lên bàn ngồi với Lâm Hiển
" hôm qua mẹ đã bận nhiều việc nên hôm nay mẹ ngủ trễ đó con gái "
" dạ vậy lát mẹ dậy ăn sáng phải không ba ba "
" ừm, ngoan Nhã Nhã mau ăn sáng đi xong rồi ba ba đưa con đến trường "
Anh cũng chưa nói với Diệp Kì anh đã thay cô xin nghỉ việc ở chỗ làm cũ, để chút nữa dậy anh sẽ nói cho cô nghe
" sao vậy? Em vẫn có thể đi làm được mà " Diệp Kì nghe anh xin nghỉ làm giúp cô thì cảm thấy kì lạ
" không sao, em bây giờ là bà xã của anh em cứ việc ở nhà chờ anh đi làm về mọi thứ khác em không cần quan tâm quá " Lâm Hiển vô tư chỉnh cavat, đối với thái độ không hiểu gì của cô cũng không quan tâm
" nhưng em vẫn có tay chân mà, em không quen ở yên một chỗ " lần đầu tiên cô thấy anh kì lạ, không phải anh luôn rất tôn trọng quyết định của cô sao
" nếu chán em cứ việc đi đây đó mua sắm, còn không thì đi đến nơi nào miễn em thích là được. Lâm Hiển anh cũng không muốn vợ mình phải cực khổ "
" em thật không quen " dù có là bắt nguồn từ việc anh quan tâm lo lắng cho cô, cô cũng không thể ngồi yên xin tiền anh được
" từ từ sẽ quen " sau đó anh rời đi, Diệp Kì cố nén cảm giác xa lạ trong lòng sau đó vào phòng đọc sách
" alo Đỗ Phi? "
" cái bà chị này, tự dưng lại nghỉ làm không nói ai tối nay rãnh không đi chơi với em cùng chị Diệu Ly không? À có cả Lý Vân nữa " cậu nhóc như ngàn kiếp chưa gặp cô nên khi bắt máy liền phấn khích nói một tràng
" được được tối thứ sáu tám giờ, quán Hương Cảng "
" nè nè Diệp Kì " từ xa Diệu Vy và Lý Vân đang vẫy tay với cô còn có cả Đỗ Phi nữa
" chào mọi người " cô cười tươi, đúng là lâu rồi không gặp
" kể từ ngày cưới tới giờ không thấy mặt chị, sao rồi mọi thứ tốt đẹp không chị " Lý Vân xinh như hoa đang ngồi kế cô, bà chị này đúng là càng lúc càng đẹp mà
" anh ta tốt chứ Lâm Hiển, sau cưới vẫn đối với cậu như cũ chứ " Diệu Vy lên tiếng Đỗ Phi cũng chăm chú nhìn cô
" mọi người hãy yên tâm anh ta rất tốt với mình, đối với Nhã Nhã cũng chăm sóc rất ổn "
" ừm vậy thì tốt rồi, sao tự dưng chị lại nghỉ việc vậy kể từ khi nghỉ phép để kết hôn xong em cũng không thấy chị đâu " Đỗ Phi mấy ngày chờ cô lại nghe quản lí nói cô đã nghỉ, làm cậu ta một phen bỡ ngỡ
" chị xin lỗi, Lâm Hiển nghỉ việc thay chị mà không cho chị biết tới giờ mới nói được với em "
" ưuuu mới cưới xong giờ thảnh thơi rồi đó " Ly Vân bên đây trêu ghẹo cô phì cười, Đỗ Phi lại nghiêm túc nhìn cô
" Diệp Kì, chị phải hạnh phúc nhé "
" ừm, cảm ơn cậu nhiều Đỗ Phi " cô rất quý Đỗ Phi, anh chàng này dù cho không phải ruột thịt vẫn luôn lo lắng cho cô như vậy, cô cảm thấy may mắn khi có những người bạn thế này
" Nhã Nhã nay sao không dắt bé ra chơi "
" hôm nay Lâm Hiển cùng nó làm bài tập "
" chà tốt đấy "...Cứ như vậy buổi tối trôi qua dưới ánh trăng tròn
Lúc cô về nhà đã là mười một giờ mấy, lâu quá không gặp nên cô và bọn Đỗ Phi đã nói chuyện rất lâu. Vào phòng thì Lâm Hiển đã ngủ say, cô bước qua phòng con gái
" một nhà chung vui...gấu ba gấu mẹ gấu con...lalala... " cô bé ngủ say quên tắc máy phát nhạc trên đầu giường, Diệp Kì tắt máy xong ngồi kế bên cô bé
" con gái, mẹ cầu mong bến đỗ lần này của chúng ta sẽ ổn thỏa mãi mãi. Cho dù có bất cứ việc gì xảy ra mẹ cũng không để con chịu khổ nữa, mẹ tin vào ba ba con cầu mong anh ấy sẽ yêu thương con như đã yêu thương mẹ. Con yêu, chúc con ngủ ngon " cô hôn lên trán bé nhỏ, ngoài cửa sổ trăng treo sáng tròn đêm nay bỗng bình yên đến thế, từ lâu cô đã không cảm nhận được sự bình yên này. Cuộc sống gia đình bây giờ, cô thực sự hạnh phúc
Bình luận truyện