Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ
Chương 48
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Những cảm xúc như vậy nhồi nhét đầu đầu y, ngược lại làm cho y không có bao nhiêu chú ý đến một vị Chúa Tể khác.
Cũng chẳng có ít người giống như Bạch Vũ, nếu ngay từ đầu cho bọn họ biết rằng Lò Giết Mổ do một vị Chúa Tể khác giáng xuống hủy diệt mình, tất cả cảm xúc, tức giận, thù hận cũng như tuyệt vọng của bọn họ sẽ tràn vào vị Chúa Tể kia, biến thành năng lượng của đối phương.
Nhưng trải qua tầng tầng lớp đệm và thiết kế của Giang Tinh Chước, bây giờ cho dù bọn họ biết chân tướng thì Giang Tinh Chước vẫn ở vị trí chính ở trong lòng bọn họ, có thêm càng nhiều sự chú ý thì nó vẫn ở trên người cô. Thế nên họ sẽ không sinh ra một chút năng lượng nào cho vị Chúa Tể kia, tất cả mọi người vẫn đi theo Giang Tinh Chước.
Hoặc không bằng nói Giang Tinh Chước cướp đi phần năng lượng vốn thuộc về một Chúa Tể khác.
So với oán hận vị Chúa Tể nọ đã giáng xuống Lò Giết Mổ hủy diệt bọn họ, giờ đây họ càng lo lắng hãi hùng trước chuyện Giang Tinh Chước rời đi lo, tương lai quan trọng hơn quá khứ nhiều lắm.
Tô Nại đề nghị Bạch Vũ hợp tác đơn giản chỉ muốn mượn máy móc của y để khóa chặt vị trí Chúa Tể, gia tăng khả năng gặp mặt và nói chuyện với Chúa Tể. Hiện tại họ cho rằng thời gian của bọn họ không còn nhiều, Giang Doanh xuất hiện tựa hồ như đang báo hiệu Giang Tinh Chước sẽ rời đi.
Bạch Vũ ngồi dậy trong quan tài như xác chết vùng dậy khiến bọn tay sai vừa đến giật nảy cả mình.
Bạch Vũ phớt lờ bọn họ, sải bước đi về phía kho băng, đoạn, tiến vào căn cứ bí mật của mình.
[Hợp tác vui vẻ.] - Y trả lời Tô Nại.
Cho đến bây giờ, y cũng muốn biết sự thật. Tại sao Thần đó phải hủy diệt họ, dựa vào đâu mà hủy diệt họ? Vị Thần này... đến từ đây và sẽ tới đâu.
Chính y cũng không nhận ra từ ngày y nhìn thấy Giang Tinh Chước trên trời, đầu óc y không lúc nào không nhớ đến cô. Y càng nhớ lại quá khứ kia thì thêm phần tức giận với Giang Tinh Chước, thậm chí trong đó còn xen lẫn một sự uất ức mà y vẫn không thể phân biệt được, giống như đứa bé chịu đủ tra tấn oán trách mẹ vì sao lại đến muộn như vậy, để nó chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nếu Giang Tinh Chước thực sự là vị thần của thế giới này - y đã từng nghĩ như vậy - thật ra không thể trách cô nhiều.
Song, bây giờ tình hình có vẻ lúng túng, cảm xúc trong lòng y ngay lập tức trở nên kỳ lạ và phức tạp. Nhưng tại sao cô ấy không giải thích ngay từ đầu? Y đổ lỗi cho cô thì cô có thể biện minh cho mình mà. Cũng có thể là dưới cái nhìn của cô, cô chẳng cần phải giải thích những điều như vậy với nhân loại nhỏ bé. Đồng thời cô cũng không quan tâm những gì cô làm cho họ có làm ai đó hiểu được hay không, tựa như sự xuất hiện đột ngột của cô rồi đột nhiên cho con người rút thẻ, có lẽ cô cũng chợt biến mất thôi.
Nghĩ đến điều này làm y vừa nôn nóng vừa chán nản.
Bọn họ cần phải tìm cô, họ cần phải nói chuyện với cô.
...
Rất khó để nhân loại hợp tác ba cây chụm lại nên hòn núi cao, và Chính phủ các nước cũng vậy. Nhưng vào ngày này, họ đã đạt được sự đồng thuận thực sự, ngay cả bên Chính phủ đê hèn nhất cũng chưa hề nói một đằng làm một nẻo, định bụng gây rối sau lưng, chính vì đây là thời điểm cuối cùng của nhân loại. Nếu họ hành động một cách không đoàn kết một lần nữa, họ có thể bỏ lỡ một vị Thần thực sự mà họ hằng khao khát, kế đó lại chờ đợi một ngày nào đó có một tên Ác Thần khủng khiếp có ý đồ tiêu diệt họ.
Ngay cả khi Chính phủ không chính thức công bố ra ngoài, song, nhiều người biết bí mật thì đó chẳng còn là bí mật, không có khả năng giấu diếm. Chẳng bao lâu mọi người trên toàn thế giới đã biết chuyện này sạch và trong chốc lát, cả thế giới sôi sục.
Những người trung lập không còn cách nào duy trì trạng thái xem phim và những người Chống Thần cũng bối rối, cái gì? Thật ra còn có một vị thần khác, Thần này đã tạo ra một Lò Giết Mổ, là thủ phạm thực sự khiến họ mất đi những người thân yêu? Mà vị Thần cho họ rút thẻ chỉ là một vị thần tốt bụng đi ngang qua cho họ rút để họ có khả năng tự bảo vệ mình.
[Có đúng không? Van mấy người đó, có ai có thể cho tôi biết, điều này có đúng không?]
[Ông trời ơi...]
[Bạch Vũ đâu? Thủ lĩnh tổ chức Chống Thần đi ra nói chuyện đi!]
[Chắc Bạch Vũ ngu người rồi, hận người ta hồi lâu lại có khả năng hận sai thần.]
[Thật ra trước đây có rất nhiều người không thể thực sự tin vào Chúa Tể, bởi vì trên người Chúa Tể có quá nhiều điểm không thể hiểu được. Nhưng bấy giờ nếu như giải thích những điều khó hiểu ấy như vậy thì coi như đã diễn giải thông suốt. Ngay cả khi kẻ ác có thẻ thì sao? Đó cũng là con người đạt được. Khi thảm họa xảy ra, họ cũng phải cùng tiến cùng lùi với con người khác mà thôi.]
[Nói chung chân tướng là như vậy, đó là thứ hợp lý nhất, không có phỏng đoán thứ hai hợp lý hơn phỏng đoán này. Thậm chí ngay cả phỏng đoán hợp lý thứ hai còn không tồn tại.]
[Chúng ta có thể nói chuyện với Chúa Tể hay không, cầu xin Ngài cho chúng ta biết sự thật.]
[Ngài có thể trở thành vị thần của chúng ta không? Ngài đừng nên đi…]
Tất cả nhân loại đang khao khát sự thật, nhưng mọi người càng lo lắng về điều gì đó thì nó như càng không dễ đạt được.
Đừng nói đợi đến khi Chúa Tể tự mình giáng xuống cho ai rút thẻ, ngay cả Giang Doanh mà bọn họ cũng không thể tìm ra. Nếu như không phải vẫn còn thẻ bài sinh ra từ trong hồ chứa thẻ, nếu như không phải máy móc của Bạch Vũ vẫn có thể khóa chặt từ trường Chúa Tể, bọn họ cơ hồ cho rằng Giang Tinh Chước đã rời đi.
Từ trường của Chúa Tể ở trên bầu trời, vị trí được hiện cố định trên máy, song, dù họ có gửi bao nhiêu cái máy bay cố gắng vào từ trường đó cũng không được. Khoảng cách giữa họ và từ trường của Chúa Tể cứ mãi duy trì một đoạn không đổi ngay cả khi họ đã đuổi theo nó từ không phận một quốc gia tới không phận của một quốc gia khác.
Cho dù dùng Cánh Cửa Thần Kỳ của Lệnh Tố cũng không làm nổi.
“Rõ ràng chỉ khi nào Chúa đồng ý gặp chúng ta thì chúng ta mới nhìn thấy Ngài.”
“Vậy phải làm sao bây giờ đây!”
Hướng Cầm và những người khác đau buồn ủ ê và vì sự thật một hồi rồi thì sống lại như được bơm máu. Lúc này là thời điểm chiến đấu, làm sao có thể nản lòng được đây? Mắc gì Thần chỉ thuộc về một thế giới nào đó? Đó là Thần đấy! Bọn họ cũng là tín đồ của Ngài! Bọn họ nghĩ trong hung tợn, phải nghĩ biện pháp cướp Giang Tinh Chước tới đây. Bọn họ không tin bọn họ không thành kính hơn Giang Doanh nọ!
Vì vậy, họ đề xuất một cách tiếp cận.
“Chúng ta sẽ tổ chức lễ tế, truyền đạt cho Chúa tấm lòng của chúng ta, cầu xin Ngài ở lại! Chúa khoan dung là thế, khi nghe tiếng r3n rỉ bên trong lòng chúng ta bèn đến thế giới này, tìm cách ban cho chúng ta sức mạnh, ngay cả khi bị hiểu lầm và bài xích bởi những kẻ ngu ngốc thì Ngài cũng không tức giận và rời đi. Nếu có nhiều hơn một vị thần trong vũ trụ này, như vậy trong 20 năm qua không có vị thần nào giúp đỡ chúng ta ngoài trừ Ngài! Ngoài Ngài, không còn vị thần nào khác xứng đáng với đức tin của chúng ta? Không có!”
Chỉ có một biện pháp này thôi. Ngài là một vị thần tốt như vậy, có lẽ miễn là họ đủ thành kính thì Ngài chắc chắn sẽ đáp lại lời kếu gọi của họ; tựa như mỗi lần Ngài xuất hiện đều nói câu: được cảm hóa mà tới.
Lễ tế sẽ được tổ chức cùng một lúc trên toàn thế giới với sự hợp tác của Chính phủ các nước. Nhân loại trên toàn thế giới sẽ tham gia, ngay cả các cuộc chiến tranh trong mấy nước hỗn loạn như nước S cũng tạm dừng vì nó. Lúc này còn đánh cái *** gì nếu thật sự có Ác Thần muốn hủy diệt bọn họ, bọn họ đánh trận này còn có nghĩa lý gì đây?
Đây là một cái lễ tế long trọng chưa từng có trong lịch sử nhân loại, khua chiên gõ trống chuẩn bị chặt chẽ.
Ngay cả những người Chống Thần trước đây cũng không thể không mua áo choàng đỏ và phủ nó lên người vào ngày này mới ra khỏi nhà. Nếu Giang Tinh Chước không phải là kẻ thù mà họ nên ghét, vậy thì cô ấy là ân nhân, cô ấy cho họ biết sự thật, cho họ sức mạnh phản kháng chứ không phải bị giết hại trong sự vô tri, đến chết cũng không biết họ đã gặp phải gì.
Ngày này trên khắp thế giới, có nơi đang là giữa ban ngày, có chỗ lại ngay trong đêm với ngày và giờ cũng khác nhau. Ấy thế họ lại lắng nghe cùng một tín hiệu, mặc áo choàng đỏ tượng trưng cho các tín đồ của Giang Tinh Chước, ra khỏi nhà, nắm tay trên đường phố ngoài trời rồi cúi đầu cầu nguyện trong im lặng.
Cả thế giới dừng lại, cả thế giới mạng luôn ồn ã và náo nhiệt cũng chẳng có một tin cập nhật nào mới, thế giới cứ thế tĩnh lặng.
Nhìn xuống từ không trung, mấy quốc gia này được bao phủ bởi những đường cong ngoằn ngoèo màu đỏ nóng bỏng, hầu hết sự thù hận, tham lam và các dạng năng lượng khác dần được tín ngưỡng thay thế, một số mạnh mẽ, một số lại mỏng manh. Hạt giống đã trồng xuống giờ đây bung chồi non nhưng vẫn còn mong manh và yếu ớt, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Giang Tinh Chước nhìn xuống cảnh tượng phía dưới thì nghĩ thầm cô phải để cho nó nhanh chóng phát triển khỏe mạnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tim Tô Nại đập nhanh hơn, chả ai biết được liệu Giang Tinh Chước sẽ đáp lại bọn anh hay không. Nếu lần này Chúa Tể không có đáp lại, như vậy chắc chắn sau này cũng sẽ không đáp lại rồi.
Cô ấy không phải là Thần của thế giới này cho nên mới phải tuân thủ một số quy tắc, chỉ có thể sử dụng các phương pháp như rút thẻ để cho họ thẻ bài. Đối với một vị thần đi ngang qua như thế thì đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ấy thế mà bọn anh tham lam muốn giữ cô ấy ở lại và trở thành Thần của bọn họ. Cô ấy sẽ trả lời bọn anh chứ?
Tô Nại nhìn về phía Bạch Vũ bên cạnh, y chẳng khoác áo choàng đỏ nhưng tiếng tim đập trong l0ng nguc y không nhỏ hơn anh.
Thời gian chờ đợi quá lâu, Hướng Cầm đã bi thương đến mức bắt đầu rơi nước mắt, càng ngày càng nhiều tín đồ bị đau thương tràn ngập trong lòng. Người thút thít chẳng ít, ngay cả hốc mắt Trương Hoài Lâm cũng đỏ hoe khiến Tào Văn bên cạnh có vẻ mặt khiếp sợ. Bây giờ vị này chính Sát Thần của bọn họ, bọn họ cho rằng chắc chắn anh ta gặp Thần cản thì giết Thần gặp Phật cản thì giết Phật, hóa ra anh ta là dạng Thần cản thì quỳ.
Đối với các tín đồ mà nói không có gì đau đớn hơn Thần của đức tin sẽ rời đi.
Những người trong bóng tối đã nhìn thấy ánh sáng ban ngày mà những người trong ban ngày cũng nhìn thấy mặt trăng, cảm xúc tuyệt vọng dần dâng lên trong tâm trí, dường như Thần từ chối họ rồi.
Ấy thế mà bọn họ vẫn quật cường cầu nguyện ngay cả khi tín hiệu kết thúc không bao giờ xuất hiện. Niềm tin trên bờ vực tuyệt vọng đã tạo ra một năng lượng tươi mới khác.
Đột nhiên, tất cả mọi người dường như nghe thấy một tiếng thở dài khiến họ còn tưởng là gặp ảo giác.
Cảm giác kỳ diệu bao phủ tất cả mọi người, họ vô thức ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời có cái bóng của một ngôi đền từ từ xuất hiện. Ánh sáng rực rỡ vượt qua nắng mặt trời, chiếu sáng bóng tối, dường như có một giọng nói thiêng liêng tương tự như tiếng Phạn đến từ một miền rất xa. Nó vang lên trong trái tim của họ, làm rung động linh hồn của họ.
Tất cả con người trợn mắt há hốc mồm vì nhìn thấy phép lạ thiêng liêng không tưởng nổi. Cho đến khi mắt bị ánh sáng chẳng thể nhìn thẳng này làm đau đớn, ch4y nước mắt, họ mới giật mình tỉnh giấc rồi nhất thời quỳ xuống trên diện rộng.
Ngay cả những người Chống Thần không tin vào Thần, tại thời điểm này cũng không thể không quỳ xuống với trái tim đầy nỗi kính sợ.
Thần! Giờ khắc này trong lòng bọn họ có nhận thức rõ ràng như vậy lần đầu tiên, thật sự là Thần!
Bên ngoài ngôi đền thần có mây trắng bồng bềnh, tỏa ánh sáng thiêng liêng, khiến mọi người sợ hãi xen lẫn mong ước.
“Lạy Chúa.” Các tín đồ lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt xúc động.
Một tòa đền thần như thế mà lại để người trên toàn cầu thấy được làm họ cảm thấy nó cứ như đang ở trên bầu trời trước mắt.
Một bóng dáng xuất hiện trước đền thần với áo choàng đỏ và mái tóc đen tung bay theo gió, những đường vân màu vàng lấp lánh trên đồ đã thể hiện thân phận khác thường của cô gái. Cô nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Là Giang Doanh!”
“Chúa của ta đã cho phép mấy người đến đền thần để làm lễ.” Giang Doanh nói với khuôn mặt không thay đổi, có thể thấy rằng cô ấy vô cùng không hài lòng, ngay cả cụm “Chúa của ta” cũng bị cô nàng nhấn mạnh.
Nhưng có mấy ai quan tâm cô nàng có vui vẻ hay không đâu, nỗi buồn niềm vui của con người không tương thích nhau, huống chi đây là những người ở các đất nước khác.
Chính phủ các nước hành động ngay lập tức, có quá nhiều người muốn đi, không bằng nói là toàn bộ Chính phủ bao gồm cả Tổng thống, đều muốn vào ngôi đền để đi bái lạy Thần. Ấy nhưng Giang Doanh cứ nhìn chằm chằm vào đó mà họ ào tới như ong vỡ tổ thì trông có vẻ như không được lễ độ cho lắm. Thế là họ đành gửi mấy đại biểu lên máy bay bay và bay về phía đền thần.
Lần này, máy bay không còn bay giống như trước nữa, dù sao cũng không thể tiếp cận Chúa Tể dù cho khoảng cách rất gần, gần như thể được đo bằng mắt vậy. Thậm chí càng kỳ diệu hơn chính là khoảng cách giữa các quốc gia trên toàn thế giới và đền thần là như nhau và họ đến đền thần cùng một lúc.
Người được bên nước Z cử đi có Tô Nại, hai vị tướng, còn có Hướng Huyền, An Duệ và Trương Hoài Lâm. Hướng Cầm không được phép đi lên bởi vì mỗi khi cô ấy thấy Chúa Tể thì quá dễ kích động, cách đây không lâu còn suýt nữa đánh nhau với Giang Doanh; hai người gặp nhau sẽ sinh ra mùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông. Chuyến đi này là ưu tiên hàng đầu, thật sự không thể để có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, ngay cả người cưng em hết lòng như Hướng Huyền cũng không đứng về phía cô, cho nên Hướng Cầm bị giữ lại.
Bạch Vũ không được sắp xếp để đi sang nhưng y nào có phải là kẻ cần người khác cho phép, y tự lái máy bay hai cánh của mình tới.
Ngôi đền lớn hơn hẳn so với chuyện nhìn nó từ mặt đất, này thì tiên khí bồng bềnh bao phủ mặt đất. Giang Doanh đứng trước cổng đền thần với thanh kiếm trên tay chống trước người, dáng người cô nàng thẳng tắp như một nữ tướng. Cô nhìn từng cái máy bay đi tới và hạ xuống ở cái sân trống phía trước bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Những người đó cẩn thận xuống máy bay, giẫm lên mặt đất đầy mây mù. Họ căng thẳng nên chẳng hơi đâu bắt tay nhau chào hỏi, cứ thế đi tới dưới ánh mắt dò xét của Giang Doanh.
“Cô là ai?” An Duệ hỏi cô. Mỗi một tín đồ đều quan tâm đến thân phận của cô. Tại sao áo choàng của cô ấy có thể có những đường vân và chữ đó, chính xác thì cô có thân phận gì.
Giang Doanh hất cằm, tự hào khoe khoang: “Tôi là hầu gái của Chúa.”
Nói cách khác, cô là người hầu của Thần đấy, là một loại có thể tiếp xúc gần gũi với Chúa Tể, thậm chí có thể chạm tới vị trí của Ngài.
Giang Doanh nhận được ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ như ý nguyện thì lạnh lùng ngẩng đầu lên cao hơn nữa.
Họ vòng qua Giang Doanh để đi vào cánh cửa thiêng liêng phía sau cô. Càng tiến về phía trước, nhịp tim của họ càng nhanh, hơi thở không khỏi nín lại. Thậm chí sự kính sợ xem vui mừng, sự sợ hãi xen chờ mong, còn lớn hơn mỗi lần Chúa Tể xuất hiện.
Cái này có lẽ vì họ sắp biết sự thật của thế giới, sẽ chạm vào lĩnh vực mà con người không thể tiếp xúc và nhìn thấy, hoặc có lẽ bởi vì tâm lý của họ đã thay đổi. Tại thời điểm này trong lòng họ chẳng còn nghi ngờ Liệu Giang Tinh Chước có phải là một vị thần thực sự hay không, chẳng còn một chút phòng bị nào trong lòng. Họ chỉ còn sự tin tưởng và ỷ lại hoàn toàn đối vào cô giống như đứa trẻ tin tưởng mẹ nó.
Ngay cả cảm giác làm tóc gáy người ta dựng lên giác tồn tại thì vẫn có lẫn vào một cảm giác thân mật đáng tin cậy.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nhịp tim họ dường như hẫng lại một cái.
Bên trong cung điện vàng óng là Chúa Tể đang ngồi trên ngai Thần phía trước và cô đang nhìn họ từ trên cao.
Chúa Tể cởi áo choàng đen bí ẩn để lộ cơ thể thực sự. Trên người cô dường như tỏa ra ánh sáng của thần cao quý thiêng liêng, mái tóc đen nhánh mềm mại sáng bóng rất dài buông xuống trên ngai Thần mà còn cuộn thành mấy vòng. Cô có gương mặt mỹ lệ khiến người ta rung động, đồng thời cũng mềm mại chẳng có tính tấn công nào như dòng nước, thoạt trông vừa hòa nhã lại thân thiết, ấy vậy mà nhìn thêm vài cái lại cảm thấy xa cách lạnh lùng. Vẻ mặt ôn hòa thương xót của cô như có thể bao dung vạn vật. Trên miệng cô có nụ cười êm dịu nhưng lại có một cảm giác thờ ơ.
Thiêng liêng và quỷ dị, nhẹ nhàng và lạnh lùng, đường bệ lại thân thiết, những cảm giác mâu thuẫn nặng nề lẫn hài hòa tồn tại lại xuất hiện trong cô, cô đọng lại thành thiên tính chói lọi.
Bóng dáng của một vị thần không có khuôn mặt trong tâm trí mọi người nay đã mặt, đó là bộ dáng của Giang Tinh Chước.
Không thể nhìn thẳng dung nhan của Thần, họ nhanh chóng tự cụp mắt, đi đến chỗ ngồi của cô và quỳ xuống: “Chúa.”
“Ta nghe được âm thanh của các người.” Giang Tinh Chước nói từ tốn với ngữ điệu như trước, là giọng hòa nhã dễ nghe, thần bí mềm mại mà bọn họ đã quen thuộc.
Có lẽ những gì cô ấy nói không phải là ngôn ngữ của con người, nhưng sức mạnh của Thần đã làm cho lời nói của cô ấy tự động dịch sang ngôn ngữ tương ứng của họ. Bằng không làm thế nào để giải thích làm sao những người khác làn da ở đây lại hiểu hết những gì cô ấy nói?
“Xin Chúa từ bi, đừng rời bỏ chúng con!” Trương Hoài Lâm nằm sấp trên mặt đất và nói. Nghĩ đến Giang Doanh ngoài cửa, anh ta đứng dậy rồi lại nằm sấp: “Cho phép con đi theo Ngài đi Chúa ơi. Con nguyện ý hầu hạ Ngài, theo Ngài đến tận chân trời góc biển!”
Ngoại trừ Trương Hoài Lâm, hiển nhiên An Duệ cũng nghĩ như vậy.
Khóe mắt Tô Nại co giật, tính sai rồi, không nên để cho bất kỳ tên cuồng tín nào đi lên. Bọn anh đến để giữ lại Chúa Tể đồng thời tìm ra chân tướng thế giới này, ấy vậy mà anh bạn cuồng tín này lại chỉ muốn ở cùng Chúa Tể.
Sao đám ngốc này không nghĩ tới Chúa Tể đã xuất hiện trong lễ tế, đền thần cũng giáng xuống trên thế gian, thì coi như có xác suất Thần sẽ không đi và không làm lơ bọn họ.
Tô Nại: “Xin vui lòng cho chúng tôi biết sự thật.”
“Câu trả lời các ngươi muốn ở trong hồ chứa thẻ. Muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước lại bảo.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chẳng ngờ được tới giờ rồi mà hãy còn phải rút thẻ, nhưng bọn họ rất nhanh đã nghĩ đến quy tắc hạn chế Chúa Tể. Đúng vậy, chắc chắn quy tắc không cho phép Giang Tinh Chước nói thẳng chân tướng cho bọn họ biết, nếu không là một vị Thần như Ngài đã sớm nói cho bọn họ biết sự thật.
“Rút! Tôi đến trước!” Một vị cấp tướng lên tiếng trước bằng giọng nói hùng hậu.
Trên tay Giang Tinh Chước xuất hiện cây gậy gỗ nhỏ quen thuộc, cô nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn trong đền thời rồi biến thành cái ao hằng làm người dao động.
10 lá bài bay ra, rơi xuống trước mặt vị tướng này.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi thống nhất mục tiêu trong im lặng, họ muốn rút thẻ sẽ cho biết sự thật!
Nhưng rõ ràng điều này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, ngay cả Thần còn bị hạn chế chẳng nói thẳng được thì họ chỉ là con người, muốn biết được đúng là nói thì dễ mà làm mới khó.
Từng lá bài lật lại, ánh sáng tan đi, từng lá bài lộ ra.
Thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, con dao bình thường, con dao bình thường, thẻ trống...
Họ trông nặng nề, giờ đây, tất cả họ đều biết rằng số phận càng khó thay đổi thì khả năng rút được thẻ họ muốn càng thấp. Tỉ lệ rơi đồ của bộ đầu tiên như cho phép họ nhìn thấy một tương lai hỏng bét, làm ai nấy uể oải và sầu lo.
Sau khi người rút thẻ đầu tiên xong, một người khác đến rút thẻ.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, ấy vậy mà tỷ lệ rơi đồ vẫn đáng lo ngại như cái bộ trước đó, toàn bộ nếu không phải thẻ trống thì cũng là một con dao bình thường.
Thay người một lần nữa để rút thẻ, chẳng bao lâu những người có mặt gần như luân phiên rút thẻ một lần mà kết quả chẳng thay đổi chút nào.
Chỉ còn lại hai người Tô Nại và Bạch Vũ, hơn nữa hai người này chưa từng rút một bộ, khác với mấy người khác vì ít nhiều gì đã từng hưởng ké cơ hội rút thẻ của người khác một hai lần rồi.
“Tôi đi trước đi.” Bạch Vũ nhìn Giang Tinh Chước rồi lên tiếng.
Giang Tinh Chước chỉ nhẹ nhàng nhìn y một cái, cái nhìn không khác gì nhìn những người khác. Cô vung gậy gỗ nhỏ, 10 lá bài từ trong hồ chứa thẻ bay ra và dừng trước mặt y.
Bạch Vũ rũ mí mắt xuống, y hiểu được, cô sẽ không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào đối với hành vi huy động phản kháng và thù hận của y, bởi vì y chỉ là nhân loại, không có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Trong lòng y nở nụ cười gằn, y không giống những người khác, nội tâm y vẫn còn ít sự phòng bị với Giang Tinh Chước. Nếu như có Thần chưa nói gì đã tàn sát nhân loại, như vậy ai có thể cam đoan vị Chúa Tể trước mắt này sẽ không thay đổi chứ? Ngài luôn luôn là người tốt à?
Y d3 xuống những suy nghĩ riêng rồi chạm vào thẻ.
Tất cả mọi người thót cả tim, Bạch Vũ và Tô Nại là cơ hội cuối cùng. Bọn họ có linh cảm, nếu hai người này cũng không rút được chìa khóa dẫn đến chân tướng, có lẽ bọn họ sẽ chẳng còn cách nào biết được sự thật. Rõ ràng thần đã cho cơ hội mà ngay cả chân tướng vì sao gặp phải chuyện như vậy mà họ cũng không biết được thì liệu Chúa Tể sẽ nguyện ý ở lại sao?
Thẻ đầu tiên lật để lộ một lá bài trống rỗng, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, lại là một thẻ trống.
Thẻ thứ tư...
Vẫn là một tỷ lệ rơi đồ tuyệt vọng.
Bạch Vũ hít sâu vài cái, rốt cuộc y cảm nhận được tâm tình khẩn trương của người rút thẻ. Y từng vây xem người khác rút thẻ với nội tâm không hề dao động bởi vì trái tim y đã chết, y cho rằng thế giới đã không còn cứu rỗi được nữa, sự tồn tại của những thẻ bài kia cũng không thể thay đổi kết cục, thậm chí bọn họ có thể bị ác ma đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ đã khác, bắt đầu từ tấm thẻ ngủ mà Giang Tinh Chước đưa cho, y bắt đầu nằm mơ, phẫn nộ và cừu hận cùng nhau vùng lên, tâm tình y bắt đầu dao động. Hiện tại nội tâm của y vẫn có dè chừng đối với Giang Tinh Chước nhưng vẫn không thể tránh khỏi có kỳ vọng về tương lai, và thế là y bắt đầu bị mỗi một lá bài ảnh hưởng.
Đáy kính mắt dần dần bị một lớp sương trắng bao phủ chứng minh rằng nhiệt độ cơ thể của y đã tăng lên. Cuối cùng y cũng giống như mọi người khác, rơi vào con đường của Chúa Tể. Nhưng may mắn là y vẫn còn một chút tỉnh táo.
Chỉ còn lại lá bài cuối cùng.
“Bạch Vũ.” Tô Nại nhịn không được gọi y một tiếng. Nhưng anh muốn biểu đạt cái gì thì thật ra ngay cả chính anh cũng chẳng biết trong phúc chốc đó.
Bạch Vũ nhìn anh một cái rồi lại nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước nhìn lại y ôn hòa.
Y đưa tay ra, thẻ cuối cùng lật, ánh sáng đi, để lộ thân thẻ màu đen.
Những người căng thẳng chợt hít một hơi thật mạnh và suýt nữa thì phấn khích tới mức nhảy dựng lên. Màu đen! Màu đen!! Thẻ sao chép UR cao cấp hơn SSR! Đây là Thẻ bài thứ hai, thẻ đảo ngược lần trước đã gây sốc cho tất cả mọi người và có ảnh hưởng sâu sắc, còn cái này thì sao? Ngay cả khi nó không phải là chìa khóa mà họ mong muốn để đi đến sự thật, nó cũng đủ để làm cho họ kích động!
Bạch Vũ giật mình bèn nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, trong nhóm của anh có hơn hai phần ba số người có cùng một mong muốn mãnh liệt giống anh nên đã cùng nhau sinh ra thẻ hiếm này.”
Chương 48: Đền thần hạ xuống nhân gian
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Những cảm xúc như vậy nhồi nhét đầu đầu y, ngược lại làm cho y không có bao nhiêu chú ý đến một vị Chúa Tể khác.
Cũng chẳng có ít người giống như Bạch Vũ, nếu ngay từ đầu cho bọn họ biết rằng Lò Giết Mổ do một vị Chúa Tể khác giáng xuống hủy diệt mình, tất cả cảm xúc, tức giận, thù hận cũng như tuyệt vọng của bọn họ sẽ tràn vào vị Chúa Tể kia, biến thành năng lượng của đối phương.
Nhưng trải qua tầng tầng lớp đệm và thiết kế của Giang Tinh Chước, bây giờ cho dù bọn họ biết chân tướng thì Giang Tinh Chước vẫn ở vị trí chính ở trong lòng bọn họ, có thêm càng nhiều sự chú ý thì nó vẫn ở trên người cô. Thế nên họ sẽ không sinh ra một chút năng lượng nào cho vị Chúa Tể kia, tất cả mọi người vẫn đi theo Giang Tinh Chước.
Hoặc không bằng nói Giang Tinh Chước cướp đi phần năng lượng vốn thuộc về một Chúa Tể khác.
So với oán hận vị Chúa Tể nọ đã giáng xuống Lò Giết Mổ hủy diệt bọn họ, giờ đây họ càng lo lắng hãi hùng trước chuyện Giang Tinh Chước rời đi lo, tương lai quan trọng hơn quá khứ nhiều lắm.
Tô Nại đề nghị Bạch Vũ hợp tác đơn giản chỉ muốn mượn máy móc của y để khóa chặt vị trí Chúa Tể, gia tăng khả năng gặp mặt và nói chuyện với Chúa Tể. Hiện tại họ cho rằng thời gian của bọn họ không còn nhiều, Giang Doanh xuất hiện tựa hồ như đang báo hiệu Giang Tinh Chước sẽ rời đi.
Bạch Vũ ngồi dậy trong quan tài như xác chết vùng dậy khiến bọn tay sai vừa đến giật nảy cả mình.
Bạch Vũ phớt lờ bọn họ, sải bước đi về phía kho băng, đoạn, tiến vào căn cứ bí mật của mình.
[Hợp tác vui vẻ.] - Y trả lời Tô Nại.
Cho đến bây giờ, y cũng muốn biết sự thật. Tại sao Thần đó phải hủy diệt họ, dựa vào đâu mà hủy diệt họ? Vị Thần này... đến từ đây và sẽ tới đâu.
Chính y cũng không nhận ra từ ngày y nhìn thấy Giang Tinh Chước trên trời, đầu óc y không lúc nào không nhớ đến cô. Y càng nhớ lại quá khứ kia thì thêm phần tức giận với Giang Tinh Chước, thậm chí trong đó còn xen lẫn một sự uất ức mà y vẫn không thể phân biệt được, giống như đứa bé chịu đủ tra tấn oán trách mẹ vì sao lại đến muộn như vậy, để nó chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nếu Giang Tinh Chước thực sự là vị thần của thế giới này - y đã từng nghĩ như vậy - thật ra không thể trách cô nhiều.
Song, bây giờ tình hình có vẻ lúng túng, cảm xúc trong lòng y ngay lập tức trở nên kỳ lạ và phức tạp. Nhưng tại sao cô ấy không giải thích ngay từ đầu? Y đổ lỗi cho cô thì cô có thể biện minh cho mình mà. Cũng có thể là dưới cái nhìn của cô, cô chẳng cần phải giải thích những điều như vậy với nhân loại nhỏ bé. Đồng thời cô cũng không quan tâm những gì cô làm cho họ có làm ai đó hiểu được hay không, tựa như sự xuất hiện đột ngột của cô rồi đột nhiên cho con người rút thẻ, có lẽ cô cũng chợt biến mất thôi.
Nghĩ đến điều này làm y vừa nôn nóng vừa chán nản.
Bọn họ cần phải tìm cô, họ cần phải nói chuyện với cô.
...
Rất khó để nhân loại hợp tác ba cây chụm lại nên hòn núi cao, và Chính phủ các nước cũng vậy. Nhưng vào ngày này, họ đã đạt được sự đồng thuận thực sự, ngay cả bên Chính phủ đê hèn nhất cũng chưa hề nói một đằng làm một nẻo, định bụng gây rối sau lưng, chính vì đây là thời điểm cuối cùng của nhân loại. Nếu họ hành động một cách không đoàn kết một lần nữa, họ có thể bỏ lỡ một vị Thần thực sự mà họ hằng khao khát, kế đó lại chờ đợi một ngày nào đó có một tên Ác Thần khủng khiếp có ý đồ tiêu diệt họ.
Ngay cả khi Chính phủ không chính thức công bố ra ngoài, song, nhiều người biết bí mật thì đó chẳng còn là bí mật, không có khả năng giấu diếm. Chẳng bao lâu mọi người trên toàn thế giới đã biết chuyện này sạch và trong chốc lát, cả thế giới sôi sục.
Những người trung lập không còn cách nào duy trì trạng thái xem phim và những người Chống Thần cũng bối rối, cái gì? Thật ra còn có một vị thần khác, Thần này đã tạo ra một Lò Giết Mổ, là thủ phạm thực sự khiến họ mất đi những người thân yêu? Mà vị Thần cho họ rút thẻ chỉ là một vị thần tốt bụng đi ngang qua cho họ rút để họ có khả năng tự bảo vệ mình.
[Có đúng không? Van mấy người đó, có ai có thể cho tôi biết, điều này có đúng không?]
[Ông trời ơi...]
[Bạch Vũ đâu? Thủ lĩnh tổ chức Chống Thần đi ra nói chuyện đi!]
[Chắc Bạch Vũ ngu người rồi, hận người ta hồi lâu lại có khả năng hận sai thần.]
[Thật ra trước đây có rất nhiều người không thể thực sự tin vào Chúa Tể, bởi vì trên người Chúa Tể có quá nhiều điểm không thể hiểu được. Nhưng bấy giờ nếu như giải thích những điều khó hiểu ấy như vậy thì coi như đã diễn giải thông suốt. Ngay cả khi kẻ ác có thẻ thì sao? Đó cũng là con người đạt được. Khi thảm họa xảy ra, họ cũng phải cùng tiến cùng lùi với con người khác mà thôi.]
[Nói chung chân tướng là như vậy, đó là thứ hợp lý nhất, không có phỏng đoán thứ hai hợp lý hơn phỏng đoán này. Thậm chí ngay cả phỏng đoán hợp lý thứ hai còn không tồn tại.]
[Chúng ta có thể nói chuyện với Chúa Tể hay không, cầu xin Ngài cho chúng ta biết sự thật.]
[Ngài có thể trở thành vị thần của chúng ta không? Ngài đừng nên đi…]
Tất cả nhân loại đang khao khát sự thật, nhưng mọi người càng lo lắng về điều gì đó thì nó như càng không dễ đạt được.
Đừng nói đợi đến khi Chúa Tể tự mình giáng xuống cho ai rút thẻ, ngay cả Giang Doanh mà bọn họ cũng không thể tìm ra. Nếu như không phải vẫn còn thẻ bài sinh ra từ trong hồ chứa thẻ, nếu như không phải máy móc của Bạch Vũ vẫn có thể khóa chặt từ trường Chúa Tể, bọn họ cơ hồ cho rằng Giang Tinh Chước đã rời đi.
Từ trường của Chúa Tể ở trên bầu trời, vị trí được hiện cố định trên máy, song, dù họ có gửi bao nhiêu cái máy bay cố gắng vào từ trường đó cũng không được. Khoảng cách giữa họ và từ trường của Chúa Tể cứ mãi duy trì một đoạn không đổi ngay cả khi họ đã đuổi theo nó từ không phận một quốc gia tới không phận của một quốc gia khác.
Cho dù dùng Cánh Cửa Thần Kỳ của Lệnh Tố cũng không làm nổi.
“Rõ ràng chỉ khi nào Chúa đồng ý gặp chúng ta thì chúng ta mới nhìn thấy Ngài.”
“Vậy phải làm sao bây giờ đây!”
Hướng Cầm và những người khác đau buồn ủ ê và vì sự thật một hồi rồi thì sống lại như được bơm máu. Lúc này là thời điểm chiến đấu, làm sao có thể nản lòng được đây? Mắc gì Thần chỉ thuộc về một thế giới nào đó? Đó là Thần đấy! Bọn họ cũng là tín đồ của Ngài! Bọn họ nghĩ trong hung tợn, phải nghĩ biện pháp cướp Giang Tinh Chước tới đây. Bọn họ không tin bọn họ không thành kính hơn Giang Doanh nọ!
Vì vậy, họ đề xuất một cách tiếp cận.
“Chúng ta sẽ tổ chức lễ tế, truyền đạt cho Chúa tấm lòng của chúng ta, cầu xin Ngài ở lại! Chúa khoan dung là thế, khi nghe tiếng r3n rỉ bên trong lòng chúng ta bèn đến thế giới này, tìm cách ban cho chúng ta sức mạnh, ngay cả khi bị hiểu lầm và bài xích bởi những kẻ ngu ngốc thì Ngài cũng không tức giận và rời đi. Nếu có nhiều hơn một vị thần trong vũ trụ này, như vậy trong 20 năm qua không có vị thần nào giúp đỡ chúng ta ngoài trừ Ngài! Ngoài Ngài, không còn vị thần nào khác xứng đáng với đức tin của chúng ta? Không có!”
Chỉ có một biện pháp này thôi. Ngài là một vị thần tốt như vậy, có lẽ miễn là họ đủ thành kính thì Ngài chắc chắn sẽ đáp lại lời kếu gọi của họ; tựa như mỗi lần Ngài xuất hiện đều nói câu: được cảm hóa mà tới.
Lễ tế sẽ được tổ chức cùng một lúc trên toàn thế giới với sự hợp tác của Chính phủ các nước. Nhân loại trên toàn thế giới sẽ tham gia, ngay cả các cuộc chiến tranh trong mấy nước hỗn loạn như nước S cũng tạm dừng vì nó. Lúc này còn đánh cái *** gì nếu thật sự có Ác Thần muốn hủy diệt bọn họ, bọn họ đánh trận này còn có nghĩa lý gì đây?
Đây là một cái lễ tế long trọng chưa từng có trong lịch sử nhân loại, khua chiên gõ trống chuẩn bị chặt chẽ.
Ngay cả những người Chống Thần trước đây cũng không thể không mua áo choàng đỏ và phủ nó lên người vào ngày này mới ra khỏi nhà. Nếu Giang Tinh Chước không phải là kẻ thù mà họ nên ghét, vậy thì cô ấy là ân nhân, cô ấy cho họ biết sự thật, cho họ sức mạnh phản kháng chứ không phải bị giết hại trong sự vô tri, đến chết cũng không biết họ đã gặp phải gì.
Ngày này trên khắp thế giới, có nơi đang là giữa ban ngày, có chỗ lại ngay trong đêm với ngày và giờ cũng khác nhau. Ấy thế họ lại lắng nghe cùng một tín hiệu, mặc áo choàng đỏ tượng trưng cho các tín đồ của Giang Tinh Chước, ra khỏi nhà, nắm tay trên đường phố ngoài trời rồi cúi đầu cầu nguyện trong im lặng.
Cả thế giới dừng lại, cả thế giới mạng luôn ồn ã và náo nhiệt cũng chẳng có một tin cập nhật nào mới, thế giới cứ thế tĩnh lặng.
Nhìn xuống từ không trung, mấy quốc gia này được bao phủ bởi những đường cong ngoằn ngoèo màu đỏ nóng bỏng, hầu hết sự thù hận, tham lam và các dạng năng lượng khác dần được tín ngưỡng thay thế, một số mạnh mẽ, một số lại mỏng manh. Hạt giống đã trồng xuống giờ đây bung chồi non nhưng vẫn còn mong manh và yếu ớt, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Giang Tinh Chước nhìn xuống cảnh tượng phía dưới thì nghĩ thầm cô phải để cho nó nhanh chóng phát triển khỏe mạnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tim Tô Nại đập nhanh hơn, chả ai biết được liệu Giang Tinh Chước sẽ đáp lại bọn anh hay không. Nếu lần này Chúa Tể không có đáp lại, như vậy chắc chắn sau này cũng sẽ không đáp lại rồi.
Cô ấy không phải là Thần của thế giới này cho nên mới phải tuân thủ một số quy tắc, chỉ có thể sử dụng các phương pháp như rút thẻ để cho họ thẻ bài. Đối với một vị thần đi ngang qua như thế thì đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ấy thế mà bọn anh tham lam muốn giữ cô ấy ở lại và trở thành Thần của bọn họ. Cô ấy sẽ trả lời bọn anh chứ?
Tô Nại nhìn về phía Bạch Vũ bên cạnh, y chẳng khoác áo choàng đỏ nhưng tiếng tim đập trong l0ng nguc y không nhỏ hơn anh.
Thời gian chờ đợi quá lâu, Hướng Cầm đã bi thương đến mức bắt đầu rơi nước mắt, càng ngày càng nhiều tín đồ bị đau thương tràn ngập trong lòng. Người thút thít chẳng ít, ngay cả hốc mắt Trương Hoài Lâm cũng đỏ hoe khiến Tào Văn bên cạnh có vẻ mặt khiếp sợ. Bây giờ vị này chính Sát Thần của bọn họ, bọn họ cho rằng chắc chắn anh ta gặp Thần cản thì giết Thần gặp Phật cản thì giết Phật, hóa ra anh ta là dạng Thần cản thì quỳ.
Đối với các tín đồ mà nói không có gì đau đớn hơn Thần của đức tin sẽ rời đi.
Những người trong bóng tối đã nhìn thấy ánh sáng ban ngày mà những người trong ban ngày cũng nhìn thấy mặt trăng, cảm xúc tuyệt vọng dần dâng lên trong tâm trí, dường như Thần từ chối họ rồi.
Ấy thế mà bọn họ vẫn quật cường cầu nguyện ngay cả khi tín hiệu kết thúc không bao giờ xuất hiện. Niềm tin trên bờ vực tuyệt vọng đã tạo ra một năng lượng tươi mới khác.
Đột nhiên, tất cả mọi người dường như nghe thấy một tiếng thở dài khiến họ còn tưởng là gặp ảo giác.
Cảm giác kỳ diệu bao phủ tất cả mọi người, họ vô thức ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời có cái bóng của một ngôi đền từ từ xuất hiện. Ánh sáng rực rỡ vượt qua nắng mặt trời, chiếu sáng bóng tối, dường như có một giọng nói thiêng liêng tương tự như tiếng Phạn đến từ một miền rất xa. Nó vang lên trong trái tim của họ, làm rung động linh hồn của họ.
Tất cả con người trợn mắt há hốc mồm vì nhìn thấy phép lạ thiêng liêng không tưởng nổi. Cho đến khi mắt bị ánh sáng chẳng thể nhìn thẳng này làm đau đớn, ch4y nước mắt, họ mới giật mình tỉnh giấc rồi nhất thời quỳ xuống trên diện rộng.
Ngay cả những người Chống Thần không tin vào Thần, tại thời điểm này cũng không thể không quỳ xuống với trái tim đầy nỗi kính sợ.
Thần! Giờ khắc này trong lòng bọn họ có nhận thức rõ ràng như vậy lần đầu tiên, thật sự là Thần!
Bên ngoài ngôi đền thần có mây trắng bồng bềnh, tỏa ánh sáng thiêng liêng, khiến mọi người sợ hãi xen lẫn mong ước.
“Lạy Chúa.” Các tín đồ lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt xúc động.
Một tòa đền thần như thế mà lại để người trên toàn cầu thấy được làm họ cảm thấy nó cứ như đang ở trên bầu trời trước mắt.
Một bóng dáng xuất hiện trước đền thần với áo choàng đỏ và mái tóc đen tung bay theo gió, những đường vân màu vàng lấp lánh trên đồ đã thể hiện thân phận khác thường của cô gái. Cô nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Là Giang Doanh!”
“Chúa của ta đã cho phép mấy người đến đền thần để làm lễ.” Giang Doanh nói với khuôn mặt không thay đổi, có thể thấy rằng cô ấy vô cùng không hài lòng, ngay cả cụm “Chúa của ta” cũng bị cô nàng nhấn mạnh.
Nhưng có mấy ai quan tâm cô nàng có vui vẻ hay không đâu, nỗi buồn niềm vui của con người không tương thích nhau, huống chi đây là những người ở các đất nước khác.
Chính phủ các nước hành động ngay lập tức, có quá nhiều người muốn đi, không bằng nói là toàn bộ Chính phủ bao gồm cả Tổng thống, đều muốn vào ngôi đền để đi bái lạy Thần. Ấy nhưng Giang Doanh cứ nhìn chằm chằm vào đó mà họ ào tới như ong vỡ tổ thì trông có vẻ như không được lễ độ cho lắm. Thế là họ đành gửi mấy đại biểu lên máy bay bay và bay về phía đền thần.
Lần này, máy bay không còn bay giống như trước nữa, dù sao cũng không thể tiếp cận Chúa Tể dù cho khoảng cách rất gần, gần như thể được đo bằng mắt vậy. Thậm chí càng kỳ diệu hơn chính là khoảng cách giữa các quốc gia trên toàn thế giới và đền thần là như nhau và họ đến đền thần cùng một lúc.
Người được bên nước Z cử đi có Tô Nại, hai vị tướng, còn có Hướng Huyền, An Duệ và Trương Hoài Lâm. Hướng Cầm không được phép đi lên bởi vì mỗi khi cô ấy thấy Chúa Tể thì quá dễ kích động, cách đây không lâu còn suýt nữa đánh nhau với Giang Doanh; hai người gặp nhau sẽ sinh ra mùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông. Chuyến đi này là ưu tiên hàng đầu, thật sự không thể để có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, ngay cả người cưng em hết lòng như Hướng Huyền cũng không đứng về phía cô, cho nên Hướng Cầm bị giữ lại.
Bạch Vũ không được sắp xếp để đi sang nhưng y nào có phải là kẻ cần người khác cho phép, y tự lái máy bay hai cánh của mình tới.
Ngôi đền lớn hơn hẳn so với chuyện nhìn nó từ mặt đất, này thì tiên khí bồng bềnh bao phủ mặt đất. Giang Doanh đứng trước cổng đền thần với thanh kiếm trên tay chống trước người, dáng người cô nàng thẳng tắp như một nữ tướng. Cô nhìn từng cái máy bay đi tới và hạ xuống ở cái sân trống phía trước bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Những người đó cẩn thận xuống máy bay, giẫm lên mặt đất đầy mây mù. Họ căng thẳng nên chẳng hơi đâu bắt tay nhau chào hỏi, cứ thế đi tới dưới ánh mắt dò xét của Giang Doanh.
“Cô là ai?” An Duệ hỏi cô. Mỗi một tín đồ đều quan tâm đến thân phận của cô. Tại sao áo choàng của cô ấy có thể có những đường vân và chữ đó, chính xác thì cô có thân phận gì.
Giang Doanh hất cằm, tự hào khoe khoang: “Tôi là hầu gái của Chúa.”
Nói cách khác, cô là người hầu của Thần đấy, là một loại có thể tiếp xúc gần gũi với Chúa Tể, thậm chí có thể chạm tới vị trí của Ngài.
Giang Doanh nhận được ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ như ý nguyện thì lạnh lùng ngẩng đầu lên cao hơn nữa.
Họ vòng qua Giang Doanh để đi vào cánh cửa thiêng liêng phía sau cô. Càng tiến về phía trước, nhịp tim của họ càng nhanh, hơi thở không khỏi nín lại. Thậm chí sự kính sợ xem vui mừng, sự sợ hãi xen chờ mong, còn lớn hơn mỗi lần Chúa Tể xuất hiện.
Cái này có lẽ vì họ sắp biết sự thật của thế giới, sẽ chạm vào lĩnh vực mà con người không thể tiếp xúc và nhìn thấy, hoặc có lẽ bởi vì tâm lý của họ đã thay đổi. Tại thời điểm này trong lòng họ chẳng còn nghi ngờ Liệu Giang Tinh Chước có phải là một vị thần thực sự hay không, chẳng còn một chút phòng bị nào trong lòng. Họ chỉ còn sự tin tưởng và ỷ lại hoàn toàn đối vào cô giống như đứa trẻ tin tưởng mẹ nó.
Ngay cả cảm giác làm tóc gáy người ta dựng lên giác tồn tại thì vẫn có lẫn vào một cảm giác thân mật đáng tin cậy.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nhịp tim họ dường như hẫng lại một cái.
Bên trong cung điện vàng óng là Chúa Tể đang ngồi trên ngai Thần phía trước và cô đang nhìn họ từ trên cao.
Chúa Tể cởi áo choàng đen bí ẩn để lộ cơ thể thực sự. Trên người cô dường như tỏa ra ánh sáng của thần cao quý thiêng liêng, mái tóc đen nhánh mềm mại sáng bóng rất dài buông xuống trên ngai Thần mà còn cuộn thành mấy vòng. Cô có gương mặt mỹ lệ khiến người ta rung động, đồng thời cũng mềm mại chẳng có tính tấn công nào như dòng nước, thoạt trông vừa hòa nhã lại thân thiết, ấy vậy mà nhìn thêm vài cái lại cảm thấy xa cách lạnh lùng. Vẻ mặt ôn hòa thương xót của cô như có thể bao dung vạn vật. Trên miệng cô có nụ cười êm dịu nhưng lại có một cảm giác thờ ơ.
Thiêng liêng và quỷ dị, nhẹ nhàng và lạnh lùng, đường bệ lại thân thiết, những cảm giác mâu thuẫn nặng nề lẫn hài hòa tồn tại lại xuất hiện trong cô, cô đọng lại thành thiên tính chói lọi.
Bóng dáng của một vị thần không có khuôn mặt trong tâm trí mọi người nay đã mặt, đó là bộ dáng của Giang Tinh Chước.
Không thể nhìn thẳng dung nhan của Thần, họ nhanh chóng tự cụp mắt, đi đến chỗ ngồi của cô và quỳ xuống: “Chúa.”
“Ta nghe được âm thanh của các người.” Giang Tinh Chước nói từ tốn với ngữ điệu như trước, là giọng hòa nhã dễ nghe, thần bí mềm mại mà bọn họ đã quen thuộc.
Có lẽ những gì cô ấy nói không phải là ngôn ngữ của con người, nhưng sức mạnh của Thần đã làm cho lời nói của cô ấy tự động dịch sang ngôn ngữ tương ứng của họ. Bằng không làm thế nào để giải thích làm sao những người khác làn da ở đây lại hiểu hết những gì cô ấy nói?
“Xin Chúa từ bi, đừng rời bỏ chúng con!” Trương Hoài Lâm nằm sấp trên mặt đất và nói. Nghĩ đến Giang Doanh ngoài cửa, anh ta đứng dậy rồi lại nằm sấp: “Cho phép con đi theo Ngài đi Chúa ơi. Con nguyện ý hầu hạ Ngài, theo Ngài đến tận chân trời góc biển!”
Ngoại trừ Trương Hoài Lâm, hiển nhiên An Duệ cũng nghĩ như vậy.
Khóe mắt Tô Nại co giật, tính sai rồi, không nên để cho bất kỳ tên cuồng tín nào đi lên. Bọn anh đến để giữ lại Chúa Tể đồng thời tìm ra chân tướng thế giới này, ấy vậy mà anh bạn cuồng tín này lại chỉ muốn ở cùng Chúa Tể.
Sao đám ngốc này không nghĩ tới Chúa Tể đã xuất hiện trong lễ tế, đền thần cũng giáng xuống trên thế gian, thì coi như có xác suất Thần sẽ không đi và không làm lơ bọn họ.
Tô Nại: “Xin vui lòng cho chúng tôi biết sự thật.”
“Câu trả lời các ngươi muốn ở trong hồ chứa thẻ. Muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước lại bảo.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chẳng ngờ được tới giờ rồi mà hãy còn phải rút thẻ, nhưng bọn họ rất nhanh đã nghĩ đến quy tắc hạn chế Chúa Tể. Đúng vậy, chắc chắn quy tắc không cho phép Giang Tinh Chước nói thẳng chân tướng cho bọn họ biết, nếu không là một vị Thần như Ngài đã sớm nói cho bọn họ biết sự thật.
“Rút! Tôi đến trước!” Một vị cấp tướng lên tiếng trước bằng giọng nói hùng hậu.
Trên tay Giang Tinh Chước xuất hiện cây gậy gỗ nhỏ quen thuộc, cô nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn trong đền thời rồi biến thành cái ao hằng làm người dao động.
10 lá bài bay ra, rơi xuống trước mặt vị tướng này.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi thống nhất mục tiêu trong im lặng, họ muốn rút thẻ sẽ cho biết sự thật!
Nhưng rõ ràng điều này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, ngay cả Thần còn bị hạn chế chẳng nói thẳng được thì họ chỉ là con người, muốn biết được đúng là nói thì dễ mà làm mới khó.
Từng lá bài lật lại, ánh sáng tan đi, từng lá bài lộ ra.
Thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, con dao bình thường, con dao bình thường, thẻ trống...
Họ trông nặng nề, giờ đây, tất cả họ đều biết rằng số phận càng khó thay đổi thì khả năng rút được thẻ họ muốn càng thấp. Tỉ lệ rơi đồ của bộ đầu tiên như cho phép họ nhìn thấy một tương lai hỏng bét, làm ai nấy uể oải và sầu lo.
Sau khi người rút thẻ đầu tiên xong, một người khác đến rút thẻ.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, ấy vậy mà tỷ lệ rơi đồ vẫn đáng lo ngại như cái bộ trước đó, toàn bộ nếu không phải thẻ trống thì cũng là một con dao bình thường.
Thay người một lần nữa để rút thẻ, chẳng bao lâu những người có mặt gần như luân phiên rút thẻ một lần mà kết quả chẳng thay đổi chút nào.
Chỉ còn lại hai người Tô Nại và Bạch Vũ, hơn nữa hai người này chưa từng rút một bộ, khác với mấy người khác vì ít nhiều gì đã từng hưởng ké cơ hội rút thẻ của người khác một hai lần rồi.
“Tôi đi trước đi.” Bạch Vũ nhìn Giang Tinh Chước rồi lên tiếng.
Giang Tinh Chước chỉ nhẹ nhàng nhìn y một cái, cái nhìn không khác gì nhìn những người khác. Cô vung gậy gỗ nhỏ, 10 lá bài từ trong hồ chứa thẻ bay ra và dừng trước mặt y.
Bạch Vũ rũ mí mắt xuống, y hiểu được, cô sẽ không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào đối với hành vi huy động phản kháng và thù hận của y, bởi vì y chỉ là nhân loại, không có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Trong lòng y nở nụ cười gằn, y không giống những người khác, nội tâm y vẫn còn ít sự phòng bị với Giang Tinh Chước. Nếu như có Thần chưa nói gì đã tàn sát nhân loại, như vậy ai có thể cam đoan vị Chúa Tể trước mắt này sẽ không thay đổi chứ? Ngài luôn luôn là người tốt à?
Y d3 xuống những suy nghĩ riêng rồi chạm vào thẻ.
Tất cả mọi người thót cả tim, Bạch Vũ và Tô Nại là cơ hội cuối cùng. Bọn họ có linh cảm, nếu hai người này cũng không rút được chìa khóa dẫn đến chân tướng, có lẽ bọn họ sẽ chẳng còn cách nào biết được sự thật. Rõ ràng thần đã cho cơ hội mà ngay cả chân tướng vì sao gặp phải chuyện như vậy mà họ cũng không biết được thì liệu Chúa Tể sẽ nguyện ý ở lại sao?
Thẻ đầu tiên lật để lộ một lá bài trống rỗng, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, lại là một thẻ trống.
Thẻ thứ tư...
Vẫn là một tỷ lệ rơi đồ tuyệt vọng.
Bạch Vũ hít sâu vài cái, rốt cuộc y cảm nhận được tâm tình khẩn trương của người rút thẻ. Y từng vây xem người khác rút thẻ với nội tâm không hề dao động bởi vì trái tim y đã chết, y cho rằng thế giới đã không còn cứu rỗi được nữa, sự tồn tại của những thẻ bài kia cũng không thể thay đổi kết cục, thậm chí bọn họ có thể bị ác ma đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ đã khác, bắt đầu từ tấm thẻ ngủ mà Giang Tinh Chước đưa cho, y bắt đầu nằm mơ, phẫn nộ và cừu hận cùng nhau vùng lên, tâm tình y bắt đầu dao động. Hiện tại nội tâm của y vẫn có dè chừng đối với Giang Tinh Chước nhưng vẫn không thể tránh khỏi có kỳ vọng về tương lai, và thế là y bắt đầu bị mỗi một lá bài ảnh hưởng.
Đáy kính mắt dần dần bị một lớp sương trắng bao phủ chứng minh rằng nhiệt độ cơ thể của y đã tăng lên. Cuối cùng y cũng giống như mọi người khác, rơi vào con đường của Chúa Tể. Nhưng may mắn là y vẫn còn một chút tỉnh táo.
Chỉ còn lại lá bài cuối cùng.
“Bạch Vũ.” Tô Nại nhịn không được gọi y một tiếng. Nhưng anh muốn biểu đạt cái gì thì thật ra ngay cả chính anh cũng chẳng biết trong phúc chốc đó.
Bạch Vũ nhìn anh một cái rồi lại nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước nhìn lại y ôn hòa.
Y đưa tay ra, thẻ cuối cùng lật, ánh sáng đi, để lộ thân thẻ màu đen.
Những người căng thẳng chợt hít một hơi thật mạnh và suýt nữa thì phấn khích tới mức nhảy dựng lên. Màu đen! Màu đen!! Thẻ sao chép UR cao cấp hơn SSR! Đây là Thẻ bài thứ hai, thẻ đảo ngược lần trước đã gây sốc cho tất cả mọi người và có ảnh hưởng sâu sắc, còn cái này thì sao? Ngay cả khi nó không phải là chìa khóa mà họ mong muốn để đi đến sự thật, nó cũng đủ để làm cho họ kích động!
Bạch Vũ giật mình bèn nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, trong nhóm của anh có hơn hai phần ba số người có cùng một mong muốn mãnh liệt giống anh nên đã cùng nhau sinh ra thẻ hiếm này.”
- -----oOo------
………..
Những cảm xúc như vậy nhồi nhét đầu đầu y, ngược lại làm cho y không có bao nhiêu chú ý đến một vị Chúa Tể khác.
Cũng chẳng có ít người giống như Bạch Vũ, nếu ngay từ đầu cho bọn họ biết rằng Lò Giết Mổ do một vị Chúa Tể khác giáng xuống hủy diệt mình, tất cả cảm xúc, tức giận, thù hận cũng như tuyệt vọng của bọn họ sẽ tràn vào vị Chúa Tể kia, biến thành năng lượng của đối phương.
Nhưng trải qua tầng tầng lớp đệm và thiết kế của Giang Tinh Chước, bây giờ cho dù bọn họ biết chân tướng thì Giang Tinh Chước vẫn ở vị trí chính ở trong lòng bọn họ, có thêm càng nhiều sự chú ý thì nó vẫn ở trên người cô. Thế nên họ sẽ không sinh ra một chút năng lượng nào cho vị Chúa Tể kia, tất cả mọi người vẫn đi theo Giang Tinh Chước.
Hoặc không bằng nói Giang Tinh Chước cướp đi phần năng lượng vốn thuộc về một Chúa Tể khác.
So với oán hận vị Chúa Tể nọ đã giáng xuống Lò Giết Mổ hủy diệt bọn họ, giờ đây họ càng lo lắng hãi hùng trước chuyện Giang Tinh Chước rời đi lo, tương lai quan trọng hơn quá khứ nhiều lắm.
Tô Nại đề nghị Bạch Vũ hợp tác đơn giản chỉ muốn mượn máy móc của y để khóa chặt vị trí Chúa Tể, gia tăng khả năng gặp mặt và nói chuyện với Chúa Tể. Hiện tại họ cho rằng thời gian của bọn họ không còn nhiều, Giang Doanh xuất hiện tựa hồ như đang báo hiệu Giang Tinh Chước sẽ rời đi.
Bạch Vũ ngồi dậy trong quan tài như xác chết vùng dậy khiến bọn tay sai vừa đến giật nảy cả mình.
Bạch Vũ phớt lờ bọn họ, sải bước đi về phía kho băng, đoạn, tiến vào căn cứ bí mật của mình.
[Hợp tác vui vẻ.] - Y trả lời Tô Nại.
Cho đến bây giờ, y cũng muốn biết sự thật. Tại sao Thần đó phải hủy diệt họ, dựa vào đâu mà hủy diệt họ? Vị Thần này... đến từ đây và sẽ tới đâu.
Chính y cũng không nhận ra từ ngày y nhìn thấy Giang Tinh Chước trên trời, đầu óc y không lúc nào không nhớ đến cô. Y càng nhớ lại quá khứ kia thì thêm phần tức giận với Giang Tinh Chước, thậm chí trong đó còn xen lẫn một sự uất ức mà y vẫn không thể phân biệt được, giống như đứa bé chịu đủ tra tấn oán trách mẹ vì sao lại đến muộn như vậy, để nó chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nếu Giang Tinh Chước thực sự là vị thần của thế giới này - y đã từng nghĩ như vậy - thật ra không thể trách cô nhiều.
Song, bây giờ tình hình có vẻ lúng túng, cảm xúc trong lòng y ngay lập tức trở nên kỳ lạ và phức tạp. Nhưng tại sao cô ấy không giải thích ngay từ đầu? Y đổ lỗi cho cô thì cô có thể biện minh cho mình mà. Cũng có thể là dưới cái nhìn của cô, cô chẳng cần phải giải thích những điều như vậy với nhân loại nhỏ bé. Đồng thời cô cũng không quan tâm những gì cô làm cho họ có làm ai đó hiểu được hay không, tựa như sự xuất hiện đột ngột của cô rồi đột nhiên cho con người rút thẻ, có lẽ cô cũng chợt biến mất thôi.
Nghĩ đến điều này làm y vừa nôn nóng vừa chán nản.
Bọn họ cần phải tìm cô, họ cần phải nói chuyện với cô.
...
Rất khó để nhân loại hợp tác ba cây chụm lại nên hòn núi cao, và Chính phủ các nước cũng vậy. Nhưng vào ngày này, họ đã đạt được sự đồng thuận thực sự, ngay cả bên Chính phủ đê hèn nhất cũng chưa hề nói một đằng làm một nẻo, định bụng gây rối sau lưng, chính vì đây là thời điểm cuối cùng của nhân loại. Nếu họ hành động một cách không đoàn kết một lần nữa, họ có thể bỏ lỡ một vị Thần thực sự mà họ hằng khao khát, kế đó lại chờ đợi một ngày nào đó có một tên Ác Thần khủng khiếp có ý đồ tiêu diệt họ.
Ngay cả khi Chính phủ không chính thức công bố ra ngoài, song, nhiều người biết bí mật thì đó chẳng còn là bí mật, không có khả năng giấu diếm. Chẳng bao lâu mọi người trên toàn thế giới đã biết chuyện này sạch và trong chốc lát, cả thế giới sôi sục.
Những người trung lập không còn cách nào duy trì trạng thái xem phim và những người Chống Thần cũng bối rối, cái gì? Thật ra còn có một vị thần khác, Thần này đã tạo ra một Lò Giết Mổ, là thủ phạm thực sự khiến họ mất đi những người thân yêu? Mà vị Thần cho họ rút thẻ chỉ là một vị thần tốt bụng đi ngang qua cho họ rút để họ có khả năng tự bảo vệ mình.
[Có đúng không? Van mấy người đó, có ai có thể cho tôi biết, điều này có đúng không?]
[Ông trời ơi...]
[Bạch Vũ đâu? Thủ lĩnh tổ chức Chống Thần đi ra nói chuyện đi!]
[Chắc Bạch Vũ ngu người rồi, hận người ta hồi lâu lại có khả năng hận sai thần.]
[Thật ra trước đây có rất nhiều người không thể thực sự tin vào Chúa Tể, bởi vì trên người Chúa Tể có quá nhiều điểm không thể hiểu được. Nhưng bấy giờ nếu như giải thích những điều khó hiểu ấy như vậy thì coi như đã diễn giải thông suốt. Ngay cả khi kẻ ác có thẻ thì sao? Đó cũng là con người đạt được. Khi thảm họa xảy ra, họ cũng phải cùng tiến cùng lùi với con người khác mà thôi.]
[Nói chung chân tướng là như vậy, đó là thứ hợp lý nhất, không có phỏng đoán thứ hai hợp lý hơn phỏng đoán này. Thậm chí ngay cả phỏng đoán hợp lý thứ hai còn không tồn tại.]
[Chúng ta có thể nói chuyện với Chúa Tể hay không, cầu xin Ngài cho chúng ta biết sự thật.]
[Ngài có thể trở thành vị thần của chúng ta không? Ngài đừng nên đi…]
Tất cả nhân loại đang khao khát sự thật, nhưng mọi người càng lo lắng về điều gì đó thì nó như càng không dễ đạt được.
Đừng nói đợi đến khi Chúa Tể tự mình giáng xuống cho ai rút thẻ, ngay cả Giang Doanh mà bọn họ cũng không thể tìm ra. Nếu như không phải vẫn còn thẻ bài sinh ra từ trong hồ chứa thẻ, nếu như không phải máy móc của Bạch Vũ vẫn có thể khóa chặt từ trường Chúa Tể, bọn họ cơ hồ cho rằng Giang Tinh Chước đã rời đi.
Từ trường của Chúa Tể ở trên bầu trời, vị trí được hiện cố định trên máy, song, dù họ có gửi bao nhiêu cái máy bay cố gắng vào từ trường đó cũng không được. Khoảng cách giữa họ và từ trường của Chúa Tể cứ mãi duy trì một đoạn không đổi ngay cả khi họ đã đuổi theo nó từ không phận một quốc gia tới không phận của một quốc gia khác.
Cho dù dùng Cánh Cửa Thần Kỳ của Lệnh Tố cũng không làm nổi.
“Rõ ràng chỉ khi nào Chúa đồng ý gặp chúng ta thì chúng ta mới nhìn thấy Ngài.”
“Vậy phải làm sao bây giờ đây!”
Hướng Cầm và những người khác đau buồn ủ ê và vì sự thật một hồi rồi thì sống lại như được bơm máu. Lúc này là thời điểm chiến đấu, làm sao có thể nản lòng được đây? Mắc gì Thần chỉ thuộc về một thế giới nào đó? Đó là Thần đấy! Bọn họ cũng là tín đồ của Ngài! Bọn họ nghĩ trong hung tợn, phải nghĩ biện pháp cướp Giang Tinh Chước tới đây. Bọn họ không tin bọn họ không thành kính hơn Giang Doanh nọ!
Vì vậy, họ đề xuất một cách tiếp cận.
“Chúng ta sẽ tổ chức lễ tế, truyền đạt cho Chúa tấm lòng của chúng ta, cầu xin Ngài ở lại! Chúa khoan dung là thế, khi nghe tiếng r3n rỉ bên trong lòng chúng ta bèn đến thế giới này, tìm cách ban cho chúng ta sức mạnh, ngay cả khi bị hiểu lầm và bài xích bởi những kẻ ngu ngốc thì Ngài cũng không tức giận và rời đi. Nếu có nhiều hơn một vị thần trong vũ trụ này, như vậy trong 20 năm qua không có vị thần nào giúp đỡ chúng ta ngoài trừ Ngài! Ngoài Ngài, không còn vị thần nào khác xứng đáng với đức tin của chúng ta? Không có!”
Chỉ có một biện pháp này thôi. Ngài là một vị thần tốt như vậy, có lẽ miễn là họ đủ thành kính thì Ngài chắc chắn sẽ đáp lại lời kếu gọi của họ; tựa như mỗi lần Ngài xuất hiện đều nói câu: được cảm hóa mà tới.
Lễ tế sẽ được tổ chức cùng một lúc trên toàn thế giới với sự hợp tác của Chính phủ các nước. Nhân loại trên toàn thế giới sẽ tham gia, ngay cả các cuộc chiến tranh trong mấy nước hỗn loạn như nước S cũng tạm dừng vì nó. Lúc này còn đánh cái *** gì nếu thật sự có Ác Thần muốn hủy diệt bọn họ, bọn họ đánh trận này còn có nghĩa lý gì đây?
Đây là một cái lễ tế long trọng chưa từng có trong lịch sử nhân loại, khua chiên gõ trống chuẩn bị chặt chẽ.
Ngay cả những người Chống Thần trước đây cũng không thể không mua áo choàng đỏ và phủ nó lên người vào ngày này mới ra khỏi nhà. Nếu Giang Tinh Chước không phải là kẻ thù mà họ nên ghét, vậy thì cô ấy là ân nhân, cô ấy cho họ biết sự thật, cho họ sức mạnh phản kháng chứ không phải bị giết hại trong sự vô tri, đến chết cũng không biết họ đã gặp phải gì.
Ngày này trên khắp thế giới, có nơi đang là giữa ban ngày, có chỗ lại ngay trong đêm với ngày và giờ cũng khác nhau. Ấy thế họ lại lắng nghe cùng một tín hiệu, mặc áo choàng đỏ tượng trưng cho các tín đồ của Giang Tinh Chước, ra khỏi nhà, nắm tay trên đường phố ngoài trời rồi cúi đầu cầu nguyện trong im lặng.
Cả thế giới dừng lại, cả thế giới mạng luôn ồn ã và náo nhiệt cũng chẳng có một tin cập nhật nào mới, thế giới cứ thế tĩnh lặng.
Nhìn xuống từ không trung, mấy quốc gia này được bao phủ bởi những đường cong ngoằn ngoèo màu đỏ nóng bỏng, hầu hết sự thù hận, tham lam và các dạng năng lượng khác dần được tín ngưỡng thay thế, một số mạnh mẽ, một số lại mỏng manh. Hạt giống đã trồng xuống giờ đây bung chồi non nhưng vẫn còn mong manh và yếu ớt, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Giang Tinh Chước nhìn xuống cảnh tượng phía dưới thì nghĩ thầm cô phải để cho nó nhanh chóng phát triển khỏe mạnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tim Tô Nại đập nhanh hơn, chả ai biết được liệu Giang Tinh Chước sẽ đáp lại bọn anh hay không. Nếu lần này Chúa Tể không có đáp lại, như vậy chắc chắn sau này cũng sẽ không đáp lại rồi.
Cô ấy không phải là Thần của thế giới này cho nên mới phải tuân thủ một số quy tắc, chỉ có thể sử dụng các phương pháp như rút thẻ để cho họ thẻ bài. Đối với một vị thần đi ngang qua như thế thì đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ấy thế mà bọn anh tham lam muốn giữ cô ấy ở lại và trở thành Thần của bọn họ. Cô ấy sẽ trả lời bọn anh chứ?
Tô Nại nhìn về phía Bạch Vũ bên cạnh, y chẳng khoác áo choàng đỏ nhưng tiếng tim đập trong l0ng nguc y không nhỏ hơn anh.
Thời gian chờ đợi quá lâu, Hướng Cầm đã bi thương đến mức bắt đầu rơi nước mắt, càng ngày càng nhiều tín đồ bị đau thương tràn ngập trong lòng. Người thút thít chẳng ít, ngay cả hốc mắt Trương Hoài Lâm cũng đỏ hoe khiến Tào Văn bên cạnh có vẻ mặt khiếp sợ. Bây giờ vị này chính Sát Thần của bọn họ, bọn họ cho rằng chắc chắn anh ta gặp Thần cản thì giết Thần gặp Phật cản thì giết Phật, hóa ra anh ta là dạng Thần cản thì quỳ.
Đối với các tín đồ mà nói không có gì đau đớn hơn Thần của đức tin sẽ rời đi.
Những người trong bóng tối đã nhìn thấy ánh sáng ban ngày mà những người trong ban ngày cũng nhìn thấy mặt trăng, cảm xúc tuyệt vọng dần dâng lên trong tâm trí, dường như Thần từ chối họ rồi.
Ấy thế mà bọn họ vẫn quật cường cầu nguyện ngay cả khi tín hiệu kết thúc không bao giờ xuất hiện. Niềm tin trên bờ vực tuyệt vọng đã tạo ra một năng lượng tươi mới khác.
Đột nhiên, tất cả mọi người dường như nghe thấy một tiếng thở dài khiến họ còn tưởng là gặp ảo giác.
Cảm giác kỳ diệu bao phủ tất cả mọi người, họ vô thức ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời có cái bóng của một ngôi đền từ từ xuất hiện. Ánh sáng rực rỡ vượt qua nắng mặt trời, chiếu sáng bóng tối, dường như có một giọng nói thiêng liêng tương tự như tiếng Phạn đến từ một miền rất xa. Nó vang lên trong trái tim của họ, làm rung động linh hồn của họ.
Tất cả con người trợn mắt há hốc mồm vì nhìn thấy phép lạ thiêng liêng không tưởng nổi. Cho đến khi mắt bị ánh sáng chẳng thể nhìn thẳng này làm đau đớn, ch4y nước mắt, họ mới giật mình tỉnh giấc rồi nhất thời quỳ xuống trên diện rộng.
Ngay cả những người Chống Thần không tin vào Thần, tại thời điểm này cũng không thể không quỳ xuống với trái tim đầy nỗi kính sợ.
Thần! Giờ khắc này trong lòng bọn họ có nhận thức rõ ràng như vậy lần đầu tiên, thật sự là Thần!
Bên ngoài ngôi đền thần có mây trắng bồng bềnh, tỏa ánh sáng thiêng liêng, khiến mọi người sợ hãi xen lẫn mong ước.
“Lạy Chúa.” Các tín đồ lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt xúc động.
Một tòa đền thần như thế mà lại để người trên toàn cầu thấy được làm họ cảm thấy nó cứ như đang ở trên bầu trời trước mắt.
Một bóng dáng xuất hiện trước đền thần với áo choàng đỏ và mái tóc đen tung bay theo gió, những đường vân màu vàng lấp lánh trên đồ đã thể hiện thân phận khác thường của cô gái. Cô nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Là Giang Doanh!”
“Chúa của ta đã cho phép mấy người đến đền thần để làm lễ.” Giang Doanh nói với khuôn mặt không thay đổi, có thể thấy rằng cô ấy vô cùng không hài lòng, ngay cả cụm “Chúa của ta” cũng bị cô nàng nhấn mạnh.
Nhưng có mấy ai quan tâm cô nàng có vui vẻ hay không đâu, nỗi buồn niềm vui của con người không tương thích nhau, huống chi đây là những người ở các đất nước khác.
Chính phủ các nước hành động ngay lập tức, có quá nhiều người muốn đi, không bằng nói là toàn bộ Chính phủ bao gồm cả Tổng thống, đều muốn vào ngôi đền để đi bái lạy Thần. Ấy nhưng Giang Doanh cứ nhìn chằm chằm vào đó mà họ ào tới như ong vỡ tổ thì trông có vẻ như không được lễ độ cho lắm. Thế là họ đành gửi mấy đại biểu lên máy bay bay và bay về phía đền thần.
Lần này, máy bay không còn bay giống như trước nữa, dù sao cũng không thể tiếp cận Chúa Tể dù cho khoảng cách rất gần, gần như thể được đo bằng mắt vậy. Thậm chí càng kỳ diệu hơn chính là khoảng cách giữa các quốc gia trên toàn thế giới và đền thần là như nhau và họ đến đền thần cùng một lúc.
Người được bên nước Z cử đi có Tô Nại, hai vị tướng, còn có Hướng Huyền, An Duệ và Trương Hoài Lâm. Hướng Cầm không được phép đi lên bởi vì mỗi khi cô ấy thấy Chúa Tể thì quá dễ kích động, cách đây không lâu còn suýt nữa đánh nhau với Giang Doanh; hai người gặp nhau sẽ sinh ra mùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông. Chuyến đi này là ưu tiên hàng đầu, thật sự không thể để có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, ngay cả người cưng em hết lòng như Hướng Huyền cũng không đứng về phía cô, cho nên Hướng Cầm bị giữ lại.
Bạch Vũ không được sắp xếp để đi sang nhưng y nào có phải là kẻ cần người khác cho phép, y tự lái máy bay hai cánh của mình tới.
Ngôi đền lớn hơn hẳn so với chuyện nhìn nó từ mặt đất, này thì tiên khí bồng bềnh bao phủ mặt đất. Giang Doanh đứng trước cổng đền thần với thanh kiếm trên tay chống trước người, dáng người cô nàng thẳng tắp như một nữ tướng. Cô nhìn từng cái máy bay đi tới và hạ xuống ở cái sân trống phía trước bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Những người đó cẩn thận xuống máy bay, giẫm lên mặt đất đầy mây mù. Họ căng thẳng nên chẳng hơi đâu bắt tay nhau chào hỏi, cứ thế đi tới dưới ánh mắt dò xét của Giang Doanh.
“Cô là ai?” An Duệ hỏi cô. Mỗi một tín đồ đều quan tâm đến thân phận của cô. Tại sao áo choàng của cô ấy có thể có những đường vân và chữ đó, chính xác thì cô có thân phận gì.
Giang Doanh hất cằm, tự hào khoe khoang: “Tôi là hầu gái của Chúa.”
Nói cách khác, cô là người hầu của Thần đấy, là một loại có thể tiếp xúc gần gũi với Chúa Tể, thậm chí có thể chạm tới vị trí của Ngài.
Giang Doanh nhận được ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ như ý nguyện thì lạnh lùng ngẩng đầu lên cao hơn nữa.
Họ vòng qua Giang Doanh để đi vào cánh cửa thiêng liêng phía sau cô. Càng tiến về phía trước, nhịp tim của họ càng nhanh, hơi thở không khỏi nín lại. Thậm chí sự kính sợ xem vui mừng, sự sợ hãi xen chờ mong, còn lớn hơn mỗi lần Chúa Tể xuất hiện.
Cái này có lẽ vì họ sắp biết sự thật của thế giới, sẽ chạm vào lĩnh vực mà con người không thể tiếp xúc và nhìn thấy, hoặc có lẽ bởi vì tâm lý của họ đã thay đổi. Tại thời điểm này trong lòng họ chẳng còn nghi ngờ Liệu Giang Tinh Chước có phải là một vị thần thực sự hay không, chẳng còn một chút phòng bị nào trong lòng. Họ chỉ còn sự tin tưởng và ỷ lại hoàn toàn đối vào cô giống như đứa trẻ tin tưởng mẹ nó.
Ngay cả cảm giác làm tóc gáy người ta dựng lên giác tồn tại thì vẫn có lẫn vào một cảm giác thân mật đáng tin cậy.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nhịp tim họ dường như hẫng lại một cái.
Bên trong cung điện vàng óng là Chúa Tể đang ngồi trên ngai Thần phía trước và cô đang nhìn họ từ trên cao.
Chúa Tể cởi áo choàng đen bí ẩn để lộ cơ thể thực sự. Trên người cô dường như tỏa ra ánh sáng của thần cao quý thiêng liêng, mái tóc đen nhánh mềm mại sáng bóng rất dài buông xuống trên ngai Thần mà còn cuộn thành mấy vòng. Cô có gương mặt mỹ lệ khiến người ta rung động, đồng thời cũng mềm mại chẳng có tính tấn công nào như dòng nước, thoạt trông vừa hòa nhã lại thân thiết, ấy vậy mà nhìn thêm vài cái lại cảm thấy xa cách lạnh lùng. Vẻ mặt ôn hòa thương xót của cô như có thể bao dung vạn vật. Trên miệng cô có nụ cười êm dịu nhưng lại có một cảm giác thờ ơ.
Thiêng liêng và quỷ dị, nhẹ nhàng và lạnh lùng, đường bệ lại thân thiết, những cảm giác mâu thuẫn nặng nề lẫn hài hòa tồn tại lại xuất hiện trong cô, cô đọng lại thành thiên tính chói lọi.
Bóng dáng của một vị thần không có khuôn mặt trong tâm trí mọi người nay đã mặt, đó là bộ dáng của Giang Tinh Chước.
Không thể nhìn thẳng dung nhan của Thần, họ nhanh chóng tự cụp mắt, đi đến chỗ ngồi của cô và quỳ xuống: “Chúa.”
“Ta nghe được âm thanh của các người.” Giang Tinh Chước nói từ tốn với ngữ điệu như trước, là giọng hòa nhã dễ nghe, thần bí mềm mại mà bọn họ đã quen thuộc.
Có lẽ những gì cô ấy nói không phải là ngôn ngữ của con người, nhưng sức mạnh của Thần đã làm cho lời nói của cô ấy tự động dịch sang ngôn ngữ tương ứng của họ. Bằng không làm thế nào để giải thích làm sao những người khác làn da ở đây lại hiểu hết những gì cô ấy nói?
“Xin Chúa từ bi, đừng rời bỏ chúng con!” Trương Hoài Lâm nằm sấp trên mặt đất và nói. Nghĩ đến Giang Doanh ngoài cửa, anh ta đứng dậy rồi lại nằm sấp: “Cho phép con đi theo Ngài đi Chúa ơi. Con nguyện ý hầu hạ Ngài, theo Ngài đến tận chân trời góc biển!”
Ngoại trừ Trương Hoài Lâm, hiển nhiên An Duệ cũng nghĩ như vậy.
Khóe mắt Tô Nại co giật, tính sai rồi, không nên để cho bất kỳ tên cuồng tín nào đi lên. Bọn anh đến để giữ lại Chúa Tể đồng thời tìm ra chân tướng thế giới này, ấy vậy mà anh bạn cuồng tín này lại chỉ muốn ở cùng Chúa Tể.
Sao đám ngốc này không nghĩ tới Chúa Tể đã xuất hiện trong lễ tế, đền thần cũng giáng xuống trên thế gian, thì coi như có xác suất Thần sẽ không đi và không làm lơ bọn họ.
Tô Nại: “Xin vui lòng cho chúng tôi biết sự thật.”
“Câu trả lời các ngươi muốn ở trong hồ chứa thẻ. Muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước lại bảo.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chẳng ngờ được tới giờ rồi mà hãy còn phải rút thẻ, nhưng bọn họ rất nhanh đã nghĩ đến quy tắc hạn chế Chúa Tể. Đúng vậy, chắc chắn quy tắc không cho phép Giang Tinh Chước nói thẳng chân tướng cho bọn họ biết, nếu không là một vị Thần như Ngài đã sớm nói cho bọn họ biết sự thật.
“Rút! Tôi đến trước!” Một vị cấp tướng lên tiếng trước bằng giọng nói hùng hậu.
Trên tay Giang Tinh Chước xuất hiện cây gậy gỗ nhỏ quen thuộc, cô nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn trong đền thời rồi biến thành cái ao hằng làm người dao động.
10 lá bài bay ra, rơi xuống trước mặt vị tướng này.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi thống nhất mục tiêu trong im lặng, họ muốn rút thẻ sẽ cho biết sự thật!
Nhưng rõ ràng điều này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, ngay cả Thần còn bị hạn chế chẳng nói thẳng được thì họ chỉ là con người, muốn biết được đúng là nói thì dễ mà làm mới khó.
Từng lá bài lật lại, ánh sáng tan đi, từng lá bài lộ ra.
Thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, con dao bình thường, con dao bình thường, thẻ trống...
Họ trông nặng nề, giờ đây, tất cả họ đều biết rằng số phận càng khó thay đổi thì khả năng rút được thẻ họ muốn càng thấp. Tỉ lệ rơi đồ của bộ đầu tiên như cho phép họ nhìn thấy một tương lai hỏng bét, làm ai nấy uể oải và sầu lo.
Sau khi người rút thẻ đầu tiên xong, một người khác đến rút thẻ.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, ấy vậy mà tỷ lệ rơi đồ vẫn đáng lo ngại như cái bộ trước đó, toàn bộ nếu không phải thẻ trống thì cũng là một con dao bình thường.
Thay người một lần nữa để rút thẻ, chẳng bao lâu những người có mặt gần như luân phiên rút thẻ một lần mà kết quả chẳng thay đổi chút nào.
Chỉ còn lại hai người Tô Nại và Bạch Vũ, hơn nữa hai người này chưa từng rút một bộ, khác với mấy người khác vì ít nhiều gì đã từng hưởng ké cơ hội rút thẻ của người khác một hai lần rồi.
“Tôi đi trước đi.” Bạch Vũ nhìn Giang Tinh Chước rồi lên tiếng.
Giang Tinh Chước chỉ nhẹ nhàng nhìn y một cái, cái nhìn không khác gì nhìn những người khác. Cô vung gậy gỗ nhỏ, 10 lá bài từ trong hồ chứa thẻ bay ra và dừng trước mặt y.
Bạch Vũ rũ mí mắt xuống, y hiểu được, cô sẽ không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào đối với hành vi huy động phản kháng và thù hận của y, bởi vì y chỉ là nhân loại, không có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Trong lòng y nở nụ cười gằn, y không giống những người khác, nội tâm y vẫn còn ít sự phòng bị với Giang Tinh Chước. Nếu như có Thần chưa nói gì đã tàn sát nhân loại, như vậy ai có thể cam đoan vị Chúa Tể trước mắt này sẽ không thay đổi chứ? Ngài luôn luôn là người tốt à?
Y d3 xuống những suy nghĩ riêng rồi chạm vào thẻ.
Tất cả mọi người thót cả tim, Bạch Vũ và Tô Nại là cơ hội cuối cùng. Bọn họ có linh cảm, nếu hai người này cũng không rút được chìa khóa dẫn đến chân tướng, có lẽ bọn họ sẽ chẳng còn cách nào biết được sự thật. Rõ ràng thần đã cho cơ hội mà ngay cả chân tướng vì sao gặp phải chuyện như vậy mà họ cũng không biết được thì liệu Chúa Tể sẽ nguyện ý ở lại sao?
Thẻ đầu tiên lật để lộ một lá bài trống rỗng, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, lại là một thẻ trống.
Thẻ thứ tư...
Vẫn là một tỷ lệ rơi đồ tuyệt vọng.
Bạch Vũ hít sâu vài cái, rốt cuộc y cảm nhận được tâm tình khẩn trương của người rút thẻ. Y từng vây xem người khác rút thẻ với nội tâm không hề dao động bởi vì trái tim y đã chết, y cho rằng thế giới đã không còn cứu rỗi được nữa, sự tồn tại của những thẻ bài kia cũng không thể thay đổi kết cục, thậm chí bọn họ có thể bị ác ma đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ đã khác, bắt đầu từ tấm thẻ ngủ mà Giang Tinh Chước đưa cho, y bắt đầu nằm mơ, phẫn nộ và cừu hận cùng nhau vùng lên, tâm tình y bắt đầu dao động. Hiện tại nội tâm của y vẫn có dè chừng đối với Giang Tinh Chước nhưng vẫn không thể tránh khỏi có kỳ vọng về tương lai, và thế là y bắt đầu bị mỗi một lá bài ảnh hưởng.
Đáy kính mắt dần dần bị một lớp sương trắng bao phủ chứng minh rằng nhiệt độ cơ thể của y đã tăng lên. Cuối cùng y cũng giống như mọi người khác, rơi vào con đường của Chúa Tể. Nhưng may mắn là y vẫn còn một chút tỉnh táo.
Chỉ còn lại lá bài cuối cùng.
“Bạch Vũ.” Tô Nại nhịn không được gọi y một tiếng. Nhưng anh muốn biểu đạt cái gì thì thật ra ngay cả chính anh cũng chẳng biết trong phúc chốc đó.
Bạch Vũ nhìn anh một cái rồi lại nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước nhìn lại y ôn hòa.
Y đưa tay ra, thẻ cuối cùng lật, ánh sáng đi, để lộ thân thẻ màu đen.
Những người căng thẳng chợt hít một hơi thật mạnh và suýt nữa thì phấn khích tới mức nhảy dựng lên. Màu đen! Màu đen!! Thẻ sao chép UR cao cấp hơn SSR! Đây là Thẻ bài thứ hai, thẻ đảo ngược lần trước đã gây sốc cho tất cả mọi người và có ảnh hưởng sâu sắc, còn cái này thì sao? Ngay cả khi nó không phải là chìa khóa mà họ mong muốn để đi đến sự thật, nó cũng đủ để làm cho họ kích động!
Bạch Vũ giật mình bèn nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, trong nhóm của anh có hơn hai phần ba số người có cùng một mong muốn mãnh liệt giống anh nên đã cùng nhau sinh ra thẻ hiếm này.”
Chương 48: Đền thần hạ xuống nhân gian
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Những cảm xúc như vậy nhồi nhét đầu đầu y, ngược lại làm cho y không có bao nhiêu chú ý đến một vị Chúa Tể khác.
Cũng chẳng có ít người giống như Bạch Vũ, nếu ngay từ đầu cho bọn họ biết rằng Lò Giết Mổ do một vị Chúa Tể khác giáng xuống hủy diệt mình, tất cả cảm xúc, tức giận, thù hận cũng như tuyệt vọng của bọn họ sẽ tràn vào vị Chúa Tể kia, biến thành năng lượng của đối phương.
Nhưng trải qua tầng tầng lớp đệm và thiết kế của Giang Tinh Chước, bây giờ cho dù bọn họ biết chân tướng thì Giang Tinh Chước vẫn ở vị trí chính ở trong lòng bọn họ, có thêm càng nhiều sự chú ý thì nó vẫn ở trên người cô. Thế nên họ sẽ không sinh ra một chút năng lượng nào cho vị Chúa Tể kia, tất cả mọi người vẫn đi theo Giang Tinh Chước.
Hoặc không bằng nói Giang Tinh Chước cướp đi phần năng lượng vốn thuộc về một Chúa Tể khác.
So với oán hận vị Chúa Tể nọ đã giáng xuống Lò Giết Mổ hủy diệt bọn họ, giờ đây họ càng lo lắng hãi hùng trước chuyện Giang Tinh Chước rời đi lo, tương lai quan trọng hơn quá khứ nhiều lắm.
Tô Nại đề nghị Bạch Vũ hợp tác đơn giản chỉ muốn mượn máy móc của y để khóa chặt vị trí Chúa Tể, gia tăng khả năng gặp mặt và nói chuyện với Chúa Tể. Hiện tại họ cho rằng thời gian của bọn họ không còn nhiều, Giang Doanh xuất hiện tựa hồ như đang báo hiệu Giang Tinh Chước sẽ rời đi.
Bạch Vũ ngồi dậy trong quan tài như xác chết vùng dậy khiến bọn tay sai vừa đến giật nảy cả mình.
Bạch Vũ phớt lờ bọn họ, sải bước đi về phía kho băng, đoạn, tiến vào căn cứ bí mật của mình.
[Hợp tác vui vẻ.] - Y trả lời Tô Nại.
Cho đến bây giờ, y cũng muốn biết sự thật. Tại sao Thần đó phải hủy diệt họ, dựa vào đâu mà hủy diệt họ? Vị Thần này... đến từ đây và sẽ tới đâu.
Chính y cũng không nhận ra từ ngày y nhìn thấy Giang Tinh Chước trên trời, đầu óc y không lúc nào không nhớ đến cô. Y càng nhớ lại quá khứ kia thì thêm phần tức giận với Giang Tinh Chước, thậm chí trong đó còn xen lẫn một sự uất ức mà y vẫn không thể phân biệt được, giống như đứa bé chịu đủ tra tấn oán trách mẹ vì sao lại đến muộn như vậy, để nó chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nếu Giang Tinh Chước thực sự là vị thần của thế giới này - y đã từng nghĩ như vậy - thật ra không thể trách cô nhiều.
Song, bây giờ tình hình có vẻ lúng túng, cảm xúc trong lòng y ngay lập tức trở nên kỳ lạ và phức tạp. Nhưng tại sao cô ấy không giải thích ngay từ đầu? Y đổ lỗi cho cô thì cô có thể biện minh cho mình mà. Cũng có thể là dưới cái nhìn của cô, cô chẳng cần phải giải thích những điều như vậy với nhân loại nhỏ bé. Đồng thời cô cũng không quan tâm những gì cô làm cho họ có làm ai đó hiểu được hay không, tựa như sự xuất hiện đột ngột của cô rồi đột nhiên cho con người rút thẻ, có lẽ cô cũng chợt biến mất thôi.
Nghĩ đến điều này làm y vừa nôn nóng vừa chán nản.
Bọn họ cần phải tìm cô, họ cần phải nói chuyện với cô.
...
Rất khó để nhân loại hợp tác ba cây chụm lại nên hòn núi cao, và Chính phủ các nước cũng vậy. Nhưng vào ngày này, họ đã đạt được sự đồng thuận thực sự, ngay cả bên Chính phủ đê hèn nhất cũng chưa hề nói một đằng làm một nẻo, định bụng gây rối sau lưng, chính vì đây là thời điểm cuối cùng của nhân loại. Nếu họ hành động một cách không đoàn kết một lần nữa, họ có thể bỏ lỡ một vị Thần thực sự mà họ hằng khao khát, kế đó lại chờ đợi một ngày nào đó có một tên Ác Thần khủng khiếp có ý đồ tiêu diệt họ.
Ngay cả khi Chính phủ không chính thức công bố ra ngoài, song, nhiều người biết bí mật thì đó chẳng còn là bí mật, không có khả năng giấu diếm. Chẳng bao lâu mọi người trên toàn thế giới đã biết chuyện này sạch và trong chốc lát, cả thế giới sôi sục.
Những người trung lập không còn cách nào duy trì trạng thái xem phim và những người Chống Thần cũng bối rối, cái gì? Thật ra còn có một vị thần khác, Thần này đã tạo ra một Lò Giết Mổ, là thủ phạm thực sự khiến họ mất đi những người thân yêu? Mà vị Thần cho họ rút thẻ chỉ là một vị thần tốt bụng đi ngang qua cho họ rút để họ có khả năng tự bảo vệ mình.
[Có đúng không? Van mấy người đó, có ai có thể cho tôi biết, điều này có đúng không?]
[Ông trời ơi...]
[Bạch Vũ đâu? Thủ lĩnh tổ chức Chống Thần đi ra nói chuyện đi!]
[Chắc Bạch Vũ ngu người rồi, hận người ta hồi lâu lại có khả năng hận sai thần.]
[Thật ra trước đây có rất nhiều người không thể thực sự tin vào Chúa Tể, bởi vì trên người Chúa Tể có quá nhiều điểm không thể hiểu được. Nhưng bấy giờ nếu như giải thích những điều khó hiểu ấy như vậy thì coi như đã diễn giải thông suốt. Ngay cả khi kẻ ác có thẻ thì sao? Đó cũng là con người đạt được. Khi thảm họa xảy ra, họ cũng phải cùng tiến cùng lùi với con người khác mà thôi.]
[Nói chung chân tướng là như vậy, đó là thứ hợp lý nhất, không có phỏng đoán thứ hai hợp lý hơn phỏng đoán này. Thậm chí ngay cả phỏng đoán hợp lý thứ hai còn không tồn tại.]
[Chúng ta có thể nói chuyện với Chúa Tể hay không, cầu xin Ngài cho chúng ta biết sự thật.]
[Ngài có thể trở thành vị thần của chúng ta không? Ngài đừng nên đi…]
Tất cả nhân loại đang khao khát sự thật, nhưng mọi người càng lo lắng về điều gì đó thì nó như càng không dễ đạt được.
Đừng nói đợi đến khi Chúa Tể tự mình giáng xuống cho ai rút thẻ, ngay cả Giang Doanh mà bọn họ cũng không thể tìm ra. Nếu như không phải vẫn còn thẻ bài sinh ra từ trong hồ chứa thẻ, nếu như không phải máy móc của Bạch Vũ vẫn có thể khóa chặt từ trường Chúa Tể, bọn họ cơ hồ cho rằng Giang Tinh Chước đã rời đi.
Từ trường của Chúa Tể ở trên bầu trời, vị trí được hiện cố định trên máy, song, dù họ có gửi bao nhiêu cái máy bay cố gắng vào từ trường đó cũng không được. Khoảng cách giữa họ và từ trường của Chúa Tể cứ mãi duy trì một đoạn không đổi ngay cả khi họ đã đuổi theo nó từ không phận một quốc gia tới không phận của một quốc gia khác.
Cho dù dùng Cánh Cửa Thần Kỳ của Lệnh Tố cũng không làm nổi.
“Rõ ràng chỉ khi nào Chúa đồng ý gặp chúng ta thì chúng ta mới nhìn thấy Ngài.”
“Vậy phải làm sao bây giờ đây!”
Hướng Cầm và những người khác đau buồn ủ ê và vì sự thật một hồi rồi thì sống lại như được bơm máu. Lúc này là thời điểm chiến đấu, làm sao có thể nản lòng được đây? Mắc gì Thần chỉ thuộc về một thế giới nào đó? Đó là Thần đấy! Bọn họ cũng là tín đồ của Ngài! Bọn họ nghĩ trong hung tợn, phải nghĩ biện pháp cướp Giang Tinh Chước tới đây. Bọn họ không tin bọn họ không thành kính hơn Giang Doanh nọ!
Vì vậy, họ đề xuất một cách tiếp cận.
“Chúng ta sẽ tổ chức lễ tế, truyền đạt cho Chúa tấm lòng của chúng ta, cầu xin Ngài ở lại! Chúa khoan dung là thế, khi nghe tiếng r3n rỉ bên trong lòng chúng ta bèn đến thế giới này, tìm cách ban cho chúng ta sức mạnh, ngay cả khi bị hiểu lầm và bài xích bởi những kẻ ngu ngốc thì Ngài cũng không tức giận và rời đi. Nếu có nhiều hơn một vị thần trong vũ trụ này, như vậy trong 20 năm qua không có vị thần nào giúp đỡ chúng ta ngoài trừ Ngài! Ngoài Ngài, không còn vị thần nào khác xứng đáng với đức tin của chúng ta? Không có!”
Chỉ có một biện pháp này thôi. Ngài là một vị thần tốt như vậy, có lẽ miễn là họ đủ thành kính thì Ngài chắc chắn sẽ đáp lại lời kếu gọi của họ; tựa như mỗi lần Ngài xuất hiện đều nói câu: được cảm hóa mà tới.
Lễ tế sẽ được tổ chức cùng một lúc trên toàn thế giới với sự hợp tác của Chính phủ các nước. Nhân loại trên toàn thế giới sẽ tham gia, ngay cả các cuộc chiến tranh trong mấy nước hỗn loạn như nước S cũng tạm dừng vì nó. Lúc này còn đánh cái *** gì nếu thật sự có Ác Thần muốn hủy diệt bọn họ, bọn họ đánh trận này còn có nghĩa lý gì đây?
Đây là một cái lễ tế long trọng chưa từng có trong lịch sử nhân loại, khua chiên gõ trống chuẩn bị chặt chẽ.
Ngay cả những người Chống Thần trước đây cũng không thể không mua áo choàng đỏ và phủ nó lên người vào ngày này mới ra khỏi nhà. Nếu Giang Tinh Chước không phải là kẻ thù mà họ nên ghét, vậy thì cô ấy là ân nhân, cô ấy cho họ biết sự thật, cho họ sức mạnh phản kháng chứ không phải bị giết hại trong sự vô tri, đến chết cũng không biết họ đã gặp phải gì.
Ngày này trên khắp thế giới, có nơi đang là giữa ban ngày, có chỗ lại ngay trong đêm với ngày và giờ cũng khác nhau. Ấy thế họ lại lắng nghe cùng một tín hiệu, mặc áo choàng đỏ tượng trưng cho các tín đồ của Giang Tinh Chước, ra khỏi nhà, nắm tay trên đường phố ngoài trời rồi cúi đầu cầu nguyện trong im lặng.
Cả thế giới dừng lại, cả thế giới mạng luôn ồn ã và náo nhiệt cũng chẳng có một tin cập nhật nào mới, thế giới cứ thế tĩnh lặng.
Nhìn xuống từ không trung, mấy quốc gia này được bao phủ bởi những đường cong ngoằn ngoèo màu đỏ nóng bỏng, hầu hết sự thù hận, tham lam và các dạng năng lượng khác dần được tín ngưỡng thay thế, một số mạnh mẽ, một số lại mỏng manh. Hạt giống đã trồng xuống giờ đây bung chồi non nhưng vẫn còn mong manh và yếu ớt, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Giang Tinh Chước nhìn xuống cảnh tượng phía dưới thì nghĩ thầm cô phải để cho nó nhanh chóng phát triển khỏe mạnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tim Tô Nại đập nhanh hơn, chả ai biết được liệu Giang Tinh Chước sẽ đáp lại bọn anh hay không. Nếu lần này Chúa Tể không có đáp lại, như vậy chắc chắn sau này cũng sẽ không đáp lại rồi.
Cô ấy không phải là Thần của thế giới này cho nên mới phải tuân thủ một số quy tắc, chỉ có thể sử dụng các phương pháp như rút thẻ để cho họ thẻ bài. Đối với một vị thần đi ngang qua như thế thì đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ấy thế mà bọn anh tham lam muốn giữ cô ấy ở lại và trở thành Thần của bọn họ. Cô ấy sẽ trả lời bọn anh chứ?
Tô Nại nhìn về phía Bạch Vũ bên cạnh, y chẳng khoác áo choàng đỏ nhưng tiếng tim đập trong l0ng nguc y không nhỏ hơn anh.
Thời gian chờ đợi quá lâu, Hướng Cầm đã bi thương đến mức bắt đầu rơi nước mắt, càng ngày càng nhiều tín đồ bị đau thương tràn ngập trong lòng. Người thút thít chẳng ít, ngay cả hốc mắt Trương Hoài Lâm cũng đỏ hoe khiến Tào Văn bên cạnh có vẻ mặt khiếp sợ. Bây giờ vị này chính Sát Thần của bọn họ, bọn họ cho rằng chắc chắn anh ta gặp Thần cản thì giết Thần gặp Phật cản thì giết Phật, hóa ra anh ta là dạng Thần cản thì quỳ.
Đối với các tín đồ mà nói không có gì đau đớn hơn Thần của đức tin sẽ rời đi.
Những người trong bóng tối đã nhìn thấy ánh sáng ban ngày mà những người trong ban ngày cũng nhìn thấy mặt trăng, cảm xúc tuyệt vọng dần dâng lên trong tâm trí, dường như Thần từ chối họ rồi.
Ấy thế mà bọn họ vẫn quật cường cầu nguyện ngay cả khi tín hiệu kết thúc không bao giờ xuất hiện. Niềm tin trên bờ vực tuyệt vọng đã tạo ra một năng lượng tươi mới khác.
Đột nhiên, tất cả mọi người dường như nghe thấy một tiếng thở dài khiến họ còn tưởng là gặp ảo giác.
Cảm giác kỳ diệu bao phủ tất cả mọi người, họ vô thức ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời có cái bóng của một ngôi đền từ từ xuất hiện. Ánh sáng rực rỡ vượt qua nắng mặt trời, chiếu sáng bóng tối, dường như có một giọng nói thiêng liêng tương tự như tiếng Phạn đến từ một miền rất xa. Nó vang lên trong trái tim của họ, làm rung động linh hồn của họ.
Tất cả con người trợn mắt há hốc mồm vì nhìn thấy phép lạ thiêng liêng không tưởng nổi. Cho đến khi mắt bị ánh sáng chẳng thể nhìn thẳng này làm đau đớn, ch4y nước mắt, họ mới giật mình tỉnh giấc rồi nhất thời quỳ xuống trên diện rộng.
Ngay cả những người Chống Thần không tin vào Thần, tại thời điểm này cũng không thể không quỳ xuống với trái tim đầy nỗi kính sợ.
Thần! Giờ khắc này trong lòng bọn họ có nhận thức rõ ràng như vậy lần đầu tiên, thật sự là Thần!
Bên ngoài ngôi đền thần có mây trắng bồng bềnh, tỏa ánh sáng thiêng liêng, khiến mọi người sợ hãi xen lẫn mong ước.
“Lạy Chúa.” Các tín đồ lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt xúc động.
Một tòa đền thần như thế mà lại để người trên toàn cầu thấy được làm họ cảm thấy nó cứ như đang ở trên bầu trời trước mắt.
Một bóng dáng xuất hiện trước đền thần với áo choàng đỏ và mái tóc đen tung bay theo gió, những đường vân màu vàng lấp lánh trên đồ đã thể hiện thân phận khác thường của cô gái. Cô nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Là Giang Doanh!”
“Chúa của ta đã cho phép mấy người đến đền thần để làm lễ.” Giang Doanh nói với khuôn mặt không thay đổi, có thể thấy rằng cô ấy vô cùng không hài lòng, ngay cả cụm “Chúa của ta” cũng bị cô nàng nhấn mạnh.
Nhưng có mấy ai quan tâm cô nàng có vui vẻ hay không đâu, nỗi buồn niềm vui của con người không tương thích nhau, huống chi đây là những người ở các đất nước khác.
Chính phủ các nước hành động ngay lập tức, có quá nhiều người muốn đi, không bằng nói là toàn bộ Chính phủ bao gồm cả Tổng thống, đều muốn vào ngôi đền để đi bái lạy Thần. Ấy nhưng Giang Doanh cứ nhìn chằm chằm vào đó mà họ ào tới như ong vỡ tổ thì trông có vẻ như không được lễ độ cho lắm. Thế là họ đành gửi mấy đại biểu lên máy bay bay và bay về phía đền thần.
Lần này, máy bay không còn bay giống như trước nữa, dù sao cũng không thể tiếp cận Chúa Tể dù cho khoảng cách rất gần, gần như thể được đo bằng mắt vậy. Thậm chí càng kỳ diệu hơn chính là khoảng cách giữa các quốc gia trên toàn thế giới và đền thần là như nhau và họ đến đền thần cùng một lúc.
Người được bên nước Z cử đi có Tô Nại, hai vị tướng, còn có Hướng Huyền, An Duệ và Trương Hoài Lâm. Hướng Cầm không được phép đi lên bởi vì mỗi khi cô ấy thấy Chúa Tể thì quá dễ kích động, cách đây không lâu còn suýt nữa đánh nhau với Giang Doanh; hai người gặp nhau sẽ sinh ra mùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông. Chuyến đi này là ưu tiên hàng đầu, thật sự không thể để có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, ngay cả người cưng em hết lòng như Hướng Huyền cũng không đứng về phía cô, cho nên Hướng Cầm bị giữ lại.
Bạch Vũ không được sắp xếp để đi sang nhưng y nào có phải là kẻ cần người khác cho phép, y tự lái máy bay hai cánh của mình tới.
Ngôi đền lớn hơn hẳn so với chuyện nhìn nó từ mặt đất, này thì tiên khí bồng bềnh bao phủ mặt đất. Giang Doanh đứng trước cổng đền thần với thanh kiếm trên tay chống trước người, dáng người cô nàng thẳng tắp như một nữ tướng. Cô nhìn từng cái máy bay đi tới và hạ xuống ở cái sân trống phía trước bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Những người đó cẩn thận xuống máy bay, giẫm lên mặt đất đầy mây mù. Họ căng thẳng nên chẳng hơi đâu bắt tay nhau chào hỏi, cứ thế đi tới dưới ánh mắt dò xét của Giang Doanh.
“Cô là ai?” An Duệ hỏi cô. Mỗi một tín đồ đều quan tâm đến thân phận của cô. Tại sao áo choàng của cô ấy có thể có những đường vân và chữ đó, chính xác thì cô có thân phận gì.
Giang Doanh hất cằm, tự hào khoe khoang: “Tôi là hầu gái của Chúa.”
Nói cách khác, cô là người hầu của Thần đấy, là một loại có thể tiếp xúc gần gũi với Chúa Tể, thậm chí có thể chạm tới vị trí của Ngài.
Giang Doanh nhận được ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ như ý nguyện thì lạnh lùng ngẩng đầu lên cao hơn nữa.
Họ vòng qua Giang Doanh để đi vào cánh cửa thiêng liêng phía sau cô. Càng tiến về phía trước, nhịp tim của họ càng nhanh, hơi thở không khỏi nín lại. Thậm chí sự kính sợ xem vui mừng, sự sợ hãi xen chờ mong, còn lớn hơn mỗi lần Chúa Tể xuất hiện.
Cái này có lẽ vì họ sắp biết sự thật của thế giới, sẽ chạm vào lĩnh vực mà con người không thể tiếp xúc và nhìn thấy, hoặc có lẽ bởi vì tâm lý của họ đã thay đổi. Tại thời điểm này trong lòng họ chẳng còn nghi ngờ Liệu Giang Tinh Chước có phải là một vị thần thực sự hay không, chẳng còn một chút phòng bị nào trong lòng. Họ chỉ còn sự tin tưởng và ỷ lại hoàn toàn đối vào cô giống như đứa trẻ tin tưởng mẹ nó.
Ngay cả cảm giác làm tóc gáy người ta dựng lên giác tồn tại thì vẫn có lẫn vào một cảm giác thân mật đáng tin cậy.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nhịp tim họ dường như hẫng lại một cái.
Bên trong cung điện vàng óng là Chúa Tể đang ngồi trên ngai Thần phía trước và cô đang nhìn họ từ trên cao.
Chúa Tể cởi áo choàng đen bí ẩn để lộ cơ thể thực sự. Trên người cô dường như tỏa ra ánh sáng của thần cao quý thiêng liêng, mái tóc đen nhánh mềm mại sáng bóng rất dài buông xuống trên ngai Thần mà còn cuộn thành mấy vòng. Cô có gương mặt mỹ lệ khiến người ta rung động, đồng thời cũng mềm mại chẳng có tính tấn công nào như dòng nước, thoạt trông vừa hòa nhã lại thân thiết, ấy vậy mà nhìn thêm vài cái lại cảm thấy xa cách lạnh lùng. Vẻ mặt ôn hòa thương xót của cô như có thể bao dung vạn vật. Trên miệng cô có nụ cười êm dịu nhưng lại có một cảm giác thờ ơ.
Thiêng liêng và quỷ dị, nhẹ nhàng và lạnh lùng, đường bệ lại thân thiết, những cảm giác mâu thuẫn nặng nề lẫn hài hòa tồn tại lại xuất hiện trong cô, cô đọng lại thành thiên tính chói lọi.
Bóng dáng của một vị thần không có khuôn mặt trong tâm trí mọi người nay đã mặt, đó là bộ dáng của Giang Tinh Chước.
Không thể nhìn thẳng dung nhan của Thần, họ nhanh chóng tự cụp mắt, đi đến chỗ ngồi của cô và quỳ xuống: “Chúa.”
“Ta nghe được âm thanh của các người.” Giang Tinh Chước nói từ tốn với ngữ điệu như trước, là giọng hòa nhã dễ nghe, thần bí mềm mại mà bọn họ đã quen thuộc.
Có lẽ những gì cô ấy nói không phải là ngôn ngữ của con người, nhưng sức mạnh của Thần đã làm cho lời nói của cô ấy tự động dịch sang ngôn ngữ tương ứng của họ. Bằng không làm thế nào để giải thích làm sao những người khác làn da ở đây lại hiểu hết những gì cô ấy nói?
“Xin Chúa từ bi, đừng rời bỏ chúng con!” Trương Hoài Lâm nằm sấp trên mặt đất và nói. Nghĩ đến Giang Doanh ngoài cửa, anh ta đứng dậy rồi lại nằm sấp: “Cho phép con đi theo Ngài đi Chúa ơi. Con nguyện ý hầu hạ Ngài, theo Ngài đến tận chân trời góc biển!”
Ngoại trừ Trương Hoài Lâm, hiển nhiên An Duệ cũng nghĩ như vậy.
Khóe mắt Tô Nại co giật, tính sai rồi, không nên để cho bất kỳ tên cuồng tín nào đi lên. Bọn anh đến để giữ lại Chúa Tể đồng thời tìm ra chân tướng thế giới này, ấy vậy mà anh bạn cuồng tín này lại chỉ muốn ở cùng Chúa Tể.
Sao đám ngốc này không nghĩ tới Chúa Tể đã xuất hiện trong lễ tế, đền thần cũng giáng xuống trên thế gian, thì coi như có xác suất Thần sẽ không đi và không làm lơ bọn họ.
Tô Nại: “Xin vui lòng cho chúng tôi biết sự thật.”
“Câu trả lời các ngươi muốn ở trong hồ chứa thẻ. Muốn rút thẻ không?” Giang Tinh Chước lại bảo.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chẳng ngờ được tới giờ rồi mà hãy còn phải rút thẻ, nhưng bọn họ rất nhanh đã nghĩ đến quy tắc hạn chế Chúa Tể. Đúng vậy, chắc chắn quy tắc không cho phép Giang Tinh Chước nói thẳng chân tướng cho bọn họ biết, nếu không là một vị Thần như Ngài đã sớm nói cho bọn họ biết sự thật.
“Rút! Tôi đến trước!” Một vị cấp tướng lên tiếng trước bằng giọng nói hùng hậu.
Trên tay Giang Tinh Chước xuất hiện cây gậy gỗ nhỏ quen thuộc, cô nhẹ nhàng vung lên, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn trong đền thời rồi biến thành cái ao hằng làm người dao động.
10 lá bài bay ra, rơi xuống trước mặt vị tướng này.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi thống nhất mục tiêu trong im lặng, họ muốn rút thẻ sẽ cho biết sự thật!
Nhưng rõ ràng điều này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, ngay cả Thần còn bị hạn chế chẳng nói thẳng được thì họ chỉ là con người, muốn biết được đúng là nói thì dễ mà làm mới khó.
Từng lá bài lật lại, ánh sáng tan đi, từng lá bài lộ ra.
Thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, con dao bình thường, con dao bình thường, thẻ trống...
Họ trông nặng nề, giờ đây, tất cả họ đều biết rằng số phận càng khó thay đổi thì khả năng rút được thẻ họ muốn càng thấp. Tỉ lệ rơi đồ của bộ đầu tiên như cho phép họ nhìn thấy một tương lai hỏng bét, làm ai nấy uể oải và sầu lo.
Sau khi người rút thẻ đầu tiên xong, một người khác đến rút thẻ.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, ấy vậy mà tỷ lệ rơi đồ vẫn đáng lo ngại như cái bộ trước đó, toàn bộ nếu không phải thẻ trống thì cũng là một con dao bình thường.
Thay người một lần nữa để rút thẻ, chẳng bao lâu những người có mặt gần như luân phiên rút thẻ một lần mà kết quả chẳng thay đổi chút nào.
Chỉ còn lại hai người Tô Nại và Bạch Vũ, hơn nữa hai người này chưa từng rút một bộ, khác với mấy người khác vì ít nhiều gì đã từng hưởng ké cơ hội rút thẻ của người khác một hai lần rồi.
“Tôi đi trước đi.” Bạch Vũ nhìn Giang Tinh Chước rồi lên tiếng.
Giang Tinh Chước chỉ nhẹ nhàng nhìn y một cái, cái nhìn không khác gì nhìn những người khác. Cô vung gậy gỗ nhỏ, 10 lá bài từ trong hồ chứa thẻ bay ra và dừng trước mặt y.
Bạch Vũ rũ mí mắt xuống, y hiểu được, cô sẽ không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào đối với hành vi huy động phản kháng và thù hận của y, bởi vì y chỉ là nhân loại, không có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Trong lòng y nở nụ cười gằn, y không giống những người khác, nội tâm y vẫn còn ít sự phòng bị với Giang Tinh Chước. Nếu như có Thần chưa nói gì đã tàn sát nhân loại, như vậy ai có thể cam đoan vị Chúa Tể trước mắt này sẽ không thay đổi chứ? Ngài luôn luôn là người tốt à?
Y d3 xuống những suy nghĩ riêng rồi chạm vào thẻ.
Tất cả mọi người thót cả tim, Bạch Vũ và Tô Nại là cơ hội cuối cùng. Bọn họ có linh cảm, nếu hai người này cũng không rút được chìa khóa dẫn đến chân tướng, có lẽ bọn họ sẽ chẳng còn cách nào biết được sự thật. Rõ ràng thần đã cho cơ hội mà ngay cả chân tướng vì sao gặp phải chuyện như vậy mà họ cũng không biết được thì liệu Chúa Tể sẽ nguyện ý ở lại sao?
Thẻ đầu tiên lật để lộ một lá bài trống rỗng, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, lại là một thẻ trống.
Thẻ thứ tư...
Vẫn là một tỷ lệ rơi đồ tuyệt vọng.
Bạch Vũ hít sâu vài cái, rốt cuộc y cảm nhận được tâm tình khẩn trương của người rút thẻ. Y từng vây xem người khác rút thẻ với nội tâm không hề dao động bởi vì trái tim y đã chết, y cho rằng thế giới đã không còn cứu rỗi được nữa, sự tồn tại của những thẻ bài kia cũng không thể thay đổi kết cục, thậm chí bọn họ có thể bị ác ma đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ đã khác, bắt đầu từ tấm thẻ ngủ mà Giang Tinh Chước đưa cho, y bắt đầu nằm mơ, phẫn nộ và cừu hận cùng nhau vùng lên, tâm tình y bắt đầu dao động. Hiện tại nội tâm của y vẫn có dè chừng đối với Giang Tinh Chước nhưng vẫn không thể tránh khỏi có kỳ vọng về tương lai, và thế là y bắt đầu bị mỗi một lá bài ảnh hưởng.
Đáy kính mắt dần dần bị một lớp sương trắng bao phủ chứng minh rằng nhiệt độ cơ thể của y đã tăng lên. Cuối cùng y cũng giống như mọi người khác, rơi vào con đường của Chúa Tể. Nhưng may mắn là y vẫn còn một chút tỉnh táo.
Chỉ còn lại lá bài cuối cùng.
“Bạch Vũ.” Tô Nại nhịn không được gọi y một tiếng. Nhưng anh muốn biểu đạt cái gì thì thật ra ngay cả chính anh cũng chẳng biết trong phúc chốc đó.
Bạch Vũ nhìn anh một cái rồi lại nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước nhìn lại y ôn hòa.
Y đưa tay ra, thẻ cuối cùng lật, ánh sáng đi, để lộ thân thẻ màu đen.
Những người căng thẳng chợt hít một hơi thật mạnh và suýt nữa thì phấn khích tới mức nhảy dựng lên. Màu đen! Màu đen!! Thẻ sao chép UR cao cấp hơn SSR! Đây là Thẻ bài thứ hai, thẻ đảo ngược lần trước đã gây sốc cho tất cả mọi người và có ảnh hưởng sâu sắc, còn cái này thì sao? Ngay cả khi nó không phải là chìa khóa mà họ mong muốn để đi đến sự thật, nó cũng đủ để làm cho họ kích động!
Bạch Vũ giật mình bèn nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, trong nhóm của anh có hơn hai phần ba số người có cùng một mong muốn mãnh liệt giống anh nên đã cùng nhau sinh ra thẻ hiếm này.”
- -----oOo------
Bình luận truyện