Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 96: Anh là của em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thư Quân.

Nói xong rồi đấy, hôm nay chỉ đọc sách thôi.

Giữa chừng, hai người nói chuyện với nhau, Từ Chi còn đang nghịch tóc cậu.

“Ngày hôm qua em cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thấy mẹ anh gặp mặt bố em, em không kịp nghĩ gì hết.”

“Lúc ấy quan trọng là ở bố em, thật ra mẹ anh là ai không quan trọng.” Hiếm có lúc cậu buông thả một hồi, đáy mắt như bốc khói, ánh mắt cũng không an phận, động tác tự nhiên không biết chừng mực, không còn lại vẻ ngây thơ kiềm chế của trước đây.

Từ Chi nghĩ thấy cũng phải, dưới tác động quá lớn, con người rất dễ bị trọng điểm làm cho mê muội, nhỏ giọng nói: “Nghỉ hè anh đã biết chuyện của mẹ anh rồi sao? Nên khi đó anh tới muộn một tháng là vì chuyện của bà?”

“Ừ, lúc đó gia đình rất lộn xộn, Trần Kế Thân không chịu ly hôn, mẹ anh….” Cậu dừng lại, “Dùng cách tự sát để uy hiếp ông đấy, Trần Kế Thân rất sợ, ông ấy là người mê tín, không thể nhìn thấy máu. Lúc gọi điện thoại cho anh thì mẹ anh đã có mấy vết thương trên cổ tay, tưởng chừng như sắp chết tới nơi. Lúc ấy anh rất sợ, nếu như mẹ anh thật sự chết đi, có lẽ cuộc đời của anh sẽ kết thúc, bởi vì bà ấy làm vậy là vì anh.”

Vốn dĩ Từ Chi ngạc nhiên kêu “a” một tiếng, nhưng lại không ngờ đến tình trạng của hai người, âm thanh tự nhiên thay đổi.

Cậu xấu xa một cách khó hiểu, không sợ hãi bắt chước cô: “A?”

Hung hăng càn quấy lại thiếu đòn, chút đau lòng lập tức biến mất, thật sự muốn để ai đó đập chết cậu đi. Càng kêu càng không có chừng mực.

Từ Chi nói: “Vậy một tháng đó anh ở bệnh viện chăm sóc cho bà?”

Trần Lộ Chu đáp ừ, “Hơn nửa tháng, lúc đó anh không dám gọi cho em, hơn nữa khi ấy em cũng vừa mới tới Bắc Kinh, còn phải làm quen với môi trường mới, ở chỗ anh rất rối ren, sợ khiến em lo lắng, định là sẽ xử lý xong mọi chuyện rồi sẽ tới tìm em. Thật ra không được gặp em, không nghe thấy giọng nói của em cũng tốt hơn, ngày hôm đó gọi điện thoại cho em, sau khi nghe thấy giọng anh lại càng nhớ em hơn, đêm nào cũng vất vả chịu đựng.” Cậu chống hai tay xuống, cúi đầu liếc xuống phía dưới của hai người, hiếm khi cười tự giễu, “Khi ấy anh thật sự nghĩ là mình sắp điên rồi, có đêm nằm mơ thấy em tìm được bạn trai ở Bắc Kinh, sau khi tỉnh dậy rất tức giận nhưng lại không thể gọi cho em, lần đó anh rất muốn gọi để mắng em một trận.”

“Trần Lộ Chu, anh điên rồi.” Từ Chi không nhịn được cười, “Vậy sao sau đó anh không nói?”

Đáy mắt cậu vẫn chưa hết khí thế, “Lúc mới khai giảng hai chúng ta còn chưa xác định quan hệ, nếu như anh nói chuyện này với em thì cảm giác như anh đang kể khổ lấy sự đồng tình, sau đó bắt em ở bên cạnh anh, anh không muốn như vậy, những chuyện này không liên quan gì đến em. Sau này khi ở bên nhau, em lại tặng cho anh món quà đó, anh cảm thấy mình càng không thể nói. Bạn gái anh biết thương anh như vậy, anh còn nói được gì?”

Từ Chi chọc huyệt thái dương của cậu, hung hăng dí mạnh vào, nói từng chữ: “Nói vậy là sao hả?”

Trần Lộ Chu bật cười, đầu bị cô chọc cho lắc lư, cậu để mặc cho cô chọc, cười đầy ẩn ý: “Dẫu sao cũng là lần đầu tiên có cô gái xây nhà cho anh.”

“Thật không vậy, từng có cô gái nào khác tặng quà cho anh sao?”

“Anh không nhớ rõ.”

“À.”

Trần Lộ Chu bóp mặt cô, “Nói đùa thôi, anh đã từng nhận quà của người khác.”

Từ Chi nằm yên, không phản ứng.

“Này….” Cậu không biết nên khóc hay nên cười, một tay chống xuống giường, tay còn lại không nhịn được chọc vào má cô, “Này…. Em ghen đấy à?”

Từ Chi nằm ngửa, nghĩ rồi nói: “Từng có một chàng trai theo đuổi em, tặng em em một chiếc xe gắn máy, ôi, bây giờ nghĩ lại còn thấy tiếc.”

Cậu cười, cũng không để bụng, cúi đầu, chậm rãi thản nhiên nói: “Em chẳng thú vị gì cả.”

Từ Chi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thật sự rất đẹp trai đấy.”

“Khiêu khích phải không?” Trần Lộ Chu không kiên nhẫn, trực tiếp dùng một tay túm lấy tay cô đè lên đỉnh đầu, một tay khác véo eo cô, còn cúi xuống cắn một cái.

“Em nói là chiếc xe máy kia, nó thật sự rất đẹp.” Từ Chi sợ ngứa, cười né tránh, hai tay bị đóng đinh chắc chắn ở một chỗ, giống như con cá bị đóng đinh trên thớt, không trơn tuột mất, không hề có khả năng chống cự, mặc cho người ta mổ xẻ.

Bụng dưới phẳng lì không có một chút mỡ thừa, cô cười, đường cơ số 11 lộ ra, tôn lên đường cong tuyệt mỹ, hai bên eo cũng là những đường vòng cung lõm sâu tinh xảo.

Trần Lộ Chu lần lượt hôn xuống dưới, lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, đúng lúc dừng lại, Từ Chi biết cậu muốn làm gì.

Nhịp tim nhảy lên nhảy xuống, kích thích gần như muốn chết.

Ngày đó cậu thật sự rất điên, điêu luyện lại phóng đãng đúng chỗ làm cô cũng sắp điên theo. Lần này không có người nghịch nước, cũng không có tiếng tát nước mãnh liệt, đợt sóng vẫn nhấn chìm cô xuống biển không chút thương tình.

“Trần Lộ Chu, sao anh còn có thể làm được chuyện này?”

“Đã nói từ trước với em rồi, có gì mà Trần Lộ Chu không biết làm.”

Cả hai cùng cười, đêm đã dài, tình ý càng dài thêm. Có người tìm kiếm bạn tâm giao trên núi cao nước chảy, có người tìm kiếm ý trời trong vũng bùn lầy nơi đất trũng.

Là ý trời chăng?

Chắc là vậy.

Thời điểm Từ Quang Tễ bị ngã, trong lòng ông cũng nghĩ như vậy, đây chính là ý trời! Mẹ ơi! Rượu Thiệu Hưng tôi vừa mới mua xong! Con chưa uống được ngụm nào.

**

Lúc Từ Chi nhận được điện thoại còn đang đọc sách với Trần Lộ Chu ở nhà. Sắp quay về trường rồi, bọn họ phải kiềm chế tính phóng đãng lại.

Từ Chi cúp máy xong liền vội vàng kéo Trần Lộ Chu chạy đến bệnh viện, khi chạy tới nơi, Từ Quang Tễ và con trai của chủ nhiệm Vi, một người bị bó chân thạch cao treo ở đó, chủ nhiệm Vi đang ngồi giữa bóc quýt cho bọn họ.

Lão Từ quay đầu trông thấy Từ Chi và Trần Lộ Chu, còn vui vẻ chào hỏi: “Hai đứa tới rồi hả, đúng lúc lắm, qua đây ăn quýt đi, nghe nói là viện trưởng Thái mua từ Việt Nam về.” Thoải mái như đang ở trong kỳ nghỉ.

Từ Chi và Trần Lộ Chu trố mắt nhìn nhau, chào hỏi với chủ nhiệm Vi xong mới đi vào. Từ Chi nhấc khuỷu tay của lão Từ lên, ngoại trừ phần xương mắt cá chân thì cơ thể ông không còn vết thương nào khác, “Bố, sao bố lại ngã nữa vậy? Bố có cần đi kiểm tra não không, bị ngã thường xuyên có thể là do não bộ có vấn đề đó.”

Từ Quang Tễ nhét một múi quýt vào miệng, đang định lên tiếng thì bị chủ nhiệm Vi cắt ngang: “Không phải đầu óc ông ấy có vấn đề mà là tai có vấn đề, người ta bóp còi rồi mà ông ấy không nghe thấy, bị xe điện đâm trúng.”

Từ Chi nhìn quanh một vòng, vội hỏi: “Người đó đâu?”

Chủ nhiệm Vi hất cằm lên: “Bảo cậu ấy đi rồi, cũng chỉ là một cậu bé ra ngoài mua đồ ăn thôi, bố cháu không muốn làm khó người ta, bảo cậu ấy bồi thường ít tiền rồi thả đi.”

Từ Quang Tễ an ủi: “Dù sao viện trưởng Thái cũng thanh toán mà, bố đang trên đường đi làm, được tính là tai nạn lao động.”

Đang là buổi chiều, tình cờ lão Thái đi kiểm tra các phòng ở tầng dưới, chủ nhiệm Vi đi trực, Từ Chi với Trần Lộ Chu ở cùng ông trong bệnh viện.

Vi Lâm cầm một cuốn truyện tranh, buổi sáng mới đọc được hai mươi trang, đọc xong trang trước lại quên mất trang sau, lật qua lật lại, miệng còn thường xuyên lẩm bẩm khó hiểu: “Ế, đây là ai vậy, từng xuất hiện rồi sao?”

Trần Lộ Chu và Từ Chi ngồi vào lối đi giữa hai giường bệnh, Từ Chi ngồi trên giường lão Từ, trò chuyện với ông. Trần Lộ Chu thân hình cao gầy thoải mái dựa vào ghế, thấy Vi Lâm mê mẩn đọc sách, đã uống hết nước trong cốc liền tiện tay rót nước cho cậu ta.

Lúc ấy Vi Lâm còn chưa nhận ra, đợi đến khi lật hết bốn, năm mươi trang của cuốn truyện tranh mới kịp phản ứng, tại sao nước trong ly của mình mãi chưa uống xong thế nhỉ. Cậu ta bèn nâng đáy cốc lên, nghi ngờ liếc nhìn, định hỏi là ống nước máy hay thế nào, một giây tiếp theo lại thoáng thấy bóng lưng Trần Lộ Chu đang dựa vào ghế nói chuyện với nhóm người Từ Quang Tễ, bỗng nhiên hiểu ra, ho khẽ, bình tĩnh nói lời cảm ơn.

Trần Lộ Chu quay đầu nhìn cậu ta một cái, mỉm cười, giọng điệu cũng bình tĩnh, chỉ là có phần chín chắn và có sức hút hơn Vi Lâm: “Không có gì.”

Trẻ em ở tuổi vị thành niên luôn thích so sánh mình với những người anh lớn hơn chúng hai, ba tuổi, nhất là khi đối phương là một người đẹp trai.

Ban đầu Vi Lâm còn cảm thấy người này đẹp trai quá mức, trông rất đểu, không ngờ là con người cũng khá tốt, hơn nữa nhìn thế này còn phát hiện ra cơ ngực không mỏng cũng không dày, cởi quần áo ra chắc cũng có tí thịt, chung quy lại là thuộc kiểu vai rộng lưng thẳng, đẹp trai, vóc dáng chuẩn, quan trọng là cao nên rất có cảm giác an toàn. Quả nhiên cao to là có thể thu hút những cô gái xinh đẹp! Cậu ta theo bản năng liếc xuống nhìn ngực mình, dùng sức ưỡn hết mức, cũng được nhưng còn phải tập thể dục thêm nữa, phải cao thêm, ít nhất phải đến 1m82.

“Anh trai, anh cao bao nhiêu vậy?” Vi Lâm không nhịn được hỏi.

“Bỏ giày là 185,” Trần Lộ Chu cũng từng trải qua giai đoạn như Vi Lâm nên trong lòng cũng hiểu, “Cậu không cao được nữa sao?”

“Em cao gần 181, 185 là chiều cao lý tưởng của em. Anh, anh có sáng kiến gì không ạ?” Vi Lâm còn thân mật gọi một chữ anh, còn thân thiết hơn cả Trần Tinh Tề.

Trần Lộ Chu suy nghĩ, dựa vào ghế, hai chân rộng mở, nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Chơi bóng nhiều hơn đi. Năm lớp mười ngày nào anh cũng chơi bóng, năm lớp mười hai việc học tương đối bận nên một tuần chỉ chơi khoảng ba lần. Năm lớp mười anh cũng chỉ cao 182, lúc tốt nghiệp cấp ba mới cao 185.”

Vi Lâm lập tức lấy điện thoại di động ra, “Nào, thêm Wechat đi, sau này nghỉ hè với nghỉ đông anh về cùng chị Từ Chi, nhớ tìm em chơi bóng nhé.”

Trần Lộ Chu nhìn Từ Chi một cái, cười cầm lấy điện thoại trong túi quần, “Được.”

Đúng lúc này lão Thái đã kiểm tra xong các phòng dưới lầu, vội vàng bước vào cửa, đặt tờ giấy giám định tai nạn lao động lên trên bàn tủ đầu giường của lão Từ, thẳng thắn nói: “Không báo cáo được.”

Từ Quang Tễ sửng sốt: “Ấy, chẳng phải ban sáng ông nói sẽ báo cáo được sao?”

Lão Thái đỡ trán, bất lực: “Làm sao tôi biết được hôm nay ông lại đi qua đường Tùng Bách chứ. Anh bạn già ơi, đường Tùng Bách đó không phải là con đường mà ông hay đi làm, ông đi vòng qua đó làm gì? Giám định tai nạn lao động là phải đi qua đoạn đường nhất định phải đi.”

Vi Lâm vô tội lắc lư cuốn truyện trong tay: “Hình như là chú Từ đi mua truyện tranh giúp cháu.”

Từ Chi nhìn Trần Lộ Chu theo bản năng, thật ra sau này cô sẽ phát hiện ra chuyện này, nhưng trong giai đoạn đầu tổ chức lại gia đình vẫn cần có một khoảng thời gian thích ứng, bố cô vì đua mua sách cho đứa trẻ khác mà đi đường vòng rất xa, không đơn giản là chỉ vì cô.

Cảm xúc như vậy không thể nói là phức tạp, Từ Chi cảm thấy cô cần một khoảng thời gian nữa để quen với nhận thức này.

Từ Quang Tễ: “Tại sao con đường Tùng Bách đó không phải là đoạn đường cần đi qua chứ?”

Lão Thái: “Vòng qua khu Thiên Hà đó, ông bạn già của tôi ơi.”

Hai người còn đang tranh cãi lý do, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh, một người chậm rãi bước vào.

“Vui vẻ quá nhỉ, đang cãi nhau gì đấy?”

Viện trưởng Thái nghe thấy âm thanh này liền quay đầu, gương mặt lộ vẻ vui mừng, những ông bạn già nghiêm túc bắt tay nhau, sau một hồi chào hỏi mới nói: “Lão Phó, sao ông cũng tới đây?”

Lão Từ bất ngờ không trả lời, nhìn Trần Lộ Chu ngồi bên cạnh.

Ngay lập tức, người luôn lạnh lùng xấu tính, khóe miệng lúc nào cũng cong lên, giờ phút này cũng mím chặt môi, nhưng không có biểu hiện gì.

Phó Ngọc Thanh đặt túi trái cây và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng lên bàn, nói: “Đang chuẩn bị xuống núi làm ít chuyện, lão Từ nói ông ấy bị ngã nên tôi tới xem.”

Phó Ngọc Thanh cao lớn, phong độ lịch sự đứng giữa những người đàn ông trung niên bụng phệ và đám trẻ con, quả thật như hạc đứng giữa bầy gà, vô cùng nổi bật, ngay cả viện trưởng Thái cũng không tỏa sáng bằng ông.

Từ Chi nắm lấy tay Trần Lộ Chu, siết nhẹ rồi nói nhỏ: “Không sao đây, sau này chúng ta mặc kệ ông ấy.”

Nhưng ở đây, ngoại trừ viện trưởng Thái và Vi Lâm không biết gì về chuyện này ra, thì biểu cảm của những người khác đều vô cùng nghiêm túc và xấu hổ, bầu không khí kỳ quái khó hiểu, ngay cả khuôn mặt của Từ Quang Tễ cũng có chút mất tự nhiên.

Phó Ngọc Thanh nhìn hai người rồi lại nhìn lão Từ, nhận ra điều gì đó: “Có chuyện gì thế này? Từ Chi, sao cháu nhìn thấy chú Phó lại không chào hỏi? Ngay cả câu chúc mừng năm mới cũng không nói? Còn muốn lấy lì xì nữa không?”

Chú thì có một năm mới tốt lành rồi, còn bọn cháu ở đây bị chú quấy rầy mất hết cả năm mới.

Từ Quang Tễ biết con gái của ông rất bênh vực người của mình, từ trước đến nay cô giúp người chưa bao giờ nói tới lý lẽ, càng huống chi lý lẽ nằm hết bên phía Trần Lộ Chu, hiển nhiên là Từ Chi muốn xả giận thay cậu. Nhưng từ nhỏ Phó Ngọc Thanh đã rất yêu thương cô, trong lòng chắc cũng rất mâu thuẫn, bị kẹp ở giữa không biết làm nên thế nào. Nhưng mà đương nhiên, lúc này bạn trai cao hơn một bậc, ngậm chặt miệng không chịu nói một câu chào hỏi với Phó Ngọc Thanh.

Từ Quang Tễ thở dài, đang định nói gì đó để hóa giải bầu không khí lúng túng, quay đầu nhìn thấy Trần Lộ Chu đang dựa vào ghế với vẻ mặt lạnh lùng, cười trêu cô, dáng vẻ như cánh tay có gãy cũng không thèm để ý: “Làm sao vậy? Không muốn có lì xì?”

Phó Ngọc Thanh cũng nhận ra điều mờ ám, còn chưa biết mình đang ở trong tình huống khó xử như thế nào, lấy một bao lì xì ra khỏi túi trong của áo vest, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt vẫn nở nụ cười: “Ý gì đây! Bây giờ Từ Chi bị bạn trai quản nghiêm như vậy sao? Chào ai cũng phải chờ bạn trai đồng ý? Nào, tới đây, là không hài lòng với chú hay là thế nào?”

Từ trước tới nay Phó Ngọc Thanh vẫn luôn không thích thằng nhóc Trần Lộ Chu này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ở sơn trang, ông đã cảm thấy cậu khó hầu hạ hơn đứa em trai khó tính kia nhiều. Em trai của cậu là ngu thật, còn Trần Lộ Chu thì hoàn toàn là giả đứng đắn, thật sự đê tiện.

Trần Lộ Chu phớt lờ ông, thu lại tư thế ngồi buông thả vừa rồi, lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế, nói vời Từ Quang Tễ: “Chú Từ, cháu về trước đây.”

Từ Quang Tễ gật đầu, cảm xúc lẫn lộn nhìn cậu, chỉ nói một câu: “Ừ, Từ Chi, con đi cùng với nó đi.”

Mọi người đi ra.

Phó Ngọc Thanh nhìn theo bóng lưng của Trần Lộ Chu, không hiểu sao lại thấy giận: “Thằng bé này có được dạy dỗ hẳn hoi không vậy? Có biết lễ phép là gì không thế?”

Từ Quang Tễ đang treo một chân, cạn lời nhìn ông ấy, sau một hồi do dự thật lâu mới mở miệng, chậm rãi nói: “Lão Phó à, tên của thằng bé là Trần Lộ Chu.”

Khóe miệng Phó Ngọc Thanh chỉ còn sót lại một ý cười cuối cùng, quay đầu lại: “Thì sao?”

Từ Quang Tễ thở một hơi dài chưa từng có, rối rắm và bất lực. Từ giọng điệu ngày hôm qua của Liên Huệ khi liên lạc với ông, ông đã biết chuyện này sớm muộn không thể giấu được nữa rồi, chỉ là ai nói ra mà thôi. Nếu thật sự để Liên Huệ dẫn Trần Lộ Chu tới tìm Phó Ngọc Thanh, sau đó để Liên Huệ nói cho ông ấy biết, với tính cách của hai người họ thì có lẽ sẽ cãi nhau ngay trước mặt Trần Lộ Chu, như vậy thì quả thực là tàn nhẫn với cậu, bóp cổ tay mổ thịt còn bị thương, còn không bằng để ông nói cho ông ấy biết, có lẽ lão Phó sẽ dễ chấp hơn.

Từ Quang Tễ nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt mình vào hoàn cảnh mà nghĩ, nếu như ban đầu ông và Lâm Thu Điệp biết chuyện này, chắc sẽ mang đứa trẻ về nuôi, mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi.

Từ Quang Tễ tháo kính xuống, mệt mỏi xoa khóe mắt: “Lão Phó, thằng bé là con trai ruột của Liên Huệ.”

Ý cười còn sót lại trên mặt Phó Ngọc Thanh hoàn toàn biến mất, đôi mắt như bị nước đá xẹt qua, chợt đóng băng, khuôn mặt vốn lịch sự tao nhã, luôn trao nụ cười trên miệng bỗng dưng trở thành một xác chết phơi bên ngoài mấy ngày, xanh xao xám xịt, mặt mũi gớm ghiếc, cả người gần như đứng yên.

**

Hai người bước ra khỏi bệnh viện, Từ Chi kéo cậu, “Trần Lộ Chu, anh đừng suy nghĩ nhiều, chờ sau này ông ấy phát hiện ra rồi, chắc chắn sẽ hối hận xanh ruột.”

Tất cả cảm xúc của Trần Lộ Chu đã được Từ Chi trấn an vào đêm hôm đó, hiện tại trong lòng chỉ thấy bình yên vô sự, dù như thế nào thì đối với cậu cũng chỉ là một người xa lạ, sau này sẽ không gặp mặt nhau, càng không muốn lãng phí cảm xúc của mình lên người ông. Về điểm này thì cậu học được một ít từ Từ Chi, nhạt nhẽo nhếch khóe miệng, nói: “Em mới là người không nên nghĩ nhiều, anh thật sự không sao cả, anh vẫn luôn cho rằng ông ấy chết rồi, chỉ lại gần đây xác chết vùng dậy, anh còn chưa quen thôi.”

Từ Chi thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm lấy cậu, “Vậy thì tốt rồi, em sợ anh không biết nên đối mặt với ông ấy như thế nào.”

“Chỉ là một người xa lạ thôi.” Cậu cười nhẹ.

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo con đường, đã gần đến ngày nhập học, có không ít người đi làm đi học về. Các cửa hàng dọc theo con đường đều đã mở cửa, còn có những người thợ thủ công lâu năm mở sạp hàng ven đường vẽ tranh bằng đường. Đã lâu rồi Từ Chi không nhìn thấy cảnh này, lập tức kéo Trần Lộ Chu đến đó, muốn hai cây tranh đường [1].

[1] Tranh đường là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo nên một bức tranh hai chiều. Đây là món kéo được nhiều trẻ em ở Trung Quốc yêu thích.

Từ Chi nhìn người thợ thủ công hơn mười tuổi nghề bưng một chiếc thìa tròn nhỏ, múc từng thìa siro đường thơm và đặc sệt vừa phải từ chiếc xô đồng, rồi khéo léo phác họa và vẽ lên phiến đá, mỗi lần dừng lại đều mang hơi thở của nghệ thuật, khiến Từ Chi nhìn rất mê say, không nhịn được nuốt nước miếng.

Hồi bé Từ Chi rất thích ăn tranh đường, lão Từ biết cô thích ăn nên thỉnh thoảng, có những lúc tan làm lại cố ý đi vòng qua vài con phố mua nhiều kiểu tranh đường cho cô, sau đó thần bí cười hì hì nhảy vào nhà.

“Niếp Niếp! Hôm nay là long phượng trình tường [2]!”

[2] Người xưa có câu: Long phụng trình tường (Rồng, phượng báo điềm lành) khi nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc và địa vị xã hội.

Vì không để Lâm Thu Điệp phát hiện ra cô lại ăn kẹo, Từ Quang Tễ sẽ tan làm sớm hơn mười phút, để cô ăn xong rồi đi đánh răng.

“Niếp Niếp! Hôm nay là chim công nhỏ đây!” Từ Quang Tễ sẽ ghé vào tai cô nhỏ giọng khoe khoang, “Cố ý bảo người thợ làm cho con đấy! Người khác không có đâu!”

“Niếp Niếp! Hôm nay hết chim công nhỏ rồi! Hôm nay là đại bàng tung cánh!” Có lúc ông còn làm động tác giơ cánh bay cao.

“Niếp Niếp ơi! Hôm nay người kia không bán hàng! Bố tới đường Tùng Bách mua cho con!”

“Bố, ở đường Tùng Bách ngon hơn, sau này con muốn ăn ở đường Tùng Bách!”

“Được!”

“Bố ơi, bánh bơ ở đường Tùng Bách cũng ngon lắm!”

*Bánh bơ



Đó là loại bánh bơ đặc trưng của Khánh Nghi, nhân bánh là thịt khô giòn giòn, có thể coi như một món ăn vặt, là đặc sản địa phương. Hồi bé, ngoại trừ tranh đường thì Từ Chi thích ăn nhất chính là bánh bơ, lúc nhỏ, đường Tùng Bách chính là con đường đẹp nhất trong trí nhớ của cô.

Nhưng khi đó, Từ Chi không biết khoảng cách giữa đường Tùng Bách và bệnh viện mà Từ Quang Tễ đang làm là khoảng nửa vòng thành phố Khánh Nghi.

….

Khi nhận được tranh đường, Từ Chi liếm thử thì phát hiện nó quá ngấy, cô tiện tay đưa nó cho Trần Lộ Chu, hóm hỉnh nói: “Haiz, hóa ra thứ hồi nhỏ thích ăn, lớn lên rồi không còn thích nữa.”

Một tay Trần Lộ Chu nắm lấy tay cô, một tay cầm tranh đường của cô, cũng không ăn mà cầm chắc trong tay, cúi đầu nhìn cô một cái, biết cô muốn nói gì, mỉm cười, khóe miệng từ đầu tới cuối luôn nhếch lên một độ cong, chỉ cần nhìn cô là độ cong đó sẽ không hạ xuống, nói với cô, “Khó chịu à?”

Từ Chi lắc đầu, chậm rãi đi bộ cũng cậu, đèn đường trên cao một mờ một sáng.

Từ Chi vừa đi vừa nắm lấy tay cậu lắc mạnh, cười khổ, ngẩng đầu thở dài, nói: “Cũng không phải, chỉ là cần thêm một khoảng thời gian thích ứng nữa, bỗng dưng có thêm hai người xa lạ bước vào, thói quen và cách thức sinh hoạt trong cuộc sống đều phải thay đổi. Trước đây bố em đi tới đường Tùng Bách là để mua bánh bơ và tranh đường cho em, bây giờ ông ấy tới đường Tùng Bách là để mua truyện tranh cho Vi Lâm. Nhưng mà nghĩ đến chuyện sau này, bố em sống ở đây một mình, lên cơn sốt có khi cũng không có ai rót nước cho ông ấy, nằm viện còn phải thuê ý tá chăm nom, cảm xúc này của em thật sự quá ích kỷ.”

Toàn bộ con phố vẫn phồn hoa, xe cộ đỗ ngang đỗ dọc, gió trong ngõ vẫn còn vương mùi tanh của biển. Dọc theo con đường là người đi bộ vội vã, có người dắt chó đi dạo, có người đẩy xe em bé đi chơi, còn có người ngồi chơi cờ tướng ở lối vào của công viên. Cỏ cây sinh trưởng, tất cả đều đổi mới, người mới thắng lợi, người cũ lại mơ màng, năm này qua năm khác.

…..

Trong phòng ngủ không bật đèn, hai người vẫn đang nói chuyện phiếm.

“Chừng nào về không thể như vậy….”

“Hử?” Ánh mắt cậu lẫn lộn lại mơ màng.

Từ Chi tiện tay nhặt cái gối bên giường đập vào đầu cậu, “Em nói là, về Bắc Kinh chúng ta phải chăm chỉ học tập!”

Cậu đưa tay chạm vào thứ gì đó trong tủ đầu giường, quỳ xuống bên cạnh cô, mỉm cười, vừa cúi đầu vừa bóc, dáng vẻ như gió đông thổi bên tai ngựa, vẻ mặt thờ ơ hoàn toàn khác với người đang làm chuyện lúc này, tưởng chừng như hai người. Hoàn toàn giống như bên ngoài được mạ vàng, bên trong là thứ cặn bã.

“Đừng về Bắc Kinh, bắt đầu từ ngày mai đi, em đừng ngày nào cũng tới tìm anh, hai chúng ta tỉnh táo một chút.”

“Trần Lộ Chu!”

“Vừa mới bước vào cửa anh đã nói như thế nào, anh nói tối nay chăm chỉ đọc sách, không muốn hôn.”

“Hôn một cái thì làm sao?”

Trần Lộ Chu cười không nổi, hai tay chống xuống hai bên đầu cô, ẩn chứa sự giễu cợt chưa từng thấy, đáy mắt có sự trêu chọc thâm sâu khác, biết rõ còn cố hỏi bên tai cô: “Em nói xem? Hử? Hay là hôm nay đổi cái khác?”

Đổi cái gì mà đổi, Từ Chi lườm cậu.

Một giây sau, Từ Chi bất ngờ hét lên một tiếng, bị người ta bế lên không trung, nằm lên người cậu. Trần Lộ Chu dựa vào cô, hai tay vịn lấy eo cô, từng đợt sóng vỗ nhẹ vào người.

Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, cơn sóng vỗ trên mặt biển lúc nhanh lúc chậm, ánh mắt trời chói chang như muốn bốc hơi hết lượng nước bên trong cơ thể cô, cô giống như một con cá đang khát nước, miệng mở ra khép vào.

Hai người không nói nữa, hai cặp mắt nhìn chằm chặp lấy nhau không chớp.

Cô phát hiện một khi Trần Lộ Chu đã nếm trải qua thì bắt đầu không còn hình người nữa.

Từ Chi suýt nữa thì khóc, “Trần Lộ Chu!”

Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt nhất thời hoảng hốt, lập tức dừng lại, ôm cô vào trong ngực, xoa đầu cô dỗ dành, “Xin lỗi, xin lỗi, đau sao?”

Từ Chi thật sự không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, khóc không ra nước mắt: “Không phải, em không nói được.”

“Đến?”

Thiếu niên cà lơ phất phơ tựa vào đầu giường cười, ánh mắt thẳng thắn và vô lại.

Lỗ tai Từ Chi nóng lên một cách khó hiểu, tim đập loạn xạ, không nhịn được véo cậu: “Còn anh thì sao?”

“Chưa,” Trần Lộ Chu giơ tay ấn điện thoại di động trên đầu giường, nghiêng đầu liếc nhìn thời gian, cầm lên cho cô xem, vẻ mặt ngạo nghễ lại cảm thấy cô buồn cười, “Mới có mấy giờ chứ?”

Từ Chi thở dài, vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu, cách sờ giống y như đang sờ một con cún nhỏ.

Người nào đó bất mãn chẹp miệng, cười tránh, “Em đang sờ chó đấy à.”

“Trần Lộ Chu, sao anh đẹp trai thế.” Từ Chi bóp cằm của cậu, sạch sẽ trơn bóng.

“Không đẹp như em.” Cậu hất cằm, bắt đầu vô lại nói, “Hay là em nhìn xuống phía dưới xem?”

“Khốn nạn vừa thôi!”

“Anh bảo em nhìn chân.”

“Nhìn chân làm gì?”

Cậu lại ôm lấy cô, nằm sấp lên eo cô, chậm rãi và dịu dàng, “Bạn trai em có một đôi chân khá khỏe mạnh, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là sẽ dùng được 60 năm.”

“Sau đó thì sao?”

Từ Chi cúi đầu nhìn cậu, mái tóc mới cắt mấy ngày trước càng khiến mặt mày cậu đẹp trai gọn gàng hơn, sóng từ bốn phía ập đến, cô giật mình kêu lên, trong tiếng sóng biển phấn kích xen lẫn tiếng thở dốc mơ hồ khó nhịn của người đàn ông, “Sau này bất kể là đường Tùng Bách hay đường Bách Tùng, anh ta đều sẽ đi được.”

“Từ Chi, anh là của em.”

**

Mấy hôm đó, Từ Chi và Trần Lộ Chu ban ngày đi tới bệnh viện, buổi tối đi dạo gần bệnh viện, khoan thai về tới nhà. Hai người đứng ở cửa lề mề do dự thật lâu, mở to mắt nhìn nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sau đó cùng thở một hơi thật dài.

Nhiều lần giải thích, nghiêm khắc cảnh cáo, rút kinh nghiệm xương máu.

“Nói xong rồi đấy, hôm nay chỉ đọc sách thôi.”

“Ai không đọc là chó!”

“Ai nói chuyện trước là chó!”

“Được! Một lời đã định!”

Nhưng đến chết cũng không hối cải.

Từ Chi: “A!”

Trần Lộ Chu: “Kêu bé thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện