Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 8: Một: Nam thần học bá: Mạo hiểm (8)
Du Tuấn nghe được những lời này, liền hiểu hết toàn bộ câu chuyện, hắn đâu có ngốc, ban đầu đối với nữ nhân này có bao nhiêu thương hại, bây giờ là bao nhiêu chán ghét.
Tâm cơ của cô gái này làm cho hắn không thể xem thường.
Chỉ vì vừa rồi Tô Vũ Hàm liên tục nói với hắn là, Tiêu Cao Ý cưỡng gian ả không thành, nên đành tìm hắn nhờ hắn trả thù giúp ả ta.
Tô Vũ Hàm lập tức trắng mặt: "Không phải đâu, Tuấn Nhân ca, sự thật không như những gì họ nói đâu." Cô ra sức lắc đầu, cố gắng chứng minh mình bị oan.
Thẩm Quân thấy Tô Vũ Hàm lúc này đang điên cuồng gào thét kế bên Du Tuấn, cũng không vội nói thêm điều gì. Chỉ im lặng quan sát. Tô Vũ Hàm lại thấy không ai lên tiếng thì tiếp tục bịa chuyện. "Là Thẩm Quân thích Tiêu Cao Ý, không phải em đâu, anh phải tin tưởng em, Tuấn Nhân ca." Tô Vũ Hàm chỉ vào Thẩm Quân, nước mắt lưng tròng nhìn Du Tuấn, muốn đáng thương có bao nhiêu đáng thương.
Du Tuấn người từ nãy tới giờ đều không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Quân. Ý bảo cô lên tiếng. Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Thẩm Quân.
Thẩm Quân cười cười, ánh mắt đầy vẻ tà mị, đứng dậy đi về phía Tô Vũ Hàm
"Đúng vậy, là tôi...."
"Là tôi mỗi bữa sáng đều làm đồ ăn sáng cho Tiêu Cao Ý. Kết quả hắn ta không thèm ăn thử một miếng, mỗi ngày đều đưa cho nam sinh khác ăn."
"Là tôi mỗi ngày đều đứng trước cửa lớp nhìn lén Tiêu Cao Ý, hy vọng hắn có thể bố thí cho tôi một ánh mắt."
"Là tôi nhào vào ngực Tiêu Cao Ý, nhưng mười lần đều bị từ chối."
"Là tôi mỗi ngày viết cho hắn một lá thư tình, nói với Tiêu Cao Ý tôi yêu thương hắn bao nhiêu, sông cạn đá mòn, lòng này vẫn không thay đổi."
Nói đến thư tình, Thẩm Quân còn từ trong túi móc ra một phong thư: "Còn muốn tôi đọc lên tuyên ngôn tình yêu không, nếu muốn tôi cũng không ngại đâu."
Tô Vũ Hàm nghe từng chữ từng lời Thẩm Quân nói, tức đến muốn khóc lên, tức khắc ngụy trang thanh cao tan rã, cánh tay đang giữ chặt Du Tuấn buông ra, ngồi dại ra ở trên ghế.
Du Tuấn nhìn phong thư màu hồng quen thuộc kia, tia thương tiếc cuối cùng trong lòng cũng vỡ tan tành.
Tiêu Cao Ý, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy? Một chút mặt mũi cũng không để lại cho tôi.
Tô Vũ Hàm lúc này đáy lòng đã cuồng loạn, đầu óc lúc này không nghĩ được gì nhiều, chỉ cảm thấy cô xong đời rồi.
Tô Vũ Hàm hận Tiêu Cao Ý không nể tình người, lại không nghĩ tới cảnh nếu Du Tuấn, thật sự tìm Tiêu Cao Ý trả thù giúp cô. Sẽ đêm một thanh niên ưu tú tương lai sáng lạng bức vào bước đường cùng, sống trong bóng tối.
Trong phòng bao bốn phía đều là im lặng, khác với bề ngoài tiếng nhạc ồn ào cùng với tiếng thét chói tai của khách tới mua vui. Tạo ra hai bức tranh khác biệt rất lớn.
Nhìn thấy Tô Vũ Hàm cứ dại người ra trên ghế, Thẩm Quân đem phong thư nhét trở lại vào túi bên trong, cảm thấy tất cả đều đúng theo kế hoạch. Quay đầu bảo với đám muội muội cùng với cô ra ngoài. Chỉ để lại Du Tuấn đang âm trầm, cùng với Tô Vũ Hàm không còn sức chiến đấu.
Thẩm Quân không khỏi cảm khái, ai nghĩ kiếp trước là tình nhân, kiếp này trở thành kẻ thù. Nhưng hết thảy đều là cô ta tự làm tự chịu, cô tại sao phải cảm thấy có lỗi.
Muốn trách thì trách Tô Vũ Hàm lòng dạ hẹp hòi, hại Thẩm Quân kiếp trước thê thảm như vậy.
Đào Ý Chỉ nhịn lâu rồi, rốt cục vẫn mở miệng hỏi: "Quân tỷ, thư tình rốt cục là ở đâu ra? Cả khuôn mặt Tô Vũ Hàm giống như ăn phải phân vậy, khó coi muốn chết."
"Đây chỉ là giả thôi, cô ta trong lòng có quỷ, đương nhiên là tin sống tin chết."
"Oa, Quân tỷ lợi hại quá." Phan Ánh Lộ hai mắt si mê, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Thẩm Quân.
Kỳ thật, cũng là do cô may mắn thôi. Có một lần vô tình nhìn thấy trong ngăn bàn Tiêu Cao Ý có một bức thư tình, liền đoán đó là của Tô Vũ Hàm.
Bất quá cô hoàn toàn không xâm phạm quyền riêng tư của người ta, chỉ là lên mạng tìm cách viết thư tình, rồi đến siêu thị mua một cái bìa thư y đúc.
Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Cuối cùng, chỉ một chiêu đơn giản giải quyết được một mối họa lớn, Thẩm Quân cả người sảng khoái, vui đến muốn hét lớn. Bốn thiếu nữ cùng nhau đi vào giữa sàn nhảy, cùng nhau vặn vẹo lắc lư thân thể. Phảng phất trời sinh bốn người thuộc về nơi này vậy.
Tiêu Cao Ý lúc này ngồi ở góc sofa, nhấm nháp ly rượu. Hôm nay sinh nhật huynh đệ Khương Ngọc Thần, không thể không tới đây chúc mừng. Đang ngồi buồn chán nghịch di động, tầm mắt liền bị yêu nữ ở sàn nhảy hấp dẫn.
Lộ Chính Thanh một tay ôm một mỹ nữ, đối với người lạnh lùng từ trong máu này cũng không cưỡng ép gì: "Cao Ý, tới đây chơi là phải thả lỏng, mày nhìn đi mày làm mỹ nữ kế bên ủy khuất bao nhiêu. Bảo bối tới đây, tới đây gia thương em."
Ai ngờ cô nàng kế bên Tiêu Cao Ý nghe như vậy, sợ hãi bỏ chạy lấy người.
"Phi, không hiểu biết." Lộ Chính Thanh sắc mặt tức tối, ngày thường bất quá hắn đúng là không bằng Tiêu Cao Ý thật, ai dè tới chỗ này vẫn bị người khác cự tuyệt.
Mỹ nữ trong ngực Lộ Chính Thanh nũng nịu nói: "Gia, anh có Tiểu Liên còn không đủ sao? Người ta cũng cần được thương yêu mà." Nói xong còn vỗ vỗ lên bộ ngực của mình.
Mỹ nhân còn lại đương nhiên không chịu kém cạnh: "Gia, ngươi cũng không thể quên có Tiểu Doanh ở đây nha."
"Được, được, được, các em đều là tâm can bảo bối của gia." Nói xong không quên trái hôn một cái, phản hôn một cái, rồi một hơi uống cạn ly rượu trên bàn.
Tiêu Cao Ý xưa nay không quan tâm mấy trò vặc vãnh này, hắn với Lộ Chính Thanh và Khương Ngọc Thần cũng xem là có quen biết. Rượu quá ba ly, cái gì chơi được đều chơi.
Ngồi một lúc nhàm chán, mọi người đều bày ra trò chơi Mạo Hiểm.
Vòng xoay thứ nhất, ly rượu chỉ về hướng Tiêu Cao Ý.
Lộ Chính Thanh lập tức mở miệng: "Đêm nay ngươi tìm một nữ nhân chơi trò chơi hai người, nếm thử tư vị mất hồn này đi."
Khương Ngọc Thần thấy sắc mặt Tiêu Cao Ý lạnh tanh, hắn không mở miệng nhưng biết rõ Tiêu Cao Ý đang không vui, mở miệng giản hòa: "Nếu không thích,, Cao Ý, ra ngoài sân nhảy hỏi xin số điện thoại của cô nàng nào đó đi."
Lâm Thiệu Minh đành đứng ra khích tướng: "Tiêu đại thiếu, hay là không dám làm."
Chơi như vậy sao gọi là Mạo Hiểm, những người khác đều cảm thấy không phục, Tiêu Cao Ý lúc này nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, uống một ngụm rượu, đáp: "Được."
Tâm cơ của cô gái này làm cho hắn không thể xem thường.
Chỉ vì vừa rồi Tô Vũ Hàm liên tục nói với hắn là, Tiêu Cao Ý cưỡng gian ả không thành, nên đành tìm hắn nhờ hắn trả thù giúp ả ta.
Tô Vũ Hàm lập tức trắng mặt: "Không phải đâu, Tuấn Nhân ca, sự thật không như những gì họ nói đâu." Cô ra sức lắc đầu, cố gắng chứng minh mình bị oan.
Thẩm Quân thấy Tô Vũ Hàm lúc này đang điên cuồng gào thét kế bên Du Tuấn, cũng không vội nói thêm điều gì. Chỉ im lặng quan sát. Tô Vũ Hàm lại thấy không ai lên tiếng thì tiếp tục bịa chuyện. "Là Thẩm Quân thích Tiêu Cao Ý, không phải em đâu, anh phải tin tưởng em, Tuấn Nhân ca." Tô Vũ Hàm chỉ vào Thẩm Quân, nước mắt lưng tròng nhìn Du Tuấn, muốn đáng thương có bao nhiêu đáng thương.
Du Tuấn người từ nãy tới giờ đều không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Quân. Ý bảo cô lên tiếng. Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Thẩm Quân.
Thẩm Quân cười cười, ánh mắt đầy vẻ tà mị, đứng dậy đi về phía Tô Vũ Hàm
"Đúng vậy, là tôi...."
"Là tôi mỗi bữa sáng đều làm đồ ăn sáng cho Tiêu Cao Ý. Kết quả hắn ta không thèm ăn thử một miếng, mỗi ngày đều đưa cho nam sinh khác ăn."
"Là tôi mỗi ngày đều đứng trước cửa lớp nhìn lén Tiêu Cao Ý, hy vọng hắn có thể bố thí cho tôi một ánh mắt."
"Là tôi nhào vào ngực Tiêu Cao Ý, nhưng mười lần đều bị từ chối."
"Là tôi mỗi ngày viết cho hắn một lá thư tình, nói với Tiêu Cao Ý tôi yêu thương hắn bao nhiêu, sông cạn đá mòn, lòng này vẫn không thay đổi."
Nói đến thư tình, Thẩm Quân còn từ trong túi móc ra một phong thư: "Còn muốn tôi đọc lên tuyên ngôn tình yêu không, nếu muốn tôi cũng không ngại đâu."
Tô Vũ Hàm nghe từng chữ từng lời Thẩm Quân nói, tức đến muốn khóc lên, tức khắc ngụy trang thanh cao tan rã, cánh tay đang giữ chặt Du Tuấn buông ra, ngồi dại ra ở trên ghế.
Du Tuấn nhìn phong thư màu hồng quen thuộc kia, tia thương tiếc cuối cùng trong lòng cũng vỡ tan tành.
Tiêu Cao Ý, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy? Một chút mặt mũi cũng không để lại cho tôi.
Tô Vũ Hàm lúc này đáy lòng đã cuồng loạn, đầu óc lúc này không nghĩ được gì nhiều, chỉ cảm thấy cô xong đời rồi.
Tô Vũ Hàm hận Tiêu Cao Ý không nể tình người, lại không nghĩ tới cảnh nếu Du Tuấn, thật sự tìm Tiêu Cao Ý trả thù giúp cô. Sẽ đêm một thanh niên ưu tú tương lai sáng lạng bức vào bước đường cùng, sống trong bóng tối.
Trong phòng bao bốn phía đều là im lặng, khác với bề ngoài tiếng nhạc ồn ào cùng với tiếng thét chói tai của khách tới mua vui. Tạo ra hai bức tranh khác biệt rất lớn.
Nhìn thấy Tô Vũ Hàm cứ dại người ra trên ghế, Thẩm Quân đem phong thư nhét trở lại vào túi bên trong, cảm thấy tất cả đều đúng theo kế hoạch. Quay đầu bảo với đám muội muội cùng với cô ra ngoài. Chỉ để lại Du Tuấn đang âm trầm, cùng với Tô Vũ Hàm không còn sức chiến đấu.
Thẩm Quân không khỏi cảm khái, ai nghĩ kiếp trước là tình nhân, kiếp này trở thành kẻ thù. Nhưng hết thảy đều là cô ta tự làm tự chịu, cô tại sao phải cảm thấy có lỗi.
Muốn trách thì trách Tô Vũ Hàm lòng dạ hẹp hòi, hại Thẩm Quân kiếp trước thê thảm như vậy.
Đào Ý Chỉ nhịn lâu rồi, rốt cục vẫn mở miệng hỏi: "Quân tỷ, thư tình rốt cục là ở đâu ra? Cả khuôn mặt Tô Vũ Hàm giống như ăn phải phân vậy, khó coi muốn chết."
"Đây chỉ là giả thôi, cô ta trong lòng có quỷ, đương nhiên là tin sống tin chết."
"Oa, Quân tỷ lợi hại quá." Phan Ánh Lộ hai mắt si mê, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Thẩm Quân.
Kỳ thật, cũng là do cô may mắn thôi. Có một lần vô tình nhìn thấy trong ngăn bàn Tiêu Cao Ý có một bức thư tình, liền đoán đó là của Tô Vũ Hàm.
Bất quá cô hoàn toàn không xâm phạm quyền riêng tư của người ta, chỉ là lên mạng tìm cách viết thư tình, rồi đến siêu thị mua một cái bìa thư y đúc.
Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Cuối cùng, chỉ một chiêu đơn giản giải quyết được một mối họa lớn, Thẩm Quân cả người sảng khoái, vui đến muốn hét lớn. Bốn thiếu nữ cùng nhau đi vào giữa sàn nhảy, cùng nhau vặn vẹo lắc lư thân thể. Phảng phất trời sinh bốn người thuộc về nơi này vậy.
Tiêu Cao Ý lúc này ngồi ở góc sofa, nhấm nháp ly rượu. Hôm nay sinh nhật huynh đệ Khương Ngọc Thần, không thể không tới đây chúc mừng. Đang ngồi buồn chán nghịch di động, tầm mắt liền bị yêu nữ ở sàn nhảy hấp dẫn.
Lộ Chính Thanh một tay ôm một mỹ nữ, đối với người lạnh lùng từ trong máu này cũng không cưỡng ép gì: "Cao Ý, tới đây chơi là phải thả lỏng, mày nhìn đi mày làm mỹ nữ kế bên ủy khuất bao nhiêu. Bảo bối tới đây, tới đây gia thương em."
Ai ngờ cô nàng kế bên Tiêu Cao Ý nghe như vậy, sợ hãi bỏ chạy lấy người.
"Phi, không hiểu biết." Lộ Chính Thanh sắc mặt tức tối, ngày thường bất quá hắn đúng là không bằng Tiêu Cao Ý thật, ai dè tới chỗ này vẫn bị người khác cự tuyệt.
Mỹ nữ trong ngực Lộ Chính Thanh nũng nịu nói: "Gia, anh có Tiểu Liên còn không đủ sao? Người ta cũng cần được thương yêu mà." Nói xong còn vỗ vỗ lên bộ ngực của mình.
Mỹ nhân còn lại đương nhiên không chịu kém cạnh: "Gia, ngươi cũng không thể quên có Tiểu Doanh ở đây nha."
"Được, được, được, các em đều là tâm can bảo bối của gia." Nói xong không quên trái hôn một cái, phản hôn một cái, rồi một hơi uống cạn ly rượu trên bàn.
Tiêu Cao Ý xưa nay không quan tâm mấy trò vặc vãnh này, hắn với Lộ Chính Thanh và Khương Ngọc Thần cũng xem là có quen biết. Rượu quá ba ly, cái gì chơi được đều chơi.
Ngồi một lúc nhàm chán, mọi người đều bày ra trò chơi Mạo Hiểm.
Vòng xoay thứ nhất, ly rượu chỉ về hướng Tiêu Cao Ý.
Lộ Chính Thanh lập tức mở miệng: "Đêm nay ngươi tìm một nữ nhân chơi trò chơi hai người, nếm thử tư vị mất hồn này đi."
Khương Ngọc Thần thấy sắc mặt Tiêu Cao Ý lạnh tanh, hắn không mở miệng nhưng biết rõ Tiêu Cao Ý đang không vui, mở miệng giản hòa: "Nếu không thích,, Cao Ý, ra ngoài sân nhảy hỏi xin số điện thoại của cô nàng nào đó đi."
Lâm Thiệu Minh đành đứng ra khích tướng: "Tiêu đại thiếu, hay là không dám làm."
Chơi như vậy sao gọi là Mạo Hiểm, những người khác đều cảm thấy không phục, Tiêu Cao Ý lúc này nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, uống một ngụm rượu, đáp: "Được."
Bình luận truyện