Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 115: Tiến đến Đế đô



Ngày hôm sau, Lãnh Mạc cùng Linh Nhi lên đường đi đến Đế đô. Trước khi đi, tất cả các thành viên trong Bích Ngân Tông đều có mặt tại cửa môn để tiễn họ đi. Ai cũng buồn bã khi Lãnh Mạc phải rời đi. Các vị trưởng lão cũng tỏ ra tiếc nối vì để 1 thiên tài tuyệt thế như cậu ra đi như thế này. Nhưng cậu đã để lại cho Bích Ngân Tông rất nhiều thứ từ đan dược đến công pháp tu luyện, nhiêu đó cũng đủ để tông môn bồi dưỡng các đệ tử có tiềm lực trong tương lai trở thành đệ tử nổi bật nhất.

‘Không chậm trễ nữa, đệ với muội ấy đi đây. Mọi người hãy bảo trọng, có chuyện cần thì đến học viện tìm đệ là được’

‘Ân, đi đường cẩn thận, nhớ là phải lo cho Linh Nhi đấy, không thì đừng trách tỷ đây a’

Lãnh Mạc nghe câu này của Linh Khởi liền cười khổ 1 phen. Chuyện này không cần nhắc tự cậu cũng sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt, không để nàng gặp nguy hiểm.

‘Muội cũng hãy tự chăm sóc cho bản thân thật tốt khi không có tỷ bên cạnh đó’

‘Muội biết rồi, tỷ cũng vậy đó’

Sau khi căn dặn cậu xong thì Linh Khởi quay sang nhắn nhủ Linh Nhi đôi điều, mặc cho bản thân không muốn mất muội muội của mình. Nàng lao đến ôm Linh Khởi 1 cái rồi quay người đi đến phía Lãnh Mạc nắm lấy tay cậu. Cậu cùng Linh Nhi vận đấu khí dực lao thẳng lên trời rồi bay về phía xa xa. Thoáng chốc, bóng dáng của 2 người biến mất khỏi tầm nhìn của những thành viên Bích Ngân Tông. Bọn họ tâm trạng buồn bã quay về với công việc của họ, Linh Khởi và Diệp Tu cũng đành quay lại với công việc. Vị trí tông phó ấy, 1 lần nữa lại trống vắng.

Lãnh Mạc và Linh Nhi 2 người xuyên suốt chặn đường không ai nói lấy 1 lời nào, cũng chẳng nhìn nhau 1 cái. Điều này là do Linh Nhi đang cảm thấy buồn bã vì phải rời xa nơi bản thân sinh ra, rời xa người thân đi đến 1 nơi khác. Lãnh Mạc thì mãi suy nghĩ và nói chuyện với Nguyệt My nên không chú ý mấy đến Linh Nhi.

‘Linh Nhi, muội sao vậy?’

Đến lúc sau cậu mới bắt đầu chú ý hành động của Linh Nhi nên liền hỏi.

‘Không có gì….chỉ là muội….chẳng có gì đâu, huynh đừng để ý’

Nhìn thấy biểu hiện này của nàng, Lãnh Mạc nhanh trí đoán ra được phần nào. Cậu vừa định nói điều gì đó nhưng lại không nói ra mà cứ tiếp tục im lặng bởi vì lúc này Linh Nhi cần có sự yên tĩnh. Cứ thế, 2 người tiếp tục chuyến đi đến Đế đô mà không nói lấy 1 lời nào cả.

Đến tối, Lãnh Mạc dừng chân tại 1 vùng đất trên đường, nơi này không quá tệ để ở lại qua đêm nên cậu chọn nó để nghỉ ngơi. Linh Nhi và cậu ngồi cạnh nhau bên đống lửa đang cháy, nàng trông có vẻ mệt mỏi sau chuyến đi từ sáng đến hiện giờ.

‘Muội cảm thấy ổn chứ?’

‘Không sao, huynh đừng lo mãi cho muội như thế, hãy lo cho bản thân kia kìa’

Thấy biểu hiện mệt mỏi của Linh Nhi, Lãnh Mạc liền hỏi thăm. Bản thân nàng chỉ mới là Đấu Vương, so với Đấu Tông như cậu cách biệt thể lực rất nhiều nên cần phải xem xét đôi chút. Lãnh Mạc lấy trong nạp giới ra 1 chiếc chăn rồi phủ lên người nàng để giữ ấm.

‘Bản thân huynh không còn gì để lo nữa, chỉ có thể lo cho muội mà thôi’

Lãnh Mạc điềm đạm nói ra câu này khiến Linh Nhi ngượng hết cả mặt, liền rút mình vào trong chăn. Cậu liền cười hớn hở khi nhìn thấy hành động này của nàng, liền muốn đem nàng ôm vào lòng.

‘Muội hãy ngủ đi, lấy sức ngày mai đi tiếp, dù sao cũng gần đến nơi rồi’

‘Ân’

Nghe theo lời Lãnh Mạc, Linh Nhi nằm xuống gối đầu lên đùi của cậu mà ngủ. Nàng ngủ như thế này cậu cũng yên tâm phần nào khi có thể bảo vệ nàng tốt hơn và có thể chuyên tâm tu luyện qua đêm.

‘Tiểu Mạc, con nghĩ thế này ổn chứ?’

Nguyệt My đột nhiên xuất hiện, liền buông miệng hỏi 1 câu.

‘Không sao đâu sư phụ, như vầy cũng tốt cho nàng ấy’

Lãnh Mạc điềm đạm trả lời cho Nguyệt My thì cô lắc đầu thở dài 1 hơi rồi lại quay về nạp giới ẩn mình. Cậu không hiểu ý nghĩa của việc Nguyệt My hỏi câu đó là gì, đành bỏ qua mà tiếp tục chuyên tâm tu luyện.

Sáng hôm sau, 2 người lại tiếp tục hành trình đi đến Đế đô. Linh Nhi trông có vẻ tốt hơn hôm qua khi liên tục cười nói với Lãnh Mạc, điều này làm cậu yên lòng hơn đôi chút. Chừng khoản 3 canh giờ sau, 2 người bọn họ đều đã đến trước cổng thành của Đế đô. Lãnh Mạc và Linh Nhi phải choáng ngợp trước bức tường thành này, nó cao đến chục trượng, làm bằng Cương thạch nhám bóng. Nhưng có vẻ như muốn đi vào đây thì phải bị kiểm tra tại cổng thành bởi lính gác, điều này là hiển nhiên đối với 1 nơi như thế này. Cả 2 người tiến đến cổng thì như dự tính, liền bị lính gác chặn lại xem xét.

‘Cho hỏi 2 vị là…..’

Vị lính gác đi đến hỏi.

‘Ta đến đây để đăng ký vào học viện Thánh Giả, đây là thê tử của ta’

Lãnh Mạc nói ra khiến cho vị lính gác bất ngờ. Những kẻ đăng ký vào học viện Thánh giả phải từ 14 tuổi trở lên, mà kẻ trước mắt lại có thê tử, lại còn xinh đẹp như thế không phải là quá kinh ngạc. Lãnh Mạc lấy ra bức thư tiến cử lúc trước đưa đến cho vị ấy xem.

‘Đây là…!!!’

Khi nhận lấy bức thư này, y xem 1 vòng bức thư thì liền thấy được mộc đỏ của 1 trong Ngũ đại cao thủ in dưới góc trái bức thư. Cả người liền giật bắn lên, ánh mắt sợ hãi mà nhìn lấy cậu, lập tức kiểm tra lại thì đấu mộc này là thật. Trong tay có bức thư có mộc đỏ của 1 trong Ngũ đại cao thủ, kẻ trước mắt này thật sự không nên đụng chạm.

‘Xin lỗi vì đã làm chậm trễ bước chân của đại nhân, mời đại nhân đi hướng này’

Vị lính gác chắp quyền cung kính nói, sau đó lùi ra nhường bước cho Lãnh Mạc. Cậu thu bức thư về, sau đó cùng Linh Nhi tiến vào trong thành. Nàng lúc nãy nhìn thấy 1 cảnh như thế cũng khá bất ngờ, không ngờ bức thư trên tay cậu lại có giá trị như thế, mà như vậy cũng đúng vì Lãnh Mạc thường có những thứ giống như vậy bên người, nói chi là 1 bức thư.

Sau khi tiến vào trong thành, đặt chân vào Đế đô, Lãnh Mạc và nàng mới thấy được sự hưng thịnh và nhộn nhịp của Đế đô ra sao. Vô số hàng quán tấp nập người mua, người dân có mặt tại đây nhiều hơn so với Miêu Linh Thành và có cả vô số cường giả tụ tập tại đây. Nhưng không khí như thế này Lãnh Mạc không thích 1 chút nào, liền nắm tay Linh Nhi đi tìm nơi đăng ký vào học viện Thánh Giả.

‘Học viện Thánh Giả, ta tới rồi đây!’

Hết phần 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện