Sát Đấu Truyền Kỳ
Chương 49: Giải quyết
Với 2 chữ “Đấu Hoàng” phát ra từ miệng của tên Bạo Liệt khiến cho xung quanh trở thành 1 khoảng im lặng. Mọi người điều trợn mắt, há mồm nhìn về phía Lãnh Mạc vẫn đang đứng trừng mắt nhìn tên Bạo Liệt, họ không ngờ lại có thể gặp cái thể loại cường giả như thế này chỉ mới 12 tuổi. Vài người tu luyện thử cảm nhận thực lực của cậu hoàn toàn minh bạch cậu là Đấu Hoàng, những người đó cảm thấy xấu hổ vì đã có tuổi nhưng tu vi cũng không có tiến triển gì nhiều, bây giờ lại xuất hiện 1 nhân vật khủng bố chỉ mới 12 tuổi.
Vị tiểu nhị và vị huynh đài lúc nãy hoàn hồn, thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ rằng cũng may là không có đụng chạm gì đến cái thể loại cường giả này, nếu không thì 10 cái mạng cũng chưa chắc giữ nổi.
Trong lúc mọi người đều chú ý về Lãnh Mạc thì cậu quay người lại đi đến xem vết thương của vị nữ nhân kia. Cặp mày chao lại, trong mắt có tia phẫn nộ vì vết thương trên người nữ nhân này đã nhiễm trùng, lại còn bị Bạo Liệt đánh, nếu không chữa trị thì ắt sẽ đoạn khí. Cậu lấy 1 chiếc bình ngọc từ trong nạp giới, mở nắp ra thì hương thơm từ trong đó tỏa ra khắp nơi, mọi người được biết thêm cậu chính là 1 luyện dược sư.
‘Thôi rồi, vừa là Đấu Hoàng, vừa là luyện dược sư, kể cả tông chủ của Sư Thổ môn đến cũng chưa chắc giữ được mạng’
‘Bạo Liệt kì này trúng phải thiết bản rồi, sản khoái, sản khoái!’
‘Cầu mong vị Đấu Hoàng này hãy giết hắn đi cho để khỏi hại người nữa’
Mọi người xung quanh nhân lúc này liên tục phỉ nhổ Bạo Liệt, hắn căm tức không ngừng nhưng không dám hé nửa lời. Lãnh Mạc cũng hiểu được 1 chút tình hình ở đây, hiểu được những người này căm hận hắn đến thế nào. Cậu lấy từ trong bình ngọc 1 viên đan dược màu đỏ, đưa đến miệng của nữ nhân kia, hương thơm bay vào mũi của cô khiến cô cảm thấy thoải mái nhưng thu lại vì không muốn đắc tội với người trước mặt mình.
‘Đấu Hoàng đại nhân, ngài…..’
‘Cứ nuốt đi, đây là tam phẩm đan dược giúp hồi phục vết thương do tôi nhàm chán mà luyện ra, không có tác dụng phụ nào cả’
‘Nhưng mà, đây là đan dược tam phẩm, làm sao tiện nữ…..’
‘Không sao’
Nhàm chán luyện ra? Câu này khi lọt vào tay những người xung quanh thì 1 phen kinh hãi. Tam phẩm đan dược mà nhám chán luyện ra chỉ có thể là luyện dược sư cao cấp mới có thể luyện ra. Và đúng thật là trong lúc nhàm chán, Lãnh Mạc đã tìm hiểu công dụng của các loại dược liệu rồi luyện 1 đan dược tam phẩm không tên.
Nữ nhân ấy vẫn e dè trước cậu vì đây là đan dược tam phẩm, không phải là để cho dân thường sử dụng, nhưng cậu lại 1 mực kiên quyết đưa cho nên cô đành miễn cưỡng nhận.
Khi nuốt đan vào, cô cảm thấy được cơ thể trở nên thoải mái, những vết thương trên cơ thể hồi phục lành lặng, gương mặt của cô trở nên trẻ đẹp hơn vài tuổi, cô vô cùng vui mừng nhìn Lãnh Mạc, tay vẫn ôm con liền quỳ xuống.
‘Đa tạ Đấu Hoàng đại nhân! Đa tạ Đấu Hoàng đại nhân!’
‘Dừng lại đi, tôi cũng chỉ giúp người thôi, mau đứng lên’
‘Đa tạ ngài! Đa tạ ngài!’
Vị nữ nhân không ngừng dập đầu cảm tạ cậu làm cậu có chút khó xử. Giúp được người đối với Lãnh Mạc là 1 điều tốt, vì đó cũng là ước mơ của chính cậu. Lo cho vị nữ nhân này xong, cậu đứng lên, quay mặt lại trừng mắt nhìn tên Bạo Liệt, làm hắn hốt hoảng lùi về sau.
‘Bạo Liệt, việc gì ngươi phải làm vậy với cô nương này’
‘Đấu Hoàng đại nhân….tôi…..’
‘Được rồi, im mồm đi, ta biết những chuyện ngươi đã làm ở nơi này rồi’
Khí thế của Lãnh Mạc làm hắn không dám hó hé nửa lời, nhờ vị huynh đài lúc nãy cậu cũng biết được hắn tàn bạo như thế nào. Nhưng mà dù tàn bạo đến mấy, trước mặt cậu cũng chỉ là con kiến không hơn không kém.
‘Nhưng rất tiếc, ta không có quyền quyết định sống chết của ngươi’
Nghe được câu này từ cậu, hắn vô cùng mừng rỡ, nếu như cậu bỏ qua cho hắn rồi rời đi thì chắc chắn hắn sẽ đem những kẻ phỉ nhổ mình hôm nay giết hết. Mọi người xung quanh run sợ khi cậu nói thế, nếu không trừ hắn, sau này sẽ còn có nhiều người chết dưới tay hắn.
‘Nhưng, những người ở đây có quyền quyết định sống chết với ngươi. Nếu như họ nói ngươi chết, ta sẽ cho ngươi chết, nếu sống, ta sẽ cho ngươi sống’
‘Đại….nhân……’
Sắc mặt hắn liền tái đi khi nghe câu này của Lãnh Mạc, không những không bỏ qua mà còn giao mạng sống của hắn cho những người khác.
‘Giết hắn!’
‘Phải diệt trừ hắn!’
‘Tên yêu nghiệt đáng chết!’
Mọi người xung quanh liền xả hết cơn giận bao năm nay đã chịu đựng, ai cũng phỉ nhổ tên Bạo Liệt, khiến hắn căm tức cực độ. Chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, bị kẻ khác sỉ nhục không ngừng.
‘Lũ chết tiệt!!! Ta mặc ngươi là gì đi nữa, ta liều nới ngươi!!!!’
Hắn quát lạnh 1 câu rồi điên cuồng cầm đao lên, lao thẳng đến chỗ Lãnh Mạc, cơn tức giận đã khiến hắn trở nên điên loạn, không quan tâm người trước mặt mình là ai. Thấy hắn như thế, cậu có chút khinh bỉ, lấy Thất Tinh kiếm từ trong bao ra.
‘Ngươi chết đi!!!’
‘Cũng câu này, tặng ngươi’
Xẹt
Khi Bạo Liệt vừa lao đến, Lãnh Mạc liền vung Thất Tinh kiếm lên, trảm 1 đường từ trên xuống vào người hắn, khiến hắn chết ngay tức khắc. Mọi người lúc đầu kinh hãi trước cảnh tượng này, dần dần bình tĩnh lại rồi vui mừng khi khối u ác tính Bạo Liệt đã được diệt trừ. Cậu nhìn lại xác của hắn rồi tra kiếm lại vào vỏ, rồi nhìn những tên thuộc hạ của Bạo Liệt hiện giờ như rắn mất đầu.
‘Tên Bạo Liệt này ta đã giết rồi, còn các ngươi, muốn như hắn không’
‘Không….không!’
‘Nhớ kỹ lấy tên ta, Lãnh Mạc, chính là tên của ta, nếu như tông chủ các ngươi muốn tìm ta, cứ đến Miêu Linh thành’
Lãnh Mạc nói xong thì bọn chúng bỏ chạy, quay người đưa nữ nhân kia vào quán ăn, gọi thêm vài món cho 2 mẫu tử ăn. Nhìn thấy 2 người họ hạnh phúc bên nhau như thế, cậu cũng vui lây. Khi thanh toán tiền ăn thì vị tiểu nhị kia không lấy 1 xu, coi như là phần thưởng dành cho cậu, ngoài ra còn đưa cho cậu 1 khay thức ăn để ăn trên đường.
Xong hết mọi chuyện, xác của hắn cũng được hỏa tán, cậu cũng rời đi khỏi nơi này. Mọi người đều cảm tạ cậu rất nhiệt tình, có người còn tặng cậu dược liệu, miễn cưỡng nhận lấy rồi xuất phát đi Miêu Linh thành.
Vị tiểu nhị và vị huynh đài lúc nãy hoàn hồn, thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ rằng cũng may là không có đụng chạm gì đến cái thể loại cường giả này, nếu không thì 10 cái mạng cũng chưa chắc giữ nổi.
Trong lúc mọi người đều chú ý về Lãnh Mạc thì cậu quay người lại đi đến xem vết thương của vị nữ nhân kia. Cặp mày chao lại, trong mắt có tia phẫn nộ vì vết thương trên người nữ nhân này đã nhiễm trùng, lại còn bị Bạo Liệt đánh, nếu không chữa trị thì ắt sẽ đoạn khí. Cậu lấy 1 chiếc bình ngọc từ trong nạp giới, mở nắp ra thì hương thơm từ trong đó tỏa ra khắp nơi, mọi người được biết thêm cậu chính là 1 luyện dược sư.
‘Thôi rồi, vừa là Đấu Hoàng, vừa là luyện dược sư, kể cả tông chủ của Sư Thổ môn đến cũng chưa chắc giữ được mạng’
‘Bạo Liệt kì này trúng phải thiết bản rồi, sản khoái, sản khoái!’
‘Cầu mong vị Đấu Hoàng này hãy giết hắn đi cho để khỏi hại người nữa’
Mọi người xung quanh nhân lúc này liên tục phỉ nhổ Bạo Liệt, hắn căm tức không ngừng nhưng không dám hé nửa lời. Lãnh Mạc cũng hiểu được 1 chút tình hình ở đây, hiểu được những người này căm hận hắn đến thế nào. Cậu lấy từ trong bình ngọc 1 viên đan dược màu đỏ, đưa đến miệng của nữ nhân kia, hương thơm bay vào mũi của cô khiến cô cảm thấy thoải mái nhưng thu lại vì không muốn đắc tội với người trước mặt mình.
‘Đấu Hoàng đại nhân, ngài…..’
‘Cứ nuốt đi, đây là tam phẩm đan dược giúp hồi phục vết thương do tôi nhàm chán mà luyện ra, không có tác dụng phụ nào cả’
‘Nhưng mà, đây là đan dược tam phẩm, làm sao tiện nữ…..’
‘Không sao’
Nhàm chán luyện ra? Câu này khi lọt vào tay những người xung quanh thì 1 phen kinh hãi. Tam phẩm đan dược mà nhám chán luyện ra chỉ có thể là luyện dược sư cao cấp mới có thể luyện ra. Và đúng thật là trong lúc nhàm chán, Lãnh Mạc đã tìm hiểu công dụng của các loại dược liệu rồi luyện 1 đan dược tam phẩm không tên.
Nữ nhân ấy vẫn e dè trước cậu vì đây là đan dược tam phẩm, không phải là để cho dân thường sử dụng, nhưng cậu lại 1 mực kiên quyết đưa cho nên cô đành miễn cưỡng nhận.
Khi nuốt đan vào, cô cảm thấy được cơ thể trở nên thoải mái, những vết thương trên cơ thể hồi phục lành lặng, gương mặt của cô trở nên trẻ đẹp hơn vài tuổi, cô vô cùng vui mừng nhìn Lãnh Mạc, tay vẫn ôm con liền quỳ xuống.
‘Đa tạ Đấu Hoàng đại nhân! Đa tạ Đấu Hoàng đại nhân!’
‘Dừng lại đi, tôi cũng chỉ giúp người thôi, mau đứng lên’
‘Đa tạ ngài! Đa tạ ngài!’
Vị nữ nhân không ngừng dập đầu cảm tạ cậu làm cậu có chút khó xử. Giúp được người đối với Lãnh Mạc là 1 điều tốt, vì đó cũng là ước mơ của chính cậu. Lo cho vị nữ nhân này xong, cậu đứng lên, quay mặt lại trừng mắt nhìn tên Bạo Liệt, làm hắn hốt hoảng lùi về sau.
‘Bạo Liệt, việc gì ngươi phải làm vậy với cô nương này’
‘Đấu Hoàng đại nhân….tôi…..’
‘Được rồi, im mồm đi, ta biết những chuyện ngươi đã làm ở nơi này rồi’
Khí thế của Lãnh Mạc làm hắn không dám hó hé nửa lời, nhờ vị huynh đài lúc nãy cậu cũng biết được hắn tàn bạo như thế nào. Nhưng mà dù tàn bạo đến mấy, trước mặt cậu cũng chỉ là con kiến không hơn không kém.
‘Nhưng rất tiếc, ta không có quyền quyết định sống chết của ngươi’
Nghe được câu này từ cậu, hắn vô cùng mừng rỡ, nếu như cậu bỏ qua cho hắn rồi rời đi thì chắc chắn hắn sẽ đem những kẻ phỉ nhổ mình hôm nay giết hết. Mọi người xung quanh run sợ khi cậu nói thế, nếu không trừ hắn, sau này sẽ còn có nhiều người chết dưới tay hắn.
‘Nhưng, những người ở đây có quyền quyết định sống chết với ngươi. Nếu như họ nói ngươi chết, ta sẽ cho ngươi chết, nếu sống, ta sẽ cho ngươi sống’
‘Đại….nhân……’
Sắc mặt hắn liền tái đi khi nghe câu này của Lãnh Mạc, không những không bỏ qua mà còn giao mạng sống của hắn cho những người khác.
‘Giết hắn!’
‘Phải diệt trừ hắn!’
‘Tên yêu nghiệt đáng chết!’
Mọi người xung quanh liền xả hết cơn giận bao năm nay đã chịu đựng, ai cũng phỉ nhổ tên Bạo Liệt, khiến hắn căm tức cực độ. Chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, bị kẻ khác sỉ nhục không ngừng.
‘Lũ chết tiệt!!! Ta mặc ngươi là gì đi nữa, ta liều nới ngươi!!!!’
Hắn quát lạnh 1 câu rồi điên cuồng cầm đao lên, lao thẳng đến chỗ Lãnh Mạc, cơn tức giận đã khiến hắn trở nên điên loạn, không quan tâm người trước mặt mình là ai. Thấy hắn như thế, cậu có chút khinh bỉ, lấy Thất Tinh kiếm từ trong bao ra.
‘Ngươi chết đi!!!’
‘Cũng câu này, tặng ngươi’
Xẹt
Khi Bạo Liệt vừa lao đến, Lãnh Mạc liền vung Thất Tinh kiếm lên, trảm 1 đường từ trên xuống vào người hắn, khiến hắn chết ngay tức khắc. Mọi người lúc đầu kinh hãi trước cảnh tượng này, dần dần bình tĩnh lại rồi vui mừng khi khối u ác tính Bạo Liệt đã được diệt trừ. Cậu nhìn lại xác của hắn rồi tra kiếm lại vào vỏ, rồi nhìn những tên thuộc hạ của Bạo Liệt hiện giờ như rắn mất đầu.
‘Tên Bạo Liệt này ta đã giết rồi, còn các ngươi, muốn như hắn không’
‘Không….không!’
‘Nhớ kỹ lấy tên ta, Lãnh Mạc, chính là tên của ta, nếu như tông chủ các ngươi muốn tìm ta, cứ đến Miêu Linh thành’
Lãnh Mạc nói xong thì bọn chúng bỏ chạy, quay người đưa nữ nhân kia vào quán ăn, gọi thêm vài món cho 2 mẫu tử ăn. Nhìn thấy 2 người họ hạnh phúc bên nhau như thế, cậu cũng vui lây. Khi thanh toán tiền ăn thì vị tiểu nhị kia không lấy 1 xu, coi như là phần thưởng dành cho cậu, ngoài ra còn đưa cho cậu 1 khay thức ăn để ăn trên đường.
Xong hết mọi chuyện, xác của hắn cũng được hỏa tán, cậu cũng rời đi khỏi nơi này. Mọi người đều cảm tạ cậu rất nhiệt tình, có người còn tặng cậu dược liệu, miễn cưỡng nhận lấy rồi xuất phát đi Miêu Linh thành.
Bình luận truyện