Sau Khi Ảnh Đế Biến Thành Cô Diễn Viên Bình Hoa

Chương 3



Edit: Mâu.

Sự kiên nhẫn của Cố Nam Ngạn sau hai câu châm chọc này hầu như biến mất không còn dấu vết.

Anh không có hứng thú quan tâm tới cuộc sống sinh hoạt nam nữ cá nhân của Cao Phỉ. Từ khi vào giới anh đã từng đổi hai người đại diện, bất kể vì lí do gì đều là chia tay trong hòa bình, trong công việc vẫn tôn trọng và hiểu cho nhau.

Hướng Nguyên ngồi trên ghế lái, sau khi nghe Thang Thục Tiệp nói, sắc mặt liền trở nên vi diệu.

Anh ta định hỏi Thang Thục Tiệp có nên đi hay không, giúp Cao Phỉ hóa giải tình huống khó nhằn này.

Nhưng trước khi anh ta lên tiếng, một giọng nữ trầm bình tĩnh vang lên: “Hay là bây giờ chị xuống biểu diễn cho tôi xem nên mở cửa xe như thế nào đi.”

Cố Nam Ngạn nhìn về phía Thang Thục Tiệp nói.

Thang Thục Tiệp vốn bị thái độ đột nhiên thay đổi buổi sáng của Cao Phỉ làm cho khó chịu, nghe vậy thì trực tiếp vén tay áo lên.

“Cô nói lại lần nữa tôi….” Chị ta phẫn nộ nhìn Cao Phỉ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt đó, chữ cuối cùng chị ta không thể thốt ra được.

Vẫn là gương mặt kiều diễm đó, chỉ là bình thường vốn ngoan ngoãn nghe lời, giờ lại như phủ một tầng sương lạnh, tỏa ra lệ khí bức người.

Cảm xúc của Cố Nam Ngạn tích tụ lại từ sau chuyện bị Cao Phỉ đụng tối qua, sáng nay lại gặp phải hạng người này, cảm xúc bị dồn nén bùng phát, cả người tỏa ra cảm giác áp bức. Ánh mắt anh sắc như sao, khí lạnh dày đặc.

Trong giới này, Cố Nam Ngạn chưa bao giờ được coi là một nghệ sĩ hiền hòa dễ gần. Có người nịnh nọt anh, có người ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói, nhưng chính vì khí chất độc đáo này mà từ khi ra mắt anh đã thu hút vô số thiếu nữ để trở nên nổi tiếng.

Thang Thục Tiệp đối diện với ánh mắt của anh không kiềm nổi mà rùng mình, ánh mắt đột nhiên bao phủ một tầng sợ hãi không tên.

Ngạc nhiên là chị ta thế nhưng lại ngồi yên, giống như bị một bàn tay vô hình bóp họng, không thốt lên lời.

Cố Nam Ngạn thu hồi tầm mắt.

Hướng Nguyên lập tức khởi động xe, đi về hướng studio.

***

Cao Phỉ vẫn ở trong nhà Cố Nam Ngạn, lòng treo ngược cành cây, không biết tình huống bên Cố Nam Ngạn bây giờ như thế nào.

Để anh chịu đi chụp ảnh tạp chí cho mình, hôm nay Cao Phỉ còn cố ý hỏi xem anh có sắp xếp gì không, cô nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Nam Ngạn yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn nói cho cô biết kế hoạch của anh là ở nhà xem kịch bản.

Cao Phỉ nhớ bộ phim điện ảnh mới của anh sẽ khai máy vào hai tháng sau. Cô bẻ đốt tay tính nhẩm, không ngừng hít sâu.

Trước hai tháng sẽ đọc kịch bản để nghiền ngẫm nghiên cứu nhân vật, quả nhiên là ảnh đế luôn luyện tập thế này.

Chỉ tiếc là Cố Nam Ngạn không đưa kịch bản cho cô, bây giờ Cao Phỉ muốn đọc cũng không có cách nào. Cô ngồi trên số pha một lúc, nghĩ chắc là anh đã đến studio rồi.

Cao Phỉ mở giao diện chat với anh ra.

Tối hôm qua bọn họ mới thêm wechat, sáng nay trước khi đi mới trao đổi số điện thoại.

Cao Phỉ nhìn chằm chằm giao diện chat, nghĩ đến việc chụp ảnh hôm nay.

Trước mắt, Cố Nam Ngạn sẽ không làm quá nhiều thông cáo thay cô, đồng nghĩa với việc cô phải tính toán sắp xếp xem nên bảo anh đi làm gì.

Từ khi xuất đạo đến nay cô không có tài nguyên tốt, tuyến mười tám phải cố gắng lắm mới chen vào được một ít tuần lễ thời trang, cơ bản cô không thể nào tham gia mấy hoạt động danh giá được.

Nguyên nhân thì có nhiều, chủ yếu là khi mới ra mắt cô đã mặc hàng fake. Người mặc hàng fake sẽ bị tẩy chay, huống chi cô còn là nữ minh tinh, mặc hàng dỏm một lần là sẽ bị đào lên mãi.

Lúc ấy cô còn không biết mình mặc phải hàng giả, mọi thứ đều là Thang Thục Tiệp sắp xếp cho cô, quần áo cũng do chị ta đi mượn.

Sau đó vì chuyện cô mặc hàng fake mà bị các nhãn hiệu và giới giải trí chê cười vài ngày. Cô không có fans để khống chế bình luận nên người bị trào phúng chính là cô, các account marketing đều nói cô không xứng, các nhãn hiệu thời thượng nói cô làm bẩn danh nhãn hiệu của họ.

Cao Phỉ còn nhớ cảm giác khi ấy, cảm giác đó không khác nào bị lột sạch quần áo rồi ném dưới ánh đèn, bị tất cả mọi người vây quanh, nhìn chằm chằm vào bạn, chỉ trỏ cơ thể trần truồng của bạn.

Nhưng khi ấy Thang Thục Tiệp lại rất vui. Bởi vì hai ngày liền cô được đứng no1 hot search mà không liên quan đến chuyện yêu thầm Cố Nam Ngạn.

Cao Phỉ thở dài, không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Việc chụp ảnh tạp chí hôm nay là tài nguyên hiếm lắm cô mới có được, mặc dù chỉ là chụp ảnh cho hãng bìa trong nước, nhưng tốt xấu gì cũng là hãng tạp chí dành cho nữ hàng đầu <Duyệt tú>, hơn nữa rất nổi tiếng trong giới thời trang, đã từng chụp cho không ít các nữ minh tinh nổi tiếng. Người chụp là nhiếp ảnh gia Lý Việt.

Chủ đề đã được lên kế hoạch sẵn, là “Celebrity”. Cô phải cầm chùm bóng bay màu hồng nhạt, mặc bộ váy bồng đứng giữa rừng hoa hồng.

Vì chuyện hôm nay mà Cao Phỉ còn lén học không ít. Cô xem những video người mẫu ảnh chụp tạp chí, luyện tập các loại pose dáng với gương. Không ngờ rằng trời đất đảo lộn, bây giờ cô chỉ có thể ngồi ở nhà, người đi chụp ảnh lại là Cố Nam Ngạn.

Cao Phỉ không biết nói gì với anh.

Anh chịu đi thay cô đã là tốt lắm rồi, sao cô có thể không biết xấu hổ nhắn tin cho anh, bảo anh cầm quả bóng màu hồng nhạt, mặc váy bồng, đứng giữa rừng hoa hồng cười xinh đẹp chứ.

Lúc này, Cố Nam Ngạn đang xụ mặt ngồi trước bàn trang điểm. Chuyên viên trang điểm cầm các loại dụng cụ, dùng cọ phấn quết tới quết lui trên mặt anh.

Trước khi trang điểm, chuyên viên trang điểm còn cố ý khen anh có làn da tốt.

Cố Nam Ngạn đáp cho có lệ, anh vẫn chưa biết chủ đề chụp ngày hôm nay. Nhưng đây là <Duyệt tú> nên chắc sẽ không có yêu cầu quá đáng. Anh nhắm mặt lại dưỡng thần một lát, khi mở mắt ra lại thấy gương mặt Cao Phỉ trong gương. Thấy gương mặt phần lớn là màu hồng, anh khẽ chau mày.

Chuyên viên trang điểm đang tán phấn lần cuối cho anh.

Nhiếp ảnh gia chính Lý Việt đúng lúc trình diện, đang đi tới.

Chuyên viên trang điểm lập tức kêu một tiếng: “Anh Lý.”

“Trang điểm xong rồi, anh xem có được không?”

Lý Việt khẽ nâng mắt, thậm chí còn chẳng nhìn cho kỹ: “Được.”

Anh ta nói với “Cao Phỉ” đang ngồi trên ghế: “Đi thay quần áo đi.”

Cố Nam Ngạn cũng không muốn nói gì thay Cao Phỉ. Anh gật đầu, đứng dậy đi tới phòng thử đồ, nhận trang phục.

Sau đó anh nhìn thấy bộ váy bồng trong tay, đôi lông mày còn nhăn lại sâu hơn khi thấy màu hồng trên mặt ban nãy.

Vì thế từ khi bước vào studio đến bây giờ, Cố Nam Ngạn đầy kinh nghiệm đi chụp tạp chí rốt cuộc cũng có kết luận về nơi này ——

Làm cho có lệ.

Thật ra làm cho có lệ cũng chẳng sao, nhưng là một người đàn ông đang ở trong cơ thể Cao Phỉ, anh không thể nào mặc cái váy này lên người được.

Cố Nam Ngạn không mặc bộ váy trong tay mà đi ra khỏi phòng thử đồ.

Lý Việt đúng lúc đứng ở bên ngoài, thấy Cao Phỉ vẫn mặc bộ oversize màu xám thì giả bộ điềm nhiên hỏi: “Sao cô còn chưa thay đồ?”

Ngữ khí anh ta không vui.

Trước kia Lý Việt toàn chụp cho người mẫu chuyên nghiệp, ánh mắt rất kén chọn. Bây giờ giới giải trí có thể chấp nhận xấu chứ không chấp nhận tục, hiện giờ xấu mới là thẩm mỹ, gương mặt xấu là phổ biến, ngực càng phẳng càng có chất high fashion, mà kiểu nữ minh tinh ngực bực eo thon như Cao Phỉ, trong mắt Lý Việt chính là từ diễm tục viết hoa.

Càng đừng nói phía sau cô còn có mấy tin báo lá cải phẫu thuật thẩm mỹ bơm ngực.

Đáng tiếc lần này không thể từ chối chụp, anh ta bèn chọn một bộ đồ bị vứt đi, cho cô một chủ đề chụp quá giới hạn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ báo cáo kết quả với chủ biên là xong.

Cố Nam Ngạn xách cái váy kia theo: “Chào anh, tôi cảm thấy cái váy này không hợp để chụp ảnh tạp chí thời trang.”

Lý Việt tựa như nghe thấy câu chuyện gì buồn cười lắm: “Cô có ý gì? Muốn đổi trang phục?”

Cố Nam Ngạn một hơi. Thật ra anh không muốn quản cục diện rối rắm của Cao Phỉ, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ anh đang ở trong cơ thể của cô, anh không thể không quản.

Xem ý tứ Lý Việt thì ngoại trừ bộ váy này, anh ta sẽ không đưa bộ khác cho Cao Phỉ.

Nhưng anh vẫn không thể mặc bộ váy này lên người được. Cố Nam Ngạn nhìn thẳng vào Lý Việt: “Đúng.”

Lý Việt thấy nhiệm vụ ngày hôm nay không thể hoàn thành, anh ta xắn tay áo: “Hoặc là mặc váy vào chụp ảnh cho tốt, hoặc là cô hủy hợp đồng, tự chọn đi.”

Cố Nam Ngạn không hề do dự chút nào muốn quay đầu bỏ đi.

Từ tối hôm qua Cao Phỉ dùng cơ thể anh khóc lóc phát sầu, mỗi chuyện đều như đang khiêu chiến cực hạn của anh.

Chỉ là, đúng lúc này di động lại rung, anh nhận được wechat Cao Phỉ nhắn.

Cao Phỉ: [Thật sự cảm ơn ngài đã hoàn thành công việc giúp tôi. Bao nhiêu từ ngữ cũng không thể nói hết được lời xin lỗi tôi muốn nói với ngài. Nhất định tôi sẽ nhanh chóng tìm cách để hai ta hoán đổi trở lại. Cúi đầu cảm ơn.ipg]

[Ngài đúng là người tốt.]

“Người tốt” Cố Nam Ngạn nhìn tin nhắn này, nhắm mắt.

Anh yên lặng gần một phút, cuối cùng vẫn cất điện thoại đi, thầm mắng một câu thô tục trong lòng, sau đó cầm váy xanh mặt đi vào phòng thay quần áo.

Cũng may vóc dáng của Cao Phỉ không thấp, chỉ cần đi một đôi giày đế bằng màu trắng.

Cố Nam Ngạn mặc váy bồng đi ra, còn chưa kịp đứng vững, nhân viên trang điển lại xách hộp trang điểm đi tới.

Bình thường nữ minh tinh vô cùng vất vả, vì xây dựng hình tượng làn da trắng sáng trời cho mà đa số các nữ diễn viên trong giới, bất kể khi đóng phim hay đi lên thảm đỏ, chỉ cần đối diện với ống kính thì họ đều sẽ bị soi da, vì thế cần phải liên tục đánh phấn.

Chụp tạp chí cũng thế, để tự nhiên, trước khi chụp mọi người đều sẽ đánh phấn nền che khuyết điểm trước.

Chuyên viên trang điểm trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Cố Nam Ngạn, Cố Nam Ngạn lập tức lùi về phía sau một bước. Chuyên viên trang điểm đối diện với ánh mắt anh, không nhịn được lẩm bẩm.

Cọ đánh phấn trong tay nhất thời cũng không biết để đi đâu.

Cố Nam Ngạn bị một nữ nhân viên đang điểm ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm đến mức sởn tóc gáy: “Cô làm gì vậy!”

Chuyên viên trang điểm nhìn 360 độ xung quanh rồi mới đứng lên, ánh mắt dừng ở phần cổ và bả vai Cao Phỉ bị lộ ra ngoài.

Cô ấy đã tiếp xúc với rất nhiều nữ nghệ sĩ, đa số đều dùng đồ make up và ánh sáng trong hậu trường để nâng tông da. Thậm chí có vài nữ nghệ sĩ nổi tiếng với làn da ngăm còn thích chọn đồ hở bạo. Vốn dĩ cô ấy không có chờ mong gì đặc biệt với Cao Phỉ, nhưng bây giờ tận mắt nhìn mới thấy, cô gái này không chỉ có làn da trên gương mặt tốt mà cả người không có một lỗ chân lông nào, làn da mềm mịn căng tròn như sữa bò.

Hơn nữa phần da bị lộ ra ngoài còn trắng hơn cả hiệu quả đánh phấn nền nâng tông da.

Hai mắt chuyên viên trang điểm sáng lấp lánh: “Cao Phỉ, da của cô đẹp ghê.”

“Cảm ơn.” Cố Nam Ngạn đáp cực kỳ có lệ, không giống phản ứng của các cô gái bình thường khi được khen.

Vốn dĩ anh không phải phụ nữ, càng đừng nói tới chuyện đây là khen Cao Phỉ.

Cố Nam Ngạn xách váy lên đi.

Anh vẫn luôn cố gắng không trực tiếp chạm vào cơ thể của cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được, đúng là làn da của Cao Phỉ rất tốt.

Nhưng thế thì liên quan gì tới anh?

Cố Nam Ngạn cúi đầu nhìn bộ váy trên người, mặt càng đen hơn.

Hai mươi phút sau.

Tại hậu trường chụp ảnh, bối cảnh là phông nền trắng với rừng hoa hồng, người mẫu mặc váy bồng đứng giữa rừng hoa, tay cầm một chùm bóng bay.

Chủ đề chụp là “Celebrity”, nghe là đã muốn cười. Nhưng Cố Nam Ngạn phải mặc trang phục như vậy, đứng trong hoàn cảnh như vậy, làm cách nào cũng không cười nổi.

Anh khẽ nâng cằm, đối diện với Lý Việt đang cầm camera.

Lý Việt ấn nút chụp, chụp xong bức ảnh đầu tiên.

Vốn dĩ anh ta định mắng người mẫu là cô trưng vẻ mặt ỉu xìu gì đó, phải biểu cảm phù hợp với chủ đề hơn. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng xa cách kia, trái tim anh ta lại khẽ run lên, vô hình trí mạng làm người khác không thể dời mắt được.

Tấm thứ hai, tấm thứ ba.

Sau đó……

Studio bao trùm bởi đèn flash của Lý Việt.

Lý Việt dường như hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng.

Đã lâu lắm rồi anh ta không được chụp đã như thế này!

Camera kết nối với máy tính. Mấy trợ lý đứng trước màn hình, xem từng bức ảnh Lý Việt chụp được.

Ban đầu là dựa theo kế hoạch chụp toàn cảnh, được vài tấm lại biến bối cảnh thành hư không, chú tâm đặc tả người.

Người trong bức ảnh mặt vô cảm, nhưng thật ra mỗi ánh mắt đều ngăn cách cả đám người ở bên ngoài, thỉnh thoảng cười cũng khiến người xem lạnh sống lưng.

Một số nhãn hiệu thời trang yêu cầu người mẫu phải phù hợp với tiêu chí và bối cảnh họ đặt ra, nhưng một số hãng lại thích tạo ra sự mới mẻ.

Ví dụ như bây giờ, vẫn là bộ váy và mấy quả bóng màu hồng phấn đó, sao lại giống như đang trong tuần lễ thời trang tế nhỉ.

Mấy trợ lý liếc nhìn nhau.

Đây là bình hoa Cao Phỉ ngực bự não teo mà giới thời trang cảm thấy diễm tục đó sao?

Đúng vậy.

Chẳng qua gương mặt lạnh lùng kia không hề diễm tục tí nào cả.

Bởi vì mẹ nó đây là khí chất đang lưu hành trong giới thời trang, các nữ diễn viên đều tranh nhau bắt chước. Là! Trình! Độ! Cao! Cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện