Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 60
【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -23】Ngày 8 tháng 5 năm 2022, mưa
Hôm nay có việc đến ngân hàng, không ngờ gặp Thôi Cao Dương.
Bộ dạng cậu ta bây giờ rất túng quẫn.
Tài chính của công ty luật mà cậu ta hùn vốn luôn gặp vấn đề, hai năm nay làm thế nào cũng không tìm được người đầu tư đáng tin cậy.
Lần này tới ngân hàng cũng vì công ty luật không duy trì nổi nên đến xin phá sản thanh lý.
Tôi không khỏi cảm thán, nhớ thời đi học cậu ta cũng là người nổi bật nhất khoa chúng tôi.
Không ngờ lại rơi vào kết cục này.
Sau khi về nhà tôi kể chuyện này cho Khương tiên sinh nghe.
Khương tiên sinh nhíu mày có vẻ bất ngờ: "Công ty cậu ta cầm cự được lâu như vậy mới làm anh ngạc nhiên đấy."
Tôi hỏi: "Sao thế ạ?"
Khương tiên sinh nói: "Vì anh cố ý dặn dò nên không ai đầu tư cho cậu ta cả."
Tôi: "......"
Khương tiên sinh nhíu mày nhìn tôi: "Ánh mắt em như vậy là sao?"
"Bội phục đó ạ." Tôi nói, "Khương tiên sinh càng lúc càng giống tổng tài bá đạo rồi."
Khương tiên sinh cạn lời: "Anh làm thế là vì ai."
Mặt tôi nóng lên, chồm tới ôm Khương tiên sinh nói: "Em biết anh muốn trả đũa cho em mà."
Khương tiên sinh rất hài lòng với sự chủ động của tôi: "Em biết thì tốt."
Đương nhiên là tôi biết.
Những đau khổ và khó khăn mà tôi gặp phải, những sự bất công tôi từng chịu đựng, Khương tiên sinh đều đang âm thầm đòi lại công bằng cho tôi.
Tôi chỉ có thể dùng tình yêu báo đáp thôi.
—————
1612
Thôi Cao Dương?
1613
Tôi nhíu mày lẳng lặng nhìn một hồi.
Thôi Cao Dương đang bàn luận say sưa với một người mặc vest nên không biết chúng tôi đang nhìn cậu ta.
"Em biết cậu ta à?" Tôi quay sang hỏi Hứa Tri Niên.
"À......" Hứa Tri Niên ngẩn người rồi khẽ gật đầu, "Biết ạ."
1614
Tôi hơi nhíu mày.
Hứa Tri Niên nói tiếp: "Cậu ta, cậu ta là bạn học với em."
"Bạn học?" Tôi nghi hoặc, "Cậu ta tốt nghiệp lâu rồi, phải là tiền bối của em chứ......"
Tôi im bặt, rất nhanh hiểu ra.
Chắc hẳn Hứa Tri Niên nói đến bạn học ba năm trước của mình.
"Vâng." Hứa Tri Niên gật đầu, "Trước kia tụi em còn ngủ chung phòng nữa."
1615
Tôi từng điều tra thông tin của Hứa Tri Niên, biết ba năm trước tính cách cậu ấy hoàn toàn khác bây giờ.
Ba năm trước cậu ấy sôi nổi tự tin, chưa trải qua biến cố, cũng chưa gặp phải kẻ nào xấu xa.
Cậu ấy luôn mở lòng với mọi người, tràn đầy thiện ý.
Nhất định cậu ấy cũng có không ít bạn bè thân thiết.
Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cậu ấy vui đùa với các bạn học.
1616
Trong lòng tôi thở dài nặng nề, đưa tay sờ mặt Hứa Tri Niên hỏi: "Muốn đến chào hỏi không?"
"Không cần đâu." Hứa Tri Niên lập tức từ chối.
Tôi hơi kinh ngạc, phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn Thôi Cao Dương vô cùng phức tạp.
Sự phức tạp kia không giống nỗi vui mừng và ngại ngùng khi bất ngờ gặp lại bạn học cũ mà còn xen lẫn những thứ khác.
Tôi buột miệng hỏi: "Trước kia quan hệ hai người không tốt à?"
Hứa Tri Niên chần chừ một lát rồi nói: "Lúc đầu...... quan hệ cũng không tệ lắm."
Tôi gật đầu: "Vậy là về sau trở mặt?"
Hứa Tri Niên chớp mắt như đang cố tìm từ.
1617
"Em cũng chẳng biết có tính là trở mặt không nữa." Hứa Tri Niên nói, "Sau đó...... em không gặp lại cậu ta nữa."
Trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Cảm giác này đến từ sự chú ý đặc biệt, né tránh và thái độ khó hiểu của Hứa Tri Niên đối với Thôi Cao Dương.
Nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôi nhận ra lòng ham chiếm hữu của mình lại bắt đầu trỗi dậy.
Tôi muốn cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.
Cậu ấy không được có quá khứ với người khác.
1618
"Trước kia em...... từng thích cậu ta à?" Tôi trầm giọng hỏi.
Có lẽ ngữ khí của tôi quá lạnh nên Hứa Tri Niên giật nảy mình, vô thức phản bác: "Làm sao có thể!"
"À." Tôi khẽ thở phào.
"Sao em thích cậu ta được chứ." Hứa Tri Niên dở khóc dở cười quay sang nhìn tôi, "Khương tiên sinh, sao anh lại nghĩ vậy?"
Tôi nói: "Chẳng lẽ không phải à?"
"Dĩ nhiên không phải rồi." Hứa Tri Niên nói, "Em chỉ thích mỗi Khương tiên sinh thôi."
Biết rõ cậu ấy đang an ủi mình nhưng tôi vẫn nhịn không được nhếch lên khóe môi.
1619
Tôi nói: "Anh cảm thấy thái độ của em đối với cậu ta hơi lạ."
Hứa Tri Niên ngượng ngùng: "...... Rõ ràng đến vậy cơ à?"
"Ừ." Tôi nói, "Anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay."
Hứa Tri Niên im lặng chốc lát mới kể lại gút mắc giữa cậu ấy và Thôi Cao Dương cho tôi nghe.
1620
"Năm đó phòng có bốn người, một người ra ngoài thuê phòng ở chung với bạn gái nên không về, còn một người là phú nhị đại giàu có nên không muốn dính dáng với người nghèo như tụi em, vì vậy em và Thôi Cao Dương thân nhau nhất."
Hứa Tri Niên nói: "Gia cảnh Thôi Cao Dương đương nhiên vẫn tốt hơn em một chút nên cậu ta thường xuyên giúp đỡ em."
"Biết em muốn kiếm tiền đóng học phí và trang trải cuộc sống, cậu ta giới thiệu cho em việc làm bán thời gian lương cao." Nói đến đây Hứa Tri Niên ngập ngừng, "Lúc đó...... em rất cảm kích và tin tưởng cậu ta."
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì nên ngước mắt nhìn cậu ấy.
Hứa Tri Niên nói tiếp: "Hôm đó...... cậu ta gọi em tới, sau đó em mới phát hiện Nghiêm Chi Triết cũng ở đó. Lúc ấy em rất tin tưởng cậu ta, chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ hại em."
Tôi hỏi: "Cậu ta phản bội lòng tin của em?"
"Em không biết." Hứa Tri Niên sụt sịt, "Cậu ta đưa ly nước cho em, em chẳng đề phòng gì cả, trong nước có thể đã bỏ thuốc mê nên uống xong em ngất lịm, khi tỉnh lại thì đã bị Nghiêm Chi Triết bắt đến căn biệt thự kia."
"Từ đó trở đi em không còn gặp lại cậu ta nữa."
Cũng không còn thấy lại trời xanh mây trắng, núi cao sông rộng bên ngoài.
1621
Tôi nghe mà trong lòng bùng lên lửa giận.
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên gọi tên tôi, "Lúc đầu em cũng tự hỏi khi cậu ta đưa cho em ly nước kia có biết bên trong bỏ thuốc mê hay không? Cậu ta bị Nghiêm Chi Triết lợi dụng hay là ngay từ đầu đã biết rõ mà vẫn cố ý giúp anh ta hại em?"
"Nếu cậu ta cố ý thì em chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu ta, tại sao cậu ta lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ cậu ta chưa từng coi em là bạn sao?"
"Rốt cuộc em đã làm gì sai?" Hứa Tri Niên hỏi tôi.
Giọng cậu ấy rất nhẹ, mang theo khổ sở và nghi hoặc, giống như đang hỏi tôi, lại giống như đang tự hỏi mình.
Tôi đưa tay kéo cậu ấy vào lòng rồi nói: "Em chẳng làm gì sai cả."
Hứa Tri Niên gục đầu vào ngực tôi.
1622
"Em không hề sai." Tôi nhấn mạnh từng chữ, "Lý do rất đơn giản, bởi vì Thôi Cao Dương là kẻ tiểu nhân nóng lòng trèo cao nên có thể vì danh lợi, vì lấy lòng Nghiêm Chi Triết mà phản bội bạn mình."
Hứa Tri Niên ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước.
Tôi nói: "Em kết bạn lầm người rồi, sau này......"
Tôi nghĩ ngợi, "Sau này có anh ở đây, không ai có thể lừa em nữa đâu."
1623
Hứa Tri Niên lẳng lặng để tôi ôm một lát.
Sau đó cậu ấy chui ra khỏi ngực tôi, dụi mắt một cái rồi nói: "Thật ra em đã quên người này rồi, hôm nay đột nhiên gặp lại mới nhớ tới chuyện cũ thôi."
Tôi nói: "Chuyện không vui thì đừng nhớ lại làm gì."
"Dạ." Hứa Tri Niên gật đầu, "Chuyện quá khứ em không muốn truy cứu nữa, sau này cứ xem như người dưng thôi."
Tôi nhíu mày: "Sao lại không truy cứu?"
"Dạ?" Hứa Tri Niên ngây ra.
Tôi cười lạnh: "Em không truy cứu nhưng anh phải truy cứu."
Hứa Tri Niên: "Nhưng......"
Tôi đứng dậy kéo Hứa Tri Niên lên: "Hôm nay đã tình cờ gặp lại thì cũng nên chào hỏi chứ."
Hứa Tri Niên đứng dậy hỏi: "Chào hỏi gì ạ?"
Tôi nói: "Đương nhiên là phải để cậu ta biết giờ em sống tốt thế nào."
"Không cần đâu......" Hứa Tri Niên do dự.
"Cần chứ." Tôi nhếch môi nói, "Còn phải cho cậu ta biết giờ em có anh làm chỗ dựa rồi."
Hứa Tri Niên không hiểu lắm.
Tôi nói: "Cứ dọa cho cậu ta sợ. Cậu ta làm việc trái lương tâm nên đương nhiên phải sợ quỷ gõ cửa rồi."
"......" Hứa Tri Niên lẩm bẩm, "Em có phải quỷ đâu."
Hôm nay có việc đến ngân hàng, không ngờ gặp Thôi Cao Dương.
Bộ dạng cậu ta bây giờ rất túng quẫn.
Tài chính của công ty luật mà cậu ta hùn vốn luôn gặp vấn đề, hai năm nay làm thế nào cũng không tìm được người đầu tư đáng tin cậy.
Lần này tới ngân hàng cũng vì công ty luật không duy trì nổi nên đến xin phá sản thanh lý.
Tôi không khỏi cảm thán, nhớ thời đi học cậu ta cũng là người nổi bật nhất khoa chúng tôi.
Không ngờ lại rơi vào kết cục này.
Sau khi về nhà tôi kể chuyện này cho Khương tiên sinh nghe.
Khương tiên sinh nhíu mày có vẻ bất ngờ: "Công ty cậu ta cầm cự được lâu như vậy mới làm anh ngạc nhiên đấy."
Tôi hỏi: "Sao thế ạ?"
Khương tiên sinh nói: "Vì anh cố ý dặn dò nên không ai đầu tư cho cậu ta cả."
Tôi: "......"
Khương tiên sinh nhíu mày nhìn tôi: "Ánh mắt em như vậy là sao?"
"Bội phục đó ạ." Tôi nói, "Khương tiên sinh càng lúc càng giống tổng tài bá đạo rồi."
Khương tiên sinh cạn lời: "Anh làm thế là vì ai."
Mặt tôi nóng lên, chồm tới ôm Khương tiên sinh nói: "Em biết anh muốn trả đũa cho em mà."
Khương tiên sinh rất hài lòng với sự chủ động của tôi: "Em biết thì tốt."
Đương nhiên là tôi biết.
Những đau khổ và khó khăn mà tôi gặp phải, những sự bất công tôi từng chịu đựng, Khương tiên sinh đều đang âm thầm đòi lại công bằng cho tôi.
Tôi chỉ có thể dùng tình yêu báo đáp thôi.
—————
1612
Thôi Cao Dương?
1613
Tôi nhíu mày lẳng lặng nhìn một hồi.
Thôi Cao Dương đang bàn luận say sưa với một người mặc vest nên không biết chúng tôi đang nhìn cậu ta.
"Em biết cậu ta à?" Tôi quay sang hỏi Hứa Tri Niên.
"À......" Hứa Tri Niên ngẩn người rồi khẽ gật đầu, "Biết ạ."
1614
Tôi hơi nhíu mày.
Hứa Tri Niên nói tiếp: "Cậu ta, cậu ta là bạn học với em."
"Bạn học?" Tôi nghi hoặc, "Cậu ta tốt nghiệp lâu rồi, phải là tiền bối của em chứ......"
Tôi im bặt, rất nhanh hiểu ra.
Chắc hẳn Hứa Tri Niên nói đến bạn học ba năm trước của mình.
"Vâng." Hứa Tri Niên gật đầu, "Trước kia tụi em còn ngủ chung phòng nữa."
1615
Tôi từng điều tra thông tin của Hứa Tri Niên, biết ba năm trước tính cách cậu ấy hoàn toàn khác bây giờ.
Ba năm trước cậu ấy sôi nổi tự tin, chưa trải qua biến cố, cũng chưa gặp phải kẻ nào xấu xa.
Cậu ấy luôn mở lòng với mọi người, tràn đầy thiện ý.
Nhất định cậu ấy cũng có không ít bạn bè thân thiết.
Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cậu ấy vui đùa với các bạn học.
1616
Trong lòng tôi thở dài nặng nề, đưa tay sờ mặt Hứa Tri Niên hỏi: "Muốn đến chào hỏi không?"
"Không cần đâu." Hứa Tri Niên lập tức từ chối.
Tôi hơi kinh ngạc, phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn Thôi Cao Dương vô cùng phức tạp.
Sự phức tạp kia không giống nỗi vui mừng và ngại ngùng khi bất ngờ gặp lại bạn học cũ mà còn xen lẫn những thứ khác.
Tôi buột miệng hỏi: "Trước kia quan hệ hai người không tốt à?"
Hứa Tri Niên chần chừ một lát rồi nói: "Lúc đầu...... quan hệ cũng không tệ lắm."
Tôi gật đầu: "Vậy là về sau trở mặt?"
Hứa Tri Niên chớp mắt như đang cố tìm từ.
1617
"Em cũng chẳng biết có tính là trở mặt không nữa." Hứa Tri Niên nói, "Sau đó...... em không gặp lại cậu ta nữa."
Trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Cảm giác này đến từ sự chú ý đặc biệt, né tránh và thái độ khó hiểu của Hứa Tri Niên đối với Thôi Cao Dương.
Nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôi nhận ra lòng ham chiếm hữu của mình lại bắt đầu trỗi dậy.
Tôi muốn cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.
Cậu ấy không được có quá khứ với người khác.
1618
"Trước kia em...... từng thích cậu ta à?" Tôi trầm giọng hỏi.
Có lẽ ngữ khí của tôi quá lạnh nên Hứa Tri Niên giật nảy mình, vô thức phản bác: "Làm sao có thể!"
"À." Tôi khẽ thở phào.
"Sao em thích cậu ta được chứ." Hứa Tri Niên dở khóc dở cười quay sang nhìn tôi, "Khương tiên sinh, sao anh lại nghĩ vậy?"
Tôi nói: "Chẳng lẽ không phải à?"
"Dĩ nhiên không phải rồi." Hứa Tri Niên nói, "Em chỉ thích mỗi Khương tiên sinh thôi."
Biết rõ cậu ấy đang an ủi mình nhưng tôi vẫn nhịn không được nhếch lên khóe môi.
1619
Tôi nói: "Anh cảm thấy thái độ của em đối với cậu ta hơi lạ."
Hứa Tri Niên ngượng ngùng: "...... Rõ ràng đến vậy cơ à?"
"Ừ." Tôi nói, "Anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay."
Hứa Tri Niên im lặng chốc lát mới kể lại gút mắc giữa cậu ấy và Thôi Cao Dương cho tôi nghe.
1620
"Năm đó phòng có bốn người, một người ra ngoài thuê phòng ở chung với bạn gái nên không về, còn một người là phú nhị đại giàu có nên không muốn dính dáng với người nghèo như tụi em, vì vậy em và Thôi Cao Dương thân nhau nhất."
Hứa Tri Niên nói: "Gia cảnh Thôi Cao Dương đương nhiên vẫn tốt hơn em một chút nên cậu ta thường xuyên giúp đỡ em."
"Biết em muốn kiếm tiền đóng học phí và trang trải cuộc sống, cậu ta giới thiệu cho em việc làm bán thời gian lương cao." Nói đến đây Hứa Tri Niên ngập ngừng, "Lúc đó...... em rất cảm kích và tin tưởng cậu ta."
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì nên ngước mắt nhìn cậu ấy.
Hứa Tri Niên nói tiếp: "Hôm đó...... cậu ta gọi em tới, sau đó em mới phát hiện Nghiêm Chi Triết cũng ở đó. Lúc ấy em rất tin tưởng cậu ta, chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ hại em."
Tôi hỏi: "Cậu ta phản bội lòng tin của em?"
"Em không biết." Hứa Tri Niên sụt sịt, "Cậu ta đưa ly nước cho em, em chẳng đề phòng gì cả, trong nước có thể đã bỏ thuốc mê nên uống xong em ngất lịm, khi tỉnh lại thì đã bị Nghiêm Chi Triết bắt đến căn biệt thự kia."
"Từ đó trở đi em không còn gặp lại cậu ta nữa."
Cũng không còn thấy lại trời xanh mây trắng, núi cao sông rộng bên ngoài.
1621
Tôi nghe mà trong lòng bùng lên lửa giận.
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên gọi tên tôi, "Lúc đầu em cũng tự hỏi khi cậu ta đưa cho em ly nước kia có biết bên trong bỏ thuốc mê hay không? Cậu ta bị Nghiêm Chi Triết lợi dụng hay là ngay từ đầu đã biết rõ mà vẫn cố ý giúp anh ta hại em?"
"Nếu cậu ta cố ý thì em chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu ta, tại sao cậu ta lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ cậu ta chưa từng coi em là bạn sao?"
"Rốt cuộc em đã làm gì sai?" Hứa Tri Niên hỏi tôi.
Giọng cậu ấy rất nhẹ, mang theo khổ sở và nghi hoặc, giống như đang hỏi tôi, lại giống như đang tự hỏi mình.
Tôi đưa tay kéo cậu ấy vào lòng rồi nói: "Em chẳng làm gì sai cả."
Hứa Tri Niên gục đầu vào ngực tôi.
1622
"Em không hề sai." Tôi nhấn mạnh từng chữ, "Lý do rất đơn giản, bởi vì Thôi Cao Dương là kẻ tiểu nhân nóng lòng trèo cao nên có thể vì danh lợi, vì lấy lòng Nghiêm Chi Triết mà phản bội bạn mình."
Hứa Tri Niên ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước.
Tôi nói: "Em kết bạn lầm người rồi, sau này......"
Tôi nghĩ ngợi, "Sau này có anh ở đây, không ai có thể lừa em nữa đâu."
1623
Hứa Tri Niên lẳng lặng để tôi ôm một lát.
Sau đó cậu ấy chui ra khỏi ngực tôi, dụi mắt một cái rồi nói: "Thật ra em đã quên người này rồi, hôm nay đột nhiên gặp lại mới nhớ tới chuyện cũ thôi."
Tôi nói: "Chuyện không vui thì đừng nhớ lại làm gì."
"Dạ." Hứa Tri Niên gật đầu, "Chuyện quá khứ em không muốn truy cứu nữa, sau này cứ xem như người dưng thôi."
Tôi nhíu mày: "Sao lại không truy cứu?"
"Dạ?" Hứa Tri Niên ngây ra.
Tôi cười lạnh: "Em không truy cứu nhưng anh phải truy cứu."
Hứa Tri Niên: "Nhưng......"
Tôi đứng dậy kéo Hứa Tri Niên lên: "Hôm nay đã tình cờ gặp lại thì cũng nên chào hỏi chứ."
Hứa Tri Niên đứng dậy hỏi: "Chào hỏi gì ạ?"
Tôi nói: "Đương nhiên là phải để cậu ta biết giờ em sống tốt thế nào."
"Không cần đâu......" Hứa Tri Niên do dự.
"Cần chứ." Tôi nhếch môi nói, "Còn phải cho cậu ta biết giờ em có anh làm chỗ dựa rồi."
Hứa Tri Niên không hiểu lắm.
Tôi nói: "Cứ dọa cho cậu ta sợ. Cậu ta làm việc trái lương tâm nên đương nhiên phải sợ quỷ gõ cửa rồi."
"......" Hứa Tri Niên lẩm bẩm, "Em có phải quỷ đâu."
Bình luận truyện