Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế

Chương 35: Chương 35




Bởi vì liên tiếp vài chuyện chậm trễ, nên khi Tiêu Lạc về đến được khách sạn đã là hơn 10 giờ.

Cô thậm chí còn không kịp chào hỏi Đỗ Vũ với Tiêu Xuyên, liền mượn phòng bếp khách sạn bắt đầu bận rộn vội vàng nấu canh đầu cá và nấu cháo hầm xương cho Lương Diễm.

Mãi cho tới khi nước trong nồi cá bắt đầu ùng ục sôi, Tiêu Lạc mới ngẩn ngơ nắm cái thìa bắt đầu tự hỏi về đề nghị kết hôn của Lương Diễm.

Thực ra, trước đó cô thật sự chưa từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Hiện tại, kì thật cũng không suy nghĩ tới.

Nhưng nghĩ đến việc kết hôn với Lương Diễm, không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của Tiêu Lạc lại không phải là bài xích, mà là nghĩ, cả cô và Lương Diễm đều không phải là người nước M, nếu thật sự muốn đăng ký kết hôn ở nước M thì thủ tục có phức tạp lắm không?
Hơn nữa nghệ sĩ như Lương Diễm, chưa công bố tin hẹn hò với fans mà trực tiếp công bố tin kết hôn thì có phải là không tôn trọng fans lắm hay không?
Nhưng nghĩ lại cảm thấy được, về chuyện kết hôn này, phỏng chừng chỉ cần cô gật đầu một cái, thì vấn đề thủ tục kết hôn cùng với ứng phó truyền thông, nhóm Hoa tỷ có thể hỗ trợ đối phó, căn bản không cần cô phải lo lắng.

Vừa nghĩ như vậy lại cảm thấy chuyện tưởng như rõ ràng thật xa vời, xa tựa như truyện nghìn lẻ một đêm thế này, tựa hồ cũng không phải là xa không thể thành?
Đỗ Vũ đi từ cửa phòng bếp tiến vào, nhìn thấy canh trong nồi sôi ùng ục sắp tràn ra khỏi nắp, mà Tiêu Lạc đang đứng một bên lại ngẩn người cầm thìa canh, không nhịn được bước tới hỏi: "Chị Lạc Lạc, đang nghĩ gì mà chăm chú quá vậy?"
Trong đầu Tiêu Lạc đang chỉ nghĩ đến chuyện kết hôn, nghe được Đỗ Vũ hỏi vậy, gần như là vô thức đáp: "Nghĩ chuyện kết hôn á!"
Đỗ Vũ: "...."
Đến lúc Tiêu Lạc phản ứng lại được chính mình vừa nói cái gì, hận không thể đào một cái hố mà chôn mình vào đó.

May mắn là Đỗ Vũ không phải Tiểu Xuyên hay Hoa tỷ, đứa nhỏ này xưa nay thông minh lại tri kỷ, cơ hồ nháy mắt liền nhận ra lí do tại sao Tiêu Lạc lại nhắc tới chuyện kết hôn, hỏi: " Lương ca lại cầu hôn chị hả?"
Tiêu Lạc không trực tiếp trả lời vấn đề của Đỗ Vũ, mà là xoay người vặn nhỏ lửa một chút, mới hỏi Đỗ Vũ: "Anh ấy trước đây cũng động tí là lại nghĩ muốn kết hôn sao?"
Đỗ Vũ buồn cười: "Đương nhiên là không có."
Lương Diễm trước khi gặp Tiêu Lạc, nói như thế nào nhỉ, chính là một người cực kì nhàm chán, một kẻ cuồng công việc điển hình, một năm 365 ngày thì 300 ngày đều ở đoàn phim, còn lại vài ngày dù không quay phim thì cơ bản cũng không có lịch trình gì khác.

Hơn nữa khi đó Lương Diễm ngoại trừ thích đóng phim thì gần như là không đặc biệt cảm thấy hứng thú với cái gì khác, anh không thích giày, không thích xe sang, không thích đầu tư bất động sản làm ông chủ, thậm chí ngay cả scandal với phái nữ trong giới cũng chẳng thèm quan tâm...!
Thực ra trước đây có một thời gian rất dài, nhóm Hoa tỷ Đỗ Vũ còn hoài nghi liệu Lương Diễm sẽ sống cô độc đến hết đời hay không.

Ngay cả Lương mẹ cũng từng không ngừng uyển chuyển hỏi Đỗ Vũ, Lương Diễm đối với các cô gái xinh đẹp không có hứng thú, không lẽ là do có hứng thú với trai đẹp hơn? Còn nói nếu có fan nữ phù hợp nào theo đuổi Lương Diễm, kì thật là cũng không phải hoàn toàn không thể cân nhắc...!

Nếu khi đó có người nói cho bọn họ, Lương Diễm sẽ gặp gỡ một cô gái, hơn nữa còn chưa tới ba tháng đã tâm tâm niệm niệm nghĩ phải cùng đối phương kết hôn, đừng nói đến chính Lương Diễm không tin, chỉ sợ ngay cả Hoa tỷ với Đỗ Vũ còn cảm thấy được như là chuyện nghìn lẻ một đêm ấy.

"Em còn nhớ có một lần, hình như là buổi phỏng vấn trực tiếp ra mắt phim nào đó, có phóng viên hỏi Lương ca định trước bao nhiêu tuổi sẽ giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, kết quả Lương ca mỉm cười nói, trước khi chết đi! Phụt, chị cũng không biết lúc ấy biểu cảm trên mặt cái vị phóng viên đó đặc sắc như thế nào đâu..."
Tiêu Lạc quả thật không thể tưởng tượng được biểu cảm đặc sắc trên mặt phóng viên đó, nhưng cô đại khái có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đầy vô tội của Lương Diễm khi nói những lời này.

Người này chính là có thể sử dụng biểu cảm cùng giọng nói đặc biệt vô tội, khiến người khác hoàn toàn không biết phải tiếp lời anh như thế nào.

Tỷ như, nghĩ muốn kết hôn, rất rất muốn!
*** ***
Canh cá cùng cháo hầm hôm này là Đỗ Vũ phụ trách đưa tới phòng bệnh, về phần Tiêu Lạc, cô trực tiếp lấy lí do là tối hôm qua nằm giường trong phòng bệnh ngủ không tốt nên ở khách sạn ngủ bù.

Kỳ thật ai nấy đều nhìn ra được, cô chính là đang cố ý tránh Lương Diễm.

Nói là ngủ bù, thật ra tắm rửa xong nằm trên giường rồi, Tiêu Lạc căn bản cũng ngủ không được, trong đầu hết lần này đến lần khác vẫn nghĩ tới câu kia của Lương Diễm "Nghĩ muốn kết hôn".

Một hồi lâu sau, Tiêu Lạc cảm thấy mười phần thất bại vò mái tóc rối bù, xoay người bước xuống giường.

Trước kia Tiêu Lạc có xem một bộ phim của Lương Diễm tên là "Mơ hồ", hơn nữa lúc ấy còn xem không tập trung, chỉ nhớ rõ là phim rất dở, nhưng vai diễn của Lương Diễm lại diễn rất tốt.

Dù sao hôm nay cũng có thời gian, Tiêu Lạc dứt khoát tìm hết phim mà Lương Diễm đóng chính, từ từ xem từng bộ phim một.

Rèm cửa phòng đã được cô kéo lại từ lúc đi tắm, giờ phút này trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn sàn màu da cam, tuy rằng không tính là sáng, nhưng ít ra lại vô cùng có không khí xem phim điện ảnh.

Lương Diễm vừa ra mắt liền đóng phim, tuy rằng phim ra mắt dở tệ, nhưng anh là diễn viên danh xứng với thực.

Hơn nữa những bộ phim điện ảnh sau đó, bộ nào cũng đều gây tiếng vang lớn tại phòng vé, thế cho nên dù mới ra mắt chưa đầy 4 năm nhưng đã giành được không ít giải thưởng lớn, thậm chí còn được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Tuy chỉ là đề cử, nhưng tại lễ trao giải danh giá như thế, có thể đạt được đề cử chính là khẳng định rất lớn đối với năng lực của Lương Diễm.


Huống chi anh còn trẻ, ngay cả truyền thông cũng nói tương lai của anh sẽ đầy hứa hẹn.

Tốc độ mạng internet của khách sạn chỉ ở mức trung bình, trong lúc chờ tải phim, Tiêu Lạc đột nhiên nhớ tới chiếc vòng tình nhận mà Lương Diễm tặng cô.

Trước đó nghĩ thật sự là quà tặng ở tiệc rượu, cho nên sau khi nhận được cô liền thuận tay bỏ vào vali.

Sau lại biết là vòng đôi nên lại càng xấu hổ không dám lấy ra nhìn kĩ.

Tiêu Lạc mở vali ra lục lọi một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc lắc mảnh ở một góc khuất trong vali, mặt trên đính một viên kim cương nho nhỏ, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Tiêu Lạc lấy chiếc vòng ra đeo lên cổ tay phải của mình, biết rõ là không ai nhìn thấy, nhưng không hiểu sao hai má vẫn nóng lên.

Nhưng cuối cùng cô cũng không gỡ xuống, mà kéo ống tay áo xuống che chiếc vòng lại.

Đến khi cô quay lại ngồi trước máy tính lần nữa, màn hình vừa lúc hiển thị bộ phim đã tải xong.

Trước đó nghe nhóm Hoa tỷ nói Lương Diễm chưa bao giờ diễn cảnh thân mật, Tiêu Lạc đã từng tò mò không biết là Lương Diễm đã làm như thế nào, phải biết rằng đầu năm nay dù là chính kịch, cũng cần phải có cảnh tình cảm nhất định để hấp dẫn người trẻ xem.

Mãi cho tới hôm nay xem phim của anh mới biết, diễn viên nếu thật sự không muốn quay, chung quy vẫn có thể có cách để từ chối.

Chẳng hạn như, chọn một bộ phim có đề tài thuần túy là nam, trong phim căn bản không có diễn viên nữ, đương nhiên cũng sẽ không có cảnh diễn thân mật.

Nói thật thì nhìn Lương Diễm qua màn hình cùng với trong hiện thực là cảm giác hoàn toàn rất khác nhau, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là biểu cảm cùng với ngữ khí khi nói chuyện mà Tiêu Lạc quen thuộc, nhưng vẫn sẽ khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như nhìn người qua một lớp sương mù, mông lung hư ảo.

Nhưng lại bởi vì trong lòng biết rõ người này chính là người vô cùng gần gũi với mình, cho nên khi xem lại càng dễ nhập tâm, có đôi lúc thậm chí còn ngây ngốc không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Hết bộ này đến bộ khác, thời gian cũng cứ thế từng giây trôi qua.


Mãi cho tới khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, Tiêu Lạc mới ý thức được nên chuẩn bị bữa tối cho Lương Diễm.

Hoa tỷ và Tiểu Xuyên cũng không ở khách sạn, Đỗ Vũ đi đưa cơm đến giờ còn chưa trở về, vì thế làm bữa tối xong không tìm được người hỗ trợ, Tiêu Lạc đành phải tự mình gọi xe tới bệnh viện.

Tiêu Lạc ở trên xe mất nửa ngày xây dựng tâm lí, ngay cả lúc đi thang máy lên lầu còn len lén ngắm mình trong vách tường bóng loáng điều chỉnh lại cảm xúc, cho tới tận khi tin tưởng chính mình có thể dùng trạng thái bình thường đối mặt với Lương Diễm, mới bước chân ra khỏi thang máy.

Kết quả vừa mới duỗi tay đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy được Lương Diễm ngồi trên giường bệnh, nửa người trên trần trụi.

Tiêu Lạc: "....."
Xây dựng tâm lí nửa ngày xem như thành không công luôn rồi.

*** ***
Cuối cùng vẫn là Lương Diễm phản ứng đầu tiên, nhẹ nhàng xoay người một chút, từ tư thế đối mặt với Tiêu Lạc thành tư thế quay nghiêng lại với cô.

Tiêu Lạc vừa thấy anh động, rốt cục cũng từ trạng thái ngơ ngẩn phục hồi lại, phản ứng cực nhanh rời khỏi phòng bệnh.

Cho đến khi cửa phòng đóng sầm lại, Tiêu Lạc mới không nhịn được ngồi xổm xuống, vùi khuôn mặt nháy mắt đã trở nên bỏng rát của mình vào đầu gối.

Vừa rồi chỉ lo ngẩn người, giờ tỉnh táo lại, cô mới ý thức được bản thân vừa thấy được cái gì.

Cổ và xương quai xanh gì đó, trước kia ở biệt thự thỉnh thoảng cũng thấy được, nhưng ngay cả cơ bụng mà cũng...!
Trong phòng bệnh.

Đỗ Vũ cầm bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ nghẹn cười hỏi Lương Diễm: "Lương ca, anh vừa rồi là...!ngượng ngùng ấy hả? Sao mà lại còn trốn thế! Kỳ thật đàn ông có đôi khi lộ dáng người một chút cũng là được thêm điểm đấy....!Hơn nữa em nghe nói bây giờ nhiều cô gái, không chỉ có là nhan khống, mà còn cả cái gì mà tay khống, chân khống, xương quai xanh khống, chưa chắc chị Lạc Lạc của chúng ta không nằm trong số đó đâu nhé!"
Lương Diễm không nói chuyện, chỉ liếc liếc nhìn vết thương trên vai mình.

Đỗ Vũ lập tức phản ứng lại được, anh ta đã nói Lương ca cũng không tới mức bị chị Lạc Lạc nhìn một cái liền thẹn thùng tới mức phải trốn đi mà, nhưng nếu là vì không muốn để chị Lạc Lạc thấy được rõ vết thương trên vai thì cũng có thể hiểu được.

Đợi đến khi Tiêu Lạc trở vào đã là hơn 10 phút sau.

Lương Diễm đã thay bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, ngay cả tóc cũng đã được chải sơ qua.

Đỗ Vũ ôm quần áo bẩn trong tay, vẻ mặt hiểu ý cười: "Em đi ra ngoài giặt quần áo, hai người cứ tự nhiên, tự nhiên...!Yên tâm, lần này em sẽ nhớ rõ treo cái biển cấm làm phiền ngoài cửa, tuyệt đối sẽ không có ai tới quấy rầy hai anh chị đâu."
Nói xong cũng không đợi Tiêu Lạc và Lương Diễm đáp lại, liền nhanh chóng biến mất ở cửa phòng bệnh.


Lương Diễm nhìn thấy bình giữ nhiệt trên tay cô, mỉm cười hỏi: "Trưa nay là canh cá, tối nay là canh gì vậy?"
"Canh chim bồ câu hầm." Tiêu Lạc vừa nói vừa đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường, sau đó thuận tay mở nắp ra.

Rất nhanh, cả căn phòng liền tràn ngập hương thơm.

Lúc này không cần Lương Diễm mở miệng, Tiêu Lạc tự giác lấy chiếc bát nhỏ mình mang tới múc một chén canh, sau đó dùng thìa chậm rãi khuấy đều cho canh nguội bớt, rồi múc một muỗng đưa đến bên môi Lương Diễm.

Lương Diễm nhìn Tiêu Lạc một cái thật sâu, sau đó ngoan ngoãn hé miệng uống.

Uống xong vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tiêu Lạc lập tức đánh gãy lời anh định nói: "Em biết rồi, anh nghĩ muốn kết hôn, rất rất muốn."
Lương Diễm: "...."
*** ***
Trên mạng rất nhanh đã tung ra tin tức Lương Diễm đang ở nước M.

Phòng làm việc của Lương Diễm nhanh chóng phản hồi lại tin tức này, nói rằng lần này Lương Diễm tới đây hoàn toàn là chỉ vì công việc, còn cố ý đăng cụ thể lịch trình công việc, tóm lại không hề đề cập tới chuyện làm phẫu thuật.

Sở dĩ giấu việc làm phẫu thuật, một mặt là vì không muốn fans phải lo lắng, mặt khác là không muốn người qua đường cảm thấy Lương Diễm lợi dụng tai nạn xe cộ để bán thảm*.

*Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.

Vốn dĩ chuyện này đến đây là có thể thuận lợi kết thúc, nhưng cố tình lúc này có người ở trên mạng tuôn ra tin tức vô tình gặp được Hạ Thiên Nhiên ở nước M.

Quá mức trùng hợp, vì thế lập tức mới có chuyện dân mạng "hợp lí hoài nghi", nói Lương Diễm và Hạ Thiên Nhiên lấy lí do công việc ở nước ngoài, bí mật gặp nhau ở nước M.

Tiêu Lạc đọc được tin tức trên mạng xong vẻ mặt vẫn như thường, ngược lại là Hoa tỷ đau đầu nói: "Thôi rồi, lại chạm vào vảy ngược của Lương tiên sinh rồi."
Quả nhiên Lương Diễm nhìn thấy tin tức này xong, mặt liền xị ra, toàn thân lộ ra sắc thái "ai làm kẻ đó sẽ chết".

- -----------------------
Editor có lời muốn nói:
Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện