Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế

Chương 36: Chương 36




Đừng nhìn dáng vẻ Lương Diễm ngày thường luôn không đặc biệt để ý đến cái gì, nhưng lúc thật sự tức giận, nhóm người bên cạnh thật sự rất sợ anh.

Vì thế mọi người đương nhiên liền đẩy Tiêu Lạc lên làm lá chắn.

Tiêu Lạc chưa từng thấy dáng vẻ Lương Diễm lúc tức giận bao giờ, thấy nhóm Hoa tỷ với Đỗ Vũ sợ anh đến như vậy, còn tưởng rằng Lương Diễm nổi giận đến đáng sợ tới mức nào.

Đến khi thật sự bước vào phòng bệnh thấy Lương Diễm, mới phát hiện kỳ thật vẫn còn tốt, ít nhất thì dù tâm trạng không tốt, nhiều nhất cũng chỉ là đen mặt không nói lời nào mà thôi.

Mà dáng vẻ không nói lời nào của Lương Diễm, kỳ thật Tiêu Lạc đã rất quen thuộc rồi.

Dẫu sao thì hồi hai người vừa mới quen biết, Lương Diễm cũng rất ít nói, có đôi khi cả ngày chỉ có hai người ở biệt thự cũng không nói chuyện với nhau được đến hai câu.

Sau này vì sao lại trở nên thân thiết được nhỉ? Ngay chính bản thân Tiêu Lạc cũng không thể nói rõ được.

Dường như chẳng biết tại sao lại cứ tự nhiên mà trở nên thân thiết.

Phòng bệnh Lương Diễm ở là phòng chăm sóc đặc biệt, cả tầng có rất ít người nên có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Lương Diễm không nói lời nào, Tiêu Lạc liền lấy từ trong túi ra một quyển sách dạy nấu ăn ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, chậm rãi lật xem giết thời gian.

Cuốn sách dạy nấu ăn này là Tiêu Lạc vô tình mua được khi ra ngoài mua đồ ăn trong khoảng thời gian này.

Cuốn sách chủ yếu giới thiệu một số cách làm món ăn phương Tây, Tiêu Lạc không học nhiều về món ăn phương Tây lắm, nhưng chỉ cần là sách dạy nấu ăn thì cô đều có thể xem, cho nên vốn là tiện tay mua nhét vào trong túi để giết thời gian, nhưng đọc được một lúc lại đọc tới mức nhập tâm.

Đến khi xem xong cuốn sách dạy nấu ăn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Lương Diễm đang nằm nghiêng trên giường yên lặng chăm chú nhìn cô, cũng không biết đã ở tư thế này nhìn bao lâu rồi.

Tiêu Lạc gấp sách lại, mỉm cười hỏi anh: "Còn tức giận sao?"
Lương Diễm im lặng một lúc, rốt cục vẫn là bất đắc dĩ nở nụ cười, vốn là sợ Tiêu Lạc tức giận nên mới không muốn cho cô xem được mấy tin đồn lung tung ở trên mạng, nếu Tiêu Lạc không giận thì anh còn tức giận gì nữa chứ.

"Lại đây."
Tiêu Lạc buông sách trong tay ngoan ngoãn đi qua, vừa mới chuẩn bị ngồi vào ghế cạnh giường, liền nhìn thấy Lương Diễm lấy tay vỗ vỗ vào mép giường, ý bảo cô trực tiếp ngồi lên giường đi.

Tiêu Lạc do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngồi xuống bên cạnh Lương Diễm.


Giường đơn của bệnh nhân vốn không lớn, Tiêu Lạc lo lắng trên người Lương Diễm có vết thương nên cả người gần như là nửa treo nửa ngồi trên giường bệnh.

Lương Diễm cười như không cười liếc cô một cái, giọng nói lộ ra vẻ trêu chọc: "Anh chỉ vừa mới phẫu thuật xong thôi đấy, cho dù có nghĩ muốn làm gì thì cũng không tiện cho lắm, cho nên em thật sự không cần cách xa như thế, hoàn toàn có thể ngồi lại đây một chút."
Tiêu Lạc: "....."
Tiêu Lạc chậm rãi dịch vào bên trong, ngoan ngoãn lại gần Lương Diễm.

Vừa tới gần, hơi thở trên người Lương Diễm liền rõ ràng hơn.

Khác với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái mọi ngày, trên người anh hôm nay còn mang theo mùi thuốc và mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

Nghĩ đến vết thương đáng sợ trên vai khi vô tình nhìn được nửa người trên của Lương Diễm ban nãy, lòng Tiêu Lạc bỗng nhiên mềm lại, ngay cả giọng nói cũng không khỏi dịu dàng hơn so với ngày thường vài phần: "Còn đau không?"
Lương Diễm muốn nói không đau, nhưng vừa thấy được vẻ mặt của Tiêu Lạc, lại âm thầm sửa lại thành: "Vẫn còn tốt!"
Ý tứ là vẫn còn đau.

Tiêu Lạc hơi cúi xuống, từ từ tiến sát lại gần Lương Diễm, muốn nhìn rõ vết thương trên cằm anh.

Lương Diễm bình tĩnh lùi lại, vì thế Tiêu Lạc cũng vô thức cúi càng thấp dần, thấp dần..

Mãi cho tới khi Lương Diễm khẽ chậm rãi nói bên tai Tiêu Lạc, giọng nói mang theo ý cười rõ ràng: "Tiếp đi", Tiêu Lạc mới hậu tri hậu giác nhận ra là mình đang định áp Lương Diễm xuống giường bệnh.

Cô theo bản năng định đứng dậy, nhưng Lương Diễm đã phản ứng rất nhanh vươn tay nắm lấy cổ tay phải của cô.

Khoảnh khắc ngón tay Lương Diễm nắm lấy tay cô, ý cười trên mặt anh bỗng nhiên sâu hơn vài phần.

Bởi vì nếu như xúc cảm của ngón tay anh không gạt người, trên cổ tay Tiêu Lạc giờ phút này hẳn là chiếc vòng tình nhân mà anh tặng cô.

Vòng tình nhân....!
Thật là một từ ngữ tốt đẹp.

*** ***
Tiêu Lạc sợ giãy giụa quá mạnh sẽ không cẩn thận đụng vào vết thương trên người Lương Diễm, cho nên tuy khẩn trương tới mức ngay cả hô hấp cũng như chậm lại, nhưng cô cũng không dám động đậy.

Đến tận khi chóp mũi của Lương Diễm chậm rãi hướng lên chạm vào chóp mũi cô, cô mới không nhịn được mà khẽ nghiêng đầu.


Lương Diễm yên lặng cố chấp đuổi theo, tới khi khôi phục lại tư thế hai chóp mũi kề sát nhau, mới hỏi Tiêu Lạc: "Tiêu tiểu thư, có người mơ ước bạn trai của em, em cũng sẽ không ghen sao?"
Ghen?
Tiêu Lạc nghiêm túc nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là thành thật lắc lắc đầu: "Không đâu nha! Dù sao chính anh cũng đã nói, anh không thích Hạ Thiên Nhiên mà.

Trừ phi...!Trong giới có rất nhiều người thích anh, ngoài Hạ Thiên Nhiên còn có những người khác nữa, nói không chừng em sẽ khá là để ý đấy."
Lương Diễm nghiêm túc nhớ lại một lúc lâu mới thật sự bắt đầu đếm: "Quả thật là có không ít đâu.

Có nữ MC ghi hình xong nhất định phải mời anh đi ăn khuya này, còn cả một nữ diễn viên lúc quay phim lén cho trợ lí hẹn anh tới phòng đối diễn này, a, còn có...."
Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn anh.

Lương Diễm nhịn không được cười rộ lên, đột nhiên hạ giọng nói: "Đương nhiên, anh đều từ chối hết rồi.

Các cô ấy đều thích anh, nhưng anh chỉ thích em."
Chân thành, thản nhiên lại ngây thơ.

Tiêu Lạc bị một Lương Diễm như vậy không ngừng chọc cho nở nụ cười.

Kết quả đang cười liền phát hiện ánh mắt Lương Diễm dần dần trầm xuống.

Bởi vì ở quá gần, Tiêu Lạc có thể thấy được rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, mọi thứ xung quanh bỗng như mờ nhạt đi, ngay cả thời gian cũng như ngừng lại.

Sau đó Tiêu Lạc nghe được Lương Diễm dùng thanh âm trầm thấp nhẹ giọng hỏi: "Hôn một cái, được không?"
Vấn đề quá mức tra tấn người, vậy nên lông mi Tiêu Lạc nhẹ nhàng rung động vài cái, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.

Im lặng cũng tức là đồng ý.

Cửa sổ phòng bệnh không đóng, gió qua ô cửa sổ thổi vào mang theo hơi lạnh của mùa xuân, thoang thoảng hương hoa nào đó không biết tên, quyện lẫn với hương bánh mì trong không khí.

Trong làn gió xuân dịu dàng lưu luyến, Lương Diễm nhẹ hôn lên cánh môi Tiêu Lạc.


Cái hôn vô cùng tinh tế mà kiên nhẫn, Lương Diễm thậm chí cũng không xâm nhập, chỉ dùng đầu lưỡi dịu dàng lưu luyến phác họa lại bờ môi của Tiêu Lạc, khiến cho trái tim cô loạn nhịp, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Mãi cho tới khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Tiêu Lạc hé môi muốn nhắc nhở anh, Lương Diễm nhân cơ hội đó đẩy đầu lưỡi thâm nhập vào môi cô, hôn càng lúc càng sâu...!
Đến khi môi Lương Diễm rời khỏi môi cô, kề trán anh lên trán cô điều chỉnh hô hấp, cả người Tiêu Lạc đã mềm nhũn.

Cũng may cánh tay Lương Diễm vững vàng ôm chặt eo cô, nếu không Tiêu Lạc đã có thể trượt từ mép giường xuống rồi.

*** ***
Bên ngoài phòng bệnh, Hoa tỷ nhỏ giọng tức giận đẩy Đỗ Vũ: "Cậu chặn cửa làm gì, tôi có chính sự phải bàn bạc với Diễm Diễm nhá!"
Vẻ mặt Đỗ Vũ không dám nhìn thẳng anh ta: "Chị Lạc Lạc đang ở bên trong đó!"
Hoa tỷ không hổ là tên đàn ông 36 năm ế bằng thực lực, hoàn toàn không nghe hiểu được việc Tiêu Lạc ở bên trong với việc Đỗ Vũ ngăn cho anh ta vào cửa thì có gì liên quan tới nhau: "Vậy thì có sao đâu? Việc này cũng không cần phải giấu Tiêu Lạc, là chuyện công việc á! Tôi nói với cậu, gần đây Diễm Diễm nhà chúng ta không phải là đang chuẩn bị comeback sao, vậy mà đã có không ít đoàn phim liên hệ tôi muốn hợp tác với Diễm Diễm, trong đó có một cái đoàn phim..."
Đỗ Vũ hai tay ôm ngực dựa vào tường, lạnh lùng nhìn Hoa tỷ nói chuyện công việc, trên mặt lộ vẻ cao thâm khó đoán.

Hoa tỷ bị cậu ta nhìn tới mức héo rũ: "Mẹ nó câu học Diễm Diễm nhà ta làm chi thế hả, cậu ta bình thường lúc mất hứng cũng thích nhất nhìn người khác như thế.."
Đỗ Vũ yên lặng nhìn hắn một hồi, đột nhiên gọi tên anh ta.

Hoa tỷ mờ mịt: "...!Làm sao đấy?"
"Có rảnh thì nên xem nhiều phim tình cảm một chút đi, bằng không phỏng chừng sống thêm 500 năm nữa thì anh vẫn là cẩu độc thân đấy."
Hoa tỷ: "...." Có chuyện gì thì nói đi, tự dưng lại rủa người ta ế 500 năm là thế nào?
*** ***
Đến khi Hoa tỷ được Đỗ Vũ cho vào, Tiêu Lạc đã trở lại ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, dường như không có việc gì bật TV lên xem.

Đương nhiên, nếu để ý kĩ, có thể phát hiện môi Tiêu Lạc có chút sưng đỏ, đôi mắt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm xuân sắc.

Thời điểm mấy người đàn ông ngồi nói chuyện, hoàn toàn không hề có ý kiêng dè Tiêu Lạc, là thật sự coi cô như người một nhà.

Tiêu Lạc cố gắng hết sức để tập trung vào chiếc TV trước mặt, sự thực thì đầu óc cứ bay bổng không thể bình tĩnh lại được.

Cô nhè nhẹ cắn cắn môi dưới, cảm thấy môi tựa hồ như vẫn còn đọng lại hơi thở của Lương Diễm, chỉ cần cô nghĩ đến vừa rồi Lương Diễm như thế nào ngậm lấy môi cô chầm chậm mút vào...!Tiêu Lạc liền cảm thấy nhiệt độ trên mặt thật vất vả mới hết đi lại mơ hồ có xu hướng nóng lên.

Tiêu Tiểu Lạc, không được nghĩ nữa, không được nghĩ...!Xem TV xem TV...!
Kết quả trùng hợp là, khuôn mặt của Hạ Thiên Nhiên đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Hình như là nhân lúc đến nước M quay quảng cáo, thuận tiện tham gia lễ trao giải ở địa phương nào đó.

Lúc này lại đổi kênh thì có phần quá cố ý, vì thế Tiêu Lạc dứt khoát không động.

Lương Diễm đang chuyên chú nghe Hoa tỷ nói xong sắp xếp công việc, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Tiêu Lạc đang ngồi xem tình địch.


Anh: "...."
Cô gái này rốt cuộc là tin tưởng anh hay là có tấm lòng bao la cao cả thế?
Ngay cả Đỗ Vũ cũng cảm thấy được cảnh này thật sự rất kỳ quái, nhịn không được nhắc nhở Lương Diễm: "Lương ca, dựa vào kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của em mà nói, bình thường bạn gái càng tỏ vẻ không thèm để ý, bình dấm chua lại càng lớn.

Với biểu hiện của chị Lạc Lạc lúc này, hẳn là trong lòng lúc này đang xé xác anh thành trăm mảnh đấy."
Lương Diễm: "...."
Lương Diễm cảm thấy Đỗ Vũ nhất định là đang nói giỡn.

Thế nhưng bữa tối hôm nay, Tiêu Lạc quả nhiên đưa cho anh một nồi gì đó rất kì quái.

Tiêu Lạc kiên nhẫn giải thích: "Là dược thiện đó.

Em có hỏi qua bác sĩ chủ trì của anh rồi, bác sĩ nói chỉ cần cách ba đến bốn giờ trở lên, sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu.

Từ thân thể đến linh hồn Lương Diễm đều cự tuyệt: "Kỳ thật anh cảm thấy đã khá hơn rồi, thật đấy."
Tiêu Lạc lẳng lặng nhìn anh.

Lương Diễm bị đôi mắt đen láy sáng ngời của cô liếc một cái, lập tức yên lặng từ bỏ việc chống cự.

Vì thế cuối cùng vẫn là để Tiêu Lạc đút cho từng ngụm uống hết nửa non bát thuốc không tính là khó uống nhưng tuyệt đối là không dễ uống.

Chờ anh uống xong, Tiêu Lạc giống như có phép ảo thuật không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo vị bạc hà, sau đó bóc giấy gói kẹo rồi đưa vào miệng Lương Diễm.

Vị bạc hà mát lạnh rất nhanh hòa tan vị thuốc đắng trong miệng Lương Diễm, đôi lông mày nhăn lại của anh rốt cục cũng giãn ra.

Tiêu Lạc nhìn Lương Diễm phồng má nghiêm túc ăn kẹo, nhịn không được cũng lấy ra một viên kẹo màu cam, bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng.

Mặc dù trước đó Hoa tỷ với Lương Diễm nói chuyện Tiêu Lạc cũng không chú ý lắm, nhưng ít nhiều cũng nghe được vài câu.

Lúc này ngồi ăn kẹo, cô không nhịn được hỏi: "Lần này trở về anh sẽ bắt đầu quay phim lại sao?"
Kết quả Lương Diễm gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Cũng không gấp đến vậy.

Trước khi quay muốn tới gặp người nhà của em."
Không biết vì sao, vừa nghe những lời này của Lương Diễm, hai chữ "cầu hôn" cứ như vậy tự nhiên mà đột ngột xuất hiện trong đầu Tiêu Lạc.
- -----------------------
Editor có lời muốn nói:
Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện