Chương 12: 12: Đây Là Quảng Lăng Hầu Mới Được Bệ Hạ Tấn Phong
Đường Uyển không tiếp tục từ chối khéo léo nữa.
Cái gọi là bệnh của nàng, kỳ thật chỉ là một loại khách sáo.
Đối với tâm bệnh của Đường Uyển, làm sao lại gọi là bệnh được chứ?
Thấy cung nhân kiên trì, nàng liền cong mắt nói với nàng: "Cô cô chờ ta một chút, lát nữa ta sẽ trở lại."
Nàng nghĩ đến có thể gặp Thái hậu và Hoàng hậu, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ hơn.
Trong nháy mắt đó bộ dáng trở nên tươi đẹp, coi như giờ phút này nàng ốm yếu, vừa đáng thương lại đơn bạc, nhưng mà một đôi mắt xinh đẹp chân thành như thế, vẫn là khiến cung nhân nhịn không được khẽ cười nói: "Nô tỳ chờ cô nương quay lại." Thanh âm của nàng đặc biệt nhu hòa, ngay lúc Đường Uyển cười gật đầu đáp ứng, dẫn Tố Nguyệt cùng Tố Hòa trở về thay y phục, liền gặp một cô nương tươi đẹp khả ái đi ra từ chính phòng.
Nàng sinh ra kiều diễm mỹ mạo, mang trên mặt nụ cười không buồn không lo, nhẹ nhàng đi tới trước mặt cung nhân cười hỏi: " Chính là cô cô trong cung Thái hậu nương nương sao?"
"Nô tỳ Thanh Vụ."
"Thì ra là Thanh Vụ cô cô.
Cô cô phụng chỉ Thái hậu muốn tiếp Nhị muội tiến cung sao? Thật sự là vất vả cô cô.
Chỉ là Nhị muội sinh bệnh, Lão thái thái nhà ta lo lắng bệnh tình của Nhị muội lây cho Thái hậu nương nương."
Nụ cười trên mặt Đường Huyên vẫn thiên chân khả ái như cũ, thấy Thanh Vụ chỉ thản nhiên cười không tiếp lời, nàng nhíu mày nhẹ nhàng gấp gáp nói với Thanh Vụ: "Thời điểm hôm qua Nhị muội muội trở về chỉ lo lắng lây bệnh cho Lão thái thái, bởi vậy đều không đi thỉnh an Lão thái thái.
Có lẽ nàng bệnh hơi nặng, ta lo lắng Thái hậu nương nương..."
"Trong cung có thái y, Đại tiểu thư không cần lo lắng Thái hậu nương nương." Thanh Vụ chậm rãi nói.
Nụ cười trên mặt nàng đối với Đường Huyên mang theo mấy phần qua loa.
"Ta, ta chỉ là quan tâm sẽ bị loạn mà thôi, không có mạo phạm ý của Thái hậu nương nương." Đường Huyên thấy nàng đối với mình có chút lãnh đạm, không khỏi đỏ cả vành mắt, mang theo vài phần đáng thương cùng năn nỉ: " Cô cô sẽ không so đo cùng ta, đúng hay không?"
"Đại tiểu thư vốn cũng không nói gì quan trọng, không cần để tâm." Thanh Vụ thấy Đường Huyên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình, thanh thuần đáng thương, liền nhíu mày nói với nàng: "Nhị cô nương không thỉnh an trước mặt trưởng bối vì sợ lây bệnh cho trưởng bối, chính là một sự hiếu tâm.
Lão phu nhân quý phủ lo lắng thân thể của mình, không gặp Nhị cô nương cũng là hợp tình hợp lý.
Chẳng qua chỉ là chút bệnh nhẹ, Thái hậu chúng ta không quan tâm, cũng không cần Đại tiểu thư đến quan tâm."
Bộ dáng nàng đối với Đường Huyên cùng Đường Uyển quả thực chính là hai loại thái độ hoàn toàn khác biệt.
Đường Uyển ngẩn ngơ, chẳng qua nàng luôn biết phân lượng Thanh Vụ bên người Thái hậu, cũng biết nàng không phải một người tính tình giả tạo, thời điểm ở kiếp trước nàng đối với phu thê Nhị hoàng tử vô cùng xa lánh.
Thái hậu cũng không thân cận Phượng Chương và Đường Huyên.
"Ta cũng có thể là một phần của Hoàng gia mà.
Thái hậu nương nương là tổ mẫu của ta, ta lo lắng Thái hậu nương nương." Đường Huyên cảm thấy mình ủy khuất, liền đỏ vành mắt thấp giọng nói.
Thanh Vụ càng không có khả năng nhiều lời với nàng, do đó thấy Đường Huyên rơi lệ, nhìn thấy nàng tiến lên giống như làm nũng muốn tóm lấy tay mình, liền bình tĩnh né tránh.
Đường Huyên thấy nàng lãnh đạm, liền nghẹn ngào nói: "Ta biết Thái hậu nương nương đối với ta có khúc mắc, thế nhưng ta cùng Nhị hoàng tử là thật lòng.
Cô cô, cầu cô cô hồi cung nói tốt về ta trước mặt Thái hậu đi.
Ta thật sự muốn hiếu thuận Thái hậu nương nương."
Nước mắt nàng trong suốt vương trên mặt, ôn nhu động lòng người, lại yếu ớt khiến người khác thương tiếc, Đường Uyển nhìn qua liền không thấy hứng thú, quay người muốn đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm Thanh Vụ thản nhiên nói: " Đại cô nương đã cùng Nhị hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, bây giờ đã được như nguyện, đạt được nam tử mình âu yếm, còn gì ủy khuất chứ?"
"Thế nhưng Thái hậu nương nương..."
"Chẳng lẽ giờ phút này Đại cô nương đang oán giận Thái hậu nương nương sao?" Thanh âm của Thanh Vụ Đường Uyển nghe không còn rõ ràng, chỉ là nàng nhịn không được quay đầu, thấy dáng vẻ Đường Huyên kinh ngạc nhìn Thanh Vụ tựa hồ không kịp phản ứng.
Nàng dừng một chút, liền dẫn Tố Nguyệt cùng Tố Hòa trở về viện tử của mình.
Bởi vì còn đang quốc tang, Đường Uyển do dự một chút, liền chọn lựa một kiện váy màu xanh nhạt.
Màu lam này thuần khiết hết sức mộc mạc, cũng không tầm thường rực rỡ, dù sao bây giờ không chỉ có tiên đế mới băng hà ba tháng, còn có lời đồn Thanh Bình Quận vương đã chết trận.
Cho dù đời này nàng có phải gả cho Thanh Bình Quận vương hay không, chính nàng cũng không muốn mặc những y phục tươi sáng.
Nàng nói muốn vì Thanh Bình Quận vương thủ tiết, tới bây giờ đều không phải nói dối.
Từ giờ trở đi, nếu như Thái hậu nương nương còn chọn trúng nàng như ở kiếp trước, Đường Uyển liền không dùng y phục tươi đẹp cùng son phấn bột nước, cũng không đeo đồ trang sức rực rỡ.
Đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm vì Thanh Bình Quận vương.
"Gặp Thái hậu nương nương như vậy có mộc mạc quá hay không." Bởi vì thân phận Đường Uyển không cao, Tố Nguyệt và Tố Hòa đều không thể vào cung.
Mặc dù hai ngày này Đường Uyển nhìn giống như cường thế mạnh mẽ hơn một chút, nhưng tính tình của nàng nhiều năm luôn khúm núm như vậy, không dám cao giọng nói chuyện, cúi thấp đầu làm người.
Tố Nguyệt một bên nhìn Đường Uyển mặc vào y phục màu sắc mộc mạc, lại chỉ dùng một món trang sức trân châu, mặc dù nhìn yếu đuối dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng lại thiếu đi xinh đẹp của thiếu nữ, không khỏi lo lắng bộ dáng của nàng khiến Thái hậu không thích.
Xem như đang trong quốc tang, cách ăn mặc này cũng quá nhạt nhẽo.
Đường Uyển lại chỉ hé miệng cười, đung đưa chiếc vòng trân châu trên cổ tay thấp giọng nói: "Là tâm ý của ta."
Đây là tâm ý nàng đối với Thanh Bình Quận vương.
Thấy không thể thuyết phục được nàng, Tố Nguyệt cũng chỉ đành đi theo nàng, hầu hạ nàng đổi xong y phục một lần nữa mới đưa nàng đến chính phòng viện tử Thái phu nhân.
Thanh Vụ chính đứng ở một bên, Đường Huyên vẫn có ý định nói chuyện cùng nàng, giờ phút này trong viện trừ Đường Huyên ở ngoài, Đường Uyển cũng không trông thấy Thái phu nhân hoặc là Trường Bình Hầu phu nhân.
Dù sao cũng phải thôi, đến cùng Thái phu nhân cùng Trường Bình Hầu phu nhân là nữ quyến huân quý, cũng sẽ tự kiềm chế thân phận không đích thân đến bái kiến một nô tỳ như Thanh Vụ, gọi Đường Huyên ra đãi khách cũng đã xem trọng Thanh Vụ là người hầu hạ trong cung Thái hậu.
Giờ phút này không biết Đường Huyên nói gì với Thanh Vụ, hai mắt vẫn đẫm lệ mông lung: "Ta biết Thái hậu nương nương không thích ta." Nàng ủy khuất mà nhìn Thanh Vụ, dường như không rõ vì cái gì Thái hậu không thích nàng, Thanh Vụ nhìn cặp mắt ngây thơ của nàng, ánh mắt đảo qua Đường Uyển đang vội vàng đến, rơi vào trên xiêm y của nàng, sau một lát lộ ra ý cười nhu hòa.
"Cô nương có lòng" Nàng thấp giọng nói.
Đường Uyển biết nàng nói có ý gì, bởi vậy chỉ là đỏ mặt cười với nàng.
Nàng không nhìn thêm đường tỷ còn muốn nói điều gì một chút, cùng Thanh Vụ lên xe ngựa trong cung, một đường không nói chuyện vào đến trong cung.
Xuống ngựa xe, Đường Uyển nhìn cảnh sắc trong cung mà nàng vô cùng hoài niệm, không khỏi chăm chú thật lâu.
Đến cùng nàng vẫn là cô nương nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiến cung, đối với cảnh sắc trong cung hiếu kì thưởng thức bốn phía cũng có thể hiểu được, Thanh Vụ nhịn không được cười nói với Đường Uyển: "Ngày sau cô nương thường xuyên tiến cung, còn có thể tham quan khắp nơi." Lời này của nàng lộ ra mấy phần thâm ý, Đường Uyển không khỏi đỏ mặt, vội vàng gật đầu nói: "Ngày sau làm phiền cô cô hao tâm tổn trí dẫn dắt ta."
Thanh Vụ nhìn nàng cười.
"Cho dù không có nô tỳ, cũng có người khác." Nàng ôn hòa nói
"Nhưng mà ta chỉ thích cô cô." Đường Uyển nghiêm túc.
Từ khi ở kiếp trước nàng đã rất thích Thanh Vụ cô cô đối với mình rất ôn nhu chiếu cố.
"Ngày sau sẽ còn có người cô nương thích hơn." Thanh Vụ thấy dường như Đường Uyển vụng trộm lắc đầu, liền mỉm cười dẫn nàng xuyên qua Ngự Hoa Viên to lớn trong hậu cung, một mạch đến cung Thái hậu.
Bởi vì Thái hậu chính là mẫu thân ruột của tân quân, lúc trước tiên đế còn tại vị chịu rất nhiều đau khổ, tân quân đối với Thái hậu đặc biệt hiếu thuận, không chỉ mời nàng ở tại Từ An Cung lớn nhất trong cung, còn đem trăm hoa đua nở thu thập đến cung viện to như vậy, bộ dáng khắp nơi đều tinh xảo lộng lẫy nhất.
Đường Uyển tiến vào cánh cửa trong cung, trong lòng không khỏi khẩn trương hơn mấy phần.
Nàng nắm chặt tay, trong lòng có chút suy đoán, lại lo lắng có phải mình đoán sai hay không.
Nàng nghĩ, Thái hậu thế này có phải là sớm có ý định tuyển nàng làm Thanh Bình Quận vương phi rồi?
Nếu là như vậy, thật tốt.
Nhưng Đường Uyển vẫn sợ mình suy nghĩ sai.
Trong nội tâm nàng khẩn trương vạn phần, lại thấp thỏm bối rối, chăm chú theo sát Thanh Vụ đi vào, nhưng Thanh Vụ cũng không kinh ngạc quay đầu nhìn nàng một cái.
Vị này trừ bỏ từ đầu lúc tiến vào cửa cung nhìn bốn phía cảnh sắc trong cung, lần thứ nhất tiến cung, Nhị tiểu thư Trường Bình Hầu phủ xem ra chưa hề học qua lễ nghi Hoàng gia nhưng làm việc cử chỉ không có nửa phần thất lễ hay đi quá giới hạn, mặc dù coi như vô thanh vô tức, có thể nhìn theo động tác tự biểu lộ một chút, nhưng dường như đối với quy củ trong cung rất hiểu rõ.
Nàng ngược lại là cảm thấy Đường Uyển dạng này quy quy củ củ khiến người khác yêu thích, lại nghĩ tới hôm nay ở trong viện Thái phu nhân Trường Bình Hầu phủ trông thấy dáng vẻ Đường Uyển lẻ loi đáng thương bị vắng vẻ một mình, nàng không khỏi lộ vài phần thương tiếc, chờ đến cửa cung Thái hậu, liền giúp đỡ Đường Uyển một phen thấp giọng nói: " Cô nương đừng sợ, Thái hậu nương nương là người từ ái nhất."
Đường Uyển không khỏi cảm kích nhẹ gật đầu với nàng.
Chờ lúc tiến vào cửa cung, nàng liền nghe được trong điện truyền đến tiếng nói, nhớ kỹ ở kiếp trước học được quy củ Hoàng gia tiến lên dập đầu với Thái hậu, khẽ nói: " Tiểu nữ Đường Uyển thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương phúc thọ an khang."
Âm thanh nàng yếu ớt, nhìn người cũng đơn bạc, phía trên an tĩnh một lát, liền truyền đến thanh âm mang theo vài phần ý cười nói: "Mau đứng lên.
Thật là một đứa bé quy củ hiểu chuyện." Thanh âm này có chút già nua, thế nhưng mười phần ôn hòa, Đường Uyển nghe được thanh âm quen thuộc không khỏi buông lỏng trong lòng, trên mặt cũng lộ ra niềm vui, lại cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Ngược lại người ngồi phía trên liền nói: " Trong cung của ta không cần giữ lễ tiết như vậy.
Ngươi ngẩng đầu cho ta nhìn xem."
Một bên Thanh Vụ liền vịn Đường Uyển đứng lên, trong lòng Đường Uyển tựa như đang đánh trống, tràn đầy vui vẻ cùng khẩn trương, chậm rãi đi tới trước mặt một vị lão nhân gia đang ngồi chính giữa, nhìn đã có tuổi tóc trắng xóa.
Nàng cố gắng chịu đựng, không ở thời điểm gặp lại mà rơi nước mắt, thế nhưng khóa mắt lại óng ánh, đánh bạo quấn quýt nhìn Thái hậu.
Ở kiếp trước Thái hậu từ ái che chở, còn vì nàng làm rất nhiều chuyện, đều khiến Đường Uyển kính trọng Thái hậu trong lòng.
Nếu như có thể, đời này nàng muốn hầu hạ Thái hậu thật tốt, không muốn luôn khiến Thái hậu bận tâm lo nghĩ vì nàng như ở kiếp trước.
Chỉ là sau một khắc, ánh mắt của nàng lại dừng ở thiếu niên một thân áo xanh bên người Thái hậu, khuôn mặt tuấn tú nhưng có chút u sầu.
Khuôn mặt thiếu niên kia còn mang theo vài phần ngây thơ nhỏ tuổi, dù thường ngày tuấn tú, nhưng mà nhìn không giống là người ôn hòa.
Đường Uyển nhìn hắn, liền nghĩ đến ở kiếp trước hầu như hắn cũng là một dáng vẻ u ám như thế, cự tuyệt rất nhiều quý nữ thế gia ở ngoài cửa.
Đời trước hôn sự của người này quả thực khiến Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương vô cùng phiền lòng.
Ngẫm lại ở kiếp trước Thái hậu cùng hoàng hậu ngồi đối diện dáng vẻ phát sầu, Đường Uyển cũng muốn thở dài.
"Đây là Quảng Lăng hầu sáng nay mới được Bệ hạ tấn phong, tiến cung tạ ơn." Thái hậu thấy Đường Uyển nhìn về phía thiếu niên kia, sợ nàng tuân thủ nghiêm ngặt nam nữ khác biệt không được tự nhiên, liền cười nói: "Ngày sau đều là người một nhà, không cần câu nệ.".
Bình luận truyện