Chương 8
Bước vào phòng máy đơn, sau khi khởi động máy tính, Lâm Mạc liếc mắt nhìn góc màn hình.
00h15 phút.
Cậu đặt hộp giày cũ lên mặt bàn.
Mở ra.
Nhẹ giọng hỏi: "Nào, ai trước?"
Vừa dứt lời, trong phòng vốn chỉ có ánh sáng hắt mờ từ đèn đường bên ngoài, lúc này cũng lập lòe chớp tối chớp sáng, gian phòng nhỏ bỗng trở nên càng ngột ngạt và ảm đạm hơn.
Trong hộp bỗng truyền đến âm thanh cọ xát cực kỳ nhỏ, sột soạt sột soạt không ngừng.
Sau đó, năm người nộm rơm chậm chạp ngồi thẳng dậy bên trong hộp giày.
- -- tất cả đều không có ngũ quan, thân thể tràn đầy vết đỏ, đỉnh đầu cắm một bông hoa dại hơi lay động, ngồi dựa vào thành hộp, cùng lúc vặn vẹo cổ và chân tay, im ắng quay đầu "nhìn" về phía Lâm Mạc.
Trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại, ánh sáng ảm đạm, không khí quỷ dị dọa người.
Tuy không có mắt, nhưng "ánh nhìn" của năm người nộm lại vô cùng nghiêm túc.
Màn hình máy tính chớp giật xẹt xẹt hai giây, tự động nhảy ra trình gõ văn bản.
---¥%&*@fsa/.sgj
Lâm Mạc thấy thế, không chút hoang mang bắt đầu đặt tay lên bàn phím gõ chữ.
Các phím đang liên tục bị ấn xuống lập tức dừng lại, giao diện trở lại như bình thường.
Xóa bỏ đoạn văn bản vô nghĩa trên, cậu nhìn năm người nộm, bất đắc dĩ chép miệng, chậm rãi nói: "Trước tiên tôi muốn xác nhận lại một lần cuối cùng..."
"Các ngươi..."
"Thật sự muốn tái hiện lại sự tra tấn khủng khiếp đã xảy ra sao?"
Cậu lại nhấn mạnh: "Cảnh sát của tổ trọng án không phải ngu ngốc, Đường Diễn Sơ vô cùng thông minh."
"Ta cũng đã chỉ điểm gần hết cho bọn họ, chỉ cần qua buổi tối hôm nay bọn họ có thể tìm ra toàn bộ manh mối, đưa ra kết luận chính xác nhất, dựa vào Từ Hữu Quảng mà suy luận ra toàn bộ đám người kia."
Nói tới đây cậu thở dài: "Thu thập chứng cứ, giải cứu người bị hại, buộc tội hung thủ, kẻ hãm hại các ngươi sẽ phải nhận báo ứng."
Cậu nhẹ vuốt đầu 5 người nộm, như trấn an:
"Những tổn thương, sự tra tấn, cái chết,...!đều là những vết thương thối rữa, khó có thể khép miệng."
"Mỗi lần nhớ lại, sẽ giống như rơi xuống địa ngục, thống khổ tuyệt vọng giãy dụa, khó có thể giải thoát."
"Nhưng việc mà các ngươi muốn làm bây giờ, lại là rạch những vết thương thối rữa ấy ra thêm một lần, dùng lưỡi dao bén nhọn khoét sâu vào chúng thêm một lần."
"Kể cả như vậy, các ngươi vẫn nguyện ý sao?"
Màn hình máy tính trống không bỗng tràn ra một màu đỏ như máu tươi, từ phía trên thong thả chảy xuôi xuống.
Bàn phím một lần nữa bị gõ mãnh liệt.
Từng con chữ hiện lên quỷ dị---
"Ác ma"
"Súc sinh"
"Không được...chết tử tế"
"Vĩnh viễn không thể...ngóc dậy"
"Vạn người thóa má"
...!
Không được chết tử tế, băm vằm xương cốt, xé xác thi hài,...!vô số lời nguyền rủa quay cuồng xuất hiện trên màn hình.
Lâm Mạc nhẹ giọng nói: "Bọn họ là lũ cầm thú khoác da người, dùng mặt nạ giả nhân giả nghĩa che giấu bản chất súc sinh bên trong, pháp luật cũng không thể làm tiêu tán oán khí và căm hận của các ngươi..."
"Cho nên các ngươi muốn bọn họ thân bại danh liệt, mất hết danh dự, sống không bằng chết sao?"
Từng câu nguyền rủa tàn ác đang xuất hiện đứt quãng một lần nữa dừng lại.
Ngay sau đó là một chữ viết tay bằng máu: "PHẢI"
Lâm Mạc mím môi: "Ta tôn trọng lựa chọn của các ngươi, chỉ là điều đó cũng không đáng giá để các ngươi phải một lần nữa tự tra tấn bản thân."
Lựa chọn trải qua quãng thời gian tra tấn đến tuyệt vọng một lần nữa, đem toàn bộ quá trình kinh dị ấy vạch trần cho mọi người, sao có thể khiến hung thủ trả giá.
"Các ngươi oán khí quá sâu nặng, là linh hồn không thể siêu thoát."
"Các ngươi bị giam cầm ở nơi chôn cất, là vong linh bị trói buộc ở nhà xưởng kia."
"Ta đã đem hồn phách các ngươi chuyển dời vào người nộm này, một là để các ngươi hoàn thành tâm nguyện, hai là để giải thoát cho các ngươi, hiện giờ ai cũng có thể chuyển thế đầu thai, tái thế làm người."
Cũng là thêm một tầng trói buộc.
Rốt cuộc, nếu để các vong hồn này tùy ý báo thù, chung quy sẽ trầm luân lạm sát người vô tội, biến thành quỷ hồn vô tri không thể khống chế.
Đã là quỷ thì chỉ có một kết cục.
- --hồn phi phách tán.
Chuyển thế đầu thai chỉ còn là vọng tưởng.
Mặc kệ ra sao, các cô gái ấy đã trải qua một cuộc đời thống khổ thê thảm, không thể để rơi vào kết cục như vậy.
Lâm Mạc nói: "Từ đáy lòng ta hy vọng, kiếp sau các ngươi có thể sống hạnh phúc mỹ mãn đến cuối đời."
"Ngoài ra..."
Lâm Mạc mặt mày hơi ủ rũ, sờ sờ cái la bàn chưa hoàn thiện trong bao bố bên người, dùng giọng nhẹ như gió thoảng nói: "Nếu các người hoàn thành xong tâm nguyện, có thể giúp ta độ một phần cảm kích, như vậy thực tốt."
Hồn thể báo ân có thể hóa thành một đạo kim sắc nguyện lực, dung nhập vào bên trong la bàn triệu hồn, có tác dụng rất lớn giúp cho cậu càng nhanh chóng tìm ra hai hồn bảy phách thất lạc của A Lăng.
"Hiện tại ta sẵn lòng lắng nghe các ngươi."
"Ai muốn nói trước nào?"
...
edit bihyuner.
beta jinhua259
1h35 phút sáng.
Phòng đơn vẫn u ám quỷ dị.
Lâm Mạc hơi nghiêng đầu nhìn về màn hình máy tính, tay không ngừng gõ phím.
Cậu tựa hồ đang nghe ai đó kể chuyện, sau mỗi đoạn liền ngừng vài giây lắng nghe, sau đó lại tiếp tục gõ.
- --Hách Tưu, Lý Hương Diêu, Tôn Nhã, Đặng Uyển.
Bốn người nộm rơm đã kể xong câu chuyện của mình, Lâm Mạc co duỗi mấy ngón tay đã hơi tê mỏi, thuận tiện đem người nộm thứ năm nhặt ra ngoài mặt bàn, cũng là người nộm có nhiều vết đỏ nhất trên cơ thể.
Cậu nhẹ giọng gọi: "Diêu Vân Vân."
Cái tên vừa được thốt lên, ánh đèn trong toàn bộ tiệm internet phụt tắt!
Một hơi thở âm lãnh trầm tịch dần lan ra xung quanh, áp lực cực kỳ nặng nề ép người khó thở.
Quán internet mất điện, tất cả máy tính cũng bắt đầu lập lòe chớp giật, sau đó im lìm.
Ngoài cửa phòng đơn bắt đầu truyền đến tiếng la hét bất mãn:
---Sao thế này, ông chủ, mất điện rồi!
---Máy tôi cũng chết rồi! Trục trặc điện sao? Khởi động lại không được?
---Mau tới sửa đi, tôi còn đang dở ván...!
Lâm Mạc bình tĩnh quay đầu nhìn bóng đen ngồi bên cạnh, thân hình mơ hồ vặn vẹo nhìn không ra hình thù người.
"Ngươi bình tĩnh chút."
Đôi mắt cậu trong giây lát xuất hiện những đạo kim sắc xoay vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, biểu tình nghiêm túc, đồng tử nở rộng.
Bóng đen hơi thở ồ ồ như đang kìm nén sự cuồng nộ, nội tâm như đang bị giằng xé dữ dội, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Mạc dần dần bình ổn lại.
Thiết bị điện tử trong quán cũng bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường.
Tiếng kêu la bên ngoài bắt đầu ngớt đi, Lâm Mạc nghiêng tai lắng nghe, sau đó quay đầu tiếp tục gõ phím.
Từng con chữ đen dần hiện lên thành hàng trên khung trắng:
---Tôi tên là Diêu Vân Vân, là nạn nhân đầu tiên của bọn họ...!
---ngày x tháng x năm x, tôi bị tra tấn đến chết, năm kẻ hãm hại tôi gồm: Phùng Tích Tề, Trịnh Lương, Triệu Bành Trạch, Từ Hữu Quảng, Tôn Chí...!
Từng hàng chữ nhẹ nhàng mà thờ ơ hiện lên, nhưng ẩn trong đó là nội dung kinh hoàng không ai có thể tưởng tượng ra, từng con chữ như đẫm máu, từng câu nói như đâm thẳng vào tim, đập vào mắt là một khung cảnh tràn ngập máu thịt ghê rợn.
Giết một mạng người chẳng qua chỉ là điểm kết thúc.
Những kẻ này chính là mặt người dạ thú, là kẻ giết người vô nhân tính, súc sinh cầm thú!
4h32 phút rạng sáng.
Lâm Mạc hoàn thành năm bản ghi chép.
Cậu xoa bóp tay vai có chút nhức mỏi, mềm giọng nói: "Oán khí có thể hóa thành virus, các ngươi xâm nhập hệ thống internet liền có thể lan truyền những tài liệu này, chỉ cần các ngươi muốn sẽ không ai có thể gỡ những tệp tin này xuống."
"Hiện tại có thể hành động rồi."
Giọng nói vừa dứt, những điểm đỏ trên thân người nộm chậm rãi tụ lại hóa thành những sợi tơ rất nhỏ, từng chút từng chút quấn quanh máy chủ, tìm mọi kẽ hở để xâm nhập.
Ngay sau đó, máy tính vang lên âm thanh ong ong, nháy mắt sập nguồn.
Một giây sau màn hình lại phát sáng, một mạng nhện chằng chịt màu đỏ tươi trải rộng trên màn hình, sau đó co rút vây quanh 5 tệp tin mà Lâm Mạc đã lưu.
Biểu tượng của 5 tệp tin dần nhuộm đỏ sau đó từ từ biến mất.
Cuối cùng màn hình khôi phục lại như ban đầu, trống trơn không một dữ liệu bất thường.
Năm người nộm rơm cũng hoàn toàn trở lại trạng thái vô hồn, ảm đạm nằm im lìm trong hộp giày.
Lâm Mạc thu gọn hộp đựng, cẩn thận đậy nắp sau đó đứng dậy vươn vai ngáp một cái, đeo lên vai chiếc bao bố quen thuộc lẩm bẩm nói: "Bây giờ về ngủ, ngủ một giấc thật đã nào."
Sau khi tỉnh dậy sẽ lên mạng nhìn qua.
Hy vọng đừng có người tới quấy rầy giấc ngủ của cậu.
Mê mang dụi mắt, sau khi thanh toán, Lâm Mạc rời khỏi cửa tiệm, trở về khách sạn.
...!
Mạng internet như một đại dương cuồn cuộn, rộng lớn mạnh mẽ, lượng dữ liệu được cập nhật hàng ngày là vô cùng lớn.
Hiện tại nó đang bị sôi trào đến quay cuồng, từng đợt công kích mãnh liệt dâng lên từ nơi sâu nhất dưới đáy, bọt khí đỏ như máu dần trồi lên bề mặt, phơi rọi dưới ánh nắng chói lòa.
5h10 phút rạng sáng.
Hệ thống internet toàn thành phố bi virus xâm nhập.
Cùng lúc đó, thành viên tổ chuyên án đã thu thập đầy đủ hồ sơ từ hiệu trưởng trường Phổ thông số 1 tỉnh Đông.
- --xác nhận Từ Hữu Quảng, Trịnh Lượng, Triệu Bành Trạch là ba học sinh cùng lớp.
- --Tôn Chí là nhân viên cung cấp thực phẩm cho nhà ăn của trường học trong 2 năm.
Mà trong khoảng thời gian lão ta nhận thầu nghiệp vụ căng tin ở đây, Từ Hữu Quảng và hai kẻ còn lại trùng khớp đang là học sinh lớp 11.
Nói cách khác, bốn kẻ tình nghi này hoàn toàn quen biết và có mối liên hệ với nhau..
Bình luận truyện