Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 73: 73: Mưu Kế




Lâm Nhan và Tạ Phong Trần quay trở về Hải Thành, cô vốn định quay về ở trong chung cư của mình, nhưng có thêm tùy tùng bất đắc dĩ là Tạ Phong Trần hận không thể dính lấy cô suốt hai mươi bốn giờ một ngày, cô chỉ có thể ở lại biệt thự Thiên Hải.
Bởi vì chuyện tai nạn xe cộ lên hotsearch nên Tạ phu nhân nhìn thấy đầu tiên, đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm Lâm Nhan, biết cô đang ở Hải Thành thì nhiệt tình mời Lâm Nhan quay về nhà cũ của nhà họ Tạ ăn cơm.
Từ chối mãi không được, Lâm Nhan đành phải cùng Tạ Phong Trần đến một chuyến, cũng để cho ông cụ Tạ trong nhà yên tâm.
Tạ phu nhân tự mình xuống bếp làm một bàn lớn toàn đồ ăn ngon, Lâm Nhan hơi sững sờ, thái độ của quý bà này thay đổi triệt để quá.
Lâm Nhan cảm thấy Tạ phu nhân thật sự là một người rất đơn thuần, rất đáng yêu, trước đó không thích nguyên chủ thì chưa bao giờ cố gắng che giấu, bây giờ thích cô cũng rất rõ ràng, người trên mặt viết rõ vui, buồn, mừng, giận như vậy, sẽ khiến người khác dễ dàng hòa hợp hơn, chỉ là, nhiệt tình quá.
Chẳng những hầm canh cho cô bồi bổ cơ thể, còn liên tục khuyên cô ăn nhiều đồ ăn, cuối cùng còn trong sáng ngoài tối nói nhà cũ rất lạnh lẽo, buồn tẻ.
Ý ngoài lời, một là hy vọng bọn họ ở lại, hai là giục sinh con.
Lâm Nhan đã ăn không ít cơm, cũng không thể tiếp chủ đề này, Tạ Phong Trần cũng giả ngu, sau khi ăn xong thì cùng đánh cờ vây với ông cụ Tạ.
Tạ phu nhân gọi riêng Tạ Phong Trần ra, rất lo lắng hỏi anh, "Con với Lâm Nhan cũng đâu còn nhỏ nữa, lần này còn trải qua chuyện mạo hiểm như vậy, rốt cuộc tính bao giờ mới chịu có con?"
Tạ Phong Trần nhíu mày, tâm trạng có chút phức tạp, thực ra anh cũng muốn có đứa bé để giữ chân cô lại, nhưng bây giờ ngay cả kết hôn Lâm Nhan còn chưa đồng ý, làm sao anh dám đề cập đến vụ này, đành phải lừa dối người trước mặt này trước, "Mẹ, chuyện con cái chưa vội, con với Lâm Nhan còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người đâu!"
*
Ba ngày sau, tiệc đính hôn của Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên đến như dự tính.
Tạ Phong Trần không yên tâm để Lâm Nhan đi trước một mình nên chủ động yêu cầu đi cùng với cô.
Đây là lần đầu tiên anh cùng cô công khai tham dự yến tiệc, trong lòng Lâm Nhan có chút hồi hộp.

Yến tiệc được cử hành ở nhà cũ của nhà họ Hàn, đại sảnh biệt thự đặt một tấm ảnh chung rất lớn của Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh, khung cảnh rực rỡ sáng lung linh, hoa tươi trang trí khắp nơi, trước cây đàn Piano màu trắng bên góc sân khấu có chuyên gia đang đàn lên một khúc dương cầm du dương, thanh lịch, vô cùng êm tai.

Bởi vị địa vị của nhà họ Hàn trong giới kinh doanh cao không thể với, nên người tham gia đều là những nhân vật nổi tiếng không giàu thì quý của Hải Thành, yến tiệc linh đình, tiếng nói cười sung sướng không dứt bên tai.
Lâm Nhan mặc một chiếc váy lụa màu lam chuyển màu, cần cổ thon dài, da trắng như tuyết, viên sapphire trên cổ sáng lấp lánh dưới ngọn đèn hoa mỹ, trên người Tạ Phong Trần là âu phục gần màu váy lam của cô.

Hai người vừa xuất hiện, khuôn mặt cô gái như tranh, phiêu dật xuất trần giống như tiên nữ hạ phàm, người đàn ông còn lại thì lạnh lùng cao quý, khiến cho người khác không dám đến gần, chỉ khi nhìn qua người phụ nữ bên cạnh, thì vẻ lạnh lùng, khó gần trong mắt mới rút đi, thay đổi trở thành dịu dàng, sủng ái khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Đại sảnh yên lặng trong một khoảnh khắc, mọi người đều dồn dập liếc sang, có người kinh ngạc cảm thán vì quá đẹp, có người tràn đầy nghi ngờ.

Lâm Nhan đi qua đám người dường như có thể nghe thấy có người nhỏ giọng thảo luận nào là Tạ Phong Trần không phải vẫn luôn không thích cô, làm sao lại đột nhiên công khai mang cô đến tham dự yến tiệc các loại vân vân và mây mây, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, hai người đứng chung một chỗ chính là tiêu điểm, vô cùng xứng đôi.
Lâm Nhan khoác tay người đàn ông mỉm cười tao nhã, bình tĩnh đón nhận các loại ánh mắt đánh giá.
Dù sao Tạ Phong Trần cũng là tồn tại mà những người này không thể trêu vào, Lâm Nhan cũng không nghĩ rằng mình có thể khiêm tốn, nhưng dù sao những người này cũng không dám thể hiện trước mặt cô, nên thật sự Lâm Nhan cũng không quá để ý.
Người bình thường sẽ bị hơi thở lạnh lùng, người sống chớ đến gần trên người Tạ Phong Trần dọa lui, nhưng không thiếu những kẻ mang theo ý đồ xấu.
Bụng Lâm Nhan hơi đói, đang định nói với Tạ Phong Trần cô muốn đi lấy chút đồ ăn, thì có một bóng người màu đỏ trang điểm sắc sảo bỗng nhiên chắn trước mặt hai người.


Đối phương có đôi môi đỏ mọng như lửa, quyến rũ gợi cảm, nếu không phải khuôn mặt hơi cứng đờ thì thật ra sẽ là một báu vật hiếm có.

Nhưng mà đôi mắt câu hồn kia lại cứ luôn nhìn người đàn ông bên cạnh cô không rời, khiến cho Lâm Nhan rất khó chịu, nhưng cô cũng không muốn chịu thua, nhướn mày cười khẽ, "Tiểu thư, nhìn chằm chằm vào người đàn ông có chủ có phải rất bất lịch sự hay không? Có chuyện gì sao?"
Lúc này Tô Oánh mới dừng tầm mắt trên người Lâm Nhan, dưới đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, "Lâm Nhan, cô không biết tôi sao?"
Lâm Nhan cảm thấy tức cười, "Tôi nên biết cô sao?"
"Lâm Nhan, tất cả mọi người đều nói cô thay đổi rồi, nhưng theo tôi thấy, cô vẫn giống y như trước kia, vênh váo hung hăng như cũ, cô cho rằng mình vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Lâm sao?" Tô Oánh không hài lòng khi Lâm Nhan dùng giọng điệu khinh thường như vậy nói chuyện với cô ta, lập tức không cam lòng châm chọc lại.
Đôi mắt Lâm Nhan chợt lóe lên, trong lòng thầm phân tích, người phụ nữ đối diện này dường như rất quen thuộc với cô, nhưng cô thật sự không nhớ ra nổi người này là ai cả.
Nhưng mà cô ta nhắc đến chuyện cô không phải đại tiểu thư của nhà họ Lâm thì có chút thú vị, Lâm Nhan có thêm một chút hứng thú trả lời cô ta, "Hình như cô thật sự biết tôi, thật xin lỗi, tôi thường không có ký ức về những thứ không đẹp, xin hỏi cô đã phẫu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện nào mà hoàn mỹ như vậy? Tôi hoàn toàn không nhớ nổi dáng vẻ trước kia của cô."
Sắc mặt Tô Oánh trắng bệch, giống như bị chọc trúng tâm sự, trong đáy mắt hiện lên một chút tức giận, "Lâm Nhan, cô đừng khinh người quá đáng."
Lâm Nhan không nói gì, trợn trắng mắt, "Chính cô cản đường tôi nói những lời không thể hiểu nổi, lại không chịu tự giới thiệu mình, rốt cuộc cô muốn thế nào? Tôi cũng chẳng rảnh rỗi để tán gẫu với cô."
Tô Oánh nghiến răng, hận không thể xông lên xé miệng Lâm Nhan, nhưng mà liếc thấy đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh, lập tức lại khiếp đảm, "Lâm Nhan, tôi là Tô Oánh, chúng ta đã từng là bạn tốt không giấu nhau điều gì, cô nói đùa gì chứ, vậy mà lại nói không biết tôi."
Hai năm nay, mỗi ngày Tô Oánh đều hận Lâm Nhan đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không bởi vì Lâm Nhan, cô ta sẽ không bị nhà họ Tô đuổi ra nước ngoài.
Nhưng mà con Lâm Nhan hèn hạ này lại bởi vì mưu kế trước đó của cô ta, trời xui đất khiến thế nào lại trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tạ, nghĩ đến người đàn ông đẹp trai độc nhất vô nhị bên cạnh Lâm Nhan này là do trước đó cô ta tác hợp cho Lâm Nhan, Tô Oánh hối hận đến mức xanh cả ruột.
Chẳng qua là nghe nói Lâm Nhan gả cho thiếu gia của nhà họ Tạ hai năm vẫn bị chán ghét, ruồng bỏ, Tạ thiếu gia cũng chưa từng quay về phòng cưới, cuộc sống vẫn luôn luôn không tốt, trong lòng cô ta lại cân bằng, nhưng hôm nay nhìn thấy hai người cùng nhau đến tham dự tiệc đính hôn của Lâm Sanh, hai người đứng cùng nhau như một đôi người ngọc, nhất là sợi dây chuyền sapphire trên cổ Lâm Nhan kia là báu vật vô giá, trong nháy mắt, cô ta cảm thấy dường như Lâm Nhan sống thoải mái hơn nhiều so với những lời đồn đại, lại nhìn thấy vẻ dịu dàng trong đôi mắt Tạ thiếu khi nhìn Lâm Nhan, trong lòng cô ta như sóng cuộn biển gầm, vừa như ghen tị lại vừa như căm hận.

Dựa vào đâu cơ chứ?
Một thiên kim giả như Lâm Nhan dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy?
Cô ta vốn dĩ không hề xứng!
"Tô Oánh à! A, thì ra là cô à! Sao tôi lại nhớ rõ là cô đã ra nước ngoài rồi vậy? Không phải nói sẽ không bao giờ quay lại nữa sao? Làm sao cô lại ở đây vậy?" Lâm Nhan lập tức nghĩ đến cô bạn thân giả tạo trước kia hãm hại nguyên chủ mà Tiêu Bạch từng kể, gần đây cô còn cho người điều tra được người phụ nữ này có liên quan đến chuyện cô bị phơi bày trên mạng là đã từng theo đuổi Hàn Hữu Niên, cô ta còn từng có quan hệ với Kiều Vũ, tức khắc ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Nhan Nhan, tôi nhớ người trong nhà nên muốn quay về thăm, hai năm không thấy, cậu, cậu có khỏe không? Trong lòng tôi vẫn có một vài chuyện muốn nói riêng với cậu." Tô Oánh cười nịnh bợ, giọng nói trở nên vô cùng thân thiết.
Lâm Nhan chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của người phụ nữ này đều khiến cô cảm thấy dối trá, làm ra vẻ thôi, chẳng qua là nếu nguyên chủ đã trở mặt chấm dứt mối quan hệ giữa bọn họ, mà người phụ nữ này vẫn sốt ruột tìm đến cô như kẹo cao su, chắc chắn không có chuyện gì tốt cả.
Trái lại cô lại muốn nhìn xem Tô Oánh tính làm gì đây.
"Được đó! Đúng lúc bụng tôi hơi đói, cậu theo tôi qua bên kia ăn chút gì đi!" Lâm Nhan không hề để ý nói, lại làm nũng với người đàn ông đứng bên cạnh, "Anh tự chơi một mình trước đi nha, một lát nữa em đến tìm anh được không?"
"Ừm, đừng đi xa quá nhé." Ánh sáng trong mắt Tạ Phong Trần hơi trầm xuống, không vui liếc mắt lườm người phụ nữ cướp Lâm Nhan bên cạnh anh đi, trên mặt trên mày tràn đầy chán ghét.
Tô Oánh nhận thấy tầm mắt lạnh như băng kia, nhịn không được lạnh cả sống lưng, cười gượng lấy lòng nói: "Tạ thiếu, thật xin lỗi, cho tôi mượn Lâm Nhan một lát."
Lâm Nhan buông tay người đàn ông ra, xoay người đi đến khu ẩm thực, căn bản không thèm để ý Tô Oánh có theo kịp hay không, rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gửi một tin nhắn cho Tạ Phong Trần: Cá đã mắc câu rồi, đừng để em rời khỏi tầm mắt của anh, moah moah!
Cho dù Tô Oánh có mang mục đích gì với cô, bọn họ cũng không thể thiếu cảnh giác, càng không thể dùng thân mình để mạo hiểm.
Quả nhiên Lâm Nhan vừa mới lấy điểm tâm xong muốn đến một góc sofa sáng sủa ngồi ăn, thì bất ngờ không kịp đề phòng bị một cậu bồi bàn bưng rượu đụng vào một chút, ngay lập tức bị hắt rượu đỏ lên người.
Lâm Nhan nhíu mày, còn chưa mở miệng thì chợt nghe tiếng thét kinh hãi bên cạnh: "A! Làm ăn kiểu gì vậy, cậu đi đường không có mắt sao? Cũng không chịu nhìn xem đây là ai, cậu có biết chiếc váy này của Lâm Nhan quý cỡ nào hay không, cậu đền được à?"
Bồi bàn liên tục xin lỗi, vừa nghe phải đền thì quýnh quáng đến mức muốn chảy cả nước mắt.
Lâm Nhan cười châm biếm, đôi mắt lạnh lùng, quát Tô Oánh đang lải nhải câm miệng, "Người bị hắt rượu là tôi, lúc nào thì tôi nói muốn cậu ta bồi thường? Tô Oánh, cô thật đúng là lo chuyện bao đồng, chúi mũi vào chuyện người khác."

Nhìn thì như đang ra mặt thay cho cô, nhưng lại báo tên cô ra ngoài, dựa vào tần suất leo lên hotsearch hiện nay của cô, nếu chuyện làm khó dễ nhân viên phục vụ bị phơi bày ra, không phải càng bị bôi đen sao?
Huống chi căn bản Lâm Nhan không tin mình bị hắt rượu là chuyện ngoài ý muốn.
Tô Oánh bị Lâm Nhan châm chọc không còn mặt mũi nào, ngượng ngùng cười, "Lâm Nhan, tôi đây không phải là muốn giúp cậu sao?"
Lâm Nhan cười lạnh, "Không cần, cô có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì thả đi, tôi không có thời gian rảnh nói chuyện tào lao với cô."
"Nhưng, lễ phục của cậu cũng bị dơ rồi, mặc chắc sẽ không thoải mái, có muốn đi sửa soạn lại một chút không, hôm nay không phải Lâm Sanh đính hôn sao? Tôi vừa mới thấy Lâm Sanh trong phòng nghỉ tầng hai, cô ấy đã chuẩn bị hai bộ lễ phục dự bị, cậu có muốn hỏi mượn cô ấy một bộ để thay không?" Tô Oánh hận muốn chết nhưng vẫn phải bày ra một khuôn mặt tươi cười.
Lâm Nhan hiểu rõ cười cười, nhíu mày nói, "Như thế này dù sao vẫn có chút bất lịch sự, vậy chúng ta tìm em ấy mượn một chút đi! Thật là phiền quá!"
Hai người trực tiếp bước lên cầu thang lên đến lầu hai, thật sự đúng là phòng nghỉ của Lâm Sanh, cả người Lâm Sanh mặc một bộ váy dạ hội màu trắng cúp ngực, vương miện kim cương trên đỉnh đầu vô cùng lấp lánh, tạo ấn tượng cao quý, thanh lịch nhưng lại không thiếu phần gợi cảm.
Biết được ý định khi đến của hai người, cô ta lập tức sai người đi chuẩn bị một bộ lễ phục cho Lâm Nhan thay, hào phóng nhiệt tình đến mức hơi quá lố.
Ngoài điều này thì Lâm Nhan cũng không nghi ngờ gì khác, cầm váy dạ hội vào trong một căn phòng, ai ngờ vừa mới bước vào đã bị người ta bịt mũi, một mùi hương khó ngửi xông thẳng vào mũi, chỉ một chút xíu Lâm Nhan đã yếu ớt ngã xuống.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Nhan nghe được tiếng Lâm Sanh nhỏ giọng thúc giục, "Mau đưa cô ta đi, tôi sẽ sắp xếp người giả trang thành dáng vẻ của Lâm Nhan ở bên cạnh kéo dài thời gian."
"Hả, khoan, không có dây chuyền chỉ sợ sẽ bị phát hiện rất nhanh." Tô Oánh lo lắng nói.
"Cô điên rồi à? Tôi cầm trang sức của cô ta trong tay, sẽ chỉ là củ khoai lang phỏng tay thôi." Lâm Sanh tức muốn hộc máu ngăn cản, lại thúc giục, "Tô Oánh, lần này không phải bọn cô uy hiếp tôi, tôi sẽ không đồng ý phối hợp với cô, cô mau mau mang cô ta đi, nếu không để Tạ Phong Trần phát hiện, chỉ sợ sẽ càng phiền toái."
Trong lòng Lâm Nhan cười lạnh, không nghĩ đến hai người này lại lén lút ở cùng nhau.
"Lâm Sanh, đừng quên cô đã đồng ý sẽ mang tiền đến." Tô Oánh lạnh lùng mở miệng.
"Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa năm trăm vạn đến đúng giờ." Lâm Sanh không kiên nhẫn nói, trong lòng lạnh lùng nói, chỉ sợ bọn cô không còn mạng để xài thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện