Chương 77: Ngoại truyện 3. Tuổi mười sáu của chúng ta.
"Giang Ảnh! Bạn học Giang Ảnh!"
"Giang Ảnh?!"
Tiếng gọi của ai đó cứ quanh quẩn bên tai Giang Ảnh, giọng nói truyền từ xa đến dần, cứ càng ngày càng lớn. Giang Ảnh nghe thấy bực cả mình, cậu lầm bầm mắng một câu, chẳng chờ cậu mắng xong thì đã có người đá chân cậu một cái rồi cầm cây viết chọt chọt tay cậu.
"Làm gì đấy!" Bé Giang Ảnh mười sáu tuổi tỉnh dậy từ trong cơn mơ, cậu vỗ bàn bụp một cái, gào vào mặt người bên cạnh.
Thích Trục nhìn cậu, vẻ mặt của anh vô tội cực kỳ, mấy chục ánh mắt của lớp 10A2 đồng loạt nhìn về phía hai người.
"Làm gì đấy?" Chủ nhiệm lớp trừng mắt, trên tay chủ nhiệm cầm một xấp bài tập về nhà, "Gọi em lên lấy bài tập về đấy, mới sáng ra đã ngủ ngon thế."
Giang Ảnh: "..."
"Lớp trưởng ơi, sao cậu không gọi tôi dậy?" Giang Ảnh dụi mắt, quay sang hỏi bạn cùng bàn.
Nhớ ra rồi.
Quấy phá mộng đẹp của người ta.
"Cũng là học sinh cấp ba rồi." Giáo viên đứng trên bục giảng bỗng nói lớn hơn để kéo sự chú ý của Giang Ảnh lại, "Không làm hết bài tập thì cũng tôi cũng đành bỏ qua, sao mà có bạn học đến tên mình cũng chỉ viết được có một nửa thôi vậy?"
Giang Ảnh: "?"
Cậu đi lên nhận lại tờ bài tập của mình từ tay giáo. Ồ, bài tập nộp trong giờ truy bài, khi nộp cậu hơi vội, bởi vì vừa cãi nhau với Thích Trục vừa ghi tên mình nên là quên không viết bộ sam, Giang Ảnh biến thành Giang Cảnh* mất rồi.
*Giang Ảnh: 江影; bộ sam: 彡; Giang Cảnh: 江景
Không thành vấn đề, da mặt cậu dày mà, sau khi về chỗ viết thêm ba nét bút là xong.
"Bài hơi khó phải không?" Cô giáo hỏi các bạn học sinh, "Cho mấy đứa đem về nhà làm mà sao tỉ lệ đúng vẫn không cao gì thế."
Học sinh trong lớp thở dài thườn thượt.
Hôm qua Giang Ảnh ngồi làm bài tới tận đêm khuya, cậu đang tính hùa theo thì nghe thấy Thích Trục ngồi bên cạnh khẽ bảo: "Cũng bình thường."
"Có bản lĩnh thì nói lớn lên đi." Giang Ảnh cũng thì thầm, "Gây thù chuốc oán thêm chút nào."
"Tôi không có bản lĩnh bằng cậu." Thích Trục bình tĩnh bảo, anh ngồi trông đến là đoan chính.
"Bài thi lần này chỉ có Thích Trục làm đúng hết thôi." Chủ nhiệm lớp nói thêm một câu, "Nhưng sao trên bài của em lại có vụn bánh quy thế?"
Cả lớp cười ầm lên, Thích Trục đi lên bục giảng nhận lại bài của mình, lúc trở về chỗ anh lườm Giang Ảnh một cái.
Bánh quy là do mẹ Thích Trục đi nước ngoài mang về, còn vụn bánh quy thì là do lúc Giang Ảnh vừa ăn bánh vừa chép bài rớt xuống đó.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy rõ hành động lén lút của hai người họ, nhưng mà bà cũng chẳng muốn xen vào nên đành bắt đầu tiết học.
Giang Ảnh đặt bài thi ở bên trái, đặt vở sửa bài làm sai ở bên phải, cậu vừa nghe giảng vừa chép bài vào vở. Học được nửa tiết rồi Giang Ảnh mới nhận ra nãy giờ Thích Trục ngồi cạnh mình không nghe giảng xíu nào.
Thích Trục để cuốn sách gì đó nhìn dày ơi là dày ở trên bàn, anh đọc nó vô cùng chăm chú.
"Thích Trục, cậu làm gì đấy?" Giang Ảnh cầm bút chọt chọt cổ tay Thích Trục.
Thích Trục đang lật sách, anh duỗi một tay ra ấn tay Giang Ảnh xuống: "Nghe giảng đi."
Mỗi khi Giang Ảnh thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thích Trục là cậu lại muốn gây sự: "Lớp phó kỷ luật Giang túm được cậu đang không nghe giảng, còn không mau ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi."
Thích Trục: "..."
Nhóc con dính người dù có trở thành kẻ thích cãi lộn thì cũng là nhóc con dính người thích cãi lộn, vừa hiếu động vừa nhiều chuyện, chẳng khi nào chịu ngồi yên.
Thích Trục gập hờ cuốn sách lại để cho Giang Ảnh xem bìa sách, đây là một cuốn sách về chuyên ngành biểu diễn.
"Cậu muốn debut à?" Giang Ảnh cực kỳ hứng thú với cuốn sách này, cậu không thèm dò câu sai nữa, chỉ muốn bàn chuyện nhân sinh với Thích Trục thôi.
"Tôi muốn đóng phim." Thích Trục cúi đầu nhìn lướt qua vở chữa bài sai của Giang Ảnh, anh cầm cây bút gõ nhẹ vào lòng bàn tay cậu, "Đường kẻ phụ này của cậu..."
"Tinh xảo không?" Giang Ảnh đắc ý hỏi.
"Phương pháp vẽ này là để để vẽ đường kẻ phụ của câu 19." Thích Trục vừa nhìn đã nhíu mày, "Nhưng hình cậu vẽ là của câu 20 mà."
"Hả?" Giang Ảnh sững người, hộp bánh quy cậu đặt trên đùi cũng rớt xuống đất, rơi đánh choang một tiếng.
Cả lớp lại quay đầu nhìn về phía họ.
Bàn cuối từ đầu tiết tới giờ vẫn chưa yên được phút nào, rốt cuộc giáo viên chủ nhiệm cũng không bỏ qua được nữa.
"Nào, em đi ra ngoài cửa lớp đứng một lúc đi." Giáo viên chủ nhiệm chỉ Giang Ảnh, ánh mắt của bà chuyển từ Giang Ảnh xuống cuốn sách trước mặt Thích Trục, bà cảm thấy đau hết cả đầu, "Em cũng ra ngoài đi, hai em ra ngoài nói chuyện, cả lớp im lặng."
Sự việc hai bạn đẹp trai của lớp 10A2 bị phạt đứng ngoài hành lang nhanh chóng được truyền đi khắp các group chat của học sinh.
"Xin lỗi nha, đều tại tôi." Người nào đó xin lỗi chả có tí thành ý nào cả.
"Quen rồi." Thích Trục dựa vào bức tường ngoài hành lang, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Cậu hứng thú với việc làm diễn viên lắm nhỉ?" Giang Ảnh bảo, "Còn tôi thì chẳng theo đuổi gì hết, người nhà đã định sẵn cho tôi phải đi con đường này rồi."
Môn Ngữ văn với tiếng Anh của Giang Ảnh rất tốt, chỉ cần vậy đã đủ điểm thi văn hóa rồi. Thích Trục cũng thế, chẳng qua là con người anh Thích nhà cậu làm bất cứ việc gì cũng đòi hỏi phải có kết quả tốt nhất.
Giờ có lớp đang học thể dục, vài người của lớp đó lén chạy tới đây xem thử.
"Có phải gọi phụ huynh không?" Cô bạn hỏi.
"Không gọi." Giang Ảnh đáp, "Chuyện cỏn con như này cũng gọi phụ huynh, chủ nhiệm lớp tui nào có nhỏ nhen như thế."
Giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài trong lớp: "..."
"Ồ... Tui cứ tưởng anh trai của ông sẽ tới." mấy cô gái học ở lầu dưới thất vọng rời đi, "Thôi được rồi."
Ba của Giang Ảnh nổi tiếng từ rất sớm, danh tiếng của ông vang dội khắp nơi. Năm xưa ông đi họp phụ huynh cho anh cậu, lần nào cũng dọa giáo viên chủ nhiệm hết hồn. Thế nên là đến lượt Giang Ảnh thì mỗi lần cậu bị gọi phụ huynh, người đến luôn là Giang Tầm.
"Đánh nhau cực kỳ ác liệt ngay trong lớp sao?"
"Tôi cảm thấy em trai của tôi không sai."
"Em trai của tôi mắng hay lắm, tôi dạy em ấy đấy."
"Thích Trục đánh nhau cũng được phết."
"Vậy nên chủ nhiệm gọi tôi tới để làm gì thế?"
Đau lòng giùm chủ nhiệm luôn á. Tên tuổi của Giang Tầm nổi tiếng khắp trường, từ đó về sau chủ nhiệm không dám gọi phụ huynh của Giang Ảnh tới gặp nữa.
"Tan học rồi Giang Trúc Giang." Thích Trục ném balo của Giang Ảnh cho cậu, "Còn ngây ra đó làm gì?"
Giang Ảnh đang đứng dựa vào cửa sổ chơi điện thoại, cậu bị balo ném vào người thì trừng mắt nhìn Thích Trục. Giang Ảnh thò tay vào trong ngăn bàn lấy chiếc áo khoác đồng phục nhăn nhúm của mình ra rồi khoác lên người.
"Tuấn béo đang đợi tôi ngoài cổng trường, nó rủ tôi đi ăn đồ nướng." Giang Ảnh nhìn Thích Trục, cậu thấy hơi hâm mộ. Thích Trục cao lên nhanh lắm, cao hơn cậu nửa cái đầu lận, nên nhìn anh mặc áo khoác đồng phục cũng đẹp trai không chịu nổi.
Từ bé đến lớn, cho dù là nhan sắc hay là tính cách thì Thích Trục đều rất xuất chúng.
"Đồ nướng không tốt cho sức khỏe." Người nào đó chưa từng nhiễm khói lửa nhân gian bảo.
Giang Ảnh: "Á... à?"
Bởi vì Thích Trục không thích ăn đồ nướng nên là dù phải dụ dỗ hay ép buộc thì Giang Ảnh cũng phải kéo Thích Trục đi cùng bằng được.
Xe nhà Tề Tuấn từ từ lái tới khu phố ẩm thực gần trường. Trong ánh mắt tò mò của người qua đường, ba thiếu niên mặc đồng phục lần lượt xuống khỏi chiếc Maserati, đồng phục của người đi đầu tiên hơi khác với hai người còn lại.
Bình thường người nhà rất chú ý đến dinh dưỡng nên chẳng bao giờ chịu để bọn họ ăn mấy thứ đồ vỉa hè này đâu. Thích Trục chung quan điểm với người nhà, còn Giang Ảnh với Tề Tuấn thì không, hai người họ toàn lén lút đi ăn thôi.
Lúc ngồi trên xe, Tề Tuấn liên tục gửi tin nhắn cho Giang Ảnh...
[Tề Tuấn Không Mập]: Sao mày lại dắt lớp trưởng theo hả?
[Hình Như Mình Rất Thích Cua?]: Cậu ta bảo đồ nướng không tốt cho sức khỏe nên tao kéo cậu ta tới để cho cậu ta cảm nhận sức hấp dẫn của đồ nướng.
[Tề Tuấn Không Mập]: ...
[Tề Tuấn Không Mập]: Cậu ấy sẽ không mách lẻo đâu nhỉ?
[Hình Như Mình Rất Thích Cua?]: Ờ... tao chưa nghĩ tới chuyện này.
[Tề Tuấn Không Mập]: Tề tổng nhà tao bảo, nếu tao còn đi ăn thực phẩm rác nữa thì sẽ không cho tao tiền tiêu vặt.
[Hình Như Mình Rất Thích Cua?]: Sợ cái rắm á, lát nữa kéo cậu ta ăn chung là được chứ gì.
[Hình Như Mình Rất Thích Cua?]: Cứ yên tâm giao cho bố.
[Tề Tuấn Không Mập]: OK.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tề Tuấn bỏ bài tập về nhà ra, nhoài người trên bàn uể oải làm: "Sao ban đầu tao không cố gắng hơn một tí để thi vào cùng trường với bọn mày cơ chứ. Giờ tao không tìm được ai để chép bài tập luôn."
Giang Ảnh chuyên tâm chơi game: "Tao chép bài tập mang theo não, mày chép bài tập có bao giờ chịu mang não theo đâu, đây là sự khác biệt giữa hai chúng ta đấy."
"Tới cứu tôi." Thích Trục cầm điện thoại nói.
"Cùi bắp." Giang Ảnh điều khiển nhân vật của mình chạy qua cứu trợ, nhưng cứu không nổi, cậu đi được nửa đường thì bị gϊếŧ.
"Cùi bắp." Thích Trục trả lại câu Giang Ảnh vừa nói cho cậu.
Giang Ảnh: "Cậu cùi bắp trước."
"Cậu trước." Thích Trục đặt điện thoại xuống bàn, "Tôi còn ngăn chặn sát thương giúp cậu."
Thấy hai người họ lại chuẩn bị cãi nhau, Tề Tuấn trầm mặc ba giây rồi tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào bài tập của mình. Cách hai người này ở chung quả thực là vạn năm không đổi.
"À, trường bọn mày làm xong thẻ học sinh chưa?" Tề Tuấn moi tấm thẻ màu xanh lá từ túi áo đồng phục ra, "Thẻ trường tao xấu vãi, xanh mơn mởn luôn này."
Ảnh thẻ của Tề Tuấn không đẹp cho lắm, vốn dĩ mặt hắn cũng không đến nỗi nào mà bị chụp thành không dám nhìn thẳng luôn: "Của bọn mày thì sao? Tao không tin là có trường nào chụp ảnh thẻ xấu hơn trường tao."
"Của bọn tao cũng tàm tạm." Giang Ảnh rút thẻ học sinh trong túi mình ra, sau đó cậu quay sang mò mò túi áo bên trái của Thích Trục, không thấy đâu. Cậu đè lên đùi Thích Trục rồi nhoài người qua, duỗi tay mò vào túi áo bên phải của anh, quả nhiên tìm thấy tấm thẻ học sinh cứng cứng rồi.
"Cũng không khác lắm. Làm gì có thẻ học sinh nào đẹp chứ, nhưng của bọn tao là màu đỏ cơ." Giang Ảnh bảo.
"Ảnh thẻ của bọn mày đẹp vãi." Tề Tuấn hâm mộ vô cùng.
Giang Ảnh khiêm tốn đáp: "Tao thì cũng bình thường thôi, đây không phải góc đẹp nhất của tao. Còn Thích Trục thì đẹp trai mà, nên cậu ta chụp thế nào cũng đẹp."
Dù quán này rất đông khách nhưng năng suất làm việc cũng khá cao, mới chờ một lát mà mấy món Tề Tuấn gọi đã bưng lên đầy bàn rồi. Tề Tuấn ở nhà biết bao nhiêu ngày, hiếm lắm mới có dịp được chạy tới phố ăn vặt, hắn không buồn nói chuyện nữa, chăm chăm nhìn vào chân gà nướng thân yêu trước mặt mình.
Niềm vui của Giang Ảnh không còn đặt trên chân gà nướng nữa. Lúc đống đồ nướng này được bày lên bàn, cậu nhìn thấy Thích Trục hơi cau mày.
"Anh Thích ơi." Lúc Giang Ảnh nổi ý xấu chẳng thể qua mặt Thích Trục được, thế nên cậu cũng chẳng thèm che giấu làm gì cho mệt. Giang Ảnh lựa một món cậu thích ăn nhất rồi đặt vào đĩa của anh, "Ăn một miếng nhé?"
Thích Trục nhìn cậu, anh hơi nhíu mày có vẻ như đang do dự. Sau cùng anh chẳng nói lời nào, cầm chiếc bánh mì nướng Giang Ảnh lấy cho mình lên, cắn một miếng nhỏ.
"Xong, giờ hai chúng ta là người chung một phe." Giang Ảnh dịch người lại ôm lấy vai Thích Trục, ngó thân thiết lắm luôn, "Anh Thích ơi, anh ăn bánh mì của em rồi, về nhà đừng có mách lẻo đấy."
_ _ _
Bình luận truyện