Chương 78: Ngoại truyện 4. May mắn gặp được người, đời này thật hạnh phúc.
Thiếu niên mới mười mấy tuổi, phần lớn thời gian đều ở trong trường học, làm đống bài tập tưởng chừng như chẳng bao giờ làm hết nổi và dùng số thời gian còn lại để mơ mộng về tương lai.
"Bạn mình ơi, bọn mày có nhiều bài tập không?" Tề Tuấn ăn hết nửa số đồ nướng rồi mới nhớ đến núi bài tập mình phải hoàn thành trong tối nay, hắn đau lòng khôn xiết, "Mới lên lớp 10 mà sao lắm bài tập thế."
"Không nhiều lắm." Nếu đã biết làm thì không có gì khó hết. Đối với Thích Trục mà nói thì bài tập chẳng phải vấn đề to tát gì.
"Học sinh cấp ba không học tập thì mày còn muốn làm gì?" Giang Ảnh vừa nói xong thì cảm thấy lời này nghe quen tai vãi, đây chẳng phải câu bạn cũng bàn suốt ngày dùng để dạy dỗ cậu hay sao.
Điều này khiến Giang Ảnh thấy rất bất mãn, cậu quay đầu trừng mắt lườm Thích Trục, mới phát hiện ra cái người này cũng đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ anh để ý lời cậu vừa nói lắm.
Thích Trục: "?"
"Tao muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Con người sống thế nào rồi cũng hết đời thôi, tao muốn đi du ngoạn, sống một cuộc sống tao hằng mong muốn, làm những việc có ý nghĩa thì mới không uổng công sống trên đời." Bởi vì vẫn đang bù đầu bù cổ trong đống bài tập nên Tề Tuấn ngó lơ bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người lúc này, hắn giơ xiên thịt nướng lên, tiếp tục mơ mộng hão huyền.
"Thôi dẹp đi, bày đặt triết lý sống gì chứ. Tiểu Tề tổng à, mày phải về thừa kế cơ nghiệp, Tề tổng nhà mày còn lâu mới để mày tung tăng du ngoạn khắp nơi." Tề Tuấn là con một, gia đình đặt cho hắn gánh nặng rất lớn, Giang Ảnh biết chứ.
"Thôi dẹp đi, cậu không muốn làm bài tập thì có." Thích Trục đoán trúng tim đen của Tề Tuấn, anh chẳng nể nang xíu nào.
"Nghĩ nhiều thế làm gì." Giang Ảnh đứng dậy, cậu vỗ vai Tề Tuấn, "Thấy mày đáng thương như thế, thôi để tao mời bữa này đi."
Tề Tuấn vẫn chưa ăn xong, hắn cầm cái đĩa không nỡ đi về: "Mày về trước đi, tao ăn thêm đã."
Hắn vừa nói xong thì Thích Trục cũng đứng dậy bước theo Giang Ảnh, Tề Tuấn bất an bổ sung thêm một câu: "Trên đường về chắc hai đứa mày không đánh nhau đâu nhỉ?"
"Mày nghĩ bọn tao là học sinh tiểu học hay gì mà đi đường cũng đánh nhau? Bọn tao làm bạn học bao nhiêu năm rồi đấy." Giang Ảnh đẩy cửa bước ra ngoài, cậu vẫy vẫy tay với Tề Tuấn, "Về đây."
Tề Tuấn co đầu rụt cổ, hắn khẽ gật đầu, nhưng hai người kia xoay người rời đi mất rồi nên chẳng nhìn thấy đâu.
Ví dụ như bây giờ...
Hai người ngồi con Maserati của nhà Tề Tuấn tới đây, khoảng cách giữa trường học và nhà hai người xa lắm, nên lúc cả hai đứng đây cứ cậu nhìn tôi thì tôi cũng nhìn cậu...
Thích Trục đành mở lời trước: "Không thì gọi xe nhà cậu tới đón đi."
Giang Ảnh phản đối ngay: "Ứ đâu, chú tài xế thể nào cũng mách ba mẹ tôi, gọi xe nhà cậu đi."
Thích Trục từ chối thẳng thừng: "Không."
Anh lại nói tiếp: "... Cậu cảm thấy có gì khác không? Nhà tôi cách nhà cậu có mấy bước chân."
Giang Ảnh: "Ồ? Nếu cậu thấy không khác thì sao không gọi xe nhà cậu tới đón đi?"
Hai người đứng trước cửa Starbucks tranh cãi một lúc lâu cũng chưa có kết quả, cuối cùng cả hai quyết định cùng đi xe buýt công cộng.
Phố đồ ăn vặt này nằm giữa khu vực các trường học, hầu hết những người lui tới đều là học sinh của mấy trường gần đây. Hiện tại đang là giờ tan học nên nhìn đâu cũng thấy học sinh mặc đồng phục.
Giang Ảnh bám theo sau Thích Trục, đi từng bước về phía trước. Hòn sỏi nhỏ ở bên cạnh khóm hoa bị cậu đá một cái, đập ngay lên gót giày của anh.
Thích Trục dừng bước, Giang Ảnh không phanh kịp nên đâm sầm vào lưng anh.
Cả hai cùng lúc mở miệng...
Thích Trục: "Cậu ngứa đòn à?"
Giang Ảnh: "Cậu không biết đi đường hả?"
Nhan sắc của hai người họ rất nổi bật, cả hai còn mặc đồng phục giống nhau nữa nên từ nãy tới giờ thu hút được sự chú ý của khá nhiều người. Lúc này hai người cùng đứng lại khiến cho bao người ghé mắt nhìn qua.
"Cậu biết đi, mời cậu đi trước." Thích Trục hơi nâng cằm về phía trước, ý bảo Giang Ảnh mau đi đi.
Phố ăn vặt có nhiều cám dỗ lắm, Giang Ảnh mua xúc xích, mua kẹo bông, cậu vừa cãi nhau với Thích Trục vừa đi về phía bến xe buýt. Đối với mấy thiếu niên ở độ tuổi này mà nói, chỉ cần không phải học bài thì dù có xem người ta cãi nhau ở ven đường thôi cũng thấy vui. Thế nên là tuy đoạn đường từ phố ăn vặt ra bến xe ngắn ngủn nhưng hai người cũng đi mất nửa tiếng.
Trong bến xe, học sinh tan học đứng xếp thành hàng dài.
[Tề Tuấn Không Mập]: Tao ăn đã xong, ợ.
[Tề Tuấn Không Mập]: Đỡ tao dậy với, giờ tao có thể học tiếp luôn.
[Tề Tuấn Không Mập]: Tao về đến nhà rồi, đang chuẩn bị làm bài tập. Mày với lớp trưởng về đến nhà chưa?
[Hình Như Mình Rất Thích Cua?]: Chưa.
[Hình Như Mình Rất Thích Cua?]: Chờ tao về rồi nói, bọn tao đang trên xe buýt.
[Tề Tuấn Không Mập]: ?
[Tề Tuấn Không Mập]: Hai đứa mày đấm nhau đấy à?
[Tề Tuấn Không Mập]: Giờ này mà dám chen lên xe buýt?
Sau khi chen lên xe buýt, hai người họ không hẹn mà cùng cảm thấy hối hận cực kỳ. Nhưng hai người đều kiêu ngạo lắm, mỗi người nắm một cái tay vịn xe buýt, đứng ngay ngắn giữa những tiếng than vãn ồn ào.
Bác tài xế lái xe buýt mà cứ như đi cáp treo qua núi, bác phanh két một cái, tất cả mọi người vội túm chặt tay vịn.
Giang Ảnh đang mải nhắn tin với Tề Tuấn: "???" Tình huống gì thế này?
Tình thế cấp bách, Thích Trục chẳng kịp kéo cậu. Giang Ảnh vươn móng vuốt túm được túi áo khoác đồng phục của anh, sau đó tiếng vải vóc bị xé rách vang lên rõ mồn một.
Hai người xuống xe ngay trạm sau, áo khoác đồng phục của Thích Trục thiếu một bên túi. Anh nghiêm mặt giúp Giang Ảnh phủi bụi dính trên quần áo do vừa bị té.
Sau cùng, Thích Trục đành phải nhượng bộ. Anh gọi điện cho tài xế nhà mình tới đón hai người về nhà.
*
"Tiểu Ảnh, ngủ rồi à?" Có người vỗ nhẹ vào vai Giang Ảnh, "Anh bế em lên giường nhé? Đừng ngủ ở đây, nằm sấp như vậy sẽ không thoải mái."
Giấc mộng từ từ tan biến, Giang Ảnh chậm rãi mở mắt, cơn buồn ngủ của cậu cũng dần tản đi: "Em ngủ từ bao giờ vậy?"
Thời học sinh được chôn sâu trong ký ức bỗng biến thành mộng đẹp trong giấc ngủ trưa.
"Anh không biết" Thích Trục đáp, "Lúc anh vào thì em đã ngủ mất rồi, mơ thấy gì thế?"
"Mơ thấy anh." Giang Ảnh nhìn chiếc áo khoác mình tự đắp lên người khi ngủ, cậu bật cười thành tiếng.
Cậu thấy áo khoác đồng phục cấp ba của Thích Trục ở trong góc tủ nên rút ra xem, do đêm qua ngủ muộn nên tới trưa cậu buồn ngủ díp hết cả mắt, sau đó thì cậu đắp áo khoác của Thích Trục rồi ngủ quên mất luôn.
Thích Trục thấy cậu cười, anh nhìn chiếc áo khoác đồng phục trong tay cậu, có vẻ cũng nhớ ra chuyện gì đó nên anh bật cười theo.
"Chuyện tốt em làm đấy." Anh bảo.
Giang Ảnh ở trên xe buýt ngã một cái, không chỉ xé luôn đồng phục của Thích Trục, mà mông cậu cũng đau mấy ngày liền. Nhóc con cảm thấy việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của cậu nên cứ nằng nặc đòi sửa lại đồng phục cho anh.
Giang Ảnh chẳng biết may may vá vá gì đâu, nhưng mà cậu thông minh nhanh trí lắm, thế nên cậu chạy đi mua keo siêu chống thấm, giúp Thích Trục dán mấy chỗ bị rách lại với nhau.
Vì chuyện này nên hai người cãi nhau hơn nửa tháng trời, cho tới tận giờ Giang Ảnh vẫn nhớ vẻ mặt của Thích Trục khi nhận lại đồng phục.
Đã qua nhiều năm, giờ cả hai lại nhìn thấy chiếc áo khoác này lần nữa.
Hai người đã cười là chẳng dừng nổi, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười.
"Em còn cười được?" Thích Trục gõ nhẹ đầu người nào đó, "Khi nãy anh tìm thấy cái này."
Trong tay Thích Trục là hai tấm thẻ học sinh màu đỏ, một tấm là của Giang Ảnh, một tấm là của Thích Trục, ở trên có tên tuổi của hai người họ, có tên lớp và cả thành tích thi lên cấp ba
Là thẻ học sinh cậu nhìn thấy trong mơ.
"Anh còn tìm được nó cơ á?" Thẻ học sinh của Thích Trục nhìn ngay ngắn lắm, còn của Giang Ảnh thì chẳng biết bị ném ở đâu mà bao đựng thẻ nhăn nhúm, thẻ ở bên trong còn bị nhòe mực, trên đó được vẽ thêm sáu con cua, con này bự hơn con kia. Người thiếu niên ở trong bức ảnh mặc đồng phục nghiêm chỉnh, gương mặt điển trai, mỉm cười tươi tắn.
Giang Ảnh mở ngăn kéo cầm hai cuốn sổ đăng ký kết hôn hai người họ mới có mấy hôm trước ra rồi đặt lên bàn.
Cùng một tấm ảnh nhưng hai cái tên khác nhau, đây là giấy chứng nhận cho mối quan hệ của hai người.
"Bây giờ em đẹp trai hơn, ngày trước nhìn non quá." Giang Ảnh cầm tấm thẻ học sinh, bắt đầu chê bai bản thân mình hồi xưa.
Thích Trục sợ cậu quăng lung tung, anh tịch thu lại thẻ học sinh rồi để cả bốn món vào trong tủ kính.
Đó là bọn họ của quá khứ và hiện tại, là sự ngây ngô và rung động thời thiếu niên, là quãng đời dài đằng đẵng còn lại chẳng hề có nuối tiếc.
_ _ _
Bình luận truyện