Siêu Cấp YY Hệ Thống
Chương 64: Một năm sau
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chớp mắt mới đây đã hơn một năm…
Biệt thự đại thống soái bên trong, trong căn phòng rộng lớn sang trọng.
Trên giường có một bé gái bò tới bò lui.
“Ba ba, ôm!” Bé gái khuôn mặt tròn mập mạp, làn da cùng mái tóc trắng như tuyết, nàng bò tới trước người thanh niên, nhìn hắn với hai mắt đen tròn long lanh ươn ướt, nũng nịu kêu lên.
“Ah, ba ba ôm ngay” Người thanh niên đang nhắm mắt ngủ, tư thế nằm vô cùng lười biếng, chợt nghe bé gái kêu lên, bắc đắc dĩ mở mắt ra, khuôn mặt khổ sáp nhìn trước mặt bé gái.
Hai mắt bé gái tràn đầy mong đợi nhìn hắn, người thanh niên dường như trong lòng bị ánh mắt bé gái xúc động, nhịn không được hai tay ôm bé gái lên lưng mình.
“Khanh khách khanh khách, ba ba là số một” Bé gái được người thanh niên bế lên, hai mắt híp lại thành nguyệt nha, nàng cười rất vui vẻ, nhìn vô cùng thiên chân vô tà.
Ngồi bên cạnh thanh niên, người mỹ phụ mỉm cười hạnh phúc nhìn tình cảnh này.
Nàng mái tóc dài trắng để ngang hông, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo xinh đẹp không tỳ vết, làn da trắng như bạch tuyết, đôi tròng trắng lại kết hợp trên người truyền đến khí tức thành thục, khiến nàng có ý vị quyến rũ đặc biệt mà người khác không có.
Hai người này chính là Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi, còn bé gái mà Minh Hạo đang ôm trên lưng là con của bọn họ.
Nàng được đặt tên là Kim Minh Tuyết, ở hai tháng trước, Tuyết Linh Nhi đột nhiên đau bụng dữ dội, liền Minh Hạo biết là nàng sắp sinh, lập tức không chút do dự kêu bác sĩ, y tá đến đỡ đẻ cho nàng tại phòng, còn hắn đi ra ngoài….
…
Hai tháng trước.
“A sao bụng em bỗng nhiên đau quá Hạo ca, chắc là em sắp sinh” Đang nằm trên giường trò chuyện với Minh Hạo, đột nhiên Tuyết Linh Nhi cảm thấy đau bụng dữ dội, trên mặt tái xanh, mồ hôi trên trán ra như suối.
Minh Hạo nghe vậy hơi ngây ra, nhưng lập tức kịp phản ứng, vội vàng thuấn di ra khỏi phòng, kêu người đến đỡ đẻ.
10 giây sau, Minh Hạo thuấn di trở lại phòng, trên lưng ôm hai người ăn mặc quần áo trắng mỹ phụ, hiển nhiên là y tá đỡ đẻ.
Sau đó lập tức rời khỏi phòng, đứng ngoài cửa đợi
…
Minh Hạo biết vợ mình sắp đẻ, lập tức gọi điện cho cha mẹ, ông ngoại, bà ngoài, bà nội mình, báo là vợ mình sắp sinh.
30 phút sau, toàn bộ người Kim gia, Phương gia đến đông đủ.
Minh Hạo nhìn từng người, cảm xúc rất kích động, nhất là nhìn cha mẹ mình, hắn giờ mới biết cảm giác khi lên làm cha, làm mẹ thế nào…
Kim Long, Phương Tuyết, Ngọc Tuyết, Phương Thế Ngọc, Phương Linh từng người nhìn Minh Hạo, ánh mắt bọn họ vô cùng kỳ lạ… coi như nay là Minh Hạo 7 tuổi đi, nhưng mà 7 tuổi có con…chuyện này là đầu tiên trong lịch sử liên bang nhân loại a.
Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Minh Hạo cả khuôn mặt đỏ lên, hắn ho khặc khặc đánh trống lãng nói: “Cha, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, bà nội, hôm nay Linh Nhi sinh đẻ, cho nên ta gọi các người đến…”
Kim Long ánh mắt nhìn Minh Hạo tựa như muốn ăn thịt hắn, thằng nhãi ranh này vô cùng mất dạy, mấy tháng trước khi lễ tang ông nội, vậy mà hắn sau khi làm lễ, cúng bái rồi chuồn mất, không đến hỏi thăm vợ chồng hắn một câu nào, hơn nửa, hắn còn nhớ như in cảm giác thằng con ranh này đánh lén, chà đạp bể jj của mình. Lần đó có thể nói vô cùng mất mặt, may là chuyện này chỉ có Phương Tuyết, cha mẹ bên ngoại nội biết thôi. Hiện tại vợ tên nhãi ranh này sinh ra thì lại kêu bọn hắn đến đây.
Phương Tuyết nhìn thấy chồng mình lấy ánh mắt đó nhìn về đứa con của nàng, nhịn không được tay kia vòng bên hông hắn, sau đó dùng sức nhéo thật mạnh.
“A~ đau, tha ta Phương Tuyết” Bị nhéo đau, Kim Long không khỏi vẻ mặt thống khổ, quay qua Phương Tuyết cầu xin.
“Hừ hừ, ngươi sắp lên làm ông nội rồi mà còn tính cách như vậy, không thấy xấu hổ à?” Phương Tuyết trên mặt tuyệt mỹ dung nhan hiện lên tia tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Long như con hổ cái bị giẫm đuôi đồng dạng.
Nửa năm không gặp lại dung nhan của nàng vẫn như cũ không thay đổi, mà nàng càng ngày xinh đẹp, quyến rũ hơn.
Nhất là đôi bạch thỏ màu trắng rãnh sâu như tuyết của nàng, như là muốn phá thể mà ra, so với Tuyết Linh Nhi càng là lớn hơn gấp đôi.
Phương Tuyết nhéo thêm mấy cái đến nỗi Kim Long khuôn mặt giống như muốn khóc mới chịu buông tha hắn, sau đó quay đầu nhìn Minh Hạo, nàng nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần, đi tới bên người Minh Hạo đột nhiên hôn một cái vào má hắn, sau đó dịu dàng sờ đầu hắn nói: “Ngươi đã lớn rồi Minh Hạo” câu nói rất dịu dàng, lại tràn đầy mẫu tính, tình yêu thương của mẹ dành cho con, không bao giờ thay đổi.
Minh Hạo rốt cuộc kìm không được, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết gần trong gang tấc kia, cảm nhận được trên trán môi nàng vừa hôn, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, trong đầu nhớ tới khi hắn còn nhỏ.
Vừa mới sinh, Phương Tuyết dù ở trạng thái rất yếu, nhưng vẫn cố mở đôi mắt ra ngắm nhìn hắn…
Đến lúc sau… nàng cẩn thận từng li, từng tí chăm sóc hắn, đút cho hắn từng muỗng cháo, nàng luôn luôn dịu dàng, cẩn thận, chu đáo, nhẹ nhàng, nhìn xem hắn đã nuốt chưa, nếu chưa thì nàng chờ đợi, kiên trì chờ hắn nuốt, sau đó lại từng muỗng, từng muỗng đút vào cho đến hết.
Ở lúc khi nằm ngủ, nàng cẩn thận đắp mền cẩn thận cho hắn, sau đó nàng nằm bên cạnh hát ru hắn ngủ…
Từng câu hát vang lên tai… Từng lời ru dịu dàng khiến hắn đi vào giấc ngủ, mãi không quên được…
Từng ký ức trong đầu trôi qua.
Rốt cuộc, Minh Hạo nhịn không được hai mắt rơi lệ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, từ cổ họng kêu một tiếng: “Mẹ!” sau đó hắn vòng tay, ôm lấy mẹ mình, lúc này hắn thật sự nhận nàng làm mẹ của kiếp này…
Phương Tuyết thấy Minh Hạo chợt ôm mình, sau đó gọi tiếng mẹ, hai mắt nhịn không được đẫm lệ, vòng tay ôm hắn, nhỏ nhẹ an ủi hắn: “Con ngoan, lớn rồi đừng khóc, con sắp lên làm cha rồi, đứa bé mà thấy con khóc nó cười đấy.”
Bốn người Kim Long, Phương Thế Ngọc, Phương Linh, Ngọc Tuyết đứng phía sau thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc, trong lòng không khỏi xúc động, chợt nhớ tới cha mẹ của mình… Dần dần mắt bọn hắn cũng hơi đỏ lên, nhưng là vẫn nhịn khóc được.
“Được rồi, đừng khóc, hôm nay ngày vui mà khóc cái gì.” Phương Thế Ngọc ông ngoại nhìn thấy cảnh này không khỏi cười lắc đầu nói.
“Đúng đó, hôm nay ngày vui khóc lóc cái gì?” Phương Linh bà ngoại bên cạnh nghe chồng mình nói vậy, phụ họa lên tiếng.
Ngọc Tuyết bà nội cười khẽ một tiếng, nhìn Minh Hạo trêu ghẹo nói: “Minh Hạo ngươi lớn rồi mà còn thích ôm ngực mẹ nửa à?”
Kim Long ở sau thì không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên một tia ghen tuông mà thôi, không nghĩ đến Minh Hạo kỹ thuật làm nũng lại cao siêu đến thế, khi ở nhà hắn muốn làm nũng ‘ôm ngực’ Phương Tuyết liền bị nàng nhéo hông đau đến muốn khóc...
Minh Hạo cùng Phương Tuyết đang ôm nhau, nghe mọi người trêu chọc liền nín lại, rồi buông ra.
Sau đó hắn nhìn Phương Tuyết cúi đầu như đứa trẻ có lỗi, nói: “Mẹ, con xin lỗi trong thời gian qua không thể hiếu thảo.”
Phương Tuyết nở nụ cười tuyệt mỹ, nàng lắc đầu nói: “Không sao”
Sau đó, hắn đi tới ông ngoại, bà ngoại hỏi thăm, sau đó đi đến trước người Kim Long hỏi thăm: “Cha, lâu rồi không gặp, cha khỏe không?”
“Hừ, ta khỏe chứ, cũng may lúc đó ta đẳng cấp Vương Giả, jj ta còn chưa nát được, cho nên không cần ngươi lo lắng” Kim Long hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên còn hận vụ Minh Hạo đánh nát jj mình lúc trước.
Minh Hạo mặt hắc, đây là sao, chẳng lẽ lão già này nhớ vụ đánh nát jj lão? Nửa năm trôi qua rồi, không nghĩ đến vẫn còn vì chuyện này mà hận mình.
“Ngươi lớn rồi Minh Hạo, ngươi có thể gánh vác được một phương rồi, nhưng ngươi là đàn ông, có thể tam thê tứ thiếp, có thể tự do phong lưu, nhưng là, không được bội bạc những người yêu mình nghe chưa?” Bỗng nhiên Kim Long hai tay đặt lên vai vỗ vỗ, ngữ khí nghiêm túc dặn dò hắn.
Minh Hạo lần đầu tiên nghe được ngữ khí nghiêm túc của Kim Long, hắn trịnh trọng gật đầu nói: “Ta sẽ không bao giờ bội bạc bọn họ.”
Kim Long nghe vậy gật đầu, hài lòng nói: “Tốt lắm, như vậy mới đúng là con trai của ta.”
“Ui a!~” Phương Tuyết không biết lúc nào đã đến sau lưng Kim Long, bàn tay nàng đặt trên hông hắn vặn một cái thật mạnh.
Nàng hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Kim Long, gằng giọng hỏi: “Thế nó không phải con trai ngươi thì con trai của thăng nào hả?”
“A đau quá, ta biết sai rồi, tha cho ta đi Phương Tuyết~” Kim Long đau đớn rên rỉ, trên lưng đầy mồ hôi đổ xuống, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ.
“Hừ, vặn thêm vài cái cho nhớ.” Phương Tuyết ánh mắt giảo hoạt, vui vẻ nói, sau đó lại tiếp tục dùng sức vặn thêm vài cái.
…
Minh Hạo thấy cảnh này hoàn toàn hắc, không quan tâm hai người ‘cực phẩm’ này nửa, hắn đi tới bà nội, Ngọc Tuyết hỏi thăm: “Bà nội ngài nửa năm nay có khỏe không?”
“Ta khỏe.” Ngọc Tuyết gật đầu, hiền từ cười nói.
Minh Hạo nhìn khuôn mặt nàng, so với nửa năm trước, nàng trông có vẻ già hơn, có thể do Kim Hải chết…
Nhớ tới đây, hắn ánh mắt buồn bã, nhìn Ngọc Tuyết, giọng yếu ớt nói: “Con xin lỗi vì không bảo vệ tốt cho ông nội…”
Ngọc Tuyết nghe vậy đôi mắt hơi đỏ lên, sau đó nàng lắc đầu nói: “Không phải tại ngươi, chỉ là không nghĩ đến hắn quyết liệt đến thế, cuối cùng lấy thân mình bảo vệ liên bang nhân loại, đó là lựa chọn của hắn, không liên quan đến ngươi.”
Nàng hơi dừng lại, sau đó khuôn mặt hiền từ nhìn hắn: “Nhưng, hắn dưới suối vàng khi thấy ngươi trưởng thành dạng này, có cả đứa con nửa, chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ mà nhắm mắt yên nghỉ.”
Minh Hạo gật đầu, im lặng không nói gì, nghe hai người nói chuyện, những người khác kể cả Kim Long cùng Phương Tuyết không đùa giỡn nửa.
Trong phút chốc nơi này rơi vào không khí u buồn tĩnh lặng.
“Rầm!” Cửa phòng đẩy ra, mỹ phụ y tá vẻ mặt vui mừng chạy ra nói: “Đã sinh, mẹ tròn con vuông, phu nhân sinh ra là một bé gái rất khỏe mạnh, mập mạp, trắng trẻo!”
Nghe vậy, tất cả mọi người trên mặt hiện ra mừng rỡ.
Khi Minh Hạo nghe Tuyết Linh Nhi sinh được bé gái, thở phào nhẹ một cái, cả hai là an toàn rồi, nhưng nghe đến sinh bé gái thì cả người hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt vui mừng như điên, trực tiếp chạy vào trong phòng.
Phương Tuyết, Kim Long, Ngọc Tuyết, Phương Thế Ngọc, Phương Linh thấy Minh Hạo vội vàng như vậy chỉ là lắc đầu cười, sau đó chậm rãi đi vào trong.
…
“Oa oa” tiếng khóc bé sơ sinh vang lên khắp phòng.
Minh Hạo vừa bước vào phòng, nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh, chỉ cảm thấy một loại nào đó thân thiết, huyết mạch tương liên, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm xúc kỳ diệu khó tả, đột nhiên hắn vừa cười và vừa khóc trong niềm hạnh phúc, nhanh chân đi đến bà mụ còn lại đang ôm đứa bé.
“Đưa ta xem đứa bé.” Minh Hạo không chờ đợi được nửa, gấp gáp nói.
“Vâng lão gia” Sau đó bà mụ nhẹ nhàng đưa đứa bé đang được choàng trong khăn ấm qua tay Minh Hạo.
Minh Hạo hai tay lúng túng chậm rãi tiếp lấy đứa bé, sau đó hắn đưa mặt lại gần hơn, nhìn vào đứa bé.
Đó là bé gái mập mạp, làn da trắng trẻo, trên đầu có vài cộng tóc trắng lưa thưa, nhìn rất xinh xắn dễ thương.
Minh Hạo nhịn không được, hôn một cái ở má phải của nó.
“Oa Oa” Dường như đứa bé gái cảm nhận được gì, nàng khóc oaoa lớn hơn, giống như nàng bị Minh Hạo bắt nát chịu ức hiếp vậy.
Minh Hạo hoàn toàn hắc, đây là sao, ta chỉ hôn một cái thôi mà, sao khóc dữ vậy?
“Hạo ca, đưa đứa bé cho em xem.” Giọng nói suy yếu từ trên giường truyền đến.
Nghe Tuyết Linh Nhi muốn đứa bé, Minh Hạo vội vàng ẩm đứa bé đến gường, để nó nằm bên cạnh Tuyết Linh Nhi.
Tuyết Linh Nhi lúc này cả khuôn mặt hơi xanh xao, nàng hô hấp yếu ớt, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đứa bé bên cạnh, trong mắt hiện lên tia yêu thương chiều mến của người mẹ, sau đó nàng đưa tay phải bạch ngọc vuốt mặt đứa bé, nói: “Con ngoan chắc là đói bụng, lại đây…” sau đó nàng dở áo lên, lộ ra màu trắng ngọc thỏ, sau đó đút vào miệng cho đứa bé bú.
Đứa bé như cảm nhận được nơi miệng thức ăn ngon ngọt, liền không khóc nửa, theo bản năng há miệng ra, ngậm lấy ngực sữa bú….
Minh Hạo thấy vậy hơi lo lắng cho sức khỏe nàng, quay qua hỏi bà mụ bên cạnh: “Tuyết Linh Nhi tình trạng suy yếu như vậy, cho con bú nửa có ảnh hưởng gì không?”
Bà mụ lắc đầu nói: “Lão gia yên tâm, phu nhân chỉ là hơi suy yếu mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Minh Hạo nghe vậy gật đầu nói: “Vậy ta yên tâm”.
Phương Tuyết, Kim Long, Ngọc Tuyết, Phương Thế Ngọc, Phương Linh đi vào trong phòng, thấy mọi sự đều bình an thì mỉm cười, nhìn Minh Hạo nói: “Đi thôi, để cho nàng cùng đứa bé nghỉ ngơi đi.”
“Vâng” Minh Hạo gật đầu một cái, sau đó cùng tất mọi người đi ra khỏi phòng.
…
Tác giả:
Chương này dc ko mấy bác, mấy bác xem rồi cảm nhận nha, mình k biết tả được ko@@ Vs lại mình là F.A chưa có vợ gì cả, cho nên chuyện cảm xúc lên làm cha k biết tả đúng không @@!
G9 nhé, nhớ để lại cmt fb để mình biết chương này ra sao:3
Hình ảnh (minh họa) con gái Minh Hạo:
http://taiavatardep.com/hinhanh/hinhfck/14124hinh-anh-avatar-be-gai-toc-trang-de-thuong.jpg
Biệt thự đại thống soái bên trong, trong căn phòng rộng lớn sang trọng.
Trên giường có một bé gái bò tới bò lui.
“Ba ba, ôm!” Bé gái khuôn mặt tròn mập mạp, làn da cùng mái tóc trắng như tuyết, nàng bò tới trước người thanh niên, nhìn hắn với hai mắt đen tròn long lanh ươn ướt, nũng nịu kêu lên.
“Ah, ba ba ôm ngay” Người thanh niên đang nhắm mắt ngủ, tư thế nằm vô cùng lười biếng, chợt nghe bé gái kêu lên, bắc đắc dĩ mở mắt ra, khuôn mặt khổ sáp nhìn trước mặt bé gái.
Hai mắt bé gái tràn đầy mong đợi nhìn hắn, người thanh niên dường như trong lòng bị ánh mắt bé gái xúc động, nhịn không được hai tay ôm bé gái lên lưng mình.
“Khanh khách khanh khách, ba ba là số một” Bé gái được người thanh niên bế lên, hai mắt híp lại thành nguyệt nha, nàng cười rất vui vẻ, nhìn vô cùng thiên chân vô tà.
Ngồi bên cạnh thanh niên, người mỹ phụ mỉm cười hạnh phúc nhìn tình cảnh này.
Nàng mái tóc dài trắng để ngang hông, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo xinh đẹp không tỳ vết, làn da trắng như bạch tuyết, đôi tròng trắng lại kết hợp trên người truyền đến khí tức thành thục, khiến nàng có ý vị quyến rũ đặc biệt mà người khác không có.
Hai người này chính là Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi, còn bé gái mà Minh Hạo đang ôm trên lưng là con của bọn họ.
Nàng được đặt tên là Kim Minh Tuyết, ở hai tháng trước, Tuyết Linh Nhi đột nhiên đau bụng dữ dội, liền Minh Hạo biết là nàng sắp sinh, lập tức không chút do dự kêu bác sĩ, y tá đến đỡ đẻ cho nàng tại phòng, còn hắn đi ra ngoài….
…
Hai tháng trước.
“A sao bụng em bỗng nhiên đau quá Hạo ca, chắc là em sắp sinh” Đang nằm trên giường trò chuyện với Minh Hạo, đột nhiên Tuyết Linh Nhi cảm thấy đau bụng dữ dội, trên mặt tái xanh, mồ hôi trên trán ra như suối.
Minh Hạo nghe vậy hơi ngây ra, nhưng lập tức kịp phản ứng, vội vàng thuấn di ra khỏi phòng, kêu người đến đỡ đẻ.
10 giây sau, Minh Hạo thuấn di trở lại phòng, trên lưng ôm hai người ăn mặc quần áo trắng mỹ phụ, hiển nhiên là y tá đỡ đẻ.
Sau đó lập tức rời khỏi phòng, đứng ngoài cửa đợi
…
Minh Hạo biết vợ mình sắp đẻ, lập tức gọi điện cho cha mẹ, ông ngoại, bà ngoài, bà nội mình, báo là vợ mình sắp sinh.
30 phút sau, toàn bộ người Kim gia, Phương gia đến đông đủ.
Minh Hạo nhìn từng người, cảm xúc rất kích động, nhất là nhìn cha mẹ mình, hắn giờ mới biết cảm giác khi lên làm cha, làm mẹ thế nào…
Kim Long, Phương Tuyết, Ngọc Tuyết, Phương Thế Ngọc, Phương Linh từng người nhìn Minh Hạo, ánh mắt bọn họ vô cùng kỳ lạ… coi như nay là Minh Hạo 7 tuổi đi, nhưng mà 7 tuổi có con…chuyện này là đầu tiên trong lịch sử liên bang nhân loại a.
Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Minh Hạo cả khuôn mặt đỏ lên, hắn ho khặc khặc đánh trống lãng nói: “Cha, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, bà nội, hôm nay Linh Nhi sinh đẻ, cho nên ta gọi các người đến…”
Kim Long ánh mắt nhìn Minh Hạo tựa như muốn ăn thịt hắn, thằng nhãi ranh này vô cùng mất dạy, mấy tháng trước khi lễ tang ông nội, vậy mà hắn sau khi làm lễ, cúng bái rồi chuồn mất, không đến hỏi thăm vợ chồng hắn một câu nào, hơn nửa, hắn còn nhớ như in cảm giác thằng con ranh này đánh lén, chà đạp bể jj của mình. Lần đó có thể nói vô cùng mất mặt, may là chuyện này chỉ có Phương Tuyết, cha mẹ bên ngoại nội biết thôi. Hiện tại vợ tên nhãi ranh này sinh ra thì lại kêu bọn hắn đến đây.
Phương Tuyết nhìn thấy chồng mình lấy ánh mắt đó nhìn về đứa con của nàng, nhịn không được tay kia vòng bên hông hắn, sau đó dùng sức nhéo thật mạnh.
“A~ đau, tha ta Phương Tuyết” Bị nhéo đau, Kim Long không khỏi vẻ mặt thống khổ, quay qua Phương Tuyết cầu xin.
“Hừ hừ, ngươi sắp lên làm ông nội rồi mà còn tính cách như vậy, không thấy xấu hổ à?” Phương Tuyết trên mặt tuyệt mỹ dung nhan hiện lên tia tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Long như con hổ cái bị giẫm đuôi đồng dạng.
Nửa năm không gặp lại dung nhan của nàng vẫn như cũ không thay đổi, mà nàng càng ngày xinh đẹp, quyến rũ hơn.
Nhất là đôi bạch thỏ màu trắng rãnh sâu như tuyết của nàng, như là muốn phá thể mà ra, so với Tuyết Linh Nhi càng là lớn hơn gấp đôi.
Phương Tuyết nhéo thêm mấy cái đến nỗi Kim Long khuôn mặt giống như muốn khóc mới chịu buông tha hắn, sau đó quay đầu nhìn Minh Hạo, nàng nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần, đi tới bên người Minh Hạo đột nhiên hôn một cái vào má hắn, sau đó dịu dàng sờ đầu hắn nói: “Ngươi đã lớn rồi Minh Hạo” câu nói rất dịu dàng, lại tràn đầy mẫu tính, tình yêu thương của mẹ dành cho con, không bao giờ thay đổi.
Minh Hạo rốt cuộc kìm không được, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết gần trong gang tấc kia, cảm nhận được trên trán môi nàng vừa hôn, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, trong đầu nhớ tới khi hắn còn nhỏ.
Vừa mới sinh, Phương Tuyết dù ở trạng thái rất yếu, nhưng vẫn cố mở đôi mắt ra ngắm nhìn hắn…
Đến lúc sau… nàng cẩn thận từng li, từng tí chăm sóc hắn, đút cho hắn từng muỗng cháo, nàng luôn luôn dịu dàng, cẩn thận, chu đáo, nhẹ nhàng, nhìn xem hắn đã nuốt chưa, nếu chưa thì nàng chờ đợi, kiên trì chờ hắn nuốt, sau đó lại từng muỗng, từng muỗng đút vào cho đến hết.
Ở lúc khi nằm ngủ, nàng cẩn thận đắp mền cẩn thận cho hắn, sau đó nàng nằm bên cạnh hát ru hắn ngủ…
Từng câu hát vang lên tai… Từng lời ru dịu dàng khiến hắn đi vào giấc ngủ, mãi không quên được…
Từng ký ức trong đầu trôi qua.
Rốt cuộc, Minh Hạo nhịn không được hai mắt rơi lệ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, từ cổ họng kêu một tiếng: “Mẹ!” sau đó hắn vòng tay, ôm lấy mẹ mình, lúc này hắn thật sự nhận nàng làm mẹ của kiếp này…
Phương Tuyết thấy Minh Hạo chợt ôm mình, sau đó gọi tiếng mẹ, hai mắt nhịn không được đẫm lệ, vòng tay ôm hắn, nhỏ nhẹ an ủi hắn: “Con ngoan, lớn rồi đừng khóc, con sắp lên làm cha rồi, đứa bé mà thấy con khóc nó cười đấy.”
Bốn người Kim Long, Phương Thế Ngọc, Phương Linh, Ngọc Tuyết đứng phía sau thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc, trong lòng không khỏi xúc động, chợt nhớ tới cha mẹ của mình… Dần dần mắt bọn hắn cũng hơi đỏ lên, nhưng là vẫn nhịn khóc được.
“Được rồi, đừng khóc, hôm nay ngày vui mà khóc cái gì.” Phương Thế Ngọc ông ngoại nhìn thấy cảnh này không khỏi cười lắc đầu nói.
“Đúng đó, hôm nay ngày vui khóc lóc cái gì?” Phương Linh bà ngoại bên cạnh nghe chồng mình nói vậy, phụ họa lên tiếng.
Ngọc Tuyết bà nội cười khẽ một tiếng, nhìn Minh Hạo trêu ghẹo nói: “Minh Hạo ngươi lớn rồi mà còn thích ôm ngực mẹ nửa à?”
Kim Long ở sau thì không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên một tia ghen tuông mà thôi, không nghĩ đến Minh Hạo kỹ thuật làm nũng lại cao siêu đến thế, khi ở nhà hắn muốn làm nũng ‘ôm ngực’ Phương Tuyết liền bị nàng nhéo hông đau đến muốn khóc...
Minh Hạo cùng Phương Tuyết đang ôm nhau, nghe mọi người trêu chọc liền nín lại, rồi buông ra.
Sau đó hắn nhìn Phương Tuyết cúi đầu như đứa trẻ có lỗi, nói: “Mẹ, con xin lỗi trong thời gian qua không thể hiếu thảo.”
Phương Tuyết nở nụ cười tuyệt mỹ, nàng lắc đầu nói: “Không sao”
Sau đó, hắn đi tới ông ngoại, bà ngoại hỏi thăm, sau đó đi đến trước người Kim Long hỏi thăm: “Cha, lâu rồi không gặp, cha khỏe không?”
“Hừ, ta khỏe chứ, cũng may lúc đó ta đẳng cấp Vương Giả, jj ta còn chưa nát được, cho nên không cần ngươi lo lắng” Kim Long hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên còn hận vụ Minh Hạo đánh nát jj mình lúc trước.
Minh Hạo mặt hắc, đây là sao, chẳng lẽ lão già này nhớ vụ đánh nát jj lão? Nửa năm trôi qua rồi, không nghĩ đến vẫn còn vì chuyện này mà hận mình.
“Ngươi lớn rồi Minh Hạo, ngươi có thể gánh vác được một phương rồi, nhưng ngươi là đàn ông, có thể tam thê tứ thiếp, có thể tự do phong lưu, nhưng là, không được bội bạc những người yêu mình nghe chưa?” Bỗng nhiên Kim Long hai tay đặt lên vai vỗ vỗ, ngữ khí nghiêm túc dặn dò hắn.
Minh Hạo lần đầu tiên nghe được ngữ khí nghiêm túc của Kim Long, hắn trịnh trọng gật đầu nói: “Ta sẽ không bao giờ bội bạc bọn họ.”
Kim Long nghe vậy gật đầu, hài lòng nói: “Tốt lắm, như vậy mới đúng là con trai của ta.”
“Ui a!~” Phương Tuyết không biết lúc nào đã đến sau lưng Kim Long, bàn tay nàng đặt trên hông hắn vặn một cái thật mạnh.
Nàng hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Kim Long, gằng giọng hỏi: “Thế nó không phải con trai ngươi thì con trai của thăng nào hả?”
“A đau quá, ta biết sai rồi, tha cho ta đi Phương Tuyết~” Kim Long đau đớn rên rỉ, trên lưng đầy mồ hôi đổ xuống, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ.
“Hừ, vặn thêm vài cái cho nhớ.” Phương Tuyết ánh mắt giảo hoạt, vui vẻ nói, sau đó lại tiếp tục dùng sức vặn thêm vài cái.
…
Minh Hạo thấy cảnh này hoàn toàn hắc, không quan tâm hai người ‘cực phẩm’ này nửa, hắn đi tới bà nội, Ngọc Tuyết hỏi thăm: “Bà nội ngài nửa năm nay có khỏe không?”
“Ta khỏe.” Ngọc Tuyết gật đầu, hiền từ cười nói.
Minh Hạo nhìn khuôn mặt nàng, so với nửa năm trước, nàng trông có vẻ già hơn, có thể do Kim Hải chết…
Nhớ tới đây, hắn ánh mắt buồn bã, nhìn Ngọc Tuyết, giọng yếu ớt nói: “Con xin lỗi vì không bảo vệ tốt cho ông nội…”
Ngọc Tuyết nghe vậy đôi mắt hơi đỏ lên, sau đó nàng lắc đầu nói: “Không phải tại ngươi, chỉ là không nghĩ đến hắn quyết liệt đến thế, cuối cùng lấy thân mình bảo vệ liên bang nhân loại, đó là lựa chọn của hắn, không liên quan đến ngươi.”
Nàng hơi dừng lại, sau đó khuôn mặt hiền từ nhìn hắn: “Nhưng, hắn dưới suối vàng khi thấy ngươi trưởng thành dạng này, có cả đứa con nửa, chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ mà nhắm mắt yên nghỉ.”
Minh Hạo gật đầu, im lặng không nói gì, nghe hai người nói chuyện, những người khác kể cả Kim Long cùng Phương Tuyết không đùa giỡn nửa.
Trong phút chốc nơi này rơi vào không khí u buồn tĩnh lặng.
“Rầm!” Cửa phòng đẩy ra, mỹ phụ y tá vẻ mặt vui mừng chạy ra nói: “Đã sinh, mẹ tròn con vuông, phu nhân sinh ra là một bé gái rất khỏe mạnh, mập mạp, trắng trẻo!”
Nghe vậy, tất cả mọi người trên mặt hiện ra mừng rỡ.
Khi Minh Hạo nghe Tuyết Linh Nhi sinh được bé gái, thở phào nhẹ một cái, cả hai là an toàn rồi, nhưng nghe đến sinh bé gái thì cả người hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt vui mừng như điên, trực tiếp chạy vào trong phòng.
Phương Tuyết, Kim Long, Ngọc Tuyết, Phương Thế Ngọc, Phương Linh thấy Minh Hạo vội vàng như vậy chỉ là lắc đầu cười, sau đó chậm rãi đi vào trong.
…
“Oa oa” tiếng khóc bé sơ sinh vang lên khắp phòng.
Minh Hạo vừa bước vào phòng, nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh, chỉ cảm thấy một loại nào đó thân thiết, huyết mạch tương liên, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm xúc kỳ diệu khó tả, đột nhiên hắn vừa cười và vừa khóc trong niềm hạnh phúc, nhanh chân đi đến bà mụ còn lại đang ôm đứa bé.
“Đưa ta xem đứa bé.” Minh Hạo không chờ đợi được nửa, gấp gáp nói.
“Vâng lão gia” Sau đó bà mụ nhẹ nhàng đưa đứa bé đang được choàng trong khăn ấm qua tay Minh Hạo.
Minh Hạo hai tay lúng túng chậm rãi tiếp lấy đứa bé, sau đó hắn đưa mặt lại gần hơn, nhìn vào đứa bé.
Đó là bé gái mập mạp, làn da trắng trẻo, trên đầu có vài cộng tóc trắng lưa thưa, nhìn rất xinh xắn dễ thương.
Minh Hạo nhịn không được, hôn một cái ở má phải của nó.
“Oa Oa” Dường như đứa bé gái cảm nhận được gì, nàng khóc oaoa lớn hơn, giống như nàng bị Minh Hạo bắt nát chịu ức hiếp vậy.
Minh Hạo hoàn toàn hắc, đây là sao, ta chỉ hôn một cái thôi mà, sao khóc dữ vậy?
“Hạo ca, đưa đứa bé cho em xem.” Giọng nói suy yếu từ trên giường truyền đến.
Nghe Tuyết Linh Nhi muốn đứa bé, Minh Hạo vội vàng ẩm đứa bé đến gường, để nó nằm bên cạnh Tuyết Linh Nhi.
Tuyết Linh Nhi lúc này cả khuôn mặt hơi xanh xao, nàng hô hấp yếu ớt, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đứa bé bên cạnh, trong mắt hiện lên tia yêu thương chiều mến của người mẹ, sau đó nàng đưa tay phải bạch ngọc vuốt mặt đứa bé, nói: “Con ngoan chắc là đói bụng, lại đây…” sau đó nàng dở áo lên, lộ ra màu trắng ngọc thỏ, sau đó đút vào miệng cho đứa bé bú.
Đứa bé như cảm nhận được nơi miệng thức ăn ngon ngọt, liền không khóc nửa, theo bản năng há miệng ra, ngậm lấy ngực sữa bú….
Minh Hạo thấy vậy hơi lo lắng cho sức khỏe nàng, quay qua hỏi bà mụ bên cạnh: “Tuyết Linh Nhi tình trạng suy yếu như vậy, cho con bú nửa có ảnh hưởng gì không?”
Bà mụ lắc đầu nói: “Lão gia yên tâm, phu nhân chỉ là hơi suy yếu mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Minh Hạo nghe vậy gật đầu nói: “Vậy ta yên tâm”.
Phương Tuyết, Kim Long, Ngọc Tuyết, Phương Thế Ngọc, Phương Linh đi vào trong phòng, thấy mọi sự đều bình an thì mỉm cười, nhìn Minh Hạo nói: “Đi thôi, để cho nàng cùng đứa bé nghỉ ngơi đi.”
“Vâng” Minh Hạo gật đầu một cái, sau đó cùng tất mọi người đi ra khỏi phòng.
…
Tác giả:
Chương này dc ko mấy bác, mấy bác xem rồi cảm nhận nha, mình k biết tả được ko@@ Vs lại mình là F.A chưa có vợ gì cả, cho nên chuyện cảm xúc lên làm cha k biết tả đúng không @@!
G9 nhé, nhớ để lại cmt fb để mình biết chương này ra sao:3
Hình ảnh (minh họa) con gái Minh Hạo:
http://taiavatardep.com/hinhanh/hinhfck/14124hinh-anh-avatar-be-gai-toc-trang-de-thuong.jpg
Bình luận truyện