Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 235: Đột nhập (1))
Editor: Nguyetmai
Hàn Tiêu cầm di động ra xa khỏi màng nhĩ rồi giơ ngón tay ngoáy ngoáy tai, bất mãn nói: "Nói bé thôi."
Bennett nổi giận: "Sao cậu lại không bàn bạc với tôi đã hả, cậu có thể đại diện cho lập trường của Mạng Ngầm đấy, tùy tiện tham gia chiến tranh như vậy sẽ làm chúng ta mất đi thế trung lập, chuyện này sẽ liên lụy về sau..."
Hàn Tiêu che ống nghe lại rồi quét mắt nhìn đám lính đánh thuê đang dỏng tai nghe lén. Chỗ ngồi của máy bay vận tải là mặt đối mặt nên cái nhìn này đã đủ quét qua tất cả đám người, ánh mắt anh lộ vẻ cảnh cáo, đám người thấy thế thì sửng sốt không biết vì sao mình lại chọc vào vị đại ca trâu bò này.
Tần Uyên phản ứng nhanh nhất, y lập tức lấy tai nghe ra nhét thẳng vào tai, những người khác cũng tỉnh ngộ, vội vàng học theo.
Lúc này Hàn Tiêu mới buông ống nghe, rốt cuộc thì Bennett cũng lầm bầm đến đoạn cuối cùng, một đoạn dài ở giữa anh chẳng nghe thấy gì nên coi như không biết, anh chỉ tiện ừ một câu ra vẻ mình vẫn đang nghe máy.
"... Vậy nên cậu đừng xen vào chuyện này làm gì, Manh Nha thua là cái chắc rồi, dù cho cậu có thù oán gì với chúng đi chăng nữa thì cũng không cần phải tự mình ra tay." Bennett nói.
"Đây là việc tư mà."
"Nói nhảm, việc công thì còn đến đâu nữa?!" Bennett cả giận.
Hàn Tiêu hừ một tiếng: "Dù sao Manh Nha cũng là ốc không mang nổi mình ốc rồi, đánh chó mù đường mới tốt làm sao, vào lúc quan trọng thế này trúng hay không trúng cũng không thành vấn đề, cho nên yên nào."
"... Tức là thật ra khi nãy cậu hoàn toàn không nghe lời tôi phân tích!" Bennett kinh ngạc.
Chết, bị phát hiện rồi. Hàn Tiêu bỗng lắc lắc điện thoại, nói từ xa: "A lô a lô... Tôi đang trên máy bay, tín hiệu không tốt..."
"Cậu đừng có mà..."
Cụp, Hàn Tiêu tắt bụp điện thoại đi.
Làm thế này Bennett sẽ khó chịu, Hàn Tiêu cũng cảm thấy có lỗi một chút.
Nhưng không thể vì Bennett không thích mà anh lại không làm, các nhân tố bên ngoài không phải là tiêu chuẩn để quyết định hành động của anh, anh chỉ làm theo ý của mình mà thôi.
Hơn nữa, Hàn Tiêu hiểu rõ chuyện Mạng Ngầm ở thế trung lập đã không còn ý nghĩa gì nữa, nếu Manh Nha bị hủy diệt thì Mạng Ngầm chính là mục tiêu tiếp theo trong danh sách.
Thế lực của Mạng Ngầm rắc rối khó gỡ, dù luôn tỏ ra vô hại nhưng ai cũng không dám chắc tương lai họ vẫn vô hại, cây to đón gió, giữ ngọc là có tội, trên giường của mình há lại để người khác ngủ say.
Kiếp trước, vào thời gian cuối của phiên bản 1.0, sáu nước đã biểu hiện ra khuynh hướng chèn ép Mạng Ngầm, bây giờ Manh Nha đã tai họa ngập đầu sớm hơn tận hai năm, sáu nước cũng không nguyên khí đại thương như kiếp trước, vậy nên chuyện chèn ép hay không cũng mỗi người một ý.
Lúc này, một sĩ quan Tinh Long bước vào khoang, lắc lắc chiến máy tính bảng trên tay rồi nói: "Còn tám tiếng nữa là tới Andia, mục đích là cảng Chim Di Trú ở phía Nam, ở đây có tình hình cơ bản của chiến trường phía Nam và một số nhiệm vụ, mọi người xem qua đi."
Sau khi nói xong, đám người đều ngẩng lên nhìn hắn với vẻ mặt hoang mang.
Sĩ quan ngẩn ra, chuyện này là thế nào, lúc này không có ai đứng ra nhận máy tính bảng à, hắn giơ máy mà không ai phản ứng lại, rất xẩu hổ đấy.
Tần Uyên kịp phản ứng, y vội vàng bảo đám người lấy tai nghe ra, lúng túng nói: "Ừm, anh nói lại lần nữa xem."
Mười phút sau, mỗi người đã cầm một máy xem tin tình báo.
Hàn Tiêu đột nhiên lại nói: "Cho tôi một bản đồ toàn cảnh về chiến trường của Manh Nha và các bố trí cơ bản."
Sĩ quan đồng ý.
Bản đồ toàn cảnh và bố trí của địch nhân không phải tin cơ mật, cấp trên đã nhắc nhở phải coi trọng Hắc U Linh, chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì lập tức đồng ý.
Tinh Long quả quyết như vậy cũng là do có quan hệ với Hàn Tiêu, dùng cách giải thích trong game thì chính là quan hệ trận doanh và độ truyền thuyết của anh đủ cao.
Tình báo cũng là một nguyên nhân khiến Hàn Tiêu muốn đi con đường tắt chính thức này, chiến trường không dễ gì mà băng qua, nếu không biết gì về bố trí của kẻ địch mà đâm đầu vào thì phải có già nửa khả năng là chật vật vô cùng. Tình báo của sáu nước rất đầy đủ, thuận tiện cho việc suy nghĩ về kế hoạch hành động của anh.
"Bên cạnh tổng bộ có một lượng lớn binh lính đồn trú, trận địa rất nhiều, mặt đất và không trung đều bị phong tỏa."
Trụ sở chính của Manh Nha là một cụm căn cứ với phạm vi rất lớn, trung tâm thực sự của chúng được giấu dưới lòng đất, trong công sự chống lửa, nơi đó mới là mục tiêu của Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu chú ý tới bố trí của Manh Nha có rất nhiều kẽ hở, tựa hồ chỉ cần có cơ hội là sẽ vào được tổng bộ ngay. Các khe hở không rõ ràng nhưng cũng không được coi là bí ẩn.
"Cảm giác là lạ thế nào ấy nhỉ." Hàn Tiêu xoa cằm, ánh mắt lóe lên.
...
Máy bay vận tải hạ cánh xuống đại lục Andia, cửa khoang mở ra, mùi khói lửa ngập tràn và bầu không khí khẩn trương, nghiêm túc của chiến tranh ập tới. Phía đằng xa, trên mặt biển có vô số quân hạm đang thả neo, trên không trung thỉnh thoảng lại vang lên tiếng máy bay trực thăng, bến cảng khắp nơi vẫn còn dấu vết hỏa lực từ cuộc đổ bộ, từng nhóm binh sĩ Tinh Long đang bận rộn qua lại.
Hàn Tiêu theo đám người xuống máy bay, ngay sau đó là quá trình làm thủ tục chính thức, xong xuôi cũng đã là hai giờ sau. Đám lính đánh thuê cuối cùng cũng xuyên qua bức tường làm từ lưới sắt để ngồi lên một chiếc xe chuyển binh lính, đi theo đại lộ tiến về khu vực chiến trường. Xe chuyển binh lính đi về phía trận địa tiền tuyến đang có một đám quân của Manh Nha và binh lính chiến đấu trong một thành phố hoang tàn.
Từ khi xuống máy bay, Hàn Tiêu không hề ngừng bước, anh cảm nhận được bầu không khí gấp gáp của chiến trường. Khi băng qua chiến trường, thỉnh thoảng anh có thể thấy được các nạn dân với quần áo tả tơi đang tập tễnh đi lại, họ được các binh sĩ dẫn đường để rút lui. Những người này đều là kẻ lang thang trên đại lục Andia, cuộc sống của họ vốn đã khó khăn, chiến tranh nổ ra lại càng khiến cho họ rơi vào thế đã lạnh vì tuyết lại rét vì sương.
Ảnh hưởng của cuộc chiến thời đại trước vẫn còn tràn ngập khắp Andia, nơi này ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, động thực vật thưa thớt, đa phần trên làn da trần trụi của dân chạy nạn đều mọc thêm những lớp vảy vàng sậm, có vài người còn nổi cả u.
Đến khi xuống xe, tranh thủ sĩ quan trận địa chưa tới, Tần Uyên tìm đến Hàn Tiêu.
"Ngài Hắc U Linh, chúng tôi hy vọng ngài sẽ chỉ huy tất cả mọi người."
Lính đánh thuê lấy kẻ mạnh làm đầu, địa vị của Hàn Tiêu không thể nghi ngờ là lớn nhất ở đây. Tập trung thành đội ngũ trên chiến trường là an toàn nhất nên việc dựa vào kẻ mạnh đều là bản năng của con người.
Hàn Tiêu xua tay, anh xốc ba lô lên rồi quay đầu bước đi.
Tần Uyên ngẩn người rồi vội vàng gọi: "Ngài muốn đi đâu? Bên kia là trận địa ngoài mục tiêu rồi, nhiệm vụ của chúng ta là..."
Tiếng Hàn Tiêu vọng lại từ xa: "Tôi chẳng có hứng thú gì với nhiệm vụ đó cả, tôi quen hành động một mình rồi."
Đám người nhìn nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đấy, coi như họ dán mặt nóng lên mông lạnh, người ta chướng mắt việc tập trung thành đội ngũ của họ nên tự mình chơi rồi.
...
Vài ngày sau.
Ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, thị trấn Tamifa vốn là khu quần cư của kẻ lang thang giờ đã biến thành một chiến trường quy mô nhỏ. Các căn nhà thấp bé đã bị đánh đến rách tung tóe, dưới đất toàn là vỏ đạn và hố sâu, những vết cháy đen trải rộng trên mặt đất và các bức tường, còn có khói đen bốc lên từ đống tro tàn chưa đốt hết.
Sau căn nhà lầu đã sập một nửa có tiếng hít thở vang lên, mấy siêu năng giả mặc đồ tác chiến có huy hiệu của Tinh Long đang nấp sau tường, cẩn thận quan sát bốn phía. Họ là những siêu năng giả hệ võ đạo do quân đội bồi dưỡng, với trình độ văn minh của Hải Lam Tinh thì võ đạo là hệ siêu năng dễ dàng phổ cập với quy mô lớn nhất.
"Đội trưởng, tình cảnh của chúng ta rất bất ổn, nhân số của Manh Nha đang chiếm ưu thế, bọn họ có một nhánh quân hơn hai trăm người với bảy siêu năng giả và mười lăm siêu chiến binh, siêu năng giả của chúng ta chỉ còn có mười một người, hơn nữa đã bị tách ra rồi."
Phương Vân trầm giọng: "Tôi đã xin cứu viện, đặc công của Cục 13 ở trận địa bên kia sẽ mau chóng mang quân tới giúp, chỉ cần chúng ta gắng gượng thêm một giờ nữa thôi."
"Một giờ... Kẻ địch còn có một đám Dị Nhân chết tiệt nữa, họ thật sự khó chơi."
Lúc này, có tiếng súng máy bắn phá nhà lầu từ nơi xa truyền tới, tiếng la khóc vang lên rồi lại im bặt.
Trên chiến trường này có một đám dân chạy nạn chưa kịp rút lui, họ nơm nớp lo sợ, trốn tránh. Quân Manh Nha sợ rằng đám người này là người Tinh Long ngụy trang nên không buông tha bất cứ một ai mà giết sạch.
"Có dân chạy nạn kéo dài thời gian, chúng ta không bị phát hiện nhanh như vậy đâu."
Trong mắt Phương Vân lóe lên sự bất nhẫn rồi lập tức nặng nề gật đầu. Với tình hình trước mắt thì phải nhờ tới tất cả các nhân tố để bảo vệ chính mình, chiến trường không có nhân từ, họ không rảnh quan tâm sự sống chét của một đám dân chạy nạn.
Chiến tranh không có chính nghĩa, sinh tử phải nghe theo ý trời.
Cùng lúc đó, tại tầng hai của một căn nhà, Hàn Tiêu đã đổi khuôn mặt với một chiếc áo choàng rách rưới bọc ngoài, anh ngụy trang thành dân chạy nạn đứng chờ bên cửa sổ, nép chặt vào tường, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.
Chiến trường này là nơi anh đã xác định mục tiêu sau vài ngày lùng sục, kế hoạch của Hàn Tiêu là ám sát một người của Manh Nha tại đây, thay xà đổi cột, dùng mặt của người đó để trà trộn vào. Chiêu này anh đã dùng ở thị trấn Crow, lần này lại định dùng một lần nữa, nó có ưu thế trong chiến trường hỗn loạn này, muốn nhận ra anh chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trước đó, khi quan sát chiến trường, Hàn Tiêu đã nhận ra kẽ hở của Manh Nha nhưng anh cảm thấy mình có thể nhận ra sơ hở này thì sáu nước và Manh Nha cũng có thể nhận ra, có vẻ đây là một cái bẫy nên anh quyết định dùng cách của mình.
Muốn vào tổng bộ thì trực tiếp xông lên quá nguy hiểm, hơn nữa Hàn Tiêu muốn tới khu vực ngầm của trụ sở chính, việc này có độ khó cao hơn nhiều. Anh dùng mặt nạ quang học mô phỏng thông minh để liên tục thay đổi thân phận, thông qua biện pháp quang minh chính đại để "đột nhập", cách này tương đối an toàn, dù có lộ thì đối phương cũng không biết mình là ai, anh vẫn có thể đổi mặt để che giấu tiếp.
Cũng vào lúc này, cánh cửa lớn dưới lầu bị đá văng ra tạo thành tiếng ầm vang, một nhóm người xông vào lục soát.
Hàn Tiêu cầm di động ra xa khỏi màng nhĩ rồi giơ ngón tay ngoáy ngoáy tai, bất mãn nói: "Nói bé thôi."
Bennett nổi giận: "Sao cậu lại không bàn bạc với tôi đã hả, cậu có thể đại diện cho lập trường của Mạng Ngầm đấy, tùy tiện tham gia chiến tranh như vậy sẽ làm chúng ta mất đi thế trung lập, chuyện này sẽ liên lụy về sau..."
Hàn Tiêu che ống nghe lại rồi quét mắt nhìn đám lính đánh thuê đang dỏng tai nghe lén. Chỗ ngồi của máy bay vận tải là mặt đối mặt nên cái nhìn này đã đủ quét qua tất cả đám người, ánh mắt anh lộ vẻ cảnh cáo, đám người thấy thế thì sửng sốt không biết vì sao mình lại chọc vào vị đại ca trâu bò này.
Tần Uyên phản ứng nhanh nhất, y lập tức lấy tai nghe ra nhét thẳng vào tai, những người khác cũng tỉnh ngộ, vội vàng học theo.
Lúc này Hàn Tiêu mới buông ống nghe, rốt cuộc thì Bennett cũng lầm bầm đến đoạn cuối cùng, một đoạn dài ở giữa anh chẳng nghe thấy gì nên coi như không biết, anh chỉ tiện ừ một câu ra vẻ mình vẫn đang nghe máy.
"... Vậy nên cậu đừng xen vào chuyện này làm gì, Manh Nha thua là cái chắc rồi, dù cho cậu có thù oán gì với chúng đi chăng nữa thì cũng không cần phải tự mình ra tay." Bennett nói.
"Đây là việc tư mà."
"Nói nhảm, việc công thì còn đến đâu nữa?!" Bennett cả giận.
Hàn Tiêu hừ một tiếng: "Dù sao Manh Nha cũng là ốc không mang nổi mình ốc rồi, đánh chó mù đường mới tốt làm sao, vào lúc quan trọng thế này trúng hay không trúng cũng không thành vấn đề, cho nên yên nào."
"... Tức là thật ra khi nãy cậu hoàn toàn không nghe lời tôi phân tích!" Bennett kinh ngạc.
Chết, bị phát hiện rồi. Hàn Tiêu bỗng lắc lắc điện thoại, nói từ xa: "A lô a lô... Tôi đang trên máy bay, tín hiệu không tốt..."
"Cậu đừng có mà..."
Cụp, Hàn Tiêu tắt bụp điện thoại đi.
Làm thế này Bennett sẽ khó chịu, Hàn Tiêu cũng cảm thấy có lỗi một chút.
Nhưng không thể vì Bennett không thích mà anh lại không làm, các nhân tố bên ngoài không phải là tiêu chuẩn để quyết định hành động của anh, anh chỉ làm theo ý của mình mà thôi.
Hơn nữa, Hàn Tiêu hiểu rõ chuyện Mạng Ngầm ở thế trung lập đã không còn ý nghĩa gì nữa, nếu Manh Nha bị hủy diệt thì Mạng Ngầm chính là mục tiêu tiếp theo trong danh sách.
Thế lực của Mạng Ngầm rắc rối khó gỡ, dù luôn tỏ ra vô hại nhưng ai cũng không dám chắc tương lai họ vẫn vô hại, cây to đón gió, giữ ngọc là có tội, trên giường của mình há lại để người khác ngủ say.
Kiếp trước, vào thời gian cuối của phiên bản 1.0, sáu nước đã biểu hiện ra khuynh hướng chèn ép Mạng Ngầm, bây giờ Manh Nha đã tai họa ngập đầu sớm hơn tận hai năm, sáu nước cũng không nguyên khí đại thương như kiếp trước, vậy nên chuyện chèn ép hay không cũng mỗi người một ý.
Lúc này, một sĩ quan Tinh Long bước vào khoang, lắc lắc chiến máy tính bảng trên tay rồi nói: "Còn tám tiếng nữa là tới Andia, mục đích là cảng Chim Di Trú ở phía Nam, ở đây có tình hình cơ bản của chiến trường phía Nam và một số nhiệm vụ, mọi người xem qua đi."
Sau khi nói xong, đám người đều ngẩng lên nhìn hắn với vẻ mặt hoang mang.
Sĩ quan ngẩn ra, chuyện này là thế nào, lúc này không có ai đứng ra nhận máy tính bảng à, hắn giơ máy mà không ai phản ứng lại, rất xẩu hổ đấy.
Tần Uyên kịp phản ứng, y vội vàng bảo đám người lấy tai nghe ra, lúng túng nói: "Ừm, anh nói lại lần nữa xem."
Mười phút sau, mỗi người đã cầm một máy xem tin tình báo.
Hàn Tiêu đột nhiên lại nói: "Cho tôi một bản đồ toàn cảnh về chiến trường của Manh Nha và các bố trí cơ bản."
Sĩ quan đồng ý.
Bản đồ toàn cảnh và bố trí của địch nhân không phải tin cơ mật, cấp trên đã nhắc nhở phải coi trọng Hắc U Linh, chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì lập tức đồng ý.
Tinh Long quả quyết như vậy cũng là do có quan hệ với Hàn Tiêu, dùng cách giải thích trong game thì chính là quan hệ trận doanh và độ truyền thuyết của anh đủ cao.
Tình báo cũng là một nguyên nhân khiến Hàn Tiêu muốn đi con đường tắt chính thức này, chiến trường không dễ gì mà băng qua, nếu không biết gì về bố trí của kẻ địch mà đâm đầu vào thì phải có già nửa khả năng là chật vật vô cùng. Tình báo của sáu nước rất đầy đủ, thuận tiện cho việc suy nghĩ về kế hoạch hành động của anh.
"Bên cạnh tổng bộ có một lượng lớn binh lính đồn trú, trận địa rất nhiều, mặt đất và không trung đều bị phong tỏa."
Trụ sở chính của Manh Nha là một cụm căn cứ với phạm vi rất lớn, trung tâm thực sự của chúng được giấu dưới lòng đất, trong công sự chống lửa, nơi đó mới là mục tiêu của Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu chú ý tới bố trí của Manh Nha có rất nhiều kẽ hở, tựa hồ chỉ cần có cơ hội là sẽ vào được tổng bộ ngay. Các khe hở không rõ ràng nhưng cũng không được coi là bí ẩn.
"Cảm giác là lạ thế nào ấy nhỉ." Hàn Tiêu xoa cằm, ánh mắt lóe lên.
...
Máy bay vận tải hạ cánh xuống đại lục Andia, cửa khoang mở ra, mùi khói lửa ngập tràn và bầu không khí khẩn trương, nghiêm túc của chiến tranh ập tới. Phía đằng xa, trên mặt biển có vô số quân hạm đang thả neo, trên không trung thỉnh thoảng lại vang lên tiếng máy bay trực thăng, bến cảng khắp nơi vẫn còn dấu vết hỏa lực từ cuộc đổ bộ, từng nhóm binh sĩ Tinh Long đang bận rộn qua lại.
Hàn Tiêu theo đám người xuống máy bay, ngay sau đó là quá trình làm thủ tục chính thức, xong xuôi cũng đã là hai giờ sau. Đám lính đánh thuê cuối cùng cũng xuyên qua bức tường làm từ lưới sắt để ngồi lên một chiếc xe chuyển binh lính, đi theo đại lộ tiến về khu vực chiến trường. Xe chuyển binh lính đi về phía trận địa tiền tuyến đang có một đám quân của Manh Nha và binh lính chiến đấu trong một thành phố hoang tàn.
Từ khi xuống máy bay, Hàn Tiêu không hề ngừng bước, anh cảm nhận được bầu không khí gấp gáp của chiến trường. Khi băng qua chiến trường, thỉnh thoảng anh có thể thấy được các nạn dân với quần áo tả tơi đang tập tễnh đi lại, họ được các binh sĩ dẫn đường để rút lui. Những người này đều là kẻ lang thang trên đại lục Andia, cuộc sống của họ vốn đã khó khăn, chiến tranh nổ ra lại càng khiến cho họ rơi vào thế đã lạnh vì tuyết lại rét vì sương.
Ảnh hưởng của cuộc chiến thời đại trước vẫn còn tràn ngập khắp Andia, nơi này ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, động thực vật thưa thớt, đa phần trên làn da trần trụi của dân chạy nạn đều mọc thêm những lớp vảy vàng sậm, có vài người còn nổi cả u.
Đến khi xuống xe, tranh thủ sĩ quan trận địa chưa tới, Tần Uyên tìm đến Hàn Tiêu.
"Ngài Hắc U Linh, chúng tôi hy vọng ngài sẽ chỉ huy tất cả mọi người."
Lính đánh thuê lấy kẻ mạnh làm đầu, địa vị của Hàn Tiêu không thể nghi ngờ là lớn nhất ở đây. Tập trung thành đội ngũ trên chiến trường là an toàn nhất nên việc dựa vào kẻ mạnh đều là bản năng của con người.
Hàn Tiêu xua tay, anh xốc ba lô lên rồi quay đầu bước đi.
Tần Uyên ngẩn người rồi vội vàng gọi: "Ngài muốn đi đâu? Bên kia là trận địa ngoài mục tiêu rồi, nhiệm vụ của chúng ta là..."
Tiếng Hàn Tiêu vọng lại từ xa: "Tôi chẳng có hứng thú gì với nhiệm vụ đó cả, tôi quen hành động một mình rồi."
Đám người nhìn nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đấy, coi như họ dán mặt nóng lên mông lạnh, người ta chướng mắt việc tập trung thành đội ngũ của họ nên tự mình chơi rồi.
...
Vài ngày sau.
Ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, thị trấn Tamifa vốn là khu quần cư của kẻ lang thang giờ đã biến thành một chiến trường quy mô nhỏ. Các căn nhà thấp bé đã bị đánh đến rách tung tóe, dưới đất toàn là vỏ đạn và hố sâu, những vết cháy đen trải rộng trên mặt đất và các bức tường, còn có khói đen bốc lên từ đống tro tàn chưa đốt hết.
Sau căn nhà lầu đã sập một nửa có tiếng hít thở vang lên, mấy siêu năng giả mặc đồ tác chiến có huy hiệu của Tinh Long đang nấp sau tường, cẩn thận quan sát bốn phía. Họ là những siêu năng giả hệ võ đạo do quân đội bồi dưỡng, với trình độ văn minh của Hải Lam Tinh thì võ đạo là hệ siêu năng dễ dàng phổ cập với quy mô lớn nhất.
"Đội trưởng, tình cảnh của chúng ta rất bất ổn, nhân số của Manh Nha đang chiếm ưu thế, bọn họ có một nhánh quân hơn hai trăm người với bảy siêu năng giả và mười lăm siêu chiến binh, siêu năng giả của chúng ta chỉ còn có mười một người, hơn nữa đã bị tách ra rồi."
Phương Vân trầm giọng: "Tôi đã xin cứu viện, đặc công của Cục 13 ở trận địa bên kia sẽ mau chóng mang quân tới giúp, chỉ cần chúng ta gắng gượng thêm một giờ nữa thôi."
"Một giờ... Kẻ địch còn có một đám Dị Nhân chết tiệt nữa, họ thật sự khó chơi."
Lúc này, có tiếng súng máy bắn phá nhà lầu từ nơi xa truyền tới, tiếng la khóc vang lên rồi lại im bặt.
Trên chiến trường này có một đám dân chạy nạn chưa kịp rút lui, họ nơm nớp lo sợ, trốn tránh. Quân Manh Nha sợ rằng đám người này là người Tinh Long ngụy trang nên không buông tha bất cứ một ai mà giết sạch.
"Có dân chạy nạn kéo dài thời gian, chúng ta không bị phát hiện nhanh như vậy đâu."
Trong mắt Phương Vân lóe lên sự bất nhẫn rồi lập tức nặng nề gật đầu. Với tình hình trước mắt thì phải nhờ tới tất cả các nhân tố để bảo vệ chính mình, chiến trường không có nhân từ, họ không rảnh quan tâm sự sống chét của một đám dân chạy nạn.
Chiến tranh không có chính nghĩa, sinh tử phải nghe theo ý trời.
Cùng lúc đó, tại tầng hai của một căn nhà, Hàn Tiêu đã đổi khuôn mặt với một chiếc áo choàng rách rưới bọc ngoài, anh ngụy trang thành dân chạy nạn đứng chờ bên cửa sổ, nép chặt vào tường, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.
Chiến trường này là nơi anh đã xác định mục tiêu sau vài ngày lùng sục, kế hoạch của Hàn Tiêu là ám sát một người của Manh Nha tại đây, thay xà đổi cột, dùng mặt của người đó để trà trộn vào. Chiêu này anh đã dùng ở thị trấn Crow, lần này lại định dùng một lần nữa, nó có ưu thế trong chiến trường hỗn loạn này, muốn nhận ra anh chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trước đó, khi quan sát chiến trường, Hàn Tiêu đã nhận ra kẽ hở của Manh Nha nhưng anh cảm thấy mình có thể nhận ra sơ hở này thì sáu nước và Manh Nha cũng có thể nhận ra, có vẻ đây là một cái bẫy nên anh quyết định dùng cách của mình.
Muốn vào tổng bộ thì trực tiếp xông lên quá nguy hiểm, hơn nữa Hàn Tiêu muốn tới khu vực ngầm của trụ sở chính, việc này có độ khó cao hơn nhiều. Anh dùng mặt nạ quang học mô phỏng thông minh để liên tục thay đổi thân phận, thông qua biện pháp quang minh chính đại để "đột nhập", cách này tương đối an toàn, dù có lộ thì đối phương cũng không biết mình là ai, anh vẫn có thể đổi mặt để che giấu tiếp.
Cũng vào lúc này, cánh cửa lớn dưới lầu bị đá văng ra tạo thành tiếng ầm vang, một nhóm người xông vào lục soát.
Bình luận truyện