Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 68: Cải tiến toàn diện (Hạ)
Translator: Nguyetmai
Sáu mươi quả bom hình cầu màu đen nhỏ tầm nắm tay đặt ngay ngắn trong hai hòm vũ khí, đây là bom có sức công phá sấm sét Hàn Tiêu mua lại của Cục 13, tên gọi tắt là "Bạo Diên", từ cái tên gọi tắt ngớ ngẩn này là đã biết uy lực công phá của nó hẳn không thể nào tầm thường được.
Mỗi quả bom tốn 800 Hải Lam tệ, sáu mươi quả là 48000 tệ... có vẻ tính toán không sai đâu nhỉ.
Bom đã có sẵn, Hàn Tiêu chỉ tiến hành cải tạo đơn giản, thông qua "Công trình học cơ giới cơ bản", anh lắp thêm cánh quạt siêu nhỏ hoạt động bằng pin, có đầy đủ động lực cần thiết trong một khoảng thời gian ngắn để tự bay mà không cần ném bằng tay, từ đó gia tăng khoảng cách công kích.
Chỉ có điều trông hơi lập dị một tí, Hàn Tiêu thí nghiệm mấy lần, trong đầu luôn bật ra hình tượng một con báo màu xanh có cái đầu tròn vo.
Mặt nạ mô phỏng, hai khẩu Cuồng Ưng được cường hóa, cánh tay máy động lực loại cải tiến chấn động, dao gấp Platinum, cánh lượn Vân Yến, áo giáp kim loại kiểm soát từ tính, sáu mươi quả bom nổ mạnh, trang bị cá nhân đã xem như đầy đủ, còn thêm một đống đồ lắt nhắt được Cục 13 cung cấp nữa, với cấp bậc hiện nay của anh mà nói thì đã coi như trang phục bán thần rồi, gặp rắc rối không cần e ngại nữa.
"Trang bị thế là đủ dùng rồi."
Hàn Tiêu gạch bỏ "đổi mới trang bị cá nhân" trong danh sách việc cần làm, mục tiêu tiếp theo là phương tiện di chuyển.
Một mình chế tạo phương tiện di chuyển thì rất mất thời gian, chẳng bằng mua một cái xe rồi về cải tạo lại.
Chọn lựa kỹ càng xong Hàn Tiêu đã xác định được nên dùng một loại xe tải có thể tháo dời phần nóc, coi như nhà kho và xưởng làm việc di động, dùng làm xe hậu cần cho tiểu đội luôn.
Hàn Tiêu mua luôn xe của Cục 13, xưởng công nghiệp quân sự đương nhiên có hàng tốt, anh có hai lựa chọn, một là bỏ tiền ra mua, hai là đổi bằng độ thiện cảm, cũng chính là xin Cục 13 phát cho mình một chiếc xe.
Tính toán lại tài chính, hiện anh chỉ còn khoảng 2 triệu 8 trăm nghìn Hải Lam tệ, mới có vài ngày thôi mà đặc trưng tiêu tiền như nước của hệ cơ giới đã lộ ra, nếu không phải anh biết kiếm tiền thì đúng là không chơi nổi nữa.
Không có thói quen thổi vỏ trứng gà*, tiền đi người an nhàn, không thì sao có thể trở thành một cơ giới sư giỏi được.
* Gió thổi vỏ trứng: truyền thuyết về người mang trứng đi thuyền nhưng lại làm rơi, sau đó tiếc nuối cầm vỏ trứng bảo: gió thổi vỏ trứng, rồi tiền tài sẽ tìm đến. Ý nghĩa ẩn dụ là không có tài sản thì sẽ không gặp rắc rối, hoặc sự giàu có mong manh như một quả trứng.
Hàn Tiêu chọn cách quy đổi mức độ thiện cảm, anh dùng 150 điểm cống hiến Cục 13 để đổi, nếu dùng tiền phải mất tới 800000 Hải Lam tệ, so ra cao hơn nhiều dùng độ thiện cảm. Hàn Tiêu nhờ Phùng Quân hỗ trợ lo thủ tục giấy tờ.
"Mất bao lâu mới đưa xe cho tôi được?"
"Tôi đi nhận xe từ công xưởng quân sự, hai tiếng nữa tới."
Sự thật chứng minh Phùng Quân là một người rất tuân thủ nguyên tắc, nói hai tiếng thì đúng hai tiếng, không sai một giây đã chuyển một chiếc xe tải tới.
Vậy thì vấn đề hiện nay... yên tâm, ở chỗ tôi đây không thể nào xuất hiện một chiếc máy xúc phân màu xanh lam được.
Khụ khụ, vấn đề là xe tải thể tích quá lớn, không thể tiến vào tiệm sửa chữa được.
Ngàn tính vạn tính mà vẫn tính sai một bước này, đúng là xấu hổ mà.
Hai người đứng đầu ngõ vào tiệm sửa chữa, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trân trối.
"Giờ làm sao đây?"
"Hay các người lại xây giúp tôi một cái xưởng?"
"Cậu tỉnh ngủ được rồi đấy, đội thi công làm gì có lắm thời gian rảnh như thế hả!"
Hàn Tiêu gãi cằm, mắt sáng bừng lên: "Không phải anh có một tiểu đội giám sát quanh khu này sao, cứ điểm của mấy người ở chỗ nào?"
"Cái tên khốn này, cậu có biết suy nghĩ không hả, cảm thấy chúng ta vẫn chưa đủ phô trương à?"
Hàn Tiêu quan sát chiếc xe tải quân dụng, cao 4 mét, rộng 3,5 mét, phần sau chiếc xe được gắn một thùng chở hàng cỡ lớn theo yêu cầu của anh, dài tới 11 mét, so với đầu xe thì thậm chí còn rộng hơn một chút.
"Phô trương gì chứ, tôi chả thấy thế."
Hàn Tiêu nói mà không biết ngượng.
Phùng Quân quát văng cả nước miếng lên mặt anh: "Xe to đùng thế này có mà mù mới không nhìn thấy!"
"Nói chuyện thì cứ nói chứ sao lại phun mưa hả?"
Hàn Tiêu kéo ống tay áo Phùng Quân lên lau mặt, tỏ ra ghét bỏ: "Không phải tôi nói suông chứ ông lắm nước miếng thật đấy."
Lúc này ông Lữ cũng ra ngoài, trầm trồ một tiếng: "Xe tải lớn nhỉ."
Mắt Hàn Tiêu bừng sáng: "Hay mình san phẳng tiệm sửa chữa đi."
"Mau cút cho tôi."
Ông Lữ tức giận mắng, vừa vuốt cái đầu hói vừa suy tư một hồi, sau đó ông lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra vứt sang cho Hàn Tiêu.
"Tôi có một gara cách đây mấy phố, cho cậu mượn dùng đấy."
Hàn Tiêu kinh ngạc: "Ông Lữ hào phóng thế, nay ông uống nhầm thuốc đấy à?"
"Biến đi mau!"
Ông Lữ hùng hổ đẩy hai người đứng chặn trước ngõ ra, rồi thong thả tản bộ.
...
Hàn Tiêu lái xe, mười phút sau xe dừng trước cửa một gara.
"Ọe..."
"Này này, tới mức đó cơ à?"
Phùng Quân mặt mày xanh mét vịn cửa sổ xe, vừa nôn mửa vừa điên cuồng xua tay.
Hàn Tiêu không biết Phùng Quân đây là có ý gì nữa, là tỏ vẻ không bao giờ ngồi xe anh nữa hay bảo anh không cần để ý tới cảm giác của ông ta nhỉ?
Hàn Tiêu lắc đầu, ném chuyện vớ vẩn này sang một bên, tiễn Phùng Quân lảo đảo ra về rồi bắt đầu cải tiến chiếc xe tải quân dụng này.
Kiểm tra thật kỹ toàn bộ xe, phát hiện không có gắn máy nghe trộm và camera.
Chất lượng sản phẩm của xưởng công nghiệp quân sự rất tốt, cấu trúc máy bên trong có mười xi lanh, bộ tăng áp và các thiết bị khác để tăng mã lực. Tốc độ cao nhất có thể lên tới 135km/giờ, năm bánh xe hai bên trái phải đều là loại lốp dày dạng lớn có khả năng chống trượt. Thùng xe có diện tích cực lớn, đủ chỗ đặt không ít trang thiết bị, Hàn Tiêu chuẩn bị cải tạo nó thành một nhà xưởng nhỏ sau đó dọn các thiết bị vật tư trong phòng làm việc vào đây.
Khung xe được bố trí đặc biệt để chạy trên những cung đường xấu, lò xo giảm xóc giúp xe chạy được trên các địa hình gồ ghề nhất một cách ổn định, nó còn được trang bị lớp bảo hộ khung để tránh trường hợp các xe nhỏ hơn chui qua gầm xe. Cảnh tượng nhân vật chính lái xe chui xuống gầm xe địch rồi cùng đấu trí đấu dũng với nhân vật phản diện không thể xảy ra được... Ấy khoan, sao tự dưng mình lại nhập vai nhân vật phản diện là thế nào?
Không gian trong buồng lái cũng không hề nhỏ hẹp, sáu người ngồi chung vẫn tha hồ thoải mái, được trang bị hộp số mười cấp, có thể dễ dàng chuyển số, bộ phận phanh cũng rất tốt.
Hàn Tiêu kiểm tra túi khí, có tám cái cả thảy, miễn là lúc xe gặp tai nạn mọi người không bay ra ngoài thì chắc chắn sẽ không bị thương, còn có thể cảm nhận được kích thích khi bị ngực bự ép chặt trong buồng lái ấy chứ.
Nói đến tai nạn thì đầu xe không được gia cố, còn cần anh tự tay lắp ráp, Hàn Tiêu nhìn kính chắn gió, không hề bị bớt xén nguyên liệu, là loại kính chống đạn tiêu chuẩn.
Tổng thể mà nói thì chiếc xe này được chế tạo rất đầy đủ, không có chỗ nào cần cải tạo với quy mô lớn, Hàn Tiêu quyết định lắp thêm bình nén khí để tăng tốc chạy nước rút. Xe tải hạng nặng được trang bị thêm bộ nén khí tăng tốc, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi, chỉ cần bình nén không rò rỉ thì đảm bảo nó còn xịn hơn cả quái vật đường bộ cho xem.
Hàn Tiêu bắt tay vào cải tạo.
Khoang chở hàng được bố trí thành một nhà xưởng cỡ nhỏ, khung xe và phần đầu được tiến hành gia cố, lớp bọc thép bên ngoài nhìn thôi đã thấy cực chắc chắn rồi, bốn bình khí nén gia tốc đặt trong xe, khi cần thiết có thể đẩy nhanh tốc độ. Hàn Tiêu còn mua thêm một số lốp xe dự phòng, anh trang bị thêm cả ăng ten và radar loại nhỏ trên trần xe, chuyên dùng để nhận tin qua radio và phát wifi.
Tổng chi phí đã lên tới hơn 100000 tệ, Hàn Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, cải tạo phương tiện di chuyển đúng là dễ sạt nghiệp mà.
Nhìn chiếc xe tải đen sì trước mắt, Hàn Tiêu gãi cằm, bỗng nhiên cảm thấy đặt cho nó một cái tên cũng là ý tưởng không tồi.
Thân xe khổng lồ, vẻ ngoài đen thui, đã có một cái tên cực kì hợp lý bật ra trong đầu anh.
"Đại Hắc!"
Ừm, cảm giác không tệ, rất hợp đấy.
Sáu mươi quả bom hình cầu màu đen nhỏ tầm nắm tay đặt ngay ngắn trong hai hòm vũ khí, đây là bom có sức công phá sấm sét Hàn Tiêu mua lại của Cục 13, tên gọi tắt là "Bạo Diên", từ cái tên gọi tắt ngớ ngẩn này là đã biết uy lực công phá của nó hẳn không thể nào tầm thường được.
Mỗi quả bom tốn 800 Hải Lam tệ, sáu mươi quả là 48000 tệ... có vẻ tính toán không sai đâu nhỉ.
Bom đã có sẵn, Hàn Tiêu chỉ tiến hành cải tạo đơn giản, thông qua "Công trình học cơ giới cơ bản", anh lắp thêm cánh quạt siêu nhỏ hoạt động bằng pin, có đầy đủ động lực cần thiết trong một khoảng thời gian ngắn để tự bay mà không cần ném bằng tay, từ đó gia tăng khoảng cách công kích.
Chỉ có điều trông hơi lập dị một tí, Hàn Tiêu thí nghiệm mấy lần, trong đầu luôn bật ra hình tượng một con báo màu xanh có cái đầu tròn vo.
Mặt nạ mô phỏng, hai khẩu Cuồng Ưng được cường hóa, cánh tay máy động lực loại cải tiến chấn động, dao gấp Platinum, cánh lượn Vân Yến, áo giáp kim loại kiểm soát từ tính, sáu mươi quả bom nổ mạnh, trang bị cá nhân đã xem như đầy đủ, còn thêm một đống đồ lắt nhắt được Cục 13 cung cấp nữa, với cấp bậc hiện nay của anh mà nói thì đã coi như trang phục bán thần rồi, gặp rắc rối không cần e ngại nữa.
"Trang bị thế là đủ dùng rồi."
Hàn Tiêu gạch bỏ "đổi mới trang bị cá nhân" trong danh sách việc cần làm, mục tiêu tiếp theo là phương tiện di chuyển.
Một mình chế tạo phương tiện di chuyển thì rất mất thời gian, chẳng bằng mua một cái xe rồi về cải tạo lại.
Chọn lựa kỹ càng xong Hàn Tiêu đã xác định được nên dùng một loại xe tải có thể tháo dời phần nóc, coi như nhà kho và xưởng làm việc di động, dùng làm xe hậu cần cho tiểu đội luôn.
Hàn Tiêu mua luôn xe của Cục 13, xưởng công nghiệp quân sự đương nhiên có hàng tốt, anh có hai lựa chọn, một là bỏ tiền ra mua, hai là đổi bằng độ thiện cảm, cũng chính là xin Cục 13 phát cho mình một chiếc xe.
Tính toán lại tài chính, hiện anh chỉ còn khoảng 2 triệu 8 trăm nghìn Hải Lam tệ, mới có vài ngày thôi mà đặc trưng tiêu tiền như nước của hệ cơ giới đã lộ ra, nếu không phải anh biết kiếm tiền thì đúng là không chơi nổi nữa.
Không có thói quen thổi vỏ trứng gà*, tiền đi người an nhàn, không thì sao có thể trở thành một cơ giới sư giỏi được.
* Gió thổi vỏ trứng: truyền thuyết về người mang trứng đi thuyền nhưng lại làm rơi, sau đó tiếc nuối cầm vỏ trứng bảo: gió thổi vỏ trứng, rồi tiền tài sẽ tìm đến. Ý nghĩa ẩn dụ là không có tài sản thì sẽ không gặp rắc rối, hoặc sự giàu có mong manh như một quả trứng.
Hàn Tiêu chọn cách quy đổi mức độ thiện cảm, anh dùng 150 điểm cống hiến Cục 13 để đổi, nếu dùng tiền phải mất tới 800000 Hải Lam tệ, so ra cao hơn nhiều dùng độ thiện cảm. Hàn Tiêu nhờ Phùng Quân hỗ trợ lo thủ tục giấy tờ.
"Mất bao lâu mới đưa xe cho tôi được?"
"Tôi đi nhận xe từ công xưởng quân sự, hai tiếng nữa tới."
Sự thật chứng minh Phùng Quân là một người rất tuân thủ nguyên tắc, nói hai tiếng thì đúng hai tiếng, không sai một giây đã chuyển một chiếc xe tải tới.
Vậy thì vấn đề hiện nay... yên tâm, ở chỗ tôi đây không thể nào xuất hiện một chiếc máy xúc phân màu xanh lam được.
Khụ khụ, vấn đề là xe tải thể tích quá lớn, không thể tiến vào tiệm sửa chữa được.
Ngàn tính vạn tính mà vẫn tính sai một bước này, đúng là xấu hổ mà.
Hai người đứng đầu ngõ vào tiệm sửa chữa, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trân trối.
"Giờ làm sao đây?"
"Hay các người lại xây giúp tôi một cái xưởng?"
"Cậu tỉnh ngủ được rồi đấy, đội thi công làm gì có lắm thời gian rảnh như thế hả!"
Hàn Tiêu gãi cằm, mắt sáng bừng lên: "Không phải anh có một tiểu đội giám sát quanh khu này sao, cứ điểm của mấy người ở chỗ nào?"
"Cái tên khốn này, cậu có biết suy nghĩ không hả, cảm thấy chúng ta vẫn chưa đủ phô trương à?"
Hàn Tiêu quan sát chiếc xe tải quân dụng, cao 4 mét, rộng 3,5 mét, phần sau chiếc xe được gắn một thùng chở hàng cỡ lớn theo yêu cầu của anh, dài tới 11 mét, so với đầu xe thì thậm chí còn rộng hơn một chút.
"Phô trương gì chứ, tôi chả thấy thế."
Hàn Tiêu nói mà không biết ngượng.
Phùng Quân quát văng cả nước miếng lên mặt anh: "Xe to đùng thế này có mà mù mới không nhìn thấy!"
"Nói chuyện thì cứ nói chứ sao lại phun mưa hả?"
Hàn Tiêu kéo ống tay áo Phùng Quân lên lau mặt, tỏ ra ghét bỏ: "Không phải tôi nói suông chứ ông lắm nước miếng thật đấy."
Lúc này ông Lữ cũng ra ngoài, trầm trồ một tiếng: "Xe tải lớn nhỉ."
Mắt Hàn Tiêu bừng sáng: "Hay mình san phẳng tiệm sửa chữa đi."
"Mau cút cho tôi."
Ông Lữ tức giận mắng, vừa vuốt cái đầu hói vừa suy tư một hồi, sau đó ông lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra vứt sang cho Hàn Tiêu.
"Tôi có một gara cách đây mấy phố, cho cậu mượn dùng đấy."
Hàn Tiêu kinh ngạc: "Ông Lữ hào phóng thế, nay ông uống nhầm thuốc đấy à?"
"Biến đi mau!"
Ông Lữ hùng hổ đẩy hai người đứng chặn trước ngõ ra, rồi thong thả tản bộ.
...
Hàn Tiêu lái xe, mười phút sau xe dừng trước cửa một gara.
"Ọe..."
"Này này, tới mức đó cơ à?"
Phùng Quân mặt mày xanh mét vịn cửa sổ xe, vừa nôn mửa vừa điên cuồng xua tay.
Hàn Tiêu không biết Phùng Quân đây là có ý gì nữa, là tỏ vẻ không bao giờ ngồi xe anh nữa hay bảo anh không cần để ý tới cảm giác của ông ta nhỉ?
Hàn Tiêu lắc đầu, ném chuyện vớ vẩn này sang một bên, tiễn Phùng Quân lảo đảo ra về rồi bắt đầu cải tiến chiếc xe tải quân dụng này.
Kiểm tra thật kỹ toàn bộ xe, phát hiện không có gắn máy nghe trộm và camera.
Chất lượng sản phẩm của xưởng công nghiệp quân sự rất tốt, cấu trúc máy bên trong có mười xi lanh, bộ tăng áp và các thiết bị khác để tăng mã lực. Tốc độ cao nhất có thể lên tới 135km/giờ, năm bánh xe hai bên trái phải đều là loại lốp dày dạng lớn có khả năng chống trượt. Thùng xe có diện tích cực lớn, đủ chỗ đặt không ít trang thiết bị, Hàn Tiêu chuẩn bị cải tạo nó thành một nhà xưởng nhỏ sau đó dọn các thiết bị vật tư trong phòng làm việc vào đây.
Khung xe được bố trí đặc biệt để chạy trên những cung đường xấu, lò xo giảm xóc giúp xe chạy được trên các địa hình gồ ghề nhất một cách ổn định, nó còn được trang bị lớp bảo hộ khung để tránh trường hợp các xe nhỏ hơn chui qua gầm xe. Cảnh tượng nhân vật chính lái xe chui xuống gầm xe địch rồi cùng đấu trí đấu dũng với nhân vật phản diện không thể xảy ra được... Ấy khoan, sao tự dưng mình lại nhập vai nhân vật phản diện là thế nào?
Không gian trong buồng lái cũng không hề nhỏ hẹp, sáu người ngồi chung vẫn tha hồ thoải mái, được trang bị hộp số mười cấp, có thể dễ dàng chuyển số, bộ phận phanh cũng rất tốt.
Hàn Tiêu kiểm tra túi khí, có tám cái cả thảy, miễn là lúc xe gặp tai nạn mọi người không bay ra ngoài thì chắc chắn sẽ không bị thương, còn có thể cảm nhận được kích thích khi bị ngực bự ép chặt trong buồng lái ấy chứ.
Nói đến tai nạn thì đầu xe không được gia cố, còn cần anh tự tay lắp ráp, Hàn Tiêu nhìn kính chắn gió, không hề bị bớt xén nguyên liệu, là loại kính chống đạn tiêu chuẩn.
Tổng thể mà nói thì chiếc xe này được chế tạo rất đầy đủ, không có chỗ nào cần cải tạo với quy mô lớn, Hàn Tiêu quyết định lắp thêm bình nén khí để tăng tốc chạy nước rút. Xe tải hạng nặng được trang bị thêm bộ nén khí tăng tốc, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi, chỉ cần bình nén không rò rỉ thì đảm bảo nó còn xịn hơn cả quái vật đường bộ cho xem.
Hàn Tiêu bắt tay vào cải tạo.
Khoang chở hàng được bố trí thành một nhà xưởng cỡ nhỏ, khung xe và phần đầu được tiến hành gia cố, lớp bọc thép bên ngoài nhìn thôi đã thấy cực chắc chắn rồi, bốn bình khí nén gia tốc đặt trong xe, khi cần thiết có thể đẩy nhanh tốc độ. Hàn Tiêu còn mua thêm một số lốp xe dự phòng, anh trang bị thêm cả ăng ten và radar loại nhỏ trên trần xe, chuyên dùng để nhận tin qua radio và phát wifi.
Tổng chi phí đã lên tới hơn 100000 tệ, Hàn Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, cải tạo phương tiện di chuyển đúng là dễ sạt nghiệp mà.
Nhìn chiếc xe tải đen sì trước mắt, Hàn Tiêu gãi cằm, bỗng nhiên cảm thấy đặt cho nó một cái tên cũng là ý tưởng không tồi.
Thân xe khổng lồ, vẻ ngoài đen thui, đã có một cái tên cực kì hợp lý bật ra trong đầu anh.
"Đại Hắc!"
Ừm, cảm giác không tệ, rất hợp đấy.
Bình luận truyện