Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 69: Trước khi... Xuất phát
Translator: Nguyetmai
"Ôi trời, anh Tiêu, anh mua một cái xe tải đấy à?"
Bốn đồng đội được mời đến gara, Lý Nhã Lâm và Lâm Diêu vừa trầm trồ vừa hưng phấn hô lên, họ nhanh chóng trèo lên xe tải xem xét, Lambert rất có hứng thú với phần động cơ nên mở nắp capo xe lên thưởng thức.
Trương Vĩ đến bên cạnh Hàn Tiêu, nói một cách trịnh trọng: "Cảm ơn cậu."
Xe hậu cần đối với một tiểu đội là trang bị quá mức xa xỉ, Hàn Tiêu tự bỏ tiền túi ra mua thế này khiến Trương Vĩ rất ngại.
Hàn Tiêu cười ha hả: "Cứ coi như tôi cứu trợ đồng đội nghèo khổ đi."
Khóe miệng Trương Vĩ giần giật, không biết phải đáp thế nào nữa, dù biết đây là sự thật nhưng sao sự thật của cậu lại khiến người khác khó chịu thế hả?
"Tôi vắt hết óc mới nghĩ ra được tên cho chiếc xe này đấy."
Trương Vĩ vểnh tai, vẻ mặt đầy mong đợi.
Hàn Tiêu hắng giọng mấy cái rồi nghiêm túc nói: "Là Đại Hắc."
Suýt thì Trương Vĩ khuỵu xuống, hắn gượng cười: "Hay lắm, tên rất hay."
"Anh cũng cảm thấy thế hả, tên vừa dễ nhớ lại đơn giản rõ ràng, đến tôi còn tự phục mình nữa mà."
Hàn Tiêu mặt dày tự khen.
"... Cậu vui là tốt rồi."
"Buồng lái lớn ghê."
Lý Nhã Lâm chơi vui quên trời đất, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên hỏi: "Ai lái xe đây?"
Hàn Tiêu đáp: "Đây là xe của tôi, đương nhiên do tôi lái rồi."
Sắc mặt Lý Nhã Lâm thoắt cái trắng bệch cả ra, nhớ tới lần trước ngồi xe Hàn Tiêu mà lòng vẫn còn sợ hãi, cô run rẩy hỏi: "Tôi... tôi có thể không cần ngồi trên xe này được không?"
Trương Vĩ nhướng mày trách mắng: "Hàn Tiêu đã tự bỏ tiền để chúng ta được hưởng thụ rồi mà cô còn từ chối nữa hả?"
Mặt Lý Nhã Lâm xám như tro tàn, sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, cô lẩm bẩm: "Rồi các người sẽ hối hận cho xem."
Hối hận á? Trương Vĩ không hiểu ý của Lý Nhã Lâm, chẳng lẽ kỹ thuật lái xe của Hàn Tiêu tệ hại lắm à?
Thế thì có sao, kỹ thuật lái xe có kém cỏi đi chăng nữa thì cũng kém tới mức nào được chứ. Mọi người đều là đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh, tố chất thân thế hơn hẳn người thường, dù họ có đi tàu siêu tốc cũng không say nổi, cần gì phải sợ.
Trương Vĩ không hề bận tâm.
"Đúng rồi, cấp trên thông báo còn bốn hôm nữa là chúng ta phải lên đường rồi."
Bỗng nhiên Lâm Diêu lên tiếng.
Mắt Hàn Tiêu lóe lên, thay đổi trang bị cho bản thân đã mất khoảng mười ngày, vốn anh còn định bố trí thêm pháo đài trên xe, tri thức anh cũng học sẵn hết rồi, tiếc là không đủ thời gian. Nghĩ một lát, anh nói với Trương Vĩ:
"Anh mang áo giáp chiến binh tới đây, để tôi cải tạo lại cho."
Mắt Trương Vĩ sáng ngời, hắn hoàn toàn tin tưởng năng lực cơ giới của Hàn Tiêu.
Lý Nhã Lâm nghe thế vội chạy tới, cô kéo tay Hàn Tiêu lắc qua lắc lại, hỏi dồn: "Tôi thì sao, tôi thì sao, anh đã hứa chế tạo trang bị riêng cho tôi đấy nhé."
"Chờ tôi có cảm hứng đã."
Hàn Tiêu đẩy Lý Nhã Lâm ra, là võ đạo giả thì cứ thẳng thắn dùng nắm đấm đánh nhau đi, sao cứ nhìn chằm chằm máy móc của tôi thế hả.
Áo giáp chiến binh loại nguyên mẫu rất nhanh đã được mang tới, giống như áo giáp trong viện bảo tàng, được chống bằng một khung nhựa plastic rồi được đặt trong một hộp kim loại cỡ một người lớn, nhân viên chuyển áo tới là đám cá muối* ở phòng hậu cần.
* Cá muối: người vô dụng.
Hàn Tiêu nói: "Thời gian có hạn nên tôi đang chuẩn bị cải tạo những điểm cần thiết nhất thôi, đầu tiên là nâng hiệu suất năng lượng lên mức cao nhất, sau đó hình thức động lực, giảm tải, thêm khung xương động lực hỗ trợ hoạt động của anh."
"Thế thì tốt quá."
Trương Vĩ mừng rơn, áo giáp này thật sự quá nặng, mỗi lần dùng xong là lưng mỏi eo đau chân tay đều bị chuột rút, so với chạy mười nghìn mét còn mệt người hơn.
"Sau đó là hệ thống trinh sát, tôi sẽ lắp thêm con chip đơn giản cho áo giáp, dùng để dò xét tình hình bên ngoài, mà cá nhân tôi còn có thể tặng thêm anh một bộ hệ thống điều khiển hỏa lực, giúp vũ khí tầm xa của anh có thể tự động ngắm trúng mục tiêu."
"Nếu thời gian cho phép tôi sẽ trang bị thêm cho anh một bộ vũ khí cận chiến đơn giản nữa."
"Được!"
Lòng Trương Vĩ vui như mở cờ, triệt để trở thành một con cá muối chỉ biết hô hào 666.
Bỗng nhiên Hàn Tiêu đổi chủ đề câu chuyện: "Đương nhiên mấy cái này đều có thu phí, tổng cộng là 360000 tệ."
"Bao... bao nhiêu cơ?!"
Lòng Trương Vĩ lập tức lạnh mất một nửa, tiền tiết kiệm của hắn còn không đến 100000 tệ đâu.
"Anh chê đắt à?"
Hàn Tiêu nheo mắt nhìn hắn.
Trương Vĩ vội vàng gật đầu.
"Cha mẹ anh vẫn còn khỏe mạnh chứ?"
Trương Vĩ sửng sốt: "Hỏi cha mẹ tôi làm gì, họ mất cả rồi."
"Anh có anh chị em gì không?"
"Tôi là con trai duy nhất trong nhà."
"Anh có bạn gái hoặc vợ chưa?"
"Không, không có, tôi vẫn độc thân."
Hàn Tiêu quay sang, vẻ mặt hết sức kỳ quái: "Thế anh cất tiền làm gì?"
Vạn tiễn xuyên tâm!
"Thôi thôi... đừng nói nữa, tôi đưa tiền mà!"
Trương Vĩ đau khổ ôm ngực, cảm giác như thể bị mười nghìn con bò tót cùng húc.
...
Hàn Tiêu chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng, cầm được khoản ứng trước mà Trương Vĩ rưng rưng giao nộp xong mới bắt đầu cải tạo áo giáp chiến binh bản nguyên mẫu.
"Lý thuyết năng lượng cơ bản" đã Level 3, Hàn Tiêu có đầy đủ kỹ thuật cường hóa năng lượng động lực, tạm thời anh không muốn cải tạo quá nhiều cho áo giáp của Trương Vĩ thế nên không cần dung hợp bản vẽ năng lượng mới, thứ tốt đương nhiên cứ giữ lại cho mình dùng đi.
Khung xương tải động lực và chip trinh sát ngược lại có thể dùng tới bản vẽ mới, hai loại này tương đối phổ thông.
[Có tiến hành dung hợp tri thức (Cảm biến diện rộng cơ bản Level 1 + Công nghệ giả lập điện tử cơ bản Level 2) hay không, lần dung hợp này tiêu hao 10000 điểm kinh nghiệm]
[Có tiến hành dung hợp tri thức (Nguyên lý Cơ học cơ bản Level 2 + Công trình học cơ bản Level 4) hay không, lần dung hợp này tiêu hao 10000 điểm kinh nghiệm]
[Dung hợp thành công, chúc mừng bạn đã nghiên cứu ra "Chip thông minh cấp thấp"!]
[Dung hợp thành công, chúc mừng bạn đã nghiên cứu ra "Khung xương động lực loại K600"!]
Đây là hai bản thiết kế máy móc thông dụng, cũng có thể nói là mỗi người thuộc hệ cơ giới đều sẽ nhận được loại thiết kế này, Hàn Tiêu không bất ngờ khi chỉ cần dung hợp một lần là đã có được nó.
Chip thông minh cấp thấp cũng có bán đầy ngoài thị trường, điểm khác biệt là sau khi mở khóa bản vẽ thì Hàn Tiêu có thể tự mình DIY, còn được lập trình tùy thích nữa. Nhìn hai chữ "cấp thấp" là đủ biết bản vẽ này tương lai sẽ có cả phiên bản cao cấp hơn nữa, robot AI cỡ lớn hoặc hệ thống trí năng điều khiển chiến hạm đều là phiên bản nâng cao của bản vẽ cơ bản này.
Khung xương động lực loại K600 lại là một trong những mô hình cơ bản của khung xương động lực.
Vỏ ngoài của khung động lực được mặc trực tiếp lên người, còn khung xương động lực lại là phần khung của áo giáp, giấu trong lớp vỏ, công dụng không khác biệt với xương vỏ ngoài lắm, đều là cung cấp thêm động lực cho giáp. Khung xương động lực là điều kiện cần thiết để chế tạo áo giáp động lực, những ứng dụng cao cấp hơn có thể đoán được như cơ giáp loại nhỏ, cơ giáp cỡ trung, cơ giáp cỡ lớn, rồi cơ giáp siêu lớn...
Hàn Tiêu mở vỏ ngoài của áo giáp chiến binh, linh kiện tinh vi bên trong đều lộ ra, anh quan sát một lát sau đó bắt tay vào làm việc.
Đầu tiên là tăng công suất nguồn năng lượng, sau đó tạo ra khung xương, chế tạo chip xử lý, mua thêm một số camera, bộ cảm biến nhiệt để làm thiết bị trinh sát.
Rạng sáng ngày thứ tư rốt cuộc áo giáp chiến binh bản cải tiến cũng hoàn thành.
Vẻ ngoài vẫn là áo giáp bọc thép màu đen nặng nề, nhưng bên trong đã hoàn toàn thay đổi, cuối cùng cũng có hình thức ban đầu của thiết giáp cỡ lớn.
Có điều thời gian quá gấp nên không kịp chế tạo thêm vũ khí cận chiến, Hàn Tiêu cũng đành bỏ qua, lấy tiền nhưng không làm việc chẳng phải rất bình thường đấy à, đơn hàng đạn cháy còn bị anh gác lại cả nửa tháng kia kìa.
Hàn Tiêu ngáp lớn, nhìn bảng thông tin của mình.
[Tiến độ suy luận "Áo giáp chiến binh": 2%]
Suy luận ngược bản vẽ là một trong những cách để có được bản vẽ của hệ cơ giới, yêu cầu rất khắt khe, nói chung đều sẽ kẹt ở một mức độ nhất định rồi sau đó lại nhận được gợi ý, tỷ như tiến độ nghiên cứu đạt 30% thì đột nhiên nhảy ra tin "Yêu cầu trí lực lớn hơn xx điểm" chẳng hạn, phải đạt tới yêu cầu đó thì tiến độ mới tiếp tục tăng lên, mà dù tiến độ có là 100% thì cũng cần số điểm kinh nghiệm cực lớn mới có thể chính thức học được bản vẽ đó.
Kỹ thuật cốt lõi của "Áo giáp chiến binh" là tri thức "Cải tạo máy móc hạng nặng", một tri thức nâng cao của hệ cơ giới, áng chừng khi tiến độ tới 50% thì sẽ nhảy ra yêu cầu dạng kia, bản vẽ áo giáp chiến binh không phải thứ cấp thiết với Hàn Tiêu, không cần quá để tâm.
Hôm nay là ngày xuất phát, bốn người trong đội đều tụ tập ở gara, Lâm Diêu nhìn laptop của mình, đột nhiên bảo: "Cục thông báo tập hợp, địa điểm là trạm kiểm soát phía Đông."
"Được, mọi người lên xe đi!"
Trương Vĩ trầm giọng nói.
Vừa dứt lời thì Lý Nhã Lâm đã vọt vào ghế lái với tốc độ nhanh như chớp, cô căng thẳng nhìn chòng chọc Hàn Tiêu, hỏi: "Cái... cái đó... tôi có thể lái xe được không?"
Hàn Tiêu dụi mắt, anh đã vài ngày không ngủ, mệt đến mức sắp thăng thiên rồi, vậy nên anh không cự nự gì, chỉ dặn cô đi cho tử tế rồi trèo lên thùng xe, lấy mấy chiếc ba lô làm chăn, nằm xuống sàn ngủ luôn.
Lý Nhã Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết vậy, thậm chí còn không có sức mà khinh bỉ Hàn Tiêu dám lên mặt bảo mình lái cho tử tế nữa.
Thấy Hàn Tiêu buồn ngủ nên mấy người còn lại đều lên buồng lái ngồi, không ai làm phiền anh.
...
Tây Đô, trạm kiểm soát phía Đông, nhà ga quân sự.
Cấp trên đặc biệt coi trong hành động tấn công căn cứ Ám Nha cốc lần này, Cục 13 phái ra ba tiểu đội trực thuộc phòng hành động bí mật tham dự chiến dịch quy mô lớn này.
Một đội là tiểu đội của Trương Vĩ, một đội là tiểu đội Mã Thanh Dương... chính là đội ngũ được đội Trương Vĩ cứu lần trước.
Cuối cùng là đội ngũ át chủ bài của phòng hành động bí mật, tiểu đội của Địch Tố Tố, cô ta là tiểu đội trưởng đội này.
Lúc này hai tiểu đội kia đã chờ sẵn ở nhà ga, bên cạnh là một sĩ quan đến từ bộ phận tham mưu, đi theo để tham mưu và giám sát, hạn chế hành động của các mật vụ.
Trước kia từng có tiền lệ, mỗi tiểu đội mật vụ đều là đặc công tinh nhuệ với chính kiến riêng, thế nên trong lúc hành động rất dễ đưa ra ý kiến khác biệt rồi mọi người tự tiện hành động theo ý mình, cuối cùng khiến nhiệm vụ thất bại. Để hạn chế tình huống này nên Cục 13 mới điều chỉnh sách lược dùng người. Khi có nhiều tiểu đội hợp tác thì sẽ phái thêm một nhân viên tham mưu để quản lý toàn cục.
Các sĩ quan của bộ phận tham mưu được học đủ các loại kiến thức chỉ huy trên chiến trường, trước khi xuất phát cũng sẽ tìm hiểu kĩ tư liệu của các thành viên tiểu đội, bày mưu nghĩ kế vì nhiệm vụ lần đó... Dù các đặc công đều đồng tình rằng sĩ quan tham mưu đi theo ngoại trừ viết báo cáo với chịu trách nhiệm cho sai lầm thì chẳng có tác dụng gì, nhưng quy định là quy định, chỉ cần bên tham mưu không quá lộng quyền thì mọi người vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau.
"Sao Trương Vĩ còn chưa tới, giờ là mấy giờ rồi chứ?"
Mã Thanh Dương ngẩng đầu nhìn trời, hắn uể oải rít một hơi thuốc, tình cảm của đôi bên không tệ, quan hệ của thành viên hai đội cũng rất hòa hợp.
Địch Tố Tố dẫn tiểu đội mình cùng đứng chờ, trên tay cô ta cầm một đồng tiền xu, đồng xu linh hoạt di chuyển giữa các ngón tay, phản chiếu ánh nắng chói chang, cô ta rất mong đợi cuộc gặp với Lý Nhã Lâm sắp tới, nghĩ đến lại được bắt nạt Tiểu Lâm Lâm là trong lòng thoải mái muốn chết rồi. Hơn nữa, cô ta cũng rất tò mò về đồng đội mới của Lý Nhã Lâm, cái tên cơ giới sư Hàn Tiêu kia.
Sĩ quan tham mưu đi theo là Kỳ Bách Gia vuốt hàng lông mày đẹp đẽ của mình, mắt bị tiền xu phản quang làm chói, anh ta bất đắc dĩ quay mặt sang hướng khác.
Tiếng động cơ rầm rầm từ xa truyền tới, chỉ nghe tiếng thôi đã có thể tượng tưởng ra mã lực cực lớn, cách một lớp giày cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung lên rồi. Kỳ Bách Gia nhìn hướng thanh âm truyền tới, xa xa là một chiếc xe tải quân sự khổng lồ đang chầm chậm tới gần.
Mã Thanh Dương ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân dập lửa.
Địch Tố Tố nắm tay lại, giữ đồng tiền xu trong lòng bàn tay mình.
Kỳ Bách Gia giơ tay sửa sang quần áo.
"Họ đến rồi."
"Ôi trời, anh Tiêu, anh mua một cái xe tải đấy à?"
Bốn đồng đội được mời đến gara, Lý Nhã Lâm và Lâm Diêu vừa trầm trồ vừa hưng phấn hô lên, họ nhanh chóng trèo lên xe tải xem xét, Lambert rất có hứng thú với phần động cơ nên mở nắp capo xe lên thưởng thức.
Trương Vĩ đến bên cạnh Hàn Tiêu, nói một cách trịnh trọng: "Cảm ơn cậu."
Xe hậu cần đối với một tiểu đội là trang bị quá mức xa xỉ, Hàn Tiêu tự bỏ tiền túi ra mua thế này khiến Trương Vĩ rất ngại.
Hàn Tiêu cười ha hả: "Cứ coi như tôi cứu trợ đồng đội nghèo khổ đi."
Khóe miệng Trương Vĩ giần giật, không biết phải đáp thế nào nữa, dù biết đây là sự thật nhưng sao sự thật của cậu lại khiến người khác khó chịu thế hả?
"Tôi vắt hết óc mới nghĩ ra được tên cho chiếc xe này đấy."
Trương Vĩ vểnh tai, vẻ mặt đầy mong đợi.
Hàn Tiêu hắng giọng mấy cái rồi nghiêm túc nói: "Là Đại Hắc."
Suýt thì Trương Vĩ khuỵu xuống, hắn gượng cười: "Hay lắm, tên rất hay."
"Anh cũng cảm thấy thế hả, tên vừa dễ nhớ lại đơn giản rõ ràng, đến tôi còn tự phục mình nữa mà."
Hàn Tiêu mặt dày tự khen.
"... Cậu vui là tốt rồi."
"Buồng lái lớn ghê."
Lý Nhã Lâm chơi vui quên trời đất, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên hỏi: "Ai lái xe đây?"
Hàn Tiêu đáp: "Đây là xe của tôi, đương nhiên do tôi lái rồi."
Sắc mặt Lý Nhã Lâm thoắt cái trắng bệch cả ra, nhớ tới lần trước ngồi xe Hàn Tiêu mà lòng vẫn còn sợ hãi, cô run rẩy hỏi: "Tôi... tôi có thể không cần ngồi trên xe này được không?"
Trương Vĩ nhướng mày trách mắng: "Hàn Tiêu đã tự bỏ tiền để chúng ta được hưởng thụ rồi mà cô còn từ chối nữa hả?"
Mặt Lý Nhã Lâm xám như tro tàn, sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, cô lẩm bẩm: "Rồi các người sẽ hối hận cho xem."
Hối hận á? Trương Vĩ không hiểu ý của Lý Nhã Lâm, chẳng lẽ kỹ thuật lái xe của Hàn Tiêu tệ hại lắm à?
Thế thì có sao, kỹ thuật lái xe có kém cỏi đi chăng nữa thì cũng kém tới mức nào được chứ. Mọi người đều là đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh, tố chất thân thế hơn hẳn người thường, dù họ có đi tàu siêu tốc cũng không say nổi, cần gì phải sợ.
Trương Vĩ không hề bận tâm.
"Đúng rồi, cấp trên thông báo còn bốn hôm nữa là chúng ta phải lên đường rồi."
Bỗng nhiên Lâm Diêu lên tiếng.
Mắt Hàn Tiêu lóe lên, thay đổi trang bị cho bản thân đã mất khoảng mười ngày, vốn anh còn định bố trí thêm pháo đài trên xe, tri thức anh cũng học sẵn hết rồi, tiếc là không đủ thời gian. Nghĩ một lát, anh nói với Trương Vĩ:
"Anh mang áo giáp chiến binh tới đây, để tôi cải tạo lại cho."
Mắt Trương Vĩ sáng ngời, hắn hoàn toàn tin tưởng năng lực cơ giới của Hàn Tiêu.
Lý Nhã Lâm nghe thế vội chạy tới, cô kéo tay Hàn Tiêu lắc qua lắc lại, hỏi dồn: "Tôi thì sao, tôi thì sao, anh đã hứa chế tạo trang bị riêng cho tôi đấy nhé."
"Chờ tôi có cảm hứng đã."
Hàn Tiêu đẩy Lý Nhã Lâm ra, là võ đạo giả thì cứ thẳng thắn dùng nắm đấm đánh nhau đi, sao cứ nhìn chằm chằm máy móc của tôi thế hả.
Áo giáp chiến binh loại nguyên mẫu rất nhanh đã được mang tới, giống như áo giáp trong viện bảo tàng, được chống bằng một khung nhựa plastic rồi được đặt trong một hộp kim loại cỡ một người lớn, nhân viên chuyển áo tới là đám cá muối* ở phòng hậu cần.
* Cá muối: người vô dụng.
Hàn Tiêu nói: "Thời gian có hạn nên tôi đang chuẩn bị cải tạo những điểm cần thiết nhất thôi, đầu tiên là nâng hiệu suất năng lượng lên mức cao nhất, sau đó hình thức động lực, giảm tải, thêm khung xương động lực hỗ trợ hoạt động của anh."
"Thế thì tốt quá."
Trương Vĩ mừng rơn, áo giáp này thật sự quá nặng, mỗi lần dùng xong là lưng mỏi eo đau chân tay đều bị chuột rút, so với chạy mười nghìn mét còn mệt người hơn.
"Sau đó là hệ thống trinh sát, tôi sẽ lắp thêm con chip đơn giản cho áo giáp, dùng để dò xét tình hình bên ngoài, mà cá nhân tôi còn có thể tặng thêm anh một bộ hệ thống điều khiển hỏa lực, giúp vũ khí tầm xa của anh có thể tự động ngắm trúng mục tiêu."
"Nếu thời gian cho phép tôi sẽ trang bị thêm cho anh một bộ vũ khí cận chiến đơn giản nữa."
"Được!"
Lòng Trương Vĩ vui như mở cờ, triệt để trở thành một con cá muối chỉ biết hô hào 666.
Bỗng nhiên Hàn Tiêu đổi chủ đề câu chuyện: "Đương nhiên mấy cái này đều có thu phí, tổng cộng là 360000 tệ."
"Bao... bao nhiêu cơ?!"
Lòng Trương Vĩ lập tức lạnh mất một nửa, tiền tiết kiệm của hắn còn không đến 100000 tệ đâu.
"Anh chê đắt à?"
Hàn Tiêu nheo mắt nhìn hắn.
Trương Vĩ vội vàng gật đầu.
"Cha mẹ anh vẫn còn khỏe mạnh chứ?"
Trương Vĩ sửng sốt: "Hỏi cha mẹ tôi làm gì, họ mất cả rồi."
"Anh có anh chị em gì không?"
"Tôi là con trai duy nhất trong nhà."
"Anh có bạn gái hoặc vợ chưa?"
"Không, không có, tôi vẫn độc thân."
Hàn Tiêu quay sang, vẻ mặt hết sức kỳ quái: "Thế anh cất tiền làm gì?"
Vạn tiễn xuyên tâm!
"Thôi thôi... đừng nói nữa, tôi đưa tiền mà!"
Trương Vĩ đau khổ ôm ngực, cảm giác như thể bị mười nghìn con bò tót cùng húc.
...
Hàn Tiêu chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng, cầm được khoản ứng trước mà Trương Vĩ rưng rưng giao nộp xong mới bắt đầu cải tạo áo giáp chiến binh bản nguyên mẫu.
"Lý thuyết năng lượng cơ bản" đã Level 3, Hàn Tiêu có đầy đủ kỹ thuật cường hóa năng lượng động lực, tạm thời anh không muốn cải tạo quá nhiều cho áo giáp của Trương Vĩ thế nên không cần dung hợp bản vẽ năng lượng mới, thứ tốt đương nhiên cứ giữ lại cho mình dùng đi.
Khung xương tải động lực và chip trinh sát ngược lại có thể dùng tới bản vẽ mới, hai loại này tương đối phổ thông.
[Có tiến hành dung hợp tri thức (Cảm biến diện rộng cơ bản Level 1 + Công nghệ giả lập điện tử cơ bản Level 2) hay không, lần dung hợp này tiêu hao 10000 điểm kinh nghiệm]
[Có tiến hành dung hợp tri thức (Nguyên lý Cơ học cơ bản Level 2 + Công trình học cơ bản Level 4) hay không, lần dung hợp này tiêu hao 10000 điểm kinh nghiệm]
[Dung hợp thành công, chúc mừng bạn đã nghiên cứu ra "Chip thông minh cấp thấp"!]
[Dung hợp thành công, chúc mừng bạn đã nghiên cứu ra "Khung xương động lực loại K600"!]
Đây là hai bản thiết kế máy móc thông dụng, cũng có thể nói là mỗi người thuộc hệ cơ giới đều sẽ nhận được loại thiết kế này, Hàn Tiêu không bất ngờ khi chỉ cần dung hợp một lần là đã có được nó.
Chip thông minh cấp thấp cũng có bán đầy ngoài thị trường, điểm khác biệt là sau khi mở khóa bản vẽ thì Hàn Tiêu có thể tự mình DIY, còn được lập trình tùy thích nữa. Nhìn hai chữ "cấp thấp" là đủ biết bản vẽ này tương lai sẽ có cả phiên bản cao cấp hơn nữa, robot AI cỡ lớn hoặc hệ thống trí năng điều khiển chiến hạm đều là phiên bản nâng cao của bản vẽ cơ bản này.
Khung xương động lực loại K600 lại là một trong những mô hình cơ bản của khung xương động lực.
Vỏ ngoài của khung động lực được mặc trực tiếp lên người, còn khung xương động lực lại là phần khung của áo giáp, giấu trong lớp vỏ, công dụng không khác biệt với xương vỏ ngoài lắm, đều là cung cấp thêm động lực cho giáp. Khung xương động lực là điều kiện cần thiết để chế tạo áo giáp động lực, những ứng dụng cao cấp hơn có thể đoán được như cơ giáp loại nhỏ, cơ giáp cỡ trung, cơ giáp cỡ lớn, rồi cơ giáp siêu lớn...
Hàn Tiêu mở vỏ ngoài của áo giáp chiến binh, linh kiện tinh vi bên trong đều lộ ra, anh quan sát một lát sau đó bắt tay vào làm việc.
Đầu tiên là tăng công suất nguồn năng lượng, sau đó tạo ra khung xương, chế tạo chip xử lý, mua thêm một số camera, bộ cảm biến nhiệt để làm thiết bị trinh sát.
Rạng sáng ngày thứ tư rốt cuộc áo giáp chiến binh bản cải tiến cũng hoàn thành.
Vẻ ngoài vẫn là áo giáp bọc thép màu đen nặng nề, nhưng bên trong đã hoàn toàn thay đổi, cuối cùng cũng có hình thức ban đầu của thiết giáp cỡ lớn.
Có điều thời gian quá gấp nên không kịp chế tạo thêm vũ khí cận chiến, Hàn Tiêu cũng đành bỏ qua, lấy tiền nhưng không làm việc chẳng phải rất bình thường đấy à, đơn hàng đạn cháy còn bị anh gác lại cả nửa tháng kia kìa.
Hàn Tiêu ngáp lớn, nhìn bảng thông tin của mình.
[Tiến độ suy luận "Áo giáp chiến binh": 2%]
Suy luận ngược bản vẽ là một trong những cách để có được bản vẽ của hệ cơ giới, yêu cầu rất khắt khe, nói chung đều sẽ kẹt ở một mức độ nhất định rồi sau đó lại nhận được gợi ý, tỷ như tiến độ nghiên cứu đạt 30% thì đột nhiên nhảy ra tin "Yêu cầu trí lực lớn hơn xx điểm" chẳng hạn, phải đạt tới yêu cầu đó thì tiến độ mới tiếp tục tăng lên, mà dù tiến độ có là 100% thì cũng cần số điểm kinh nghiệm cực lớn mới có thể chính thức học được bản vẽ đó.
Kỹ thuật cốt lõi của "Áo giáp chiến binh" là tri thức "Cải tạo máy móc hạng nặng", một tri thức nâng cao của hệ cơ giới, áng chừng khi tiến độ tới 50% thì sẽ nhảy ra yêu cầu dạng kia, bản vẽ áo giáp chiến binh không phải thứ cấp thiết với Hàn Tiêu, không cần quá để tâm.
Hôm nay là ngày xuất phát, bốn người trong đội đều tụ tập ở gara, Lâm Diêu nhìn laptop của mình, đột nhiên bảo: "Cục thông báo tập hợp, địa điểm là trạm kiểm soát phía Đông."
"Được, mọi người lên xe đi!"
Trương Vĩ trầm giọng nói.
Vừa dứt lời thì Lý Nhã Lâm đã vọt vào ghế lái với tốc độ nhanh như chớp, cô căng thẳng nhìn chòng chọc Hàn Tiêu, hỏi: "Cái... cái đó... tôi có thể lái xe được không?"
Hàn Tiêu dụi mắt, anh đã vài ngày không ngủ, mệt đến mức sắp thăng thiên rồi, vậy nên anh không cự nự gì, chỉ dặn cô đi cho tử tế rồi trèo lên thùng xe, lấy mấy chiếc ba lô làm chăn, nằm xuống sàn ngủ luôn.
Lý Nhã Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết vậy, thậm chí còn không có sức mà khinh bỉ Hàn Tiêu dám lên mặt bảo mình lái cho tử tế nữa.
Thấy Hàn Tiêu buồn ngủ nên mấy người còn lại đều lên buồng lái ngồi, không ai làm phiền anh.
...
Tây Đô, trạm kiểm soát phía Đông, nhà ga quân sự.
Cấp trên đặc biệt coi trong hành động tấn công căn cứ Ám Nha cốc lần này, Cục 13 phái ra ba tiểu đội trực thuộc phòng hành động bí mật tham dự chiến dịch quy mô lớn này.
Một đội là tiểu đội của Trương Vĩ, một đội là tiểu đội Mã Thanh Dương... chính là đội ngũ được đội Trương Vĩ cứu lần trước.
Cuối cùng là đội ngũ át chủ bài của phòng hành động bí mật, tiểu đội của Địch Tố Tố, cô ta là tiểu đội trưởng đội này.
Lúc này hai tiểu đội kia đã chờ sẵn ở nhà ga, bên cạnh là một sĩ quan đến từ bộ phận tham mưu, đi theo để tham mưu và giám sát, hạn chế hành động của các mật vụ.
Trước kia từng có tiền lệ, mỗi tiểu đội mật vụ đều là đặc công tinh nhuệ với chính kiến riêng, thế nên trong lúc hành động rất dễ đưa ra ý kiến khác biệt rồi mọi người tự tiện hành động theo ý mình, cuối cùng khiến nhiệm vụ thất bại. Để hạn chế tình huống này nên Cục 13 mới điều chỉnh sách lược dùng người. Khi có nhiều tiểu đội hợp tác thì sẽ phái thêm một nhân viên tham mưu để quản lý toàn cục.
Các sĩ quan của bộ phận tham mưu được học đủ các loại kiến thức chỉ huy trên chiến trường, trước khi xuất phát cũng sẽ tìm hiểu kĩ tư liệu của các thành viên tiểu đội, bày mưu nghĩ kế vì nhiệm vụ lần đó... Dù các đặc công đều đồng tình rằng sĩ quan tham mưu đi theo ngoại trừ viết báo cáo với chịu trách nhiệm cho sai lầm thì chẳng có tác dụng gì, nhưng quy định là quy định, chỉ cần bên tham mưu không quá lộng quyền thì mọi người vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau.
"Sao Trương Vĩ còn chưa tới, giờ là mấy giờ rồi chứ?"
Mã Thanh Dương ngẩng đầu nhìn trời, hắn uể oải rít một hơi thuốc, tình cảm của đôi bên không tệ, quan hệ của thành viên hai đội cũng rất hòa hợp.
Địch Tố Tố dẫn tiểu đội mình cùng đứng chờ, trên tay cô ta cầm một đồng tiền xu, đồng xu linh hoạt di chuyển giữa các ngón tay, phản chiếu ánh nắng chói chang, cô ta rất mong đợi cuộc gặp với Lý Nhã Lâm sắp tới, nghĩ đến lại được bắt nạt Tiểu Lâm Lâm là trong lòng thoải mái muốn chết rồi. Hơn nữa, cô ta cũng rất tò mò về đồng đội mới của Lý Nhã Lâm, cái tên cơ giới sư Hàn Tiêu kia.
Sĩ quan tham mưu đi theo là Kỳ Bách Gia vuốt hàng lông mày đẹp đẽ của mình, mắt bị tiền xu phản quang làm chói, anh ta bất đắc dĩ quay mặt sang hướng khác.
Tiếng động cơ rầm rầm từ xa truyền tới, chỉ nghe tiếng thôi đã có thể tượng tưởng ra mã lực cực lớn, cách một lớp giày cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung lên rồi. Kỳ Bách Gia nhìn hướng thanh âm truyền tới, xa xa là một chiếc xe tải quân sự khổng lồ đang chầm chậm tới gần.
Mã Thanh Dương ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân dập lửa.
Địch Tố Tố nắm tay lại, giữ đồng tiền xu trong lòng bàn tay mình.
Kỳ Bách Gia giơ tay sửa sang quần áo.
"Họ đến rồi."
Bình luận truyện