Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 157: Bác sĩ trạc quẩy lên



Trạc Thế Giai ngồi trong xe mồ hôi đầm đìa. Tình thế này khiến cho người ngoài như cô cũng vô cùng căng thẳng. Đột nhiên nghe thấy giọng của Hộ Pháp đang ở trong vòng vây hô to lên một tiếng, Trạc Thế Giai lập tức run rẩy, luống cuống chân tay bò từ buồng sau xe lên ghế lái xe, khởi động xe, đạp ga xông lên trước.

Xe xông lên trước nhưng không đâm vào ai cả. Trạc Thế Giai dừng xe bên cạnh những binh sĩ ở vòng ngoài cùng, nghiêng người, nới lỏng cửa xe. Diệp Dục ở trên cùng nắm lấy tay Tô Tô, một cước đạp ngã một tên lính chắn ở phía trước, kéo Tô Tô đi nhanh hai bước, mở của buồng sau xe, nhét Tô Tô vào trong.

“Lên xe!”

Diệp Dục xoay người chắn ở cửa, đề phòng có súng nhắm vào Tô Tô. Anh đứng thẳng bên cửa xe, trong tay tụ hai đám lửa, nhưng không ném đi, chỉ tụ trong lòng bàn tay để uy hiếp. Hộ Pháp dẫn theo bảy anh em còn lại quay đầu bỏ chạy.

Chỉ chờ Hộ Pháp chạy đến bên chiếc xe Trạc Thế Giai lái, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, sáu anh em còn lại cũng nhanh chóng chạy xa. Trước khi binh sĩ cầm súng đuổi theo, chạy vào trong hai chiếc xe còn lại, phóng xe đi xa.

“Go go go… Bác sĩ Trạc quẩy lên đi!”

Ngồi trên ghế phụ, Hộ Pháp căng thẳng phập phồng. Thời cơ chớp mắt này thực ra chính là thời khắc căng thẳng nhất của hai phe thế lực, có thể đánh hay không phải xem khoảnh khắc cuối cùng này. Nếu như Lã Ấn thực sự bất chấp tất cả phải giữ người ở lại thì các binh sĩ giơ súng chắc chắn sẽ nổ súng.

Tô Tô cũng rất căng thẳng. Cô nhổm dậy từ trên ghế da ở buồng sau xe, ôm chặt lấy eo Diệp Dục, đôi mắt nhìn xuyên qua vai anh, quan sát dáng vẻ của các binh sĩ đang đuổi tới ở bên ngoài. Trạc Thế Giai đạp ga, Tô Tô thuận thế ôm eo Diệp Dục lôi anh vào trong. Trạc Thế Giai trượt dài bánh sau, lái xe chạy đi.

Lã Ấn chắc chắn sẽ không chịu để yên!

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Tô lúc này. Lần này mặc dù Diệp Dục không đánh nhau với người của Lã Ấn, nhưng anh chắc chắn đã ra oai phủ đầu hắn ta rất lớn. Chỉ là bây giờ Lã Ấn muốn xây dựng căn cứ không có nhiều tinh lực trừng trị Diệp Dục, đợi xây căn cứ xong, đoán chắc những ngày tháng nhàn nhã của anh cũng sẽ chấm dứt.

Diệp Dục ở trong buồng sau xe, dưới kỹ thuật lái xe chẳng ra sao của Trạc Thế Giai, anh ổn định thân hình, thuận tiện kéo Tô Tô đang ngã trên ghế dậy, rồi ngẩng đầu hỏi Hộ Pháp đang ngồi ở ghế phụ xe.

“Lai lịch của đối phương thế nào?!”

“Nghe nói là một sĩ quan chỉ huy tên là Lã Ấn, không biết chui từ đâu ra, dẫn theo một đội quân. Mấy ngày nay đang triệu tập dị năng giả khắp nơi. À đúng rồi, hắn ta còn phái Lý Oánh đưa lệnh triệu tập cho chúng ta, bảo chúng ta đến chỗ hắn báo cáo!”

“Cậu đi rồi?”

“Phì, sao có thể chứ?! Không phải chúng ta đã nói rõ, cả đời này sẽ không quay về quân đội sao? Ông đây an phận, còn dự định giữ lại một cái mạng, muốn cưới vợ sinh con nữa.”

Khi nói câu này, Hộ Pháp ngồi trên ghế phụ lén lút nhìn trộm Trạc Thế Giai. Cô đang lái xe, vốn dĩ không chú ý mấy đến Hộ Pháp, nhưng nghe thấy anh nói “muốn lấy vợ sinh con”, cũng nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh. Hai người vừa vặn nhìn thẳng vào nhau, mặt Hộ Pháp nóng lên, xấu hổ nghiêng đầu đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Dục ngồi trên ghế sau xe lại nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Anh không nhớ ra hình như đã nghe thấy cái tên Lã Ấn ở đâu rồi, đành phải dặn dò Hộ Pháp:

“Quay về hỏi Thư Sinh và Thầy Bói xem. Hai người đó thích nghe ngóng tin tức, cái tên Lã Ấn này tôi thấy rất quen.”

Dặn dò xong, Diệp Dục thu hồi gương mặt không chút biểu cảm, quay đầu nhìn Tô Tô đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, bàn tay to lớn kéo một cái, ôm cơ thể nhỏ bé gầy yếu của Tô Tô vào trong lòng, cười hì hì nói:

“Em gái, nghĩ cái gì thế?”

“Không có gì.”

Tô Tô giơ tay lên, ấn nhẹ mũ bóng chày trên đỉnh đầu. Cô vô tình phá hoại kế hoạch xây căn cứ của Lã Ấn. Xây dựng căn cứ đúng là xu hướng phát triển của loài người, cũng có lợi rất lớn với sự tồn tại của con người. Song dã tâm của Lã Ấn quá lớn, không chịu tiến hành theo tuần tự, nghỉ ngơi dưỡng sức nên mới dẫn đến xu thế suy tàn của căn cứ Tương thành sau hai ba năm ngắn ngủi không có dị năng giả để sử dụng.

Vì vậy, để căn cứ Tương thành sụp đổ cũng phải cần thời gian hai ba năm. Dự tính ban đầu của Tô Tô là ở căn cứ Tương thành sinh Tiểu Ái an toàn, chuẩn bị đầy đủ rồi mới dẫn theo cha mẹ cô và Tiểu Ái đi lên phía Bắc. Bây giờ nhóm người Diệp Dục và cả cô đều có thể đã kết thù oán với Lã Ấn, kế hoạch này của cô không thể không thay đổi.

Diệp Dục đang ôm cô thì không nghĩ nhiều như vậy. Dưới kỹ thuật lái xe vô cùng đau tim của Trạc Thế Giai, hai chân anh chống chắc chắn ở sàn xe, ổn định cơ thể, vững chãi ngồi ôm Tô Tô. Diệp Dục giờ nào còn vẻ hung hăng điên cuồng ngang ngược vừa nãy, mà đổi thành bộ dáng vẻ lưu manh, cúi đầu nhìn Tô Tô. Anh chỉ cảm thấy cô gái này lâu ngày không gặp, sao càng ngày càng xinh đẹp, hận không thể cắn cô một cái.

Trong lòng Diệp Dục ngứa ngáy, hoàn toàn không nhìn thấy bụng dưới của Tô Tô hơi nhô lên. Song chuyện này cũng không thể trách anh, vốn dĩ Tô Tô đã gầy, hôm nay lại mặc một chiếc áo len rất rộng. Bụng dưới cũng chỉ mới hơi nhô lên, nếu như không quan sát kỹ càng, nhìn cách ăn mặc khá thời thượng của cô, thực sự không thể nghĩ rằng cô có thai được.

Tuy nhiên, phạm vi của khu vực an toàn không lớn, Trạc Thế Giai cũng cuống quýt lái xe cực nhanh, không đợi Diệp Dục cúi đầu ăn vụng, bọn họ đã phi xe như bay về khu biệt thự Quả Táo.

Mà sau khi bọn họ rời đi, trong một tòa nhà cao tầng nào đó, Lã Ấn mắt chột đang đứng bên cạnh bàn làm việc, gương mặt lạnh lẽo, con mắt duy nhất nhìn chằm chằm cửa sổ sát trần phía trước, nghiêng đầu hỏi:

“Cô gái đó là ai? Người mà Diệp Dục bảo vệ phía sau lưng.”

Lý Oánh đứng sau lưng hắn vẻ mặt ngưng trọng. Nghe vậy, cô ta thấy lòng u ám, cẩn thận dè dặt trả lời, “Cô ta tên là Tô Tô, chính là dị năng giả hệ thủy có thể điều khiển ba người nước kia.”

“Ồ. Là cô ta à!”

Lã Ấn xoay người, đi giày ghệt cổ cao bóng loáng, quay về ngồi xuống trước bàn làm việc, cúi đầu liếc nhìn những tài liệu bày trên bàn. Ngón tay xinh đẹp như của con gái, nhẹ nhàng chỉ vào tờ giấy trên tài liệu, nói với Lý Oánh:

“Cô làm việc, chung quy vẫn khiến tôi thất vọng.”

“Thuộc hạ thất trách!”

Lý Oánh cụp mắt, không biết sao, rốt cuộc nhìn thấy sĩ quan chỉ huy của đội ngũ này. Lần đầu tiên đối diện với Lã Ấn, từ đầu đến cuối khiến cho cô ta có một cảm giác căng thẳng không dám thở mạnh, chỉ thấy Lã Ấn ngồi trên cao, cổ họng phát ra những tràng cười nhẹ, hắn quét mắt nhìn Lý Oánh, nói với sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh Lý Oánh nói:

“Vương Tử Kiều, cậu theo tôi lâu nhất, cũng biết rõ con người tôi, trước giờ không thích cưỡng ép người khác. Hai đội ngũ của Diệp Dục và Tạ Hào Thế cũng thực hấp dẫn, cậu tìm cơ hội mời người thân bạn bè của hai người họ đến chỗ tôi ngồi chơi, nói cho họ biết chỉ cần gia nhập đội dị năng, bọn họ sẽ nhận được những lợi ích và đãi ngộ gì, chỉ cần người thân của họ đồng ý, Diệp Dục và Tạ Hào Thế cũng sẽ đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện