Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 488: Sao cô ta lại ở đây?
Sau lưng vợ Xuân Lai có một đám trẻ đang tụ tập, hiếu kì nhìn mười cô gái đang khổ sở viết bài luận. Nựu Nựu ngồi cạnh vợ Xuân Lai một lúc, thấy chán quá nên gọi Xuân Minh tới, hai chị em nhảy nhót chạy ra ngoài cửa, chưa đi đến hai bước đã chui tọt vào tứ hợp viên của Tô Tô ở.
Tô Tô đang giặt quần áo trong sân, Diệp Dục khom lưng xốc nách Tiểu Ái. Tiểu Ái đang tập đi. Trong sân có mấy sợi dây phơi quần áo, bên trên phơi ga trải giường, ánh nắng không quá bỏng rát chiếu trên những chiếc ga trải giường khiến cả sân phảng phất mùi xà phòng.
Trong sân, ba người nhà Tô Tô mặc dù không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ, đầu mày khóe mắt đều lộ ra sự dịu dàng, khung cảnh này dường như vô cùng hạnh phúc, hài hòa, khiến người khác nhìn cũng thấy thư thái.
Xuân Minh được chị gái dẫn vào trong sân, chạy đến bên cạnh Tiểu Ái trước tiên. Thấy Tiểu Ái đang tập đi, Nựu Nựu bèn ngồi cạnh Tô Tô, thấy Tô Tô đang dùng xà bông giặt đồ cho Tiểu Ái.
“Hai chị em sao lại chạy vào đây? Chán quá à?”
Tô Tô ngồi trên bậc thang dưới hiên, nghiêng đầu nhìn Nựu Nựu cười, hai tay cô dính đầy bọt xà bông. Thực ra Tô Tô giặt mấy món này rất đơn giản, chỉ cần dùng nước dị năng gột vài cái là có thể rửa sạch hết vết bẩn trên quần áo. Nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp, cô thấy Diệp Dục và Tiểu Ái chơi vui vẻ, nên ngồi bên cạnh giặt đồ cho Tiểu Ái, cảnh đẹp, tâm trạng cũng vui.
Nựu Nựu nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh hơi xoăn. Trên trán, nổi bật vết sẹo trên làn da nõn nà, vết sẹo hình con rết, hủy hoại cả khuôn mặt xinh đẹp của con bé. Nhưng Nựu Nựu không để ý, thực ra mẹ bé nói với bé, vết sẹo này không phải không bỏ đi được, nhưng cố tình để lại vì bảo vệ bé.
Vì Nựu Nựu rất xinh đẹp, mới mười ba tuổi nhưng nhìn đã rất phổng phao, khuôn mặt xinh đẹp như thế trong mạt thế là một tai họa, nên vợ Xuân Lai cho rằng vết sẹo đó vừa hay có thể hủy hoại vẻ đẹp của Nựu Nựu. Nựu Nựu cũng nghĩ giống mẹ bé, nên vết sẹo như con rết đó vẫn ở trên trán của bé.
Con bé ngồi cạnh Tô Tô trên bậc đá, thò tay giúp Tô Tô giặt đồ, bĩu môi, nói giọng điệu rất trẻ con:
“Bây giờ mẹ em ngày càng bận, bố em cũng thế. Từ sáng tới tối chẳng thấy đâu. Chị Tô, em rất muốn cha mẹ em học theo chị, đừng lo nhiều việc nữa, phải chơi với chị em em.”
“Thế giới này phải có người lo công chuyện chứ, nếu không thì ai cũng suốt ngày chạy đông chạy tây như chị à?”
Tô Tô cau mày, buồn cười nhìn Nựu Nựu, mặc dù bình thường con bé tỏ ra rất trưởng thành, nhưng thi thoảng cũng có lúc nói ra những câu như trẻ con. Thấy Xuân Lai và vợ, vì mải quản lý khu đông mà ngày càng bận hơn, không có thời gian chăm sóc Nựu Nựu và Xuân Minh, con bé ít nhiều cũng thấy tủi thân.
Cô vẩy bọt xà bông trên tay, để Nựu Nựu giặt nốt chỗ quần áo còn lại. Cô định đứng lên, về phòng lấy ít gà khô cho Nựu Nựu và Xuân Minh ăn, đó đều là đồ cha mẹ Tô nhờ Bạch Hằng đem đồ tươi ngon từ thôn Bát Phương đến.
Vợ Xuân Lai cầm một chồng bài thi và dẫn ba giáo viên, mở cửa tứ hợp viện vào.
“Chỗ tôi đã chọn được ba người này. Cô xem xem, đây là bài họ viết, cô thấy có đúng ý cô không?”
Vợ Xuân Lai nhảy vào trong sân, nói oang oang với Tô Tô cách một lớp dây phơi đồ. Tô Tô ngẩng đầu, chuyển tầm mắt đến chồng bài thi trên tay vợ xuân Lai, sau đó nhìn thấy Thạch Hâm sau lưng vợ Xuân Lai!
Đúng là Thạch Hâm rồi! Đó là vợ của bồ của Bạch Tuyết Lê, đó chính là Thạch Hâm vô cùng yêu thương Khuông Thế Quốc, khóc lóc ăn vạ bắt Thạch Anh trả thù cho Khuông Thế Quốc. Đó cũng là người gây phiền phức cho Tô Tô mà, sao cô ta lại ở đây?
Tô Tô không hiểu lắm, kiếp trước Thạch Hâm là nhân vật chỉ xuất hiện lúc Mai Thắng Nam đưa cô ta lên giường của Xuân Chính Tông, chỉ có tới đó. Thạch Hâm không chủ động chạy tới xin chết, Tô Tô cũng không quan tâm cô gái chẳng bao giờ ra khỏi cửa đó. Sao kiếp này Thạch Hâm lại chạy ra khỏi nhà họ Thạch rồi?
Nói đến chuyện vì sao Tô Tô quen Thạch Hâm, thực ra là vì kiếp trước bị Thạch Anh đuổi giết khổ sở, nên tất cả người trong nhóm Thạch Anh, Tô Tô đều tìm hiểu một chút. Cô còn đặc biệt điều tra tư liệu của những người quan trọng của Thạch Anh, Thạch Anh đuổi giết cô khắp nơi, đương nhiên sẽ có lúc cô phản đòn lại.
Lần tiếp cận gần nhất là lúc Tô Tô bị thương nặng, trà trộn vào nhà họ Thạch. Lúc đó, cô tin vào câu nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nên tạm lánh trong nhà họ Thạch một thời gian, dưỡng thương cho khỏe. cũng trong thời gian đó, cô quen biết Thạch Hâm.
Tóm lại, bỏ qua những hận thù giết chồng giết em, thì Thạch Hâm thực ra không phải là người xấu, chỉ là người này như bị trúng bùa của Khuông Thế Quốc, hơn nữa lại đi theo Thạch Anh, tính tình cô chấp, thẳng thắn có gì nói đó. Trong quan niệm của Thạch Anh, phụ nữ sau khi lấy chồng, gia đình là vùng trời của cô ấy, dù cô ấy cũng tức Khuông Thế Quốc hái hoa bắt bướm bên ngoài, nhưng cô ta giống như phụ nữ cổ đại, đối với Khuông Thế Quốc vẫn giữ trọn tam tòng tứ đức.
Sau này đương nhiên Tô Tô thất bại, lần đó là lần cô tiếp cận gần nhất chứ không phải lần cô phản đòn thành công. Sau này Tô Tô tìm được Mai Thắng Nam, cho Mai Thắng Nam một số tinh hạch lớn, dưới sự giúp đỡ của Mai Thắng Nam mới loại bỏ được Thạch Anh. Sau khi loại bỏ được Thạch Anh, vì sao Tô Tô lại bỏ qua cho Thạch Hâm?
Vì lúc đó Thạch Hâm đang mang thai, cô ta mang thai con của Khuông Thế Quốc, thai lớn rồi nên chỉ ở trong nhà họ Thạch, không có chút năng lực phản kháng nào. Tô Tô lúc đó đã giết người thành quen, cô có thể hạ dao cắt đứt một sinh mạng, nhưng cô tha cho người phụ nữ mang thai Thạch Hâm này.
Vì trên khuôn mặt của Thạch Hâm có cả sự khao khát được sinh đứa trẻ này ra, nên Tô Tô nhất thời mềm lòng, giữ lại mạng sống cho Thạch Hâm.
Cũng may, Thạch Hâm cố chấp muốn báo thù, có thể sau khi sinh con, toàn tâm toàn ý lo cho con mình. Cũng có thể cô ta đột nhiên thay đổi, dù sao thì sau này Thạch Hâm cũng không làm phiền Tô Tô nữa, kể cả khi Tô Tô giết Thạch Anh và Khuông Thế Quốc.
Tô Tô đang giặt quần áo trong sân, Diệp Dục khom lưng xốc nách Tiểu Ái. Tiểu Ái đang tập đi. Trong sân có mấy sợi dây phơi quần áo, bên trên phơi ga trải giường, ánh nắng không quá bỏng rát chiếu trên những chiếc ga trải giường khiến cả sân phảng phất mùi xà phòng.
Trong sân, ba người nhà Tô Tô mặc dù không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ, đầu mày khóe mắt đều lộ ra sự dịu dàng, khung cảnh này dường như vô cùng hạnh phúc, hài hòa, khiến người khác nhìn cũng thấy thư thái.
Xuân Minh được chị gái dẫn vào trong sân, chạy đến bên cạnh Tiểu Ái trước tiên. Thấy Tiểu Ái đang tập đi, Nựu Nựu bèn ngồi cạnh Tô Tô, thấy Tô Tô đang dùng xà bông giặt đồ cho Tiểu Ái.
“Hai chị em sao lại chạy vào đây? Chán quá à?”
Tô Tô ngồi trên bậc thang dưới hiên, nghiêng đầu nhìn Nựu Nựu cười, hai tay cô dính đầy bọt xà bông. Thực ra Tô Tô giặt mấy món này rất đơn giản, chỉ cần dùng nước dị năng gột vài cái là có thể rửa sạch hết vết bẩn trên quần áo. Nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp, cô thấy Diệp Dục và Tiểu Ái chơi vui vẻ, nên ngồi bên cạnh giặt đồ cho Tiểu Ái, cảnh đẹp, tâm trạng cũng vui.
Nựu Nựu nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh hơi xoăn. Trên trán, nổi bật vết sẹo trên làn da nõn nà, vết sẹo hình con rết, hủy hoại cả khuôn mặt xinh đẹp của con bé. Nhưng Nựu Nựu không để ý, thực ra mẹ bé nói với bé, vết sẹo này không phải không bỏ đi được, nhưng cố tình để lại vì bảo vệ bé.
Vì Nựu Nựu rất xinh đẹp, mới mười ba tuổi nhưng nhìn đã rất phổng phao, khuôn mặt xinh đẹp như thế trong mạt thế là một tai họa, nên vợ Xuân Lai cho rằng vết sẹo đó vừa hay có thể hủy hoại vẻ đẹp của Nựu Nựu. Nựu Nựu cũng nghĩ giống mẹ bé, nên vết sẹo như con rết đó vẫn ở trên trán của bé.
Con bé ngồi cạnh Tô Tô trên bậc đá, thò tay giúp Tô Tô giặt đồ, bĩu môi, nói giọng điệu rất trẻ con:
“Bây giờ mẹ em ngày càng bận, bố em cũng thế. Từ sáng tới tối chẳng thấy đâu. Chị Tô, em rất muốn cha mẹ em học theo chị, đừng lo nhiều việc nữa, phải chơi với chị em em.”
“Thế giới này phải có người lo công chuyện chứ, nếu không thì ai cũng suốt ngày chạy đông chạy tây như chị à?”
Tô Tô cau mày, buồn cười nhìn Nựu Nựu, mặc dù bình thường con bé tỏ ra rất trưởng thành, nhưng thi thoảng cũng có lúc nói ra những câu như trẻ con. Thấy Xuân Lai và vợ, vì mải quản lý khu đông mà ngày càng bận hơn, không có thời gian chăm sóc Nựu Nựu và Xuân Minh, con bé ít nhiều cũng thấy tủi thân.
Cô vẩy bọt xà bông trên tay, để Nựu Nựu giặt nốt chỗ quần áo còn lại. Cô định đứng lên, về phòng lấy ít gà khô cho Nựu Nựu và Xuân Minh ăn, đó đều là đồ cha mẹ Tô nhờ Bạch Hằng đem đồ tươi ngon từ thôn Bát Phương đến.
Vợ Xuân Lai cầm một chồng bài thi và dẫn ba giáo viên, mở cửa tứ hợp viện vào.
“Chỗ tôi đã chọn được ba người này. Cô xem xem, đây là bài họ viết, cô thấy có đúng ý cô không?”
Vợ Xuân Lai nhảy vào trong sân, nói oang oang với Tô Tô cách một lớp dây phơi đồ. Tô Tô ngẩng đầu, chuyển tầm mắt đến chồng bài thi trên tay vợ xuân Lai, sau đó nhìn thấy Thạch Hâm sau lưng vợ Xuân Lai!
Đúng là Thạch Hâm rồi! Đó là vợ của bồ của Bạch Tuyết Lê, đó chính là Thạch Hâm vô cùng yêu thương Khuông Thế Quốc, khóc lóc ăn vạ bắt Thạch Anh trả thù cho Khuông Thế Quốc. Đó cũng là người gây phiền phức cho Tô Tô mà, sao cô ta lại ở đây?
Tô Tô không hiểu lắm, kiếp trước Thạch Hâm là nhân vật chỉ xuất hiện lúc Mai Thắng Nam đưa cô ta lên giường của Xuân Chính Tông, chỉ có tới đó. Thạch Hâm không chủ động chạy tới xin chết, Tô Tô cũng không quan tâm cô gái chẳng bao giờ ra khỏi cửa đó. Sao kiếp này Thạch Hâm lại chạy ra khỏi nhà họ Thạch rồi?
Nói đến chuyện vì sao Tô Tô quen Thạch Hâm, thực ra là vì kiếp trước bị Thạch Anh đuổi giết khổ sở, nên tất cả người trong nhóm Thạch Anh, Tô Tô đều tìm hiểu một chút. Cô còn đặc biệt điều tra tư liệu của những người quan trọng của Thạch Anh, Thạch Anh đuổi giết cô khắp nơi, đương nhiên sẽ có lúc cô phản đòn lại.
Lần tiếp cận gần nhất là lúc Tô Tô bị thương nặng, trà trộn vào nhà họ Thạch. Lúc đó, cô tin vào câu nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nên tạm lánh trong nhà họ Thạch một thời gian, dưỡng thương cho khỏe. cũng trong thời gian đó, cô quen biết Thạch Hâm.
Tóm lại, bỏ qua những hận thù giết chồng giết em, thì Thạch Hâm thực ra không phải là người xấu, chỉ là người này như bị trúng bùa của Khuông Thế Quốc, hơn nữa lại đi theo Thạch Anh, tính tình cô chấp, thẳng thắn có gì nói đó. Trong quan niệm của Thạch Anh, phụ nữ sau khi lấy chồng, gia đình là vùng trời của cô ấy, dù cô ấy cũng tức Khuông Thế Quốc hái hoa bắt bướm bên ngoài, nhưng cô ta giống như phụ nữ cổ đại, đối với Khuông Thế Quốc vẫn giữ trọn tam tòng tứ đức.
Sau này đương nhiên Tô Tô thất bại, lần đó là lần cô tiếp cận gần nhất chứ không phải lần cô phản đòn thành công. Sau này Tô Tô tìm được Mai Thắng Nam, cho Mai Thắng Nam một số tinh hạch lớn, dưới sự giúp đỡ của Mai Thắng Nam mới loại bỏ được Thạch Anh. Sau khi loại bỏ được Thạch Anh, vì sao Tô Tô lại bỏ qua cho Thạch Hâm?
Vì lúc đó Thạch Hâm đang mang thai, cô ta mang thai con của Khuông Thế Quốc, thai lớn rồi nên chỉ ở trong nhà họ Thạch, không có chút năng lực phản kháng nào. Tô Tô lúc đó đã giết người thành quen, cô có thể hạ dao cắt đứt một sinh mạng, nhưng cô tha cho người phụ nữ mang thai Thạch Hâm này.
Vì trên khuôn mặt của Thạch Hâm có cả sự khao khát được sinh đứa trẻ này ra, nên Tô Tô nhất thời mềm lòng, giữ lại mạng sống cho Thạch Hâm.
Cũng may, Thạch Hâm cố chấp muốn báo thù, có thể sau khi sinh con, toàn tâm toàn ý lo cho con mình. Cũng có thể cô ta đột nhiên thay đổi, dù sao thì sau này Thạch Hâm cũng không làm phiền Tô Tô nữa, kể cả khi Tô Tô giết Thạch Anh và Khuông Thế Quốc.
Bình luận truyện