Sở Ái
Chương 16: “Không dỗ được.”
Sau đó, Chu Tân Hạc lấy vài túi đồ từ trong xe ra, bảo tài xế tặng cho người thân của cô.
Quan Ánh chưa từng đưa anh về quê, nhưng anh lại biết rõ chính xác địa chỉ người thân của cô, tên tuổi, nhà có bao nhiêu người.
Tặng quà xong, họ hàng tự nhiên sẽ đến nói lời cảm ơn.
Nhìn bóng dáng của Chu Tân Hạc, không cần Quan Ánh nói thêm lời nào, lời đồn cũng tự biến mất.
Một phòng nam nữ già trẻ đều đánh giá Chu Tân Hạc, ánh mắt chẳng khác gì người dân Nữ Nhi quốc nhìn Đường Tăng, kinh sợ, tò mò, tìm tòi nghiên cứu.
Ở đây cũng có mấy người thân thích ngang ngược bị bố Quan từ chối cho đi cửa sau, bọn họ ganh đua, chất chứa oán hận, thậm chí ngay cả người đã mất họ cũng nhìn người nhà của người ta không vừa mắt. Ngoài mặt thì nở nụ cười, nhưng ánh mắt là sự ghen ghét không thể che giấu, không chịu nổi cuộc sống Quan Ánh tốt hơn con gái nhà mình.
Mấy người phụ nữ đã sống trong thị trấn nhỏ này hàng chục năm không thể hiểu được những món đồ cao cấp, chỉ biết thương hiệu của Chu Tân Hạc rất đắt, lòng dạ nham hiểm, kiếm được nhiều tiền, nhưng trên TV những ngôi sao lớn đều tranh nhau mua, đúng là kẻ ngốc lắm tiền.
Giọng điệu chua ngoa: “Không ngờ cậu còn trẻ thế này, chúng tôi còn nghĩ cậu đã khá lớn tuổi rồi.”
Chu Tân Hạc gật đầu: “Không nhỏ nữa.”
Một người phụ nữ trung niên khác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chu Tân Hạc, mỉm cười hỏi: “Năm nay chắc cậu 25 tuổi rồi nhỉ?”
Chu Tân Hạc: “29.”
“Bố mẹ Quan Ánh khi còn sống đều là quan chức, bọn tôi còn nghĩ chắc con bé sẽ tìm người viên chức cơ. Ôi Tiểu Chu tôi nói thế này cậu đừng hiểu lầm nhé, tôi thấy việc kinh doanh của cậu chắc có lúc lên lúc xuống, không có gì bảo đảm cả, rất nhiều các công ty lớn, toàn những người tai to mặt lớn, thế mà nói đóng cửa là đóng cửa, chẳng có tí dấu hiệu nào, cậu phải làm đâu chắc đấy mới được.”
Chu Tân Hạc điềm tĩnh nói: “Mọi người yên tâm, cháu đã dành riêng cho Ánh Ánh một khoản tiền, chắc là đủ để đảm bảo cô ấy tiêu cả đời không hết.”
Việc này Quan Ánh không biết, che giấu ánh mắt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn anh.
“Cả đời sao? Vậy chắc là nhiều lắm nhỉ?”
Chu Tân Hạc đáp lời rồi quay đầu lại nhìn Quan Ánh: “Cũng không nhiều lắm, tạm thời chỉ có 7000 vạn.”[1]
[1] Khoảng 230 tỷ VNĐ
“….”
Quan Ánh vô thức tách ngón tay tính xem 7000 vạn có bao nhiêu số không.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---
Ngồi giữa đám người này, Chu Tân Hạc tựa như một quý tộc trẻ tuổi bước ra từ trong tranh, trên người anh bẩm sinh đã có sự lễ độ nho nhã, gột rửa sự lạnh lùng, sự tu dưỡng được lắng đọng qua bao danh lợi.
Họ hàng mồm năm miệng mười, hỏi chuyện nhạt nhẽo, còn anh hỏi gì đáp nấy, không kiêu căng không nóng nảy, đâu vào đấy.
Cả đường Chu Tân Hạc không xem điện thoại, anh rất hiếm khi kiên nhẫn như vậy. Hôm nay thân phận của anh là con rể nhà họ Quan, thái độ của anh quyết định địa vị của Quan Ánh trong mắt người khác. Anh biết cô để tâ m đến chuyện này.
Quan Ánh cúi đầu nhìn đồng hồ, định nói nhưng bị người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cắt ngang.
“Nghe nói thương hiệu của cậu là cái gì mà B… Túi thương hiệu B, là chuyển từ bên Pháp về? Lợi nhuận chắc nhiều lắm nhỉ? Công ty của cậu có còn tuyển người không? Tôi có đứa cháu ngoại năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, không muốn học nữa, không muốn ra ngoài làm thuê, tôi nghĩ hay là…..”
“Thục Nhàn.” Bà Biểu ngắt lời người phụ nữ trung niên: “Tiểu Chu và Ánh Ánh vừa xuống máy bay, trên đường đi cũng đã mệt rồi, cô đừng hỏi lung tung mãi nữa, để cho hai đứa ăn ít hoa quả đi.”
“À phải phải phải, ăn hoa quả, ăn hoa quả đi.”
“Còn cái gì mà A rồi B.” Bà Biểu sửa lại: “Thương hiệu của Tiểu Chu là Bamboo, dịch sang tiếng Trung nghĩa là cây trúc.”
“Ài! Cháu biết rồi!” Người phụ nữ giả vờ đã hiểu: “Cây trúc sao, chỗ chúng ta không phải là xứ sở của gấu trúc à, cái khác thì không có, nhưng trúc thì rất nhiều.”
Nói chuyện với đám người này một lúc cảm giác như bản thân đang trở về trước thời giải phóng, mặt Quan Ánh đầy vẻ khó chịu: “Cũng không còn sớm nữa, anh Khánh Sinh, anh giúp bà Biểu tiễn khách về đi.”
Khánh Sinh ngầm hiểu, đứng dậy mặc áo khoác vào: “Các cô chú, để cháu đưa mọi người về.”
Đám người ra đến cửa, thấy có chiếc ô tô màu đen đang đỗ bên ngoài.
“Xe này chắc cũng cả trăm vạn đúng không? Ôi Tiểu Chu giỏi thật, tuổi còn trẻ mà đã làm ăn lớn như vậy rồi. Chắc đây là tài xế nhỉ? Tuổi cũng không lớn lắm mà đã là tài xế, tốt thật.”
Phụ trách đưa Quan Ánh và Chu Tân Hạc đến đây là giám đốc kinh doanh bên công ty chi nhánh, tuy đúng là hôm nay anh ta là tài xế nhưng cũng không phải tài xế thật mà, cười gượng: “Tốt thật, tốt thật.”
Chu Tân Hạc gỡ mắt kính xuống, nhéo nhéo ấn đường. Quan Viễn đã từng nói với anh, mấy người thân thích ở quê họ đều là những người hiểm độc, đúng là danh bất hư truyền.
“Tiểu Chu đẹp trai thế này, sinh con với Ánh Ánh chắc chắn rất xinh.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu hai đứa nó có con, nhất định sẽ y như búp bê ấy! Giàu vậy, sinh ba đứa cũng không sợ.”
Bọn họ dựa vào thân phận bề trên, tự cho là khiêm tốn vạch trần Quan Ánh: “Ánh Ánh nhà ta là con bé rất dễ xúc động, chuyện gì cũng trưng lên mặt, giống y như bố nó, là người rất để ý, cứng nhắc, không lanh lợi, sức khỏe như vậy thì sao có thể tốt được đây?”
“Đúng đúng đúng, chủ yếu vẫn do con bé suốt ngày không ra khỏi cửa, không rèn luyện, bấy người hết cả. Con bé này từ nhỏ đã yếu ớt, không chịu được chút ấm ức nào, người lại lười. Tiểu Chu à, sau này vất vả cho cậu rồi, cậu lượng thứ lượng thứ nhé.”
Quan Ánh:???
Nói cô tính tình không tốt thì thôi đi, lười biếng là có ý gì đây?
Chu Tân Hạc nhấc mí mắt lên, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Trong nhà có giúp việc và lái xe, không cần Ánh Ánh làm việc nhà. Sức khỏe không tốt là do cháu chăm sóc cô ấy không chu đáo. Về phần tính tình cũng do cháu nuông chiều mà thành. Mọi người nói Ánh Ánh như vậy là ra đề khó cho cháu rồi, về cháu lại phải dỗ dành cả nửa ngày.”
Quan Ánh bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Cô không nghe lầm chứ? Lời này là do Chu Tân Hạc nói? Sao lúc trước không biết anh biết ăn nói như vậy nhỉ?
———
Trên đường về nhà, Quan Ánh muốn nói cảm ơn, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Lòng cô rối bời, bĩu môi: “Có kẹo không?”
Giọng điệu cứ như chàng trai thất tình đang hỏi: “Có thuốc lá không?”
Cô thôi giả vờ ngoan ngoãn, cũng không luôn miệng nói “Chú nhỏ” nữa, không phải Chu Tân Hạc không cảm nhận được những thay đổi này. Anh bóc viên kẹo trái cây ra đưa cho Quan Ánh: “Đây là vẻ mặt gì đây?”
Lớp vỏ kẹo được mở ra, viên kẹo nhỏ màu cam nằm trong lòng bàn tay, Quan Ánh cúi đầu, ngậm kẹo ở tay anh vào trong miệng, nghiêng đầu, cố ý cắn ngón tay anh một cái để trả thù.
“Không cố ý.” Cô không hề có thành ý nói lời xin lỗi.
Chu Tân Hạc nắm cằm cô, cụp mắt đối mặt với cô, hỏi: “Hối hận à?”
Tầm mắt hai người giao nhau một giây, Quan Ánh nhắm mắt, không nhìn anh nữa.
Khác với thái độ dung túng không có điểm dừng trước đây, ngón tay nắm lấy cằm cô của Chu Tân Hạc mang theo ha/m muốn kiểm soát.
Tính cách lạnh lùng của anh chỉ cần nhìn từ xa thôi đã có thể giúp Quan Ánh cản được không ít tình địch, nhưng chưa từng nghiêm khắc với cô, lúc này khi cơn giận dữ sắp sửa bùng lên, anh hệt như một chú sư tử ngủ đông trên ngọn núi tuyết, toát ra hơi thở nguy hiểm.
Cảm giác tồn tại của ngón tay đặt trên cằm cô quá mạnh mẽ, Quan Ánh nhắm nghiền hai mắt cũng có thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân đôi tay này.
Giọng anh trầm xuống: “Ánh Ánh, hôn nhân không phải trò đùa, hôm quyết định kết hôn chú đã chuẩn bị xong hết rồi.” Chu Tân Hạc cảm nhận được tâm trạng của cô: “Nói cho chú biết, tại sao lại trốn tránh? Bởi vì anh chàng đó hả?”
Quan Ánh thường nói hôn nhân sẽ không bền vững, cô mới chỉ là một cô gái đôi mươi, không muốn bạn bè biết được chuyện mình đã kết hôn cũng bình thường.
“Không liên quan đến anh ấy.” Quan Ánh ủ rũ nghiêng đầu, giống như đóa hoa nhỏ héo úa, miễn cưỡng mở mắt nhìn anh: “Cháu không hiểu thái độ của chú. Vì sao lại muốn công khai quan hệ của chúng ta ngay lúc này.” Giây phút mà anh chống lưng cho cô, lòng cô ngập tràn vui sướng, nhưng sau đó lại là cảm giác mất mát dồn dập kéo đến.
Chu Tân Hạc nâng khuôn mặt cô lên, nhìn mắt cô từ từ biến thành hồng, trong lòng hơi khó hiểu: “Không vui vì chú không chừa đường lui cho cháu sao?”
“Chú vừa sinh ra đã sống ở thành phố lớn, đóng cửa lại thì không biết ai vào ai, nhưng cháu thì khác, cháu sinh ra ở một thị trấn nhỏ, nhà nào cũng là những khuôn mặt quen thuộc, quan hệ của bố mẹ với họ hàng lại cũng không tốt, chú hoàn toàn không hiểu được lời của bọn họ làm tổn thương người khác bao nhiêu đâu.”
Chu Tân Hạc đồng ý với suy nghĩ của cô: “Đã thấy rồi.”
“Vậy mà chú còn công khai quan hệ, lại còn tặng quà cho bọn họ. Bây giờ cầm quà thì bọn họ sẽ vui vẻ tâng bốc cháu, sau này chú không đến nữa, bọn họ sẽ chán ghét hãm hại cháu. Mấy người đó đều không biết giữ miệng, chẳng mấy mà cháu sẽ thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của bọn họ.”
Chu Tân Hạc không quá để ý: “Không ly hôn thì sẽ không rời.”
Anh có một loại năng lực thần kỳ, có thể biến đổi qua lại giữa nghiêm túc và cợt nhả, nhưng ánh mắt của anh rất nghiêm túc, thâm sâu sáng ngời, dễ dàng mê hoặc người khác, hoàn toàn không nắm bắt được.
“… Cháu ứ thèm.” Vẻ mặt Quan Ánh ghét bỏ, ai cần anh bố thí chứ. Mà ly hôn thì được lợi ích gì cơ chứ.
Chu Tân Hạc nhíu mày: “Vậy cháu lo cái gì? Lo sau này chú không về cùng cháu nữa ư?”
Anh không nhắc đến chuyện này thì không sao, vừa nhắc đến thì cảm giác ghen tuông ào đến, cổ họng Quan Ánh nghèn nghẹn, không kiềm chế được sự ấm ức chất chồng như núi: “Trước kia chú cũng có về đâu.” Khóe miệng cô rũ xuống, “Cháu bị hiểu lầm là ông già bao nuôi cũng không phải ngày một ngày hai.”
Chu Tân Hạc nâng đầu cô lên: “Mấy lời bàn tán không đúng sự thật đã kịp thời làm rõ rồi, không phải sao?”
Quan Ánh rầu rĩ quay đầu: “Thế nào gọi là không đúng sự thật? Chú không phải ông già hay à?”
Chu Tân Hạc: “…”
Quan Ánh đeo tai nghe lên, ngồi nép vào góc nhỏ bên cửa kính xe, bật chế độ tự nhốt bản thân.
Tai nghe vang lên tiếng chuông cuộc gọi, Quan Ánh ấn nghe: “Làm gì thế”
Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ: “Có muốn ăn kẹo không? Bóc xong để chú lau tay.”
Quan Ánh gỡ tai nghe xuống: “Không ăn! Cháu sợ đau răng.”
Chu Tân Hạc trêu cô: “Cắn chú mạnh quá hả?”
“… Chu Tân Hạc, chú đừng nói chuyện với cháu nữa.” Cô không thể chịu được sự dịu dàng quyến rũ của anh, không muốn đạp đổ quyết tâm mình vừa cất công dựng nên.
Chu Tân Hạc nhướng mày: “Gọi cả tên lẫn họ cơ đấy.”
Quan Ánh hùng hồn nói: “Tên không phải dùng để gọi sao? Nói xong còn thấp giọng lầm bầm: “Hơn nữa cũng không lớn hơn cháu bao nhiêu mấy.”
“Phải. Nhưng không phải gọi lúc giận.” Chu Tân Hạc chạm nhẹ vào hàng mi dài của cô: “Khởi động lại.”
Quan Ánh hừ một tiếng: “Mất điện rồi.”
Cô nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhăn nhó ghét bỏ, ngồi co vào một góc hệt như con đà điểu nhỏ.
Chu Tân Hạc cười nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
———
Sau khi qua cầu vượt, Chu Tân Hạc bảo tài xế lái xe đến nhà của Chu Niệm Niệm, theo thông lệ Tết anh đến thăm bố mẹ cô ấy.
Quan Ánh trầm mặc suốt quãng đường.
Cô sợ bản thân không chịu cám dỗ.
Mỗi ánh mắt mỗi câu nói của người đàn ông này đều cuốn hút cô, một nơi trên cơ thể đều vô cùng hợp gu cô. Ví như tay anh, Quan Ánh chưa từng thấy đôi tay nào thon dài tinh tế đến vậy.
Nhất là lúc anh cầm điếu thuốc, chí mạng với những người cuồng tay.
Đã lâu lắm rồi Quan Ánh không nhìn thấy Chu Tân Hạc hút thuốc, cô không chịu được mùi khói thuốc, nên Chu Tân Hạc sẽ cố gắng tránh đi nơi không có cô.
Cầm quà, Chu Tân Hạc đi vòng qua bên Quan Ánh, mở của xe: “Xuống được chứ? Cô bé.”
Anh gọi cô là gì cơ?
Cô bé?
“Ông già này xã giao cháu cũng không muốn đi cùng.” Chu Tân Hạc cúi người, dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào chóp mũi Quan Ánh: “Đi tìm Niệm Niệm chơi nhé?”
Quan Ánh kéo mũ, kéo mạnh xuống một phát, bắt nó trở thành cái bịt mắt.
Không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hại nước hại dân đó nữa, mắt không thấy lòng không phiền.
Chu Tân Hạc nhắc nhở cô: “Nhìn đường.”
“Chú đừng nói chuyện.” Cô không muốn bị giọng nói trầm ấm này cám dỗ đâu.
Eo bỗng bị siết chặt, Quan Ánh được Chu Tân Hạc dùng một tay ôm lên, cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng kéo mũ, cúi đầu: “Chú làm gì vậy?”
Ngay cả xưng hô cũng không gọi nữa.
Chu Tân Hạc nâng mắt nhìn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, không đáp lời.
Quan Ánh vò tóc anh rối tung, “Thả cháu xuống đi.”
Sợi tóc của anh mềm mại, làm rối tung lại vẫn có vẻ đẹp riêng, tim Quan Ánh đập loạn không kiềm chế được, hai giây sau mới thoát khỏi khuôn mặt của anh, giãy giụa muốn xuống đất.
Bước qua mấy bậc thang, đi vào trong sân của biệt thự, Chu Tân Hạc khom lưng để cô xuống, cụp mắt nhìn cô, hướng cằm ra phía cửa.
Thấy dưới bậc thang là một vũng nước, Quan Ánh ngượng ngùng vì đã ồn ào, nếu Chu Tân Hạc không ôm cô lên, chắc cô đã giẫm lên nó rồi.
Cô lúng túng ậm ừ: “Cảm ơn.”
Chu Tân Hạc nhẹ nhướng mày.
Quan Ánh: “?” Ai quyến rũ anh à?
Cô cố ý trưng ra khuôn mặt lạnh: “Còn không mở miệng nữa, cháu sẽ giận.”
Chu Tân Hạc: “Thì ra chú có thể nói chuyện sao? Cô bé.”
“…” Sao lại nghe lời cô đến thế hả?
“Ánh Ánh đến rồi à?” Thím hai cầm chổi ra quét nước, nhìn thấy Quan Ánh thì lập tức ném chổi đi nhiệt tình hỏi thăm, kéo tay Quan Ánh, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ trắng sữa ửng hồng: “A Tân, cháu cho Ánh Ánh ăn gì thế, nuôi y như búp bê thế này? Nhìn làn da căng mọng này xem, Niệm Niệm nhà thím ấy à, thô ráp như đàn ông vậy.”
“Mẹ, mẹ nói gì đó, có thằng đàn ông nào đẹp trai như con không?” Chu Niệm Niệm bước ngang qua bồn hoa, cách ba bậc thềm nhảy xuống, hệt như nữ hiệp trong phim từ trên trời giáng xuống. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo croptop, một chiếc váy da ngắn màu đen, đôi chân vừa thẳng vừa dài, trắng đến loá mắt, đi đôi bốt Dr. Martens cùng màu, tóc ngắn ngang vai, trang điểm lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp.
Trông thấy Chu Tân Hạc đứng trong sân, cô ấy đổi giọng: “Anh cả thì không tính, khuôn mặt này không thuộc trình độ của nhân loại.” Chu Niệm Niệm nghiêng đầu, nhìn Quan Ánh rồi ngoắc tay: “Sau lại mang cái mặt gượng cười thế này, ai bắt nạt cục cưng nhà ta vậy?”
Thím hai: “Ấy? Ánh Ánh không vui à? Làm sao thế?”
Chu Tân Hạc tiếp lời: “Đang bực mình.”
“Vậy cháu dỗ đi, xem cháu chọc con bé kìa, miệng vểnh đến nỗi treo được cả nồi nước tương rồi.”
“Không dỗ được.” Chu Tân Hạc cười: “Làm lơ cháu suốt cả đường.”
Quan Ánh chưa từng đưa anh về quê, nhưng anh lại biết rõ chính xác địa chỉ người thân của cô, tên tuổi, nhà có bao nhiêu người.
Tặng quà xong, họ hàng tự nhiên sẽ đến nói lời cảm ơn.
Nhìn bóng dáng của Chu Tân Hạc, không cần Quan Ánh nói thêm lời nào, lời đồn cũng tự biến mất.
Một phòng nam nữ già trẻ đều đánh giá Chu Tân Hạc, ánh mắt chẳng khác gì người dân Nữ Nhi quốc nhìn Đường Tăng, kinh sợ, tò mò, tìm tòi nghiên cứu.
Ở đây cũng có mấy người thân thích ngang ngược bị bố Quan từ chối cho đi cửa sau, bọn họ ganh đua, chất chứa oán hận, thậm chí ngay cả người đã mất họ cũng nhìn người nhà của người ta không vừa mắt. Ngoài mặt thì nở nụ cười, nhưng ánh mắt là sự ghen ghét không thể che giấu, không chịu nổi cuộc sống Quan Ánh tốt hơn con gái nhà mình.
Mấy người phụ nữ đã sống trong thị trấn nhỏ này hàng chục năm không thể hiểu được những món đồ cao cấp, chỉ biết thương hiệu của Chu Tân Hạc rất đắt, lòng dạ nham hiểm, kiếm được nhiều tiền, nhưng trên TV những ngôi sao lớn đều tranh nhau mua, đúng là kẻ ngốc lắm tiền.
Giọng điệu chua ngoa: “Không ngờ cậu còn trẻ thế này, chúng tôi còn nghĩ cậu đã khá lớn tuổi rồi.”
Chu Tân Hạc gật đầu: “Không nhỏ nữa.”
Một người phụ nữ trung niên khác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chu Tân Hạc, mỉm cười hỏi: “Năm nay chắc cậu 25 tuổi rồi nhỉ?”
Chu Tân Hạc: “29.”
“Bố mẹ Quan Ánh khi còn sống đều là quan chức, bọn tôi còn nghĩ chắc con bé sẽ tìm người viên chức cơ. Ôi Tiểu Chu tôi nói thế này cậu đừng hiểu lầm nhé, tôi thấy việc kinh doanh của cậu chắc có lúc lên lúc xuống, không có gì bảo đảm cả, rất nhiều các công ty lớn, toàn những người tai to mặt lớn, thế mà nói đóng cửa là đóng cửa, chẳng có tí dấu hiệu nào, cậu phải làm đâu chắc đấy mới được.”
Chu Tân Hạc điềm tĩnh nói: “Mọi người yên tâm, cháu đã dành riêng cho Ánh Ánh một khoản tiền, chắc là đủ để đảm bảo cô ấy tiêu cả đời không hết.”
Việc này Quan Ánh không biết, che giấu ánh mắt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn anh.
“Cả đời sao? Vậy chắc là nhiều lắm nhỉ?”
Chu Tân Hạc đáp lời rồi quay đầu lại nhìn Quan Ánh: “Cũng không nhiều lắm, tạm thời chỉ có 7000 vạn.”[1]
[1] Khoảng 230 tỷ VNĐ
“….”
Quan Ánh vô thức tách ngón tay tính xem 7000 vạn có bao nhiêu số không.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---
Ngồi giữa đám người này, Chu Tân Hạc tựa như một quý tộc trẻ tuổi bước ra từ trong tranh, trên người anh bẩm sinh đã có sự lễ độ nho nhã, gột rửa sự lạnh lùng, sự tu dưỡng được lắng đọng qua bao danh lợi.
Họ hàng mồm năm miệng mười, hỏi chuyện nhạt nhẽo, còn anh hỏi gì đáp nấy, không kiêu căng không nóng nảy, đâu vào đấy.
Cả đường Chu Tân Hạc không xem điện thoại, anh rất hiếm khi kiên nhẫn như vậy. Hôm nay thân phận của anh là con rể nhà họ Quan, thái độ của anh quyết định địa vị của Quan Ánh trong mắt người khác. Anh biết cô để tâ m đến chuyện này.
Quan Ánh cúi đầu nhìn đồng hồ, định nói nhưng bị người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cắt ngang.
“Nghe nói thương hiệu của cậu là cái gì mà B… Túi thương hiệu B, là chuyển từ bên Pháp về? Lợi nhuận chắc nhiều lắm nhỉ? Công ty của cậu có còn tuyển người không? Tôi có đứa cháu ngoại năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, không muốn học nữa, không muốn ra ngoài làm thuê, tôi nghĩ hay là…..”
“Thục Nhàn.” Bà Biểu ngắt lời người phụ nữ trung niên: “Tiểu Chu và Ánh Ánh vừa xuống máy bay, trên đường đi cũng đã mệt rồi, cô đừng hỏi lung tung mãi nữa, để cho hai đứa ăn ít hoa quả đi.”
“À phải phải phải, ăn hoa quả, ăn hoa quả đi.”
“Còn cái gì mà A rồi B.” Bà Biểu sửa lại: “Thương hiệu của Tiểu Chu là Bamboo, dịch sang tiếng Trung nghĩa là cây trúc.”
“Ài! Cháu biết rồi!” Người phụ nữ giả vờ đã hiểu: “Cây trúc sao, chỗ chúng ta không phải là xứ sở của gấu trúc à, cái khác thì không có, nhưng trúc thì rất nhiều.”
Nói chuyện với đám người này một lúc cảm giác như bản thân đang trở về trước thời giải phóng, mặt Quan Ánh đầy vẻ khó chịu: “Cũng không còn sớm nữa, anh Khánh Sinh, anh giúp bà Biểu tiễn khách về đi.”
Khánh Sinh ngầm hiểu, đứng dậy mặc áo khoác vào: “Các cô chú, để cháu đưa mọi người về.”
Đám người ra đến cửa, thấy có chiếc ô tô màu đen đang đỗ bên ngoài.
“Xe này chắc cũng cả trăm vạn đúng không? Ôi Tiểu Chu giỏi thật, tuổi còn trẻ mà đã làm ăn lớn như vậy rồi. Chắc đây là tài xế nhỉ? Tuổi cũng không lớn lắm mà đã là tài xế, tốt thật.”
Phụ trách đưa Quan Ánh và Chu Tân Hạc đến đây là giám đốc kinh doanh bên công ty chi nhánh, tuy đúng là hôm nay anh ta là tài xế nhưng cũng không phải tài xế thật mà, cười gượng: “Tốt thật, tốt thật.”
Chu Tân Hạc gỡ mắt kính xuống, nhéo nhéo ấn đường. Quan Viễn đã từng nói với anh, mấy người thân thích ở quê họ đều là những người hiểm độc, đúng là danh bất hư truyền.
“Tiểu Chu đẹp trai thế này, sinh con với Ánh Ánh chắc chắn rất xinh.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu hai đứa nó có con, nhất định sẽ y như búp bê ấy! Giàu vậy, sinh ba đứa cũng không sợ.”
Bọn họ dựa vào thân phận bề trên, tự cho là khiêm tốn vạch trần Quan Ánh: “Ánh Ánh nhà ta là con bé rất dễ xúc động, chuyện gì cũng trưng lên mặt, giống y như bố nó, là người rất để ý, cứng nhắc, không lanh lợi, sức khỏe như vậy thì sao có thể tốt được đây?”
“Đúng đúng đúng, chủ yếu vẫn do con bé suốt ngày không ra khỏi cửa, không rèn luyện, bấy người hết cả. Con bé này từ nhỏ đã yếu ớt, không chịu được chút ấm ức nào, người lại lười. Tiểu Chu à, sau này vất vả cho cậu rồi, cậu lượng thứ lượng thứ nhé.”
Quan Ánh:???
Nói cô tính tình không tốt thì thôi đi, lười biếng là có ý gì đây?
Chu Tân Hạc nhấc mí mắt lên, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Trong nhà có giúp việc và lái xe, không cần Ánh Ánh làm việc nhà. Sức khỏe không tốt là do cháu chăm sóc cô ấy không chu đáo. Về phần tính tình cũng do cháu nuông chiều mà thành. Mọi người nói Ánh Ánh như vậy là ra đề khó cho cháu rồi, về cháu lại phải dỗ dành cả nửa ngày.”
Quan Ánh bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Cô không nghe lầm chứ? Lời này là do Chu Tân Hạc nói? Sao lúc trước không biết anh biết ăn nói như vậy nhỉ?
———
Trên đường về nhà, Quan Ánh muốn nói cảm ơn, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Lòng cô rối bời, bĩu môi: “Có kẹo không?”
Giọng điệu cứ như chàng trai thất tình đang hỏi: “Có thuốc lá không?”
Cô thôi giả vờ ngoan ngoãn, cũng không luôn miệng nói “Chú nhỏ” nữa, không phải Chu Tân Hạc không cảm nhận được những thay đổi này. Anh bóc viên kẹo trái cây ra đưa cho Quan Ánh: “Đây là vẻ mặt gì đây?”
Lớp vỏ kẹo được mở ra, viên kẹo nhỏ màu cam nằm trong lòng bàn tay, Quan Ánh cúi đầu, ngậm kẹo ở tay anh vào trong miệng, nghiêng đầu, cố ý cắn ngón tay anh một cái để trả thù.
“Không cố ý.” Cô không hề có thành ý nói lời xin lỗi.
Chu Tân Hạc nắm cằm cô, cụp mắt đối mặt với cô, hỏi: “Hối hận à?”
Tầm mắt hai người giao nhau một giây, Quan Ánh nhắm mắt, không nhìn anh nữa.
Khác với thái độ dung túng không có điểm dừng trước đây, ngón tay nắm lấy cằm cô của Chu Tân Hạc mang theo ha/m muốn kiểm soát.
Tính cách lạnh lùng của anh chỉ cần nhìn từ xa thôi đã có thể giúp Quan Ánh cản được không ít tình địch, nhưng chưa từng nghiêm khắc với cô, lúc này khi cơn giận dữ sắp sửa bùng lên, anh hệt như một chú sư tử ngủ đông trên ngọn núi tuyết, toát ra hơi thở nguy hiểm.
Cảm giác tồn tại của ngón tay đặt trên cằm cô quá mạnh mẽ, Quan Ánh nhắm nghiền hai mắt cũng có thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân đôi tay này.
Giọng anh trầm xuống: “Ánh Ánh, hôn nhân không phải trò đùa, hôm quyết định kết hôn chú đã chuẩn bị xong hết rồi.” Chu Tân Hạc cảm nhận được tâm trạng của cô: “Nói cho chú biết, tại sao lại trốn tránh? Bởi vì anh chàng đó hả?”
Quan Ánh thường nói hôn nhân sẽ không bền vững, cô mới chỉ là một cô gái đôi mươi, không muốn bạn bè biết được chuyện mình đã kết hôn cũng bình thường.
“Không liên quan đến anh ấy.” Quan Ánh ủ rũ nghiêng đầu, giống như đóa hoa nhỏ héo úa, miễn cưỡng mở mắt nhìn anh: “Cháu không hiểu thái độ của chú. Vì sao lại muốn công khai quan hệ của chúng ta ngay lúc này.” Giây phút mà anh chống lưng cho cô, lòng cô ngập tràn vui sướng, nhưng sau đó lại là cảm giác mất mát dồn dập kéo đến.
Chu Tân Hạc nâng khuôn mặt cô lên, nhìn mắt cô từ từ biến thành hồng, trong lòng hơi khó hiểu: “Không vui vì chú không chừa đường lui cho cháu sao?”
“Chú vừa sinh ra đã sống ở thành phố lớn, đóng cửa lại thì không biết ai vào ai, nhưng cháu thì khác, cháu sinh ra ở một thị trấn nhỏ, nhà nào cũng là những khuôn mặt quen thuộc, quan hệ của bố mẹ với họ hàng lại cũng không tốt, chú hoàn toàn không hiểu được lời của bọn họ làm tổn thương người khác bao nhiêu đâu.”
Chu Tân Hạc đồng ý với suy nghĩ của cô: “Đã thấy rồi.”
“Vậy mà chú còn công khai quan hệ, lại còn tặng quà cho bọn họ. Bây giờ cầm quà thì bọn họ sẽ vui vẻ tâng bốc cháu, sau này chú không đến nữa, bọn họ sẽ chán ghét hãm hại cháu. Mấy người đó đều không biết giữ miệng, chẳng mấy mà cháu sẽ thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của bọn họ.”
Chu Tân Hạc không quá để ý: “Không ly hôn thì sẽ không rời.”
Anh có một loại năng lực thần kỳ, có thể biến đổi qua lại giữa nghiêm túc và cợt nhả, nhưng ánh mắt của anh rất nghiêm túc, thâm sâu sáng ngời, dễ dàng mê hoặc người khác, hoàn toàn không nắm bắt được.
“… Cháu ứ thèm.” Vẻ mặt Quan Ánh ghét bỏ, ai cần anh bố thí chứ. Mà ly hôn thì được lợi ích gì cơ chứ.
Chu Tân Hạc nhíu mày: “Vậy cháu lo cái gì? Lo sau này chú không về cùng cháu nữa ư?”
Anh không nhắc đến chuyện này thì không sao, vừa nhắc đến thì cảm giác ghen tuông ào đến, cổ họng Quan Ánh nghèn nghẹn, không kiềm chế được sự ấm ức chất chồng như núi: “Trước kia chú cũng có về đâu.” Khóe miệng cô rũ xuống, “Cháu bị hiểu lầm là ông già bao nuôi cũng không phải ngày một ngày hai.”
Chu Tân Hạc nâng đầu cô lên: “Mấy lời bàn tán không đúng sự thật đã kịp thời làm rõ rồi, không phải sao?”
Quan Ánh rầu rĩ quay đầu: “Thế nào gọi là không đúng sự thật? Chú không phải ông già hay à?”
Chu Tân Hạc: “…”
Quan Ánh đeo tai nghe lên, ngồi nép vào góc nhỏ bên cửa kính xe, bật chế độ tự nhốt bản thân.
Tai nghe vang lên tiếng chuông cuộc gọi, Quan Ánh ấn nghe: “Làm gì thế”
Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ: “Có muốn ăn kẹo không? Bóc xong để chú lau tay.”
Quan Ánh gỡ tai nghe xuống: “Không ăn! Cháu sợ đau răng.”
Chu Tân Hạc trêu cô: “Cắn chú mạnh quá hả?”
“… Chu Tân Hạc, chú đừng nói chuyện với cháu nữa.” Cô không thể chịu được sự dịu dàng quyến rũ của anh, không muốn đạp đổ quyết tâm mình vừa cất công dựng nên.
Chu Tân Hạc nhướng mày: “Gọi cả tên lẫn họ cơ đấy.”
Quan Ánh hùng hồn nói: “Tên không phải dùng để gọi sao? Nói xong còn thấp giọng lầm bầm: “Hơn nữa cũng không lớn hơn cháu bao nhiêu mấy.”
“Phải. Nhưng không phải gọi lúc giận.” Chu Tân Hạc chạm nhẹ vào hàng mi dài của cô: “Khởi động lại.”
Quan Ánh hừ một tiếng: “Mất điện rồi.”
Cô nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhăn nhó ghét bỏ, ngồi co vào một góc hệt như con đà điểu nhỏ.
Chu Tân Hạc cười nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
———
Sau khi qua cầu vượt, Chu Tân Hạc bảo tài xế lái xe đến nhà của Chu Niệm Niệm, theo thông lệ Tết anh đến thăm bố mẹ cô ấy.
Quan Ánh trầm mặc suốt quãng đường.
Cô sợ bản thân không chịu cám dỗ.
Mỗi ánh mắt mỗi câu nói của người đàn ông này đều cuốn hút cô, một nơi trên cơ thể đều vô cùng hợp gu cô. Ví như tay anh, Quan Ánh chưa từng thấy đôi tay nào thon dài tinh tế đến vậy.
Nhất là lúc anh cầm điếu thuốc, chí mạng với những người cuồng tay.
Đã lâu lắm rồi Quan Ánh không nhìn thấy Chu Tân Hạc hút thuốc, cô không chịu được mùi khói thuốc, nên Chu Tân Hạc sẽ cố gắng tránh đi nơi không có cô.
Cầm quà, Chu Tân Hạc đi vòng qua bên Quan Ánh, mở của xe: “Xuống được chứ? Cô bé.”
Anh gọi cô là gì cơ?
Cô bé?
“Ông già này xã giao cháu cũng không muốn đi cùng.” Chu Tân Hạc cúi người, dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào chóp mũi Quan Ánh: “Đi tìm Niệm Niệm chơi nhé?”
Quan Ánh kéo mũ, kéo mạnh xuống một phát, bắt nó trở thành cái bịt mắt.
Không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hại nước hại dân đó nữa, mắt không thấy lòng không phiền.
Chu Tân Hạc nhắc nhở cô: “Nhìn đường.”
“Chú đừng nói chuyện.” Cô không muốn bị giọng nói trầm ấm này cám dỗ đâu.
Eo bỗng bị siết chặt, Quan Ánh được Chu Tân Hạc dùng một tay ôm lên, cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng kéo mũ, cúi đầu: “Chú làm gì vậy?”
Ngay cả xưng hô cũng không gọi nữa.
Chu Tân Hạc nâng mắt nhìn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, không đáp lời.
Quan Ánh vò tóc anh rối tung, “Thả cháu xuống đi.”
Sợi tóc của anh mềm mại, làm rối tung lại vẫn có vẻ đẹp riêng, tim Quan Ánh đập loạn không kiềm chế được, hai giây sau mới thoát khỏi khuôn mặt của anh, giãy giụa muốn xuống đất.
Bước qua mấy bậc thang, đi vào trong sân của biệt thự, Chu Tân Hạc khom lưng để cô xuống, cụp mắt nhìn cô, hướng cằm ra phía cửa.
Thấy dưới bậc thang là một vũng nước, Quan Ánh ngượng ngùng vì đã ồn ào, nếu Chu Tân Hạc không ôm cô lên, chắc cô đã giẫm lên nó rồi.
Cô lúng túng ậm ừ: “Cảm ơn.”
Chu Tân Hạc nhẹ nhướng mày.
Quan Ánh: “?” Ai quyến rũ anh à?
Cô cố ý trưng ra khuôn mặt lạnh: “Còn không mở miệng nữa, cháu sẽ giận.”
Chu Tân Hạc: “Thì ra chú có thể nói chuyện sao? Cô bé.”
“…” Sao lại nghe lời cô đến thế hả?
“Ánh Ánh đến rồi à?” Thím hai cầm chổi ra quét nước, nhìn thấy Quan Ánh thì lập tức ném chổi đi nhiệt tình hỏi thăm, kéo tay Quan Ánh, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ trắng sữa ửng hồng: “A Tân, cháu cho Ánh Ánh ăn gì thế, nuôi y như búp bê thế này? Nhìn làn da căng mọng này xem, Niệm Niệm nhà thím ấy à, thô ráp như đàn ông vậy.”
“Mẹ, mẹ nói gì đó, có thằng đàn ông nào đẹp trai như con không?” Chu Niệm Niệm bước ngang qua bồn hoa, cách ba bậc thềm nhảy xuống, hệt như nữ hiệp trong phim từ trên trời giáng xuống. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo croptop, một chiếc váy da ngắn màu đen, đôi chân vừa thẳng vừa dài, trắng đến loá mắt, đi đôi bốt Dr. Martens cùng màu, tóc ngắn ngang vai, trang điểm lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp.
Trông thấy Chu Tân Hạc đứng trong sân, cô ấy đổi giọng: “Anh cả thì không tính, khuôn mặt này không thuộc trình độ của nhân loại.” Chu Niệm Niệm nghiêng đầu, nhìn Quan Ánh rồi ngoắc tay: “Sau lại mang cái mặt gượng cười thế này, ai bắt nạt cục cưng nhà ta vậy?”
Thím hai: “Ấy? Ánh Ánh không vui à? Làm sao thế?”
Chu Tân Hạc tiếp lời: “Đang bực mình.”
“Vậy cháu dỗ đi, xem cháu chọc con bé kìa, miệng vểnh đến nỗi treo được cả nồi nước tương rồi.”
“Không dỗ được.” Chu Tân Hạc cười: “Làm lơ cháu suốt cả đường.”
Bình luận truyện