Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 7: Đại sự nghiệp của Sở Sở mới bắt đầu



Đợi đến khi Tứ a ca và Sở Sở dùng thiện xong đã là một canh giờ sau, Tứ a ca âm thầm suy nghĩ một chút ôm Sở Sở nói:

“Nàng nếu không muốn vào phủ, ở tại chỗ cũ ta cũng không yên lòng. Sáng mai ta đi Đông phủ nói một tiếng, việc cần làm của a mã nàng liền từ chối đi, bây giờ nàng cũng không cần số tiền này, ở gần chỗ của nàng ta có một thôn trang, nàng cùng người nhà dời đến đó đi.” vừa nói sờ sờ mặt của nàng nói: “Nàng có còn nhớ rõ phụ mẫu ruột của mình không, gia tìm cho nàng, nghe khẩu âm của nàng chắc là người kinh thành, không chắc có thể tìm ra chút tam thân lục cố nhưng cũng không có vẻ nhà nàng không còn ai.”

Sở Sở thầm nghĩ: “cho dù anh có bản lãnh lớn như thế nào chỉ sợ cũng không tìm ra được, nhưng mình cũng không thể nói sự thật”, mỉm cười nói:

“Không cần, thật ra thì điều này cũng không có gì, phụ mẫu ta đều mất, vô thân vô cố, ngược lại tự tại vô cùng, không ai quản thúc tốt hơn.”

Tứ a ca lườm nàng một cái nói:

“Tính tình nàng thật vô pháp vô thiên, có người quản, gia còn tĩnh tâm chút. Đúng rồi thơ trên mấy chậu thủy tiên rất là thú vị, gia tìm tất cả điển tịch cũng không có xuất xứ.”

Sở Sở xì cười, lòng nói: anh tìm được mới gặp quỷ đó, đó là Thu Cẩn* viết, nói:

“Ta cũng vậy, không nhớ rõ, cũng nhớ bài thơ kia thôi, không biết xuất xứ.”

*Thu Cẩn 秋瑾 (1877-1907), tên Khuê Cán, tự Toàn Khanh, hiệu Giám Hồ nữ hiệp, người Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng, Chiết Giang). Năm 1904, sang Nhật du học, năm sau tham gia Đồng minh hội. Về nước tuyên truyền cách mạng. Năm 1907 cuộc khởi nghĩa của Từ Tích Lan thất bại, bà bị bắt và tuẫn nạn.

Vừa nói nghĩ một lát lại nói: “Ngài không cần phải an bài chỗ ở cho ta, tuy nói coi như là người của gia, nhưng ta còn muốn dùng năng lực của mình kiếm tiền thay đổi cuộc sống mình và người nhà.”

Trong nháy mắt Tứ a ca giận tái mặt, vừa muốn nổi giận, Sở Sở vội vàng che cái miệng của hắn nói: “Ngài trước không cần nổi giận, ta chỉ không nguyện ý làm chim hoàng yến ngài nuôi thôi, ta muốn làm hùng ưng cùng ngài sóng vai phi hành, cùng ngài giương cánh trải qua mưa gió.”

Nói xong lời này, Sở Sở cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng Tứ a ca Dận Chân lại cảm động, đem người con gái trước mắt ôm vào trong ngực thật chặt, khàn khàn mà nói: “Được!”

Sở Sở âm thầm may mắn, mình đã đem cả bản lãnh biện luận lúc học đại học cũng lấy ra rồi, nếu như dỗ không được vị gia này mình cũng vô kế khả thi, thật là may. Vì vậy vì Sở Sở kiên trì, Tứ a ca còn tự mình hộ tống nàng trở về nhà.

Lại nói Đông lão hán cùng Đại Nữu Nhị Nữu đã sớm trở về, Đông lão hán sớm một chút đuổi hai tỷ muội đi nghỉ ngơi, quay về đến đông ốc cùng Đông đại nương nói cuộc gặp gỡ hôm nay, Đông đại nương suy nghĩ chốc lát mới

“Sở Sở nha đầu này nên hầu hạ chủ tử, nhưng với tính tình con bé này chỉ sợ không phải là đứa nghe lời an phận, nếu mà chọc giận Tứ gia, đây chính là Thiên Vương lão tử cũng khó cứu được. Lúc trước cũng nghe Trương ma ma Đông phủ - bà vú của Đông quý phi - nói qua, người con nuôi này của Đông nương nương là một người lãnh tình nghiêm nghị, ngài ấy có thể dung túng Sở Sở sao?”

Nghe được bạn già nói, Đông lão hán cũng không nhịn được lo lắng, nếu là người nhà bình thường từ chối cũng được, nhưng đây chính là hoàng tử Thiên gia, ai có thể cự tuyệt đây?

Hai lão nhân tâm đang treo lo lắng, lại nghe thấy ngoài viện một hồi tiếng vó ngựa truyền đến, nghe kỹ lại lần nữa, hai lão nhân vội vàng đi ra ngoài nhìn, mới vừa mở cửa viện ra, chỉ thấy mười mấy thị vệ đang cỡi tuấn mã đã dừng cách đó không xa, ở giữa là một xe ngựa cao lớn treo bốn cái đèn cung đình nhỏ, người trên xe nhảy xuống xách theo một chiếc đèn lưu ly nhẹ nhàng đi về phía Đông lão hán bên này. Theo ánh đèn leo lét, Đông lão hán dần dần thấy rõ bộ dạng người tới - là Cao Vô Dung - tổng quản trong phủ Tứ gia - ban ngày đã gặp, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống hành lễ. Cao Vô Dung hiện tại đâu còn dám nhận lễ của vị này, nhìn ý tứ gia nhà mình đối với Đông cách cách, so với sự cưng chiều của Thuận Trị gia đối với Đổng Ngạc phi không kém hơn bao nhiêu đâu, sớm muộn cũng sẽ là một chủ tử. Đông lão đầu trước mắt này cũng là người nước lên thì thuyền cũng lên, mình cũng không thể đắc tội, mỉm cười vội vàng đưa tay dìu phu thê Đông lão hán nói:

“Này cũng không dám, lão ngài cứ đứng lên đi, Tứ gia nhà ta cùng cách cách nhà các ngài vẫn còn ở phía sau, lão ngài thật là người may mắn!” vừa nói vừa cùng nhau đứng ở một bên chờ đợi.

Sau một lúc lâu, mới nhìn thấy Tứ a ca cũng xách theo đèn ôm lấy Sở Sở đi tới, vợ chồng Đông lão hán vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tứ a ca giơ giơ tay lên nói:

“Không cần đa lễ, sau này sẽ là người nhà, tổng như vậy cũng kỳ quái”. Vừa nói vừa quan sát bốn phía tiểu viện trước mắt một cái, thấy phòng ốc còn rất tề chỉnh, mỉm cười thoáng yên tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm Sở Sở nói:

“Hai ngày này, nàng đừng làm gì hết, sáng mai ta sai Văn Viễn tới đây, giúp nàng làm xong chuyện Đông phủ, nàng ở đây suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị làm sao thì làm, nghĩ xong, trước hết thông báo cho ta, ta coi được rồi nàng mới có thể làm tiếp, không thể tùy tính tình của mình mà hồ đồ, ta nếu biết tự có biện pháp trị

Sở Sở âm thầm lè lưỡi, thầm nghĩ vị gia này trước sau chênh lệch cũng quá lớn rồi, vốn tưởng rằng là một anh trai lạnh lùng, không nghĩ tới là một bà già. Tứ a ca vỗ vỗ gương mặt của nàng, nhìn Đông lão hán gật đầu một cái, liền mang theo cả đám quay về. Phu thê Đông lão hán vội vàng cung tiễn, Sở Sở hướng về phía bóng lưng Tứ a ca làm mặt quỷ, liền lôi kéo a mã ngạch nương vào nhà, cùng a mã ngạch nương nói đơn giản ý nghĩ của mình, phu thê Đông lão hán hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ nha đầu này thật là một người có phúc, nhìn bộ dạng Tứ a ca vừa nãy, đó là thương yêu cách cách nhà mình không sai biệt lắm, chuyện lớn như vậy cũng tùy theo nha đầu này, hai người lắc đầu bật cười. Nghĩ đến dáng vẻ mẹ già của Tứ a ca, Sở Sở cũng nở nụ cười, Đông đại nương kéo kéo đuôi sam của Sở Sở, nói:

“Nha đầu con thật lớn gan, về sau có Tứ gia chống đỡ cho con, a mã ngạch nương cũng yên tâm rất nhiều”

Ba người nói đùa một hồi, liền đi ngủ. Sở Sở trở lại phòng mình, thấy Nhị Nữu đã ngủ, Đại Nữu vẫn còn làm việc ở dưới đèn, thấy nàng đi vào, lấy chút nước ấm trên chậu than cho nàng rửa mặt, Sở Sở dọn dẹp xong xuôi, cũng nằm ở trong chăn, nhìn Đại Nữu mất hồn, thầm nghĩ “nha đầu này thật đúng là người trầm ổn, mới vừa rồi mình cùng Tứ a ca động tĩnh lớn như vậy, nàng đều không có hỏi một câu, loại phẩm cách này là một người có thể phó thác, nghĩ tới kéo tay Đại Nữu nói:

“Chị về sau liền an tâm đi theo ta cùng nhau làm đi, chúng ta có thể chứng minh nữ nhân cũng rất có giá trị, chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền, không dựa vào nam nhân, chúng ta cũng sẽ sống thật tốt.”

Đại Nữu thật ra là người tính tình chững chạc, đối với lời từ trong miệng Sở Sở giá trị bao nhiêu tuyệt không quan tâm, chỉ là muốn tỷ muội mình không có lưu lạc ăn đói mặc rách là được, có một chỗ an thân cố định có thể kiếm tiền. Mình đã lỡ tuổi kết hôn rồi, nhưng Nhị Nữu còn chưa có gả, dành dụm cho muội muội thêm chút đồ cưới, tương lai tìm người đàng hoàng có thể tin được, đem Nhị Nữu gả đi ra ngoài, dù mình có chết đi, cũng có mặt mũi gặp cha mẹ dưới cửu tuyền. Trước kia không có cơ hội, không dám nghĩ chuyện sau này, nhưng chuyện hôm nay trải qua trong phủ, cùng âm thanh mới vừa rồi, mình đã mơ hồ hiểu, mình vào nhà này mặc dù không phải là nhà quyền quý gì, nhưng thiếu nữ trước mắt cũng là người có hậu phúc, không nói nàng ấy biết cách kiếm tiền, lúc này nàng ấy lại lọt vào mắt hoàng a ca, cũng đã một bước lên trời. Nhớ năm đó trong thôn mình có một người làm nô tài giữ cửa cho quan thất phẩm ở kinh thành, lúc hồi hương huyện thái gia trong huyện đều kinh động, người đó so với vị Tứ gia này kém đâu chỉ là khoảng cách giữa trời và đất. Hoàng là ai a, đó là con trai của hoàng đế, tương lai nói cũng không chừng chính là hoàng đế, coi như không được làm hoàng đế cũng là vương gia, mình và muội muội đi theo thiếu nữ trước mắt này, cả đời sẽ không còn lo lắng nữa, rốt cuộc không bị đói rách sống qua ngày rồi. Nghe Sở Sở nói, nghĩ đến Tứ gia lạnh như băng, không thích nói cười, mặc dù chỉ gặp lần đầu, mình cũng có thể nhìn ra trong phủ vị gia kia rất quy củ, ngài ấy đối với Sở Sở dung túng yêu thích, mình chỉ cần tỉ mỉ hầu hạ vị này, coi chừng bổn phận của mình, về sau mình và Nhị Nữu sẽ có đường ra. Nghĩ tới đây, mỉm cười thả công việc trong tay ra, nhìn Sở Sở nói:

“Về sau nô tỳ cùng Nhị Nữu liền theo cô nương, làm nha đầu của cô nương chính là tạo hóa trời ban cho chúng ta.”

Sở Sở đã hao hết miệng lưỡi cùng Đại Nữu đầu gỗ này nói nửa ngày cũng không thông, nói mình không phải muốn làm chủ tử, là vì thể hiện giá trị bản thân, thế nhưng Đại Nữu nhìn bình thường thật cơ trí, lúc này chính là người đần không có giới hạn, cuối cùng mệt mỏi, Sở Sở nhắm mắt lại, buông tha đi ngủ, Đại Nữu cũng dọn dẹp nằm xuống, nghĩ tới tỷ muội mình vận khí tốt, vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.

Ngày thứ hai, lúc Sở Sở thức dậy đã đến gần buổi trưa rồi, mở mắt ra nhìn một chút, thấy chăn gối của Đại Nữu cùng Nhị Nữu đã xếp chỉnh tề, màn vải trên cửa sổ còn không có mở ra, nhưng ánh mặt trời vàng óng ánh xuyên thấu qua rèm chiếu vào, Sở Sở đoán chừng hiện tại khẳng định không còn sớm. Kỳ quái ngạch nương và Đại Nữu sao không có gọi mình, từ ngoài phòng mơ hồ truyền đến giọng nói, rất thấp rất nhẹ. Nghĩ đến hôm nay còn có thật nhiều việc, vội vàng rời giường dọn dẹp, đại khái là nghe được tiếng động của nàng, Đại Nữu đi vào, thấy Sở Sở đã đứng dậy, mỉm cười quay người đi ra ngoài bưng nước nóng cùng khăn rửa mặt đi vào, chờ Sở Sở dọn dẹp không sai biệt lắm, Đại Nữu cẩn thận thay nàng thắt bím tóc vừa nói:

“Sáng sớm Điền quản gia ở phủ Tứ gia liền mang theo mấy gã sai vặt tới, thấy cách cách còn chưa dậy cũng không để cho gọi, trước hết sai người đem thủy tiên của Đông phủ đưa đi rồi, hiện tại ngồi ở phòng ngoài nói chuyện cùng lão gia.”.

Sở Sở không khỏi nở nụ cười, nhìn Đại Nữu cười nói:

“Chị đừng gọi ta cách cách, thiệt là, làm cả người ta không được tự nhiên.”

Đại Nữu, rất nghiêm chỉnh nói:

“Điền quản gia đã nói Tứ gia phân phó, về sau phải gọi ngài là Đông cách cách.”

Sở Sở thầm nghĩ:

“Tứ a ca thiệt là, làm sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng muốn trông nom, vẫn thích kêu tên hơn. Gọi cách cách, cách cách cứ như gọi con gà mái, nhưng những chuyện nhỏ này cứ theo ý anh ta đi, mình cũng đỡ nói nhảm cùng anh ta.” Nghĩ đến chỗ này, quan sát mình đã thỏa đáng, mỉm cười cùng Đại Nữu đi ra ngoài, thấy Điền Văn Viễn cùng a mã đang đang nói chuyện.

Điền Văn Viễn rất tinh mắt, nhìn lên thấy Sở Sở, là cúi chào cung kính nói:

“Đông cách cách cát tường, nô tài thỉnh an ngài.”

Trong giây lát, Sở Sở thấy Điền quản gia ngày hôm qua còn vênh váo đắc ý, hôm nay liền khúm núm, thầm than không trách được người người cũng muốn trèo cành cây cao, đãi ngộ này cách một trời một vực nha, nhưng mình thật không quen, mỉm cười nói:

“Điền quản gia không cần như thế, về sau ta thường cùng làm việc với huynh, huynh như vậy, ta cũng không được tự nhiên, huynh cứ xem ta là muội tử (em gái) của huynh là được, Tứ gia không xen vào điều này.”

Điền Văn Viễn vốn đang thầm nói mình thời vận không tốt, đang làm quản gia của phủ hoàng a ca thật tốt, lại điều tới phục vụ một tiểu nha đầu, mặc dù nghe Cao Vô Dung nói vị này bây giờ là đầu quả tim của Tứ gia. Nhưng chỉ là nữ nhân nha, khó bảo toàn ngày mai không nghèo túng, tướng mạo vị này lại vô cùng bình thường, nhưng hôm nay gặp lại phát hiện nha đầu này có chút môn đạo: không nói đâu xa, chính là loại thái độ không quan tâm hơn thua đối xử như nhau, cũng là nhân vật được việc, mình đi theo vị này, đoán chừng lên thẳng mây xanh cũng không chừng, nghĩ tới đây, mỉm cười sảng khoái đáp ứng.

Sở Sở nghĩ đến mình đã thuyết phục được Tứ gia, mặc dù cuối cùng Tứ gia theo mình, nhưng quân tử một lời hứa, tiểu nữ tử mình cũng muốn làm được. Nghĩ đến chuyện lúc trước mình suy nghĩ, khi đó không có tiền bạc không có nhân mạch, mình cũng không có biện pháp, hiện tại tất cả điều kiện đều có, nên buông tay chân ra làm lớn một hồi đi. Nghĩ xong hỏi Điền quản gia: “Ta muốn tự đi xem thôn trang Tứ gia gần đây một chút có được không?”

Điền Văn Viễn sớm được Tứ gia phân phó, chỉ cần vị cô nãi nãi này không ra yêu cầu quá đáng, mình đáp ứng theo nàng được. Vì vậy đồng ý mang nàng đi nhìn. Sở Sở mừng rỡ, đơn giản ăn chút cơm canh, liền mang theo Đại Nữu Nhị Nữu đi theo Điền Văn. Đoàn người cộng thêm bốn tùy tùng Điền Văn Viễn mang tới, cũng rất đông đúc làm người khác chú ý, Điền Văn Viễn âm thầm buồn bực: chỉ vì thôn trang Tây Giao này của Tứ gia cách không xa nhà vị Đông cách cách, đi xe ước chừng nửa canh giờ, nhưng cách phủ Tứ gia hơi xa chút. Thôn trang vốn do Khang Hi gia ban thưởng, chung quanh đất đai mênh mông, nói cũng kỳ quái, thế nhưng các cây tiểu mạch, đậu…các loại hoa màu trồng cũng không nẩy mầm, cho nên vẫn bỏ hoang. Trong trang ngược lại có một chỗ ly kỳ, phía dưới thôn trang có ôn tuyền thiên nhiên, mùa đông trong phòng cũng không lạnh, không cần đốt địa long, chậu than cũng ấm áp như mùa xuân, cho nên Tứ gia sai người xây suối nước nóng, mùa đông hàng năm cũng tới ở mấy ngày, bình thường cứ như vậy để đó không dùng, chỉ có mười nô tài trấn thủ tại chỗ này, Đông cách cách này muốn tới trong này làm gì, chẳng lẽ muốn tắm ôn tuyền?! Nghe Cao Vô Dung nói vị này đã giao hẹn cùng Tứ gia, trong vòng nửa năm cầm hai mươi ngàn lượng bạc, kiếm tiền lời gấp mấy lần. Ông trời ơi, điều này sao có thể, khắp Đại Thanh có thể kiếm nhiều tiền nhất cũng chỉ có Cửu a ca, cũng không dám nói mạnh miệng thế này, nhưng Tứ gia đồng ý, tùy Đông cách cách giày vò. Mình ở bên cạnh phải cẩn thận hầu hạ, nếu không đến cuối cùng không được việc, nói mình không dùng được cũng không hay. Thời điểm Điền Văn Viễn đang tỉ mỉ tính toán, đoàn người đã đến trước cửa thôn trang. Sở Sở được Đại Nữu đỡ tay xuống xe, ngẩng đầu chỉ thấy một cửa chính sơn đỏ, hai bên bày hai con sư tử nhỏ bằng đá đơn giản, cũng không phô trương, phía trên cửa treo biển màu lam, viết ba chữ “Dung Nguyệt cư” màu vàng to, theo lối viết sấu kim thể*. Sở Sở âm thầm suy đoán đại khái là chữ của Tứ gia, đang đánh giá, Điền Văn Viễn nơi đó đã nhanh nhẹn sai người đi trước gõ cửa rồi, rất nhanh, một hồi tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, cửa chính chi nha một tiếng rộng mở.

Sấu kim thư – 瘦金书: hay còn gọi là “Sấu kim thể - 瘦金体”, là một thể chữ trong Thư pháp, là loại Chính Khải do Tống Huy Tông Triệu Cát sáng tạo ra trên cơ sở học theo lối chữ của Nhị Tiết đời Đường. Đặc điểm của thể chữ này là: kết thể chữ hơi dài, đường nét gầy guộc mà cứng cỏi. Thể chữ này là một trong những phong cách độc đáo của nghệ thuật Thư pháp.

Ví dụ minh hoạ: Sấu Kim thể - “Nùng phương thi thiếp”: Nùng phương y thuý ngạc, hoán lạn nhất đình trung. Linh lộ chiêm như tuý, tàn hà chiếu tự dung. Đan thanh nan hạ bút, tạo hoá độc lưu công. Vũ điệp mê hương kính, phiên phiên trục vãn phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện