Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện

Chương 10



Tư Quân Đạc thành tích thi đại học rất tốt, 746 điểm, là số điểm cao nhất từ trước đến nay của lớp khoa học tự nhiên trường Nhất Trung, là Trạng nguyên đại học năm đó, gần như tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ lựa chọn một trong hai trường Thanh Hoa – Bắc Đại (*), nhưng mà Tư Quân Đạc không chọn trường nào hết, hắn lựa chọn X đại, ngôi trường đứng đầu tỉnh lại không quá xa nhà.

(*) Thanh Hoa – Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, hai ngôi trường đại học danh giá bậc nhất của Trung Quốc.Đại học Thanh Hoa (Tsinghua University – THU): là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc, một thành viên của Liên minh C9 (Liên minh các trường đại học hàng đầu Trung Quốc được Chính phủ lựa chọn vào năm 1998). Trường này được xem là trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và Châu Á, luôn có tên trong thứ hạng cao nhất của Bảng xếp hạng các trường Đại học danh giá nhất châu Á. Từ năm 2015, Đại học Thanh Hoa đã vượt qua MIT để đứng đầu danh sách các trường đại học xuất sắc nhất thế giới về kỹ thuật và khoa học máy tính, được bình chọn bởi US News.Đại học Bắc Kinh (Peking University – Beida – PKU): là một trường đại học tại Bắc Kinh, một thành viên của Liên minh C9 (Liên minh các trường đại học hàng đầu Trung Quốc được Chính phủ lựa chọn vào năm 1998). Trường được thành lập năm 1898 thay thế Quốc Tử Giám cổ và là một trong những trường đại học lâu đời nhất Trung Quốc. Đến năm 1920, nó đã trở thành trung tâm của những tư tưởng cấp tiến. Hiện nay, rất nhiều bảng xếp hạng quốc gia và quốc tế thường xuyên xếp đại học Bắc Kinh là đại học hàng đầu của Trung Quốc. Ngoài học thuật, Đại học Bắc Kinh đặc biệt nổi tiếng với vẻ đẹp kiến trúc truyền thống của Trung Hoa và khu vực khuôn viên trường.Toàn bộ Tư gia đều sợ ngây người, cha Tư mẹ Tư khó hiểu hỏi hắn, “Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, vì sao con không chọn những trường đại học kia.”

Tư Quân Đạc bình tĩnh nói, “Không cần thiết…”

“Làm sao lại không cần thiết? Quân Quân, chuyện lớn như vậy, con dù sao cũng nên cùng người nhà thương lượng một chút chứ!”

Ôn Minh Dịch ngồi xổm trên tầng, dựa vào lan can nhìn ba người phía dưới, nghe được lời tiếc hận của cha Tư mẹ Tư, yên lặng cúi đầu.

Ôn Minh Dịch cảm thấy hình như mình biết nguyên nhân, Tư Quân Đạc không lựa chọn Thanh Hoa và Bắc Đại, chính là bởi vì cậu.

Có một lần trong lúc đang nói chuyện phiếm, cậu từng hỏi Tư Quân Đạc, “Quân Đạc ca ca, về sau anh lên đại học có phải hay không sẽ học ở rất xa?”

“Có lẽ vậy.” Khi đó Tư Quân Đạc trả lời như vậy.

Ôn Minh Dịch lúc đó tuổi còn nhỏ, nghe vậy có chút ủ rũ lắc lắc chân, thấp giọng nói, “Tất cả người đều đi hết, không cần ai em cả.”

Tư Quân Đạc dường như không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, sờ sờ đầu cậu tỏ vẻ, “Nói bậy bạ gì đấy, ai nói anh không cần em.”

“Ba ba và ma ma đều nói như vậy, nhưng bọn họ hiện tại cũng đâu có trở về.” Cậu nhìn Tư Quân Đạc, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút buồn bã, cậu nói, “Chờ đến khi anh lên đại học rồi, anh cũng sẽ dần dần quên mất em.”

Tư Quân Đạc nhìn thiếu niên trước mặt, trầm mặc một lúc, chậm rãi đem cậu ôm lên trên đùi mình, ôn hòa nói, “Vậy anh không đi học xa nữa?”

Hắn cười cười, ôm người trong lồng ngực, ôn nhu dỗ dành, “Anh sẽ nhìn em lớn lên, sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc em.”

“Thật sự.” Ôn Minh Dịch lập tức trở nên vui vẻ.

Tư Quân Đạc gật gật đầu, “Thật sự, không lừa em.”

Tư Quân Đạc quả thực không lừa cậu, nhưng mà, Ôn Minh Dịch không hiểu, đó đều là chuyện của rất lâu về trước, rõ ràng sau đó cậu đã nói với Tư Quân Đạc rằng chuyện trước kia không thể coi là thật, cậu hi vọng hắn sẽ đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, rõ ràng Tư Quân Đạc đã nghe được những lời này của cậu, vì sao, vẫn lựa chọn X đại.

Ôn Minh Dịch ngay buổi tối hôm đó sau khi cha mẹ Tư gia đi ngủ, đi đến trước mặt Tư Quân Đạc, hỏi hắn, “Anh không chọn Thanh Hoa – Bắc Đại, là bởi vì em đúng không?’

Tư Quân Đạc lắc lắc đầu, bình tĩnh nói, “Chỉ là cảm thấy không cần thiết…”

Ôn Minh Dịch nhìn hắn, trong mắt tràn ngập không tin, Tư Quân Đạc cười đem cậu đẩy về hướng cầu thang, “Đừng nghĩ nhiều, đến giờ nghỉ ngơi rồi, đi ngủ đi.”

Một đêm kia, Ôn Minh Dịch không tài nào ngủ được, cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới cha mẹ mình, cũng nghĩ tới Tư Quân Đạc. Cậu cảm thấy bản thân dường như vô hình trung trở thành trách nhiệm và áp lực của Tư Quân Đạc, hắn rõ ràng không phải là anh trai ruột của cậu, vì sao phải gánh vác phần trách nhiệm không thuộc về mình này cơ chứ.

Cậu giãy dụa trong hai loại cảm xúc mâu thuẫn và áy náy, ở sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba, ngay lập tức liền tiến vào thời kỳ phản nghịch. Cậu cảm thấy mình cùng Tư Quân Đạc không có quan hệ máu mủ, không nên trở thành gánh nặng của hắn, cũng oán hận Tư Quân Đạc đối với mình tốt quá mức, thậm chí đem oán hận đối với cha mẹ mình giận chó đánh mèo (*) lên người Tư Quân Đạc.

(*) giận chó đánh mèo: tức người này nhưng lại trút giận sang người khác.

Cậu chuyển ra khỏi Tư gia, thuê một căn phòng trọ ở gần trường học, hơn nữa không muốn nói chuyện với Tư Quân Đạc, cũng không còn gọi hắn là “anh”, mỗi lần gặp mặt, hoặc là không nói lời nào, hoặc là phun ra những lời khó nghe. Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cậu thấy đài truyền hình thành phố nơi cậu đang sống tổ chức show sống còn, đột nhiên nghĩ, nếu như cậu tiến vào giới giải trí, lấy thân phận minh tinh xuất hiện ở trước mặt cha, cha cậu rốt cuộc sẽ lộ ra biểu tình gì nhỉ?

Sẽ kinh ngạc chứ? Hay là cảm thấy không thể tin nổi? Khi ấy có thể hay không bằng lòng nhìn cậu nhiều một chút, cùng cậu ở chung một chỗ lâu một chút?

Ôn Minh Dịch đương nhiên biết, cậu có một trăm loại biện pháp để tiến vào giới giải trí, không cần thiết phải đi con đường tham gia show sống còn này. Thế nhưng cậu nhớ cha cậu trong một lần phỏng vấn từng nói, ông không quá thích những thần tượng xuất thân từ show sống còn, ông cảm thấy những thần tượng này thích hợp để ca hát nhảy múa chứ không thích hợp để đóng phim.

Ôn Minh Dịch khi ấy đang ở trong thời kỳ phản nghịch nhịn không được thầm nghĩ, nếu như, cha cậu phát hiện con trai mình biến thành loại minh tinh mà ông không thích nhất kia, sẽ có biểu hiện như thế nào?

Cậu ôm loại suy nghĩ này tham gia show sống còn, một đường quá quan trảm tướng (*), giành được hạng nhất cuộc thi.

(*) quá quan trảm tướng: vượt qua khó khăn để tiến lên phía trước.

Thời điểm đứng trên sân khấu, Ôn Minh Dịch mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu có thể cảm giác được, có những thứ dường như là trời sinh. Lúc cậu nhìn thấy mình trên TV, cậu biết, cậu rất thích hợp đứng trước ống kính. Năng lực biểu diễn trước ống kính của cậu, so với những tuyển thủ khác mạnh hơn rất nhiều.

Dù sao, cậu cũng là con trai của Ôn Vi và Triệu Vọng Vũ.

Ôn Minh Dịch chọc chọc trứng gà trong đĩa, nếu như là ở trước khi sống lại, cậu nhất định sẽ không chút do dự trả lời Tư Quân Đạc, cậu muốn tiến vào giới giải trí. Nhưng mà bây giờ, cậu thậm chí hoài nghi khoảng thời gian phản nghịch kia cũng là bởi vì tiểu thuyết gốc cưỡng ép cậu phản nghịch. Nếu không cậu cũng không đến mức vừa phản nghịch liền phản nghịch tận ba năm, trong ba năm này cậu cùng Tư Quân Đạc sinh ra ngăn cách, khiến Tư Quân Đạc quen biết Khương Tử Mặc, bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu giữa Khương Tử Mặc và Văn Bác.

Chẳng qua, Ôn Minh Dịch thở dài, cho dù tiểu thuyết gốc cưỡng ép cậu phản nghịch nhiều năm như vậy, cũng không thể phủ nhận là cậu đã làm được rất nhiều chuyện, thậm chí còn giành được tấm vé tiến vào giới giải trí, lúc này bảo từ bỏ, dường như, có chút không cam lòng.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tư Quân Đạc, hỏi hắn, “Anh cảm thấy thế nào?”

Câu hỏi này nếu là ở ba tháng trước, Tư Quân Đạc sẽ không chút do dự bảo Ôn Minh Dịch rằng, “Em còn nhỏ, nếu em đối với giới giải trí có hứng thú, vậy chờ đến lúc tốt nghiệp đại học rồi hãng tiến vào giới giải trí”, dù sao Tư gia có tiền, Ôn gia có tài nguyên, Ôn Minh Dịch muốn chơi, hắn cũng không phản đối. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, câu hỏi này lại xuất hiện ở ba tháng sau.

Tư Quân Đạc nhìn thiếu niên trước mặt, thật vất vả mới có được vài ngày chung sống hòa bình với Ôn Minh Dịch, hắn thật sự không muốn bởi vì chuyện này mà cùng cậu náo loạn không vui. Nếu Ôn Minh Dịch đã có lòng muốn tiến vào giới giải trí, vậy hắn sẽ không ngăn cản, mặc dù 18 tuổi vẫn có chút nhỏ, nhưng dù sao cũng đã thành niên (*), huống hồ có hắn ở đây, cho dù giới giải trí không sạch sẽ, Ôn Minh Dịch chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.

(*) thành niên: đến tuổi được pháp luật công nhận là công dân với đầy đủ các quyền lợi và nghĩa vụ.

“Anh tôn trọng suy nghĩ của em, nếu như em muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, anh sẽ không ngăn cản. Nhưng mà anh hi vọng, em sẽ cho phép anh giúp em lựa chọn công ty quản lý. Dù sao, em không thiếu tiền, anh cũng không trông mong em dựa vào đóng phim để kiếm tiền, cho nên anh hi vọng công ty quản lý mà em ký hợp đồng, sẽ càng quan tâm đến chính bản thân em, chứ không phải quan tâm em có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”

Ôn Minh Dịch gật đầu, “Được.”

Tư Quân Đạc không tự chủ thở phào một hơi, “Cứ quyết định như vậy đi.”

“Ừm.” Ôn Minh Dịch hướng hắn nở nụ cười.

Hai người vui sướng ăn xong bữa sáng, cùng tới công ty.

Tư Quân Đạc sở dĩ bảo cậu tới công ty cùng mình, chủ yếu vẫn là vì theo dõi cậu, xem xem cậu có phải hay không chỉ biến hình vào buổi tối, bởi vậy, hắn vẫn như cũ để Ôn Minh Dịch lưu lại trong phòng làm việc của mình.

Ôn Minh Dịch nhìn Tư Quân Đạc vừa tiến vào phòng làm việc liền bắt đầu bận rộn, cậu không muốn quấy rầy, cũng không cảm thấy mình có thể giúp đỡ được gì, dứt khoát lôi điện thoại ra, bắt đầu nghịch điện thoại.

Dương tỷ sau khi bị cúp máy, quả nhiên không tiếp tục gửi tin nhắn WeChat cho cậu nữa, trái lại mấy group chat của đám bạn cấp ba trong WeChat của cậu lại rôm rả vô cùng, con số bên trong chấm đỏ không ngừng tăng lên. Ôn Minh Dịch nhìn group WeChat có tên [Liên minh đẹp trai nhất Nhất Trung] nằm ở phía trên cùng kia, có chút hoài niệm ấn vào.

Trong group này chỉ có ba người: cậu, Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh. Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh là bạn tốt cậu quen hồi học cấp ba, sau khi thi đại học xong, Lục Vân Phi tới phương bắc, Lý Nguyên Nam tới phương nam, chỉ lưu lại một mình cậu ở nơi này.

Ôn Minh Dịch nhớ rõ, ở trong tiểu thuyết gốc, sau khi cậu debut liền từ từ cắt đứt quan hệ với hai người bọn họ. Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh khó hiểu, rất nhiều lần hỏi cậu rằng, “Vì sao?”

Nhưng mà khi ấy, cậu giống như lại một lần nữa trở về thời kỳ phản nghịch hồi cấp ba, cố chấp không chịu giải thích cũng không chịu để ý bọn họ, cuối cùng chọc cho Lục Vân Phi tức giận mắng cậu nửa ngày. Nhưng mà kể cả như vậy, sau khi cậu chết, Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh vẫn tới thăm cậu, ở trước mộ của cậu thả một bó hoa.

Hai người bọn họ không biết chân tướng, chỉ biết là tài xế đâm chết cậu đã bị bắt, còn tưởng rằng đây chỉ là một tai nạn bình thường. Tư Quân Đạc cũng không nói gì, trong tư tưởng của hắn, Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh đều còn nhỏ, vẫn còn là sinh viên, những chuyện phiền lòng kia, không cần thiết phải để cho bọn họ biết, bọn họ chỉ cần trưởng thành thật tốt là được rồi.

Ôn Minh Dịch lúc ấy nhìn thấy một đoạn này, chỉ cảm thấy bóng người của Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh rất mờ ảo, thật giống như không nên tồn tại trong cuốn tiểu thuyết này. Sau đó cậu liền nghĩ thông! Không phải chính là vì nguyên nhân này sao?!

Cho nên Ôn Minh Dịch sau khi debut liền không hiểu vì sao lại sinh ra suy nghĩ “Làm bạn với minh tinh, khó tránh khỏi sẽ bị đào móc việc tư, Lục Vân Phi lại là một người đồng tính, chuyện này nếu như bị công khai, sẽ hù chết cha mẹ Lục Vân Phi”, vì vậy cậu dứt khoát cùng Lục Vân Phi cắt đứt quan hệ, kéo theo cũng dần rời xa Lý Nguyên Thanh, lúc ấy cậu đối với Tư Quân Đạc cũng xa lánh như vậy, gọi điện thoại không nghe, gửi tin nhắn WeChat không trả lời, có thể không gặp liền không gặp, gặp cũng không mở miệng nói chuyện.

Bây giờ ngẫm lại, chuyện này nhất định cũng là bị tiểu thuyết gốc ảnh hưởng, Lục gia và Lý gia đều không phải gia đình bình thường, Khương Tử Mặc và Văn Bác một đôi nhân vật chính này đội trên đầu hào quang nhân vật chính đấu với anh cậu còn kéo dài cả một cuốn tiểu thuyết, nếu thêm hai nhà Lý – Lục, còn đấu cái gì nữa chứ, trực tiếp bị đánh cho không ngóc nổi đầu dậy.

Cho nên vì hạ thấp độ khó, nhất định phải cắt giảm những người ở bên cạnh cậu. Anh cậu là BOSS phản diện, không thể cắt giảm; cha mẹ cậu còn phải giữ lại để về sau tẩy não trở thành cha mẹ nuôi của Khương Tử Mặc, cũng không thể cắt giảm; như vậy còn sót lại không phải chính là bạn tốt của cậu sao!

Một nam phụ ác độc cần bạn bè làm cái gì! Nam phụ ác độc làm sao xứng có bạn bè! Cho nên cậu nhất định phải xa lánh Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh, cho nên cậu chưa bao giờ nói với Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh bất cứ chuyện gì liên quan tới Văn Bác và Khương Tử Mặc, cũng bởi vì vậy cho nên Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh hầu như không tồn tại trong cuốn tiểu thuyết này!

Không sai, trong cuốn tiểu thuyết này, căn bản rất ít nhắc tới hai người bọn họ! Những lần hai người bọn họ xuất hiện gộp lại cũng chưa tới 100 chữ, có thể thấy được tiểu thuyết gốc cực kỳ không muốn đem loại ngoại viện (*) mạnh mẽ này đặt ở bên cạnh cậu

(*) ngoại viện: viện trợ từ bên ngoài.

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Minh Minh: Con mẹ nó &*%¥#@&%¥#! [miệng xịt nước hoa.JPG]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện