Sóng Ngầm - Trường Lê
Chương 41
Nam lập tức nhận ra ngay đó là giọng của Diễm. Quay lại Nam đã thấy Diễm đang đứng ngay sau mình. Nam nói:
— Sao cô lại ở đây..!?
Hỏi xong Nam mới nhận ra câu hỏi của mình có phần thừa thãi, Diễm đáp:
— Ô hay, nơi đây là nơi để chơi, tại sao tôi lại không đến được. Cũng như cậu thôi mà....Hi hi, đùa thôi, hôm nay bạn tôi tổ chức tiệc liên hoan chia tay, sắp tới cô ấy đi Anh nên ăn xong cả nhóm đến đây chơi một lát. Cậu đến lâu chưa..!?
Sự xuất hiện của Diễm khiến cho một số người đang chú ý đến chỗ của Nam. Nam cũng không ngờ trong cái vũ trường lớn thế này, Nam đã cố ý chọn chỗ ngồi cách xa với khu vực trung tâm, vậy mà vẫn chạm mặt người quen. Những ánh mắt dồn về phía. Nam mỗi lúc một nhiều. Không muốn tình trạng này xảy ra Nam đứng dậy nói:
— Tôi cũng đến khá lâu rồi, giờ cũng đã muộn. Có lẽ tôi phải về đây....Cô cứ ở lại chơi với bạn đi nhé.
Diễm vội vàng nói:
— Ơ kìa, khoan đã....Sao mỗi lần nhìn thấy tôi cậu lại cố tình lảng tránh như vậy. Cậu không ưa tôi à..!?
Nam cũng không biết phải trả lời ra làm sao, càng ở lại lâu thì càng gây sự chú ý. Ngay cả những tên bảo kê cũng bắt đầu tia đến sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này. Nam đáp:
— Không phải như vậy, quả thực tôi phải về rồi. Do cô đến muộn quá thôi.
Diễm nghe xong cười tươi rạng rỡ:
— May quá, vậy mà tôi cứ nghĩ cậu ghét tôi. Như vậy là ổn rồi...Hi vọng sẽ vẫn được gặp lại cậu...À quên, hôm nay gặp cậu ở đây tôi muốn nói lời cảm ơn cậu. Nhờ nói chuyện với cậu mà vấn đề giữa tôi và bố đã được giải quyết. Cảm ơn cậu nhiều lắm...
Nhìn nụ cười của Diễm, Nam như bị hút hồn. Sau mấy lần gặp gỡ, Nam thấy cô gái này rất ấm áp, tình cảm, ở cô ta có một sự chân thật không như vẻ kiêu sa bên ngoài. Lấy lại bình tĩnh Nam khẽ cười, làm bộ mặt ngầu rồi quay lưng đi. Nhưng Diễm tiếp tục gọi lại:
— Còn một chuyện nữa..!?
Nam tặc lưỡi, bắt đầu Nam cảm thấy khó chịu, vừa quay lại định nói thì Diễm tiến sát lại gần, cô ghé môi vào tai Nam thì thầm, mùi hương, hơi thở của Diễm khiến cho Nam sững sờ. Cơ thể gần như bất động, Nam liên tưởng ngay đến nụ hôn ngoài bờ biển trong hôm sinh nhật Diễm. Sự mềm mại từ đôi môi Diễm vẫn còn vương trên má, Nam vẫn nhớ như in cảm giác ấy. Diễm khẽ thủ thỉ:
— Khoá quần cậu chưa kéo kìa.
Bây giờ thì Nam cứng đơ như tượng gỗ luôn, tay chân không thể cử động được ngay lúc này. Mọi viễn cảnh mà Nam đang nghĩ vỡ vụn, sụp đổ...Nam ấp úng:
— Cái...gì..cơ..
Diễm nói tiếp:
— Từ nãy rồi, tôi định nhắc cậu từ khi cậu đứng lên mà cậu cứ vội vàng.
Lúc này Nam mới đưa tay sờ xuống dưới kèm theo ánh mắt khẽ lia nhẹ lướt qua khu vực hạ bộ. Quả nhiên là khoá quần của Nam chưa kéo, cửa sổ đang mở tông hông. Nam nhớ lại màn giả say đái vào góc tường dưới tầng hầm ban nãy, nhập vai quá khiến cho Nam quên cả kéo khoá quần. Chưa kể lúc sau hai thằng nó lôi Nam nên rồi quăng xuống đất làm cho Nam không chú ý. Trở về bàn cũng lại mải mê suy nghĩ cách tiếp cận khu tầng hầm. Và rồi Diễm đến, nhìn thấy Diễm, Nam như người mất hồn.
Quá bẽ mặt, Nam vội kéo lại khoá quần rồi chỉnh lại quần áo. Mặt đỏ tía tai, đây có lẽ là lần đầu tiên Nam rơi vào trường hợp xấu hổ thế này. Cũng may đèn trong vũ trường nhấp nháy, mờ ảo nên chỉ những ai đứng gần mới phát hiện ra. Cơ mà tại sao lại là cô gái này cơ chứ. Đứng nhìn Nam bẽn lẽn mà Diễm phải che miệng cười.
Ngại quá, sau khi xong việc Nam quay lưng đi thẳng. Cũng chẳng còn cách nào khác cho chàng trai vô tình mở cửa sổ tâm hồn. Diễm cố gọi với:
— Sẽ gặp lại sau nha...
Nam vừa đi khỏi thì hội bạn Diễm cũng đi đến, thấy Diễm đứng đó cười nhẹ một mình, cô bạn của Diễm hươ hươ tay trước mặt Diễm rồi hỏi:
— Này, có gì mà cười vui thế...!? Sao ban nãy bảo đi vũ trường thì định không đi. Phải gạ mãi mới đi, vào cửa mặt còn bí xị. Thế mà nói đi vệ sinh xong không thấy đâu, giờ đứng cười một mình....Điên rồi.
Diễm ôm chầm lấy bạn khiến cô bạn giật mình, Diễm nói:
— Này, nếu gặp mặt tình cờ một người hai lần mà ở cùng 1 chỗ thì liệu có phải có duyên không..!?
Cô bạn hiểu ý:
— À, ra vậy...!? Có phải vừa mới gặp anh chàng nào ở đây phải không..!? Thảo nào, đúng là cái đồ....Mà đâu rồi, cho xem mặt, xem gã nào may mắn thế....Cơ mà này, mấy tay đàn ông trong này toàn bọn không tin được đâu. Phải cẩn thận đấy.
Diễm cười:
— Cậu ấy về mất rồi, nhưng hôm nay vui thật đấy..Cảm ơn mày nha.
Cô bạn ngớ người ra:
— A cái con này, tao sắp đi mà mày vui hả..!? Tụi mày đâu, hôm nay cho nó một trận..!!
Diễm cùng các bạn hoà mình vào cuộc vui, nhưng với Điêm bây giờ chẳng có cuộc vui nào vui bằng gặp mặt người ấy cả. Đã nửa tháng qua, gần như ngày nào Diễm cũng đến quán phở bò kia với mong muốn gặp lại cậu ấy. Giờ cô đã trở thành khách quen của quán, nhưng nửa tháng nay cậu ta không đến quán phở. Tưởng chừng như Diễm đã mất dấu của Nam thì đêm nay, tại nơi này, như chính lần đầu gặp mặt, cô lại nhìn thấy người mà cô mong nhớ.
" Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà phải không..? " - Diễm tự mình hỏi trong suy nghĩ, cô mỉm cười dịu dàng vì cô tin điều đó sẽ thành sự thật.
****
Tại ngôi nhà bí mật, Nam lấy điện thoại gọi cho Đen, vừa bắt máy Đen đã ồ lên:
— Ái chà, hôm nay chú mày lại gọi cho anh cơ đấy..!? Chắc chắn là có việc gì phải không..!?
Nam vào thẳng vấn đề:
— Anh có thông tin gì về một người tên Hưng Già, chủ của vũ trường Monaco không.!?
Đen ngạc nhiên:
— Sao chú mày lại hỏi đến lão ta..!? Tất nhiên là biết, hiện nay Hưng Già cũng là một thế lực có tiếng trong giới giang hồ mà. Ai mà không biết đến lão. Một con cáo đi lên bằng cách dựa vào chính quyền. Hay nói cách khác, nếu xã hội đen dựa vào máu liều để phất thì Hưng Già lại dựa vào mặt đỏ để làm bàn đạp. Hắn chọn chơi với hổ để có được oai phong, một cách không phải ai cũng dám làm. Bởi làm bạn với công an thì chết lúc nào không biết.
Chững lại mấy giây, Đen như đoán được điều gì, Đen hỏi:
— Này, đừng có nói là chúng nó sai chú mày đi thanh toán Hưng Già đấy nhé..!?
Nam đáp:
— Anh đoán đúng rồi đấy.
Đen tiếp:
— Suy nghĩ kỹ chưa..!? Ban đầu chú mày muốn lợi dụng bọn chúng nhưng xem ra người bị lợi dụng bây giờ chính là chú mày. Các phe cánh, thế lực thời điểm này đang gầm gừ lẫn nhau. Chỉ cần một sơ suất là chúng sẽ tắm máu nhau bất cứ khi nào. Thành Hưng đang muốn bành trướng thế lực, trong khi đó Monaco là món mồi béo bở nhất mà bất kể ai cũng đều muốn. Trụ được đến ngày hôm nay ngoài mặt được chính quyền bảo kê ra thì Hưng Già cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Hắn tuy đã gần 50 tuổi, nhưng chính vì sự lõi đời đó khiến cho hắn trở nên nguy hiểm. Dưới trướng hắn có rất nhiều đàn em, những tay chém người không chớp mắt. Tất cả bọn chúng đa phần đều xuất thân từ bến bãi, chợ trời, đều là bọn máu liều nhiều hơn máu não. Đây không phải chuyện ngon ăn, nhất là khi kè kè bên hắn luôn có một tên được mệnh danh là "Máy Chém" - Tám Ngựa.
Nam lạnh lùng hỏi:
— Hắn mạnh đến vậy sao..!? Thực lực của hắn đến đâu..!?
Nghe Nam hỏi vậy, Đen cũng biết Nam quyết tâm làm chuyện này. Châm điếu thuốc, Đen phì phèo rồi nói vào điện thoại:
— Anh cũng chưa đụng độ với Tám Ngựa lần nào, nhưng anh có một vài thông tin về tiểu sử của hắn cho chú mày đây....Đợi chút.
— Sao cô lại ở đây..!?
Hỏi xong Nam mới nhận ra câu hỏi của mình có phần thừa thãi, Diễm đáp:
— Ô hay, nơi đây là nơi để chơi, tại sao tôi lại không đến được. Cũng như cậu thôi mà....Hi hi, đùa thôi, hôm nay bạn tôi tổ chức tiệc liên hoan chia tay, sắp tới cô ấy đi Anh nên ăn xong cả nhóm đến đây chơi một lát. Cậu đến lâu chưa..!?
Sự xuất hiện của Diễm khiến cho một số người đang chú ý đến chỗ của Nam. Nam cũng không ngờ trong cái vũ trường lớn thế này, Nam đã cố ý chọn chỗ ngồi cách xa với khu vực trung tâm, vậy mà vẫn chạm mặt người quen. Những ánh mắt dồn về phía. Nam mỗi lúc một nhiều. Không muốn tình trạng này xảy ra Nam đứng dậy nói:
— Tôi cũng đến khá lâu rồi, giờ cũng đã muộn. Có lẽ tôi phải về đây....Cô cứ ở lại chơi với bạn đi nhé.
Diễm vội vàng nói:
— Ơ kìa, khoan đã....Sao mỗi lần nhìn thấy tôi cậu lại cố tình lảng tránh như vậy. Cậu không ưa tôi à..!?
Nam cũng không biết phải trả lời ra làm sao, càng ở lại lâu thì càng gây sự chú ý. Ngay cả những tên bảo kê cũng bắt đầu tia đến sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này. Nam đáp:
— Không phải như vậy, quả thực tôi phải về rồi. Do cô đến muộn quá thôi.
Diễm nghe xong cười tươi rạng rỡ:
— May quá, vậy mà tôi cứ nghĩ cậu ghét tôi. Như vậy là ổn rồi...Hi vọng sẽ vẫn được gặp lại cậu...À quên, hôm nay gặp cậu ở đây tôi muốn nói lời cảm ơn cậu. Nhờ nói chuyện với cậu mà vấn đề giữa tôi và bố đã được giải quyết. Cảm ơn cậu nhiều lắm...
Nhìn nụ cười của Diễm, Nam như bị hút hồn. Sau mấy lần gặp gỡ, Nam thấy cô gái này rất ấm áp, tình cảm, ở cô ta có một sự chân thật không như vẻ kiêu sa bên ngoài. Lấy lại bình tĩnh Nam khẽ cười, làm bộ mặt ngầu rồi quay lưng đi. Nhưng Diễm tiếp tục gọi lại:
— Còn một chuyện nữa..!?
Nam tặc lưỡi, bắt đầu Nam cảm thấy khó chịu, vừa quay lại định nói thì Diễm tiến sát lại gần, cô ghé môi vào tai Nam thì thầm, mùi hương, hơi thở của Diễm khiến cho Nam sững sờ. Cơ thể gần như bất động, Nam liên tưởng ngay đến nụ hôn ngoài bờ biển trong hôm sinh nhật Diễm. Sự mềm mại từ đôi môi Diễm vẫn còn vương trên má, Nam vẫn nhớ như in cảm giác ấy. Diễm khẽ thủ thỉ:
— Khoá quần cậu chưa kéo kìa.
Bây giờ thì Nam cứng đơ như tượng gỗ luôn, tay chân không thể cử động được ngay lúc này. Mọi viễn cảnh mà Nam đang nghĩ vỡ vụn, sụp đổ...Nam ấp úng:
— Cái...gì..cơ..
Diễm nói tiếp:
— Từ nãy rồi, tôi định nhắc cậu từ khi cậu đứng lên mà cậu cứ vội vàng.
Lúc này Nam mới đưa tay sờ xuống dưới kèm theo ánh mắt khẽ lia nhẹ lướt qua khu vực hạ bộ. Quả nhiên là khoá quần của Nam chưa kéo, cửa sổ đang mở tông hông. Nam nhớ lại màn giả say đái vào góc tường dưới tầng hầm ban nãy, nhập vai quá khiến cho Nam quên cả kéo khoá quần. Chưa kể lúc sau hai thằng nó lôi Nam nên rồi quăng xuống đất làm cho Nam không chú ý. Trở về bàn cũng lại mải mê suy nghĩ cách tiếp cận khu tầng hầm. Và rồi Diễm đến, nhìn thấy Diễm, Nam như người mất hồn.
Quá bẽ mặt, Nam vội kéo lại khoá quần rồi chỉnh lại quần áo. Mặt đỏ tía tai, đây có lẽ là lần đầu tiên Nam rơi vào trường hợp xấu hổ thế này. Cũng may đèn trong vũ trường nhấp nháy, mờ ảo nên chỉ những ai đứng gần mới phát hiện ra. Cơ mà tại sao lại là cô gái này cơ chứ. Đứng nhìn Nam bẽn lẽn mà Diễm phải che miệng cười.
Ngại quá, sau khi xong việc Nam quay lưng đi thẳng. Cũng chẳng còn cách nào khác cho chàng trai vô tình mở cửa sổ tâm hồn. Diễm cố gọi với:
— Sẽ gặp lại sau nha...
Nam vừa đi khỏi thì hội bạn Diễm cũng đi đến, thấy Diễm đứng đó cười nhẹ một mình, cô bạn của Diễm hươ hươ tay trước mặt Diễm rồi hỏi:
— Này, có gì mà cười vui thế...!? Sao ban nãy bảo đi vũ trường thì định không đi. Phải gạ mãi mới đi, vào cửa mặt còn bí xị. Thế mà nói đi vệ sinh xong không thấy đâu, giờ đứng cười một mình....Điên rồi.
Diễm ôm chầm lấy bạn khiến cô bạn giật mình, Diễm nói:
— Này, nếu gặp mặt tình cờ một người hai lần mà ở cùng 1 chỗ thì liệu có phải có duyên không..!?
Cô bạn hiểu ý:
— À, ra vậy...!? Có phải vừa mới gặp anh chàng nào ở đây phải không..!? Thảo nào, đúng là cái đồ....Mà đâu rồi, cho xem mặt, xem gã nào may mắn thế....Cơ mà này, mấy tay đàn ông trong này toàn bọn không tin được đâu. Phải cẩn thận đấy.
Diễm cười:
— Cậu ấy về mất rồi, nhưng hôm nay vui thật đấy..Cảm ơn mày nha.
Cô bạn ngớ người ra:
— A cái con này, tao sắp đi mà mày vui hả..!? Tụi mày đâu, hôm nay cho nó một trận..!!
Diễm cùng các bạn hoà mình vào cuộc vui, nhưng với Điêm bây giờ chẳng có cuộc vui nào vui bằng gặp mặt người ấy cả. Đã nửa tháng qua, gần như ngày nào Diễm cũng đến quán phở bò kia với mong muốn gặp lại cậu ấy. Giờ cô đã trở thành khách quen của quán, nhưng nửa tháng nay cậu ta không đến quán phở. Tưởng chừng như Diễm đã mất dấu của Nam thì đêm nay, tại nơi này, như chính lần đầu gặp mặt, cô lại nhìn thấy người mà cô mong nhớ.
" Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà phải không..? " - Diễm tự mình hỏi trong suy nghĩ, cô mỉm cười dịu dàng vì cô tin điều đó sẽ thành sự thật.
****
Tại ngôi nhà bí mật, Nam lấy điện thoại gọi cho Đen, vừa bắt máy Đen đã ồ lên:
— Ái chà, hôm nay chú mày lại gọi cho anh cơ đấy..!? Chắc chắn là có việc gì phải không..!?
Nam vào thẳng vấn đề:
— Anh có thông tin gì về một người tên Hưng Già, chủ của vũ trường Monaco không.!?
Đen ngạc nhiên:
— Sao chú mày lại hỏi đến lão ta..!? Tất nhiên là biết, hiện nay Hưng Già cũng là một thế lực có tiếng trong giới giang hồ mà. Ai mà không biết đến lão. Một con cáo đi lên bằng cách dựa vào chính quyền. Hay nói cách khác, nếu xã hội đen dựa vào máu liều để phất thì Hưng Già lại dựa vào mặt đỏ để làm bàn đạp. Hắn chọn chơi với hổ để có được oai phong, một cách không phải ai cũng dám làm. Bởi làm bạn với công an thì chết lúc nào không biết.
Chững lại mấy giây, Đen như đoán được điều gì, Đen hỏi:
— Này, đừng có nói là chúng nó sai chú mày đi thanh toán Hưng Già đấy nhé..!?
Nam đáp:
— Anh đoán đúng rồi đấy.
Đen tiếp:
— Suy nghĩ kỹ chưa..!? Ban đầu chú mày muốn lợi dụng bọn chúng nhưng xem ra người bị lợi dụng bây giờ chính là chú mày. Các phe cánh, thế lực thời điểm này đang gầm gừ lẫn nhau. Chỉ cần một sơ suất là chúng sẽ tắm máu nhau bất cứ khi nào. Thành Hưng đang muốn bành trướng thế lực, trong khi đó Monaco là món mồi béo bở nhất mà bất kể ai cũng đều muốn. Trụ được đến ngày hôm nay ngoài mặt được chính quyền bảo kê ra thì Hưng Già cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Hắn tuy đã gần 50 tuổi, nhưng chính vì sự lõi đời đó khiến cho hắn trở nên nguy hiểm. Dưới trướng hắn có rất nhiều đàn em, những tay chém người không chớp mắt. Tất cả bọn chúng đa phần đều xuất thân từ bến bãi, chợ trời, đều là bọn máu liều nhiều hơn máu não. Đây không phải chuyện ngon ăn, nhất là khi kè kè bên hắn luôn có một tên được mệnh danh là "Máy Chém" - Tám Ngựa.
Nam lạnh lùng hỏi:
— Hắn mạnh đến vậy sao..!? Thực lực của hắn đến đâu..!?
Nghe Nam hỏi vậy, Đen cũng biết Nam quyết tâm làm chuyện này. Châm điếu thuốc, Đen phì phèo rồi nói vào điện thoại:
— Anh cũng chưa đụng độ với Tám Ngựa lần nào, nhưng anh có một vài thông tin về tiểu sử của hắn cho chú mày đây....Đợi chút.
Bình luận truyện