Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Chương 10: Ta bị thông lần 4.1
Bất kể nói thế nào, sau khi nghe xong truyện, Dung Lục cuối cùng cũng hài lòng đi ngủ.
Tiếu Đằng nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, gập quyển sách tẻ nhạt vô vị kia, quay đầu nhìn gương mặt cậu ta.
Trẻ trung, tự nhiên, thả lỏng, an ổn, không buồn không lo, không có gì phải suy nghĩ.
Mà những điều này đều là điều mà anh không có.
Tiếu Đằng nhìn một lúc lâu, rốt cục đứng dậy, nhẹ nhàng tắt đèn, để lại căn phòng tối yên tĩnh cùng an bình cho cậu ta.
Hôm sau, Tiếu Đằng như thường lệ ngồi bên bàn ăn vừa xem báo vừa dùng bữa sáng, bỗng nhiên nghe được giọng nói uể oải nhưng lại gần giống khoái trá: “Chào buổi sáng.”
Tiếu Đằng chỉ lật tờ báo, lông mày cũng không động: “Ừm” một cái.
Dung Lục quần áo chỉnh tề, ở vị trí không xa ngồi xuống, nhận lấy nước trái cây người giúp việc đưa tới, hai tay nắm cốc thủy tinh, ngẩng đầu mìm cười với người phụ nữ: “Cảm ơn.”
Bình thường khuôn mặt cậu ta đã xinh đẹp, bởi vì bị bệnh nên có thêm một loại sắc thái quyến rũ riêng biệt, nụ cười này, phụ nữ dù già hay trẻ trong lòng cũng đều rối như tơ vò.
Trong đầu Tiếu Đằng lập tức hiện lên một câu.
“Hại nước hại dân ”
Thật sự tên này đúng là kẻ gây họa.
Bữa sáng nhà bếp cố ý làm riêng cho người bệnh hình như quá nhạt, Dung Lục yên lặng nhìn một lúc, nhỏ giọng nói: “Có thể lấy giúp em một chút muối không?”
Tiếu Đằng không nói gì mà đẩy lọ gia vị qua.
Cậu nhận lấy, không có nhân cơ hội chọc ghẹo, rất an phận, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Cậu ta rất chuyên tâm nghiêm túc ăn uống, sợi tóc mềm mại từ trên trán buông xuống, lông mi nhỏ dài mà ôn nhu che khuất đôi mắt, từ sườn bên có thể thấy được phần cổ trắng nõn lộ ra ngoài cổ áo sơ mi, giống như một chú thỏ trắng nhỏ hiền lành, cực kì vô hại.
Tiếu Đằng nghĩ thầm, đúng là gặp quỷ mà.
Bữa sáng được ăn trong không khí yên tĩnh đến bất ngờ, ngoại trừ tiếng đũa bát nhẹ nhàng va chạm thì không có bất kỳ tiếng động gì khác vang lên. Bệnh của Dung Lục có vẻ đỡ hơn rất nhiều, nên cũng không giương nanh múa vuốt hay khóc lóc van nài như ngày thường.
Ăn xong bữa sáng, Tiếu Đằng cũng gấp tờ báo lại: “Muốn đến công ty hay ở nhà nghỉ?”
Nhìn quần áo của người này hẳn là chuẩn bị đi làm, nhưng tinh thần lại không tốt lắm. Tuy rằng chuyện một nhà tư bản nên làm là ép từ trên người công nhân giá trị lớn nhất, nhưng anh không nghĩ quá hà khắc như vậy.
Vì vậy không chờ Dung Lục trả lời, anh liền chau mày nói: “Thôi, cậu ở nhà đi, đỡ phải phiền phức.”
“Phiền phức à…”
“Cậu nhìn cậu đi, nếu không phải phiền phức thì là gì.”
Lúc này, Dung Lục cũng không cãi lại, muốn nói điều gì lại thôi, cuối cùng chỉ nở nụ cười, lại có phần hơi xấu hổ.
Tiếu Đằng dùng khăn lau khóe miệng, sau đó đẩy ghế ra, đứng dậy: “Tự chăm sóc thân thể cho tốt để sớm khỏe lại một chút, công việc trong công ty rất nhiều. Đừng để lại bị ốm.”
Dung Lục cười “Ừ” một tiếng, không có nửa lời thừa thãi.
Giống như vì cơ thể ốm yếu của mình mà xấu hổ.
Tiếu Đằng nghĩ thầm, thật ra cũng không có gì kỳ quái, bình thường lớn như vậy còn muốn nghe truyện cổ tích mới có thể ngủ được, dù là ai, ngày hôm sau tỉnh dậy cũng sẽ xấu hổ khi gặp người.
Hiếm có khi Dung Lục không đến công ty, không có ai bám dai như đỉa bên cạnh, Tiếu Đằng không khỏi cảm thấy một ngày bắt đầu thật thoải mái vui vẻ, tinh thần sảng khoái gấp trăm lần, cho nên bả vai bị đau nhức quanh năm cũng không trị mà khỏi.
Nhưng đến giữa trưa, Tiếu Đằng lại nghe được rất nhiều người không ngại phiền phức mà hỏi nhau:
“Dung Lục đâu?”
“Sao Dung Lục không đến?”
“Dung Lục đi đâu?”
“Dung Lục…”
“…”
Cái tên này có thể bám dai như đỉa hơn một chút không? = =
“Này, Dung Lục đâu?”
“…”
Tiếu Đằng mặt không đổi sắc giương mắt nhìn gã trước mặt, Thân Dịch dửng dưng ngồi trước bàn làm việc của anh.
Đối diện với ánh mắt của anh, Thân Dịch tiếp tục điếc không sợ súng mà lặp lại vấn đề khiến anh ngày hôm nay hận không thể bịt lỗ tai lại: “Lạ quá, sao tôi không thấy Dung Lục? Cậu ta đi đâu rồi?”
Tiếu Đằng nói: “Cậu đang hỏi tôi hả?”
“Đương nhiên rồi.”
Tiếu Đằng lạnh lùng: “Việc này thì có liên quan gì đến tôi?”
Thật đúng là gan to như gan chó, lẽ nào gã ta không nhìn thấy nhiều người bên ngoài cũng có nghi vấn đó, lại không một ai dám đi vào hỏi anh sao?!
“Tại sao lại không liên quan, quan hệ của hai người mờ ám như vậy, bình thường vẫn luôn thân mật như hình với bóng mà.”
Tiếu Đằng mở mắt, chậm rãi liếc mắt nhìn gã kia một lần nữa: “Cậu lặp lại xem?”
Thân Dịch lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đưa văn kiện trong tay lên: “Dung Lục không có ở đây, vậy mời ngài tự mình xem qua cái này.”
“Ừm.”
Yên tĩnh như vậy một lúc, Thân Dịch không chịu được không khí trầm mặc này: “Tôi rất muốn biết cái nhìn của anh đối với Dung Lục là như thế nào.”
Tiếu Đằng bình tĩnh lật hợp đồng trên tay: “Liên quan gì đến cậu.”
Thân Dịch cười gượng: “Ahaha, vâng vâng vâng, là do tôi nhiều chuyện. Nhưng mà, không phải là tôi hiếu kỳ sao. Dung Lục được nhiều người yêu thích như vậy, nhưng thái độ của anh đối với cậu ta lại chẳng ra sao, dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ.”
“…”
“Cuối cùng anh bất mãn cậu ta cái gì thế?”
“Cái gì cũng bất mãn.”
“… Vậy thì nói cụ thể một chút xem.”
“Con ma ốm yếu đó thì có gì hay mà nói.”
“…”
Thân Dịch hỏi, “Dung Lục bị bệnh?”
“Phải.”
“Vậy cậu ấy có sao không? Bệnh có nghiêm trọng không?”
Tiếu Đằng ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không tự mình đi hỏi ấy?”
“Ồ… Vậy tôi có thể đi thăm cậu ta à?”
“Tùy.”
Đuổi Thân đại công tử xong, Tiếu Đằng tiếp tục xem công việc hôm nay.
Anh chỉ cho là không cần thiết thảo luận nghiêm túc mấy vấn đề cùng người không thân quen. Nếu nói về cảm giác đối với Dung Lục, thật ra cũng không hẳn là kém như vậy.
Nếu không phải vì từng trải qua cuộc gặp gỡ không vui với cậu ta, đối với người như Dung Lục, thật ra cậu rất đáng để anh thưởng thức.
Thông minh, tình cảm, hiểu biết đúng mực, nhận thức đầy đủ, biết tiến biết lùi, giao tiếp giỏi. Anh cần nhất là một nhân tài giống như Dung Lục vậy.
Nhưng Dung Lục gan to bằng trời luôn động chạm đến ranh giới của anh. Tuy ví dụ khá là đặc biệt, nhưng những hàng động của cậu ta đã khiêu chiến quyền uy của anh, vì vậy mà anh đối xử với cậu giống như đối thủ cần đánh bại trên thương trường, nói chung về bản chất cũng không khác nhiều.
Anh có cảm giác Dung Lục như một con sói hoang. Dù là có hình dáng của chó nhà nuôi, nhưng khó tránh khỏi một ngày nào đó bất ngờ cắn anh một cái.
Một ngày không có Dung Lục, tinh thần được buông lỏng, nhưng Tiếu Đằng cũng cảm nhận được áp lực lớn lao của công việc.
Lúc họp anh phát hiện đám người kia tại sao cứ ngu xuẩn, đần độn, không chu đáo như vậy, có chuyện nhỏ cũng không làm được, cũng không biết dựa vào nét mặt của anh mà suy đoán tâm ý của anh (cái gì, anh không lộ vẻ gì? Thế các người cũng cố phải đoán được chứ), hơn nữa chỉ bị anh dạy dỗ hai câu là mặt như cha mẹ chết.
“Như Dung Lục kìa!” Bị mắng cho té tát còn có thể cười tươi như hoa.
Mấy lần suýt nữa nói như vậy, nhưng lời đến miệng vẫn cố nhịn xuống.
Đúng là tướng giỏi khó cầu, ôi ôi, Tiếu Đằng buồn bực trong lòng nghĩ.
Tiếu Đằng nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, gập quyển sách tẻ nhạt vô vị kia, quay đầu nhìn gương mặt cậu ta.
Trẻ trung, tự nhiên, thả lỏng, an ổn, không buồn không lo, không có gì phải suy nghĩ.
Mà những điều này đều là điều mà anh không có.
Tiếu Đằng nhìn một lúc lâu, rốt cục đứng dậy, nhẹ nhàng tắt đèn, để lại căn phòng tối yên tĩnh cùng an bình cho cậu ta.
Hôm sau, Tiếu Đằng như thường lệ ngồi bên bàn ăn vừa xem báo vừa dùng bữa sáng, bỗng nhiên nghe được giọng nói uể oải nhưng lại gần giống khoái trá: “Chào buổi sáng.”
Tiếu Đằng chỉ lật tờ báo, lông mày cũng không động: “Ừm” một cái.
Dung Lục quần áo chỉnh tề, ở vị trí không xa ngồi xuống, nhận lấy nước trái cây người giúp việc đưa tới, hai tay nắm cốc thủy tinh, ngẩng đầu mìm cười với người phụ nữ: “Cảm ơn.”
Bình thường khuôn mặt cậu ta đã xinh đẹp, bởi vì bị bệnh nên có thêm một loại sắc thái quyến rũ riêng biệt, nụ cười này, phụ nữ dù già hay trẻ trong lòng cũng đều rối như tơ vò.
Trong đầu Tiếu Đằng lập tức hiện lên một câu.
“Hại nước hại dân ”
Thật sự tên này đúng là kẻ gây họa.
Bữa sáng nhà bếp cố ý làm riêng cho người bệnh hình như quá nhạt, Dung Lục yên lặng nhìn một lúc, nhỏ giọng nói: “Có thể lấy giúp em một chút muối không?”
Tiếu Đằng không nói gì mà đẩy lọ gia vị qua.
Cậu nhận lấy, không có nhân cơ hội chọc ghẹo, rất an phận, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Cậu ta rất chuyên tâm nghiêm túc ăn uống, sợi tóc mềm mại từ trên trán buông xuống, lông mi nhỏ dài mà ôn nhu che khuất đôi mắt, từ sườn bên có thể thấy được phần cổ trắng nõn lộ ra ngoài cổ áo sơ mi, giống như một chú thỏ trắng nhỏ hiền lành, cực kì vô hại.
Tiếu Đằng nghĩ thầm, đúng là gặp quỷ mà.
Bữa sáng được ăn trong không khí yên tĩnh đến bất ngờ, ngoại trừ tiếng đũa bát nhẹ nhàng va chạm thì không có bất kỳ tiếng động gì khác vang lên. Bệnh của Dung Lục có vẻ đỡ hơn rất nhiều, nên cũng không giương nanh múa vuốt hay khóc lóc van nài như ngày thường.
Ăn xong bữa sáng, Tiếu Đằng cũng gấp tờ báo lại: “Muốn đến công ty hay ở nhà nghỉ?”
Nhìn quần áo của người này hẳn là chuẩn bị đi làm, nhưng tinh thần lại không tốt lắm. Tuy rằng chuyện một nhà tư bản nên làm là ép từ trên người công nhân giá trị lớn nhất, nhưng anh không nghĩ quá hà khắc như vậy.
Vì vậy không chờ Dung Lục trả lời, anh liền chau mày nói: “Thôi, cậu ở nhà đi, đỡ phải phiền phức.”
“Phiền phức à…”
“Cậu nhìn cậu đi, nếu không phải phiền phức thì là gì.”
Lúc này, Dung Lục cũng không cãi lại, muốn nói điều gì lại thôi, cuối cùng chỉ nở nụ cười, lại có phần hơi xấu hổ.
Tiếu Đằng dùng khăn lau khóe miệng, sau đó đẩy ghế ra, đứng dậy: “Tự chăm sóc thân thể cho tốt để sớm khỏe lại một chút, công việc trong công ty rất nhiều. Đừng để lại bị ốm.”
Dung Lục cười “Ừ” một tiếng, không có nửa lời thừa thãi.
Giống như vì cơ thể ốm yếu của mình mà xấu hổ.
Tiếu Đằng nghĩ thầm, thật ra cũng không có gì kỳ quái, bình thường lớn như vậy còn muốn nghe truyện cổ tích mới có thể ngủ được, dù là ai, ngày hôm sau tỉnh dậy cũng sẽ xấu hổ khi gặp người.
Hiếm có khi Dung Lục không đến công ty, không có ai bám dai như đỉa bên cạnh, Tiếu Đằng không khỏi cảm thấy một ngày bắt đầu thật thoải mái vui vẻ, tinh thần sảng khoái gấp trăm lần, cho nên bả vai bị đau nhức quanh năm cũng không trị mà khỏi.
Nhưng đến giữa trưa, Tiếu Đằng lại nghe được rất nhiều người không ngại phiền phức mà hỏi nhau:
“Dung Lục đâu?”
“Sao Dung Lục không đến?”
“Dung Lục đi đâu?”
“Dung Lục…”
“…”
Cái tên này có thể bám dai như đỉa hơn một chút không? = =
“Này, Dung Lục đâu?”
“…”
Tiếu Đằng mặt không đổi sắc giương mắt nhìn gã trước mặt, Thân Dịch dửng dưng ngồi trước bàn làm việc của anh.
Đối diện với ánh mắt của anh, Thân Dịch tiếp tục điếc không sợ súng mà lặp lại vấn đề khiến anh ngày hôm nay hận không thể bịt lỗ tai lại: “Lạ quá, sao tôi không thấy Dung Lục? Cậu ta đi đâu rồi?”
Tiếu Đằng nói: “Cậu đang hỏi tôi hả?”
“Đương nhiên rồi.”
Tiếu Đằng lạnh lùng: “Việc này thì có liên quan gì đến tôi?”
Thật đúng là gan to như gan chó, lẽ nào gã ta không nhìn thấy nhiều người bên ngoài cũng có nghi vấn đó, lại không một ai dám đi vào hỏi anh sao?!
“Tại sao lại không liên quan, quan hệ của hai người mờ ám như vậy, bình thường vẫn luôn thân mật như hình với bóng mà.”
Tiếu Đằng mở mắt, chậm rãi liếc mắt nhìn gã kia một lần nữa: “Cậu lặp lại xem?”
Thân Dịch lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đưa văn kiện trong tay lên: “Dung Lục không có ở đây, vậy mời ngài tự mình xem qua cái này.”
“Ừm.”
Yên tĩnh như vậy một lúc, Thân Dịch không chịu được không khí trầm mặc này: “Tôi rất muốn biết cái nhìn của anh đối với Dung Lục là như thế nào.”
Tiếu Đằng bình tĩnh lật hợp đồng trên tay: “Liên quan gì đến cậu.”
Thân Dịch cười gượng: “Ahaha, vâng vâng vâng, là do tôi nhiều chuyện. Nhưng mà, không phải là tôi hiếu kỳ sao. Dung Lục được nhiều người yêu thích như vậy, nhưng thái độ của anh đối với cậu ta lại chẳng ra sao, dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ.”
“…”
“Cuối cùng anh bất mãn cậu ta cái gì thế?”
“Cái gì cũng bất mãn.”
“… Vậy thì nói cụ thể một chút xem.”
“Con ma ốm yếu đó thì có gì hay mà nói.”
“…”
Thân Dịch hỏi, “Dung Lục bị bệnh?”
“Phải.”
“Vậy cậu ấy có sao không? Bệnh có nghiêm trọng không?”
Tiếu Đằng ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không tự mình đi hỏi ấy?”
“Ồ… Vậy tôi có thể đi thăm cậu ta à?”
“Tùy.”
Đuổi Thân đại công tử xong, Tiếu Đằng tiếp tục xem công việc hôm nay.
Anh chỉ cho là không cần thiết thảo luận nghiêm túc mấy vấn đề cùng người không thân quen. Nếu nói về cảm giác đối với Dung Lục, thật ra cũng không hẳn là kém như vậy.
Nếu không phải vì từng trải qua cuộc gặp gỡ không vui với cậu ta, đối với người như Dung Lục, thật ra cậu rất đáng để anh thưởng thức.
Thông minh, tình cảm, hiểu biết đúng mực, nhận thức đầy đủ, biết tiến biết lùi, giao tiếp giỏi. Anh cần nhất là một nhân tài giống như Dung Lục vậy.
Nhưng Dung Lục gan to bằng trời luôn động chạm đến ranh giới của anh. Tuy ví dụ khá là đặc biệt, nhưng những hàng động của cậu ta đã khiêu chiến quyền uy của anh, vì vậy mà anh đối xử với cậu giống như đối thủ cần đánh bại trên thương trường, nói chung về bản chất cũng không khác nhiều.
Anh có cảm giác Dung Lục như một con sói hoang. Dù là có hình dáng của chó nhà nuôi, nhưng khó tránh khỏi một ngày nào đó bất ngờ cắn anh một cái.
Một ngày không có Dung Lục, tinh thần được buông lỏng, nhưng Tiếu Đằng cũng cảm nhận được áp lực lớn lao của công việc.
Lúc họp anh phát hiện đám người kia tại sao cứ ngu xuẩn, đần độn, không chu đáo như vậy, có chuyện nhỏ cũng không làm được, cũng không biết dựa vào nét mặt của anh mà suy đoán tâm ý của anh (cái gì, anh không lộ vẻ gì? Thế các người cũng cố phải đoán được chứ), hơn nữa chỉ bị anh dạy dỗ hai câu là mặt như cha mẹ chết.
“Như Dung Lục kìa!” Bị mắng cho té tát còn có thể cười tươi như hoa.
Mấy lần suýt nữa nói như vậy, nhưng lời đến miệng vẫn cố nhịn xuống.
Đúng là tướng giỏi khó cầu, ôi ôi, Tiếu Đằng buồn bực trong lòng nghĩ.
Bình luận truyện