Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 159: Vậy, còn không?



“Ầm." Sâu bên trong nơi đóng quân của Âu Dương môn phiệt, bỗng nhiên truyền tới tiếng động lớn, ngay lập tức có một bóng dáng từ đằng sau xông tới, Sau khi xông ra liền nhanh chóng chạy trốn ra phía xa, đó chính là trưởng môn của Âu Dương môn phiệt, vị trưởng môn kia có cấp bậc thiên vương cao cấp, ông ta cảm nhận được bên ngoài có hai môn phái lớn, không còn dám do dự, nếu là một phái mạnh, phái của bọn họ liên thủ với phái Tư Đồ, còn có thể chiến đấu, nhưng bây giờ hai phái mạnh đang liên thủ với nhau cùng đến đây, bọn họ không ngăn cản được...

“Ừ? Vẫn còn một người cấp bậc thiên vương tối cao? Ha ha, nhưng mà, chạy chưa?" Khi vị trưởng môn tối cao cấp bậc thiên vương của Âu Dương môn phiệt kia bỏ chạy,Hình Lão cười nhìn cửa núi, sau đó không thấy bóng dáng của ông ta nữa, lúc xuất hiện cũng đã đuổi gần đến vị trưởng môn điên cuồng bỏ chạy kia, ngay sau đó truyền đến tiếng hét thảm thiết, vị trưởng môn đã rơi xuống....

Cùng lúc đó, bóng dáng của Tiêu Hạo Thiên di chuyển, trong nháy mắt anh ấy đã đứng trước mặt của Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên, liên tục ra tay đánh, Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên liều mạng chống trả, nhưng chẳng được bao lâu Tiêu Hạo Thiên đã đánh chết hai người.

“Vù..." Bóng dáng Tiêu Hạo Thiên ngay sau đó trở lại vị trí anh ta đứng trước đó,mà khi đó Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên tuy rằng không chết, nhưng cũng không khá khẩm, trên người hai tên đó đều là máu trào ra. Tiêu Hạo Thiên nhíu mắt hàm ý cười lạnh nhìn trưởng môn của hai phái: “Cũng gọi là có chút tiền đồ, không hổ là trưởng môn của phái, hai người tuy chỉ là đời sau của Hoàng đế, nhưng sức lực chiến đấu lại có thể so sánh với người có sức mạnh trời ban. Bị ta đánh một trường mà không chết, hờ, nhưng các người có thể chịu được thêm một trưởng nữa sao? ừ?"

Tiêu Hạo Thiên cười lạnh, vừa nói vừa đưa tay lên, nhìn Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên cảm thấy thú vị, đương nhiên là trước đó anh ta chưa ra tay hết sức.

“Chạy...” hơn hai mươi binh lính đứng cạnh Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên, thay đổi sắc mặt, bên này bảy bị thiên vương, trong nháy mắt bị giết chết hai người, còn lại năm người cũng bị thương nặng. Hơn nữa trưởng môn của phái bọn họ đã chết,mà người đánh chết trưởng môn của bọn họ mặc áo choàng đen toàn thân tràn ngập khí chất vương giả, cũng đã quay lại. Khi đó hơn hai mươi bính lính đều vô cùng sợ hãi.

“Ồ? Vẫn còn những thức vô dụng như các người sao? Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên còn có thể sống thêm một chút, các người thì bỏ đi..." Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên ánh mắt sắc lạnh hướng về phía những tên bính lính đang định chạy trốn kia, vung tay đánh.... Hình Lão quay lại vừa cười vừa nói: “Ừ, những tên vô dụng ngay cả chiến trường cũng không dám ra, thực sự không có lợi ích gì, giữ lại cũng chướng mắt. Thế là Lão Hình cũng ở đằng sau bọn họ đánh một trưởng.

“Ầm ầm..." hai tiếng nổ vang lên, ngay sau đó các chiến thần của Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên đều mất mạng, sức mạnh của bọn họ đứng trước mặt hai vị cấp Tôn Hoàng thật sự kém cỏi, cơ bản không thể chống trả, thậm chí năng lực chống cự còn không có.

“Ngươi...ngươi, ngươi, ngươi rốt cục là ai? Chúng tôi đầu hàng, chúng tôi xin đầu hàng được không?" lúc đó Âu Dương Tĩnh thật sự cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt thê thảm trắng bệch,máu trong miệng trào ra, nói với Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Ò, xem ra tình báo của phái các người cũng không được, ngươi muốn biết tôi là ai sao? ừ, xem các người sắp chết rồi, tôi có thể nói cho ông biết, tôi chính là điện chủ điện Thiên Thần biên giới, Tiêu Hạo Thiên! Hài lòng chưa?

Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên thay đổi sắc mặt, sự sợ hãi của hai người họ đã đạt đến đỉnh điểm,người mà được gọi là điện thiên thần biên giới sát phạt vô song, biệt danh trên chiến trường biên giới đều là chém giết mà có, hơn nữa đuổi giết 1 người có cấp thiên hoàng một ngày một đém, cuối cùng khi đối phương không ngừng cầu xin tha mạng, mới tha cho một mạng.

Vì vậy đổi cách nói khác chính là, điện chú thiên thần có thực lực giết chết người cấp thiên hoàng! Đó chính là giết chứ không phải đánh bại!

Thiên điện chủ điện Thiên thần. Lúc này Âu dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng, trước đây cửu đại môn phái của bọn họ đã từng mở hội môn phái một lần. Chính là nhằm vào điện thiên thần. môn phái lớn nhỏ của bọn họ sau khi bàn luận đưa ra kết quả là, không thể đụng đến điện thiên thần, thuộc hạ dưới trướng của điện thiên thần đều không biết sợ hãi, nhưng điện chủ điện thiên thần, lại không tin tưởng bọn họ. Hơn nữa điện thiên thần đã lớn lên ở ngoài chiến trường biên giới, là trời sinh đã không bị hạn chế bởi pháp luật của bộ quốc phòng Việt Nam. Vì vậy lần gặp mặt của các môn phái, cửu đại môn phái của bọn họ đã quyết định, nhất định sẽ không động đến điện thiên thần. Nhưng Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên lại không nghĩ đến con trai của nhà họ Đường, Đường Ngọc Hiền lại là điện chủ điện thiên thần. Người con trai năm năm trước bị bỏ rơi của gia đình họ Tiêu giàu có nhất Hà Nội khi đó Âu Dương Tĩnh và Từ đồ Hạo Nhiên cầm thấy vô cùng hối hận.

Thiên, điện chủ thiên thần, chúng tôi thật sự không biết là ngài, cửu đại môn phải chúng tôi chịu bồi thường có được không? Chúng tôi nguyện ý lấy nguồn nguyên liệu của biển để bồi thường tổn thất cho nhà họ Đường, có được không?" Tư Đồ Hạo Nhiên sợ hãi nói với Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên không đáp lại lời hắn ta, mà quay sang mấy người đã chạy trốn trước đó, đánh một trưởng vào người có cấp thiên vương đang bị trọng thương. Lúc đó vị thiên vương bỏ trốn đang bị thương nặng kia bị đánh cho hồn phi phách tán, rơi xuống ba phương tám hướng.Sau đó quay sang nói với Long Dã Quỳ Quỳ và mười chiến thần cấp cao: “Các người, ba bốn người một nhóm, đi giết ba người cấp thiên vương còn lại cho ta."

"Dạ!" đã rõ, không nói lời thứ hai liền xông tới ba người cấp thiên vương đang bị thương nặng, bọn họ hiểu rõ ý của Tiêu Hạo Thiên, chính là để bọn họ tập luyện, thiên vương bị thương nặng, căn bản là không có năng lực chống trả sự liên thủ của ba bốn chiến thần cấp cao của bọn họ. Do đó thiên sứ mười một, mười hai, mười ba của chiến thần cao cấp liên thủ đã phá vỡ được tên thiên vương đó.

Khi đó Long Dã Quỳ cũng bị nét bút của Tiêu Hạo Thiên làm rung động, bây giờ anh ấy đã hiểu tại sao điện thiên thần ở ngoài biên giới lại phát triển nhanh đến vậy, chính là dựa vào phương pháp luyện binh của Tiêu Hạo Thiên, để thuộc hạ nâng cấp, trực tiếp để ba người cấp thiên vương đang bị trọng thương cho thuộc hạ tập luyện! khi đó thể lực của điện thiên thần không phát triển nhanh mà được sao?

Nhưng khi đó Long Dã Quỳ cũng xông qua đánh một tên cấp thiên vương đang bị thương nặng, coi như là luyện tập đi, đây là cơ hội hiếm có. Hơn nữa đây còn là ẩu đả chém giết! Long Dã Quỳ trong lòng rạo rực! rất nhanh cùng thiên sứ mười tám, mười chín, hai mười cùng bao vây tên thiên vương bị thương nặng kia.

Mà Âu Dương Tĩnh cùng với Tư Đồ Hạo Nhiên nhìn một màn trước mặt này, không dám nói câu nào. Bởi vì sau hôm nay hai môn phái của bọn họ còn tồn tại được không còn là việc rất khó đảm bảo.

Mà cùng với Long Dã Quỳ thiên sứ mười một luyện binh, Tiêu Hạo Thiên cũng không ra tay, có anh ta cùng với Hình Lão ở bên áp trận, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tiêu Hạo Thiên không nói gì, chỉ im lặng đứng đó nhìn, Hình lão cũng như vậy. Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh đã qua năm đến mười phút rồi.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết phẫn nộ không cam lòng, ba tên cấp thiên vương môn phái Âu Dương và môn phái Tư Đồ đã chết. Thiên sứ mười một quay trở về đội, bọn họ đang đợi thăng cấp thiên vương, rất nhanh sau đó, nguyên khí trên cơ thể của thiên sứ mười một, mười hai, mười ba một hồi chấn động, trong nháy mắt tăng lên một cấp, chính thức đạt được cấp bán bộ thiên vương! Hơn nữa chiến sĩ của điện thiên thần, trên chiến trường biên giới, thực lực chiến đấu rất tốt, vì vậy bọn họ đạt được cấp bán bộ thiên vương, mạnh hơn so với cấp bán bộ thiên vương bình thường.

Nguyên khí trên người của Long Dã Quỳ cũng một hồi chấn động, ngay sau đó khí tức chiến thần trung cấp đã bao trùm thân thể hắn, sau khi giết chết tên cấp thiên vương kia hắn cũng thăng cấp rồi.

"Cám ơn đại ca!" Thiên sứ mười một cúi người cảm ơn Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo thiên không nói gì gật nhẹ đầu, vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ cũ.

Mà đối diện với anh ta, hai người Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên đang lặng lẽ nhìn nhau, đều nhìn thấy cảnh vật như nhau, trước đó bọn họ đều ầm thầm trị thương, mặc dù bọn họ biết cho dù bọn họ có khôi phục được sức mạnh trước đây, cho dù có đột phá hơn nữa, cũng không địch nổi tên điện chủ thiên vương trước mặt này, nhưng bọn họ vẫn như cũ nỗ lực hết mình, trong lòng vẫn có chút hi vọng, bọn họ tin tưởng người trong dòng tộc của họ, chắc chắn đã liên lạc được với thất đại môn phái còn lại và bộ quốc phòng Việt Nam. Bọn họ không đánh lại được Tiêu Hạo Thiên nên bọn họ cần phải đợi.

Do đó, Âu Dương Tĩnh nói với Tiêu Hạo Thiên: "Đại ca Thiên Thần, đại nhân, bây giờ nguyên khí của hai phải chúng tôi đã hao tổn nặng nề, có thể tha chó chúng tôi không? Chúng tôi có thể bồi thường, bồi thường với giá cao..."

Tiêu Hạo Thiên không để tâm, nhìn Âu Dương Tĩnh hỏi: "Tôi nghe nói các người định xuống tay với nhà họ Đường, không phải là muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Đường, mà là năm năm trước mẹ của ta đã lấy đi một đồ vật của phái các người? nói cho ta nghe, đó là cái gì, bằng không, bây giờ các người sẽ chết..."

Âu Dương Tĩnh nghe xong trầm mặc, sau một hồi, lắc đầu với Tiêu Hạo Thiên nói: "Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết người phụ nữ nhà họ Đường rốt cục là lấy đi cái gì...”

“A... các người thật sự muốn chết?” Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên lạnh lẽo, nguyên khí trên tay ngưng tụ, ý định giết người lại xuất hiện.

Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên thay đổi sắc mặt, Tư Đồ Hạo Nhiên nhanh chóng nói: “Đại ca bớt giận, đại ca bớt giận, chúng tôi thật sự không biết, năm đó mẹ của ngài đem đi là đồ gì... chúng tôi chỉ biết đó là đồ rất quan trọng, thật sự quan trọng.”

Tiêu Hạo Thiên cười lạnh: “A, không biết là thứ gì? Vậy sao các người biết là rất quan trọng?"

Âu Dương Tĩnh hít một hơi nói: “Là một ngôi miếu, một ngôi miếu đã biến mất, nữ sĩ họ Đường ấy nghiên cứu phật giáo, trí tuệ vô song, cô ấy đã lưu lại vị trí của một ngôi miếu cổ, sau đó cô ấy đã lấy đi một vật. Mà bọn tôi cho rằng nó rất quan trọng, bởi vì bọn họ cảm thấy vận may rất đặc biệt, bọn họ tìm đến ngôi miếu đó, nhưng nó đã biến mất rồi, sau đó chúng tôi điều tra năm năm, mới biết Đường phu nhân đã từng đi qua đây. Mà sau đó ngôi chùa đó mất đi linh khí, bởi vì thứ quan trọng trong đó đã không còn, đã bị Đường Phu Nhân đem đi rồi...”

"Thứ gì?" Tiêu Hạo Thiên nhíu mày, anh ta cảm thấy nóng lòng, hiểu một chút. Bây giờ an ta cuối cùng cũng hiểu, mẹ của anh tại sao năm năm trước vừa đi ra ngoài quay trở lại sức khỏe lại thay đổi nhanh đến vậy, ban đầu anh ta còn cho rằng Lâm Phương Lan hạ độc mẹ của anh. Thì ra là mẹ đi qua cái miếu đó. Mà Âu Dương Tĩnh nói mẹ của anh "Haizz." Ngay sau đó, nghe thấy một tiếng thở già nua, bên cạnh Âu Dương Tĩnh và Tư Đồ Hạo Nhiên xuất hiện một ông lão người tràn ngập khí chất Thiên Vương cao cấp.

"Quả nhiên điện chủ đã sớm phát hiện ra chúng tôi..." Lại một tiếng nói nữa truyền đến, từ xa có một bà lão có khí chất thiên vương cao cấp đang tiến lại.

“Ừ, haizz." đằng sau lại có một tiếng thở dài, lại một người cấp thiên vương cao cấp bước ra. Rất nhanh xung quanh chỗ Tiêu Hạo Thiên đứng xuất hiện từng người từng người một.

Là người của thất đại môn phiệt, mỗi một môn phiệt đều phái một người đại diện đến. Chỉ là sau khi họ xuất hiện, sắc mặt đều trầm mặc. Mà trong bảy người lại có một người đàn ông cấp thiên hoàng mặc áo choàng trắng, thật sự là cấp thiên hoàng! Trên cơ thể tràn ngập khí chất thiên hoàng! Tiêu Hạo Thiên cười nhìn người vừa xuất hiện, không có chút sợ hãi nói: “A, tình báo của môn phiệt thật sự lớn, đây là nguyên nhân mà Bộ quốc phòng Việt Nam không dám ra tay với các người sao? 1 người cấp thiên hoàng, ba người cấp bán bộ thiên hoàng, ba người cấp thiên vương cao cấp...haha..rất tốt, rất tốt."

Ngay sau đó, khí thế của Tiêu Hạo thiên nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Vậy, còn không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện