Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 153: Mời nhớ kĩ
Kẻ muốn tranh đoạt linh lực Thanh Long thạch linh lực, là con của y?
Là người nào?
– Ta nghĩ, ta không cần nói ra là ai, thì ngươi cũng tự biết rất rõ ràng.
Nguyên bản nam nhân muốn đặt câu hỏi liền nhất thời ngậm miệng lại. Y chỉ là muốn xác nhận lại một chút mà thôi. Nếu người nọ đã nói như vậy, thì y vốn không cần phải lãng phí thời gian để hỏi lại nữa.
Cái kẻ luôn ở với Quỷ Vương cùng một chỗ, phá hủy Thanh Long thạch, thả Yêu Hoàng ra, vốn muốn có được linh lực ở trong đó, không thể nghi ngờ khẳng định chính là hắn, cái tên nhi tử luôn che mặt kia…
– Linh lực kia chung quy vẫn luôn ở trong thân thể của ngươi, nhưng mà ngươi không hiểu cách để sử dụng, cho nên nó liền vẫn luôn im lặng ngủ đông. Ngày ấy ở Hắc Lân đàm, linh lực của Thanh Long thạch bùng nổ, ngay dưới ảnh hưởng của linh lực cường đại, hơn nữa chủ nhân của cổ này còn quá yếu, liền khiến cho cổ không chịu được khống chế mà chủ động đi hấp thu linh lực kia. Một phần cỗ sức mạnh thứ nhất vốn là của Yêu Hoàng nên đã trở về với gã. Về phần một cỗ sức mạnh thứ hai, đó chính là linh lực nguyên bản của Thanh Long thạch. Toàn bộ một chuỗi những việc này đều thực hoàn mỹ, chỉ là do có sự tồn tại của luyện yêu thạch ở đây, liền khiến cho một kế hoạch ban đầu rất là hài hòa, một thoáng đã bị phá hư.
Bên trong luyện yêu thạch, là yêu lực vô cùng thuần khiết, thuộc về sức mạnh của Yêu Hoàng, không mảy may dính dáng gì đến linh lực của Thanh Long thạch. Dưới sự ảnh hưởng linh lực của Thanh Long thạch đang phát tán, cổ kia đã không thể xác nhận chuẩn xác được nữa, cho nên đến yêu lực ở trong luyện yêu thạch cũng nhất thời đều được yên lặng mà bị hút đi.
Bởi vì yếu ớt, cho nên cổ kia không chịu nổi sự khống chế nữa. Cũng nhất là, bởi vì nhược, không hiểu được cách sử dụng, cho nên khiến cho hai cỗ sức mạnh khác nhau, cùng tồn tại ở trong thân thể cùng y.
Nhưng việc này chỉ là tạm thời, một khi Ly Hận Thiên sử dụng sức mạnh hoặc là có một bên sức mạnh bị khiên dẫn đi, muốn tách đôi ra. Như vậy vô cùng nguy hiểm.
Thân thể chỉ có một, mà hai cỗ sức mạnh bên trong đều muốn chiếm cứ. Chúng nó nghĩ cách loại bỏ đối phương. Chúng nó chiến đấu trực tiếp làm cho phệ linh cổ chung quy sẽ bị ảnh hưởng mà vận hành khác thường, dẫn đến, thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng. Căn bệnh úy hàn của nam nhân, chính là vì như vậy mà bị sinh ra.
Người này vào lúc đó, liền xem thấu hết tất cả, bất quá hắn vốn định xử lí tốt việc ở trước mắt đã, rồi lại đến tìm Ly Hận Thiên.
Nhà của Ly Hận Thiên ở đế đô, y lại không hiểu cách sử dụng. Nguyên bản hắn nghĩ rằng, hắn sẽ đến đây, ngay trước khi hai cỗ sức mạnh vẫn chưa phát sinh dị biến, nhưng mà hắn đã tính ra sai rồi.
Ở trong phủ đệ Thiết Lặc, khi Thanh Nhiên phát cuồng cũng đã được hấp thu yêu lực của Yêu Hoàng, nên yêu lực ở trong thân thể của nam nhân liền cùng với hắn sinh ra cộng hưởng, cho nên còn có chuyện sau này.
Người nọ, rõ ràng không có ở đây. Nhưng, mọi chuyện đã xảy ra, lại giống như hắn đều là tự chính mắt mình chứng kiến vậy.
Nghe hắn nói hai ba câu liền khái quát được chứng bệnh của y. Tự đáy lòng của mình,nam nhân thực bội phục. Bất quá nhìn người nọ, có việc y không thể không để ý được…
Nhìn ra nam nhân tựa hồ như có lời muốn nói, người nọ nói ra câu, “cứ nói, đừng ngại.”
Vừa nghe thấy lời ấy, Ly Hận Thiên cũng không lại do dự. Người nọ không đơn giản. Nếu có thể từ nơi này của hắn biết được chút gì đó, thì có thể sẽ có được những mảng thiếu khác của đáp án chưa hoàn chỉnh vốn luôn được thắc mắc ở trong lòng y.
Y không thể bỏ qua cơ hội này.
Có lẽ cả đời này, liền chỉ có duy nhấtt chính là ngay lúc này đây.
Nếu người nọ để cho y hỏi, thì y cũng không do dự, trực tiếp mở miệng hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng…
– Tiên sinh, mặc dù ngươi để ta hỏi, nhưng vấn đề mà ta muốn hỏi lại thấy không tiện lắm. Chậc, tiên sinh. Có thể kể cho ta nghe, toàn bộ chuyện mà ngươi biết được, bao gồm cả nhi tử kia của ta được không.
Y xưng hô tiên sinh, ở nơi này, một tiếng tiên sinh này là danh xưng tôn kính đối với người có học thức uyên bác. Chỉ là tiếp xúc đơn giản, nhưng Ly Hận Thiên lại rất tôn trọng hắn, loại tôn trọng này phảng phất như vừa gặp hắn liền được sinh ra rất tự nhiên.
Chỉ đối với người nọ liền có cảm giác này.
Toàn bộ sao?
Y nói ra, thật đúng là trực tiếp, có được xem như là có lòng tham lam sao?
Hôm nay hắn tới đây, vốn, muốn báo cho biết Ly Hận Thiên chỉ mỗi một việc này.
Nếu y muốn biết, vậy, hắn sẽ cho y biết đến rành mạch.
Đ
ồng thời, hắn cũng hy vọng, đến khi một ngày nào đó chân chính xảy ra chuyện, thì Ly Hận Thiên bắt đầu thật sự có thể có tác dụng.
Khiến cho bi kịch này nên được ngưng hẳn lại.
Việc này coi như là, đang đến gần hy vọng.
Toàn bộ những việc này, có lẽ đều đã được an bày tính toán rõ ràng từ bên trong bóng tối vốn rất tốt rồi. Nhưng lại người đánh bậy đánh bạ cướp đi linh lực Thanh Long thạch, cư nhiên lại nhấc lên mối liên quan đến cửu minh tộc, còn có, chuyện cũ rắc rối phức tạp kia…
Hắn đã thật lâu không chìm vào hồi ức. Trong lúc nhất thời không biết mở miệng từ đâu, hắn lẳng lặng ngồi trong chốc lát, mới bắt đầu chậm rãi kể lại bí mật, mà ở trên đời này, chỉ có một vài người, mới biết được…
……
Sở dĩ, Quỷ Vương và Yêu Hoàng cùng nhau kết minh với Cửu Minh tộc, lại không phải thật sự là vì muốn đoạt được thiên hạ, mà là bởi vì năng lực thông linh đặc biệt của Cửu Minh tộc.
Cửu Minh tộc từ ở trên người của Yêu Hoàng và Quỷ Vương, xuống tay truất ra một hồn một phách mà giữ lấy, phong ấn vào trong quốc tỉ của Cửu Minh tộc. Điều này, chính là bí mật bất tử của Quỷ Vương và Yêu Hoàng.
Chỉ cần một hồn một phách kia vẫn còn tồn tại, hai gã đó sẽ vĩnh viễn tái sinh lại.
Cửu Minh tộc thi triển sức mạnh bảo vệ cho tánh mạng của hai gã này, nên họ liền thay Cửu Minh tộc đạt thành mong muốn.
Đây là một loại hợp tác cùng giúp đỡ nhau và cùng có lợi. Chuyện này, ngoại trừ tổ tiên của Cửu Minh tộc, thì con cháu đời sau đều hoàn toàn không biết được việc này. Bọn họ chỉ biết là, quốc tỉ kia có thể thao túng được Quỷ Vương và Yêu Hoàng.
Quốc tỉ không có, thì giang sơn không thể tồn tại.
Hiện nay Cửu Minh tộc đã suy tàn, chỉ còn một giọt huyết mạch cuối cùng. Quỷ Vương không thể không ở ngay thời điểm cuối cùng kia, mà cứu lấy hài tử có năng lực thông linh kia. Bây giờ, Cửu Minh tộc không thể bảo hộ gã được nữa. Gã cần phải thu hồi lại hồn phách của mình. Nếu quốc tỉ kia không rơi vào trong tay của kẻ khác, thì tánh mạng vĩnh viễn được tái sinh của gã cũng sẽ bị uy hiếp, hoặc là bị kẻ khác khống chế.
Hai gã và Cửu Minh tộc, ngày xưa là giúp đỡ lẫn nhau, cho nên không hề tồn tại mệnh lệnh cùng khống chế, Quỷ Vương không hy vọng, sự tự do của gã bị kẻ khác cướp đi.
Nhưng là liền tính dù gã có tìm được quốc tỉ đi nữa, cũng không có cách nào thả ra hồn phách của chính mình. Chỉ có sức mạnh của tổ tiên Cửu Minh tộc, muốn phóng thích hồn phách kia ra chỉ có thể là người có được năng lực thông linh của Cửu Minh tộc.
Cho nên hài tử kia, không thể chết được.
Gã vì bảo hộ bản thân mà cướp hài tử kia mang đi. Nhưng theo thời gian trôi qua, hài tử kia càng trưởng thành càng lớn lên. Dã tâm của hắn, cũng dần dần đi theo cái ác mà lộ ra hoàn toàn. Quỷ Vương kể cho hắn nghe hết tất cả. Cho nên, hắn muốn cướp lại giang sơn của hắn.
Về phần kẻ đã từng muốn thương tổn qua thân thể của hắn. Dù là một kẻ, hắn cũng sẽ không buông tha.
Đây là kiếp nạn của nhân giới, không thể tránh khỏi. Việc này cũng là một biến chuyển, hoặc là một lần nữa để triều đại này diệt vong chỉ còn lại ở trên sách sử. Hoặc là vượt qua nguy cơ duy nhất này, thì tương lai, cũng không có người nào biết được. Nhưng mà, ai cũng không thể ngăn cản được việc này phát sinh.
Tất cả việc đã xảy ra ngày h ôm nay, từ lúc rất nhiều năm trước, từ khi Cửu Minh tộc còn hưng thịnh, đã được quyết định.
Đó là, bởi vì khi đó đã phạm phải một sai lầm.
Bởi vì Quỷ Vương và Yêu Hoàng cùng tồn tại. Khi Cửu Minh tộc vẫn còn thống trị Nam Triều, thế gian yêu quỷ hoành hành. Lúc ấy môn phái đệ nhất lại lớn nhất lúc đó là Vô Ưu cốc. Tuy rằng hiện tại, Vô Ưu cốc đã không còn tồn tại nữa, vào rất nhiều năm trước cũng đã suy tàn.
Đệ tử của Vô Ưu cốc kĩ năng chủ yếu chính là bắt quỷ hàng yêu, chuyên vì dân chúng mà diệt gian trừ hại.
Bởi vì thái bình thịnh thế, không có Quỷ Vương và Yêu Hoàng, yêu quỷ từ đó mà biến mất ở trên nhân giới. Mặc dù có ngẫu nhiên mà xuất hiện, cũng không tạo thành bất cứ nguy cơ gì.
Tiếp tục nói về Vô Ưu cốc này.
Năng lực cho phép, đệ tử của Vô Ưu cốc tự nhiên sẽ tiếp xúc thường xuyên với yêu quỷ. Khi đó, Vô Ưu cốc có bảy đại đệ tử. Đệ tử một trong số đó là Thủy Ngân, không biết vì sao, lại chọc tới Yêu Hoàng. Trong lúc đó giữa hai người đã xảy ra việc gì, Phong Vô cũng không biết. Chỉ biết là đến cuối cùng, hắn đã biết một điều mà hắn đến chết cũng không nguyện tin đó là sự thật. Điều đó chính là, Yêu Hoàng động tình với Thủy Ngân.
Gã yêu Thủy Ngân.
Phong Vô là đại đệ tử trong bảy người đệ tử đứng đầu này. Thủy Ngân là đệ tử thứ bảy cuối cùng. Vô Ưu cốc cũng không phản đối, việc giữa sư huynh đệ sinh ra tình cảm, cho nên trên thực tế Phong Vô và Thủy Ngân, là mối quan hệ người yêu.
Mối quan hệ người yêu này đã gắn bó, thân mật đến mức không có gì để giấu nhau, chuyện gì cũng đều đã làm.
Nhưng mà Yêu Hoàng lại cứng rắn chen vào giữa hai người.
Nhưng, hành động kia chỉ là tình cảm đơn phương của gã mà thôi. Thủy Ngân cũng không chấp nhận. Đối mặt với sự cự tuyệt của Thủy Ngân, Yêu Hoàng đã nổi giận ra sao. Đó chính là gã càng bị từ chối thất bại càng dũng mãnh cố chấp mà tiến lên, tựa hồ như không đem Thủy Ngân bắt về trong tay gã thì thề không bỏ qua vậy.
Thế tấn công của gã đối với Thủy Ngân vô cùng mãnh liệt. Từng có một lần, khiến Phong Vô phẫn hận muốn tự tay diệt trừ đi tên yêu vật kia, bởi vì gã có ý đồ bất chính với người yêu của hắn.
Lúc này trên bản đồ vẫn còn Vân Hoài cổ thành chưa bị sát hại, Yêu Hoàng tìm tới nơi Thủy Ngân đặt chân đến. Khi đó, hai người họ đã dây dưa thời gian rất lâu.
Hai người họ đã làm cái gì. Trái lại, thì Phong Vô không biết rõ ràng lắm. Nhưng khẳng định, không phải là mối quan hệ đơn giản như vậy nữa, Yêu Hoàng và Thủy Ngân, có lẽ đã vượt qua một tầng quan hệ mà hắn không muốn thừa nhận kia rồi…
Yêu Hoàng là yêu, nhưng lại là một tên nam nhân có mị lực.
Gã vốn tuấn mỹ tà mị, còn lộ ra một cỗ khí chất tà ác chỉ có đàn ông xấu mới có. Mặc kệ là đối với nam nhân hay là nữ nhân, đều là sức hấp dẫn trí mạng.
Thủy Ngân cũng là người, dưới thế công phá cường liệt của Yêu Hoàng như thế, hắn làm sao lại sẽ hoàn toàn không có cảm giác được…
Huống chi, hai người họ thực sự có thể đã từng phát sinh ra quan hệ qua rồi.
Chỉ là, Thủy Ngân không có biểu hiện bày ra bên ngoài mà thôi.
Ở trước mặt Phong Vô, hắn vẫn là Thủy Ngân như trước.
Kỳ thật, đối với Yêu Hoàng, Thủy Ngân đã sớm dao động, từ trong ánh mắt của hắn, Phong Vô có thể nhìn ra.
Ngày ấy, đối mặt với Yêu Hoàng lại một lần nữa tìm tới cửa, Thủy Ngân đột ngột hỏi ra một câu, ” ngươi không phải từng nói, dù là ta muốn bất cứ cái gì, ngươi cũng đều sẽ cho ta sao?”
Người sau liền cho ra một đáp án “khẳng định.”
Thủy Ngân lại nói, “ta muốn yêu lực của ngươi. Nếu ngươi nguyện ý vì ta, phân tán yêu lực đi, làm một yêu vật bình thường thử một lần. Ta có thể suy xét một chút.”
Thứ mà Thủy Ngân cần, không chỉ là yêu lực của Yêu Hoàng, mà thứ hắn cần kia, cũng là mạng của Yêu Hoàng.
Không có yêu lực, Yêu Hoàng vốn chỉ là một tên yêu vật bình thường.
Đương nhiên, việc này chỉ là tạm thời. Yêu lực của Yêu Hoàng chậm rãi tu luyện, liền có thể trở về. Nhưng một lần chưa từng chạy xe, Yêu Hoàng chưa thử qua.
Có lẽ sẽ chết.
Nhưng mà, Yêu Hoàng lại không có chần chờ, gã nguyện ý đặt cược một lần.
Gã đem yêu lực của của mình đặt vào trong luyện yêu thạch, đưa cho Thủy Ngân. Nhưng Thủy Ngân không biết, Yêu Hoàng đem cả tình cảm của gã, nhất thời đều im lặng mà bị khóa vào ở trong luyện yêu thạch kia.
Không cách nào hình dung được nỗi khiếp sợ này. Nhưng Thủy Ngân lại không có lập tức biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là yên lặng nhận lấy luyện yêu thạch. Để Yêu Hoàng trở về tu luyện. Nếu không, gã thực dễ dàng mà bị giết, không chỉ là con người, mà còn có đám yêu vật đang thèm thuồng mà nhòm ngó vị trí của gã nữa.
Hành động này của Yêu Hoàng, mặc dù là người có ý chí sắt đá đi nữa, cũng sẽ phải động dung. Huống chi, Thủy Ngân sớm đã dao động bởi Yêu Hoàng.
Ngày đó, Phong Vô cũng có mặt ở đó, nhưng mà cái gì hắn cũng đều không làm được.
Tâm của Thủy Ngân, chỉ có chính bản thân hắn mới có thể nắm giữ được, không có ai có thể điều khiển trái phải, mặc dù thân của hắn là ái nhân của Phong Vô.
Hai người họ ở lại Vân Hoài cổ thành một đoạn thời gian. Qua lần đó, mỗi ngày Thủy Ngân đều có chút đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Phong Vô cũng đã chuẩn bị tốt để mất đi Thủy Ngân. Hắn cũng đã nghĩ rằng, rốt cục Thủy Ngân cũng đã bị Yêu Hoàng đả động.
Trên thực tế, hắn cũng thật sự thấy được dao động và giãy dụa của Thủy Ngân. Thương tâm của hắn, không có cách nào hình dung được. Hắn không muốn mất đi Thủy Ngân. Hắn muốn cùng Yêu Hoàng quyết đấu đoạt lại ái nhân.
Nhưng…
Phong Vô vạn vạn lần không hề nghĩ ra, khi rời khỏi Vân Hoài cổ thành, Thủy Ngân đem luyện yêu thạch kia trầm vào giếng sâu.
Hành động của Thủy Ngân, Phong Vô vô cùng khiếp sợ.
Nhưng mà, quyết định của Thủy Ngân, lại không phải là bởi vì hắn…
Ngay khi Thủy Ngân ném luyện yêu thạch xuống giếng sâu, một khắc xoay người lại kia, khuôn mặt trẻ tuổi của Thủy Ngân, mà Phong Vô nhìn thấy không một chỗ nào mà không lộ ra sự cứng cỏi, cùng với thành thục mà hắn chưa từng thấy qua.
Còn có sự tuyệt nhiên.
Như là ở trong nháy mắt, một thanh niên luôn thích cười, thích nháo, đã lột xác rồi vậy.
Thanh Nhiên không hề là quấn quít lấy Phong Vô, kêu hắn là sư huynh nữa, cũng không lại là, thanh niên ngượng ngùng lấy tay che khuất mặt, khi mạn giường vừa hạ xuống nữa…
Đây là trưởng thành. Nhưng mà Phong Vô lại cảm giác được sự đau lòng.
Lúc ấy, Thủy Ngân không có giết Yêu Hoàng, để gã rời đi, liền đại biểu cho lần phóng thích yêu lực này chỉ là một khảo nghiệm, không có cái mục đích nào khác.
Sau một đoạn thời gian, Yêu Hoàng tu luyện trở về, yêu lực kia đã liền khôi phục được mấy tầng. Lần gã không đi tìm thủy ngân, sau khi gã có đủ sức mạnh để nắm chắc không có kẻ nào có thể làm gã bị thương, gã lại đi tìm Thủy Ngân.
Khi đó, dân chúng ở tại Vân Hoài cổ thành, lại bị hoàn toàn bị tàn sát sạch sẽ.
Gã cũng biết, nguyên nhân khiến cho bọn họ phải chết thảm là gì.
Trong khoảng thời gian không ngắn này, Yêu Hoàng một lần nữa tu luyện, khi xuất hiện lại ở nhân gian, tất cả mọi chuyện đều đã đã xảy ra thay đổi. Gã đem tình cảm cùng yêu lực đi tặng người, lại không có được quý trọng, mà Yêu Hoàng lúc này, đã không còn có tình cảm nữa rồi.
Trừ phi, Thủy Ngân tiếp nhận gã, mang theo cả luyện yêu thạch cùng tình cảm kia trở lại.
Nhưng mà hiện tại, tình cảm của Yêu Hoàng, đã bị trầm nơi đáy giếng.
Không có tình, Yêu Hoàng càng trở nên càng thêm ngoan lệ. Ở nhân gian, lại lần nữa bị nhấc lên một màn mưa máu gió tanh. Lúc này, thân là một bảy đại đệ tử của Vô Ưu cốc, Thủy Ngân tự nhiên mà nên vì nhân gian trừ hậu hoạn.
Tiếp theo, hắn cùng với Yêu Hoàng, chạm mặt lại lần nữa.
Chỉ là lúc này đây, không còn có bất cứ tình cảm yêu thích phức tạp nào ở trong đó nữa.
Thủy Ngân cũng từng mê mang qua, cũng đã bị Yêu Hoàng đả động qua. Nhưng ở thời khắc cuối cùng, hắn đã buông bỏ, bởi vì tín niệm, còn có lý tưởng của hắn.
Giờ khắc này, hai người họ chỉ còn là đối thủ.
Là người nào?
– Ta nghĩ, ta không cần nói ra là ai, thì ngươi cũng tự biết rất rõ ràng.
Nguyên bản nam nhân muốn đặt câu hỏi liền nhất thời ngậm miệng lại. Y chỉ là muốn xác nhận lại một chút mà thôi. Nếu người nọ đã nói như vậy, thì y vốn không cần phải lãng phí thời gian để hỏi lại nữa.
Cái kẻ luôn ở với Quỷ Vương cùng một chỗ, phá hủy Thanh Long thạch, thả Yêu Hoàng ra, vốn muốn có được linh lực ở trong đó, không thể nghi ngờ khẳng định chính là hắn, cái tên nhi tử luôn che mặt kia…
– Linh lực kia chung quy vẫn luôn ở trong thân thể của ngươi, nhưng mà ngươi không hiểu cách để sử dụng, cho nên nó liền vẫn luôn im lặng ngủ đông. Ngày ấy ở Hắc Lân đàm, linh lực của Thanh Long thạch bùng nổ, ngay dưới ảnh hưởng của linh lực cường đại, hơn nữa chủ nhân của cổ này còn quá yếu, liền khiến cho cổ không chịu được khống chế mà chủ động đi hấp thu linh lực kia. Một phần cỗ sức mạnh thứ nhất vốn là của Yêu Hoàng nên đã trở về với gã. Về phần một cỗ sức mạnh thứ hai, đó chính là linh lực nguyên bản của Thanh Long thạch. Toàn bộ một chuỗi những việc này đều thực hoàn mỹ, chỉ là do có sự tồn tại của luyện yêu thạch ở đây, liền khiến cho một kế hoạch ban đầu rất là hài hòa, một thoáng đã bị phá hư.
Bên trong luyện yêu thạch, là yêu lực vô cùng thuần khiết, thuộc về sức mạnh của Yêu Hoàng, không mảy may dính dáng gì đến linh lực của Thanh Long thạch. Dưới sự ảnh hưởng linh lực của Thanh Long thạch đang phát tán, cổ kia đã không thể xác nhận chuẩn xác được nữa, cho nên đến yêu lực ở trong luyện yêu thạch cũng nhất thời đều được yên lặng mà bị hút đi.
Bởi vì yếu ớt, cho nên cổ kia không chịu nổi sự khống chế nữa. Cũng nhất là, bởi vì nhược, không hiểu được cách sử dụng, cho nên khiến cho hai cỗ sức mạnh khác nhau, cùng tồn tại ở trong thân thể cùng y.
Nhưng việc này chỉ là tạm thời, một khi Ly Hận Thiên sử dụng sức mạnh hoặc là có một bên sức mạnh bị khiên dẫn đi, muốn tách đôi ra. Như vậy vô cùng nguy hiểm.
Thân thể chỉ có một, mà hai cỗ sức mạnh bên trong đều muốn chiếm cứ. Chúng nó nghĩ cách loại bỏ đối phương. Chúng nó chiến đấu trực tiếp làm cho phệ linh cổ chung quy sẽ bị ảnh hưởng mà vận hành khác thường, dẫn đến, thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng. Căn bệnh úy hàn của nam nhân, chính là vì như vậy mà bị sinh ra.
Người này vào lúc đó, liền xem thấu hết tất cả, bất quá hắn vốn định xử lí tốt việc ở trước mắt đã, rồi lại đến tìm Ly Hận Thiên.
Nhà của Ly Hận Thiên ở đế đô, y lại không hiểu cách sử dụng. Nguyên bản hắn nghĩ rằng, hắn sẽ đến đây, ngay trước khi hai cỗ sức mạnh vẫn chưa phát sinh dị biến, nhưng mà hắn đã tính ra sai rồi.
Ở trong phủ đệ Thiết Lặc, khi Thanh Nhiên phát cuồng cũng đã được hấp thu yêu lực của Yêu Hoàng, nên yêu lực ở trong thân thể của nam nhân liền cùng với hắn sinh ra cộng hưởng, cho nên còn có chuyện sau này.
Người nọ, rõ ràng không có ở đây. Nhưng, mọi chuyện đã xảy ra, lại giống như hắn đều là tự chính mắt mình chứng kiến vậy.
Nghe hắn nói hai ba câu liền khái quát được chứng bệnh của y. Tự đáy lòng của mình,nam nhân thực bội phục. Bất quá nhìn người nọ, có việc y không thể không để ý được…
Nhìn ra nam nhân tựa hồ như có lời muốn nói, người nọ nói ra câu, “cứ nói, đừng ngại.”
Vừa nghe thấy lời ấy, Ly Hận Thiên cũng không lại do dự. Người nọ không đơn giản. Nếu có thể từ nơi này của hắn biết được chút gì đó, thì có thể sẽ có được những mảng thiếu khác của đáp án chưa hoàn chỉnh vốn luôn được thắc mắc ở trong lòng y.
Y không thể bỏ qua cơ hội này.
Có lẽ cả đời này, liền chỉ có duy nhấtt chính là ngay lúc này đây.
Nếu người nọ để cho y hỏi, thì y cũng không do dự, trực tiếp mở miệng hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng…
– Tiên sinh, mặc dù ngươi để ta hỏi, nhưng vấn đề mà ta muốn hỏi lại thấy không tiện lắm. Chậc, tiên sinh. Có thể kể cho ta nghe, toàn bộ chuyện mà ngươi biết được, bao gồm cả nhi tử kia của ta được không.
Y xưng hô tiên sinh, ở nơi này, một tiếng tiên sinh này là danh xưng tôn kính đối với người có học thức uyên bác. Chỉ là tiếp xúc đơn giản, nhưng Ly Hận Thiên lại rất tôn trọng hắn, loại tôn trọng này phảng phất như vừa gặp hắn liền được sinh ra rất tự nhiên.
Chỉ đối với người nọ liền có cảm giác này.
Toàn bộ sao?
Y nói ra, thật đúng là trực tiếp, có được xem như là có lòng tham lam sao?
Hôm nay hắn tới đây, vốn, muốn báo cho biết Ly Hận Thiên chỉ mỗi một việc này.
Nếu y muốn biết, vậy, hắn sẽ cho y biết đến rành mạch.
Đ
ồng thời, hắn cũng hy vọng, đến khi một ngày nào đó chân chính xảy ra chuyện, thì Ly Hận Thiên bắt đầu thật sự có thể có tác dụng.
Khiến cho bi kịch này nên được ngưng hẳn lại.
Việc này coi như là, đang đến gần hy vọng.
Toàn bộ những việc này, có lẽ đều đã được an bày tính toán rõ ràng từ bên trong bóng tối vốn rất tốt rồi. Nhưng lại người đánh bậy đánh bạ cướp đi linh lực Thanh Long thạch, cư nhiên lại nhấc lên mối liên quan đến cửu minh tộc, còn có, chuyện cũ rắc rối phức tạp kia…
Hắn đã thật lâu không chìm vào hồi ức. Trong lúc nhất thời không biết mở miệng từ đâu, hắn lẳng lặng ngồi trong chốc lát, mới bắt đầu chậm rãi kể lại bí mật, mà ở trên đời này, chỉ có một vài người, mới biết được…
……
Sở dĩ, Quỷ Vương và Yêu Hoàng cùng nhau kết minh với Cửu Minh tộc, lại không phải thật sự là vì muốn đoạt được thiên hạ, mà là bởi vì năng lực thông linh đặc biệt của Cửu Minh tộc.
Cửu Minh tộc từ ở trên người của Yêu Hoàng và Quỷ Vương, xuống tay truất ra một hồn một phách mà giữ lấy, phong ấn vào trong quốc tỉ của Cửu Minh tộc. Điều này, chính là bí mật bất tử của Quỷ Vương và Yêu Hoàng.
Chỉ cần một hồn một phách kia vẫn còn tồn tại, hai gã đó sẽ vĩnh viễn tái sinh lại.
Cửu Minh tộc thi triển sức mạnh bảo vệ cho tánh mạng của hai gã này, nên họ liền thay Cửu Minh tộc đạt thành mong muốn.
Đây là một loại hợp tác cùng giúp đỡ nhau và cùng có lợi. Chuyện này, ngoại trừ tổ tiên của Cửu Minh tộc, thì con cháu đời sau đều hoàn toàn không biết được việc này. Bọn họ chỉ biết là, quốc tỉ kia có thể thao túng được Quỷ Vương và Yêu Hoàng.
Quốc tỉ không có, thì giang sơn không thể tồn tại.
Hiện nay Cửu Minh tộc đã suy tàn, chỉ còn một giọt huyết mạch cuối cùng. Quỷ Vương không thể không ở ngay thời điểm cuối cùng kia, mà cứu lấy hài tử có năng lực thông linh kia. Bây giờ, Cửu Minh tộc không thể bảo hộ gã được nữa. Gã cần phải thu hồi lại hồn phách của mình. Nếu quốc tỉ kia không rơi vào trong tay của kẻ khác, thì tánh mạng vĩnh viễn được tái sinh của gã cũng sẽ bị uy hiếp, hoặc là bị kẻ khác khống chế.
Hai gã và Cửu Minh tộc, ngày xưa là giúp đỡ lẫn nhau, cho nên không hề tồn tại mệnh lệnh cùng khống chế, Quỷ Vương không hy vọng, sự tự do của gã bị kẻ khác cướp đi.
Nhưng là liền tính dù gã có tìm được quốc tỉ đi nữa, cũng không có cách nào thả ra hồn phách của chính mình. Chỉ có sức mạnh của tổ tiên Cửu Minh tộc, muốn phóng thích hồn phách kia ra chỉ có thể là người có được năng lực thông linh của Cửu Minh tộc.
Cho nên hài tử kia, không thể chết được.
Gã vì bảo hộ bản thân mà cướp hài tử kia mang đi. Nhưng theo thời gian trôi qua, hài tử kia càng trưởng thành càng lớn lên. Dã tâm của hắn, cũng dần dần đi theo cái ác mà lộ ra hoàn toàn. Quỷ Vương kể cho hắn nghe hết tất cả. Cho nên, hắn muốn cướp lại giang sơn của hắn.
Về phần kẻ đã từng muốn thương tổn qua thân thể của hắn. Dù là một kẻ, hắn cũng sẽ không buông tha.
Đây là kiếp nạn của nhân giới, không thể tránh khỏi. Việc này cũng là một biến chuyển, hoặc là một lần nữa để triều đại này diệt vong chỉ còn lại ở trên sách sử. Hoặc là vượt qua nguy cơ duy nhất này, thì tương lai, cũng không có người nào biết được. Nhưng mà, ai cũng không thể ngăn cản được việc này phát sinh.
Tất cả việc đã xảy ra ngày h ôm nay, từ lúc rất nhiều năm trước, từ khi Cửu Minh tộc còn hưng thịnh, đã được quyết định.
Đó là, bởi vì khi đó đã phạm phải một sai lầm.
Bởi vì Quỷ Vương và Yêu Hoàng cùng tồn tại. Khi Cửu Minh tộc vẫn còn thống trị Nam Triều, thế gian yêu quỷ hoành hành. Lúc ấy môn phái đệ nhất lại lớn nhất lúc đó là Vô Ưu cốc. Tuy rằng hiện tại, Vô Ưu cốc đã không còn tồn tại nữa, vào rất nhiều năm trước cũng đã suy tàn.
Đệ tử của Vô Ưu cốc kĩ năng chủ yếu chính là bắt quỷ hàng yêu, chuyên vì dân chúng mà diệt gian trừ hại.
Bởi vì thái bình thịnh thế, không có Quỷ Vương và Yêu Hoàng, yêu quỷ từ đó mà biến mất ở trên nhân giới. Mặc dù có ngẫu nhiên mà xuất hiện, cũng không tạo thành bất cứ nguy cơ gì.
Tiếp tục nói về Vô Ưu cốc này.
Năng lực cho phép, đệ tử của Vô Ưu cốc tự nhiên sẽ tiếp xúc thường xuyên với yêu quỷ. Khi đó, Vô Ưu cốc có bảy đại đệ tử. Đệ tử một trong số đó là Thủy Ngân, không biết vì sao, lại chọc tới Yêu Hoàng. Trong lúc đó giữa hai người đã xảy ra việc gì, Phong Vô cũng không biết. Chỉ biết là đến cuối cùng, hắn đã biết một điều mà hắn đến chết cũng không nguyện tin đó là sự thật. Điều đó chính là, Yêu Hoàng động tình với Thủy Ngân.
Gã yêu Thủy Ngân.
Phong Vô là đại đệ tử trong bảy người đệ tử đứng đầu này. Thủy Ngân là đệ tử thứ bảy cuối cùng. Vô Ưu cốc cũng không phản đối, việc giữa sư huynh đệ sinh ra tình cảm, cho nên trên thực tế Phong Vô và Thủy Ngân, là mối quan hệ người yêu.
Mối quan hệ người yêu này đã gắn bó, thân mật đến mức không có gì để giấu nhau, chuyện gì cũng đều đã làm.
Nhưng mà Yêu Hoàng lại cứng rắn chen vào giữa hai người.
Nhưng, hành động kia chỉ là tình cảm đơn phương của gã mà thôi. Thủy Ngân cũng không chấp nhận. Đối mặt với sự cự tuyệt của Thủy Ngân, Yêu Hoàng đã nổi giận ra sao. Đó chính là gã càng bị từ chối thất bại càng dũng mãnh cố chấp mà tiến lên, tựa hồ như không đem Thủy Ngân bắt về trong tay gã thì thề không bỏ qua vậy.
Thế tấn công của gã đối với Thủy Ngân vô cùng mãnh liệt. Từng có một lần, khiến Phong Vô phẫn hận muốn tự tay diệt trừ đi tên yêu vật kia, bởi vì gã có ý đồ bất chính với người yêu của hắn.
Lúc này trên bản đồ vẫn còn Vân Hoài cổ thành chưa bị sát hại, Yêu Hoàng tìm tới nơi Thủy Ngân đặt chân đến. Khi đó, hai người họ đã dây dưa thời gian rất lâu.
Hai người họ đã làm cái gì. Trái lại, thì Phong Vô không biết rõ ràng lắm. Nhưng khẳng định, không phải là mối quan hệ đơn giản như vậy nữa, Yêu Hoàng và Thủy Ngân, có lẽ đã vượt qua một tầng quan hệ mà hắn không muốn thừa nhận kia rồi…
Yêu Hoàng là yêu, nhưng lại là một tên nam nhân có mị lực.
Gã vốn tuấn mỹ tà mị, còn lộ ra một cỗ khí chất tà ác chỉ có đàn ông xấu mới có. Mặc kệ là đối với nam nhân hay là nữ nhân, đều là sức hấp dẫn trí mạng.
Thủy Ngân cũng là người, dưới thế công phá cường liệt của Yêu Hoàng như thế, hắn làm sao lại sẽ hoàn toàn không có cảm giác được…
Huống chi, hai người họ thực sự có thể đã từng phát sinh ra quan hệ qua rồi.
Chỉ là, Thủy Ngân không có biểu hiện bày ra bên ngoài mà thôi.
Ở trước mặt Phong Vô, hắn vẫn là Thủy Ngân như trước.
Kỳ thật, đối với Yêu Hoàng, Thủy Ngân đã sớm dao động, từ trong ánh mắt của hắn, Phong Vô có thể nhìn ra.
Ngày ấy, đối mặt với Yêu Hoàng lại một lần nữa tìm tới cửa, Thủy Ngân đột ngột hỏi ra một câu, ” ngươi không phải từng nói, dù là ta muốn bất cứ cái gì, ngươi cũng đều sẽ cho ta sao?”
Người sau liền cho ra một đáp án “khẳng định.”
Thủy Ngân lại nói, “ta muốn yêu lực của ngươi. Nếu ngươi nguyện ý vì ta, phân tán yêu lực đi, làm một yêu vật bình thường thử một lần. Ta có thể suy xét một chút.”
Thứ mà Thủy Ngân cần, không chỉ là yêu lực của Yêu Hoàng, mà thứ hắn cần kia, cũng là mạng của Yêu Hoàng.
Không có yêu lực, Yêu Hoàng vốn chỉ là một tên yêu vật bình thường.
Đương nhiên, việc này chỉ là tạm thời. Yêu lực của Yêu Hoàng chậm rãi tu luyện, liền có thể trở về. Nhưng một lần chưa từng chạy xe, Yêu Hoàng chưa thử qua.
Có lẽ sẽ chết.
Nhưng mà, Yêu Hoàng lại không có chần chờ, gã nguyện ý đặt cược một lần.
Gã đem yêu lực của của mình đặt vào trong luyện yêu thạch, đưa cho Thủy Ngân. Nhưng Thủy Ngân không biết, Yêu Hoàng đem cả tình cảm của gã, nhất thời đều im lặng mà bị khóa vào ở trong luyện yêu thạch kia.
Không cách nào hình dung được nỗi khiếp sợ này. Nhưng Thủy Ngân lại không có lập tức biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là yên lặng nhận lấy luyện yêu thạch. Để Yêu Hoàng trở về tu luyện. Nếu không, gã thực dễ dàng mà bị giết, không chỉ là con người, mà còn có đám yêu vật đang thèm thuồng mà nhòm ngó vị trí của gã nữa.
Hành động này của Yêu Hoàng, mặc dù là người có ý chí sắt đá đi nữa, cũng sẽ phải động dung. Huống chi, Thủy Ngân sớm đã dao động bởi Yêu Hoàng.
Ngày đó, Phong Vô cũng có mặt ở đó, nhưng mà cái gì hắn cũng đều không làm được.
Tâm của Thủy Ngân, chỉ có chính bản thân hắn mới có thể nắm giữ được, không có ai có thể điều khiển trái phải, mặc dù thân của hắn là ái nhân của Phong Vô.
Hai người họ ở lại Vân Hoài cổ thành một đoạn thời gian. Qua lần đó, mỗi ngày Thủy Ngân đều có chút đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Phong Vô cũng đã chuẩn bị tốt để mất đi Thủy Ngân. Hắn cũng đã nghĩ rằng, rốt cục Thủy Ngân cũng đã bị Yêu Hoàng đả động.
Trên thực tế, hắn cũng thật sự thấy được dao động và giãy dụa của Thủy Ngân. Thương tâm của hắn, không có cách nào hình dung được. Hắn không muốn mất đi Thủy Ngân. Hắn muốn cùng Yêu Hoàng quyết đấu đoạt lại ái nhân.
Nhưng…
Phong Vô vạn vạn lần không hề nghĩ ra, khi rời khỏi Vân Hoài cổ thành, Thủy Ngân đem luyện yêu thạch kia trầm vào giếng sâu.
Hành động của Thủy Ngân, Phong Vô vô cùng khiếp sợ.
Nhưng mà, quyết định của Thủy Ngân, lại không phải là bởi vì hắn…
Ngay khi Thủy Ngân ném luyện yêu thạch xuống giếng sâu, một khắc xoay người lại kia, khuôn mặt trẻ tuổi của Thủy Ngân, mà Phong Vô nhìn thấy không một chỗ nào mà không lộ ra sự cứng cỏi, cùng với thành thục mà hắn chưa từng thấy qua.
Còn có sự tuyệt nhiên.
Như là ở trong nháy mắt, một thanh niên luôn thích cười, thích nháo, đã lột xác rồi vậy.
Thanh Nhiên không hề là quấn quít lấy Phong Vô, kêu hắn là sư huynh nữa, cũng không lại là, thanh niên ngượng ngùng lấy tay che khuất mặt, khi mạn giường vừa hạ xuống nữa…
Đây là trưởng thành. Nhưng mà Phong Vô lại cảm giác được sự đau lòng.
Lúc ấy, Thủy Ngân không có giết Yêu Hoàng, để gã rời đi, liền đại biểu cho lần phóng thích yêu lực này chỉ là một khảo nghiệm, không có cái mục đích nào khác.
Sau một đoạn thời gian, Yêu Hoàng tu luyện trở về, yêu lực kia đã liền khôi phục được mấy tầng. Lần gã không đi tìm thủy ngân, sau khi gã có đủ sức mạnh để nắm chắc không có kẻ nào có thể làm gã bị thương, gã lại đi tìm Thủy Ngân.
Khi đó, dân chúng ở tại Vân Hoài cổ thành, lại bị hoàn toàn bị tàn sát sạch sẽ.
Gã cũng biết, nguyên nhân khiến cho bọn họ phải chết thảm là gì.
Trong khoảng thời gian không ngắn này, Yêu Hoàng một lần nữa tu luyện, khi xuất hiện lại ở nhân gian, tất cả mọi chuyện đều đã đã xảy ra thay đổi. Gã đem tình cảm cùng yêu lực đi tặng người, lại không có được quý trọng, mà Yêu Hoàng lúc này, đã không còn có tình cảm nữa rồi.
Trừ phi, Thủy Ngân tiếp nhận gã, mang theo cả luyện yêu thạch cùng tình cảm kia trở lại.
Nhưng mà hiện tại, tình cảm của Yêu Hoàng, đã bị trầm nơi đáy giếng.
Không có tình, Yêu Hoàng càng trở nên càng thêm ngoan lệ. Ở nhân gian, lại lần nữa bị nhấc lên một màn mưa máu gió tanh. Lúc này, thân là một bảy đại đệ tử của Vô Ưu cốc, Thủy Ngân tự nhiên mà nên vì nhân gian trừ hậu hoạn.
Tiếp theo, hắn cùng với Yêu Hoàng, chạm mặt lại lần nữa.
Chỉ là lúc này đây, không còn có bất cứ tình cảm yêu thích phức tạp nào ở trong đó nữa.
Thủy Ngân cũng từng mê mang qua, cũng đã bị Yêu Hoàng đả động qua. Nhưng ở thời khắc cuối cùng, hắn đã buông bỏ, bởi vì tín niệm, còn có lý tưởng của hắn.
Giờ khắc này, hai người họ chỉ còn là đối thủ.
Bình luận truyện