Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 300: Con của chúng ta nhất định sẽ thật tốt
"Đúng, đúng! Vi thần nhất định đem hết toàn lực, đem hết toàn lực giữ được long chủng trong bụng Thiển phi nương nương!" Thái y run rẩy đồng ý.
Lại ngay sau đó nói: "Hoàng thượng, mặc dù bây giờ nương nương không nên hoạt động, nhưng...... Cứ ở đây cũng không phải là việc tốt, không bằng......" Thái y ưu sầu nghĩ chuyện nên giải quyết như thế nào mới phải, tình huống hiện tại của Thiển phi, nói không chừng nhúc nhích đứa nhỏ này sẽ không có, nhưng nếu vẫn nằm trên đất như vậy, vậy sau đó cũng không có!
Rõ là......
Xui tám đời đụng phải chuyện lớn nước này!
Do dự một chút, rốt cuộc thái y vẫn phải hạ quyết tâm: "Không bằng hoàng thượng tìm một chỗ gần đây để nương nương nằm xuống, một mặt có thể để cho nương nương nghỉ ngơi thật tốt, một mặt cũng sẽ không ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt này mà ban đêm bị gặp lạnh."
Lúc đầu Quân Mặc Ảnh cũng không động, thái y chỉ coi hắn không rõ lời của mình.
Đang muốn mở miệng lần nữa, lại thấy hắn ôm mặt Phượng Thiển, con mắt sắc nhìn chăm chú vào nàng: "Thiển Thiển, chúng ta đi, đừng sợ. Cũng sẽ tốt, con của chúng ta nhất định sẽ thật tốt, được không?"
Phượng Thiển nghẹn ngào nói: "Ta biết rõ, có ngươi ở đây, ta không sợ."
Thật ra thì nàng rất sợ.
Không, thật ra thì cũng không thể nói là sợ, coi như vừa mới bắt đầu là sợ, nhưng trong một khắc nam nhân này xuất hiện ở đây đã không sợ nữa. Nàng biết nam nhân này có thể giải quyết mọi chuyện, nàng không lo lắng gì cả.
Chỉ là, mọi việc xảy ra tối nay đều khiến nàng có chút khó có thể tiếp nhận.
Mỗi một việc, từng việc một, quá mức khiếp sợ, cho tới bây giờ nàng cũng còn có chút mờ mịt.
Thái hậu nói nàng tư thông với địch phản quốc, nàng rất rõ ràng mình không có. Nếu nói nhân chứng vật chứng cũng chỉ là đồ Thái hậu làm giả ra. Nàng biết Thái hậu là muốn thừa dịp Quân Mặc Ảnh không có ở đây giết chết nàng, nhưng nàng không nghĩ tới, bọn họ sẽ không nói đạo lý như vậy.
Hoàng cung này, thật đáng sợ.
Thái hậu muốn nàng chết, tất cả mọi người muốn nàng chết, có thể bảo vệ nàng chỉ có một mình Quân Mặc Ảnh.
Nàng thế lực đơn bạc, không biết võ công, lần đầu tiên biết mình yếu thế, ở trước mặt những người này, nàng liên tục đối kháng nhất định không có lực lượng. Bất luận là đùa bỡn tâm kế hay là giảng đạo lý, trước mặt những người phong kiến cường quyền hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dùng.
Bởi vì bọn họ không nói lý, bọn họ muốn ngươi chết, dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do......
Chỉ là trong số tất cả, để cho nàng cảm thấy khó có thể tin là tin thái y mới nói… mang thai.
Nàng thế nhưng lại mang thai.
Phượng Thiển liếc mắt nhìn vầng trăng cong trong bóng đêm, thở dài, nàng mới hai mươi tuổi, thế nhưng mang thai......
Nghĩ tới những ngày qua tới hôm nay ghê tởm ăn không vô đều là bởi vì trong bụng có đứa nhỏ, nàng không biết nên lấy từ gì để hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này.
Nếu có đứa bé, nàng cứ như vậy làm mẹ?
Động tác của Quân Mặc Ảnh nhẹ nhàng chậm chạp bế nàng lên, đi không nhanh, nhưng cũng không chậm, hắn không muốn làm nàng khó chịu, cũng không dám trì hoãn thời gian, hắn bây giờ, đang đứng ở trong trạng thái mâu thuẫn cực độ.
Mắt thấy hắn muốn ôm Phượng Thiển rời cung Phượng Minh, mọi người trong viện đều kinh ngạc.
Thái y vừa nói "Gần đây", đế vương đây là......
"Hoàng thượng!"
Rốt cuộc Thái hậu mở miệng, ánh mắt sâu thẳm xa xăm nhìn hai bóng người ở chỗ cửa, ánh trăng sáng làm hai bóng người chồng lên nhau.
"Nếu Thiển phi không nên hoạt động, trước hết để cho nàng ở chỗ của ai gia nghỉ một lát đi. Chờ thái y kiểm tra xong bảo đảm không có việc gì, hoàng thượng mang nàng rời đi cũng không muộn."
"Không cần!" Quân Mặc Ảnh không chút suy nghĩ liền từ chối.
Lại ngay sau đó nói: "Hoàng thượng, mặc dù bây giờ nương nương không nên hoạt động, nhưng...... Cứ ở đây cũng không phải là việc tốt, không bằng......" Thái y ưu sầu nghĩ chuyện nên giải quyết như thế nào mới phải, tình huống hiện tại của Thiển phi, nói không chừng nhúc nhích đứa nhỏ này sẽ không có, nhưng nếu vẫn nằm trên đất như vậy, vậy sau đó cũng không có!
Rõ là......
Xui tám đời đụng phải chuyện lớn nước này!
Do dự một chút, rốt cuộc thái y vẫn phải hạ quyết tâm: "Không bằng hoàng thượng tìm một chỗ gần đây để nương nương nằm xuống, một mặt có thể để cho nương nương nghỉ ngơi thật tốt, một mặt cũng sẽ không ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt này mà ban đêm bị gặp lạnh."
Lúc đầu Quân Mặc Ảnh cũng không động, thái y chỉ coi hắn không rõ lời của mình.
Đang muốn mở miệng lần nữa, lại thấy hắn ôm mặt Phượng Thiển, con mắt sắc nhìn chăm chú vào nàng: "Thiển Thiển, chúng ta đi, đừng sợ. Cũng sẽ tốt, con của chúng ta nhất định sẽ thật tốt, được không?"
Phượng Thiển nghẹn ngào nói: "Ta biết rõ, có ngươi ở đây, ta không sợ."
Thật ra thì nàng rất sợ.
Không, thật ra thì cũng không thể nói là sợ, coi như vừa mới bắt đầu là sợ, nhưng trong một khắc nam nhân này xuất hiện ở đây đã không sợ nữa. Nàng biết nam nhân này có thể giải quyết mọi chuyện, nàng không lo lắng gì cả.
Chỉ là, mọi việc xảy ra tối nay đều khiến nàng có chút khó có thể tiếp nhận.
Mỗi một việc, từng việc một, quá mức khiếp sợ, cho tới bây giờ nàng cũng còn có chút mờ mịt.
Thái hậu nói nàng tư thông với địch phản quốc, nàng rất rõ ràng mình không có. Nếu nói nhân chứng vật chứng cũng chỉ là đồ Thái hậu làm giả ra. Nàng biết Thái hậu là muốn thừa dịp Quân Mặc Ảnh không có ở đây giết chết nàng, nhưng nàng không nghĩ tới, bọn họ sẽ không nói đạo lý như vậy.
Hoàng cung này, thật đáng sợ.
Thái hậu muốn nàng chết, tất cả mọi người muốn nàng chết, có thể bảo vệ nàng chỉ có một mình Quân Mặc Ảnh.
Nàng thế lực đơn bạc, không biết võ công, lần đầu tiên biết mình yếu thế, ở trước mặt những người này, nàng liên tục đối kháng nhất định không có lực lượng. Bất luận là đùa bỡn tâm kế hay là giảng đạo lý, trước mặt những người phong kiến cường quyền hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dùng.
Bởi vì bọn họ không nói lý, bọn họ muốn ngươi chết, dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do......
Chỉ là trong số tất cả, để cho nàng cảm thấy khó có thể tin là tin thái y mới nói… mang thai.
Nàng thế nhưng lại mang thai.
Phượng Thiển liếc mắt nhìn vầng trăng cong trong bóng đêm, thở dài, nàng mới hai mươi tuổi, thế nhưng mang thai......
Nghĩ tới những ngày qua tới hôm nay ghê tởm ăn không vô đều là bởi vì trong bụng có đứa nhỏ, nàng không biết nên lấy từ gì để hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này.
Nếu có đứa bé, nàng cứ như vậy làm mẹ?
Động tác của Quân Mặc Ảnh nhẹ nhàng chậm chạp bế nàng lên, đi không nhanh, nhưng cũng không chậm, hắn không muốn làm nàng khó chịu, cũng không dám trì hoãn thời gian, hắn bây giờ, đang đứng ở trong trạng thái mâu thuẫn cực độ.
Mắt thấy hắn muốn ôm Phượng Thiển rời cung Phượng Minh, mọi người trong viện đều kinh ngạc.
Thái y vừa nói "Gần đây", đế vương đây là......
"Hoàng thượng!"
Rốt cuộc Thái hậu mở miệng, ánh mắt sâu thẳm xa xăm nhìn hai bóng người ở chỗ cửa, ánh trăng sáng làm hai bóng người chồng lên nhau.
"Nếu Thiển phi không nên hoạt động, trước hết để cho nàng ở chỗ của ai gia nghỉ một lát đi. Chờ thái y kiểm tra xong bảo đảm không có việc gì, hoàng thượng mang nàng rời đi cũng không muộn."
"Không cần!" Quân Mặc Ảnh không chút suy nghĩ liền từ chối.
Bình luận truyện