Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 78
Chân lão thái thái đã đáp ứng việc cầu thân, vậy những chuyện tiếp sau cũng lần lượt được sắp xếp. Người phủ Tề Quốc Công cùng phủ An Quốc Công trao đổi thiếp canh của hai hài tử, rồi nhờ đại sư Linh Phong tự xem bát tự, nói hai hài tử vốn là lương duyên trời định. Xứng đôi như thế, việc hôn sự của Chân Bảo Lộ và Tiết Nhượng liền chính thức được định xuống vào cuối năm.
Mà chuyện của Tam cô nương Chân Bảo Chương, trong cung đã có bàn giao.
Tĩnh Vương do Mộc Quý Phi sinh ra. Xưa nay Mộc Quý Phi hay bắt bẻ, tự nhiên không có khả năng cứ như vậy đem việc hôn sự của Tĩnh Vương định xuống. Nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi Chân Bảo Chương đi, dù sao cũng xuất thân từ phủ Tề Quốc Công. Cuối cùng, liền cấp cho Chân Bảo Chương làm Trắc phi của Tĩnh Vương.
Tuy nói là Trắc phi, nhưng rốt cuộc là Tĩnh Vương, nhất thời không khí trên dưới cả nhà lại càng thêm vui mừng.
Đến đêm ba mươi, trên dưới cả phủ Tề Quốc Công tụ tập ở một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.
Thời điểm dùng bữa tối, Chân Bảo Lộ được lão thái thái kêu đến ngồi bên cạnh bà. Tuy không hợp quy củ, nhưng lão thái thái thương yêu Chân Bảo Lộ cũng không phải một ngày hai ngày, lại nói hôm nay là ngày vui mừng, con cái tự nhiên cũng sẽ không nói cái gì. Chân Bảo Lộ ngồi bên cạnh lão thái thái, chải búi tóc song kế tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, khí sắc so với lúc trước đã gần như khỏi hẳn.
Cô nương trẻ tuổi vốn tràn ngập sức sống, hiện nay hai mắt linh động, tươi đẹp ngọt ngào, nhìn thôi cũng làm người ta thích.
Mọi khi ăn tết, đại phòng và tam phòng vui vẻ náo nhiệt nhất, năm nay Nhị phu nhân Trình thị cũng nói nhiều hơn. Trình thị mặc váy áo bằng gấm tây dương màu hoa đỏ thẫm thêu trăm điệp bằng chỉ kim tuyến, chải búi tóc bảo kế cài bộ diêu vàng ròng đính hồng bảo thạch, phục trang đẹp đẽ, thật là khí phái.
Trình thị vui vẻ, liên tục mỉm cười. Việc hôn sự của Chân Bảo Quỳnh định vào ngày 28 tháng giêng, nguyên là Chân Bảo Chương còn chưa đính thân, tự nhiên cũng không có gì, nhưng hôm nay đã định ra rồi, Chân Bảo Chương thân là Tam cô nương, lớn hơn Chân Bảo Quỳnh một chút, nên phải xuất giá trước. Như vậy, việc hôn sự của Chân Bảo Chương định vào 18 tháng giêng, qua tết Nguyên Tiêu mấy ngày, so với Chân Bảo Quỳnh thì sớm hơn mười ngày.
Chỉ có điều người ngoài lại khinh thường mẹ con Trình thị. Dù sao Chân Bảo Chương là như thế nào có được vị trí Trắc phi của Tĩnh Vương, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Nhất thời trái lại đối với chuyện song hỉ lâm môn của hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ thì càng khen nhiều hơn.
Chân Bảo Chương nhìn thấy, trong lòng không thoải mái, buông xuống chén đũa nói là thân mình không khoẻ.
Lão thái thái vốn đang cười dịu dàng, nhìn Chân Bảo Chương như vậy, chỉ cảm thấy Chân Bảo Chương cậy sủng sinh kiêu càng không quy củ, lập tức thu lại nụ cười, nói: "Vậy sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Mà Chân Bảo Nguyệt đang ngồi ăn cơm bát bửu chính là người đơn thuần, chớp chớp mắt to long lanh, vội hỏi: "Tam tỷ tỷ không khỏe chỗ nào, có cần phải mời đại phu nhìn thử xem không?"
Tiết thị nhìn khuê nữ mình như vậy, quả thực đau đầu, nhẹ quát nàng một tiếng, mới thấp giọng nói: "Đêm ba mươi mà gọi đại phu, đây không phải muốn xui xẻo a."
Nếu đổi lại mọi ngày, nơi nào lão thái thái sẽ cho Chân Bảo Chương sắc mặt tốt? Hiện nay còn không quá nửa tháng thì nàng sẽ đi Tĩnh Vương phủ, không tiện trách phạt nàng ta, chỉ tùy nàng ta lăn qua lăn lại, dù sao cũng không lăn ra được trò gian gì.
Chân Bảo Chương cứ vậy rời tiệc đi ra ngoài.
Chân Bảo Nguyệt chứng kiến bộ dáng ốm yếu của Chân Bảo Chương, có chút bận tâm, nhưng thấy mẫu thân nhà mình hung hăng trừng mắt, cũng không dám nói nữa.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Chân Bảo Lộ đứng giữa hai đệ đệ, mỗi người lần lượt được cho một bao tiền mừng tuổi. Vinh nhi ôm tiền lì xì trong bàn tay nhỏ mập mạp, mắt to chớp nhanh, nhìn ngó Chân Bảo Lộ cùng Thượng nhi, lúc này mới nhìn qua bao lì xì trong tay Chân Bảo Quỳnh, lập tức reo to nói: "Đại tỷ là nhiều nhất."
Trong mắt Vinh nhi thật là hâm mộ.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi còn nhỏ, nên cho ít nhất."
Vinh nhi cố bĩu môi, có chút không phục, nhưng lại cảm thấy tỷ tỷ nói vô cùng có lý, gật gật đầu ngốc ngếch nói: "Ừm. Vinh nhi bao nho nhỏ là đủ rồi, cho tỷ tỷ bao lớn đó."
Lại không tham bạc. Chân Bảo Lộ cho béo đệ đệ một ánh mắt tán thưởng.
Nàng nhìn tỷ tỷ bên cạnh mình, đương nhiên biết vì sao bao lì xì của tỷ tỷ lớn nhất. Đây là lần cuối cùng tỷ tỷ qua lễ trừ tịch ở phủ Tề Quốc Công. Chân Bảo Lộ cúi đầu, nhìn tiền lì xì trong tay mình, thì nghĩ tới, bản thân nàng cũng không nhận được mấy năm nữa.
Trừ tịch náo nhiệt, bên ngoài pháo hoa nổ ầm ầm chưa hề chấm dứt. Chân Bảo Quỳnh tuổi lớn chững chạc hơn, hiển nhiên không tiện đi theo các đệ đệ muội muội hồ nháo, Chân Bảo Lộ lại hoạt bát, vả lại lúc trước bị bệnh phải nằm mấy ngày, hôm nay cao hứng, liền cùng hai đệ đệ đi ra viện đắp người tuyết và đốt pháo hoa.
Thường ngày Thượng nhi điềm đạm, hôm nay cũng rất nể tình đi đắp người tuyết.
Trên hành lang dài, Chân Bảo Chương và Chân Bảo Nguyệt lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tiểu thư của phủ Tề Quốc Công từ nhỏ đã được dạy dịu dàng ít nói nhu thuận, không có một ai giống Chân Bảo Lộ tính tình thích đùa nghịch. Chân Bảo Nguyệt là cố ý đến gặp Chân Bảo Chương, nhìn nàng ta không có việc gì, hai người mới ra ngoài đi một chút, lúc này nghe được tiếng nói cười trong viện, trong lòng Chân Bảo Nguyệt cũng có chút xao động, nhưng miệng thì nói: "Nhìn Lục muội muội thử xem, có chỗ nào giống một cô nương đâu?"
Làm sao Chân Bảo Chương nghe không ra sự hâm mộ trong giọng nói của Chân Bảo Nguyệt, đừng nói là nàng ta, nàng cũng có chút hâm mộ. Có thể làm Trắc phi của Tĩnh Vương, xem như nàng mở mày mở mặt rồi, nhưng duyên phận giữa nàng và Tĩnh Vương, nói tới đúng là không vẻ vang, chính nàng cũng xem thường bản thân mình.
Chân Bảo Chương không suy nghĩ thêm nữa, thẳng lưng, không nói gì.
Chân Bảo Nguyệt mắt to ngó ngó nàng, thấy sắc mặt Chân Bảo Chương không vui, phong quang nhất thân mình nàng ta vẫn còn chưa thoải mái, liền tận lực nói: "Tam tỷ tỷ, muội xem người được gả phong quang nhất trong phủ Tề Quốc Công chúng ta chính là tỷ rồi, muội nghe mọi người nói, ngày sau tám phần Tĩnh Vương có thể sẽ trở thành hoàng thượng, đến lúc đó tỷ là hoàng phi, ta chính là đường muội của hoàng phi, rất oai nha."
Mặc dù Chân Bảo Nguyệt làm người hơi u mê, nhưng cũng biết lo lắng cho việc hôn sự của mình, mắt nhìn Chân Bảo Lộ nhỏ hơn nàng đã đính thân rồi, trong lòng làm sao không nóng nảy? Nhưng loại sự tình này, tự cô nương nói đến rất ngượng ngùng. Nàng cũng muốn gả cho người thật tốt, nếu tam đường tỷ Chân Bảo Chương trở thành hoàng phi, vậy thân phận của nàng cũng sẽ cao hơn một bậc.
Chân Bảo Chương nói: "Ngươi yên tâm, chờ ta vào Tĩnh Vương phủ, nhất định sẽ nâng đỡ ngươi."
Chân Bảo Nguyệt liền cảm thấy tam đường tỷ là tốt nhất, ngoài miệng vẫn nói: "Không cần, Tam tỷ tỷ chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi." Trong lòng thì vô cùng hưởng thụ.
Chân Bảo Lộ ở trong sân, giống như cũng chú ý tới cái gì, quay đầu nhìn nhìn hành lang dài, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Chân Bảo Chương và Chân Bảo Nguyệt. Nàng quay đầu lại, không nhìn tới nữa, nghĩ Chân Bảo Chương sớm xuất giá cũng được, đỡ phải gây ra chuyện nữa.
Rồi sau đó Hương Hàn mặc váy bông vải xanh biếc đi tới, cúi người nói gì đó bên tai Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ nghe Hương Hàn nói, gương mặt hiện ra đỏ ửng, ánh mắt lại mỉm cười, đầu mày cũng hiện lên sự vui vẻ.
Vinh nhi chính đang chổng mông ngồi chồm hổm trên mặt đất vùi đầu đắp tuyết ngước lên, tiếng nói trong vắt gọi: "Nhị tỷ..."
Chân Bảo Lộ "Ơi" một tiếng, lòng bàn tay nhanh chóng bóc một nắm tuyết, nói với Vinh nhi: "Nhị tỷ có chút khát nước, trở về phòng uống nước."
Vinh nhi dễ bị lừa, gật gật đầu rồi lại vội vàng tự chơi tiếp.
Chân Bảo Lộ nhìn dáng người mập mạp của đệ đệ, hơi nghiêng đầu, nhìn qua Thượng nhi bên kia. Sang năm Thượng nhi bảy tuổi, bộ dáng lại như một người lớn, đối diện ánh mắt của Thượng nhi, Chân Bảo Lộ cũng có chút chột dạ, vội vàng đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Chân Bảo Lộ theo Hương Hàn đến hậu viện, đi ra cửa sau, quả thực thấy dưới đại thụ cách đó không xa buộc một con ngựa to màu nâu đậm.
Bên cạnh là nam nhân cao cao lớn lớn.
Hắn khoác áo choàng màu mực thêu cành trúc, cao lớn vững chãi, phong thần tuấn lãng.
Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn lên, thấy hắn cũng nhìn qua bên này. Gặp nàng đến rồi, thì đi nhanh tới.
Nàng không nghĩ hắn sẽ đến. Hiếm khi hôm nay đón giao thừa nên không cần ngủ sớm, nàng mới có thể vụng trộm chạy ra ngoài.
Nói tới thì, đây là lần đầu hai người gặp mặt sau khi bọn họ đính thân. Lúc trước vẫn là biểu huynh muội bình thường, giờ nhưng là hôn phu đứng đứng đắn đắn rồi. Chân Bảo Lộ cong cong môi, cố gắng rụt rè chút, thấy hắn đến gần, mới nhấc chân khẽ đá giày của hắn, nói: "Chàng tìm ta làm gì?"
Tiết Nhượng thường ngày tuấn mỹ, mặt mày ôn hòa. Chuẩn xác mà nói, sau khi chính thức đính thân, mỗi ngày hắn đều như gió xuân ấm áp. Giọng nói của hắn có chút trầm khàn, nói: "Muốn gặp nàng..."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như thế nào đều di chuyển không được. Tiểu cô nương còn chưa làm lễ cập kê, hôm nay chải búi tóc song kế, cài trâm vàng hoa hồ điệp khảm hồng bảo thạch, mặc áo váy màu hồng mới, nổi bật lên thân người xinh đẹp vô song của nàng.
Bất quá vẫn hỏi một câu, "Cả người khá hơn chút nào không?"
Chân Bảo Lộ cũng biết hắn là người không giỏi nói chuyện, chỉ cảm thấy hắn chất phác như vậy, cũng rất tốt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tiếng nói trong veo: "Đã tốt lắm rồi."
Tiết Nhượng do dự một chút, mở miệng nói: "Vậy... chúng ta ngồi trò chuyện một lát chứ?"
Chân Bảo Lộ muốn cự tuyệt, nhưng hắn buổi tối khuya đến còn là từ cửa sau bên này, hiển nhiên không tốt dẫn hắn vào nhà. Nàng không trả lời, chỉ có đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn hắn, làm như muốn hỏi đi đâu ngồi một chút.
Tất nhiên Tiết Nhượng có chuẩn bị mà đến, hắn do dự một lúc, đưa tay ra gắt gao nắm chặt tay nàng.
Chân Bảo Lộ có chút bất ngờ, rõ ràng thấy hắn chủ động như vậy, trong lòng ngọt ngào, không rút tay về, mà đi theo hắn. Tay hắn dày rộng ấm áp, được hắn nắm thật ấm, cực kì kiên định.
Bên cạnh phủ Tề Quốc Công có một tòa nhà hoang phế, thật lâu còn không có người ở, Chân Bảo Lộ đi theo hắn vào, cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Tiết Nhượng quay đầu nhìn nàng một cái: "Có sợ không?"
Chân Bảo Lộ lầm bầm một câu: "Có gì đáng sợ chứ?"
Tiết Nhượng nói: "Vậy là tốt rồi."
Tuy nói như vậy, nhưng biểu tình phảng phất có chút tiếc nuối. Chân Bảo Lộ là một cô nương thông tuệ, hiển nhiên nhìn ra được, nhịn cười không được cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nàng theo Tiết Nhượng đi vào, đêm giao thừa đẹp nhất chính là pháo hoa, nhưng muốn xem pháo hoa phải lên cao xem mới tốt. Tiết Nhượng tập võ, tự nhiên có thể dễ dàng lên mái tường, nhưng Chân Bảo Lộ là một cô nương, làm sao có năng lực đó?
Cuối cùng nàng nằm sấp trên lưng hắn, do hắn cõng nàng lên. Hắn cởi áo choàng trên người mình xuống lót phía dưới, lúc này hai người mới cùng ngồi xuống.
Khi còn bé Chân Bảo Lộ cũng nghịch ngợm, nhưng từ lúc trùng sinh tới nay, đây là lần đầu.
Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mặc váy áo bông vải màu xanh mới tinh, làn váy rũ xuống nhẹ nhàng, bao gọn đôi chân thon dài mảnh khảnh phất phơ một cái. Giao thừa không có trăng sáng, nhưng trên trời là từng hồi pháo hoa sáng rực, chiếu cả Hoàng Thành tựa như ban ngày. Tiết Nhượng cứ như vậy nhìn gò má của nàng, thấy nàng nghiêng đầu, lông mi tinh tế, làn da phấn nộn, cánh môi đỏ thẫm, mái tóc đen nhẹ nhàng buông xuống, có thể ngửi được hương thơm... Bọn họ ngồi gần nhau như vậy. Tiết Nhượng cong cong môi, cảm giác trong lòng như bị thứ gì đó lắp đầy, ấm áp.
Bỗng nhiên Chân Bảo Lộ quay đầu, vừa lúc bắt quả tang hắn nhìn mình, đỏ mặt lầm bầm một câu: "Chàng nhìn ta làm gì?" Mặc dù biết hắn là vì thích nàng mới nhìn nàng. Nàng cười cười hỏi, "Hôm nay chàng đến liền chỉ muốn cùng ta ngồi trò chuyện một chút, không có chuyện khác sao?"
Tiết Nhượng không muốn nói đến sự kiện kia, ít nhất không muốn tại thời khắc tốt đẹp này nói đến. Hắn lấy ra một bao tiền lì xì từ trong áo, bỏ vào trong bàn tay của nàng.
Chân Bảo Lộ giật mình, tuy nói nàng thích tiền mừng tuổi, nhưng sợ là Tiết Nhượng không có nhiều tiền để dành. Vương thị làm đương gia, làm sao chịu cho Tiết Nhượng bạc xài chứ?
Chân Bảo Lộ có chút đau lòng, vội nói: "Ta không cần, chàng đừng đưa ta."
Tiết Nhượng nắm tay nhỏ bé của nàng, lại nói: "Sớm muộn gì cũng đều là của nàng."
Chân Bảo Lộ đỏ bừng mặt, cũng biết nam nhân hay sĩ diện, nàng đành nể mặt hắn, bằng không thì lần tới hắn lại không có dũng khí.
Nàng nghĩ nghĩ, mới gật đầu nói: "Vậy được, ta nhận trước." Nàng nắm tiền lì xì trong tay, cảm thấy tiền lì xì nặng trịch, một bao thật dày, chắc là không ít đâu. Nàng thích bạc, nhưng cũng không phải là người tham tài, nghĩ thầm, số lượng bên trong này không phải ít, có thể thấy được hắn coi trọng nàng.
Tuy nói lúc trước hắn đối với mình cũng rất tốt, hiện giờ lại cảm thấy, sau khi đính hôn, hắn đối nàng càng tốt.
Trong lòng Chân Bảo Lộ than: Đãi ngộ của biểu muội và vị hôn thê tới cùng là không giống nhau nha.
Tuy là nhận, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói mấy câu, Chân Bảo Lộ cúi đầu nói: "Lần sau đừng như vậy, nếu muốn đưa, thì hãy có ý tứ chút, ta không thiếu bạc đâu."
Tiết Nhượng nhìn nàng như vậy, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đã đính thân, nàng nhất định sẽ là thê tử hiền lành. Thê tử. Trong lòng Tiết Nhượng lẩm nhẩm đọc một lần, lại nhìn mặt nàng, nhân tiện nói: "Ta sẽ cố gắng cho nàng trải qua cuộc sống như nàng mong muốn..." Hắn biết nàng thích xiêm y và trang sức xinh đẹp, hắn cũng hiểu được, tiểu cô nương nên như vậy. Nếu nam nhân không có cách nào để cho cô nương mình thích có được cuộc sống mà nàng muốn, đó chính là làm người ta chịu ủy khuất.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Chàng không cần cố gắng lắm đâu." Chỉ cần có lòng cầu tiến, hơi chút cố gắng thôi là được rồi. Đời này vốn là nàng may mắn có được, nàng rất dễ dàng biết đủ.
Tiết Nhượng biết nghe lời phải, mọi chuyện đều đáp ứng, rồi sau đó mới nói đến chuyện của Từ Thừa Lãng ngày ấy.
Chân Bảo Lộ cảm thấy mình có chút oan uổng, nàng không nói đến vị Chu biểu muội nhìn chằm chằm bên cạnh hắn. Trái lại hắn tính sổ với nàng trước. Vốn là nàng trong sáng vô tư, suy cho cùng nàng cùng Từ Thừa Lãng, đời này là đời này, đời trước là đời trước, nàng cùng hắn thanh thanh bạch bạch.
Chân Bảo Lộ nói: "Ngày ấy Từ biểu ca đích xác tới tìm ta, nhưng hắn tới tìm ta, ta cũng không thể không gặp. Ta không dối gạt chàng, Từ biểu ca đích xác nói yêu thích ta, mà ta đã sớm rõ ràng cự tuyệt hắn rồi..." Nàng cúi mặt, tâm tình vốn đang vui vẻ bỗng như trở nên hơi nặng nề, khe khẽ nói, "Ta cùng hắn một chút việc gì cũng đều không có."
Tiết Nhượng vội nói: "Là ta không tốt không nên nói đến việc đó."
Nàng cũng biết, hắn là nam nhân, luôn luôn để ý điểm ấy, ngược lại là bản thân nàng không thoải mái. Nàng thích hắn ghen ghét, điều này nói rõ hắn để tâm đến nàng. Nhưng ghen ghét cũng có mức độ, không thể ảnh hưởng tới tín nhiệm giữa hai người. Hiện nay hai người bọn họ bất quá mới vừa đính thân, nếu là thành hôn, chuyện tình ghen ghét này nhất định là tránh không khỏi, giữa phu thê cũng không thể có ngăn cách.
Nàng chân thành nói: "Ta đã đáp ứng gả cho chàng, là thành ý thật tình, sẽ không còn muốn người khác."
Tiết Nhượng cầm tay nàng, mặt mày nhiễm cười, trầm giọng nói: "Ừm, về sau ta sẽ không đề cập tới nữa."
Hắn nghe lời, nàng hài lòng mỉm cười, nghiêng đầu nói: "Vừa phải vừa mức...Chàng có chừng có mực là được."
Hắn nói tốt, nhưng ánh mắt có chút si ngốc, kinh ngạc nhìn mặt nàng. Phía sau nàng là pháo hoa nở rộ, hai mắt của nàng sáng rực, đáy mắt yên tĩnh ánh lên ảnh ngược của hắn...
Cổ họng Tiết Nhượng giật giật, trong lòng có chút ngứa, rồi sau đó mới lẳng lặng dời mắt đi, hít một hơi thật sâu, tiếp tục xem pháo hoa.
Chân Bảo Lộ mấp máy môi, phát giác bên tai hắn hơi hơi ửng hồng, vụng trộm cười trong lòng, rồi sau đó vươn tay ra, từng chút từng chút, từ từ, từ từ đưa tới.
Đầu ngón tay trắng nõn khẽ đụng một cái lên mu bàn tay hắn.
"Này..."
Nàng gọi hắn.
Tiết Nhượng giống như còn đang suy nghĩ, nghĩ tới có chút xuất thần, thân mình run nhẹ lên, rồi sau đó quay đầu đối diện với ánh mắt xinh đẹp của nàng, dò hỏi: "Tiểu Lộ?"
Chân Bảo Lộ khẽ mỉm cười nhìn hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chỗ cổ áo lộ ra cái cổ trắng nõn cân xứng.
Hai má nàng phấn nộn, mắt to đen lúng liếng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đại Biểu Ca..."
"Hả?"
"...Chàng muốn hôn ta sao?"
Mà chuyện của Tam cô nương Chân Bảo Chương, trong cung đã có bàn giao.
Tĩnh Vương do Mộc Quý Phi sinh ra. Xưa nay Mộc Quý Phi hay bắt bẻ, tự nhiên không có khả năng cứ như vậy đem việc hôn sự của Tĩnh Vương định xuống. Nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi Chân Bảo Chương đi, dù sao cũng xuất thân từ phủ Tề Quốc Công. Cuối cùng, liền cấp cho Chân Bảo Chương làm Trắc phi của Tĩnh Vương.
Tuy nói là Trắc phi, nhưng rốt cuộc là Tĩnh Vương, nhất thời không khí trên dưới cả nhà lại càng thêm vui mừng.
Đến đêm ba mươi, trên dưới cả phủ Tề Quốc Công tụ tập ở một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.
Thời điểm dùng bữa tối, Chân Bảo Lộ được lão thái thái kêu đến ngồi bên cạnh bà. Tuy không hợp quy củ, nhưng lão thái thái thương yêu Chân Bảo Lộ cũng không phải một ngày hai ngày, lại nói hôm nay là ngày vui mừng, con cái tự nhiên cũng sẽ không nói cái gì. Chân Bảo Lộ ngồi bên cạnh lão thái thái, chải búi tóc song kế tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, khí sắc so với lúc trước đã gần như khỏi hẳn.
Cô nương trẻ tuổi vốn tràn ngập sức sống, hiện nay hai mắt linh động, tươi đẹp ngọt ngào, nhìn thôi cũng làm người ta thích.
Mọi khi ăn tết, đại phòng và tam phòng vui vẻ náo nhiệt nhất, năm nay Nhị phu nhân Trình thị cũng nói nhiều hơn. Trình thị mặc váy áo bằng gấm tây dương màu hoa đỏ thẫm thêu trăm điệp bằng chỉ kim tuyến, chải búi tóc bảo kế cài bộ diêu vàng ròng đính hồng bảo thạch, phục trang đẹp đẽ, thật là khí phái.
Trình thị vui vẻ, liên tục mỉm cười. Việc hôn sự của Chân Bảo Quỳnh định vào ngày 28 tháng giêng, nguyên là Chân Bảo Chương còn chưa đính thân, tự nhiên cũng không có gì, nhưng hôm nay đã định ra rồi, Chân Bảo Chương thân là Tam cô nương, lớn hơn Chân Bảo Quỳnh một chút, nên phải xuất giá trước. Như vậy, việc hôn sự của Chân Bảo Chương định vào 18 tháng giêng, qua tết Nguyên Tiêu mấy ngày, so với Chân Bảo Quỳnh thì sớm hơn mười ngày.
Chỉ có điều người ngoài lại khinh thường mẹ con Trình thị. Dù sao Chân Bảo Chương là như thế nào có được vị trí Trắc phi của Tĩnh Vương, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Nhất thời trái lại đối với chuyện song hỉ lâm môn của hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ thì càng khen nhiều hơn.
Chân Bảo Chương nhìn thấy, trong lòng không thoải mái, buông xuống chén đũa nói là thân mình không khoẻ.
Lão thái thái vốn đang cười dịu dàng, nhìn Chân Bảo Chương như vậy, chỉ cảm thấy Chân Bảo Chương cậy sủng sinh kiêu càng không quy củ, lập tức thu lại nụ cười, nói: "Vậy sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Mà Chân Bảo Nguyệt đang ngồi ăn cơm bát bửu chính là người đơn thuần, chớp chớp mắt to long lanh, vội hỏi: "Tam tỷ tỷ không khỏe chỗ nào, có cần phải mời đại phu nhìn thử xem không?"
Tiết thị nhìn khuê nữ mình như vậy, quả thực đau đầu, nhẹ quát nàng một tiếng, mới thấp giọng nói: "Đêm ba mươi mà gọi đại phu, đây không phải muốn xui xẻo a."
Nếu đổi lại mọi ngày, nơi nào lão thái thái sẽ cho Chân Bảo Chương sắc mặt tốt? Hiện nay còn không quá nửa tháng thì nàng sẽ đi Tĩnh Vương phủ, không tiện trách phạt nàng ta, chỉ tùy nàng ta lăn qua lăn lại, dù sao cũng không lăn ra được trò gian gì.
Chân Bảo Chương cứ vậy rời tiệc đi ra ngoài.
Chân Bảo Nguyệt chứng kiến bộ dáng ốm yếu của Chân Bảo Chương, có chút bận tâm, nhưng thấy mẫu thân nhà mình hung hăng trừng mắt, cũng không dám nói nữa.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Chân Bảo Lộ đứng giữa hai đệ đệ, mỗi người lần lượt được cho một bao tiền mừng tuổi. Vinh nhi ôm tiền lì xì trong bàn tay nhỏ mập mạp, mắt to chớp nhanh, nhìn ngó Chân Bảo Lộ cùng Thượng nhi, lúc này mới nhìn qua bao lì xì trong tay Chân Bảo Quỳnh, lập tức reo to nói: "Đại tỷ là nhiều nhất."
Trong mắt Vinh nhi thật là hâm mộ.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi còn nhỏ, nên cho ít nhất."
Vinh nhi cố bĩu môi, có chút không phục, nhưng lại cảm thấy tỷ tỷ nói vô cùng có lý, gật gật đầu ngốc ngếch nói: "Ừm. Vinh nhi bao nho nhỏ là đủ rồi, cho tỷ tỷ bao lớn đó."
Lại không tham bạc. Chân Bảo Lộ cho béo đệ đệ một ánh mắt tán thưởng.
Nàng nhìn tỷ tỷ bên cạnh mình, đương nhiên biết vì sao bao lì xì của tỷ tỷ lớn nhất. Đây là lần cuối cùng tỷ tỷ qua lễ trừ tịch ở phủ Tề Quốc Công. Chân Bảo Lộ cúi đầu, nhìn tiền lì xì trong tay mình, thì nghĩ tới, bản thân nàng cũng không nhận được mấy năm nữa.
Trừ tịch náo nhiệt, bên ngoài pháo hoa nổ ầm ầm chưa hề chấm dứt. Chân Bảo Quỳnh tuổi lớn chững chạc hơn, hiển nhiên không tiện đi theo các đệ đệ muội muội hồ nháo, Chân Bảo Lộ lại hoạt bát, vả lại lúc trước bị bệnh phải nằm mấy ngày, hôm nay cao hứng, liền cùng hai đệ đệ đi ra viện đắp người tuyết và đốt pháo hoa.
Thường ngày Thượng nhi điềm đạm, hôm nay cũng rất nể tình đi đắp người tuyết.
Trên hành lang dài, Chân Bảo Chương và Chân Bảo Nguyệt lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tiểu thư của phủ Tề Quốc Công từ nhỏ đã được dạy dịu dàng ít nói nhu thuận, không có một ai giống Chân Bảo Lộ tính tình thích đùa nghịch. Chân Bảo Nguyệt là cố ý đến gặp Chân Bảo Chương, nhìn nàng ta không có việc gì, hai người mới ra ngoài đi một chút, lúc này nghe được tiếng nói cười trong viện, trong lòng Chân Bảo Nguyệt cũng có chút xao động, nhưng miệng thì nói: "Nhìn Lục muội muội thử xem, có chỗ nào giống một cô nương đâu?"
Làm sao Chân Bảo Chương nghe không ra sự hâm mộ trong giọng nói của Chân Bảo Nguyệt, đừng nói là nàng ta, nàng cũng có chút hâm mộ. Có thể làm Trắc phi của Tĩnh Vương, xem như nàng mở mày mở mặt rồi, nhưng duyên phận giữa nàng và Tĩnh Vương, nói tới đúng là không vẻ vang, chính nàng cũng xem thường bản thân mình.
Chân Bảo Chương không suy nghĩ thêm nữa, thẳng lưng, không nói gì.
Chân Bảo Nguyệt mắt to ngó ngó nàng, thấy sắc mặt Chân Bảo Chương không vui, phong quang nhất thân mình nàng ta vẫn còn chưa thoải mái, liền tận lực nói: "Tam tỷ tỷ, muội xem người được gả phong quang nhất trong phủ Tề Quốc Công chúng ta chính là tỷ rồi, muội nghe mọi người nói, ngày sau tám phần Tĩnh Vương có thể sẽ trở thành hoàng thượng, đến lúc đó tỷ là hoàng phi, ta chính là đường muội của hoàng phi, rất oai nha."
Mặc dù Chân Bảo Nguyệt làm người hơi u mê, nhưng cũng biết lo lắng cho việc hôn sự của mình, mắt nhìn Chân Bảo Lộ nhỏ hơn nàng đã đính thân rồi, trong lòng làm sao không nóng nảy? Nhưng loại sự tình này, tự cô nương nói đến rất ngượng ngùng. Nàng cũng muốn gả cho người thật tốt, nếu tam đường tỷ Chân Bảo Chương trở thành hoàng phi, vậy thân phận của nàng cũng sẽ cao hơn một bậc.
Chân Bảo Chương nói: "Ngươi yên tâm, chờ ta vào Tĩnh Vương phủ, nhất định sẽ nâng đỡ ngươi."
Chân Bảo Nguyệt liền cảm thấy tam đường tỷ là tốt nhất, ngoài miệng vẫn nói: "Không cần, Tam tỷ tỷ chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi." Trong lòng thì vô cùng hưởng thụ.
Chân Bảo Lộ ở trong sân, giống như cũng chú ý tới cái gì, quay đầu nhìn nhìn hành lang dài, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Chân Bảo Chương và Chân Bảo Nguyệt. Nàng quay đầu lại, không nhìn tới nữa, nghĩ Chân Bảo Chương sớm xuất giá cũng được, đỡ phải gây ra chuyện nữa.
Rồi sau đó Hương Hàn mặc váy bông vải xanh biếc đi tới, cúi người nói gì đó bên tai Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ nghe Hương Hàn nói, gương mặt hiện ra đỏ ửng, ánh mắt lại mỉm cười, đầu mày cũng hiện lên sự vui vẻ.
Vinh nhi chính đang chổng mông ngồi chồm hổm trên mặt đất vùi đầu đắp tuyết ngước lên, tiếng nói trong vắt gọi: "Nhị tỷ..."
Chân Bảo Lộ "Ơi" một tiếng, lòng bàn tay nhanh chóng bóc một nắm tuyết, nói với Vinh nhi: "Nhị tỷ có chút khát nước, trở về phòng uống nước."
Vinh nhi dễ bị lừa, gật gật đầu rồi lại vội vàng tự chơi tiếp.
Chân Bảo Lộ nhìn dáng người mập mạp của đệ đệ, hơi nghiêng đầu, nhìn qua Thượng nhi bên kia. Sang năm Thượng nhi bảy tuổi, bộ dáng lại như một người lớn, đối diện ánh mắt của Thượng nhi, Chân Bảo Lộ cũng có chút chột dạ, vội vàng đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Chân Bảo Lộ theo Hương Hàn đến hậu viện, đi ra cửa sau, quả thực thấy dưới đại thụ cách đó không xa buộc một con ngựa to màu nâu đậm.
Bên cạnh là nam nhân cao cao lớn lớn.
Hắn khoác áo choàng màu mực thêu cành trúc, cao lớn vững chãi, phong thần tuấn lãng.
Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn lên, thấy hắn cũng nhìn qua bên này. Gặp nàng đến rồi, thì đi nhanh tới.
Nàng không nghĩ hắn sẽ đến. Hiếm khi hôm nay đón giao thừa nên không cần ngủ sớm, nàng mới có thể vụng trộm chạy ra ngoài.
Nói tới thì, đây là lần đầu hai người gặp mặt sau khi bọn họ đính thân. Lúc trước vẫn là biểu huynh muội bình thường, giờ nhưng là hôn phu đứng đứng đắn đắn rồi. Chân Bảo Lộ cong cong môi, cố gắng rụt rè chút, thấy hắn đến gần, mới nhấc chân khẽ đá giày của hắn, nói: "Chàng tìm ta làm gì?"
Tiết Nhượng thường ngày tuấn mỹ, mặt mày ôn hòa. Chuẩn xác mà nói, sau khi chính thức đính thân, mỗi ngày hắn đều như gió xuân ấm áp. Giọng nói của hắn có chút trầm khàn, nói: "Muốn gặp nàng..."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như thế nào đều di chuyển không được. Tiểu cô nương còn chưa làm lễ cập kê, hôm nay chải búi tóc song kế, cài trâm vàng hoa hồ điệp khảm hồng bảo thạch, mặc áo váy màu hồng mới, nổi bật lên thân người xinh đẹp vô song của nàng.
Bất quá vẫn hỏi một câu, "Cả người khá hơn chút nào không?"
Chân Bảo Lộ cũng biết hắn là người không giỏi nói chuyện, chỉ cảm thấy hắn chất phác như vậy, cũng rất tốt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tiếng nói trong veo: "Đã tốt lắm rồi."
Tiết Nhượng do dự một chút, mở miệng nói: "Vậy... chúng ta ngồi trò chuyện một lát chứ?"
Chân Bảo Lộ muốn cự tuyệt, nhưng hắn buổi tối khuya đến còn là từ cửa sau bên này, hiển nhiên không tốt dẫn hắn vào nhà. Nàng không trả lời, chỉ có đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn hắn, làm như muốn hỏi đi đâu ngồi một chút.
Tất nhiên Tiết Nhượng có chuẩn bị mà đến, hắn do dự một lúc, đưa tay ra gắt gao nắm chặt tay nàng.
Chân Bảo Lộ có chút bất ngờ, rõ ràng thấy hắn chủ động như vậy, trong lòng ngọt ngào, không rút tay về, mà đi theo hắn. Tay hắn dày rộng ấm áp, được hắn nắm thật ấm, cực kì kiên định.
Bên cạnh phủ Tề Quốc Công có một tòa nhà hoang phế, thật lâu còn không có người ở, Chân Bảo Lộ đi theo hắn vào, cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Tiết Nhượng quay đầu nhìn nàng một cái: "Có sợ không?"
Chân Bảo Lộ lầm bầm một câu: "Có gì đáng sợ chứ?"
Tiết Nhượng nói: "Vậy là tốt rồi."
Tuy nói như vậy, nhưng biểu tình phảng phất có chút tiếc nuối. Chân Bảo Lộ là một cô nương thông tuệ, hiển nhiên nhìn ra được, nhịn cười không được cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nàng theo Tiết Nhượng đi vào, đêm giao thừa đẹp nhất chính là pháo hoa, nhưng muốn xem pháo hoa phải lên cao xem mới tốt. Tiết Nhượng tập võ, tự nhiên có thể dễ dàng lên mái tường, nhưng Chân Bảo Lộ là một cô nương, làm sao có năng lực đó?
Cuối cùng nàng nằm sấp trên lưng hắn, do hắn cõng nàng lên. Hắn cởi áo choàng trên người mình xuống lót phía dưới, lúc này hai người mới cùng ngồi xuống.
Khi còn bé Chân Bảo Lộ cũng nghịch ngợm, nhưng từ lúc trùng sinh tới nay, đây là lần đầu.
Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mặc váy áo bông vải màu xanh mới tinh, làn váy rũ xuống nhẹ nhàng, bao gọn đôi chân thon dài mảnh khảnh phất phơ một cái. Giao thừa không có trăng sáng, nhưng trên trời là từng hồi pháo hoa sáng rực, chiếu cả Hoàng Thành tựa như ban ngày. Tiết Nhượng cứ như vậy nhìn gò má của nàng, thấy nàng nghiêng đầu, lông mi tinh tế, làn da phấn nộn, cánh môi đỏ thẫm, mái tóc đen nhẹ nhàng buông xuống, có thể ngửi được hương thơm... Bọn họ ngồi gần nhau như vậy. Tiết Nhượng cong cong môi, cảm giác trong lòng như bị thứ gì đó lắp đầy, ấm áp.
Bỗng nhiên Chân Bảo Lộ quay đầu, vừa lúc bắt quả tang hắn nhìn mình, đỏ mặt lầm bầm một câu: "Chàng nhìn ta làm gì?" Mặc dù biết hắn là vì thích nàng mới nhìn nàng. Nàng cười cười hỏi, "Hôm nay chàng đến liền chỉ muốn cùng ta ngồi trò chuyện một chút, không có chuyện khác sao?"
Tiết Nhượng không muốn nói đến sự kiện kia, ít nhất không muốn tại thời khắc tốt đẹp này nói đến. Hắn lấy ra một bao tiền lì xì từ trong áo, bỏ vào trong bàn tay của nàng.
Chân Bảo Lộ giật mình, tuy nói nàng thích tiền mừng tuổi, nhưng sợ là Tiết Nhượng không có nhiều tiền để dành. Vương thị làm đương gia, làm sao chịu cho Tiết Nhượng bạc xài chứ?
Chân Bảo Lộ có chút đau lòng, vội nói: "Ta không cần, chàng đừng đưa ta."
Tiết Nhượng nắm tay nhỏ bé của nàng, lại nói: "Sớm muộn gì cũng đều là của nàng."
Chân Bảo Lộ đỏ bừng mặt, cũng biết nam nhân hay sĩ diện, nàng đành nể mặt hắn, bằng không thì lần tới hắn lại không có dũng khí.
Nàng nghĩ nghĩ, mới gật đầu nói: "Vậy được, ta nhận trước." Nàng nắm tiền lì xì trong tay, cảm thấy tiền lì xì nặng trịch, một bao thật dày, chắc là không ít đâu. Nàng thích bạc, nhưng cũng không phải là người tham tài, nghĩ thầm, số lượng bên trong này không phải ít, có thể thấy được hắn coi trọng nàng.
Tuy nói lúc trước hắn đối với mình cũng rất tốt, hiện giờ lại cảm thấy, sau khi đính hôn, hắn đối nàng càng tốt.
Trong lòng Chân Bảo Lộ than: Đãi ngộ của biểu muội và vị hôn thê tới cùng là không giống nhau nha.
Tuy là nhận, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói mấy câu, Chân Bảo Lộ cúi đầu nói: "Lần sau đừng như vậy, nếu muốn đưa, thì hãy có ý tứ chút, ta không thiếu bạc đâu."
Tiết Nhượng nhìn nàng như vậy, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đã đính thân, nàng nhất định sẽ là thê tử hiền lành. Thê tử. Trong lòng Tiết Nhượng lẩm nhẩm đọc một lần, lại nhìn mặt nàng, nhân tiện nói: "Ta sẽ cố gắng cho nàng trải qua cuộc sống như nàng mong muốn..." Hắn biết nàng thích xiêm y và trang sức xinh đẹp, hắn cũng hiểu được, tiểu cô nương nên như vậy. Nếu nam nhân không có cách nào để cho cô nương mình thích có được cuộc sống mà nàng muốn, đó chính là làm người ta chịu ủy khuất.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Chàng không cần cố gắng lắm đâu." Chỉ cần có lòng cầu tiến, hơi chút cố gắng thôi là được rồi. Đời này vốn là nàng may mắn có được, nàng rất dễ dàng biết đủ.
Tiết Nhượng biết nghe lời phải, mọi chuyện đều đáp ứng, rồi sau đó mới nói đến chuyện của Từ Thừa Lãng ngày ấy.
Chân Bảo Lộ cảm thấy mình có chút oan uổng, nàng không nói đến vị Chu biểu muội nhìn chằm chằm bên cạnh hắn. Trái lại hắn tính sổ với nàng trước. Vốn là nàng trong sáng vô tư, suy cho cùng nàng cùng Từ Thừa Lãng, đời này là đời này, đời trước là đời trước, nàng cùng hắn thanh thanh bạch bạch.
Chân Bảo Lộ nói: "Ngày ấy Từ biểu ca đích xác tới tìm ta, nhưng hắn tới tìm ta, ta cũng không thể không gặp. Ta không dối gạt chàng, Từ biểu ca đích xác nói yêu thích ta, mà ta đã sớm rõ ràng cự tuyệt hắn rồi..." Nàng cúi mặt, tâm tình vốn đang vui vẻ bỗng như trở nên hơi nặng nề, khe khẽ nói, "Ta cùng hắn một chút việc gì cũng đều không có."
Tiết Nhượng vội nói: "Là ta không tốt không nên nói đến việc đó."
Nàng cũng biết, hắn là nam nhân, luôn luôn để ý điểm ấy, ngược lại là bản thân nàng không thoải mái. Nàng thích hắn ghen ghét, điều này nói rõ hắn để tâm đến nàng. Nhưng ghen ghét cũng có mức độ, không thể ảnh hưởng tới tín nhiệm giữa hai người. Hiện nay hai người bọn họ bất quá mới vừa đính thân, nếu là thành hôn, chuyện tình ghen ghét này nhất định là tránh không khỏi, giữa phu thê cũng không thể có ngăn cách.
Nàng chân thành nói: "Ta đã đáp ứng gả cho chàng, là thành ý thật tình, sẽ không còn muốn người khác."
Tiết Nhượng cầm tay nàng, mặt mày nhiễm cười, trầm giọng nói: "Ừm, về sau ta sẽ không đề cập tới nữa."
Hắn nghe lời, nàng hài lòng mỉm cười, nghiêng đầu nói: "Vừa phải vừa mức...Chàng có chừng có mực là được."
Hắn nói tốt, nhưng ánh mắt có chút si ngốc, kinh ngạc nhìn mặt nàng. Phía sau nàng là pháo hoa nở rộ, hai mắt của nàng sáng rực, đáy mắt yên tĩnh ánh lên ảnh ngược của hắn...
Cổ họng Tiết Nhượng giật giật, trong lòng có chút ngứa, rồi sau đó mới lẳng lặng dời mắt đi, hít một hơi thật sâu, tiếp tục xem pháo hoa.
Chân Bảo Lộ mấp máy môi, phát giác bên tai hắn hơi hơi ửng hồng, vụng trộm cười trong lòng, rồi sau đó vươn tay ra, từng chút từng chút, từ từ, từ từ đưa tới.
Đầu ngón tay trắng nõn khẽ đụng một cái lên mu bàn tay hắn.
"Này..."
Nàng gọi hắn.
Tiết Nhượng giống như còn đang suy nghĩ, nghĩ tới có chút xuất thần, thân mình run nhẹ lên, rồi sau đó quay đầu đối diện với ánh mắt xinh đẹp của nàng, dò hỏi: "Tiểu Lộ?"
Chân Bảo Lộ khẽ mỉm cười nhìn hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chỗ cổ áo lộ ra cái cổ trắng nõn cân xứng.
Hai má nàng phấn nộn, mắt to đen lúng liếng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đại Biểu Ca..."
"Hả?"
"...Chàng muốn hôn ta sao?"
Bình luận truyện