Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 77
Lúc này Chân Bảo Lộ mới trở về U U Hiên.
Vốn Chân Bảo Quỳnh lo lắng cho thân mình của muội muội, trời lạnh như thế vẫn cứ đi ra ngoài, không nhịn được nhíu mi trách nói: "Hôm qua đã dặn muội phải đáp ứng ở trong phòng cho khỏe, tỷ xem là muội không chịu nghe lời rồi. Có lạnh hay không? Nhanh chóng theo tỷ vào ngay..." Chân Bảo Quỳnh lẩm bẩm thao thao bất tuyệt, nắm bàn tay nhỏ lạnh buốt của muội muội, nhíu mày, mau chóng kêu Hương Hàn cầm lò sưởi tay qua đây, ủ ấm cho nàng.
Đi đến trong phòng, Chân Bảo Quỳnh liền hỏi: "Thế nào rồi hả?
Cái gì thế nào rồi?
Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng ta, thấy tỷ tỷ cười nhẹ nhàng, lúc này mới rũ mắt xuống, có chút xấu hổ. Nàng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Còn có thể như thế nào? Lão tổ tông đã đáp ứng." Tuy rằng giọng điệu nhàn nhạt, nhưng khóe miệng lại không nhịn được vểnh vểnh lên.
Chân Bảo Quỳnh cũng vui mừng theo, con mắt lóe sáng óng ánh, nói: "Vậy là tốt rồi, đây thật là một tin vui lớn. Đem muội gả cho Tiết biểu ca, là không thể tốt hơn." Chân Bảo Quỳnh tương đối hài lòng với Tiết Nhượng, ban đầu nàng còn nghĩ, sang năm nàng xuất giá, trong lòng không yên tâm nhất chính là muội muội này, không biết ngày sau muội muội sẽ gả cho người nào. Hiện giờ thật tốt, việc hôn sự của muội muội đã định ra, hơn nữa còn là biểu ca thân thuộc, trong lòng nàng coi như đã thả xuống một tảng đá.
Bản thân Chân Bảo Lộ hài lòng, nhưng chuyện lúc trước giữa nàng và Tiết Nhượng, vẫn luôn gạt tỷ tỷ. Trong lòng nàng băn khoăn, hỏi: "Tỷ tỷ cũng nghĩ Đại Biểu Ca tốt sao?" Loại chuyện này, nàng nên thương lượng cùng tỷ tỷ, hiện giờ tuy là có hơi muộn, nhưng nàng vẫn muốn nghe ý của tỷ tỷ.
Chân Bảo Quỳnh cũng là cô nương chưa xuất giá, sao không biết ngượng mà bình luận về nam tử như vậy, chỉ mỉm cười nói: "Điều ta biết, đó là nếu ngày sau muội và Tiết biểu ca thành thân, chỉ có muội khi dễ hắn thôi, chứ hắn nhất định sẽ đối với muội rất tốt." Tiết Nhượng tốt với Chân Bảo Lộ, chính nàng không chịu để tâm không nhớ trong lòng, nhưng tâm tư Chân Bảo Quỳnh tinh tế nên đều thấy được.
"Tỷ tỷ!" Chân Bảo Lộ nhõng nhẽo sẵng giọng, nghĩ thầm: Nàng nào có kiêu căng như vậy sao? Nàng cũng rất hiền lương thục đức mà?
Lúc này, Thượng nhi cùng Vinh nhi cũng qua đây. Mùa đông trời lạnh, Vinh nhi mặc xiêm y dày, choàng áo khoác màu xanh thẫm, gương mặt mũm mĩm, mắt to tròn tròn chớp chớp cực kì trong suốt, vừa vào nhà liền kéo ống tay áo của Chân Bảo Lộ khóc thút thít nói: "Nhị tỷ, Nhị tỷ phải gả tới nhà Đại Biểu Ca sao? Vinh nhi không nỡ xa Nhị tỷ..."
Lông mi dày như cánh quạt của tiểu tử kia dính nước mắt, ẩm ướt, giống như một hài tử bị ném bỏ, rất tội nghiệp thật đáng thương biết bao.
Cũng khó trách Vinh nhi khóc sướt mướt, lúc trước tiểu gia hỏa này biết Chân Bảo Quỳnh muốn gả cho Tống Chấp, chính là ngày sau vị đại tỷ này phải đi tới nhà người khác ở, bây giờ nghe Nhị tỷ cũng cần phải lập gia đình, nhất thời hoảng loạn cực độ. Hai tỷ tỷ lập tức đều rời khỏi hắn, đối với Vinh nhi nho nhỏ mà nói, không thể nghi ngờ giống như trời sập vậy.
Chân Bảo Lộ nhìn Vinh nhi nức nở, cũng cảm thấy buồn cười, vội vàng vổ về nói: "Nào có nhanh như vậy?"
Vinh nhi hít hít cái mũi, tội nghiệp nói: "Vậy Nhị tỷ không đi nữa?"
Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ, thấy hắn trong mong nhìn mình, liền nói: "Không đi."
Lúc này Vinh nhi mới nín khóc mỉm cười. Hắn để nhũ mẫu bên người lau nước mắt nước mũi, rồi cười hì hì nói với Thượng nhi: "Nhị tỷ không đi đâu."
Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhìn Thượng nhi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lạnh nhạt, sau đó hiếm khi lộ ra một chút ý cười, dáng người nho nhỏ, tượng hình tượng dáng nói: "Chúc mừng Nhị tỷ."
Chân Bảo Lộ thật thấy buồn cười, người mới bây lớn nha, cả ngày tựa như người lớn vậy. Bất quá nàng hiểu tâm tư của đệ đệ, nói chúc mừng như vậy, nghiễm nhiên rất hài lòng với nhị tỷ phu Tiết Nhượng này.
Trong lòng Chân Bảo Lộ vui mừng. Đời này nàng có thể gả cho một người mà người trong nhà đều thích, cũng là phu quân nàng vừa ý, thật sự không thể tốt hơn.
Ở phủ Trường Trữ Hầu, Trang thị lo lắng không thôi. Lúc này chính đang thương lượng cùng Từ lão thái thái: "... Hiện giờ với dáng vẻ ấy của Phúc An huyện chủ, chung quy Thừa Lãng của chúng ta cũng không thể cưới nàng đúng không?" Lại nghĩ đến lúc trước nhi tử vẫn không đồng ý, cho nên hôn sự này cứ chậm chạp chưa định ra, bà đã tức giận với nhi tử đến mấy lần, hiện giờ nghĩ lại, thì thở phào nhẹ nhõm - - may mà chưa định xuống.
Tuy nói con trai của bà cùng Phúc An huyện chủ hay qua lại, nhưng suy cho cùng không danh không phận, việc hôn sự còn chưa định ra, Phúc An huyện chủ biến thành dáng vẻ ấy, dù sao cũng không thể không biết xấu hổ mà áp tới chứ?
Từ lão thái thái cũng phiền lòng.
Trưởng tôn ưu tú như vậy, với Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư vốn là trời tạo một đôi, thế mà không duyên không cớ, xảy ra chuyện như vậy.
Từ lão thái thái nghe nói tình huống ngày ấy, lúc này không biết Thẩm Trầm Ngư như thế nào, nhưng nghe người ngoài nói, chân và mặt xem như hoàn toàn bị hủy.
Đừng nói là huyện chủ, cho dù là công chúa, có dáng vẻ ấy, thế gia công tử nào sẽ nguyện ý cưới đâu?
Từ lão thái thái thở dài nói: "Dù sao đi nữa Thừa Lãng vẫn chưa đính thân cùng nàng, hiện giờ xem ra, chỉ có sớm kêu Thừa Lãng đính thân thôi..." Từ lão thái thái thật sự không đành lòng để trưởng tôn ưu tú này cưới một cô nương chân có tật dung mạo lại bị hủy, liền là đối với phủ Trường Trữ Hầu bọn họ có lợi, nhưng bà cũng không thể hại cả đời cháu trai. Bà nói, "Trưởng công chúa bên kia, chúng ta xem như đắc tội rồi. Nhưng vì Thừa Lãng, chúng ta không còn biện pháp khác. Giao tình giữa Tú Tâm và Phúc An huyện chủ tốt, ngươi kêu nàng đi thăm đi."
Trang thị đáp ứng, mặt lại lộ vẻ khó xử nói: "Mẫu thân, người còn không biết tính tình của Thừa Lãng sao. Rất ngang ngược, sợ là không chịu đính thân."
Từ lão thái thái nhíu mi, nét mặt giận hờn, nghĩ nghĩ nói: "Vì sao Thừa Lãng không chịu đính thân, ngươi làm mẫu thân chẳng lẽ không rõ? Thừa Lãng đích xác xuất sắc, nhưng Lộ nhi cũng không kém như ngươi nghĩ, khi còn bé đứa nhỏ này có chút ngang bướng, nhưng mấy năm nay tính tình kiềm hãm rất nhiều, thanh danh tại trường nữ học mơ hồ còn vượt qua Quỳnh nhi. Chưa đến tuổi cập kê, người tới cầu thân gần như đạp sập cửa. Tới cùng ngươi còn có cái gì bất mãn hả?"
Nếu không làm sao Từ lão thái thái lại hài lòng Trang thị nhìn trúng Thẩm Trầm Ngư, còn không phải do Trang thị khinh thường Chân Bảo Lộ, dù sao đó cũng là cháu ngoại của bà a.
Trang thị nơm nớp lo sợ nói: "Con dâu không có."
Từ lão thái thái nhàn nhạt liếc bà một cái, như thế nào không biết suy nghĩ trong lòng Trang thị, nói: "Vậy ngươi nên suy nghĩ lại cho tốt đi."
Trang thị quy củ hành lễ, lúc này mới sụp mi thuận mắt, thản nhiên đi ra ngoài.
Tuy rằng Trang thị bất mãn với lời của lão thái thái, nhưng tỉ mỉ cân nhắc một lúc, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bà gọi Từ Thừa Lãng tới, nói chuyện đính thân. Từ Thừa Lãng uyển chuyển cự tuyệt, chính như Trang thị đã nghĩ.
Trang thị nhìn con trai tuấn lãng nho nhã của mình, càng cảm thấy xuất sắc, liền nói: "Chẳng lẽ ngay cả Lộ biểu muội, con cũng không nguyện ý cưới?"
Từ Thừa Lãng không muốn đính thân, mỗi khi Trang thị nhắc tới, chính là bộ dáng này, bây giờ nghe Trang thị nói, Từ Thừa Lãng có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được, mở to hai mắt nói: "Ý mẫu thân là..."
Nhìn dáng vẻ ấy của nhi tử, Trang thị cũng bất đắc dĩ, cười cười nói: "Đây là ý của tổ mẫu con, cũng là ý của ta."
Từ Thừa Lãng nhất thời kích động không thôi, tiến lên một bước nói: "Mẫu thân thật sự đồng ý cho con cưới Lộ biểu muội?"
Trang thị nói: "Có khi nào mẫu thân gạt con đâu. Ta nên hỏi con, con có nguyện ý hay không? Nếu con gật đầu, sáng mai mẫu thân liền mời bà mối đi cầu thân cho con, nếu không muốn thì..."
"Nhi tử nguyện ý." Từ Thừa Lãng thốt ra, lại khó tránh khỏi ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng nói, "Việc hôn sự của nhi tử, đều do mẫu thân quyết định."
Trang thị liền gật đầu.
Mặt mũi Từ Thừa Lãng mang ý cười, vui sướng không thôi, quả thực so với trúng Tiến Sĩ còn vui hơn. Trang thị thấy dáng vẻ ấy của nhi tử, ẩn ẩn bắt đầu lo lắng, tuy nói Chân Bảo Lộ có vài phần học thức, nhưng trong xương cốt luôn được nuông chiều, nếu ngày sau gả vào phủ Trường Trữ Hầu, chỉ sợ cũng là một vấn đề phiền toái.
Trang thị đã nghĩ tới ngày sau nên như thế nào quản giáo con dâu. Lúc này, tâm phúc nha hoàn Minh Châu của Từ thị đi đến, thần sắc có chút khẩn trương.
Trang thị hỏi: "Chuyện gì?"
Minh Châu thấy Từ Thừa Lãng ở đây, lúc sau mới đi đến bên cạnh Từ thị, đem tin tức thăm dò được một năm một mười nói ra. Sau khi nghe xong, Từ thị sầm mặt lại, nhìn về phía nhi tử của mình.
Từ Thừa Lãng giật mình: "Mẫu thân?" Trong lòng bỗng có một loại dự cảm bất hảo.
Trang thị thở dài, nói: "Thừa Lãng, sợ là con không cưới Chân Bảo Lộ được rồi."
Từ Thừa Lãng vội hỏi: "Lời này của mẫu thân là có ý gì?"
"... Hôm nay phủ An Quốc Công mời Trần lão thái phi đi phủ Tề Quốc Công xin cưới, Chân lão thái thái đã đáp ứng việc hôn sự giữa Chân Bảo Lộ và Đại công tử phủ An Quốc Công."
Trang thị không biết nên thấy may mắn hay là nên tiếc nuối, nhưng trái lại bà cảm thấy được, đại để đó là ý trời, không muốn Chân Bảo Lộ tiến vào cửa lớn phủ Trường Trữ Hầu bọn họ.
Trang thị nhìn dáng vẻ ấy của nhi tử, đang muốn trấn an vài câu, đã thấy hắn xoay người đi ra ngoài, Trang thị lập tức biết con trai muốn đi đâu, đột nhiên đứng dậy, giận dữ nói, "Không được đi!"
Từ Thừa Lãng mặc áo bào xanh nho nhã, bình tĩnh đứng ở đó, vẫn chưa xoay người. Dáng người nam tử trẻ tuổi thẳng tắp cao lớn, tựa như trúc xanh thẳng đứng, gằn từng tiếng kiên định nói: "Mẫu thân, từ nhỏ đến lớn, sự tình gì nhi tử cũng nghe theo người. Bây giờ, xin thứ cho nhi tử không thể tòng mệnh."
Nói xong, dáng người quả quyết tiêu sái ra ngoài.
Chân Bảo Lộ mới từ vười mai hái một nhánh hồng mai cắm vào bình gốm sứ thanh hoa để trước cửa sổ. Mùi hương hồng mai thoang thoảng, vài đóa hoa đã nở, còn có mấy nụ hoa sắp nở, tỏa ra hương thơm.
Xưa giờ tính tình Chân Bảo Lộ hoạt bát, vài năm nay đi theo Chân Bảo Quỳnh, mới dưỡng thành những thứ yêu thích này, học đòi văn vẻ một phen. Bất quá phần lớn là vào lúc nàng có tâm tình tốt.
Hương Đào mặt tròn tròn mang cười, khen: "Hoa mai dĩ nhiên là đẹp, nhưng tiểu thư đứng ở một bên, người còn yêu kiều hơn hoa."
Chân Bảo Lộ nói một câu: "Ngươi chỉ biết nói ngọt." Nàng xem nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi, "Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi sao?"
Hương Đào gật đầu nói: "Đúng vậy, tuyết này càng rơi càng lớn, thời điểm tiểu thư đi dùng bữa tối, nên để ý chút."
Chân Bảo Lộ còn muốn cùng đệ đệ béo của nàng đắp người tuyết, thế nhưng nàng mới khỏi bệnh nặng, trên dưới cả nhà đều coi nàng như người gốm dễ vỡ vậy. Đừng nói là đắp người tuyết, ngay cả tuyết cũng không cho nàng đụng vào.
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng đốt lò sưởi, cũng ấm áp hoà thuận vui vẻ. Chân Bảo Lộ chỉ mặc áo váy màu hồng mẫu đơn thêu hoa đào, dáng người yểu điệu mảnh mai, lộ ra đường cong thiếu nữ linh lung. Chính ngay lúc nàng đang nói chuyện với Hương Đào, thì Hương Hàn ở ngoài đi vào, có lẽ bên ngoài tuyết lớn, trên tóc và vai Hương Hàn đều bị tuyết rơi dính.
Hương Đào vội vàng tới phủi phủi cho nàng ta.
Nhưng sắc mặt Hương Hàn ngưng trọng, thấy Chân Bảo Lộ đứng trước cửa sổ thì kêu một tiếng: "Tiểu thư."
"Hả?" Chân Bảo Lộ nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi.
Hương Hàn nói: "Từ công tử... Từ công tử hắn muốn gặp người, lúc này đang chờ ở Tiền viện."
Hôm nay tâm tình Chân Bảo Lộ không tệ, vừa nghe Từ Thừa Lãng đến, tươi cười lại bớt đi.
Lúc này Từ Thừa Lãng tới gặp nàng, nàng cũng có thể đoán ra là vì cái gì.
Chân Bảo Lộ cảm thấy giữa mình và hắn không có gì đáng nói, ngày ấy tại trường nữ học, nàng đã nói được rất rõ ràng rồi.
Chân Bảo Lộ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, tuyết rơi khiến trời tối nhanh hơn, lúc này đã trở nên âm u. Nàng do dự một hồi, Hương Hàn và Hương Đào đều thức thời không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ nàng nói.
Sau một lúc lâu, Chân Bảo Lộ mới nói: "Đem áo choàng tới cho ta."
Hương Hàn hiểu ý, liền đi qua lấy áo choàng.
Khoác áo choàng, Chân Bảo Lộ liền ra khỏi U U Hiên. Phía ngoài tuyết rơi rất lớn, may mà gió không lớn, chỉ có từng mảng bông tuyết lớn tĩnh lặng mềm mịn rơi xuống, lặng yên không phát ra tiếng. Chân Bảo Lộ đi ra U U Hiên, qua khỏi cửa thuỳ hoa, đi thẳng dọc theo hành lang dài, mới nhìn thấy bóng một người cao lớn lẳng lặng đứng trong viện.
Từ Thừa Lãng đứng ở nơi đó.
Trong ấn tượng của Chân Bảo Lộ, Từ biểu ca vẫn luôn là phong tư nho nhã ôn nhuận như nước, hắn thích mặc áo bào màu sáng, càng có cảm giác nhẹ nhàng như tiên. Nhưng lúc này, Từ Thừa Lãng chỉ mặc áo vải màu xanh trúc, cũng không mặc áo choàng, nên cả người đơn bạc đứng trong tuyết. Giống như đợi rất lâu rồi, trên tóc hắn cùng đầu vai đều phủ xuống một lớp tuyết mỏng.
Chân Bảo Lộ đi tới.
Từ Thừa Lãng đứng trong tuyết, cũng nghe được động tĩnh, thấy gương mặt tuấn tú của hắn lạnh cóng đến xanh xao, sắc môi cũng tím tái. Bộ dáng chật vật, đâu còn là Quý công tử tác phong nhanh nhẹn đầy bụng kinh thư?
Hắn ngước mắt nhìn tiểu cô nương đi tới cách đó không xa. Nàng mặc áo choàng gấm vân nam màu hoa đào, nha hoàn cầm dù giấy màu xanh che cho nàng, dáng người nàng cao gầy đứng dưới ô dù, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như ngày xuân mềm mại thanh lệ.
Hắn cũng đi tới, mặt mày mang cười, nhưng không giống với ngày thường: "Tiểu Lộ..."
Chân Bảo Lộ thấy dáng vẻ ấy của Từ Thừa Lãng, trong lòng tự nhiên cũng có hơi xúc động. Nàng nói: "Từ biểu ca, chúng ta đi vào rồi nói."
Từ Thừa Lãng đáp: "Không cần, ta ở đây nói là được rồi." Hắn dừng một chút, nhìn biểu muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên trước mặt, mỉm cười nói, "Nghe nói...muội muốn đính thân."
Chân Bảo Lộ biết hắn nhất định bởi vì chuyện này mới đến, lại không dự đoán được phản ứng của hắn lớn vậy, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy hắn luống cuống như thế. Nàng mới từ trong phòng đi ra, gương mặt còn có chút hồng, ngẩng đầu lên nhìn Từ Thừa Lãng, cong môi mỉm cười nói: "Đúng vậy."
"Tiểu Lộ, kỳ thật ta..."
Chân Bảo Lộ nói: "Từ biểu ca, ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Thật ra ta là thiệt tình thành tâm muốn gả cho Tiết Nhượng."
Từ Thừa Lãng khe khẽ nói: "Nếu như ngày ấy là ta tìm được muội, vậy muội có thể hay không..."
Chân Bảo Lộ lắc đầu, nói: "Sẽ không đâu. Chuyện này không phải quan trọng nhất. Cho dù không có phát sinh chuyện này, ta nghĩ cũng muốn gả cho hắn. Từ biểu ca, ta là người không có gì tốt, đời này Tiết Nhượng cưới ta, cũng không biết là phúc hay họa. Nhưng ngươi đừng như vậy, đỡ phải ngày sau chúng ta lúng túng lẫn nhau."
Nàng nói thực trắng ra, nàng với Tiết Nhượng đính thân rồi, không thể lại có bất kỳ dây dưa cùng Từ Thừa Lãng.
"Ngươi hiểu được tính tình của ta, chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân mình, việc gì cũng chỉ tùy theo tâm ý của bản thân, sẽ không để ý đến suy nghĩ của người khác, chuyện này cũng là thế. Từ biểu ca, ngươi hãy về đi."
Khóe miệng Từ Thừa Lãng khẽ cong, chậm rãi nói: "Ta hiểu được." Hắn nhìn nàng cười dịu dàng, ánh mắt sủng nịch, cùng với người biểu ca sủng ái muội muội khi còn bé không có khác biệt, "Chúc mừng muội."
Chân Bảo Lộ thản nhiên ừ một tiếng, thấy hắn dần dần xoay người, từng bước một đi xa, bóng dáng đơn bạc, mãi cho đến khi biến mất ở bên trong đại tuyết mờ mịt, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.
Vốn Chân Bảo Quỳnh lo lắng cho thân mình của muội muội, trời lạnh như thế vẫn cứ đi ra ngoài, không nhịn được nhíu mi trách nói: "Hôm qua đã dặn muội phải đáp ứng ở trong phòng cho khỏe, tỷ xem là muội không chịu nghe lời rồi. Có lạnh hay không? Nhanh chóng theo tỷ vào ngay..." Chân Bảo Quỳnh lẩm bẩm thao thao bất tuyệt, nắm bàn tay nhỏ lạnh buốt của muội muội, nhíu mày, mau chóng kêu Hương Hàn cầm lò sưởi tay qua đây, ủ ấm cho nàng.
Đi đến trong phòng, Chân Bảo Quỳnh liền hỏi: "Thế nào rồi hả?
Cái gì thế nào rồi?
Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng ta, thấy tỷ tỷ cười nhẹ nhàng, lúc này mới rũ mắt xuống, có chút xấu hổ. Nàng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Còn có thể như thế nào? Lão tổ tông đã đáp ứng." Tuy rằng giọng điệu nhàn nhạt, nhưng khóe miệng lại không nhịn được vểnh vểnh lên.
Chân Bảo Quỳnh cũng vui mừng theo, con mắt lóe sáng óng ánh, nói: "Vậy là tốt rồi, đây thật là một tin vui lớn. Đem muội gả cho Tiết biểu ca, là không thể tốt hơn." Chân Bảo Quỳnh tương đối hài lòng với Tiết Nhượng, ban đầu nàng còn nghĩ, sang năm nàng xuất giá, trong lòng không yên tâm nhất chính là muội muội này, không biết ngày sau muội muội sẽ gả cho người nào. Hiện giờ thật tốt, việc hôn sự của muội muội đã định ra, hơn nữa còn là biểu ca thân thuộc, trong lòng nàng coi như đã thả xuống một tảng đá.
Bản thân Chân Bảo Lộ hài lòng, nhưng chuyện lúc trước giữa nàng và Tiết Nhượng, vẫn luôn gạt tỷ tỷ. Trong lòng nàng băn khoăn, hỏi: "Tỷ tỷ cũng nghĩ Đại Biểu Ca tốt sao?" Loại chuyện này, nàng nên thương lượng cùng tỷ tỷ, hiện giờ tuy là có hơi muộn, nhưng nàng vẫn muốn nghe ý của tỷ tỷ.
Chân Bảo Quỳnh cũng là cô nương chưa xuất giá, sao không biết ngượng mà bình luận về nam tử như vậy, chỉ mỉm cười nói: "Điều ta biết, đó là nếu ngày sau muội và Tiết biểu ca thành thân, chỉ có muội khi dễ hắn thôi, chứ hắn nhất định sẽ đối với muội rất tốt." Tiết Nhượng tốt với Chân Bảo Lộ, chính nàng không chịu để tâm không nhớ trong lòng, nhưng tâm tư Chân Bảo Quỳnh tinh tế nên đều thấy được.
"Tỷ tỷ!" Chân Bảo Lộ nhõng nhẽo sẵng giọng, nghĩ thầm: Nàng nào có kiêu căng như vậy sao? Nàng cũng rất hiền lương thục đức mà?
Lúc này, Thượng nhi cùng Vinh nhi cũng qua đây. Mùa đông trời lạnh, Vinh nhi mặc xiêm y dày, choàng áo khoác màu xanh thẫm, gương mặt mũm mĩm, mắt to tròn tròn chớp chớp cực kì trong suốt, vừa vào nhà liền kéo ống tay áo của Chân Bảo Lộ khóc thút thít nói: "Nhị tỷ, Nhị tỷ phải gả tới nhà Đại Biểu Ca sao? Vinh nhi không nỡ xa Nhị tỷ..."
Lông mi dày như cánh quạt của tiểu tử kia dính nước mắt, ẩm ướt, giống như một hài tử bị ném bỏ, rất tội nghiệp thật đáng thương biết bao.
Cũng khó trách Vinh nhi khóc sướt mướt, lúc trước tiểu gia hỏa này biết Chân Bảo Quỳnh muốn gả cho Tống Chấp, chính là ngày sau vị đại tỷ này phải đi tới nhà người khác ở, bây giờ nghe Nhị tỷ cũng cần phải lập gia đình, nhất thời hoảng loạn cực độ. Hai tỷ tỷ lập tức đều rời khỏi hắn, đối với Vinh nhi nho nhỏ mà nói, không thể nghi ngờ giống như trời sập vậy.
Chân Bảo Lộ nhìn Vinh nhi nức nở, cũng cảm thấy buồn cười, vội vàng vổ về nói: "Nào có nhanh như vậy?"
Vinh nhi hít hít cái mũi, tội nghiệp nói: "Vậy Nhị tỷ không đi nữa?"
Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ, thấy hắn trong mong nhìn mình, liền nói: "Không đi."
Lúc này Vinh nhi mới nín khóc mỉm cười. Hắn để nhũ mẫu bên người lau nước mắt nước mũi, rồi cười hì hì nói với Thượng nhi: "Nhị tỷ không đi đâu."
Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhìn Thượng nhi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lạnh nhạt, sau đó hiếm khi lộ ra một chút ý cười, dáng người nho nhỏ, tượng hình tượng dáng nói: "Chúc mừng Nhị tỷ."
Chân Bảo Lộ thật thấy buồn cười, người mới bây lớn nha, cả ngày tựa như người lớn vậy. Bất quá nàng hiểu tâm tư của đệ đệ, nói chúc mừng như vậy, nghiễm nhiên rất hài lòng với nhị tỷ phu Tiết Nhượng này.
Trong lòng Chân Bảo Lộ vui mừng. Đời này nàng có thể gả cho một người mà người trong nhà đều thích, cũng là phu quân nàng vừa ý, thật sự không thể tốt hơn.
Ở phủ Trường Trữ Hầu, Trang thị lo lắng không thôi. Lúc này chính đang thương lượng cùng Từ lão thái thái: "... Hiện giờ với dáng vẻ ấy của Phúc An huyện chủ, chung quy Thừa Lãng của chúng ta cũng không thể cưới nàng đúng không?" Lại nghĩ đến lúc trước nhi tử vẫn không đồng ý, cho nên hôn sự này cứ chậm chạp chưa định ra, bà đã tức giận với nhi tử đến mấy lần, hiện giờ nghĩ lại, thì thở phào nhẹ nhõm - - may mà chưa định xuống.
Tuy nói con trai của bà cùng Phúc An huyện chủ hay qua lại, nhưng suy cho cùng không danh không phận, việc hôn sự còn chưa định ra, Phúc An huyện chủ biến thành dáng vẻ ấy, dù sao cũng không thể không biết xấu hổ mà áp tới chứ?
Từ lão thái thái cũng phiền lòng.
Trưởng tôn ưu tú như vậy, với Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư vốn là trời tạo một đôi, thế mà không duyên không cớ, xảy ra chuyện như vậy.
Từ lão thái thái nghe nói tình huống ngày ấy, lúc này không biết Thẩm Trầm Ngư như thế nào, nhưng nghe người ngoài nói, chân và mặt xem như hoàn toàn bị hủy.
Đừng nói là huyện chủ, cho dù là công chúa, có dáng vẻ ấy, thế gia công tử nào sẽ nguyện ý cưới đâu?
Từ lão thái thái thở dài nói: "Dù sao đi nữa Thừa Lãng vẫn chưa đính thân cùng nàng, hiện giờ xem ra, chỉ có sớm kêu Thừa Lãng đính thân thôi..." Từ lão thái thái thật sự không đành lòng để trưởng tôn ưu tú này cưới một cô nương chân có tật dung mạo lại bị hủy, liền là đối với phủ Trường Trữ Hầu bọn họ có lợi, nhưng bà cũng không thể hại cả đời cháu trai. Bà nói, "Trưởng công chúa bên kia, chúng ta xem như đắc tội rồi. Nhưng vì Thừa Lãng, chúng ta không còn biện pháp khác. Giao tình giữa Tú Tâm và Phúc An huyện chủ tốt, ngươi kêu nàng đi thăm đi."
Trang thị đáp ứng, mặt lại lộ vẻ khó xử nói: "Mẫu thân, người còn không biết tính tình của Thừa Lãng sao. Rất ngang ngược, sợ là không chịu đính thân."
Từ lão thái thái nhíu mi, nét mặt giận hờn, nghĩ nghĩ nói: "Vì sao Thừa Lãng không chịu đính thân, ngươi làm mẫu thân chẳng lẽ không rõ? Thừa Lãng đích xác xuất sắc, nhưng Lộ nhi cũng không kém như ngươi nghĩ, khi còn bé đứa nhỏ này có chút ngang bướng, nhưng mấy năm nay tính tình kiềm hãm rất nhiều, thanh danh tại trường nữ học mơ hồ còn vượt qua Quỳnh nhi. Chưa đến tuổi cập kê, người tới cầu thân gần như đạp sập cửa. Tới cùng ngươi còn có cái gì bất mãn hả?"
Nếu không làm sao Từ lão thái thái lại hài lòng Trang thị nhìn trúng Thẩm Trầm Ngư, còn không phải do Trang thị khinh thường Chân Bảo Lộ, dù sao đó cũng là cháu ngoại của bà a.
Trang thị nơm nớp lo sợ nói: "Con dâu không có."
Từ lão thái thái nhàn nhạt liếc bà một cái, như thế nào không biết suy nghĩ trong lòng Trang thị, nói: "Vậy ngươi nên suy nghĩ lại cho tốt đi."
Trang thị quy củ hành lễ, lúc này mới sụp mi thuận mắt, thản nhiên đi ra ngoài.
Tuy rằng Trang thị bất mãn với lời của lão thái thái, nhưng tỉ mỉ cân nhắc một lúc, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bà gọi Từ Thừa Lãng tới, nói chuyện đính thân. Từ Thừa Lãng uyển chuyển cự tuyệt, chính như Trang thị đã nghĩ.
Trang thị nhìn con trai tuấn lãng nho nhã của mình, càng cảm thấy xuất sắc, liền nói: "Chẳng lẽ ngay cả Lộ biểu muội, con cũng không nguyện ý cưới?"
Từ Thừa Lãng không muốn đính thân, mỗi khi Trang thị nhắc tới, chính là bộ dáng này, bây giờ nghe Trang thị nói, Từ Thừa Lãng có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được, mở to hai mắt nói: "Ý mẫu thân là..."
Nhìn dáng vẻ ấy của nhi tử, Trang thị cũng bất đắc dĩ, cười cười nói: "Đây là ý của tổ mẫu con, cũng là ý của ta."
Từ Thừa Lãng nhất thời kích động không thôi, tiến lên một bước nói: "Mẫu thân thật sự đồng ý cho con cưới Lộ biểu muội?"
Trang thị nói: "Có khi nào mẫu thân gạt con đâu. Ta nên hỏi con, con có nguyện ý hay không? Nếu con gật đầu, sáng mai mẫu thân liền mời bà mối đi cầu thân cho con, nếu không muốn thì..."
"Nhi tử nguyện ý." Từ Thừa Lãng thốt ra, lại khó tránh khỏi ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng nói, "Việc hôn sự của nhi tử, đều do mẫu thân quyết định."
Trang thị liền gật đầu.
Mặt mũi Từ Thừa Lãng mang ý cười, vui sướng không thôi, quả thực so với trúng Tiến Sĩ còn vui hơn. Trang thị thấy dáng vẻ ấy của nhi tử, ẩn ẩn bắt đầu lo lắng, tuy nói Chân Bảo Lộ có vài phần học thức, nhưng trong xương cốt luôn được nuông chiều, nếu ngày sau gả vào phủ Trường Trữ Hầu, chỉ sợ cũng là một vấn đề phiền toái.
Trang thị đã nghĩ tới ngày sau nên như thế nào quản giáo con dâu. Lúc này, tâm phúc nha hoàn Minh Châu của Từ thị đi đến, thần sắc có chút khẩn trương.
Trang thị hỏi: "Chuyện gì?"
Minh Châu thấy Từ Thừa Lãng ở đây, lúc sau mới đi đến bên cạnh Từ thị, đem tin tức thăm dò được một năm một mười nói ra. Sau khi nghe xong, Từ thị sầm mặt lại, nhìn về phía nhi tử của mình.
Từ Thừa Lãng giật mình: "Mẫu thân?" Trong lòng bỗng có một loại dự cảm bất hảo.
Trang thị thở dài, nói: "Thừa Lãng, sợ là con không cưới Chân Bảo Lộ được rồi."
Từ Thừa Lãng vội hỏi: "Lời này của mẫu thân là có ý gì?"
"... Hôm nay phủ An Quốc Công mời Trần lão thái phi đi phủ Tề Quốc Công xin cưới, Chân lão thái thái đã đáp ứng việc hôn sự giữa Chân Bảo Lộ và Đại công tử phủ An Quốc Công."
Trang thị không biết nên thấy may mắn hay là nên tiếc nuối, nhưng trái lại bà cảm thấy được, đại để đó là ý trời, không muốn Chân Bảo Lộ tiến vào cửa lớn phủ Trường Trữ Hầu bọn họ.
Trang thị nhìn dáng vẻ ấy của nhi tử, đang muốn trấn an vài câu, đã thấy hắn xoay người đi ra ngoài, Trang thị lập tức biết con trai muốn đi đâu, đột nhiên đứng dậy, giận dữ nói, "Không được đi!"
Từ Thừa Lãng mặc áo bào xanh nho nhã, bình tĩnh đứng ở đó, vẫn chưa xoay người. Dáng người nam tử trẻ tuổi thẳng tắp cao lớn, tựa như trúc xanh thẳng đứng, gằn từng tiếng kiên định nói: "Mẫu thân, từ nhỏ đến lớn, sự tình gì nhi tử cũng nghe theo người. Bây giờ, xin thứ cho nhi tử không thể tòng mệnh."
Nói xong, dáng người quả quyết tiêu sái ra ngoài.
Chân Bảo Lộ mới từ vười mai hái một nhánh hồng mai cắm vào bình gốm sứ thanh hoa để trước cửa sổ. Mùi hương hồng mai thoang thoảng, vài đóa hoa đã nở, còn có mấy nụ hoa sắp nở, tỏa ra hương thơm.
Xưa giờ tính tình Chân Bảo Lộ hoạt bát, vài năm nay đi theo Chân Bảo Quỳnh, mới dưỡng thành những thứ yêu thích này, học đòi văn vẻ một phen. Bất quá phần lớn là vào lúc nàng có tâm tình tốt.
Hương Đào mặt tròn tròn mang cười, khen: "Hoa mai dĩ nhiên là đẹp, nhưng tiểu thư đứng ở một bên, người còn yêu kiều hơn hoa."
Chân Bảo Lộ nói một câu: "Ngươi chỉ biết nói ngọt." Nàng xem nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi, "Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi sao?"
Hương Đào gật đầu nói: "Đúng vậy, tuyết này càng rơi càng lớn, thời điểm tiểu thư đi dùng bữa tối, nên để ý chút."
Chân Bảo Lộ còn muốn cùng đệ đệ béo của nàng đắp người tuyết, thế nhưng nàng mới khỏi bệnh nặng, trên dưới cả nhà đều coi nàng như người gốm dễ vỡ vậy. Đừng nói là đắp người tuyết, ngay cả tuyết cũng không cho nàng đụng vào.
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng đốt lò sưởi, cũng ấm áp hoà thuận vui vẻ. Chân Bảo Lộ chỉ mặc áo váy màu hồng mẫu đơn thêu hoa đào, dáng người yểu điệu mảnh mai, lộ ra đường cong thiếu nữ linh lung. Chính ngay lúc nàng đang nói chuyện với Hương Đào, thì Hương Hàn ở ngoài đi vào, có lẽ bên ngoài tuyết lớn, trên tóc và vai Hương Hàn đều bị tuyết rơi dính.
Hương Đào vội vàng tới phủi phủi cho nàng ta.
Nhưng sắc mặt Hương Hàn ngưng trọng, thấy Chân Bảo Lộ đứng trước cửa sổ thì kêu một tiếng: "Tiểu thư."
"Hả?" Chân Bảo Lộ nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi.
Hương Hàn nói: "Từ công tử... Từ công tử hắn muốn gặp người, lúc này đang chờ ở Tiền viện."
Hôm nay tâm tình Chân Bảo Lộ không tệ, vừa nghe Từ Thừa Lãng đến, tươi cười lại bớt đi.
Lúc này Từ Thừa Lãng tới gặp nàng, nàng cũng có thể đoán ra là vì cái gì.
Chân Bảo Lộ cảm thấy giữa mình và hắn không có gì đáng nói, ngày ấy tại trường nữ học, nàng đã nói được rất rõ ràng rồi.
Chân Bảo Lộ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, tuyết rơi khiến trời tối nhanh hơn, lúc này đã trở nên âm u. Nàng do dự một hồi, Hương Hàn và Hương Đào đều thức thời không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ nàng nói.
Sau một lúc lâu, Chân Bảo Lộ mới nói: "Đem áo choàng tới cho ta."
Hương Hàn hiểu ý, liền đi qua lấy áo choàng.
Khoác áo choàng, Chân Bảo Lộ liền ra khỏi U U Hiên. Phía ngoài tuyết rơi rất lớn, may mà gió không lớn, chỉ có từng mảng bông tuyết lớn tĩnh lặng mềm mịn rơi xuống, lặng yên không phát ra tiếng. Chân Bảo Lộ đi ra U U Hiên, qua khỏi cửa thuỳ hoa, đi thẳng dọc theo hành lang dài, mới nhìn thấy bóng một người cao lớn lẳng lặng đứng trong viện.
Từ Thừa Lãng đứng ở nơi đó.
Trong ấn tượng của Chân Bảo Lộ, Từ biểu ca vẫn luôn là phong tư nho nhã ôn nhuận như nước, hắn thích mặc áo bào màu sáng, càng có cảm giác nhẹ nhàng như tiên. Nhưng lúc này, Từ Thừa Lãng chỉ mặc áo vải màu xanh trúc, cũng không mặc áo choàng, nên cả người đơn bạc đứng trong tuyết. Giống như đợi rất lâu rồi, trên tóc hắn cùng đầu vai đều phủ xuống một lớp tuyết mỏng.
Chân Bảo Lộ đi tới.
Từ Thừa Lãng đứng trong tuyết, cũng nghe được động tĩnh, thấy gương mặt tuấn tú của hắn lạnh cóng đến xanh xao, sắc môi cũng tím tái. Bộ dáng chật vật, đâu còn là Quý công tử tác phong nhanh nhẹn đầy bụng kinh thư?
Hắn ngước mắt nhìn tiểu cô nương đi tới cách đó không xa. Nàng mặc áo choàng gấm vân nam màu hoa đào, nha hoàn cầm dù giấy màu xanh che cho nàng, dáng người nàng cao gầy đứng dưới ô dù, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như ngày xuân mềm mại thanh lệ.
Hắn cũng đi tới, mặt mày mang cười, nhưng không giống với ngày thường: "Tiểu Lộ..."
Chân Bảo Lộ thấy dáng vẻ ấy của Từ Thừa Lãng, trong lòng tự nhiên cũng có hơi xúc động. Nàng nói: "Từ biểu ca, chúng ta đi vào rồi nói."
Từ Thừa Lãng đáp: "Không cần, ta ở đây nói là được rồi." Hắn dừng một chút, nhìn biểu muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên trước mặt, mỉm cười nói, "Nghe nói...muội muốn đính thân."
Chân Bảo Lộ biết hắn nhất định bởi vì chuyện này mới đến, lại không dự đoán được phản ứng của hắn lớn vậy, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy hắn luống cuống như thế. Nàng mới từ trong phòng đi ra, gương mặt còn có chút hồng, ngẩng đầu lên nhìn Từ Thừa Lãng, cong môi mỉm cười nói: "Đúng vậy."
"Tiểu Lộ, kỳ thật ta..."
Chân Bảo Lộ nói: "Từ biểu ca, ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Thật ra ta là thiệt tình thành tâm muốn gả cho Tiết Nhượng."
Từ Thừa Lãng khe khẽ nói: "Nếu như ngày ấy là ta tìm được muội, vậy muội có thể hay không..."
Chân Bảo Lộ lắc đầu, nói: "Sẽ không đâu. Chuyện này không phải quan trọng nhất. Cho dù không có phát sinh chuyện này, ta nghĩ cũng muốn gả cho hắn. Từ biểu ca, ta là người không có gì tốt, đời này Tiết Nhượng cưới ta, cũng không biết là phúc hay họa. Nhưng ngươi đừng như vậy, đỡ phải ngày sau chúng ta lúng túng lẫn nhau."
Nàng nói thực trắng ra, nàng với Tiết Nhượng đính thân rồi, không thể lại có bất kỳ dây dưa cùng Từ Thừa Lãng.
"Ngươi hiểu được tính tình của ta, chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân mình, việc gì cũng chỉ tùy theo tâm ý của bản thân, sẽ không để ý đến suy nghĩ của người khác, chuyện này cũng là thế. Từ biểu ca, ngươi hãy về đi."
Khóe miệng Từ Thừa Lãng khẽ cong, chậm rãi nói: "Ta hiểu được." Hắn nhìn nàng cười dịu dàng, ánh mắt sủng nịch, cùng với người biểu ca sủng ái muội muội khi còn bé không có khác biệt, "Chúc mừng muội."
Chân Bảo Lộ thản nhiên ừ một tiếng, thấy hắn dần dần xoay người, từng bước một đi xa, bóng dáng đơn bạc, mãi cho đến khi biến mất ở bên trong đại tuyết mờ mịt, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.
Bình luận truyện