Sửu Thúc

Chương 63



Hạng Thanh Uyên đi phía trước, Dung Thụy Thiên theo phía sau, bước chân rất nhanh, chạm xuống đất cũng rất nhẹ, giống như dã thú kinh hoảng đang đi trong hoàn cảnh lạ lẫm, cẩn thận lại khẩn trương. Hạng Thanh Uyên không quay đầu lại, chỉ là dẫn hắn tránh đi đám người, đi đến chỗ ít người, Dung Thụy Thiên dần dần trầm tĩnh lại. Đến đầu cầu thang, Hạng Thanh Uyên đột nhiên dừng lại, Dung Thụy Thiên cứ theo đà đi đến phía trước, nặng nề tông vào trên người Hạng Thanh Uyên, hắn đau đến bụm mũi lại. Hạng Thanh Uyên xoay người, lo lắng hỏi:” Anh không sao chứ?”.

Dung Thụy Thiên lắc đầu, giọng hàm hồ nói:” Không có việc gì, không có việc gì”.

” Cho tôi xem coi có bị thương không” Hạng Thanh Uyên lo lắng kéo Dung Thụy Thiên, một bàn tay trắng nõn bắt lấy Hạng Thanh Uyên, theo đó mà đến là thanh âm từ tính mà Dung Thụy Thiên quen thuộc:” Hắn không quen với hoàn cảnh nơi này, anh muốn dẫn hắn đi đâu?” Mới vừa rồi nhìn thấy Hạng Thanh Uyên tới gần Dung Thụy Thiên, y đã muốn lại đây xem.

” Sao anh lại đến đây?” Hạng Thanh Uyên nhìn Tịch Nhạ Hoài, vẻ mặt hứng thú hỏi, nếu không phải nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài thì làm sao y lại đột nhiên đứng lại, khiến cho Dung Thụy Thiên đụng bị thương.

Tịch Nhạ Hoài trừng Hạng Thanh Uyên, cúi đầu nhìn mũi Dung Thụy Thiên, nhìn thấy mũi hắn đỏ đỏ, không khỏi nhíu mày bảo:” Đều bị đỏ một mảng lớn, anh thấy vẫn là nên đi khám bác sĩ”.

” Chỉ là bị thương một chút thôi, không có gì đáng ngại” Dung Thụy Thiên nắm lấy tay Tịch Nhạ Hoài, ám chỉ y rằng hắn không có việc gì.

Tịch Nhạ Hoài hết cách với Dung Thụy Thiên, phụng phịu quái Hạng Thanh Uyên:” Anh nhàn rỗi không có việc gì làm thì xem kịch bản đi, đừng có tùy tiện tiếp cận hắn” nếu không phải Hạng Thanh Uyên tới gần Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên làm sao lại bị thương.

Hạng Thanh Uyên hạ giọng:” Tôi đây là hảo tâm” nếu y không dẫn Dung Thụy Thiên đến khu nghỉ ngơi, không chừng sẽ có phóng viên chụp Dung Thụy Thiên, hoặc là trực tiếp phỏng vấn hắn, hỏi hắn rằng Quân Hào sẽ quay bộ phim nào tiếp theo.

” Tôi cám ơn anh tiên sinh! Anh chưa gặp hắn vài lần mà lại tốt bụng như thế” Tịch Nhạ Hoài kéo Dung Thụy Thiên lên lầu hai, khi nãy nhìn thấy Dung Thụy Thiên ngồi trong góc thì đã muốn dẫn hắn vào phòng nghỉ, nhưng khi đó y lại không có cách nào thoát ra.

Hạng Thanh Uyên theo sát phía sau, đáy mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt:” Anh vẫn nên chú ý nhiều một chút, đây là trường hợp trước công chúng, tốt với bạn bè như vậy, lại có hành động thân mật thế kia, coi chừng có tin tức phản đối”.

” Tôi biết” Tịch Nhạ Hoài bảo vệ Dung Thụy Thiên, nhất là toàn bộ buổi tối này, Hạng Thanh Uyên đều có thể cảm nhận được những ánh mắt ái mộ từ các góc truyền tới, bọn họ không lúc nào không theo dõi Tịch Nhạ Hoài, nhưng tên này chỉ đế ý Dung Thụy Thiên.

Ở ban công khu nghỉ ngơi lầu hai, nữ tiếp viên đưa tới rượu, nước và khăn lạnh mà Tịch Nhạ Hoài yêu cầu, Tịch Nhạ Hoài vắt khăn đặt nhẹ lên mũi Dung Thụy Thiên:” Đắp cái này lên, lát nữa sẽ không đau”.

Dung Thụy Thiên đoạt lấy khăn mặt, thấp giọng nói với Tịch Nhạ Hoài để tự mình làm, Tịch Nhạ Hoài biết hắn thẹn thùng vì có người ngoài ở đây, quay đầu lại hỏi Hạng Thanh Uyên:” Anh có chuyện gì?”.

Hạng Thanh Uyên nhìn khuôn mặt tức giận của Tịch Nhạ Hoài, không chút nào để ý, cười cười, bưng một ly hương tân (rượu) đưa cho Dung Thụy Thiên:” Vừa rồi thực có lỗi, tôi không phải cố ý đứng lại, đều là bởi vì tên Tịch Nhạ Hoài này lại đây”.

Tịch Nhạ Hoài nửa đường lấy đi hương tân mà Hạng thanh Uyên đưa, đặt mạnh lên bàn, rồi sau đó vẻ mặt còn nghiêm túc nói với Dung Thụy Thiên nãy giờ đang mờ mịt:” Không cần uống hương tân của tên này, quỷ mới biết bên trong có cái gì này nọ”.

” Anh đừng có nói bậy với Dung Thụy Thiên!” Hạng Thanh Uyên làm sáng tỏ nghi ngờ.

Tịch Nhạ Hoài lại hắt cho y một bát nước đen:” Trước kia không phải anh đã từng cho người ta uống qua?”.

” Đó là do người khác bỏ vào” Hạng Thanh Uyên hất gương mặt trắng nõn của mình lên:” Còn nữa, có thể đừng có nhắc đến chuyện trước đây của tôi trước mặt người khác hay không, hay là anh đang oán giận vì chưa từng được trải qua như thế?”

Tịch Nhạ Hoài đánh giá Hạng Thanh Uyên, dùng một loại ánh mắt như lưu manh đang đùa giỡn con gái nhà lành nói:” Gần đây khuôn mặt anh sao lại trở nên đẹp hơn thế, có phải do ở cùng với Bert lâu rồi nên nội tiết tố nam tính cũng bị cậu ta ảnh hưởng?” Trì Hạo đã từng đề cập qua chuyện đã nhìn thấy Hạng Thanh Uyên và Bert ở quán bar, quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối thực ái muội, hơn nữa có thể là Bert được diễn vai trong bộ phim lần này là do Hạng Thanh Uyên can thiệp với đạo diễn.

Hạng Thanh Uyên đen nửa khuôn mặt, có chết cũng không thừa nhận có quan hệ với Bert:” Tôi với cậu ta chỉ là bạn bè”.

” Tân Đồ Hiên nói cho tôi biết là anh đến công ty để lấy Dung Thụy Thiên, đều đã qua nhiều năm như vậy, sao anh vẫn luôn thích đào góc tường người khác, thậm chí còn muốn lấy cả một “thân cây”, chẳng lẽ những “cây cỏ” bên ngoài không đủ để hấp dẫn anh sao?”.

” Thao? Nói chuyện với anh cũng đừng có lưu manh như vậy được không?!” Kỹ năng nghe hiểu tiếng Trung của Hạng Thanh Uyên không tốt, vì đã sống quen với cuộc sống phương Tây nên y không thể lý giải được sự khác nhau giữa ” Thảo ” và “Thao” như ý của Tịch Nhạ Hoài. ( Thảo- cây cỏ và Thao – *** đọc trại như nhau)

Dung Thụy Thiên bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao, bởi vậy ở nửa tiếng kế tiếp, hắn an vị trên chiếc sô pha Italy mềm mại, mặt co mày cáu nhìn hai người biện luận phấn khích anh tới tôi đi, bọn họ tựa như hai cái máy tính có tính năng cao cấp, màn hình lóe ra, bàn phím cạch cạch rung động, một bộ giống như muốn dồn đối phương vào chỗ chết, mãi cho đến khi Hạng Thanh Uyên nói vào chính đề:” Đã sắp tháng mười, anh nghĩ sao?”.

” Tôi nghĩ cái gì?” Tịch Nhạ Hoài biết rõ còn cố hỏi.

” Anh biết tôi đang hỏi gì!” vào tháng mười thì hiệp ước giữa Tịch Nhạ Hoài và Hoàn Á cũng đến hạn, y biết Tịch Nhạ Hoài không có ý đinh tiếp tục ký kết, nhưng vẫn là muốn nghe đến đáp án chính xác, rồi trở về nói lại cho Trác Thích Mặc.

Tịch Nhạ Hoài chủ động đưa ra:” Nếu là hợp đồng thì tôi không có hứng thú” nói xong liền lấy qua tảng thịt bò trên bàn, dùng dao cắt thành từng miếng, rồi mới tao nhã đưa cho Dung Thụy Thiên:” Thịt bò nơi này không tồi”.

” Vậy anh muốn tự mình đầu tư một công ty?” Hạng Thanh Uyên nhìn hành động của Tịch Nhạ Hoài, trong ánh mắt có một chút kinh ngạc che giấu không kịp.

” Hiện giờ tôi chưa ký kết với nghệ sĩ nào, phòng làm việc là do tôi mà tồn tại”.

” Nếu cần nghệ sĩ, tôi có thể giới thiệu cho anh” trong vòng giải trí, Tịch Nhạ Hoài đã đi lên đến đỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bằng đầu tư công ty, ký kết với nghệ sĩ, mà chính bản thân y chỉ cần kinh doanh là được.

” Anh còn chê tôi chưa đủ việc hay sao tiên sinh?” Tịch Nhạ Hoài bưng lên rượu đỏ, đang muốn uống xuống, nghĩ nghĩ, vẫn là đưa rượu đỏ cho Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên uống một ngụm, lại cúi dầu ăn thịt bò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện