Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 297: Cầu xin tha thứ





- Liên bang vì mặt mũi, chỉ có thể nói Trương Đạo Thiên đánh chạy Tỉnh Đạo Tiên, kỳ thật cũng gần như vậy. Trận chiến kia Tỉnh Đạo Tiên xác thực bị trọng thương, nếu thời điểm đó cùng Trương Đạo Thiên đại chiến một trận, thật đúng là khó mà nói, ai thua ai thắng. Từ đó về sau, Liên bang nghĩ hết biện pháp giết chết Tỉnh Đạo Tiên, dùng bất cứ âm mưu thủ đoạn nào,nhưng vẫn không thể nào giết chết Tỉnh Đạo Tiên.

Tửu gia nói.

-Tại sao Tỉnh Đạo Tiên không mang Vạn Y Khởi đi? Vì sao còn để Vạn Y Khởi ở đó?

Chu Văn hiếu kỳ nói.

-Người khác có thể mang Vạn Y Khởi đi hay không, ta không biết, thế nhưng Tỉnh Đạo Tiên là loại người kiêu ngạo, nếu trước kia Vạn Y Khởi không lựa chọn hắn, hiện tại vô luận phát sinh cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không mang Vạn Y Khởi đi.

Tửu gia lạnh nhạt nói.

-Thật là một tên quái nhân, cuối cùng Trương Đạo Thiên có giết Vạn Y Khởi hay không?

Chu Văn tí nữa quên nhiệm vụ của mình là trì hoãn thời gian, hoàn toàn bị chuyện xưa Tửu gia hấp dẫn, không khỏi tò mò hỏi.

-Tỉnh Đạo Tiên không chết, ai dám giết Vạn Y Khởi? Thời điểm đo, Tỉnh Đạo Tiên quả thật có năng lực đồ diệt thượng nghị hội Liên bang.


Tửu gia nhìn Chu Văn liếc mắt hỏi:

-Không nên hỏi ta tại sao Vạn Y Khởi làm sao sống được? Vấn đề này ta cũng không biết, người Liên bang nhiều như vậy, chắc có biện pháp giải quyết vấn đề Vạn Y Khởi, có điều từ đó về sau, Vạn Y Khởi không hề xuất hiện ở nơi công cộng nữa.

-Tốt, chuyện xưa kể xong, ngươi cũng nên lên đường. Sắp chết đến nơi, còn có thể đầu nhập, nghe người khác kể chuyện xưa của người khác như vậy, ngươi là người hết sức thú vị, nếu như ngươi không phải người phát ngôn, ta thể tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc.

Tửu gia nói xong, hướng tới Chu Văn.

-Ta nói ta không phải người phát ngôn, ngươi có không tin?

Chu Văn nói.

-Không phải người phát ngôn, đều có Thần thoại Phối sủng sao?

Tửu gia hếch lên, khinh thường nói.

Chu Văn tự nhiên biết tình cảnh của mình, tuy nhiên không nghĩ ra biện pháp gì tốt, hiện tại thực lực chệnh lệch cực lớn, rất khó nghĩ ra kế sách nghịch thiên cải mệnh.

Biện pháp đáng tin cậy duy nhất bây giờ, chỉ sợ như Tửu gia, hái Trường Sinh quả ăn, nói không chừng có thể mạnh mẽ như Tửu gia.

Có điều Chu Văn cảm thấy Trường Sinh quả có chút tà khí, Tỉnh Đạo Tiên không ăn, nó không chừng có tác dụng phụ.

Lại nói, nếu Chu Văn muốn ăn, Tỉnh Đạo Tiên cũng không phải mù lòa, làm sao để hắn có cơ hội như vậy.

-Chỉ có thể thử một chút.

Chu Văn nắm chặt Trúc đao, thi triển một chiêu Ma Tinh luân, hướng về Tửu gia, trảm tới.

Ngón tay Tửu gia đặt trên tay Ma Tinh luân, ánh đao xoay tròn kịch liệt, bị tay hắn ngừng lại, bị vỡ thành một hàng loạt đao khí.

Ba Tiêu Tiên thổi một ngụm Thái Âm Phong tới Tửu gia, đồng thời Chu Văn sử dụng Quỷ bộ, như thuấn di phóng tới Trường Sinh Thụ.

Bành!

Thân hình Tửu gia đột nhiên biến mất, tránh né Thái Âm Phong, đồng thời đánh một chưởng vào người Chu Văn.

Chu Văn dùng Long Môn Phi Thiên thuật kết hợp Mệnh cách Đại Ma Thần, giảm bớt lực lượng trên không trung, nhưng lực lượng kia thật sự quá mạnh, hắn đâm vào vách núi đá, đem vách núi chấn nát, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.


-Thật quá lãng phí, tần này máu, đủ để ta chơi trò chơi bao lần.

Chu Văn biết muốn sống, chỉ có thể liều mạng, nắm chặt Trúc đao, đồng thời khởi động Vương Chi Thán Tức.

Ánh đao như tia chớp xẹt qua hư không, một đạo lại một đạo ánh đao trên thân Tửu gia giăng khắp nơi, có lực lượng Vương Chi Thán Tức cường đại gia trì, Thiên Ngoại Phi Tiên một thức được Chu Văn đẩy lên cực hạn.

Tuy nhiên, tiếng sắt thép vang lên liên miên, Tửu gia dùng chỉ làm kiếm, lại đỡ được tất cả trảm kích của Thiên Ngoại Phi Tiên.

Chu Văn sử dụng hết một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, nhưng không thể làm bị thương Tửu gia chút nào, cắn răng thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên lần thứ hai, tuy nhiên hắn chưa dùng một nửa, ngực Chu Văn bị một đạo kiếm quang, cả người đều bị bay ra ngoài.

Chu Văn ngã xuống đất, giãy dụa ngồi dậy, vết thương trên ngực còn đang chảy máu, nếu không phải thời điểm sinh tử, tránh ra hai centimet, thì đạo kiếm khí kia đã xuyên qua trái tim của hắn.

-Ngươi không tồi, năm đó, Tỉnh Đạo Tiên bằng tuổi ngươi, cũng không có thực lực như vậy. Có điều càng như vậy, ta càng không thể để ngươi sống sót.

Tửu gia nói xong, giơ bàn tay lên, muốn đẩy Chu Văn vào chỗ chết.

Chu Văn cắn răng, cầm một vật trong không gian hỗn độn, đó là một hộp kim loại nhỏ, bên trong có một tờ Bạch chỉ Vương Minh Uyên nói, mặc dù không biết Bạch chỉ có tác dụng đối với Tửu gia không, có điều chuyện đến bây giờ, hắn chỉ có thể thử một lần.

-Lão sư phù hộ!

Mắt thấy, Tửu gia sắp đi đến trước mắt, Chu Văn cầm Bạch chỉ mở ra, đem bốn chữ Quỳ xuống cầu xin tha thứ nhắm vào Tửu gia.

Chỉ thấy thân hình Tửu gia thoắt một cái, đầu gối hơi cong, không đợi Chu Văn cao hứng, chân Tửu gia lại đứng thẳng lên, không thể quỳ xuống.

-Xong, lần này lão sư mất linh rồi.

Trong lòng Chu Văn chợt lạnh, lần này biết đây là tai kiếp khó thoát.

-Bốn chữ này lại có thể trấn áp được lực lượng Sử thi đỉnh phong? Trương Đạo Thiên sao? Không đúng, chữ hắn không giống như vậy, trừ hắn, bên trong Liên bang còn ai có lực lượng như vậy?

Tửu gia nhìn bốn chữ trong tay Chu Văn, không khỏi cười lạnh một chút:

-Vô luận ngươi là ai, đều không có tư cách dùng bốn chữ này đối với ta, Tửu Gia mãi mãi là gia.

Nói xong, Tửu gia vỗ một chưởng về phía Bạch chỉ, đem Chu Văn và Bạch chỉ chấn bay ra ngoài.

Bành!


Chu Văn lại đâm trên vách đá, đem vách đá đâm thành một cái hố to, xương cốt toàn thân không biết đứt gãy không biết bao nhiêu cái, lục phủ ngũ tạng nóng rát đau nhức, hiện tại tình huống của hắn không khác Tửu gia trải qua.

Bạch chỉ không bị chấn vỡ, phiêu phiêu đãng đãng rơi vào bên cạnh Chu Văn.

-Xem ra lần này không thoát nổi rồi.

Chu Văn nhìn thoáng qua, bốn chữ trên Bạch chỉ, xem xét phía dưới, phát hiện trên giấy lại nhiều thêm ba chữ.

Ba chữ đằng trước bốn chữ trước, so với bốn chữ Quỳ xin tha thứ, nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nhỏ như thế nào, không có khả năng hiện tại mới nhìn đến, ba chữ này giống như trống rỗng xuất hiện, ngoài trừ số chữ ít hơn, chữ viết do Vương Minh Uyên viết, loại chữ viết này không thể bắt chước.

-Nghe lời đồ nhi…….Quỳ xuống xin tha thứ….

Chu Văn đem ba chữ trước bốn chữ, đọc lên, vẻ mặt trở nên cổ quái.

-Lão sư, ngươi không phải đùa ta chứ? Hiện tại ta quỳ xuống cầu xin tha thứ thì làm được cái gì? Người như Tửu gia, không bao giờ vì ta quỳ xuống xin tha thứ mà bỏ qua cho ta?

Chu Văn thầm nghĩ như vậy, không có khả năng vô duyên vô cớ, để hắn làm như thế.

Mắt thấy Tửu gia đến đây, Chu Văn khẽ cắn răng, chuẩn bị thử nhìn một chút Vương Minh Uyên, có biện pháp nào có thể trợ giúp có thể cứu mạng sống.

-Ta mang.

Chu Văn miễn cưỡng đứng lên, trong miệng nói xong, chuẩn bị quỳ gối xuống.

Về cái tên Vạn Y Khởi, nguyên văn là 万伊绮 dịch hán việt thì là Vạn Y Khỉ hoặc Vạn Y Khỉ, Chữ khỉ ở đây không phải là con khỉ, mà là khỉ trong Khỉ Lệ/ Khởi Lệ (綺麗) tức là đẹp đẽ! Cho nên Dịch xin xin phép tôn trọng Tác giả, để tên nhân vật là Vạn Y Khởi!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện