Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương
Chương 7-1: Vị diện vườn trường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Hoạ
Khi tiếng chuông không hề dễ nghe chút nào vang lên, Chu Thừa cũng vừa lúc bước vào cửa lớp.
Hôm nay tiết đầu tiên vẫn là Ngữ Văn, Triệu lão sư lập tức liếc mắt nhìn về phía Chu Thừa đang bước vào, liên tục nhấp môi mấy lần, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Chu Thừa mặt vô biểu tình, ánh mắt đầu tiên lại hướng về chỗ hàng phía trước chỗ ngồi của hắn, chỗ ngồi của béo nha đầu.
Béo nha đầu giơ cao quyển sách giáo khoa trong tay, mở rộng trang sách ra, cả khuôn mặt đều giấu sau trang giấy, giống như không dám nhìn hắn.
Chu Thừa lập tức liên tưởng đến lời nhắn lại lớn mật trên biên lai hộp cơm, cùng với nội dung mà hắn tìm được khi ăn sáng trong tiệm cháo.
Một nữ sinh trung học ngày thường ngoan ngoãn, hiền lành lại đột nhiên nói ra loại sự tình hạnh phúc hay không hạnh phúc này, nếu cô còn dám đối diện với hắn mà tươi cười, Chu Thừa thật sự sẽ rất bội phục cô.
Ngồi xuống vị trí, lưng dựa vào vách tường, Chu Thừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lát lại đi ngủ.
Bởi vì tốn thời gian ở trong tiệm ăn bữa sáng, (trễ quá cũng ngại:>), hắn đành phải phi như bay đến đây, cả người cũng thấm đẫm mồ hôi.
"Lão đại không mua đồ ăn sáng à?" Hứa Cường chân chó hỏi.
Mặt nhìn về phía bảng đen, dư quang trong mắt lại thoáng nhìn quyển sách đã buông xuống, đặt ngay ngắn trên bàn của Béo nha đầu.
Hắn không trả lời Hứa Cường, Hứa Cường vẫn nhiệt tình như cũ, tiếp tục nói: " Không sao cả, đợi chút tan học tôi đi mua cho cậu."
Xem một đầu đầy mồ hôi này của lão đại, chắc chắn là do buổi sáng ngủ nướng, vì không trễ học đành phải đạp "hết tốc lực" rồi.
Tiểu đệ bổ não quá nhiều, Chu Thừa lúc này mới lạnh lùng mà nói "Ăn rồi".
Hứa Cường thực ngoài ý muốn, cậu còn tưởng rằng lão đại chỉ thích ăn mỗi bánh mì kèm sữa bò thôi đấy. =)))
Nghỉ ngơi hai ba phút, Chu Thừa vừa định nằm sấp xuống chuẩn bị đi đánh cờ với lão Chu, béo nha đầu ngồi phía trước đột nhiên để cánh tay trái ra phía sau, len lén đem một tấm giấy nhỏ bỏ trên bàn hắn.
Tờ giấy nhỏ a!◉‿◉
Hứa Cường hưng phấn mà nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ kia, xem bát quái của người khác chắc chắn là thú vị hơn vạn phần so với việc phát sinh trên người chính mình rồi.
Chu Thừa vẫn không nhúc nhích.
Hứa Cường xung phong nhận việc, duỗi tay đi lấy tờ giấy: "Để tôi xem thay lão đại!"
Kết quả tay hắn còn không có đụng tới tờ giấy, một tiếng "Bộp" đang vang lên rõ ràng, Chu Thừa đập đại mống vuốt trên bàn của tên Hứa Cường như đập ruồi bọ.
Thanh âm quá vang dội, Triệu lão sư cùng bọn học sinh phía trước đều nhìn lại đây.
Hứa Cường ngượng ngùng mà thu hồi tay.
Chu Thừa vò loạn tờ giấy nhỏ lại, ném về trên bàn Lâm Vãn.
Lâm Vãn yên lặng mà thu hồi tờ giấy, thật là một thiếu nhiên cao lãnh, lạnh nhạt nha!
Bên cạnh, tâm tình Trần Đình Đình dường như đang tràn đầy vui sướng mà nhếch lên khoé miệng.
Kết thúc một ngày học, học sinh trong phòng dường như đã về gần hết, Chu Thừa ngẩng đầu, phát hiện béo nha đầu cũng đã đi rồi.
Coi như nàng thức thời.
Chu Thừa móc điện thoại ra để nhìn thời gian, lại phát hiện tối qua đã quên sạc pin, di động đã "tự giác" tắt nguồn.
Đem điện thoại thả lại vào túi quần, Chu Thừa bước đến buồng vệ sinh rửa mặt, sau đó tinh thần sảng khoái mà bước xuống lầu.
Đi ra khỏi dãy lầu học, nhìn về nơi đỗ xe của mình, Chu Thừa từ xa đã trông thấy béo nha đầu đang đẩy chiếc xe đạp màu hồng nhạt, đứng trên đường cái, rõ ràng là đang chờ hắn.
Ánh mắt trầm xuống, Chu Thừa nghiêm mặt đi tới.
Lâm Vãn vẫn luôn cúi đầu, chờ Chu Thừa đến gần, cô mới ngẩng đầu giơ lên đôi má đã bị cô lau đến đỏ hồng, vô cùng ngượng ngùng mà nhìn Chu Thừa, lại cúi đầu, đặc biệt nhỏ giọng mà nói: "Tớ, tớ lúc nãy sợ cậu không ăn cơm hộp nên cố ý nhắn lại như vậy."
Chu Thừa liền biết, cô có can đảm, lớn mật thế nào cũng phải có giới hạn.
Hắn lạnh nhạt vòng qua Lâm Vãn đi lấy xe của mình.
Lâm Vãn chạy về phía trước hai bước, đuổi theo, hỏi với giọng điệu đầy mong đợi: "Cháo buổi sáng ăn ngon không? Nếu ngon cậu nói với tớ đi, ngày mai..."
"Ném thùng rác." Chu Thừa một bên mở khóa một bên lạnh giọng đánh gãy lời nàng.
Lâm Vãn:......
"Vậy mà buổi sáng cậu cũng không ăn bánh mì, đói bụng cả ngày chắc chắn là khó chịu lắm rồi phải không?." Nhanh chóng đổi sáng hình thức bạn gái đầy săn sóc, Lâm Vãn đau lòng hỏi.
Chu Thừa phiền lòng, leo lên xe liền chạy đi, kết quả bánh xe lăn hai vòng hắn liền cảm thấy hình như không đúng chỗ nào đó, dừng lại cúi đầu lại nhìn thấy bánh xe phía trước đã xẹp lép, không biết bị bể bánh tự bao giờ.
"A, bánh xe của cậu bị bể rồi!" Lâm Vãn đuổi theo, khiếp sợ mà kêu lên.
Chu Thừa đen mặt nhìn về phía cô, vô cùng hoài nghi rằng Béo nha đầu vì tiếp cận hắn, âm thầm động tay động chân với chiếc xe đạp vượt địa hình này.
Lâm Vãn tựa như không thể nào hiểu nổi ánh mắt nghi ngờ của hắn, vô cùng tốt bụng, quan tâm nói: " Nếu không để tớ chở cậu về, dù sao tiểu khu của hai chúng ta cũng rất gần nhau, vô cùng tiện đường đó."
"Lăn." Chu Thừa tiếp tục đẩy xe đi phía trước đi.
Hắn đi nhanh cũng chẳng được bao nhiêu, Lâm Vãn nhàn nhã cưỡi xe đạp, đi theo bên cạnh hắn: " Cậu ngại ngồi xe tớ à? Vậy cậu đạp xe chở tớ không phải tốt rồi sao?"
Chu Thừa nắm chặt tay lái.
Chiếc xe đạp màu hồng nhạt xấu xí đó, tặng không cho hắn, hắn cũng không thèm nhận.
Các loại kiến nghị cùng nhau về nhà đều bị hắn vô tình cự tuyệt, lâm vãn thở dài, cuối cùng đành phải ra hậu chiêu cuối cùng: "Cậu cứ đi như vậy mãi cũng chẳng phải biện pháp tốt, hay là gọi xe đi."
Chu Thừa mím môi, hắn cũng rất muốn gọi xe, nhưng điện thoại đã hết cmn pin rồi.
Đi ra khỏi cổng trường, Chu Thừa bố thí ra lệnh cho Lâm vãn: " Cậu thay tôi kêu xe, về đến nhà tôi lại chuyển tiền trả lại cậu."
Lâm vãn một chân chống đất, tò mò nháy mắt: "Sao cậu không tự gọi đi?"
Chu Thừa có chút không kiên nhẫn: "Điện thoại hết pin."
Lâm Vãn: "Àaaa."
Nhìn chiếc xe đạp kia của Chu Thừa, nghiêm túc suy xét vài giây, Lâm Vãn mới lấy điện thoại ra kêu xe giúp hắn.
Lúc chờ xe, Lâm Vãn vô cùng tự giác lấy ra tờ giấy ghi chú, viết cái gì đó giao cho Chu Thừa; " Đây là WeChat của tớ, cậu về tới nhà phải lập tức phát hồng bao* cho tớ đó."
(*Gửi hồng bao là một trong số những chức năng thể hiện rõ nét nhất văn hóa truyền thống Trung Quốc, đại loại là dùng để chuyển tiền.)
Chu Thừa nhấp miệng nhận lấy.
Lâm Vãn tiếp tục cùng hắn chờ.
Bọn học sinh đi ngang qua bát quái, nhiều chuyện mà liếc nhìn, vẻ mặt Lâm Vãn mỉm cười đầy hạnh phúc, giống như cô cùng Chu Thừa đang là tình lữ yêu đương thắm thiết vậy. =)))
Chu Thừa nhìn thấy có chút gai mắt, đoạt lấy điện thoại Lâm Vãn ghi nhớ bảng số xe, sau đó lại trở điện thoại lại cho cô, ra lệnh đuổi người: " Cậu có thể đi rồi."
Đi ngang qua bọn học sinh bát quái mà nhìn qua, Lâm Vãn vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười, giống như nàng cùng Chu Thừa là tình lữ giống nhau.
Chu Thừa nhìn thấy có chút chói mắt, đoajt lấy điện thoại của Lâm Vãn ghi nhớ bảng số xe, sau đó lại ném trả lại điện thoại cho Lâm Vãn, ra lệnh đuổi người:
"Cậu có thể đi rồi."
Lâm Vãn có chút nóng nảy: "Lỡ như tài xế hủy đơn......"
Chu Thừa: "Bị hủy đơn thì xem như tôi xui xẻo, không cần cậu quản."
Lâm Vãn vừa tức giận lại ủy khuất, bĩu môi chất vấn: " Cậu chán ghét tớ đến như vậy sao?"
Chu Thừa quay đầu đi: " Cô biết vậy thì tốt."
Nói xong, lại thấy phía sau chậm chạp không có âm thanh đáp lại, cũng chẳng có tiếng xe đạp rời đi.
Chu Thừa nhíu mày, xoay người lại, thấy Béo nha đầu ôm cặp sách ngồi trên vỉa hè, mặt chôn trong cặp, bả vai run rẩy nhè nhẹ.
Chu Thừa:......
Nhìn thấy học sinh và người qua đường ngày càng nhiều, cô lại không chó chút dấu hiệu muốn dừng lại, Chu Thừa cũng có chút đau đầu, duỗi chân đá đá chiếc hài trắng của Béo nha đầu: " Đứng lên."
Lâm Vãn cũng không ngẩng đầu lên mà dịch chuyển người sang bên cạnh một chút, tiếp tục vùi đầu khóc.
Chu Thừa bị chọc giận, cười cười: " Mặc kệ cậu, tôi qua bên kia chờ xe."
Vừa nói dứt câu, hắn cũng thật sự đẩy xe đi, đi đến đường cái phía đối diện, Chu Thừa mới dừng bước, xoay người lại.
Cách một con đường, Chu Thừa nhìn Béo nha đầu vẫn còn ngồi khóc, không biết có phải do cách khá xa hay không, lúc này thế nhưng trông Béo nha đầu có vẻ đặc biệt nhỏ xinh.
Chu Thừa dời tầm mắt đi nơi khác, chốc chốc lại nhìn lại xem, phát hiện cuối cùng Béo nha đầu cũng chịu ngẩng đầu lên, thần sắc đáng thương mà nhìn hắn.
Chu Thừa trầm mặt nghiêng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một biển số xe quen thuộc.
Hắn theo bản năng mà phất tay.
Tài xế lái xe lại đây.
Chu Thừa xếp xe bỏ vào phía sau, khi kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, hắn nhìn lại không nhịn được nhìn về phía đối diện.
Béo nha đầu lại vùi đầu vào cặp sách khóc.
Chu Thừa cười lạnh, khom lưng lên xe.
Tài xế nhắc nhở hắn thắt chặt đai an toàn, sau đó liền xuất phát, xuyên qua cửa xe, Chu Thừa nhíu mày nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Béo nha đầu, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, cô cũng chưa hề ngẩng đầu.
00:00, Ngày 7/11/2003
Cô gái à sinh thần vui vẻ!!! (*^▽^*)
Bà con đọc vui vẻ (๑>◡<๑)
Cầu yêu thương. ("⊙ω⊙")
Editor: Song Hoạ
Khi tiếng chuông không hề dễ nghe chút nào vang lên, Chu Thừa cũng vừa lúc bước vào cửa lớp.
Hôm nay tiết đầu tiên vẫn là Ngữ Văn, Triệu lão sư lập tức liếc mắt nhìn về phía Chu Thừa đang bước vào, liên tục nhấp môi mấy lần, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Chu Thừa mặt vô biểu tình, ánh mắt đầu tiên lại hướng về chỗ hàng phía trước chỗ ngồi của hắn, chỗ ngồi của béo nha đầu.
Béo nha đầu giơ cao quyển sách giáo khoa trong tay, mở rộng trang sách ra, cả khuôn mặt đều giấu sau trang giấy, giống như không dám nhìn hắn.
Chu Thừa lập tức liên tưởng đến lời nhắn lại lớn mật trên biên lai hộp cơm, cùng với nội dung mà hắn tìm được khi ăn sáng trong tiệm cháo.
Một nữ sinh trung học ngày thường ngoan ngoãn, hiền lành lại đột nhiên nói ra loại sự tình hạnh phúc hay không hạnh phúc này, nếu cô còn dám đối diện với hắn mà tươi cười, Chu Thừa thật sự sẽ rất bội phục cô.
Ngồi xuống vị trí, lưng dựa vào vách tường, Chu Thừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lát lại đi ngủ.
Bởi vì tốn thời gian ở trong tiệm ăn bữa sáng, (trễ quá cũng ngại:>), hắn đành phải phi như bay đến đây, cả người cũng thấm đẫm mồ hôi.
"Lão đại không mua đồ ăn sáng à?" Hứa Cường chân chó hỏi.
Mặt nhìn về phía bảng đen, dư quang trong mắt lại thoáng nhìn quyển sách đã buông xuống, đặt ngay ngắn trên bàn của Béo nha đầu.
Hắn không trả lời Hứa Cường, Hứa Cường vẫn nhiệt tình như cũ, tiếp tục nói: " Không sao cả, đợi chút tan học tôi đi mua cho cậu."
Xem một đầu đầy mồ hôi này của lão đại, chắc chắn là do buổi sáng ngủ nướng, vì không trễ học đành phải đạp "hết tốc lực" rồi.
Tiểu đệ bổ não quá nhiều, Chu Thừa lúc này mới lạnh lùng mà nói "Ăn rồi".
Hứa Cường thực ngoài ý muốn, cậu còn tưởng rằng lão đại chỉ thích ăn mỗi bánh mì kèm sữa bò thôi đấy. =)))
Nghỉ ngơi hai ba phút, Chu Thừa vừa định nằm sấp xuống chuẩn bị đi đánh cờ với lão Chu, béo nha đầu ngồi phía trước đột nhiên để cánh tay trái ra phía sau, len lén đem một tấm giấy nhỏ bỏ trên bàn hắn.
Tờ giấy nhỏ a!◉‿◉
Hứa Cường hưng phấn mà nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ kia, xem bát quái của người khác chắc chắn là thú vị hơn vạn phần so với việc phát sinh trên người chính mình rồi.
Chu Thừa vẫn không nhúc nhích.
Hứa Cường xung phong nhận việc, duỗi tay đi lấy tờ giấy: "Để tôi xem thay lão đại!"
Kết quả tay hắn còn không có đụng tới tờ giấy, một tiếng "Bộp" đang vang lên rõ ràng, Chu Thừa đập đại mống vuốt trên bàn của tên Hứa Cường như đập ruồi bọ.
Thanh âm quá vang dội, Triệu lão sư cùng bọn học sinh phía trước đều nhìn lại đây.
Hứa Cường ngượng ngùng mà thu hồi tay.
Chu Thừa vò loạn tờ giấy nhỏ lại, ném về trên bàn Lâm Vãn.
Lâm Vãn yên lặng mà thu hồi tờ giấy, thật là một thiếu nhiên cao lãnh, lạnh nhạt nha!
Bên cạnh, tâm tình Trần Đình Đình dường như đang tràn đầy vui sướng mà nhếch lên khoé miệng.
Kết thúc một ngày học, học sinh trong phòng dường như đã về gần hết, Chu Thừa ngẩng đầu, phát hiện béo nha đầu cũng đã đi rồi.
Coi như nàng thức thời.
Chu Thừa móc điện thoại ra để nhìn thời gian, lại phát hiện tối qua đã quên sạc pin, di động đã "tự giác" tắt nguồn.
Đem điện thoại thả lại vào túi quần, Chu Thừa bước đến buồng vệ sinh rửa mặt, sau đó tinh thần sảng khoái mà bước xuống lầu.
Đi ra khỏi dãy lầu học, nhìn về nơi đỗ xe của mình, Chu Thừa từ xa đã trông thấy béo nha đầu đang đẩy chiếc xe đạp màu hồng nhạt, đứng trên đường cái, rõ ràng là đang chờ hắn.
Ánh mắt trầm xuống, Chu Thừa nghiêm mặt đi tới.
Lâm Vãn vẫn luôn cúi đầu, chờ Chu Thừa đến gần, cô mới ngẩng đầu giơ lên đôi má đã bị cô lau đến đỏ hồng, vô cùng ngượng ngùng mà nhìn Chu Thừa, lại cúi đầu, đặc biệt nhỏ giọng mà nói: "Tớ, tớ lúc nãy sợ cậu không ăn cơm hộp nên cố ý nhắn lại như vậy."
Chu Thừa liền biết, cô có can đảm, lớn mật thế nào cũng phải có giới hạn.
Hắn lạnh nhạt vòng qua Lâm Vãn đi lấy xe của mình.
Lâm Vãn chạy về phía trước hai bước, đuổi theo, hỏi với giọng điệu đầy mong đợi: "Cháo buổi sáng ăn ngon không? Nếu ngon cậu nói với tớ đi, ngày mai..."
"Ném thùng rác." Chu Thừa một bên mở khóa một bên lạnh giọng đánh gãy lời nàng.
Lâm Vãn:......
"Vậy mà buổi sáng cậu cũng không ăn bánh mì, đói bụng cả ngày chắc chắn là khó chịu lắm rồi phải không?." Nhanh chóng đổi sáng hình thức bạn gái đầy săn sóc, Lâm Vãn đau lòng hỏi.
Chu Thừa phiền lòng, leo lên xe liền chạy đi, kết quả bánh xe lăn hai vòng hắn liền cảm thấy hình như không đúng chỗ nào đó, dừng lại cúi đầu lại nhìn thấy bánh xe phía trước đã xẹp lép, không biết bị bể bánh tự bao giờ.
"A, bánh xe của cậu bị bể rồi!" Lâm Vãn đuổi theo, khiếp sợ mà kêu lên.
Chu Thừa đen mặt nhìn về phía cô, vô cùng hoài nghi rằng Béo nha đầu vì tiếp cận hắn, âm thầm động tay động chân với chiếc xe đạp vượt địa hình này.
Lâm Vãn tựa như không thể nào hiểu nổi ánh mắt nghi ngờ của hắn, vô cùng tốt bụng, quan tâm nói: " Nếu không để tớ chở cậu về, dù sao tiểu khu của hai chúng ta cũng rất gần nhau, vô cùng tiện đường đó."
"Lăn." Chu Thừa tiếp tục đẩy xe đi phía trước đi.
Hắn đi nhanh cũng chẳng được bao nhiêu, Lâm Vãn nhàn nhã cưỡi xe đạp, đi theo bên cạnh hắn: " Cậu ngại ngồi xe tớ à? Vậy cậu đạp xe chở tớ không phải tốt rồi sao?"
Chu Thừa nắm chặt tay lái.
Chiếc xe đạp màu hồng nhạt xấu xí đó, tặng không cho hắn, hắn cũng không thèm nhận.
Các loại kiến nghị cùng nhau về nhà đều bị hắn vô tình cự tuyệt, lâm vãn thở dài, cuối cùng đành phải ra hậu chiêu cuối cùng: "Cậu cứ đi như vậy mãi cũng chẳng phải biện pháp tốt, hay là gọi xe đi."
Chu Thừa mím môi, hắn cũng rất muốn gọi xe, nhưng điện thoại đã hết cmn pin rồi.
Đi ra khỏi cổng trường, Chu Thừa bố thí ra lệnh cho Lâm vãn: " Cậu thay tôi kêu xe, về đến nhà tôi lại chuyển tiền trả lại cậu."
Lâm vãn một chân chống đất, tò mò nháy mắt: "Sao cậu không tự gọi đi?"
Chu Thừa có chút không kiên nhẫn: "Điện thoại hết pin."
Lâm Vãn: "Àaaa."
Nhìn chiếc xe đạp kia của Chu Thừa, nghiêm túc suy xét vài giây, Lâm Vãn mới lấy điện thoại ra kêu xe giúp hắn.
Lúc chờ xe, Lâm Vãn vô cùng tự giác lấy ra tờ giấy ghi chú, viết cái gì đó giao cho Chu Thừa; " Đây là WeChat của tớ, cậu về tới nhà phải lập tức phát hồng bao* cho tớ đó."
(*Gửi hồng bao là một trong số những chức năng thể hiện rõ nét nhất văn hóa truyền thống Trung Quốc, đại loại là dùng để chuyển tiền.)
Chu Thừa nhấp miệng nhận lấy.
Lâm Vãn tiếp tục cùng hắn chờ.
Bọn học sinh đi ngang qua bát quái, nhiều chuyện mà liếc nhìn, vẻ mặt Lâm Vãn mỉm cười đầy hạnh phúc, giống như cô cùng Chu Thừa đang là tình lữ yêu đương thắm thiết vậy. =)))
Chu Thừa nhìn thấy có chút gai mắt, đoạt lấy điện thoại Lâm Vãn ghi nhớ bảng số xe, sau đó lại trở điện thoại lại cho cô, ra lệnh đuổi người: " Cậu có thể đi rồi."
Đi ngang qua bọn học sinh bát quái mà nhìn qua, Lâm Vãn vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười, giống như nàng cùng Chu Thừa là tình lữ giống nhau.
Chu Thừa nhìn thấy có chút chói mắt, đoajt lấy điện thoại của Lâm Vãn ghi nhớ bảng số xe, sau đó lại ném trả lại điện thoại cho Lâm Vãn, ra lệnh đuổi người:
"Cậu có thể đi rồi."
Lâm Vãn có chút nóng nảy: "Lỡ như tài xế hủy đơn......"
Chu Thừa: "Bị hủy đơn thì xem như tôi xui xẻo, không cần cậu quản."
Lâm Vãn vừa tức giận lại ủy khuất, bĩu môi chất vấn: " Cậu chán ghét tớ đến như vậy sao?"
Chu Thừa quay đầu đi: " Cô biết vậy thì tốt."
Nói xong, lại thấy phía sau chậm chạp không có âm thanh đáp lại, cũng chẳng có tiếng xe đạp rời đi.
Chu Thừa nhíu mày, xoay người lại, thấy Béo nha đầu ôm cặp sách ngồi trên vỉa hè, mặt chôn trong cặp, bả vai run rẩy nhè nhẹ.
Chu Thừa:......
Nhìn thấy học sinh và người qua đường ngày càng nhiều, cô lại không chó chút dấu hiệu muốn dừng lại, Chu Thừa cũng có chút đau đầu, duỗi chân đá đá chiếc hài trắng của Béo nha đầu: " Đứng lên."
Lâm Vãn cũng không ngẩng đầu lên mà dịch chuyển người sang bên cạnh một chút, tiếp tục vùi đầu khóc.
Chu Thừa bị chọc giận, cười cười: " Mặc kệ cậu, tôi qua bên kia chờ xe."
Vừa nói dứt câu, hắn cũng thật sự đẩy xe đi, đi đến đường cái phía đối diện, Chu Thừa mới dừng bước, xoay người lại.
Cách một con đường, Chu Thừa nhìn Béo nha đầu vẫn còn ngồi khóc, không biết có phải do cách khá xa hay không, lúc này thế nhưng trông Béo nha đầu có vẻ đặc biệt nhỏ xinh.
Chu Thừa dời tầm mắt đi nơi khác, chốc chốc lại nhìn lại xem, phát hiện cuối cùng Béo nha đầu cũng chịu ngẩng đầu lên, thần sắc đáng thương mà nhìn hắn.
Chu Thừa trầm mặt nghiêng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một biển số xe quen thuộc.
Hắn theo bản năng mà phất tay.
Tài xế lái xe lại đây.
Chu Thừa xếp xe bỏ vào phía sau, khi kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, hắn nhìn lại không nhịn được nhìn về phía đối diện.
Béo nha đầu lại vùi đầu vào cặp sách khóc.
Chu Thừa cười lạnh, khom lưng lên xe.
Tài xế nhắc nhở hắn thắt chặt đai an toàn, sau đó liền xuất phát, xuyên qua cửa xe, Chu Thừa nhíu mày nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Béo nha đầu, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, cô cũng chưa hề ngẩng đầu.
00:00, Ngày 7/11/2003
Cô gái à sinh thần vui vẻ!!! (*^▽^*)
Bà con đọc vui vẻ (๑>◡<๑)
Cầu yêu thương. ("⊙ω⊙")
Bình luận truyện